GỬI CHÚT TÌNH CHO ANH + NỖI NHỚ VÔ HÌNH ...
Mùa Đông Lạnh 30.08.2008 07:56:04 (permalink)
 
GỬI CHÚT TÌNH CHO ANH
 
       Đức thân và nhớ nhiều của em!
     Nhờ chút duyên của đời người mà em được quen biết ah và em thầm cảm ơn ông trời đã cho em cơ hội đó. Chẳng biết từ bao giờ ah luôn hiện hữu trong em, thật nhẹ nhàng, thật ấm áp mà chỉ diêng mình em mới cảm nhận được.
 
       Chẳng biết từ bao giờ, buổi sáng ngủ dậy thôi em đã nghĩ vu vơ về ah, và muốn lên mạng để gửi tin nhắn cho ah, một tin nhắn chào buổi sáng, nhưng em ko dám, vì sợ rằng mình sẽ làm phiền ah.
 
        Em bắt đầu cảm thấy bình yên trong lòng, chẳng biết từ bao giờ cảm giác ấy tồn tại trong em, và cái cảm giác nho nhỏ đó làm em bắt đầu thấy ước mơ, và cũng chẳng biết từ bao giờ em thấy mình biết yêu, yêu theo cách của em. Ah a! Và em sẽ chẳng bao giờ muốn nói. Em sẽ yêu ah theo cách của em để mãi luôn được bên ah gặp ah qua mạng, ngồi bên ah cả đêm mà ko biết mệt mỏi, lại thấy vui với em như vậy là đủ.           ......
 
 
 
 


[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/57670/3608DF25B5B6467997DB4D11D9FAB0F1.jpg[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.09.2008 06:56:03 bởi LÊ PHONG LINH >
Attached Image(s)
#1
    Mùa Đông Lạnh 30.08.2008 08:27:14 (permalink)
    Ah xa!
               Ah ơi! Những ngày trời Sanit_Petersburg mưa, em chỉ ước có ah bên cạnh. Nhưng người ta thường bảo ước mơ cũng chỉ là ước mơ mà thôi, phải ko ah? Em vẫn nhớ những lời nói ah đã dành cho em ... Em đã ko suy nghĩ nhiều và toan tính cho đến tận bây giờ ah ạ !
     
               Ah yêu! Em muốn được gần ah, muốn mua vé máy bay tới thăm ah, nhưng ko thể. Lý do vì em là con gái thì ko hoàn toàn đúng, vì thực ra cuộc sống của em là những nỗi lo toan. Em sẽ ko hỏi ah sao chúng ta lại yêu nhau? Em sẽ ko hỏi ah sao ah lại ko muốn gặp em? Sẽ ko hỏi ah sao ah ko nhớ em? Bởi vì em biết tình cảm mà ah dành cho em chưa đủ lớn để ah có thể hy sinh với một người con gái lớn hơn tuổi mình.

     

               Còn em, em có thể hy sinh tất cả , có lẽ sẽ ko bao giờ ah biết được điều đó đâu. Em viết những dòng chữ này trong lúc nhớ ah, nghĩ về ah. Ah có biết là những ngày qua ko gặp ah, em vô cùng buồn nhớ ko? Buồn bã và tâm trạng bâng khuâng, ko biết em phải làm gì trong lúc này để vơi đi nỗi nhớ về ah.
     
               Tại sao ah lại vô tình quá. Tại sao ah lại ko nghĩ đến cảm nhận của em vậy ah? Ah thật quá vô tình. Em đã chờ đợi quá nhiều, và bây giờ em cảm thấy sao mệt mỏi quá , thật sự đã quá mệt mỏi.
     
               Ah  nỗi nhớ của em! Em chỉ muốn được nhìn thấy ah , nhưng sao ko thấy phải chăng vào lúc này mong muốn ấy quá cao xa. Em đã ngã gục ý trí, em cũng đã suy nghĩ rất lâu và lúc nào em cũng cảm nhận được anh đến với em ko phải là vì tình yêu, mà chỉ vì ah muốn có một ai đó để bản thân ah thấy rằng mình ko cô đơn.
     
              Em nghĩ đến ah và khóc giống như một thói quen mà em cần làm trước khi đi ngủ, hay làm một chuyện gì đó ... Mỗi khi vui buồn người đầu tiên nghĩ đến lại là ah. Ah luôn hiện hữu ở đâu đó rất gần nhưng em ko thể nào chạm tay vào được. Nỗi nhớ ah nơi em có lẽ sẽ chẳng bao giờ ah hiểu được. Dù em biết hạnh phúc và niềm tin của em bắt đầu từ nơi ah và cũng kế thúc từ nơi ấy. Những con đường ah đi ko có hình dáng em, ý nghĩ về em ....
                                                              Mãi yêu ah !


    [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/57670/BB9BDC7F74FE44A6979F14CDF27C109D.jpg[/image]
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 05.09.2008 06:57:16 bởi LÊ PHONG LINH >
    Attached Image(s)
    #2
      Mùa Đông Lạnh 31.08.2008 06:09:50 (permalink)
                                        NỖI NHỚ VÔ HÌNH


       
       
       

                                                   
       
      ( Tình yêu khiến con ngươi ta hạnh phúc, nhưng cũng khiến con người ta đau khổ. Có lẽ, ta sẽ cô đơn, sẽ thấy tan nát nếu mất đi tình yêu. Đừng có tránh nỗi đau và sự mất mát. Rồi có lúc, ta sẽ bước qua được cái ranh giới nhỏ nhoi , vô hình.... )
       
      ĐỨC XA VÀ NHỚ !
                              Trời hôm nay có mưa! Mỗi ngày em đều đọc đi đọc lại nhiều lần những lá thư viết cho ah, tất cả chỉ là một cái gì đó xa sôi của ngày cũ. Đọc xong rồi cười, rồi lại khóc...
       
                              Đã mấy ngày em rơi vào tâm trạng trống vắng không rõ buồn hay vui, trong lòng cứ rỗng tuếch, em đi về nhà như một chiếc bóng, em tự thu mình trong một cái vỏ bọc và vĩnh viễn ko bao giờ muốn ai phá vỡ nó, lắm lúc khi một mình trong căn phòng hẹp, em sợ hãi mơ hồ. Em đã quá yếu đuối đã quá tệ hại khi trở nên thế này phải ko ah?
       
                              Đức ơi! Nước mắt em trào ra ... ko hiểu có phải em đang khóc cho tinh yêu tan vỡ ko nữa, hay em đang tự khóc cho chính bản thân mình, cho một nỗi cô đơn đang răng sé tâm can và nỗi buồn trong tâm trí... 
       
                              Cảm xúc trong em giờ đây cũng trở nên mơ hồ. Tình yêu ư? Ừ tình yêu là gì mà sao mọi người ai cũng phải đau khổ, cũng đớn đau nhiều? Bản thân con người, tận sâu trong tiềm thức, yêu vẫn là một nhu cầu, một khát khao lớn. Khi yêu tại sao dẫu biết là đau khổ nhưng người ta vẫn lao vào, giống như con thiêu thân cũng thế, lao vào ánh sáng để rồi chết đi ...
       
                               Khi em cảm nhận được tình yêu thì ah đã xa em, xa em để trọn một con đường mà theo ah sẽ tốt cho tình cảm cả hai. Vậy giờ đây em thực sự đã ko thể có ah. Em đã mất ah , mối tình trong trắng, trinh nguyên...
       
                               Hạnh phúc đã trôi đi khi em nhận ra rằng em đã đánh mất khuân mặt, nụ cười, ánh mắt ah. Những giây phút nói chuyện cùng ah cứ bất chợt ùa về trong những dòng tâm trí của em Ngày chia tay ah em đã không khóc, nhưng sau những phút giây đó em đã khóc thật nhiều. Nhiều lúc nhớ ah muốn gọi điện thoại, muốn gặp ah trên mạng, để vơi đi nỗi nhớ... Mong sao có cơn gió vô tình mang đến trái tim ah nỗi nhớ và khát khao của em. Những ngày ah đến với em là điều rất tuyệt vời, ah thật gần mà hóa ra xa. Xa rất xa, đó là một khoảng cách thật chứ không vô hình như nỗi nhớ của em.
                                              Nhớ ah !
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 05.09.2008 07:00:00 bởi LÊ PHONG LINH >
      #3
        Mùa Đông Lạnh 31.08.2008 06:45:13 (permalink)
         
                                         GỬI ĐẾN ANH NỖI BUỒN CỦA EM
         
        ( Tình cảm giống như viên pha lê , rất trong , rất sáng nhưng lại rễ vỡ nếu ta không biết trân trọng và
        giữ gìn cẩn thận. Tình yêu và hạnh phúc cũng không ngoại lệ , phải không ah? )
         
                    Hỡi ah của thời dĩ vãng! 
                           Tình cảm thật lạ, lạ đến nỗi nhiều khi mình không biết là đang lạc vào giửa những thứ tình cảm mà ko thể gọi thành tên. Chúng mình đã cùng nhau nói chuyện, buồn có, vui cũng có... Nụ cười và những giọt nước mắt em cũng đã rơi rồi. Trong khoảng thời gian ngắn như vậy tình cảm của chúng ta có cũng chưa đủ để có thể hiểu về nhau.
         
                           Thời gian quả lạ lùng nó lấy đi những khoảnh khắc đáng nhớ và nó lấy đi một phần của những tình cảm để giờ đây em ko biết rằng em có còn yêu ah như những ngày đầu nữa không? Em vẫn nhớ tới ah, chỉ là nhớ bởi nhiều lúc em cũng thấy giật mình sao em lại vậy? Em luôn nghĩ tới ah một cách kỳ lạ. Em thấy buồn khi ah đã nói dối em, em chỉ thấy buồn thôi vì không có đủ tự tin hay một tư cách gì để mà trách, mà giận hồn ah cả.
         
                           Em thấy thất vọng vì ko nghĩ rằng chúng mình sẽ chia tay nhau. Có đôi lúc em thấy trái tim mình lạnh giá bởi những yêu thương, vui buồn, hay xa cách ... ah dành cho em. Như thế có phải là hết yêu rồi ko? Em cũng ko hiểu nổi trái tim mình nữa.
         
                           Em ko về VIỆT NAM nữa mà sẽ ở lại. Em quyết định đi trơi xa ở đâu vài ngày để kiểm thử lại tình cảm của mình, giữ những thứ tình cảm lẫn lộn đó. Xa ah em thấy buồn và nhớ ah lắm. Em vẫn yêu ah, vẫn là thứ tình cảm mà trước kia em đã dành yêu ah, và ko biết ah có vậy ko?
                           Tình yêu thật lạ lùng, yêu và ko yêu nó có thể dạch ròi, nhưng cũng có thể chỉ là sự cảm nhận của mỗi người. Có thể khi đã thực sự hiểu nhau thì thứ tình cảm đó cho dù là thế nào nó vẫn ở mãi trong tim ta mà ta ko thể hiểu rõ được. Nhưng em vẫn mãi mãi ko muốn xa ah để gọi tình yêu quay về ....
         
         
         
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 05.09.2008 07:06:24 bởi LÊ PHONG LINH >
        #4
          Mùa Đông Lạnh 02.09.2008 07:57:54 (permalink)
           
                      GỬI ĐẾN ANH NỖI BUỒN CỦA EM
           
                   ..... Không hiểu đến giờ phút ngồi đây viết cho ah những dòng chữ này em vẫn yêu ah nhiều đến thế, sau những gì mà ah đã nói với em. Em vẫn nhớ những đêm thức muộn chát cùng ah, em nhìn ah khẽ nở nụ cười. Kỷ niệm khẽ quận trong lòng bàn tay tưởng chừng như ko bao giờ tan biến vậy mà giờ đây ah đã xa em. Vì sao thế ah? Không lẽ ah quên tất cả rồi sao những đêm chúng ta ngồi chát, chúng ta quen nhau trong thời gian ngắn quá, chưa kịp hiểu về nhau. Em chưa kịp đón nhận hết niềm hạnh phúc đang có mà đã vội chia xa.
           
                      Thời gian ngắn vậy nhưng cũng đủ để có quá nhiều nỗi buồn và niềm vui bên ah. Nhiều khi em buồn đến tê tái. Em đã hy vọng và hy vọng thật nhiều nhưng chính ah lại dập tắt mọi hy vọng trong em, vẫn biết khó khăn lại trồng chất khó khăn khi ah yêu một người phụ nữ hơn tuổi mình, nhưng ko lẽ ko còn con đường để chúng ta cùng đi.
           
                       Ah nói ah ko muốn chúng ta tiếp tục nữa, ah muốn giữ mãi tình cảm của hai đứa mình nếu tiếp tục ah sợ không được toàn vẹn ... vì tình chỉ đẹp khi còn dang dở. Đó chỉ là biện hộ tức thời của ah thôi.
           
                       Nhiều lúc em tự hỏi không biết tình cảm ah dành cho em là gì nữa, ah càng ngày càng xa em hơn, dường như ah hiện hữu nhưng ah ko có thật vậy.
                      
                       Ah quyết tâm xa em vì lý do gì vậy ah? Vì chúng ta xa nhau quá ư? Lý do mà ah đưa ra ko xứng đáng, ko thuyết phục được em đâu. Em ko biết thực sự đã bao giờ ah yêu em chưa? Nếu ah yêu em thực sự thì ah sẽ ko để em khóc mãi như thế này đâu.
           
                         Ah của thời gian và nỗi nhớ của em!
                      Đúng có lẽ ah ko có tình yêu dành cho em. Nhưng ko lẽ mọi điều ah nói đều dễ dàng nhạt phai trong ah đến vậy ư? Em nghĩ tình yêu ko cầu kỳ và ko rắc dối nhưng em đã nhầm đúng không ah? Tình yêu trong em ko cầu kỳ đâu, với em chỉ cần nụ cười của ah đã làm em ấm áp, được ngồi chát với ah hàng đêm...
                                                                                                                            (còn nữa)
           
           



           

          <bài viết được chỉnh sửa lúc 05.09.2008 07:02:39 bởi LÊ PHONG LINH >
          #5
            Mùa Đông Lạnh 10.09.2008 05:47:12 (permalink)
             
             
             
             
             
            Đức ngày cũ của em!
             
                       .... Được ngồi chát với anh hàng đêm .... Em yêu anh không đòi hỏi bất cứ một lời hứa nào, biết chúng ta bên nhau đã là khó khăn lắm rồi, những lời hứa ấy hay bất kỳ một lời nói nào anh dành cho em cũng làm em cảm thấy khó khăn hơn trong tình cảm và cũng suy nghĩ nhiều hơn, em chấp nhận bên ah như một cái bóng để nguyện nhìn thấy nụ cười từ nơi ah gửi đến cho em.
             
                        Ah à! Em thật ngốc đúng không anh? Trong mấy ngày qua em buồn và nhớ ah vô cùng ah biết không?  Em đã chờ đợi, đợi rất lâu và em đã nhận được những gì từ anh, chẳng gì cả ngoài lời chia tay phũ phàng làm em chết lặng tâm tư.
             
                        Ah ơi!  Xa ah, em muốn gửi thư cho ah lắm nhưng sợ ah không đọc, sợ ah không trả lời, em có nỗi buồn vu vơ, những nỗi đau và thất bại trong cuộc sống, trong công việc mà em không có ai để chia sẻ và an ủi, chỉ có một mình em chống đỡ, hy vọng mọi điều sẽ sớm tốt đẹp . Người ngoài nhìn vào, ai  cũng thấy cuộc sống của em thật tuyệt vời, nhưng người trong cuộc mới biết được cuộc sống của em ra sao  .....
             
                                                         phong linh
            #6
              Mùa Đông Lạnh 10.09.2008 06:07:36 (permalink)
               
               
               
              Ah một thời em yêu say đắm!
               
                              .... Em thấy mệt mỏi về công việc, thấy đơn côi và cô đơn xứ người ... Nhiều lúc em muốn chạy ngay đến bên ah để nhìn trực tiếp nụ cười và cảm nhận niềm vui của ah, chứ không phải nhìn dán tiếp qua mạng, nhưng thật xa vời, quá xa vời, đúng không ah?
               
                               Đức yêu! Sao ah lại chạy chốn khỏi em? muốn dời xa em? Ah nhẫn tâm với em nhiều lắm, ah có biết không? Giờ đây tình cảm trong ah có xứng đáng để đón nhận tình yêu và những tình cảm tốt đẹp em đang dành cho ah không? Điều đó ah biết phải không nào?
               
                                     Em sẽ là ai nếu cứ nằm trong khoảnh khắc đùa cợt của ah. Em sẽ là ai nếu như cứ nghĩ và nhớ tới một người không đón nhận tình yêu nơi em. Em sẽ là ai nếu như cứ mãi muốn ở bên ah một người nhỏ tuổi hơn mình ?
               
                                     Tình yêu một thời nhung nhớ của em!
                            Xin tạm biệt ah. Tạm biệt ah giữ muôn vàn nỗi đau và những giọt nước mắt tự giận mình. Tạm biệt một cuộc tình thời vi tính. Tạm biệt tình yêu cảm tính của chúng mình. Thôi xa nhé một tình yêu không thật, không có lối thoát và con đường đi cho tương lai. Ah hãy giữ mãi nụ cười dù ah có buồn có nhớ, dù anh gặp bao điều vất vả khó khăn ah cũng đừng quên cười ah nhé ! Mãi vẫn yêu ah như yêu nụ cười luôn nở trên môi ah. Mong sao nụ cười ấy mãi sẽ luôn thắm, như tình yêu em vẫn luôn dành cho ah. Tam biệt nhé ah yêu !  baba
              #7
                Mùa Đông Lạnh 13.10.2008 04:50:04 (permalink)
                 
                Ấm áp không phải khi ngồi bên đống lửa, mà là bên cạnh người bạn thương yêu. Ấm áp không phải khi bạn mặc một lúc hai, ba áo, mà là khi bạn đứng trước gió lạnh, từ phía sau đến có ai đó khoác lên bạn một tấm áo. Ấm áp không phải khi bạn nói “ấm quá”, mà là khi có người thì thầm với bạn: “Có lạnh không?”. Ấm áp không phải khi bạn dùng hai tay xuýt xoa, mà là khi tay ai kia khẽ nắm lấy bàn tay bạn. Ấm áp không phải khi bạn đội chiếc mũ len, mà là khi đầu bạn dựa vào một bờ vai tin cậy. Chúc mọi người tôi quen , đều ấm áp.
                #8
                  Chuyển nhanh đến:

                  Thống kê hiện tại

                  Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                  Kiểu:
                  2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9