Bà Hoa Mai kêu lên:
– Ối, anh lại nói xàm rồi!
– Anh sẽ có cách làm cho các loại hoa nhà mình luôn xinh tươi đấy!
– Quỷ.
Rồi bà tắt máy với nủ cười hạnh phúc trên môi.
Buổi tối tại nhà của Bảo Thiên. Bảo Trân trố mắt nhìn anh khi nghe cha mình thuật lại câu chuyện gặp ông phan Bình:
– Chuyện thật vậy sao anh hai?
Bảo Thiên gật đầu:
– Đúng vậy.
Bảo Trân kêu lên:
– Nói như vậy là thiệt thòi cho anh quá. Chấp nhận lấy người không yêu, để đau kho cả đời ư?
Bảo Thiên lắc đầu:
– Thật ra anh đâu còn cách nào để lựa chọn.
Bảo Thiên lắc đầu quầy quậy:
– Em thà chết chứ đừng bắt em phải sống chung với người mình không yêu.
Bảo Thiên gật gù:
– Em nói thật đúng. Nhưng anh thì lại có suy nghĩ không thể giống em được.
– Tại sao?
– Anh là đàn ông, phải biết lấy sự nghiệp làm chính.
– Nhưng như vậy anh sẽ khổ.
– Anh cũng mừng là Thanh Thanh đã hành động đúng.
Bảo Trân lại thốt lên:
– Vậy còn Hoa Quỳnh?
– Đó mới là tình yêu đích thực của anh.
Hơi tò mò, Bảo Trân lại hỏi:
– Vậy Hoa Cúc thì sao?
Bảo Thiên lắc đầu:
– Cô ấy đang rất hạnh phúc đây là điều mong muốn của anh.
Đến bây giờ, ông Bảo Tính mới lên tiếng:
– Chỉ có Thanh Thanh mới giúp được con mà thôi.
Nhăn mặt, Bảo Thiên khưới từ:
– Con và Thanh Thanh không có kết quả tốt đâu cha ạ. Vả lại, tính cô ấy không hợp với con.
– Nhưng đây là chuyện người lớn. Con bảo cha phải ăn nói làm sao đây.
– Cô ấy đã tự ý từ hôn kia mà.
– Đó là do lỗi ở con. Thì bây giờ con phải đi năn nỉ người ta.
– Năn nỉ ư?
– Đúng vậy.
Bảo Thiên lắc đầu, anh tỏ thái đó cương quyết:
– Con không thể làm như vậy được đâu ông. Dù sao con cũng phải giữ thể diện của mình.
Ông ném cái nhìn trách móc về phía Bảo Thiên:
– Vậy còn cha thì sao đây?
Chuyện người lớn đâu phải chuyện đùa.
Biết không thể cãi lời ông trong lúc này, nên Bảo Thiên đứng lên:
– Con sẽ tự đi tìm Tấn Tam về đây để đối chứng.
Ông Bảo Tính lắc đầu:
– Sẽ được gì đây?
– Ít ra cũng giải bày sự trong sạch cho cha con mình.
Nghe Bảo Thiên muốn nhắc đến Phan Bình là ông đã ngần ngại:
– Nhưng bên ấy họ không chịu suy nghĩ lại đâu.
– Dù muốn dù không, con cũng quyết đi tìm Tấn Tam thôi.
– Vô ích thôi con!
Bảo Thiên đi rồi, Bảo Trân mới lên tiếng:
– Cha à, cha làm thẳng như vậy sẽ tội cho anh con lắm đó.
Ông Bảo Tính nhìn con gái:
– Ý con muốn nói là gì?
– Thanh Thanh không hiền như cha tưởng đâu và anh con sẽ khổ một đời khi sống bên cạnh cô ta.
Ông Bảo Tính nhìn con gái một cách hằn hộc:
– Con cũng bênh vực nó sao?
Bảo Trân lắc đầu:
– Con xin nói với cha điều này là Thanh Thanh vì sự ép buộc của cha mẹ mà phải chịu lấy anh hai con.
Ông Bảo Tính nhìn con gái, ông ngạc nhiên:
– Làm sao con biết chuyện ấy chứ hả?
– Tụi con chơi với nhau thì chuyện gì mà không biết chứ cha.
Ông Bảo Tính nghi ngờ:
– Con nói thật đó chứ!
– Nếu cha không tin thì hãy thử gặp chị ấy một lần xem sao?
Ông Bảo Tính gật gù:
– Được để chuyện này cha sẽ kiểm chứng lại. Còn chuyện con thì sao?
Nghe cha nhắc đến chuyện của mình Bảo Trân giật bắn người. Cô mấp máy đôi môi:
– Chuyện của con thì sao hả cha?
Giọng ông nghiêm nghị lạ thường:
– Con phải lấy chồng!
– Lấy chồng ư?
– Cha sẽ chọn cho con người chồng thật tốt để con được hạnh phúc.
Bảo Trân lắc đầu từ chối:
– Xin cha đừng ép buộc con, con chưa muốn lấy chồng đâu.
Bà Ngọc Minh bước ra, đã vội lên tiếng:
– Cha con nói phải đó, con gái lớn rồi phải lo lấy chồng thôi. Đời con gái chỉ có một thời mà thôi.
Bảo Trân run giọng:
– Nhưng con chưa muốn lấy chồng đâu mẹ. Con mới ra trường có mấy năm thôi mà.
Lườm con bà bảo:
– Hay là con đã có người yêu rồi hả?
Tủm tỉm cuời, Bảo Trân lắc đầu chối quanh:
– Làm gì có mẹ, con chưa hề yêu ai cả đâu.
Ông Bảo Tính xen vào:
– Vậy thì tốt rồi, đâu cần phải đắn đo điều gì?
Trời ơi, không ngờ mình lỡ lời đến như vậy. Biết làm sao đây. Một ý nghĩ thoáng qua đầu, Bảo Trân ngập ngừng nói:
– Con ... xin cha mẹ cho con một thời gian để tìm hiểu.
Ông Bảo Tính lắc đầu:
– Thời gian là bao lâu chứ!
– Nhất định con sẽ tìm được mà cha.
Nhưng ông đã từ chối:
– Không được, cha không có thời gian để chờ con đâu.
Tròn mắt nhìn cha, Bảo Trân lo lắng:
– Sao vậy cha?
Lời ông chùng xuống:
– Sức khỏe cha rất yếu nên cha muốn nhìn thấy các con yêu bề gia thất mà an tâm hơn.
Bảo Trân cảm thấy lo:
– Cha nói vậy là sao? Cha vừa trị khỏi bệnh kia mà.
Bà Ngọc Minh trấn an con:
– Đó là do cha con muốn lo xa vậy mà.
Bảo Trân ôm cánh tay mẹ, cô nủng nịu:
– Nhưng con vẫn muốn ở bên mẹ nữa thôi.
Bà mắng yên:
Thôi đi cô, người con gái nàơ khi lớn lên cũng liều nói vậy cả. Nhưng khi xuất giá rỗi thì biệt tăm luôn.
– Con không có đâu mẹ!
Bà Ngọc Minh đứng lên:
– Khuya lắm rồi, hãy để cho cha con nghỉ nhé!
Bảo Trân đứng lên:
– Vâng con về phòng đây.
Đêm ấy Bảo Trân không tài nào ngủ được. Cha muốn gả mình cho ai kia chứ? Nhật Huy, lòng cô chỉ có Nhật Huy mà thôi.
– Thanh Thanh!
Tiếng Bảo Thiên vang lên làm Thanh Thanh phải giật mình buông tay người tình ra. Cô trố mắt ngạc nhiên:
– Là anh sao?
Bảo Thiên gật đầu:
– Là anh đây, anh muốn gặp em một chút.
– Gặp tôi ư?
– Đúng vậy.
– Để làm gì?
– Anh muốn làm sáng tỏ chuyện giữa anh và em.
Nhướng mày, Thanh Thanh bảo:
– Chuyện giữa anh và tôi ư? Tôi nghĩ không cần đâu. Bởi vì tôi đã từ lâu Và Xem như chúng ta không còn gì dính líu với nhau cả.
Bào Thiên nhìn cô trân trân:
– Vậy còn cha mẹ thì sao?
Thanh Thanh nói một cách thờ ơ:
– Chuyện của cha mẹ hãy để cha mẹ tính đi. Tôi đâu có thời gian để mà lo cái chuyện ấy.
Bảo Thiên nước nhỏ:
– Xem như anh năn nỉ em đấy. Em hãy bỏ một ít thời gian được không!
Hất mái tóc về phía sau, Thanh Thanh kênh mặt:
– Anh có biết mình đã làm gì không? Ngày đó tôi ê mặt như thế nào thì hôm nay anh cũng phải nhận chịu như vậy thôi.
– Nhưng đó đâu phải là do anh. Do cha mẹ sắp đặt mà thôi.
– Tại cha mẹ của anh thì có. Nhưng tôi nói cho anh biết, tôi sẽ làm cho anh và cô ta phải khổ dài dài.
Bảo Thiên nhìn cô trân trân. Anh không ngờ Thanh Thanh là người như vậy.
Cô ta thật ra đâu có yêu mình chứ. Vậy thì cô ta còn làm khổ mình làm gì?
– Em thật lòng vậy sao Thanh Thanh?
Cười mai m**, Thanh Thanh gật gù:
– Chẳng lẽ là giả được sao? Anh nên đi về là được rồi.
Mím môi, Bảo Thiên như muốn nói gì đó với cô. Nhưng nghĩ sao anh lại thôi.
Trên đường về, anh gặp Hoa Quỳnh:
– Bảo Thiên.
– Em đi làm rồi sao?
Hoa Quỳnh mỉm cười:
– Vâng, sống mà không làm việc thì vô vị quá anh ạ!
Bảo Thiên nhìn cô lo lắng:
– Em không sao thật hả Hoa Quỳnh?
Cười thật tươi, cô nói vui:
– Anh nhìn em cô giống người đang sầu muộn, hay đau bệnh gì không?
Gật gù, Bảo Thiên xác nhận:
– Đúng là em vẫn khỏe.
– Và vui nữa chứ!
– Cũng phải!
Chu môi, Hoa Quỳnh vời vĩnh:
– Em khát nước lắm cơ!
Bảo Thiên giật mình, anh vả lả:
– Ôi, anh xin lỗi, anh thật là đảng trí mà!
Hoa Quỳnh mỉm cười độ lượng:
– Anh không có lỗi gì cả, do em trước khi ra khỏi nhà quên uống nước mà thôi.
Bảo Thiên mỉm cười:
– Em thật là biết nól ghê nghe!
Hoa Quỳnh cười khúc khích:
– Anh khéo nói quá đi!
Bảo Thiên gọi nước, Hoa Quỳnh lại hỏi:
– À mà anh đi đâu vậy hả?
Bối rối, Bảo Thiên nói dối:
– Anh đi vòng vòng thôi!
Hoa Quỳnh lắc đầu:
– Anh không biết nói dối đâu đó.
– Anh nói thật đấy mà? Anh đang đi thì gặp em cơ mà.
Hoa Quỳnh cười hì hì:
– Thì thôi, em tạm tin anh vậy.
Bảo Thlên nhìn Hoa Quỳnh một cách chăm chú.
– Anh nghe nói, em giam mình trong phòng, tuyệt thực nữa phải không?
Hơi cúi đầu, Hoa Quỳnh hơi ấm ức:
– Cha cấm không cho em gặp anh!
– Vậy là em đấu tranh bằng cách tuyệt thực.
Hoa Quỳnh ngẩng đầu lên nhìn anh, cô ấp úng:
– Em ... em đâu còn có cách gì để mà đối phó.
– Nhưng em có hiểu rằng làm như vậy là nguy hiểm đến tình trạng hay không?
Chu môi, Hoa Quynh bộc bạch lòng mình:
– Nhưng em thà chết còn hơn sống phải xa anh như vậy.
– Còn cách khác mà em.
– Cách nào nữa chứ?
Biết Hoa Quỳnh hết lòng yêu mình, nên Bảo Thiên cũng thấy an tâm hơn:
– Em làm anh xúc động ghê nhỉ.
– Anh đùa với em hả?
– Không, anh nói thật đó.
Nguýt anh một cái rõ dài, rồi nói:
– Anh đừng có chọc em đó nha! Em giận luôn đó.
Bảo Thiên lại sợ cô giận nên vuốt ve:
– Anh hiểu mà Hoa Quỳnh và anh cũng đau khổ không ít về chuyện này. Em có biết không?
Hoa Quỳnh ngạc nhiên, cô nghe sung sướng vô cùng:
– Anh cũng nhớ em sao? Bảo Thiên Lời anh thật tha thiết:
– Anh yêu em rất nhiều Hoa Quỳnh ạ! Em đừng có nghi ngờ gì cả.
Nũng nịu, Hoa Quỳnh lại nói:
– Sao anh lại nói thế? Em luôn tin tưởng ở anh mà.
– Vậy thì tốt rồi!
Nhìn anh một cách lạ lẫm. Hoa hơi nhíu mày:
– Tốt ư? Là sao?
– Là anh biết em yêu anh đến mức nào rồi.
Chớp mắt nhìn anh, Hoa Quỳnh cười thật tươi:
– Như vậy cũng đủ cho em có nghị lực để vượt qua mọi thử thách rồi.
Bảo Thlên cũng tha thiết nói:
– Phải chúng ta cần phải có nghị lực để vượt qua. Em an tâm đi. Nhất định sẽ có ngày mình sẽ bên nhau.
Đưa ly nước đến trước mặt cô, Bảo Thiên nói:
– Em uống nước đi! Và nói cho anh nghe em tuyệt thực được mấy ngày?
Cười tủm tỉm, Hoa Quỳnh lắc đầu:
– Em có nhịn ngày nào đâu. Chị bếp đêm nào cũng mang cơm lên cho em cả.
Bảo Thiên bật cười, vì cái tính trẻ con của cô:
– Em thật là quá quắt. Dám qua mặt cả cha mẹ mình.
Hon Quỳnh chu môi hờn dỗi:
– Vì anh đó chứ bộ, vây mà còn cười em nữa hả?
Bảo Thiên lắc đầu:
– Anh không có ý đó, nhưng anh chỉ lo cho cha em mà biết được sẽ chẳng tha cho em đâu.
– Em đâu có thời gian mà nghĩ đến chuyện ấy chứ. Em có biết kéo dài thời gian để cho ông ép mình mà thôi.
Thở dài Bảo Thiên nói với cô:
– Từ đây tụì mình có muốn gặp nhau cũng thật là khó khăn.
Hoa Quỳnh bảo:
– Sao lại khó, từ nay em sẽ đi làm lại bình thường tụi mình vẫn có dịp gặp nhau mà anh.
Lời của Bảo Thiên thật buồn:
– Nhưng gặp nhau trong lén lút thế này hả em.
– Có còn hơn không?
Bảo Thiên đột ngột hỏi:
– Vậy còn Nhật Huy thì sao đây.
Tròn mắt nhìn anh, Hoa Quỳnh ngạc nhiên:
– Sao anh lại nhắc anh ta ra đây.
– Em đừng hoang mang, anh nói vậy là có lý do.
– Lý do ư?
– Vì Nhật Huy rất yêu em và bác Bình cũng đã thuận ưng.
Xua tay, Hoa Quỳnh thối thác, cô kêu lên:
– Ôi, anh đừng làm cho em phải lo sợ như vậy.
Bảo Thiên hơi buồn:
– Nhưng sự thật điều anh lo là ở chỗ này. Vì Nhật Huy quá hoàn hảo trước mặt cha em.
Hiểu tâm sự của anh nên Hoa Quỳnh trấn an:
– Nói như vậy là anh không tin em hả?
– Tin, ạnh rất tin em, nhưng lo thì anh vẫn lo em ạ! Nhất là đến nay hai gia đình vẫn chưa tìm ra được cách để xóa bỏ mâu thuẫn.
– Nhất định mình sẽ có cách anh ạ!
– Nói vậy thôi, chứ anh sẽ tìm ra nguyên nhân với thời gian sớm nhất!
Dịu dàng nhìn anh, Hoa Quỳnh gật gù đồng tình:
– Em tin anh mà!
Nắm lấy bàn tay của cô, Bảo Thiên tha thiết nói:
– Em hãy cẩn thận nhé em!
– Em biết rồi! Anh cũng vậy nhé!
Xem đồng hồ Bảo Thiên giục:
– Mình chia tay nơi đây nhé em?
Hoa Quỳnh lưu luyến nhìn anh:
– Vâng! Em còn đi làm mà!
Hai người chia tay, Nhật Huy đã nhìn thấy, anh thở dài buồn bã, rồi cũng quay chân bước đi?
Buổi tối, tại quán Karaoke Hoa Hỗng. Thanh Thanh cùng các bạn đang hát thì Bảo Thiên cùng Hoa Quỳnh bước vào. Hoa Quỳnh cười nói vui vẻ.
– Hát hay ghê anh nhỉ? Thoáng nhận ra Thanh Thanh, Bảo Thiên ngỡ ngàng, anh nắm tay cô kéo lại:
– Hay mình đi tìm quán khác nghe Hoa Quỳnh?
Vốn hiếu kỳ Hoa Quỳnh từ chối:
– Không, em muốn ở quán này cơ.
Bảo Thiên đành phải chiều cô. Anh tìm bàn vắng anh bảo cô:
– Mình ngồi góc này nhé Hoa Quỳnh!
Nhìn quanh thấy chỉ có cái bàn trống, Hoa Quỳnh gật đầu:
– Vâng!
– Em uống gì?
– Anh uống gì, em uống nấy. quay lại nhìn Hoa Quỳnh:
– Quán này ồn ào vậy mà em thích sao?
– Đang buồn, ồn ào thế này mình khỏi phải suy nghĩ gì thêm nữa.
– Em đang buồn ư?
Hoa Quỳnh chống tay lên cằm:
– Làm sao không buồn được, đi chơi phải lén lút thế này.
Câu nói của Hoa Quỳnh ảnh hưởng đến Bảo Thiên rất lớn. Anh thở dài:
– Tội nghiệp em của tôi. Nhưng hãy cố gắng chờ anh nghe em.
Hoa Quỳnh ngước nhìn anh:
– Chờ anh đến bao giờ hả?
Bảo Thiên biết cô nói đùa nên cười cười:
– Em thích lâu hay mau?
Hoa Quỳnh đổ quạu:
– Điều này anh đã biết sao còn hỏi em?
Bảo Thiên nhìn cô đầy ái ngại:
– Nhưng liệu cha em có thể tha thứ cho anh không?
– Không đợi đến cha của cô ta đâu. Chính em sẽ quyết lòng ngăn cản.
Thanh Thanh bước tới, cô lên tiếng, làm cả hai giật mình nhìn lên. Hoa Quỳnh thất lên:
– Thanh Thanh?
Bảo Thiên nhìn Thanh Thanh một cách thản nhiên:
– Em cũng có mặt ở đây sao?
Thanh Thanh vờ ngạc nhiên:
– Sao hả? Ngồi cạnh người yêu rồi quên tất cả rồi sao?
Bảo Thiên nhíu mày:
– Quên chuyện gì?
– Tối qua anh gọi điện hẹn em đến đây không gặp không về mà.
Bảo Thiên tròn mắt, anh sững sờ nhìn cô. Anh biết Thanh Thanh đang chơi mình nên anh nói rất khiêm tốn:
– Anh không có gọi em và cũng không có hẹn hò gì cả.
Cười nhạt Thanh Thanh nhìn Hoa Quỳnh nói một cách úp mở:
– À! Em biết rồi, có phải anh sợ cô ấy hiểu lầm không?
Tỏ ý khó chịu Bảo Thiên lắc đầu:
– Em nói cái gì vậy. Làm gì có chuyện hẹn hò chứ!
Chu môi nũng nịu, Thanh Thanh nói:
– Em không ít kỷ đâu. Nếu anh có hẹn thì em về vậy. Nhưng chuyện tổ chức cưới thì em không thể nhượng bộ cho ai đâu.
Bảo Thiên tái mặt:
– Em nói gì kỳ vậy hả Thanh Thanh?
Cô ngoảnh lại:
– Sao? Bộ anh định hoãn ngày đính hôn sao? Vậy chừng nào hả anh?
Nhăn mặt Bảo Thiên hơi bực, anh gắt lên:
– Em đừng đùa dai vậy mà Thanh Thanh.
– Gì cơ, anh cho đó là đùa ư? Được, để em về nói lại với cha mẹ của anh.
Bảo Thiên nắm tay cô kéo lại, anh nói như năn nỉ:
– Coi như anh năn nỉ em đó Thanh Thanh?
Nhưng Thanh Thanh nhìn Hoa Quỳnh bằng ánh mắt như có lửa, cô gằn từng tiếng:
– Anh, anh có biết là em tìm ngày này lâu lắm rồi không? Phải bắt tận tay mới mong anh và cô ta không thể chối được.
Bảo Thiên nhăn nhó:
– Nhưng chúng ta đâu có gì với nhau. Xin em đừng làm khô anh mà em.
Bật cười, Thanh Thanh mai mĩa:
– Đính hôn nhau rồi mà anh cho là không có gì được hay sao?
– Đó là do hai gia đình ép chúng ta mà thôi.
Thanh Thanh lừ mắt:
– Đó là do đứng trước người yêu mới của anh, anh nguy biện vậy mà thôi.
Anh và cô ta không thể vui vẻ hạnh phúc bên nhau được đâu.
Bảo Thiên gấp rút hỏi:
– Tại sao?
– Tôi và anh sẽ tiếp tục cử hành hôn lễ, như cha mẹ đã định sẵn.
– Nhưng tại sao em lại thay đổi như vậy.
Kéo ghế ngui sát bên anh, Thanh Thanh nũng nịu:
– Vì em chợt nghĩ mình đã yêu anh tha thiết. Em sẽ không để bất cứ ai cướp mất anh dễ dàng đâu.
Hoa Quỳnh nãy giờ ngồi chết lặng, nghe lòng đau nhói con tim, cô gượng nói:
– Vậy cũng tốt thôi Bảo Thiên ạ. Coi như từ nay anh không nên đeo đuổi tôi nữa.
Hoa Quỳnh nói xong đứng lên cô nói tiếp:
– Xin chào anh, chúc anh hạnh phúc?
Bảo Thiên hoảng hết gọi giật lại:
– Hoa Quỳnh?
Thanh Thanh thấy anh như muốn chạy theo Hoa Quỳnh nên nắm tay kéo lại.
– Anh không được đi?
Bảo Thiên hằn hộc:
– Cô có biết vừa rồi cô đã làm gì không?
Lắc đầu, Thanh Thanh đáp tỉnh rụi:
– Biết chứ! Dĩ nhiên, là tôi còn nhận được mà. Tôi muốn cho nó hiểu thế nào khổ khi bị dối tình.
– Ai dối em chứ?
– Chính anh đó ...
Bảo Thiên nhăn nhó:
– Chúng ta đã dứt khoát với nhau rồi mà.
Thanh Thanh nhún vai:
– Nhưng em ghét con nhỏ đó.
– Nhỏ nào?
– Hoa Quỳnh!
– Sao em lại ghét người ta?
Thanh nhắc:
– Hôm ở ngoài đường đó. Nó sỉ nhục em đến là cùng.
Bảo Thiên vội đính chính:
– Không đâu, cô ấy không làm điều đó. Xem em đã hiểu lầm cô ấy rồi.
Thanh Thanh vẫn buớng:
– Lầm hay không thì cũng vậy thôi. Nói chung em sẽ đeo đẳng anh mãi không tha.
Làm như vậy thì em được ít lợi gì đâu.
– Có chứ!
– Điều gì?
Làm cho con nhỏ cao ngạo đó phải khổ đau mới hả dạ. Thanh Thanh nói rồi cô cười lớn bỏ đi thật nhanh.
Buổi sáng, Bâo Thiên đi tìm Hoa Quỳnh. Đang dáo dác tìm thì anh gặp người quen:
– Tấn Tam!
Tấn Tam giật bắn người muốn lũi đi nhưng không kịp đành phải đối mặt với Bảo Thiên:
– Bảo Thiên ư!
Bảo Thiên nghiêm mặt:
– Anh đi đâu mà gần nửa năm nay biệt tích vậy?
– Ơ thì tôi ... tôi cũng vẫn ở nhà đấy thôi.
Bảo Thiên nạt lớn:
– Láo, anh có ở nhà thật sao? Anh nói đi. Tại sao anh cố tình lánh mặt gia đình tôi hả?
Tấn Tam đáp tỉnh rụi:
– Tôi có trốn đi đâu? Tôi vẫn ở nhà.
Bảo Thiên gắt lên:
– Anh nên thành thật nói đi. Nếu không Thì anh đừng có trách tôi sao vô tình vô nghĩa.
– Nói mà nói gì đây?
Bảo Thiên gằn giọng:
– Anh đã biệt anh làm như vậy là hại gia đình tôi, và gia đình Hoa Cúc mâu thuẫn nhau hay không?
Tấn Tam lắc đầu từ chối:
– Cậu nói gì tôi không hiểu đâu. Sao cậu lại đỗ tội cho tôi?
– Hừ, chính anh đã làm sai hợp đồng. Và cũng chính anh muốn mua chuộc cả anh em công nhân của công ty Phan Bình đúng không?
Nhìn Bảo Thiên, Tấn Tam cười hì hì:
– Đó là do tôi làm theo ông chủ là cha cậu mà thôi.
Bảo Thiên trừng mắt:
– Anh không thể chạy tội được đâu. Nếu khôn hỗn thì hãy đến gặp ông phan Bình mà giải thích để minh oan cho cha tôi thì sẽ nhẹ tội.
– Hử, cậu hù tôi đó hả?
Lời Bảo Thiên chắc như đinh:
– Tôi chỉ nói thật. Anh nên liễu hồn.
Tấn Tam nói cứng:
– Cậu đánh phủ đầu tôi ư?
– Sự thật là như vậy tôi không hề nói oan cha anh.
– Nhưng chuyện gì cũng phải có bằng chứng.
Bảo Thiên gật đầu:
– Được tôi rộng lượng cho anh tự thú mà ngoan cố. Tôi vẫn có bằng chứng, anh không thể thoát được đâu.
– Bằng chứng gì đưa ra xem.
Ngó anh bằng tia nhìn sắt bén, Bảo Thiên lắc đầu:
– Tôi đâu phải là đứa trẻ mà anh bảo đưa là đưa. Thế anh còn có nhớ bác Mười gác cổng bảo vệ công ty chứ?
Tấn Tam gật đầu:
– Nhớ chứ ông ấy đã bị tai biến sắp chết rồi.
Bật cười, Bảo Thiên lắc đầu:
– Làm gì có ông ấy ra nước ngoài trị bệnh cùng một bệnh viện với cha tôi.
– Cậu.
Đưa tay ngăn, Bảo Thiên nói tiếp:
– Ông ấy vừa xuất viện sau cha tôi một tháng. Hiện cha mẹ tôi đang ở trên đó để chăm sóc bác ấy.
Tấn Tam tái mặt, anh ta nhìn Bảo Thiên như trân trối:
– Tôi không tin lời cậu nói đâu. Tôi không có làm điều gì sai quấy với ông chủ cả.
– Thế sao anh lại cố tình bỏ công ty âm thầm rồi còn tránh mặt chúng tôi?
Tấn Tam lúng túng:
– Tôị .... tôi có nỗi khổ riêng.
Bảo Thiên gằn giọng:
– Nỗi khổ gì chứ?
– Tôi không thể nói.
– Đó chỉ là những lời nguy biện để chạy tội mà thôi.
– Tôi không có.
– Anh vẫn ngoan cố như vậy, thì tôi không có gì để nói với anh cả. Anh đi đi.
Chỉ chờ có bao nhiêu đó Tấn Tam liền lũi đi nhanh. Bảo Thiên lắc đầu nhìn theo. Anh chợt thở dài.
Buổi trưa, ông Bảo Tính điện hẹn ông Phan Bình đến qưán nhà hàng nổi tiếng thành phố để gặp mặt:
Dù rất hận ông nhưng Phan Bình vẫn tới.
Gặp nhau, ông Bảo Tính cởi mờ lên tiếng trước:
– Chào anh!
Ông Phan Bình dè dặt:
– Cám ơn, xin anh đừng khách sáo, có điều gì thì cứ nói ra đi!
Ông Bảo Tính rót ra hai ly rượu đầy. Đưa cho ông Phan Bình một ly:
– Chúc mừng cuộc họp mặt này!
Ông Phan Bình lắc đầu, ông không nâng vội nhìn thẳng vào mặt ông Bảo Tính nói:
– Anh cứ cho tôi biết lí do cuộc gặp gỡ này.
Ông Bảo Tính đặt ly rượu trở xuống, ông nhìn người bạn một cách chân thành:
– Tôi muốn phơi bày sự hiểu lầm chuyện giữa chúng ta.
Ông Phan Bình quay ngang:
– Chuyện ấy đã sáng như ban ngày còn gì nữa mà nói.
Ông Bảo Tính vẫn ôn tồn:
– Xin anh hãy nhìn kỹ sự việc một chút. Lúc đó tôi đang nằm trên giường bệnh mà lại ở nước ngoài nữa. Tôi làm sao mà hại anh được.
– Tay chân của anh, thằng Tấn Tam ấy với lại thêm Bảo Thiên nữa. Cha con anh cho tôi là trẻ con ư?
Ông Bảo Tính vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh:
– Xin anh hiểu cho khi tôi khi tôi lành bệnh, bay về nước thì mới hay Tấn Tam đã bỏ công ty mà đi rồi.
Bật cười, ông Phan Bình chua chát nói:
– Tôi rất lấy làm tiếc rẻ cho tình bạn giữa chúng ta. Đáng lý bây giờ chúng ta ngôi nhâm nhi ly rượu trên tinh thần là thông gia với nhau rồi.
Ông Bảo Tính gật gù:
– Tôi cũng mong như vậy. Nhưng do bà nhà tôi quá nông nổi đó thôi.
– Hừm, làm gì thì làm anh đừng nên đổ trút lên vai người phụ nữ như vậy!
– Thật ra tôi rất đau lòng khi Hoa Cúc không phải là đứa con dâu của tôi.
Ông Phan Bình lắc đầu:
– Nó không duyên không nợ thì thôi. Vả lại, tôi cũng không muốn gả nó cho Bảo Thiên nhà anh đâu.
– Sao thế hả anh?
– Điều này anh đã hiểu rõ rồi còn gì?
Ông Bảo Tính trở lại vấn dề:
– Chuyện làm ăn của chúng ta đang thuận lợi. Nhưng gặp chuyện thế này tôi chẳng muốn chút nào cả.
Ông Phan Bình hơi chau mày:
– Vậy mục đích cuộc nói chuyện hôm nay chỉ có vậy thôi sao?
Ông Bảo Tính hơi ngần ngại:
– Thật ra, trong chuyện làm ăn tôi không có chút gì là phản bội cả. Tấn Tam là kẻ xấu, lợi dụng tôi vắng nhà làm chuyện bậy thôi.
– Chuyện đó hãy để sau này tính đi nhé!
– Vậy còn chuyện hai đứa nhỏ anh tính sao?
Chưa kịp nói gì thì Bảo Thiên đưa Tấn Tam bước vào chỗ hai người. Cả hai ngạc nhiên nhìn nhau. Bảo Thiên lên tiếng:
– Con xin bác hãy lời anh ta thú tội.
Ông Phan Bình gạt ngang:
– Anh ta tội gì? Và tại sao tôi lại nghe chứ?
Tấn Tam mặt xanh như tàu lá, miệng mấp máy:
– Xin hai ông chủ thương tình tôi đã dại dột làm bậy để hai người mâu thuẫn nhau.
Ông Phan Bình nghiêm giọng:
– Cậu nói gì thế?
– Dạ chuyện mua nhanh bán tháo các mặt hàng để công ty ông thua lỗ là do tôi làm.
Ông Phan Bình gắt lên:
– Vậy còn chuyện hàng hóa thì sao?
Tấn Tam cúi mặt – Dạ cũng do tôi bày đám công nhân làm rồi đổ tội cho cậu Bảo Thiên.
Ông Bảo Tính giận dữ:
– Tại sao cậu làm như vậy? Thật uổng công tôi tin tưởng cậu lâu nay.
Tấn Tam lảm nhảm:
– Xin ông chủ thương tình!
– Hừm, ai dám chứa chấp con người xấu xa như vậy chứ.
Ông Phan Bình có phần dịu đi ông hỏi:
– Vậy số tiền kia cậu tiêu vào đâu?
– Tôi đánh bài và mua vé số hết rồi.
Ông Bảo Tính nhìn anh ta một cách trách móc:
– Thường ngày tôi đối đãi cậu như thế nào?
– Cậu trả ơn cho tôi vậy sao?
Tấn Tam van xin:
– Tôi biết tội của mình rồi xin hai ông tha cho.
Bảo Thiên cũng giận không kém. Anh hỏi Tấn Tam.
– Vậy còn tôi thì sao? Anh hại tôi chi vậy hả?
Tấn Tam nhìn mọi người một cách lấm lét:
– Vì lúc đó tôi Tôi quá yêu cô Hoa Cúc.
Ông Phan Bình đứng phắt lên:
– Vớ vẩn!
Ông Bảo Tính cũng lắc đầu, xem như mọi chuyện đã đưa ra ánh sáng.
Nhưng chuyện giữa hai gia đình xem ra vẫn chứa thể giải quyết được.
– Mình về thôi cha!
Bảo Thiên đưa cha về mặc dù đã ra ánh sáng, nhưng lòng của Bảo Thiên vẫn còn có gì đó lo lắng Hoa Quỳnh giận anh, đây là cái khó khăn nhất của anh.
Thanh Thanh đã hại anh.
Buổi tối, Hoa Quỳnh đi lang thang trên phố. Cô đi như để giết thời gian và cố tạo cho đầu mình đừng suy nghĩ đến chuyện đau buồn nữa. Nhưng cô cảm thấy mình bí lạc lõng giữa chốn đông người.
Từng đôi nam nữ dìu nhau đi dạo giữa đường phố! Hoa Quỳnh thấy nao nao trong lòng:
– Hoa Quỳnh!
– Ôi Thúy Vân! Mi đi đâu đây hả?
Ngừng xe, Thúy Vân lườm bạn, cổ dài giọng:
– Câu này để ta hỏi mới đúng.
Hoa Quỳnh mỉm cười:
– Đi dạo vậy mà.
Thúy Vân kêu lên:
– Đi dạo hả?
Hoa Quỳnh than thở:
– Buồn quá nên lang thang vậy mà.
– Buồn hay nản hả mi?
– Cũng vậy thôi!
– Gây với người yêu à?
Quay mặt đi nơi khác, Hoa Quỳnh lắc đầu:
– Mi đừng có hỏi nữa, hay mi chở ta đi với.
Cười hì hì, Thúy vân nói một cách chấp nhận:
– Ta chỉ sợ rủi người ta đến không thấy thì sao?
– Kệ anh ta.
– Ê nói vậy mi có đau lòng không hả?
Hoa Quỳnh lắc đầu:
– Nói bậy!
Thúy Vân cừơi cười:
– Giận dai dữ thế?
– Ê, saơ lại nổi cáu với mình như vậy? Chuyện lạ à nha.
Lên xe bạn, Hoa Quynh giục:
– Đi!
– Nhưng mà đâu!
Ôm eo bạn, Hoa Quỳnh phó thác.
– Leo lên xe là ta đã phó thác thân ta cho mi rồi đó.
Thúy Vân cười hí hửng:
– Nghĩa là ta muốn chở mi đi đâu thì tùy phải không?
– Tùy mi! Nhưng mà ta nói trước, gặp ngươi yêu thì đừng có đổ thừa cho ta.
Hoa Quỳnh hơi gắt:
– Tạm thời mi đừng nhắc con người đó nữa được không?
Thúy Vân tủm tỉm cười:
– Ờ, thì được! Nhưng mà ít la cho ta biết lý do chứ?
– Tại ta ghét vậy thôi!
Thúy Vân bật cười to:
– Mi thật giống con nít gì đâu!
Hất mặt, Hoa Quỳnh bảo:
– Thì ta là con nít đó.
Hai người bật cười khúc khích. Thúy Vân lại nói:
– Với cá tính của mi ta tin rằng anh ấy sẽ tìm đến mi nhanh thôi.
Hoa Quỳnh trầm tư:
– Có lẽ chúng mình sẽ không có cơ hội nữa đâu.
– Sao hả? Nghiêm trọng đến như vậy sao?
Hoa Quỳnh thở dài:
– Chuyện đời đôi lúc nó xảy ra không theo ý của mình đâu.
– Nếu nói như vậy thì mi đừng nên buồn hay nữa chứ?
Hoa Quỳnh nới với bạn mà như an ủi cho chính bản thân mình.
– Có lẽ ta sẽ thực hiện lời khuyên của mi đấy.
Thúy Vân vừa cho xe vào quán nước thì Hoa Quỳnh đã thấy Bảo Thiên:
– Mình đi tìm quán khác đi Thúy Vân.
Vờ ngạc nhiên, Thúy Vân kêu lên:
– Sao hả, mi làm sao vậy. Quán này tụi mình thường ghé mà!
– Nhưng ...
Nắm tay kéo bạn đi vào. Thúy Vân cằn nhằn:
– Mi ngại chứ gì?
Bảo Thiên nhìn Hoa Quỳnh không chớp mắt:
– Em vẫn còn giận anh sao Hoa Quỳnh?
Hất mặt làm ra vẻ lạnh lùng, cô nói thờ ơ:
– Giận anh thì lợi ích gì chứ?
Thúy Vân cố tình nói:
– Chết rồi mình để quên chìa khóa tủ ở nhà rồi. Mi ngồi đây chờ mình nhé.
Dẫu biết bạn chỉ lấy cớ để đi khỏi nơi này nhưng Hoa Quỳnh vẫn nói:
– Nhanh lên nhé!
Thúy Vân đi rồi, cô quay lại nói với anh một cách thờ ơ xa vắng:
– Không ngờ lại gặp anh ở đây!
Bảo Thiên lên tiếng:
– Xem ra em vẫn còn giận anh như vậy sao?
– Anh lầm rồi, tôi làm sao mà giận anh được, tại tôi có mắt mà cũng như mù thì chịu thôi.
Bảo Thiên nhăn mặt:
– Em cay đắng anh chi vậy Hoa Quỳnh?
Cô lắc đầu lời cô như đanh lại:
– Tôi cay đắng ư? Hay anh lại là một kẻ lừa dối.
– Em có thể hiểu lầm anh nhưng xin em đừng cho anh là kẻ phản bội.
Lắc đầu, Hoa Quỳnh hơi kênh kiệu:
– Anh đừng nói nữa, tôi chẳng bao giờ quên cảnh tượng hôm ấy anh đối với tôi đâu.
Bảo Thiên ôm đầu:
– Anh biết nói làm sao để em không nghi ngờ anh đây.
– Cảm ơn, tôi không muốn nghe đâu.
Bảo Thiên tha thiết nói với cô:
– Nhưng anh chỉ yêu mình em thôi. Điều này em cũng hiểu mà!
– Trước đây có lẽ anh cũng nói với chị tôi câu ấy.
– Nắm lấy tay cô, Bảo Thiên kéo cô vào lòng, anh âu yếm nói:
– Em có biết là anh nhớ em lắm không?
Hoa Quỳnh đưa tay đẩy anh ra nhưng Bảo Thiên đã dùng đôi tay rắn chắc của mình giữ cô lại.
– Đừng mà em, hành hạ anh bao nhiêu đó cũng đủ rồi.
Gượng gạo đẩy anh ra, Hoa Quỳnh nói như vẫn còn giận:
– Buông em ra, không cần anh dỗ dành vậy đâu.
Nhưng anh cúi xuống khóa môi cô bằng nụ hôn kéo dài. Hoa Quỳnh chỉ còn cựa quậy một cách nhẹ nhàng. Nụ hôn đê mê đã làm tan biến sự giận hờn trong lòng cô. Cô để yên môi mình trong môi anh.
Sực tỉnh, Hoa Quỳnh đưa tay đẩy mạnh anh ra:
– Đừng làm như vậy em không thích đâu.
– Anh yêu em!
– Yêu Thanh Thanh thì có.
Đưa tay lên cao, Bảo Thiên bảo đùa:
– Nếu em không tin thì anh xin thề, nếu như ...
Hoa Quỳnh sợ hãi đưa tay bịt miệng anh lại:
– Em không cho anh thề đâu.
Nhìn cô bằng ánh mắt thương yêu, Bảo Thiên thì thầm vào tai cô:
– Đừng chơi trò ú tim với anh nữa nhé em!
Hoa Quỳnh sung sướng:
– Bộ anh tưởng em sung sướng lắm hay sao?
Bảo Thiên dỗ dành:
– Anh xin lỗi, anh biết em đau khổ không kém gì anh đâu.
Ngã đầu lên vai anh, Hoa Quỳnh phụng phịu:
– Vậy sao anh còn muốn chọc tức em chứ?
Bảo Thiên đưa tay vuốt tóc cô, anh âu yếm bảo:
– Hôm ấy em cũng thấy rồi, hoàn toàn là cô ấy mà thôi.
Hai người đang nói chuyện thì Nhật Huy tới:
– Bác nhờ anh đi tìm em về đó Hoa Quỳnh.
Cả hai giật mình buông nhau ra. Hoa Quỳnh nhìn Nhật Huy lo lắng:
– Sao anh biết em ở đây mà tìm?
Nhật Huy sợ hai người hiểu lầm nên nói:
– À, anh cũng không biết nữa, bác gọi điện rồi bảo anh đến đây đón em về.
– Nhưng ...
Thấy Hoa Quỳnh biến sắc vì lo lắng. Bảo Thiên trấn an:
– Em nên về đi, có lẽ không sao đâu.
Hoa Quỳnh chớp mắt nhìn Bảo Thiên lo lắng:
– Có khi nào mình gặp nhau lần này rồi thôi luôn không anh?
Bảo Thiên lắc đầu:
– Không đâu, em hãy tin vào tình yêu chính mình.
Hoa Quỳnh nhìn Nhật Huy, cô hơi ngập ngừng:
– Xin anh thông cảm cho chúng tôi Huy nhé!
Hơi quay đi nơi khác, Nhật Huy gật đầu:
– Anh hiểu mà Quỳnh!
Bảo Thiên nhìn Nhật Huy, anh nói thật lòng:
– Bảo Trân nó rất yêu anh Nhật Huy ạ!
– Điều này tôi có biết. Nhưng tôi chưa thể hứa hẹn gì cá. Trước mắt Quỳnh nên về nhà nhé!
Thấy không thể từ chối nên cô đứng lên:
– Em về nghe anh!
Bảo Thiên cũng đứng lên:
– Em nhớ cẩn thận nhé!
Một lát sau, hai người về đến nhà. Nhật Huy nói với cô:
– Em vào đi!
– Vậy còn anh?
Nhướng mắt nhìn cô Nhật Huy gật gù:
– Anh cho xe vào nhà đã chứ?
Bước vào nhà với tâm trạng lo âu, Hoa Quỳnh như muốn chạy, trốn vào phòng mình. Nhưng đã bị ông Phan Bình gọi giật lại:
– Con trở lại đây cho cha nói chuyện. Cô khựng lại, ngước ánh mắt lo âu nhìn ông:
– Con ...
– Ngồi xuống đó đi!
Hoa Quỳnh tái xanh mặt mày rón rén bước đến ngồi cạnh mẹ mình. Ông Phan Bình gắt:
– Ngồi né xa ra, bộ định dựa hơi sao?
Cùng lúc ấy Nhật Huy bước vào, anh cũng tìm cho mình một chổ ngồi thích hợp.
Chờ cho Nhật Huy yên vị, ông mới chịu lên tiếng:
– Nhật Huy nói trước đi! Con cho ta biết, tại sao con chối từ Hoa Quỳnh?
Câu hỏi của cha làm cho Hoa Quỳnh giật mình cô quay lại ngó anh một cách ngạc nhiên.
Anh ấy từ chối mình ư? Có lẽ anh ấy biết mình không yêu anh ấy nên tự động rút lui. Anh cao cả lắm Nhật Huy ơi!
– Nào, con nói đi chứ.
Có ai hiểu được trong lòng anh đang nghĩ gì chứ. Hoa Quỳnh làm sao mà hiểu được tình yêu của anh dành cô cho. Nhưng anh phải giữ lại cho riêng mình.
Nhật Huy ngước lên, anh nói:
– Thưa bác! Cháu không thể yêu và cưới Hoa Quỳnh được!
Ông Phan Bình ngạc nhiên:
– Tại sao?
– Chúng con còn nhiều chuyện không hợp nhau. Con nhận thấy không thể miễn cưỡng đến với nhau được. Làm vậy tụi con sẽ không hạnh phúc đâu ạ!
Ông Phan Bình hơi nhíu mày:
– Nói vậy là con đã có cô gái khác rồi phải không?
– Điều này ...
Nhìn cử chỉ của anh, ông Phan Bình cười độ lượng:
– Được rồi, ta không thể ép con, mặc dù ta rất muốn con làm rể của ta.
– Con cám ơn bác đã có lòng thương con, nhưng con còn phải đi học chuyên tu để nâng cao trình độ chuyên môn của con.
Ông Phan Bình giật mình:
– Con định bỏ ta mà đi hay sao?
Hoa Quỳnh nãy giờ chỉ biết tròn mắt nhìn anh, cô đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
– Anh ... anh đi học ư?
Nhật Huy gật đầu một cách dứt khoát:
– Đúng vậy!
Bà Hoa Mai nhìn Nhật Huy ái ngại:
– Con đã suy nghĩ kỹ chưa Nhật Huy?
Anh gật đầu:
– Dạ, đây là tâm huyết của con!
Bà lại nói:
– Vậy cũng tốt!
Hoa Quỳnh nắm tay anh kéo ra ngoài:
– Em có nhiều điều thắc mắc muốn hỏi anh.
Nhật Huy xin phép ông bà đi ra ngoài với cô:
– Anh nói cho em biết đi. Tại sao anh lại quyết định như vậy hả?
– Anh thấy mình làm vậy là đúng.
– Vậy còn Bảo Trân?
– Anh chưa thể hứa hẹn điều gì cả.
– Nhưng nó yêu anh rất tha thiết!
– Anh nhận thấy tất cả mà.
– Nhưng ...
– Anh xin chúc phúc cho em nhé?
Nhật Huy từ giã rồi ra về. Hoa Quỳnh vừa mừng lại vừa lo lắng trong lòng, cô biết Nhật Huy làm như vậy là muốn tốt cho tôi thôi. Cám ơn anh nha Huy!
Buổi tối khi nghe ông Phan Bình nhận lời gả mình cho Bảo Thiên. Hoa Quỳnh mừng đến chảy nước mắt.
Hoa Cúc và Khải cũng có mặt, cô vui vẻ nói với em:
– Chúc em được toại nguyện.
Hoa Quỳnh sung sướng đưa tay vò bụng bầu của chị:
– Em cám ơn chị nhiều lắm.
Hoa Cúc nhìn Bảo Thiên, cô nói như lời nhắn nhủ:
– Cưới được em tôi, rồi xin hãy thương yêu nó đó nhé. Ăn hiếp nó là tôi không tha thứ đâu.
Bảo Thiên mỉm cười nhìn mọi người:
– Điều ấy thì không dám đâu, Bởi cô em của chị đâu đã hiền.
Mọi người cười vui vẻ. Hoa Quỳnh nắm tay anh kéo lên phòng mình:
– Anh vào đây em cho xem cái này.
Bảo Thiên đành phải xin phép đi theo cô. Vừa khuất mọi người thôi, Bảo Thiên kéo cô vào lòng giọng anh tha thiết:
– Đóa hoa Quỳnh thơm ngát của anh, sao mà anh yêu em thế nhỉ?
Hoa Quỳnh sượng sùng nép vào ngực anh cô thủ thỉ:
– Em có kém gì anh đâu.
Cúi xuống, hôn lên đôi môi đang hé chờ một nụ hôn thắm thiết yêu thương.
Hoa Quỳnh đẩy anh lên, cô kêu nhỏ vào tai anh:
– Ngộp thở em bây giờ!
Bảo Thiên hôn tới tấp lên má, lên trán cô.
– Ý, anh tham lam vừa phải thôi nha!
– Ai bảo em đã làm cho anh điêu đứng một phen làm chi?
– Em cũng đâu có muốn, lúc ấy em cũng buồn vậy:
Nâng đầu cô lên, Bảo Thiên nhìn sâu vào mắt cô:
– Từ bây giờ không ai có thể chia cắt tình yêu của chúng mình nữa cả.
Hoa Quỳnh choàng tay qua cổ anh, kéo mặt anh sát mặt mình, cô thì thầm:
– Mình yêu nhau đến bạc đầu nghe anh?
Gật đầu, nhưng anh tủm tỉm cười nhìn cô:
– Nhưng em phải hứa với anh một chuyện.
– Là chuyện gì?
– Là em phải sinh cho anh đủ số các loài hoa.
– Hoa gì?
– Hoa hồng, hoa huệ, hoa lan, hoa hướng dương, hoa ...
Giẫy nẫy lên Hoa Quỳnh nhìn anh kinh ngạc:
– Ôi thôi, ở đâu mà nhiều vậy anh?
Đưa tay chỉ vào bụng cô Bảo Thiên nói:
– Lũ nhóc Hoa ấy nằm ở đây này!
Hoa Quỳnh cười khúc khích, cô lắc đầu:
– Nghe anh nói mà em tưởng như nhà mình toàn là hoa.
Bảo Thiên cùng Hoa Quỳnh quấn quýt bên nhau. Họ như đã tìm ra được giá trị tình yêu chân thật của mình.
Hết