Hồi xuân.
meta4954 18.09.2008 16:08:13 (permalink)
- Ba! Tìn có chiền (Justin có tiền). Đi hồi xuân đi ba.

Hôm nay có một tiệm phở mới khai trương. Ăn một tô tặng một tô. Thế mà trong tiệm cũng có vài bàn thiên hạ đi ăn một mình, mặt mũi thì cũng không đến nỗi đần cho lắm. Ăn một mình thì làm sao tặng 1 tô cho ai? Tiệm này có cái huông là đã trải qua nhiều đời Under New Management, tức là tưng bừng đóng cửa nhiều hơn là âm thầm mở cửa. Chẳng hiểu tại thiên hạ nấu ăn dở hay tại phong thuỷ. Có huông như thế nên để đánh tan thành kiến, vị chủ mới nghĩ ra sáng kiến: ăn một tặng một như một thông điệp ngầm: Chúng tôi chịu lỗ để cho quý vị thấy rằng với chất lượng, cái lỗ sẽ biến thành lời. Chúng tôi chỉ cần quý vị cho chúng tôi một cơ hội và quý vị sẽ đánh giá.

Cộng đồng Việt Nam ngộ lắm. Ai cũng có tật thích mở nhà hàng. Meta có thể cam đoan 100/100 rằng những tiệm như Bánh Cuốn Thanh Trì thì chủ là người Việt gốc Bông, quê quán đâu tuốt Quảng Châu, Phúc Kiến. Còn Bún Bò Huế thì toàn thể nhà hàng, từ chị chủ tiệm cho đến anh dọn bàn không biết nói tiếng Huế. Hủ tiếu Nam Vang thì từ boòng đến ôn chẳng ai biết tiếng Miên. Có vị suốt đời chẳng bao giờ bước chân vào bếp cũng vay ngược mượn xuôi, sao cho mở bằng được một cái nhà hàng. Để rồi tưng bừng đóng cửa. Thế mới hay.

Nói thế không phải nghề nhà hàng hung nhiều hơn kiết. Những nhà hàng "trụ" được vài năm dù ế thiu ế chảy cũng được coi như thành công. Ở tiểu bang Meta, lác đác cũng có vài trự thành công. Thành công đây theo nghĩa tương đối. Nghĩa là chưa tưng bừng đóng cửa.

Thế nhưng con người hay lắm. Khi làm ăn phát đạt họ quên cái dĩ vãng đen tối của họ rất tài.
- Đời tôi ở nhà mới quen rồi. Ở nhà cũ sinh lắm bịnh.
- Bác quen ngồi xe mẹc sờ đéc rồi, ngồi xe giống như xe cháu bác bị đau lưng.
- Ối giời ơi cái nhẫn hột xoàn của con mụ Phở Tàu bay ấy hả, có trăm ngàn chứ mấy. Thứ hột xoàn ấy tôi đong bằng thúng.
Đại khái như thế.

Trong cái thương xá lắm người Việt lui tới nhất ở tiểu bang Meta được cái là khang trang hơn nhiều tiểu bang khác vì lẽ mới xây. Lại do tập đoàn Hồng Kông bỏ vốn. Trường vốn thì ăn đứt các nơi khác. Kinh doanh cũng giống như sự vận hành vũ trụ. Các thiên thể trong không gian rải rác khắp nơi nhưng từ từ cũng bị thu hút về điểm có sức hút cao, khối lượng lớn. Các chợ kỳ cựu vừa bẩn vừa nhỏ lại thiếu bãi đậu xe dần dà nhả khách hàng yêu dấu của mình cho cái thương xá mới. Ra đời cũng bạc bẽo, chả tình cảm tình cúm gì cả. Có những vị đồng hương đi qua cái chợ mà mình đã là khách hàng trung thành 20 năm, bóp còi đánh toe một phát, rồi đi thẳng về hướng cái thương xá mới, dù rằng xăng lúc này đắt và quãng đường thì xa tít mù xa.

Bọn tập đoàn người Việt gốc bông hoa tinh lắm. Họ chia hành lang thành những quầy nhỏ để cho các ông bà người Việt kinh doanh nhỏ mướn. Thôi thì Leo tóc, bán vé máy bay, gửi tiền về Việt Nam, cho đến các tiệm vàng có gắn cửa sắt. Ngoài hàng lang là các cái xe hơi, ngựa sắt để cho quý vị baby ngồi, bỏ bạc cắc vào là nó chạy ì ì, đèn xanh đèn đỏ chớp loá con mắt. Đừng tưởng bạc cắc mà coi thường. Những cái máy bỏ bạc cắc này một ngày đổ tiền ra 3 lần, mỗi lần đầy một túi vải, có một trự Mỹ đen súng ống tận nách đến chở đi. Và ở đấy có một cái xe ngựa đồ chơi mà bé Tìn gọi là "đi hồi xuân".

Bé Tìn khám phá ra trò ngồi ngựa sắt có bóng đèn xanh đỏ chớp chớp này vào một chiều cuối tuần, có mưa bay lất phất và mây trắng bay bay. Hôm nay bố bé Tìn dẫn bé đi chợ mua băng nhạc Thuý Nga. Giá mà đi chợ mua bó rau, mớ củ thì phải có thêm một nhân vật nữa. Nhân vật này dịu dàng đằm thắm hơn bố, lại không hút thuốc lá, lại không Đ ịt mẹ Việt Cộng mỗi khi gặp bạn bè ở chợ, cà kê dê ngỗng chuyện chính trị. Nhân vật ấy là mẹ. Trong cái đầu óc non nớt của bé, Việt Cộng hư lắm, hay nhè lại hay nghịch đất nên bố mới ghét. Bé quyết sau này trở thành ngoan ngoãn không hư như Việt Cộng cho bố mẹ vui lòng. Và nhất là mỗi khi bé rủ rê: Ba! đi hồi xuân thì ba không phản đối.

Tại sao gọi là hồi xuân? Lúc bé đang ngồi bóp còi tin tin ở cái xe ngựa mà ba đã bỏ những 2 đồng bạc cắc thì là lúc ba quay lại hàng bán băng nhạc. Bà chủ bán băng nhạc cũng trạc tuổi mẹ nhưng cách ăn mặc có hơi khác. Tóc hi lite đủ màu. Tiệm bán băng cũng bán cả son phấn nước hoa nên bà chủ chẳng tốn tiền, cái của gì thuộc về trang điểm cũng trút cả lên khuôn mặt có cái cà dá màu vàng, chẳng biết thật giả gắn vào mép. Chả biết lúc ăn uống vướng víu rồi mắm muối giây vào mép thì làm sao? Có lần bé thấy có cọng bún ăn với mắm tôm dính vào cái cà dá mà bà chủ không biết. Thấy ba, bà chủ vồn vã :

- Chào chú, Thuý Nga mới ra lò. Mua giùm con mở hàng đi chú.

Giời ơi! Bé chẳng biết bà chủ bao nhiêu tuổi nhưng bé biết bà chủ này ném về con của ông ngoại ba. Già chát mà vẫn tưởng mình trẻ.

Bỗng bà chủ chúm miệng :"Khuýu Khuýu". Trong TV mà huýt gió khuýu khuýu tức là tán thưởng. Có 2 anh chàng tuổi mới đôi mươi mặc quần trễ hở cả mông đít, tóc cũng hi lite, tay chân xâm nhằng nhịt đi ngang. Bà chủ cho rằng đấy là bọn đồng trang lứa. Bà huýt gió trầm trồ nhan sắc hai anh chàng ấy.

- Chú mua giùm con thẻ điện thoại V247 của chú Ngạn đi chú. Kỳ này có khuyến mãi trúng thưởng xe hơi Lexus nè chú.

Bà vừa nói với ba vừa xoay mình một vòng theo điệu nhạc của Đàm Vĩnh Hưng: Em điện thoại cho ai mà lòng anh buốt giá. Tới chữ buốt giá thì bà chủ nhái theo rồi cúi đầu chào ba như chào khán giả ngồi dưới sân khấu. Bé tưởng bà ấy sắp...đánh ba vì mặt bà ấy dữ quá. Thực ra bà ấy đang diễn tả bản nhạc khi người yêu điện thoại cho người khác.

Cuối cùng thì ba cũng trả tiền bước ra an toàn mà không bị đánh. Bé nói :

- Cho Tìn bẩy đồng nữa, con ngựa còn nhảy.

Bẩy đồng đây có nghĩa là một đồng 25 xu. Còn tại sao bé gọi tiền cắc là bẩy đồng thì ba chịu, chả biết.

Ẵm bé ra ngoài bãi đậu xe, ba vừa đi vừa lẩm bẩm :

- DM, đúng là bà này hồi xuân.

Bé Tìn ngước đôi mắt thăm thẳm xanh dụ dỗ bố:

- Mai Tìn "đi hồi xuân" nữa nhá.

Với nó, đi hồi xuân là cỡi con ngựa bỏ bạc cắc, bấm còi tin tin.

ooooOoooo

Trong Luận Ngữ có câu:

Các nhân tự tảo môn tiền tuyết - mạc quản tha nhân ốc thượng sương. Nghĩa là hãy lo chuyện của mình, mặc thiên hạ thế nào thì thế. Chăm chăm xét nét chuyện người chỉ tổ mua lấy bực dọc, giận cá chém thớt rồi sinh cáu kỉnh trong gia đình. Ở đời mỗi người mỗi ý. Nếu Giời buộc phải chiều lòng người thì chiều sao xuể? Nhất là ý của người này thường hay đối chọi với ý người kia. Chẳng thế mà có một câu cầu nguyện:
- Lạy Chúa, nếu vì lý do kỹ thuật mà Chúa không thể giúp con trở nên giàu có thì xin hãy làm cho hàng xóm của con nghèo đi.

Nếu anh hàng xóm cũng cầu nguyện như vậy thì Chúa chiều ai? Huống chi từ khi mất nước, thân phận tha hương của chúng ta thường gặp phải điều không vừa ý hơn là vừa ý. Bọn sâu dân mọt nước vẫn đục khoét quê hương, vẫn đánh đập đồng bào, vẫn bán gái tơ cho ngoại quốc. Chưa hết, bọn dua nịnh thời đại về hùa với bọn cầm quyền ngày đêm mắng chửi đồng bào. Nếu chuyện gì chúng ta cũng đau lòng thì làm sao quẳng gánh lo mà vui sống? Làm sao khi bước chân vào cái mái gia đình nhỏ bé khiêm nhường của chúng ta, gượng nở một nụ cười cho người vợ hiền, đứa con ngoan cũng cười theo, đầm ấm?

Nói ra thì có lỗi với người đã khuất chứ lúc ca sĩ Hùng Cường còn sống, cơn bịnh ngặt làm cho gương mặt anh già cỗi, hốc hác lắm. Cụ Hùng Cường ráng sức tàn vừa hát vừa nhún nhảy bài : Cớ sao buồn này Kim. Xong bản nhạc, vẫn còn thở hổn hển, Hùng Cường trả lời vị MC mới ngoài 20 tuổi:

- Cường xin kính chào quý vị khán giả và kính chào anh Dũng (MC Dũng)

Vị MC trẻ tuổi cũng toe toét cười:

- Dạ chào anh Cường.

Ôi! Đời là thế đấy! Nó đáng cười hơn là đáng giận. Cái giận của chúng ta là giận bọn Cộng Sản kìa. Thiếu gì thứ trái tai gai mắt trên đời không đáng cho ta giận. Chẳng hạn có một vị làm nghề dọn bàn cho một nhà hàng, mỗi ngày xoè tay nhận một đồng tiền típ, khom lưng cám ơn, trên đôi vai gầy guộc nhỏ vắt một cái khăn lau bàn tinh những rau giá lẫn dầu mỡ. Đừng tưởng thế mà chạnh lòng thương hại. Mỗi khi rời nhà hàng, anh ta dận một bộ đồ vét, ngậm xì gà chưa mồi lửa, chễm chệ ngồi trong cái xe mẹc sơ đéc đảo một vòng cho thiên hạ lé con mắt rồi mới về thẳng nhà, tụt bộ quần áo ra, bận xà lỏn.Bao nhiêu tiền típ, tiền lương đổ vào cái xe ấy hết. Làm sao tránh khỏi nhịn cơm lấy tiền chăm ốc cái xe khi giá tune up mẹc sơ đéc là 300 đô?

Giận làm gì? Sự đời chỉ đáng cười thôi. Ngay trong cái diễn đàn của chúng ta đây có bao nhiêu vị nữ lưu xưng con với những người đáng lẽ chỉ nên xưng chị. Đừng chối chứ. Những vị tuổi tác sồn sồn hãy hồi tưởng trong quá khứ đã bao nhiêu lần mình xưng em, xưng con với con nít? Hỏi các bà các cô trong diễn đàn rằng Có ai từng xưng con với một đấng nam tử trạc tuổi mình thì cũng khó trả lời như hỏi các ông Có ai chưa từng...thủ dâm? Có đấy chứ nhưng khó thú nhận lắm. Có những người mới ngoài 30 chưa hồi xuân mặt sinh lý nhưng hồi xuân mặt tâm lý. Các vị ấy mặc cảm mình tuổi đời hơi hẻo khi đứng trước quý vị nam giới trẻ trung, hào hoa phong nhã, nhan sắc vẹn toàn như Meta. Bởi thế mỗi lần có việc đi ra đường, Meta phải bỏ ra cả tiếng đồng hồ bôi bác cho dung nhan của mình xấu đi, ra đường ít người chào hỏi mất thì giờ.

Đất nước ta cũng đang trải qua cơn hồi xuân tâm lý. Vừa mới thoát ra khỏi cơn đói thời kỳ xây dựng xã hội chủ nghĩa, nay được các vị Cộng Sản lãnh đạo tháo cũi sổ lồng, giới trẻ chúng ta mù mịt trước văn minh thế giới, tự tạo cái dáng vẻ văn minh cho riêng mình, cho bõ thời kỳ cơm ăn chẳng no, áo mặc chẳng ấm. Những ngày qua, trên các blog cá nhân lưu truyền những hình ảnh rất phản cảm của các nam sinh viên “múa khỏa thân” được cho là sinh viên Đại học FPT trong lễ kỷ niệm 20 năm thành lập tập đoàn này. Họ là những kẻ hồi xuân tâm lý đấy.

Trên một blog nọ, một vị nữ lưu sồn sồn, có lẽ cả đời chưa nếm được cái thứ gì gọi là của ngon của ngọt, vừa mới đặt chân lên đất Thuỵ Sĩ, gót cẳng vẫn nứt nẻ vì đồng chua nước mặn, tạo một blog khoe khoang cái ăn chơi truỵ lạc của mình. Có lẽ vị nữ lưu tuổi tác sồn sồn này suốt đời chưa từng được mắt xanh của chàng nào ngấm nghé, nên được dịp thoát ra khỏi Việt Nam, ăn chơi cho kịp, kẻo tuổi già sồng sộc. Họ là những kẻ hồi xuân tâm lý đấy.


Hãy để dành cái giận vào những tên Việt Cộng đang xâu xé quê hương ta, và nhất là hiện nay bọn Tàu Cộng ngấp nghé thôn tính đất nước ta.

#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9