Sau màn chào hỏi, cậu em thứ ba kém tôi hai tuổi giới thiệu hai chúng tôi với nhau, Mặc dù ngượng chín mặt nhưng tôi hất đầu ra vẻ hách dịch (là chị mà) hỏi cậu em đang băm rau lợn.
- Vân đâu em?
- Dạ chị ấy ở trong nhà, chị vào trong nhà đi
Tôi vào trong nhà rồi Hùng mới hỏi cậu em
- Cô bé nào mà thiếu lịch sự thế
Chả là Hùng nghĩ tôi nhỏ tuổi mà nói trống không với dì Vân. Cậu em tôi mới cười mà nói chị ấy là chị con nhà bác em mà. Di Vân và tôi cùng ra ngoài sân để sắp đặt cuộc đi chơi. Sau khi giới thiệu thì tôi được biết Hùng học cùng trường Đại học Y khoa với anh trai tôi và cùng lớp dì Vân.
Cả ba chúng tôi cùng vào nhà tôi chơi. Hôm đó nhà tôi khách đến chơi chật nhà. Ba tôi là liệt sỹ hy sinh từ khi tôi mới hai tuổi. Ba mẹ tôi kịp sinh được ba người con trước khi Ba tôi vào chiến trường Miền Nam. Cả ba chị em tôi đều học chuyên toán của Huyện nhưng chỉ có tôi và anh hai đỗ đại học. Chị cả thi thiếu 1/2 điểm nên học Cao đẳng sư phạm gần nhà giúp mẹ nuôi hai em ăn học.
Dọc đường đi chơi Hùng mới hỏi tôi học ở đâu, khoa gì. Tôi nói tôi học khoa Toán nhưng Hùng không tin và cứ nghĩ tôi học khoa văn, có lẽ tại tôi cũng có khoa nói, thích triết lý nữa mà. Ngày bé ông nội của tôi hay gọi tôi là thày cãi. hihihi
Hùng hỏi dì Vân.
- Chị em mình đi đâu nhỉ
Tôi nhanh nhảu trả lời
- Đến thăm nhà người yêu em
Tôi nghich thế đấy. Trên đường đi chuyện trò rất vui vẻ. Chúng tôi qua nhà chị Hằng mà cả hai chị em tôi đều thân. Chị Hằng hỏi tôi
- Em có người yêu chưa
Tôi hất hàm về phía Hùng và trả lời
- Đấy chị xem được không?
Bị tấn công bất ngờ, Hùng hơi bị choáng váng, không ngờ tôi nghịch đến thế. Dọc đừờng đi chỉ nghĩ đến cách trả thù tôi. Chúng tôi dự định đến thăm gia đình có hai người con học cùng tôi và dì Vân. Dì vân học cùng người con thứ hai tên Thông còn tôi học với cậu em thứ ba tên Trung.
Trên đường đi thì chúng tôi gặp Trung đi trực tết. Trung học chuyên toán lớp trên, vừa tốt nghiệp Đại học Thương Nghiệp là trường loại một thời bao cấp. Trung và tôi có nhiều cảm mến với nhau nhưng do hiểu lầm tôi đã lánh xa Trung. Gặp nhau hôm đó làm chúng tôi rất bối rối. Trung định quay về nhưng tôi không muốn và ra điều kiện nếu Trung quay về tôi sẽ không đến nhà Trung chơi nữa. Có lẽ cũng là cái số trời định mà tôi và Trung không thể yêu nhau.
Ngày mùng 3 tết mà mẹ Trung đã say lúa giã gạo và đang ngồi sàng gạo trong nhà. Tiếp chúng tôi là anh Thông và người anh cả. Hộp mứt quý giá được lấy từ bàn thờ xuống để tiếp chúng tôi. Tôi đỡ lấy đĩa mứt và mời khách giúp anh cả, chả là tôi được anh cả rất quý. HÙng chọc tôi mà nói rằng
- Anh không ăn kẹo, trẻ con mới ăn kẹo thôi
Tôi không hỏi lại Hùng
- Anh có chắc chắn không
Hùng khẳng định thế là tôi mang kẹo ra mời mẹ Trung. Mời rất khéo để bác phải nghỉ tay ăn một chiếc. Thành công rồi tôi ngoay lại nói với Hùng
- Anh có định rút lại lời nói không?
Với những đoạn đối đáp thông minh ấy mà chúng tôi đã nên duyên sau này.