Nonename
anemone 02.09.2008 00:45:16 (permalink)
Cái này là truyện của ane và nhỏ bạn tự nhiên cao hứng sáng tác, theo kiểu mỗi đứa viết xen kẽ một đoạn. Nhỏ viết đoạn đầu, tiếp theo là ane... rồi đăng trên blog hai đứa. Phần của đứa này thì đăng ở blog của đứa kia. Bà con vô đọc xem sao. Truyện đầu tay ý mà, nhớ góp ý nha!

-------------------------------------------------------------------------

Nó không thích ngồi một mình, nhưng lại thích hát một mình. Nghêu ngao những bài hát ưa thích, nó trốn tránh khỏi cái thực tại tuyệt vọng mà nó tự gán lên chính bản thân nó. Có những thứ nó không làm được. Trông cậy vào những người xung quanh thi hơi bị xa xỉ trong cái thế giới vật chất nhỏ nhoi nhưng đắt tiền này. Buồn thì cũng đã buồn, giận thì cũng đã giận, khóc thì cũng đã khóc, ngủ thì cũng đã ngủ, ăn thì cũng đã ăn, no lại nghêu ngao hát những bài hát ưa thíx của nó. Không rõ nó cố gắng thích nghi, hay là một hình thức buông xuôi. Nó hơi mệt. Chán ngấy việc phải gặp gỡ và quen biết. Chẳng ai đến và đi, mà không để lại những vết cắt trong cuộc đời nó. Nó biết nó phải lớn lên và thời gian trôi sẽ cuốn đi những nỗi buồn trẻ con của nó. Nhưng nó sợ. Chẳng thà không bị đau, thì cứ đứng mãi một chỗ cũng được. Không vui không buồn vẫn tốt hơn vui nhiều buồn nhiều, nó vẫn nghĩ thế trước khi bộ não có thể email cho trái tim. Một lý thuyết sốnng khá đáng nể, vi khó có người nào là đá cả. Chìm đắm trong những thứ hỗn độn, đầu óc nó rỗng tuếch. Tồn tại hay sống. Nó nghĩ tốt nhất nên suy nghĩ trước khi chọn. Nhưng nó cứ đứng đó mãi, đứng mãi, chắng suy nghĩ gì, cũng chằng có ý định sẽ suy nghĩ. Nó nghêu ngao hát những bài hát ưa thích của nó.

Tối nay trời mưa. Và nó lại phải ở một mình. Theo thói quen, nó lôi cái iPod từ đống lộn xộn trên bàn, nhét vào tai và ngồi hát theo nhạc. Chủ yếu để át tiếng mưa. Nó sợ mưa. Mưa lúc nào cũng làm nó thấy cô đơn kì lạ. Mưa còn làm nó nhớ lại những chuyện lúc nhỏ, những chuyện mà lúc nào nó cũng muốn quên. “Born to touch your feelings” nhẹ nhàng vang lên trong đầu nó, át cái tiếng mưa đáng ghét kia. Nó lẩm nhẩm hát theo. Tự nhiên, nó lại nhớ nhỏ. Chắc là tại bài hát. Hồi đó, nhỏ ghét bài này cực kì. Chắc cũng tại cơn mưa nữa. Mưa gì mà thật khó chịu, nhỏ xíu mà lại rỉ rả mãi không dứt. Lần cuối nó gặp nhỏ cũng là lúc trời mưa như vầy. Nó còn nhớ như in lần đó, nó đang nằm hát “Stupid Girls” theo Pink thì đột nhiên nhỏ tới, lôi nó ra đi dạo dưới mưa. Nhỏ vẫn thường hành động ngẫu hứng như vậy, nên nó cũng chẳng để tâm. Hai đứa thân quá rồi mà, từ hồi cấp hai, dù chẳng học chung trường. Có nhỏ đi chung thì nó cũng chẳng phiền chuyện cơn mưa nữa. Hai đứa đi lang thang khắp các phố, mặc có mỗi cái áo khoác, và nói đủ chuyện nhảm nhí trên đời. Nó như thấy lại nhỏ, rụt vai lại dưới mưa và cười khì với nó. Trông như thỏ bông. Nhỏ lúc nào cũng thật đẹp. Lại giàu có. Cuộc sống của nhỏ dường như thật hoàn hảo. Thỉnh thoảng nó vẫn ghen tị với nhỏ về điều đó, tuy nó biết rõ cuộc sống của nhỏ chẳng hề hoàn hảo chút nào. Khi hai đứa về tới nhà nó thì đã ướt sũng. Tối đó, nhỏ nhắn cho nó, “Sorry!”. Nó vẫn nghĩ là nhỏ xin lỗi vì đã bắt nó đi dưới mưa cho đến mấy hôm sau, khi nó gọi cho nhỏ và nhận được tin nhỏ chết rồi. Trong căn phòng ngủ kín mít với một đống cây và hoa. Lúc đó, nó không khóc, cũng không biết mình nên cảm thấy thế nào cho phải nữa. Thậm chí nó cũng không đến dự đám tang. Cho đến tận bây giờ, nó vẫn không dám nghĩ nhiều về nhỏ. Nó nghĩ, chắc mình vẫn còn bị sốc. Nó cố lái ý nghĩ sang chuyện khác, nhưng thật là khó. May mà đúng lúc đó, từ đâu đó trên giường ngủ của nó, cái điện thoại reo lên chói tai.

“Sorry”
“Không sao! Đừng die là được rồi.”
“Nói gì lạ thế! Hôm qua không đến được, hôm nay ok?”
“Uh! Đừng đến, em sẽ qua. Bye. See u later”
“Ok! Gặp sau, em…”
Không đợi anh nói hết câu, nó dập máy, nằm ịch ra giường, nhìn mưa rơi, lẩm nhẩm gì dó không thành tiếng.Trời vẫn mưa tầm tã. Tối, chạy lòng vòng dưới mưa, chọn mua vài thứ, nó ghé nhà anh. Lạnh và ướt, nó run rẩy bấm chuông cửa, nghĩ thầm “Không phải đối diện với mưa một mình…” Anh mở cửa, ôm chặt nó, cằn nhằn vì nó không chịu để anh đến đón. Nó được thể, càng nhõng nhẽo “Ướt và lạnh quá! Anh đừng buông em ra nhé.” Đôi khi nó cũng chẳng biết nó có yêu anh thật không nữa. Chỉ biết có những đêm trời mưa to, nó phóng xe như điên dưới làn nước chỉ để đến nhà anh, để vùi mặt vào lòng anh. Rồi mùa nắng đến, nó bỏ quên anh cho những trận mưa quá khứ. Mùa mưa năm nay đến trễ, nhưng những cú phone của anh không bỏ quên nó. Nó lại đến với anh, những ngày mưa, như năm ngoái, như một thói quen, như một chu kỳ. Anh vẫn thật tốt với nó, như năm ngoái, và năm ngoái nữa, và năm ngoái nữa nữa…Rồi mãi về sau, nó cũng chẳng suy nghĩ về cái thông lệ ấy nữa. Cả đêm, nó co ro trong lòng anh, ngủ bình yên, không mộng mị. Đã thức cả đêm hôm qua còn gì. Nó không biết anh mãi vẫn thức, nhìn nó ngủ. Nó ở ngay trong lòng anh, nhưng sao lại cảm thấy thật xa.
“Dậy đi, trễ rồi em.”
“Em không thích. Cho em ôm anh ngủ thêm chút nữa đi.”
“Em trễ thì lại đổ thừa anh.”
“Không đâu, em hứa đấy.”
“….”
Nó ôm anh thật chặt, hôn lên môi anh không để anh trả lời. Anh cười phì. Nó trẻ con biết bao. Ở bên anh, lúc nào nó cũng cảm thấy thật bình yên. Nó cần anh hơn là yêu anh. Nó cần sự tĩnh lặng ở anh, như một cuộc sống nó hằng ao ước. Anh đến với nó, thật lạ, như những tia nắng rực rỡ trong đêm mưa. Ở bên anh, nó sẽ không nhớ nhỏ, một người biến mất khỏi cuộc đời nó mãi mãi, sau một ngày mưa.   



-------------------------------------------------------------------------


Bà con lên blog ane mà xem, cho đẹp ấy mà! http://360.yahoo.com/morning_coffee_13
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9