MƯA VẪN RƠI...
thegioioten 02.09.2008 17:29:57 (permalink)
XIN GÓP VÀI Ý KIẾN DÙM MÌNH NHA
 
 
Lại một cơn mưa đầu mùa kéo đến, những dòng nước như bon chen kéo xuống miệng cống và vô số những nẻo đường bất tận. tí tắc từng giọt ở mái hiên rồi chảy xuống sân, bên trong là một cậu bé ngồi trên xe lăn đang nhìn vào chúng. Đôi mắt cậu  thật long lanh, trong nó như đang ẩn chứa một tâm sự trĩu nặng. mới tí tuổi đầu vậy mà cũng nhìn mưa một cách thơ thẩn như thế.
“con lại buồn à”. Mẹ Tâm lại gần và vuốt vào mái tóc cậu “ngốc quá, cơn mưa nào cũng sẽ tạnh và đời người nào cũng sẽ đến lúc…”. Dứt lời ,thì hai hàng mi của Tâm cũng đã ướt sũng. Tâm quay sang ôm vào lòng của mẹ và khóc nức nỡ…
“con rất nhớ anh ấy…”
Nghe xong, thì khóe mắt của mẹ tâm cũng đã thấm lệ và ghì chặt con trai mình vào lòng ,rồi cùng nhìn ra xa…mưa vẫn cứ dai dẳng, từng giọt từng gịot trên mái hiên , xa hơn nữa là cả khỏang không xám xịt và đôi lúc vài tia chớp thóang hiện.
…dòng người tấp nập, xe cộ đua nhau chạy . tiếng nhạc phát ra từ cây đàn cò nghe thật da diết não lòng, xa xa ở  đâu đó trong công viên . từng giọt mồ hôi chảy xuống khắp cơ thể của Thiên, một cậu thanh niên độ chừng 20 và thấm nhuần mệt mỏi. Thiên lấy tay gạt mồ hôi trên trán rồi đốt một điếu thuốc, tai cậu lắng nghe theo từng âm vang của tiếng đàn và đỡ mệt hơn hẳn. cái nắng như cháy da bỗng dịu đi, vô số hạt mưa kéo đến như một binh đòan và đột ngột không báo trước . mưa, cơn mưa đầu mùa lúc nào cũng lớn và da diết. Thiên đứng trong hiên của một ngôi nhà cách công viên không xa mấy và người thì ướt như chuột lột.”ắt..ắt..xì” tiếng ắt xì của thiên đã đánh thức tâm hồn ai đó đang đứng bên cạnh và vài tiếng cười nghe thật mát tai.
“coi chừng cảm đó”. Thiên quay sang, nhìn có vẽ ngại ngùng. Một bàn tay mềm mại đưa cho Thiên cái khăn và nói “anh cầm lấy mà lâu cho đỡ dơ”. Giọng nói nghe sao tha thiết và ấm lòng đến thế. Thiên chỉ biết cầm và thậm chí cũng quên cảm ơn luôn. Mưa càng lúc càng lớn, hai người đứng cạnh nhau, hai trái tim đang đập lọan xạ và điều có cùng sỡ thích ngắm mưa.
“trời ơi, làm ơn tránh ra dùm em”. Một thằng nhóc độ 12 tuổi lum khum chạy xen vô giữa, tay nó lau người lia lịa từ trên xuống dưới và đảo mắt qua hai anh chị đứng cạnh “cho em xin lỗi nha!”. Giọng nó nghe sao dịu ngọt đến thế và hầu như không lọt vào lỗ tai ai cả, vì họ lo ngắm mưa mà. Thằng bé thấy sao khó hiểu, nó liền lấy tay  nắm vào hai tay của Thiên và Vân.
“anh…cô…”. Họ quay lại đối diện nhau, trái tim càng đập lọan xạ và không nhận ra ở giữa đang có một thằng nhóc quấy rối.
“cho em xin lỗi”. thằng bé lại ríu rít thêm một lần nữa, Thiên và Vân hầu nhưng không nghe và chỉ muốn  nhìn nhau cho thật đã.”hai anh chị này bị gì vậy kìa” thằng bé ngó họ và …”tạt…”.một chiếc xe tải lao qua vũng nước làm văng vào người 3 người họ.
“ê, tên khốn”. Thiên tức mình la lên, thằng bé cũng hùa theo “mắt đuôi à….”. Thiên xoa đầu nó “ được lắm nhóc “. Thằng bé khóai chí cười tít mắt, THiên nhìn  thấy Vân đang bực bội chùi sình dính vào người .
“cầm lấy mà lau cho đỡ dơ”. Thiên đưa áo của mình  cho Vân. “ cám ơn” Vân hẹn thùng  cầm lấy….
Cơn mưa ùn ùn trút nước, chưa bao giờ có một cơn mưa nào lớn như thế. 3 người họ đứng đó không nói gì, tiếng nhạc du dương đâu đó âm vang và càng làm cho khung cảnh trở nên thật đẹp. “ẮT…ẮT..XÌ”. Một tiếng hắt hơi thật lớn của 3 người và họ đã phá lên cười vui vẽ.
“ mưa như thế này sao tạnh được.” Thiên cười “hay là…”. Chưa dứt lời thì. “chúng ta tắm mưa đi” Vân nắm tay thằng bé “nhóc thích tắm mưa lắm phải không?”.thằng bé quay sang nhìn Thiên, hiểu ý Thiên cũng nắm tay nó “anh cũng định rũ chú mày tắm mưa cùng đấy”. cả ba tung tăng đi dưới mưa và cười rất vui vẽ mà chả hiểu có chung đường không. “nhóc có thích anh không?”. Thiên liếc sang chỗ Vân. Thằng nhóc la rất lớn “ai thích anh chứ, tôi đâu phải con gái.” Nghe xong Vân cười khúc khít, Thiên tức tối gõ nhẹ vào đầu thằng nhỏ rồi nhìn Vân thương nhớ “ vậy ấy có thích tôi không?”. Vân làm bộ như không nghe và chuyển sang thằng nhỏ “ vậy bé có thích chị không?”. “thích chứ “ thằng bé khóai chí “rất rất thích nữa là đằng khác”. Vân  cười rất tươi, Thiên thì bực bội “về mà bú tí mẹ đi nhóc”. Thằng bé chẳng chịu thua trêu Thiên “thích mà người ta không thích…lêu..lêu…”. Thiên bực bội đứng sững lại, hai người họ vẫn tiếp tục bước mà không cần biết có ai đó đang giận. dõi theo bóng dáng của Vân mờ mờ trong mưa, lòng Thiên như bị dao cắt. “đã yêu rồi sao?”. Thiên tự hỏi lòng mình  “ thật lạ đấy, thiên ạ”.
- sao chị không chờ anh ấy chớ” thằng bé quay lại nhìn, Vân  đứng lại và quay sang nhìn. trời cũng sáng dần, vì các binh đoàn mưa đã thưa hớt chỉ còn lại cơn mưa phùn. Hai mắt hướng về nhau, hai nhịp đập cùng hòa thành một nhịp và khung cảnh trở nên ngây thơ. Tuy không nói gì nhưng họ đã thật sự hiểu về nhau, giống như đã quen biết từ trước. thời gian lao như vùn vụt , mọi vật chuyển động thành các tia sáng và bây giờ chỉ còn tồn tại hai người đang yêu nhau.
“Anh tin vào tình yêu vĩnh hằng chứ?”
-tin…chúng ta đã yêu nhau rồi à?
“đúng vậy, hai chúng ta đã yêu nhau rồi”
-nhưng  anh có một linh cảm.
“em cũng vậy…liệu”
 
“KHHHHHHÔNNNG…” –ÉCCC…”. Một tiếng thắng xe gấp, cậu bé bị xượt văng vào trong và còn Thiên thì…cơn mưa cũng đã tạnh.
 
…”nghe sao thật não lòng tiếng mưa rơi…
      Đời người bi ai ai có hay…
      Cát bụi cát bụi xót thương xót thương…
      Giờ còn lại gì ta với ta…”
“xin lỗi!”.Vân đứng trước cữa “ hai mẹ con sao lại khóc vậy?”. mẹ tâm dụi nước mắt “Vân , con đến lúc nào vậy?”
-con cũng vừa tới.” Vân dõi theo từng vết xe của Tâm, mẹ Tâm nói “kệ nó đi, cứ trời mưa là nó vậy. con vô nhà đi “.
Mới đó đã hai năm rồi đúng không, nếu mưa vẫn rơi thì…
Xa xa, một khỏang không vô tận.
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9