Chuyện về nhà nàng.
trongvan 10.09.2008 13:17:55 (permalink)
Chuyện về nhà nàng.
 
“Nhà nàng ở cạnh nhà tôi, Cách nhau cái giậu Mồng Tơi xanh rờn…”, mấy câu ấy tôi thuộc nằm lòng nhờ nhạc phẩm “Bướm Trắng”, nhưng từ trước tới giờ mình đâu có ngờ nó là thơ của cụ Nguyễn Bính mãi cho đến cách đây vài hôm vô tình nhìn thấy trên internet! Như vậy bà con cũng đoán ra là TV dốt đến mức độ nào! Phải cộng nhận thời xưa mấy cụ làm thơ vừa lãng mạn vừa tình tứ và quá nhẹ nhàng, giá như được sanh ra thời đó thì hổng biết là lối viết của tôi có khá hơn hay không? Chứ ngày nay mấy chuyện quan hệ trại/gái thì con nít miệng còn hôi sữa đã biết hết rồi, cần gì yêu hình, nhớ bóng mà tâm tình phải nhắn gởi qua con bướm con ong chi nữa?
 
Nếu nói về nhà nàng thì một bài thơ không đủ để diễn tả đâu! Vì quá nhiều nàng khác nhau, chẳng lẽ lượm vài nét của nhà nầy ghép qua nhà kia thì xạo hết cỡ nói! Thôi thì mỗi nhà một bài cho giản tiện và trung thực hơn:
 
Chuyện nhà nàng, thật ra khó viết!
Nên chọn ai và biết bỏ ai?
Đếm trên đầu của hai bàn tay
Vẫn còn thiếu! Cần vài ngón nữa!
 
Chắc dẹp bớt những nàng thời xửa
Lượm mớ sau, mớ giữa tả thôi
Chỉ bấy nhiêu cũng đủ mệt rồi
Dài dòng quá người coi sẽ chán!
 
Nên mỗi nhà dăm câu ngăn ngắn
Chỉ qua loa, chắc chắn dễ xem
Bà con thích mình sẽ viết thêm
Bằng không hả? Cứ đem đi... vứt!
 
Cũng mượn ý từ cái giậu mồng tơi của cụ NB mà chẳng rõ lý do gì nàng ấy chết yểu, tôi đã viết ra bài sau đây:
 
Nhà nàng trồng giậu mồng tơi
Dọc theo ranh giới nhà tôi làm rào
Mồng tơi mơn mởn xanh màu
Trấn ngang như thế làm sao tỏ tình?
 
Nàng chưa có lập gia đình
Còn tôi vẫn sống một mình độc thân
Tuy là hai đứa rất gần
Nhưng mà chưa có một lần hỏi thăm
 
Âm thầm ôm mối tình câm
Đêm nay mất ngủ tôi nằm mộng mơ
Chắc vì đầu óc quá nhơ
Khát khao đằng ấy đang chờ mình qua
 
Để cùng vui hưởng trăng hoa
Muôn nghìn khoái lạc quyện hòa vào nhau...
 
Hôm sau chẳng thấy nàng đâu!
Hỏi ra nàng... chết khoảng đầu canh ba!
 
Đừng nói là nàng trải qua cùng một giấc mơ xong rồi bị đau tim nên đi đứt luôn nha! Có nàng mà mình quen, nhà ở một nơi chả thơ mộng tí nào, mỗi lần nghĩ tới là sởn da gà, mời bạn xem bài kế tiếp:
 
Nhà nàng nằm cạnh nghĩa trang
Thành ra tôi tránh ghé sang buổi chiều
Xung quanh mồ mả quá nhiều
Xui xui lỡ gặp… là tiêu đời à?
 
Tuy rằng chưa có thấy qua
Nhưng tôi thú thật sợ ma vô cùng!
Yếu tim, hơi nhát… nói chung
Vậy mà nàng nói tôi khùng tức không?
 
Bị khích ấm ức trong lòng
Nửa đêm định tới… tặng bông cho nàng
Đêm ấy trời chẳng có trăng
Mình bị lạc lối tới gần sáng luôn
 
Lúc tờ mờ mới thấy đường
Toàn thân cũng đã đẫm sương, ướt dầm!
Thế nên tôi lại âm thầm
Chạy về một nước, bệnh nằm mấy hôm!
 
Đâu phải nhà nàng nào cũng lui tới được dễ dàng! Nhưng “Có chí thì nên”, cứ thử cách nầy nhé:
 
Nhà nàng không phải nhà tôi
Đôi khi tới đó bị người đuổi ra!
Đuổi ra thì đứng xa xa
Chờ bố/mẹ ẻm vừa ra mình vào
 
Dễ thôi, chứ khó gì đâu?
Có con gái lớn, cách nào giữ cơ?
Bằng không dựa cột mà chờ
Nàng ra khỏi ngõ, tò tò theo ngay
 
Cách nào thì cũng tới tay
“Có công mài sắt, có ngày nên kim”
Lúc nàng rung động con tim
Tất nhiên ngoan ngoãn tự tìm đến ta.
 
Ha ha ha…
 
Đúng vậy một khi nàng đã chịu đèn rồi thì “Đồ của mình sẽ tự động bò về nhà mình”. Cái câu: “Phận gái 12 bến nước, trong nhờ đục chịu”, chẳng biết do đàn ông hay đàn bà nghĩ ra? Vì ở VN từ Bắc chí Nam có bến sông nào trong đâu? Chả lẽ đàn ông mình tệ vậy à? Hay câu đó chỉ được dùng để nói xấu người khác cho sướng miệng và quên mất là bến nào cũng thế:
 
Nhà nàng đối diện nhà tôi
Cách nhau con lạch hỡi ôi đục mò!
Nàng hay ra đó giặt đồ
Còn tôi thường đứng giả vờ tưới cây
 
Má nàng ưng ửng hây hây
Làm tôi say đắm, ngất ngây cõi lòng
Tuy rằng nàng vẫn chưa chồng
Hôn nhân đã định khó hòng đổi thay!
 
Tôi đây mơ ước một ngày
Hai đứa trốn chạy, cao bay xa vời
Đến nơi góc biển, chân trời
Sống chung hạnh phúc suốt đời bên nhau
 
Đâu dè chỉ mấy hôm sau
Nàng khoác chiếc áo cô dâu theo chồng
Tiễn người trong mộng sang sông
Phù sa cuồn cuộn xuôi dòng miên man…
 
Nếu nói về nhà nàng mà không nhắc nhở gì tới những người trong nhà thì đó là một điều thiếu sót nha! Do đó TV viết bài sau đây với một số chi tiết về cha, mẹ, anh, chị, em và… cả con chó:
 
Nhà nàng có chó Béc-Giê
Đi ngang nó sủa thấy ghê quá à!
Chưa kể mặt của ông già
Hầm hầm, khó chịu thấy là chạy luôn
 
Giống ai nàng quá dễ thương?
Chắc bác hàng xóm, mặt đường bên kia!
Má nàng khó hiểu lắm kìa
Vui tươi như mới… được chia gia tài
 
Anh nàng phải nói hết xài
Tối ngày say xĩn, bạc bài, ăn chơi...
Chị nàng có lẽ hết thời!
Vừa bị bồ đá, khóc đòi đi tu!
 
Em nàng vừa dốt, vừa ngu
Nàng hoàn toàn khác y như người ngoài
Làm tôi cứ nghĩ suy hoài
Sao có nhạn trắng giữa bầy quạ đen?
 
Có những nàng nếu chỉ gặp vài lần thì hoàn toàn không ấn tượng gì! Nhưng cứ qua lại một thời gian nhất là sau khi bị nàng dụ cho ăn, nhậu… thì tình cảm sẽ khác hẳn như bài nầy:
 
Nhà nàng đâu đít nhà tôi
Chiều chiều hay thấy nàng ngồi uống beers
Còn hút thuốc lá nữa kìa!
Mèn ơi ai dám rước dzìa làm dâu?
 
Tướng tá vạm vỡ như trâu
Bụng to cũng cỡ có bầu sắp sanh
Lần đầu nàng nói: “Chào Anh”
Tôi nghe bủn rủn, tái xanh mặt mày!
 
Tuy rằng tôi chẳng đẹp trai
Còn nàng phải nói… chưa ai xấu bằng!
Chỉ được cái nước ân cần
Bếp núc khá lắm (có ăn thử rồi)
 
Vài bữa lại rủ qua chơi
Để nhậu, trò truyện hay xơi cơm chiều
Quen biết riết thấy dễ yêu
Hàng xóm lui tới ít/nhiều… hiểu nhau.
 
Trong xóm lao động xô bồ chắc chắn là có đủ hạng người và có những nàng mà người gặp vô cùng ngạc nhiên để rồi sau đó vẫn cứ tìm đến:
 
Nhà nàng dòm xéo nhà tôi
Cách nhau con hẻm ít người tới lui
Một hôm bỗng thấy nàng vui
Khi tôi chỉ mặc quần đùi ghé thăm.
 
Đâu dè nàng ấy… mãi dâm
Sẵn đang ế khách… nên lầm lỡ luôn!
Thế là mình bị thảm thương!
Tiết trinh đã mất đòi thường được ai?
 
Tại sao lại khổ thế nầy?
Chỉ trong phút chốc đời trai bẽ bàng!
Đằng nào thì cũng lỡ làng
Từ đó cứ phải viếng nàng thường xuyên
 
Giữa những thành phố lớn đông đúc, nhưng chẳng ai là họ hàng thân quen, vì nhiều lý do nầy hoặc lý do khác người ta vẫn giữ khoảng cách! Thậm chí đã là láng giềng một vài tháng mà chưa hề biết tên nhau:
 
Nhà nàng cùng vách nhà tôi
Trong chung cư nhỏ, một nơi khá nghèo!
Nàng đẹp nhưng chẳng ai theo
Cuối tuần chả thấy ai đèo đi chơi!
 
Giống tôi, nàng rất đơn côi
Nghĩ hoài không biết ngỏ lời ra sao!
Gặp mặt chỉ gật đầu chào
Chưa hề trao đổi câu nào làm quen
 
Tuy hơn cả tháng sát bên
Nhưng chưa được rõ họ/tên là gì!
Thế rồi ngày tháng qua đi…
Bận việc sớm/tối it khi đụng đầu
 
Hôm qua nàng dọn đi đâu?
Sáng nay người mới dọn vào rồi cơ!
 
Đó là lý do giữa chốn đông mà lắm người vẫn cảm thấy rất cô đơn. Chắc chắn phải vì nét đặc biệt nào đó mà vài nàng mình chỉ gặp qua một lần và không bao giờ quên, có nàng thì quá xinh đẹp, có nàng thì rất ngọt ngào dịu hiền, còn nàng trong bài dưới đây thì hết biết luôn, bảo đảm người gặp sẽ nhớ đời:
 
Nhà nàng chả biết ở đâu?
Mà như con gái sang giàu ham chơi
Tôi/Nàng mới gặp nhau thôi
Ngay trong quán rượu nên mời vài ly
 
Ngà ngà hết biết làm gì
Rủ về khách sạn… thầm thì qua đêm
Chắc bởi tôi đã say mềm
Thành thử không nhận ra em là… thằng!
 
Đến sáng nhìn thấy chết trân!
Thế còn gì nữa tấm thân của mình
Đúng là xui xẻo thật tình!
Vội mặc quần/áo rình rình… rút lui!
 
Sơ sơ chỉ 8-9 nàng cũng đủ mệt rồi nhe! Còn mấy ông đeo đuổi trên chục nàng thì chả biết như thế nào? Sau khi đọc xong mấy bài thơ bên trên chẳng biết có anh chị nào nổi hứng để viết tiếp về nhà anh, nhà em hay nhà ông, nhà bà… gì không? Nhưng có một điều mà TV biết chắc là sau khi nàng trở thành “Nhà tôi” thì tụi mình hổng còn đề tài gì hay ho để viết nữa!
 
Trọng Văn - 20080908
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9