Thơ Đất Ngời (t.t) Nguyễn Hồng Oanh
NXB Văn Học - Hà Nội - 2008
25. Một thoáng Nhớ nhành rau đồng cũ
Mơ bưởi trắng vườn xưa
Thời gian mòn, nắng trải gió mưa
Hương ngát xanh thưở ấy
Chân trần dẫm nát thời gian
Núi đồi nhường bước nâng cánh thu sang
Thức ngủ nao nao những tiếng gọi thầm
Hương vợi xa xăm trong lời cầu nguyện
Nụ trắng trong cài cong vương miện
Trên môi người một thoáng nồng say...
26. Bến quê Ta mang câu ví dặm
Cuộc hành trình xa xôi
Bỏ quên mùa xuân cũ
Gởi bến quê lâu rồi
Ai hát câu đò đưa
Rưng rưng chiều se thắt
Cõng thời gian mải miết
Sợi tóc chiều lưa thưa
Vương câu hò nhắn bạn
Đi tìm người trăm năm
Chợt thấy mình trống vắng
Đâu rồi vầng trăng non
Ta vớt miền ký ức
Giữa bên tơ sông chiều
Bảng lảng vầng mây ấm
Vuốt ve thời đã yêu...
27. Chuyện nhà quê Chuyện nhà quê mẹ kể
Mùa xuân sắp đến rồi
Yếm đào mẹ nỏ có
Lặng lẽ mùa xuân trôi
Thềm nhà hoa đào nở
Soi bóng nước mỉm cười
Mặt trái xoan ửng đỏ
Áo nâu xuân vườn chồi
Người làng bên đến dạm
Bà mối nói có rồi
Con nhà lành lắm đám
Chậm chân xuân lỡ thời
Chiếc cầu qua xóm dưới
Nay hình như vắng người
Gốc đa làng đứng đó
Buồn hơn kẻ cút côi...
28. Nghiêng Em nghiêng câu ví đò đưa
Ai nghiêng Ngàn Hống soi bờ Sông La
Điệu hò nhắn bạn phương xa
"Giận thương" rồi lại để mà thêm yêu...
29. Làn thu thảo Vị Xuyên sóng sánh mặt hồ soi
Thơ còn cay thi cử Tú Xương ơi
Xanh xanh vời vợi làn thu thảo
Trăng thoáng đây rồi lá thơ rơi...