MỐI TÌNH MẦU HOA ĐÀO HAI thái san
thaisan 18.09.2008 06:28:11 (permalink)
MỐI TÌNH MẦU HOA ĐÀO HAI
(sau bốn mươi năm)
 
thái san
 
Sau biến cố bảy lăm.
 
Những lúc này nàng quên hết những kỷ niệm xưa. Sau lần chứng bệnh tai biến mạch máu não gần như muốn bị liệt toàn bộ cơ thể bên phải và sau đó di chứng là bệnh run rẩy (bác sĩ gọi là bệnh pakinson) rồi kế tiếp cơ thể bị cứng cơ làm cho sinh hoạt thường ngày không được. Đối với con người như vậy là vất đi nhưng cả gia đình chữa chạy mới hòng thoát khỏi lưới tử thần. Kể từ đó tính nết thay đổi khác thường từ suy nghĩ chín chắn biến thành người thoáng hoạt đòi hỏi mọi việc cấp bách nhanh hơn và tính có vẻ nóng nảy hơn nàng tự nhiên yếu hẳn và ngồi chỗ con cái cho gì thì ăn nấy. Từ đó thấy gần đất xa trời vì quá xúc kích, gọi là tâm bệnh.
Sau khi đứa con trai đầu chết ngay trên giường tại bệnh viện, mà phía trong phòng cuối cùng dẫy hành lang bv lại là chồng nàng mà là người yêu chính phẩm. Cũng đang nằm trên giường hấp hối.
Thời đại này nhiễu nhương vô kể, kể từ các cán bộ cho đến những du kích quèn cũng lên vây lại nữa tham nhũng bắt đầu manh nha lan tràn, chúng có thể bỏ tù người dân bất chợt, bất kỳ, bởi thế ai cũng bị cùn nhụt chất đề kháng mất cho nên mọi ý kiến của người dân đóng góp cho đại hội đảng gần như không có và sẽ chẳng bao giờ có cả (cuộc phỏng vấn nhà văn tmh).
Một anh chàng cắc ké kỳ nhông nhanh nhậy nghe hơi nồi chõ nhân dịp sắp giải phóng ra vẻ chỉ đi thu tập trung mấy chục cây súng trường cũ của nhân dân tự vệ trong phường) rồi sau đó tự nhiên có chức quyền và lại còn cấp cao xử dụng nên bỗng nhiên trở thành thủ trưởng một huyện hoặc một chức việc gì.
Nàng cũng thế sau vài năm sau giải phóng đã nghiễm nhiên trở thành an ninh khu trưởng của vùng nàng vẫn ở, đâm ra quà biếu xén đầy nhà nhất là những thực phẩm, trong khi bao người chưa có lấy một chút để no lòng.
Nàng nói với người yêu rằng:
-Tối nay em sẽ ở lại cùng anh anh nhé. Tôi tần ngần đáp gượng mặt hơi sượng hơn đàn bà con gái nữa:
-Thế anh không làm gương cho dân chúng hả anh?
-Nhưng cái cần mình vẫn cần làm thế nào gọi là làm gương há anh? Trước tiên mình phải có nhau cái đã còn chuyện khác chưa tính. Tôi bạo dạn nói:
-Thế thì em vào đây, anh đã chuẩn bị sẵn cả rồi.
Trời gần tối nàng và tôi bước vào trong một căn phòng tối om, không có dù chỉ lấy một tiếng dế, chuột kêu. Tôi lạnh đến gai người có lẽ nàng cũng vậy nhưng cái cần vẫn cần nên chẳng thể bỏ qua.
Việc trước tiên là hai đứa ôm chầm lấy nhau như chết đói tự nghìn năm thật chặt, trong lúc đó chỉ sợ người ngoài bắt được nên tôi khẽ dẫn vai nàng đến gần chiếc giường ọp ẹp chung của những người làm trong hợp tác xã mua bán. Thoáng nhìn vào chiếc giường tôi đã hình dung ra được cảnh dã man của tên trưởng ban hôm trước dí súng con vào màng tang của một người làm để hắn dùng uy quyền thỏa mãn tình dục trên nó mà sởn gáy. Mặt con bé đó hơi nám da một nửa nó cũng (tú jua) chẳng cần bất kỳ vì khi đó cơn dục tràn nên chẳng cần phải chi chiết gì chuyện nhỏ nhen đó. Tôi nói nhẹ bên tai nàng:
-Anh khiếp sợ tình dục trong con người em ạ, mỗi khi nhớ đến Ngát, và hành động của thủ trưởng anh giận đến run lên và tự nói:
-Con người còn tệ hại hơn con vật, con vật có mùa động tình con người thì không, nếu muốn là (alê hấp) trắng đen vàng đỏ gì cũng xong ngay.
Dăm phút sau tôi nghe thấy những tiếng của quỷ phát lên rồi tất cả hai soãi ra thơ thới hẳn. Nhiều lúc tôi tự hỏi:
-Không biết phải làm sao cho những hành động vô nhân đó còn xẩy ra được đây? Rồi sau đó tự trả lời:
-Cũng còn có chỗ để thoát, chứ không thì đến chết với chúng mất thôi.
Nhớ đến những hành động đó tôi bỗng dưng nổi cơn điên ngay với nàng nhưng chưa quên được.
Tôi chú tâm nghe câu chuyện “những đứa con nuôi hay kết nghĩa của các cán bộ nhớn”.
Sự kiện cáo ngay tức thời khi tôi vừa bước ra khỏi cửa đã có người kêu gào. Mắt nhìn thẳng vào người đó tôi hỏi gắt:
-Có gì mà sáng sớm đã la lối om xòm thế này nè? Đã có tiếng cất lên. Trông nhìn kỹ bộ mặt loắt choắt bất chợt tôi nghĩ điềm không vui như báo trước:
-Thưa ông trưởng ban, đêm qua nghe thấy tiếng soàn soạt thì ra sáng hẳn mới biết buồng chuối của tôi không cánh mà bay mất rồi. Nhìn thẳng vào mặt người đàn ông gần nhà cũng biết chứ không quen tôi hỏi lớn:
-Xanh hay chín?
-Xanh mà nó cũng ăn chứ mới chết chứ hả ông? Ông điều tra dùm tôi nhé, kẻo nay mất buồng chuối xanh mai mất con bò đấy chứ chẳng chơi đâu. Tiếng phát ra the thé rất khó nghe tôi nhận ra là tiếng bắc kỳ rồi, mà anh chàng này mới vào sau khi chuyển, quan anh em dẫn dắt nhau vào chiếm hết những nhà không người ở càng làm tôi hiểu thâm sâu hơn câu chuyện buồng chuối xanh. Cuối cùng cũng phải trấn an tôi chợt nói như điều tra. Ý tôi hỏi ngoài bắc:
-Ngoài đó có mất buồng chuối xanh bao giờ chưa vậy chú mày?
-Chưa hề vì ngoài đó có ai để ngoài đường được đâu mà sợ, có thì nó cũng trồng trong rào chứ ai mà để ngoài đường như thế này bao giờ.
-Thôi thế thì là lỗi tại chú rồi còn thưa kiện lý do gì nữa, về đi và rào lại.
Ai ngờ câu nói của tôi lại là một cung cách chính hắn cần đủ để lừa dối cả chính quyền.
Thế là được thể, ngay chiều hắn mang kẽm gai rào vây quanh bụi chuối, ngay giữa cái lối đi của bao người mục đích chiếm đất là chính.
Lại đến lúc các người không đi được trên đường thưa kiện.
Tôi lặng thinh cúi đầu vào ngực nàng cố để cho dễ thở hơn vì sự việc cỏn con nhưng nguy hiểm thật muôn mặt.
Ngay sáng sớm mới bảnh mắt tôi đề nghị với nàng:
-Xa nhau nàng chần chừ. Tôi thương  cảm nàng nên nói:
-Anh phải rời cái tổ quỷ này mới được. Nàng ngước nhìn với bộ mắt đăm chiêu có tính cách dễ sợ lắm chưa biết phải diễn tả ra sao, mím môi đến sát bên cạnh và bắt đầu rao nam:
-Anh định làm “săng ta” với em phải hôn nào? Trợn mắt nhìn đối phó lại, tôi nói:
-Anh phải về bên nhà anh và trình diện bên đấy.
-Còn ở đây thì chết sao anh? Lấn cấn với lũ chúng làm gì cho mệt thân.
-Anh là chuyên gia liều mạng cơ mà em, ơ hay cô này định làm nhụt nhuệ khí của anh mất ư?
Nói xong tôi quái nhìn nàng lắng xem nàng định gì thêm, nhưng nàng cũng chẳng gì thêm nữa.
Trời vào chiều tháng ba không tối sớm nên tôi cũng định sẽ xuống thăm mẹ nàng rồi sẽ bước đi và ngày mai sẽ đến hướng cho nàng biết rõ thêm. Tôi sẽ nói với nàng:
-Đất nước ta đến thời yên bình nàng đừng đi đâu nữa. Chậm chậm nàng nói:
-Anh ạ muốn được điều đó đất nước ta còn phải trải qua bao nhiêu thăng trầm nữa, mà sự thăng trầm do chính những sự ngu dốt của mình tạo nên anh ạ cho nên ai chấp nhận được thì nên ở lại, còn em mang nhiều chứng tích của cuộc chiến tàn nên em phải ra đi để che dấu những chua xót đang mang trên thân, trong đời. Suy nghĩ tôi nói:
-Đúng ra em chưa được phép đi khỏi nơi đây vì còn mẹ và bố già nhưng em xấu hổ vì chưa kiểm soát được chính bản thể nên bây giờ làm cho em xốn xang mang những tâm sự ngỗn ngang nên canh cánh bên người trong lòng, nhưng em còn biết xấu hổ. Nàng ngưng lấy một chút thở ngực nàng phập phồng như muốn nói cơ thể nàng vẫn còn thanh niên và tràn ứ nhựa sống:
-Em biết mọi người không muốn lên án em nhưng dù gì cuộc sống vẫn đang tiếp diễn mà trong đó có em và con em. Đến độ lấy cái thí dụ tận nơi em, ông cha xứ đem em ra làm cái bung xung, cũng lỗi tại em quá mềm yếu và cu ki suốt với những tháng ngày không trông hòng gì sửa chữa lại được vết thương trong đời. Nhưng em lầm và những tưởng mọi người sẽ hiểu và bó buộc phải chấp nhận vì đó là vết tích, nhân chứng chiến tranh. Chiều nay em muốn nói hết cho thỏa mãn và đừng bao giờ nhắc lại câu chuyện này bao giờ nữa, em đau quá rồi, vì em được học tới năm thứ hai đại học khoa học cơ mà anh, chứ có phải đứa đứng bến xe hay chuyên viên bán hàng chè đậu gì. Em ân hận là vì để cho cái thằng chính quyền thôn xóm ru dụ bằng ngôn ngữ băng từ, bằng những câu xáo, một thằng láo, càng nghĩ em càng đảo điên vì lũ chúng chỉ học được cách ăn không nói có, lưỡi chúng không xương phục vụ một cách mù lòa cho đường hướng các đàn anh mà thôi. Ngay cả đến bây giờ chúng chẳng chịu làm theo tôn chỉ của bất kỳ:
-Làm cho nhân dân bớt khổ. Với anh, em sẽ hứa với đứa con em sẽ dậy dỗ dù cho chính chúng là những đưa con phụ rẫy nhưng em sẽ sửa sai cho chúng đi chính vào con đường lẽ sống, trong đó có những đồng bào đồng tộc, làm rạng rỡ. Em nhớ lại lời nói của một anh bạn của anh là:
-Ghét một đứa nào, mà anh đổi nó đi đơn vị khác là sướng cho nó.
-Mà phải để nguyên chỗ hằn đang vị trí rồi sẽ trù ẻo nó sẽ mềm nhũn ra cho mọi người trông thấy mà phải dưới sự điều khiển của mình, thế mới đáng sợ anh ạ! Em sẽ không thù hằn ai, mình cứ suy nghĩ về bản thân trước xét kỹ mình đã hoàn thiện chưa, sau đó sẽ nói chuyện người sau cùng em sẽ nghe lời anh dậy dỗ con cháu thành người có ích cho nhà cho nước. Có lẽ sau này em sẽ đi lấy chồng mỹ anh ạ dù rằng em căm thù người mỹ. Nhưng nay phải chấp nhận vì bắt buộc.
-Sao em dùng chữ bắt buộc, lấy hay không thì tùy cái lòng mình chứ anh ai bắt buộc được?
-Nhưng nay vào trong thế rồi em ở lại thì bao nhiêu vây bám nguyền rủa,  vây quanh nó bó cứng em như những con ma ám suốt cuộc và hành tội em như một con sa đọa, đã bị phạm tội trước tiền hôn nhân. Xin anh nếu thương em thì xin tha thứ cho em anh nhé, em sẽ đền bù cho anh toàn diện dù phải làm bất cứ gì cho anh, miễn là cho anh và chỉ anh thôi. Và sau đó em sẽ cưới vợ cho anh. Hãy tha thứ cho em nhé anh. Bình yên nói một hôi một hồi không kịp thở nhìn thẳng vào mắt tôi:
-Anh nhìn lại tổng thể để dễ thương em hơn nhiều, anh ạ. Tôi quạu cọ với nàng:
 -Thôi đừng nói gì nữa nào, anh hiểu em một chút và chỉ một chút thôi. Thân thể em là đất mẹ, con em là hoa do đất mẹ nở sinh, dựa vào những đứa tiếm quyền đã sản sinh, có sao mà em tự ái suy nghỉ rồi cu ky buồn  tủi một mình, luôn luôn lúc nào cũng đều có anh bên cạnh em nhé. Đồng ý không nào? Nàng nói trong nước mắt:
-Em đồng ý. Nói xong nàng đưa mắt nhìn lên trời như muốn cầu khấn câu gì mà chính tôi cũng chưa rõ tâm ý của nàng. Thấy cũng tối sẫm mà bụng cũng cồn cào tôi nói với nàng:
-Bây giờ anh đi kiếm gì bỏ bụng nhé. Nàng chợt như nhớ ra một điều gì nói:
-Mấy đứa nó nói đợi anh lên rồi cùng đi anh chịu không nào?
-Đi đâu?
-Aên bún thịt nướng chứ gì, em gọi cho chúng đến ngay đây, anh nhớ hồi đến nhà kỹ sư diện Tơ không nào?
-Nhớ nhưng chưa hiểu em định nói đến gì và sao?
-Thì căn nhà mua ở trên cây xăng số chín đó nhớ ra chưa?
-Rồi. Đem cái xe vào nhà gần chết không nổi, sao hồi đó anh yếu quá vậy?
-Chắc yêu nhiều chứ có chi, nên thường nhũn ra như con chi chi. Nhớ lại khi trèo lên cái gác xép khốn khổ, còn bị watergate chứ đã xong đâu! Bất chợt nhớ đến Hoa, hai vợ chồng chúng không nhờ mình thì cũng đến chết cắn nhau chí choé không biết bây giờ Hoa ra sao hè?
-Chắc cũng xong thôi vì em thường nói với chúng như câu ca dao miền nam:
“Ầu ơ chim khuyên ăn trái nhãn lồng.
Vợ ở với chồng lâu ngày quen hơi.”
 
-Nhưng nó cám ơn anh nhiều lắm đó ạ, thôi để một ngày sẽ đến thăm chúng xem chúng mở mày mặt chưa. Sau này nhiều đứa bạn khuyên nó đừng vô ơn như vậy, nó bèn nghe lời bạn mà đến thăm anh tại bệnh viện.
 
                                                oOo
 
Nàng tựa vào tôi nửa ngồi nửa năm êm đềm, bao yêu thương tràn ngập trong giường chiếu. Tôi thương yêu nàng vô kể cảm thấy như chính mình có một lỗi gì có thề là không truyền sang cho nàng điều tha thiết với cuộc sống. Bất chợt tôi hỏi thế con gái em sẽ định để nó đâu?
-Nó sẽ lấy một thằng chồng và sau đó mẹ con xa nhau. Bất chợt làm tôi nhớ ngày bé gái nói với tôi khi hiểu ra bố nó là kẻ xấu. Nó nói:
-Con bắt được nó con sẽ thiến và treo lên cao ngay trên xà nhà chính cho chúng hiểu cái vô trách nhiệm ra sao. Tôi cố trêu:
-Nhưng đó lại là ba con cơ mà.
-Vẫn cứ treo lên gương cho mọi người phũ phàng, sao bác?
-Chẳng sao vì đa số họ không mang một chút trong người chút đạo đức bao giờ thì cháu làm cũng vô ích à, lại nữa chúng là kẻ đang say sưa, ngủ quên trên chiến thắng mà, làm sao mà phải suy nghĩ gì.
Nàng và tôi ngủ quên trên đất lúc nào không hay cho đến sáng trắng mới giật mình tiếng rao hàng đến mới hay. Hai chân tê cứng vì nàng nằm gối trên tự do thoải mái, nhà nàng nay đã biến thành phố, xưa kia là vườn đậu phộng tôi mua với giá năm phân vàng nay trên bốn chục cây một mét chưa muốn bán chỉ vì ý điïnh nàng phải đi xa.
Xóm làng đã quen bóng dáng cả hai dù rằng chẳng ai ưa tôi vì đa số thích so sánh và như ghen với tôi. Tính khí nàng cũng mạnh mẽ dù rằng hay trốn không dám nhìn thẳng vào mặt ai bất kỳ. Nhiều khi tôi nói chuyện vui rằng:
-Khi ăn không nhìn coi chừng trúng một con ruồi đó em. Nhưng nàng vẫn mặc kệ, ai nói mặc ai và chẳng bao giờ dám đối mặt chỉ thích tất cả chỉ của riêng mà thôi.
Chiều đến không hẹn mà chúng bạn kéo đến hai xe trống để dành cho chúng tôi hai chỗ.
Đã có tiếng nói của Trâm:
-Thưa quý vị ngày kỷ niệm cho đời, xin mời cùng lên xe đi cho sớm, nắng cũng vừa xuống.
Nắng vàng cũng leo lét đã nhạt và chúng tôi cùng khởi hành, qua cầu sắt, ghé sát trái chúng tôi mua một ôm trái cây ngoài kia nắng vàng vẫn còn nên ý vị của  cuộc chơi càng tăng, vì trời chưa tối.
Gió đồng nội vùng này dâng lên ưng ức trên ngực trên cổ trong phổi chúng tôi thư giãn hơn lúc nào chợt tôi nói:
-Giả dụ không phải làm mà cứ ăn như vầy đẹp biết bao. Nàng nói:
-Riết thì cũng chán chê mê mỏi chứ ham chi nhiều hả anh?
-Vả lạ em vẫn biết chưa bao giờ anh thuộc về anh được một đêm. Hôm nay anh nhé.
Vào chỗ gửi xe.
Bây giờ tôi mới thấy mình khúm núm hơn nàng nhiều. Khi tự nhiên thì phải xa xa nhà một chút nàng rất yêu kiều, dễ tiếp cận khó chiếm đoạt, nhưng khi đã chiếm đoạt được thì lúc đó không biết ai đã bị chiếm đoạt. Tôi những tưởng tôi bị sa đọa theo, nhưng không nàng chỉ kèo nèo cho nàng trọn vẹn một đêm thôi và chẳng bao giờ làm phiền một lần và chẳng bao giờ nữa.
Tôi nín thinh cho lòng mình kéo theo bao nhiêu kỷ niệm trong ký ức trỗi dậy trong tôi từ thuở nàng còn đơn. Lúc đó nàng chưa biết tôi vì lúc đó theo cuộc chiến đa số những thanh niên hai miền phải theo lệnh gọi đi lính, miền ngoài đi nghĩa vụ. Nàng chưa hề biết trong xứ này có tôi và tôi cũng chẳng xuất đầu lộ diện, nay thì đã gặp.
Qua khỏi chiếc cầu, quẹo phải chúng tôi đến một nơi như xa lạ lắm chẳng hề nhận ra vì ban giải tỏa đường bộ xóa tan mặt bằng rồi, nàng ghé mua dăm ba trái cây rồi cùng vào nhà trọ.
Trước tiên nàng nói với tôi:
-Em sẽ vượt biên.
-Thì việc gì cũng từ từ chứ sao vội chi?
-Không ngay ngày mai em sẽ đi.
-Cái đó anh cảm thấy không hay lắm, nên tạm ngưng qua mùa mưa đã.
-Không được, em giá gì cũng phải đi.
-Ừ.
Không thể ai ngờ nàng bị hãm hiếp ngay trên thuyền đó bởi chính thằng sáng lập, tổ chức đóng thuyền. Khi lúc ra giữa biển nàng kêu khát, lẽ ra chúng vứt nàng xuống biển nhưng suy nghĩ hồi lâu nó đem nàng xuống giữa tàu lúc đó chật như nêm và chẳng quan ngại gì giữa ngay đám đông trước mặt mọi người nghiễm nhiên chẳng sợ, nàng chẳng cách nào kêu cứu. Nàng có nhớ một tiếng nói kết luận một câu xanh rờn:
-Dó nhiên phải có một sự hy sinh cho chủ tầu chứ. Nỗi đau nào không giống nỗi đau nào.
Lúc gần hết nước uống. Nàng đang lưỡng lự tìm cách uống  vô tình tạo cớ cho nó gây chuyện và tiếp cận nàng. Biết vậy nàng chẳng dám kêu la kẻo chúng đồng ý một cách công khai thì đời nàng bầm dập như tương. Sau lần đó nàng có thai và nàng lẩm bẩm một mình:
-Em không nghe lời anh nên chịu những khốn khó và rồi lịm đi mặc tên cuồng dâm tùy tiện.
Và rồi chuyện gì sẽ xẩy ra trước mặt mọi người.
 
                                                 oOo
 
Năm đó những thanh niên trong xứ nàng ở thành lập hội vào ngày hăm bốn tháng mười hai để chuẩn bị đón chúa jésu ra đời.
Hội hay tổ chức ăn nhậu vào trong một nhà người đã được đăng cai, hội chưa đặt tên thì đã có những thằng ca chìm đến lao thẳng vào ăn chùa còn làm phiền cả hội theo dõi những ai có ý manh động, mà sau này chẳng đặt tên nữa mà chỉ gọi trại đi là hội hăm lăm tháng mười hai thế thôi. Những hộ đăng cai cũng bớt dần vì sợ chỉ còn một vài hộ gan dạ chưa nói còn đa phần sợi sệt ra mặt, thấp thỏm sẽ bị gọi đến tên còn chuyện tù tội nữa chứ nhưng cũng may mắn chẳng ai bị sao cả.
Duy nhất có anh chủ hội lúc mới thành lập lại gom đa số thành phần đầu trâu mặt ngựa nên cũng tránh bớt đi vì những tên hiếu động làm nhụt chí những người ca chìm, nên cũng may mắn chẳng xẩy ra chuyện gì, dần dà cho đến lúc những người tham chính thấy đất nước cần phải mở cửa, nên cũng do đó bao cái khó khăn đã thay đổi dù rằng sự phồn vinh giả tạo che mặt thiên hạ, và dân chúng cũng được hưởng đôi chút no ấm hơn trước.
Cái xu hướng con gái trong xứ thích kiếm một ông chồng ngoại quốc để phần nào giúp đỡ gia đình và cho chính bản thân nên gần như biến thành phong trào sau chuyện của nàng thì con gái trong xứ cũng đi theo diện di dân tự túc theo chồng về nước cũng rầm rộ không kém.
Có tiếng gõ cửa nhà. Và nàng cũng lên tiếng:
-Ai đó?
-Có ông giáo Khoa đây không?
-Ai đến nhà tôi hỏi ông giáo Khoa là lý gì? Tiếng đập cửa rầm rầm.
Nàng bước ra mở cửa thấy một tên quen với tôi nàng đã đoán ra sự việc gì đó. Hỏi anh chàng đó:
-Bao giờ thì lên đường?
Có người đứng đọc bản án ngoài cửa:
-Đinh thị Hoa 56 tuổi theo bà Lam Tân bắc với bốn đứa con. Cô biết anh này không? Nàng nhìn tôi và trả lời:
-Chẳng biết anh ta là ai!
-Mấy hôm rồi đi với chị về Tân vạn đó thuê phòng ngay cái Chợ Đồn trên đường đi Tân ba chứ sao chị chóng quên vậy?
-Tôi không biết tôi và chẳng có đi chơi với ai ở đó cả!  
-Cái anh này chẳng hề bao giờ gặp nữa chứ quen với biết cái gì. Nói xong nàng quay ngoắt tức thì và bước vào trong.
Nàng ghé sát tai tôi khi bước nhanh qua nói:
-Không nhận nhá. Khẽ trả lời:
-Ừ.  Chào em nhé. Vĩnh biệt.
Bàn tay hơi khoa khoa chỗ trống người coi cố tình cho tôi nhìn, và đó là lần chia tay v ĩ nh biệt cho đến hôm nay chưa thấy nàng trả lời hoặc có dấu hiệu gì dù cũng đã qua gần chục năm trời.
 
 
Đoạn kết:
Tình anh là cánh hoa đào.
Làm cho em nở sinh trong hoang tàn.
Tích tụ sinh khí trời đất
Em sẽ ôm ấp và sống trong chân tình đó.
Và vì nó cho em hương thiện mãi.
Xin cám ơn anh đã dâng tặng.
Sẽ hứa nâng niu chúng như chính bản thân mình.
Em sẽ dậy con như chính lời anh.
Và đã mãi đến với anh vẹn toàn.
Đã nói, đã đến, với anh hỡi người yêu dấu.
 
thái san
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.10.2008 04:47:18 bởi thaisan >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9