Link Fourprit - bản trường ca bất tận
konokowu 05.10.2008 21:50:08 (permalink)

 
DÃY NÚI BROKEN TRIDEN HÙNG VĨ.
 
Đã quá nửa đêm. Từng ánh chớp nhá nhem trong cơn dông soi rọi thêm kết quả của trận chiến. Những kẻ còn sống sót- cả hai bên, đều gắng chút hơi tàn rút về bên kia chiến tuyến. Nhưng trận chiến đã thật sự kết thúc. Con người, đúng, có vẻ như con người đã chiến thắng. Nhưng cái giá phải trả quá đắt.
 
Cuộc chiến khốc liệt nhất, đau thương nhất giữa người và ORC cuối cùng cũng đến hồi kết sau 7000 năm. Những giọt nước mắt của Leo- thủ lỉnh Tứ Đại Thiên Vương nhòa dần theo cơn mưa. Anh ta khóc cho sự chiến thắng, khóc cho cái giá của chiến thắng. Bạn bè của anh, người thân của anh, tất cả về họ giờ chỉ còn là kỉ niệm.
 
Những tên ORC còn sống cố dùng chút sức còn lại tạo thần chú dịch chuyển trốn thoát. Các thiên vương kia đều tỏ ra tức giận khi để cho bọn chúng thoát, chỉ riêng Leo, anh ta không hề tỏ ra bất cứ cảm xúc nào khi đứng cạnh bức tượng người chiến sĩ khụy một chân, gục đầu trên thanh kiếm cắm xuống đất. Và đối diện với người chiến sĩ là thân hình khổng lồ khác cũng đã hóa đá - chúa tể Doom.
 
Trác Nghiên quyền vương đặt tay lên vai Leo, cố gắng an ủi anh.
 
- Mọi chuyện đã kết thúc. Chúng ta có thể trở về với cuộc sống bình thường rồi.
 
Kiếm Vương và Hiền Vương cũng đặt tay lên vai Leo, đó có thể thay cho lời an ủi.
 
Leo không nói gì. Anh nhìn vào bức tượng người chiến sĩ. Không! Đó không phải là một bức tượng, đó từng là một chiến binh vĩ đại, người đã thống lĩnh con người trên thế giới đứng dậy chống lại sự áp bức của bọn ORC, người đã hi sinh cả tính mạng của mình để tiêu diệt kẻ thù nguy hiểm nhất- Doom. Nhưng hơn tất cả những Leo có thể cảm nhận được, đó còn là một người bạn, một người em,...một vì vua vĩ đại. Giờ thì tất cả đã không còn gì cứu vãn được.
 
Leo thét lên một tiếng khiến cả một vùng rung chuyển. Khi mọi người còn đang kinh ngạc thì anh đã biến mất vào bầu trời đêm. Các thiên vương đành đuổi theo vì lo lắng cho anh. Trước khi bay đi Trác Nghiên còn quay đầu lại nhìn bức tượng chiến sĩ lần cuối. Những giọt nước mắt chan hòa cùng nước mưa, cô không bao giờ có được người mình yêu thương, và giờ cô đã mất người ấy mãi mãi.
 
Cơn dông càng lúc càng lớn. Những đọt sét vô tình giáng xuống như muốn hủy diệt toàn bộ sự sống còn sót lại ở đây- những tên ORC đang hấp hối.
 
Các thiên vương vừa đi khỏi thì một bóng người lại xuất hiện. Đó là một người thiếu phụ xinh đẹp, khoác trên mình một lớp áo ma thuật có thể khiến cho người mặc nó hoàn toàn vô hình. Người thiếu phụ chỉ để lộ phần đầu của mình ra, cô ta bước đến cạnh bức tượng.
 
Người thiếu phụ nghẹn ngào:
 
- Cluod! Là em, Kasumi đây! Anh trả lời em đi chứ?
 
Kasumi như muốn gục ngã. Cô không tin rằng người chồng thân yêu của mình giờ lại hoàn toàn im lặng đến thế này. Cởi lớp áo tàng hình ra, Kasumi ôm choàng lấy bức tượng khóc nức nở.

 
- Anh đã hứa sẽ trở về với mẹ con em kia mà. Tại sao lại ra thế này, tại sao chứ? Anh nói gì với em đi chứ! Em xin anh đấy.
 
Kasumi đang đau khổ tột cùng. Cô không nhận ra rằng nước mắt của mình vừa nhỏ giọt lên thanh kiếm của bức tượng. Như một điều kì diệu, thanh kiếm đã trở lại bình thường, nó tỏa ra một hơi ấm kì diệu khiến Kasumi choàng tỉnh. Ánh sáng của thanh kiếm phát ra càng lúc càng rộng làm chói lòa cả vùng núi Broken. Ánh sáng lan tới đâu cỏ cây hoa lá đều sống lại đến đó, ánh sáng của sự hồi sinh.
 
Kasumi nhìn vào bức tượng của Cluod, cô cứ hồi hộp chờ đợi, 5 phút, 10 phút, cô tin rằng Cluod sẽ hồi sinh. Đột nhiên có một áp lực rất lớn tỏa ra sau lưng, Kasumi sợ hãi xoay lại. Cô không thể nào tin đó lại là sự thật dù nó đang hiện ra trước mặt mình. DOOM- TÊN ÁC QUỈ ẤY VẪN CÒN SỐNG.
 
Doom nhìn trừng trừng vào Kasumi bằng đôi mắt đỏ rực. Tên ác quỉ không nói một lời nào, hắn cầm cây lưỡi hái khổng lồ đang cháy đỏ của mình lên, lạnh lùng giáng xuống Kasumi. Cô ôm chặt lấy Cluod, thế là hết!
 
Choeng! Một tiếng va chạm lớn đẩy Doom văng mạnh ra sau. Kasumi ngạc nhiên khi thấy mình còn sống. Tên Doom bật dậy, mặc dù đã đuối sức nhưng trông hắn vẫn còn rất nguy hiểm. Hắn điên cuồng vung lưỡi hái xuống một lần nữa. Lần này hắn bị đẩy đi mạnh hơn nhưng cũng còn đủ tỉnh táo để nhận ra thứ gì vừa hất hắn đi- vòng bảo vệ của thanh kiếm Tứ Hồn.
 
Tứ Hồn Tuyệt Kiếm là một thanh kiếm có sự sống, nó có thể nhận ra đâu là chủ nhân của mình. Nếu chủ nhân chết kiếm cũng sẽ chết, chủ nhân sống thì kiếm sống. Kasumi biết điều đó, cô nở nụ cười rạng rõ quay sang nhìn Cluod. Vẫn im lặng, bức tượng đá lạnh lẽo không một chút sự sống nào cả.
 
Doom xuất hiện sau lưng Kasumi tự lúc nào. Hắn giương đôi mắt đỏ rực rợn người nhìn cả hai người rồi cười một cách điên cuồng.
 
- Vậy là hắn đã chết thật rồi sao? Quả nhiên là ta mạnh hơn hắn, ha ha...ha ha ha!
 
Doom chỉ tay vào thanh kiếm.
 
- Cái mà ta thua chính là ngươi đấy, Tứ Hồn Kiếm- thanh kiếm đã từng nhuốm máu của cha ta- Ruond vĩ đại. Ta căm thù ông ta, tại sao ông ta lại có thể nhúng tay vào việc tạo ra ngươi kia chứ.
 
Doom giơ lưỡi hái lên, hắn ta không dùng đến sức mạnh ma pháp lên lưỡi hái nữa. Cây lưỡi hái trở nên lạnh lẽo, tên bạo chúa dùng hết lực giáng xuống. Choeng! Vòng bảo vệ vẫn còn tác dụng, tuy nhiên nó không đủ sức đánh bật kẻ thù đi nữa. Tên Doom trở nên điên cuồng, hắn bổ từng nhát chát chúa vào vòng bảo vệ.
 
- Ngay cả khi chết dưới lưỡi hái của ta, ông ta vẫn cứ khăng khăng bảo ta đừng bao giờ tìm cách chống lại ngươi. Tại sao, tại sao ông ta lại đề cao người đến thế.
 
Mặt đất càng lúc càng lung lay theo từng cú đánh của Doom, có vẻ như Tứ Hồn kiếm không giăng kết giới được lâu nữa.
 
- Suốt 7000 năm qua ngươi luôn khiến cho ta mất ăn mất ngủ, hôm nay ta lại suýt mất mạng vì ngươi kia mà. Tại sao giờ ngươi lại yếu đuối như thế kia chứ, chỉ biết đứng đó chịu đòn thôi sao. Tại sao ngươi không chết theo tên lạc loài ấy, ngươi sống lại làm gì chứ. Không lẽ ngươi nghĩ còn có người mạnh hơn cả Cluod hay sao? Ngươi nghĩ có người đánh bại được ta sao?
 
Kết giới chưa bị phá nhưng thanh kiếm có vẻ đã bị lún xuống đất sâu hơn, nó không thể giữ được lâu nữa. Tên Doom cũng đã kiệt sức, hắn thở hồng hộc nhìn Kasumi.
 
- Loài người! Lũ nô lệ đáng thương. Ta sẽ bắt các ngươi tận hưởng thế nào là cuộc sống địa ngục.
 
Doom giơ lưỡi hái lên cao rồi giáng xuống bằng tất cả sự phẫn nộ của mình. Thế là hết thật rồi sao. Kasumi khóc. Cluod đã chết, với cô anh còn quan trọng hơn cả mạng sống của mình. Anh chết đồng nghĩa với việc cô không muốn sống trên đời này nữa. Thế mà giờ đây cô lại khóc, cô không muốn chết. Và cái lý do khiến cô không muốn chết đó đã cứu sống cô.
 
Lưỡi hái dừng lại ngay sát vòng bảo vệ vô hình. Một đứa bé từ đâu xuất hiện bám vào chân hắn cười đùa. Đứa chỉ mới một tuổi nên không biết gì, nó thích thú ôm chầm lấy chân tên ác quỉ chơi đùa. Đứa bé đó không ai khác chính là con của Kasumi và Cluod. Khi Kasumi đến đây đã bồng theo đứa bé và giấu nó vào trong chiếc áo tàng hình. Cô không ngờ là thằng bé lại bò ra ngoài được. Nó là niềm hi vọng cuối cùng của thế giới này, vì nó là con của Cluod Fourprit vĩ đại.
 
- Mái tóc bạch kim. Ha ha...ha ha ha! Thì ra đây là lý do ngươi sống lại đấy sao Tứ Hồn Kiếm. Ngươi nghĩ nó sẽ giết được ta sao? Được! Hôm nay chính ta sẽ dặp tắt niềm hi vọng của ngươi. Ta sẽ tiêu diệt kẻ kế thừa này để ngươi mãi mãi chỉ là một thanh kiếm vô dụng. Ngươi hãy xem đây.
 
Tên Doom túm lấy áo thằng bé quằng lên trên không. Tội nghiệp đứa bé ngây thơ, nó vẫn cứ cười đùa thích thú khi đang lơ lửng, không biết rằng mạng sống của mình chỉ còn đếm bằng giây. Khi đứa bé rơi đến tầm mắt, hắn lạnh lùng chém lưỡi hái xuống một nhát.
 
- KHÔNG!!
 
Kasumi dùng hết bản năng người mẹ của mình chạy ra khỏi kết giới, nhào đến ôm chặt lấy đứa bé, cứu nó trong gang tất. Nhưng chính cô lại không thoát khỏi được nhát chém ấy.
 
Một dòng máu tuôn ra sau lưng Kasumi, cô gục xuống nhưng vẫn cố gắng lấy thân mình che chắn cho đứa bé.
 
Doom lạnh lùng bước đến. Dù hắn đã sống mấy ngàn năm nhưng hắn vẫn không hiểu được tình cảm của loài người. Hắn không bao giờ hiểu được rằng tại sao con người có lúc giết hại lẫn nhau lại có thể hi sinh vì nhau đến thế. Trong đầu hắn luôn tự hỏi không biết con người thật sự là giống loài gì đây. Hắn không cần hiểu, giờ mục tiêu của hắn chính là đứa bé này. Chỉ cần tiêu diệt được nó thì hắn có thể an tâm thâu tóm cả thế giới này. Lưỡi hái lại được nâng lên.
 
- Giờ thì không còn ai có thể cứu được ngươi nữa, nhóc à.
 
Doom đột nhiên khựng lại. Hắn nhận ra có một nguồn áp lực lớn phát ra từ đứa bé, một áp lực rất mạnh, mạnh như cha của nó. Đứa bé đột nhiên càng lúc càng phát sáng rồi lơ lửng trên không. Đôi mắt của nó đã biến đổi, đó không còn là đôi mắt đen long lanh trẻ thơ nữa.
 
Doom run rẩy.
 
- Rồng! Ngươi là rồng. Không thể nào! Ngươi chỉ là một đứa bé.
 
Thì ra một giọt máu từ khóe miệng của Kasumi vô tình rơi vào mặt thằng bé khiến nó trỗi dậy chính bản năng của mình. Đôi mắt vàng rực thú tính ấy nhìn tên Doom lạnh lẽo, cơ thể của thằng bé cũng dần thay đổi theo, những cái vảy dần dần xuất hiện. Thanh kiếm Tứ Hồn như bị kích thích thêm hút đứa bé lại càng gần.
 
- Ta không để ngươi toại nguyện đâu.
 
Doom hét lên điên cuồng, hắn chém mạnh xuống người thằng bé nhưng đã muộn. TAY ĐỨA BÉ ĐÃ CHẠM VÀO CHUÔI KIẾM.
Một tiếng nổ vang trời khiến cho cảnh vật nhòe ra dần trước mắt Kasumi. Cô nghe được gào thét của gió, của đất đá, của cả sinh vật nơi đây. Tất cả đều bị vụ nổ cuốn đi hết, gần như toàn bộ dấu vết của cuộc chiến.
 
Ánh sáng ấy dần dần tan mất. Như một điều kì diệu khi mà cô không bị vụ nổ cuốn đi mất. Nhưng Kasumi không quan tâm, cô đang lo lắng cho đứa con của mình.
 
Khi ánh sáng tan đi, vật đầu tiên xuất hiện trước mắt cô chính là Tứ Hồn Tuyệt Kiếm, chính thanh kiếm đã cố cứu mạng cô. Nhưng thanh kiếm không cứu lấy thân xác Cloud, nó biết rằng chủ nhân của nó đã chết, nó muốn cô phải chấp nhận sự thật là Cluod đã ra đi vĩnh viễn.
 
Tiếng khóc òa của trẻ sơ sinh vọng lại phía dưới thanh kiếm. Con trai của cô, hậu duệ của dòng họ Fourprit vẫn còn sống. Kasumi không chứng kiến sự biến đổi của thằng bé lúc nãy nên vẫn đinh ninh rằng chính Cloud đã hiện về cứu sống mẹ con cô. Kasumi cố gắng lết đến chỗ thằng bé, vết thương trên lưng quá nặng và cô biết mình không thể qua khỏi. Chính tiếng khóc của thằng bé là động lực để cô trườn đến cạnh nó. Kasumi chạm tay vào mặt thằng bé, cô gắng lấy hơi thầm thì một câu thần chú khiến thằng bé ngủ ngon lành và cô gục xuống...
 
Trong đầu Kasumi lúc này luôn văng vẳng tiếng gọi của Cluod. Vết thương trên người cô không còn đau nữa, cô mở mắt ra. Cô thấy Cluod đang đứng cạnh bên cô, anh ấy chìa tay ra. Giọt nước mắt của Kasumi rơi xuống, cô nắm lấy tay Cloud và bước đi...
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.11.2008 15:17:49 bởi konokowu >
#1
    konokowu 08.11.2008 15:26:30 (permalink)
    Đã mười sáu năm kể từ ngày cuộc chiến kết thúc, con người đang dần xây dựng lại xã hội của mình và giờ đã giàu mạnh hơn trước. Con người đã thoát khỏi thảm họa bị xâm lược bởi tộc ORG hùng mạnh, và những người được nêu tên như một huyền thoại sống, những vị cứu tinh của loài người. Đó là nhóm Tứ Đại Thiên Vương.

    Leo - thũ lĩnh Tứ Đại Thiên Vương đã ẩn cư sau khi cuộc chiến kết thúc. Mọi người không biết anh xuất thân từ đâu đến, cũng ít người biết rõ mặt anh ta, trừ những chiến binh của GOF. Có người mô tả lại anh ta có mái tóc vàng ngả nâu, ăn mặc khá giản dị và thường mang thank kiếm Kentura Sengin bên mình ( Một thanh kiếm làm bằng thép nguyên chất, không sắc bén, tuy nhỏ bằng thanh kiếm bình thường nhưng nó nặng trên 50kg). Sở trường của Leo không thiên về một cái gì, khá thành thạo về kiếm thuật, quyền thuật và cả phép thuật cấp A. Một người khá trầm tính và ít giao du với người khác, đó là lý do bây giờ mọi người không biết vị anh hùng có công lớn nhất ấy ở đâu- và cái tên Leo lẫn Sengin đều đã đi vào huyền thoại.

    Kiếm Vương Chark thường được biết đến với biệt danh "seven sword" -Thất Kiếm. Xuất thân từ một ngôi làng thuộc miền Bắc Frozent M.T, hải phận Bích Băng Dương. Đó là một ngôi làng nổi tiếng về sản xuất kiếm và đào tạo nhiều kiếm sĩ huyền thoại. Tuy nhiên không biết vì lý do gì mà ngôi làng ấy đã bị xóa xổ từ hơn 30 năm trước, chỉ còn sót lại một mình Kiếm Vương Chark, chẳng ai biết chuyện gì đã xảy ra cho cái làng ấy, lẫn họ của Chark. Hiện ông ta đang đứng đầu tổ chức G-O-F, một tổ chức phi chính phủ nhưng có nhiệm phụ quan trọng là ngăn cản chiến tranh, nghiên cứu các lực lượng siêu nhiên huyền bí, và đặc biệt là...ngăn chặn sự trở lại của bọn ORG. Mười sáu năm trước ông thường chiến đấu với bảy thanh kiếm khác nhau bên mình, không thích dùng pháp thuật và quyền thuật, nhưng chớ dại mà dùng hai thứ ấy trước mặt ông ta, bởi ông ta "không thích" chứ không phải là "không biết".

    Thái Trác Nghiên quyền vương, nhân vật nữ duy nhất trong nhóm. Một người con xinh đẹp của đồng bằng Dollet, phía Nam vùng lãnh thổ vương quốc Yakumo (nghĩa là Áng mây trời), một vương quốc khá tách biệt với bên ngoài. Người đứng đầu hiệp hội nghiên cứu các hiện tượng siêu nhiên, nhà vô địch quyền thuật suốt mọi thời đại và đến này vẫn chưa có người nào cướp được danh hiệu ấy. Cô ta đã hơn 30 tuổi nhưng vẫn chưa lập gia đình. Có người nói cô ta vì yêu Leo nên không chấp nhận bất cứ người đàn ông nào khác. Hiện giờ cô ta đang sống cùng một cô con gái nuôi ở trung tâm nghiên cứu tại vùng núi Firerock. Thật sự thì cô ta cũng rất ít khi xuất hiện trước công chúng nhưng không ai là không biết mặt hay danh tiếng của cô ta. Có thể nói Trác Nghiên quyền vương là người nổi tiếng nhất thế giới.

    Cuối cùng là Hiền Vuơng Cid Neighforit, thành viên bí ẩn của nhóm Tứ Đại Thiên Vương. Đó là một thiên tài về các loại thuật, người được biết đến với danh Master Magi. Đặc biệt là chẳng ai biết được mặt thật của Cid, kể cả các Thiên Vương vì Cid luôn thay đổi hình dạng của mình. Nhưng mọi người đều nói dù ở hình dạng nào trông Cid cũng rất đẹp trai, đặc biệt là màu tóc vàng óng không hề thay đổi sau khi hóa trang. Huyền thoại kể lại rằng tổ tiên của Cid là người được thừa hưởng những đặc ân về linh lực của các vị thần, nhưng một trong số họ đã từng bán linh hồn của mình cho quỉ vương Ruond của tộc ORG chỉ để học hết những Dark Magics của hắn. Đó là lý do tại sao Cid không muốn mọi người nhận ra mình.

    Trong hành tinh mang tên Leotynus này có tất cả bốn đại dương: Bắc Băng Dương, thuộc cực Bắc của hành tinh một nơi mặt biển luôn luôn đóng băng một lớp dày, và do nằm trên đường đi của hai mặt trăng nên có màu như màu ngọc bích. Đông Đăng Dương nổi tiếng với dòng nước chảy xiết và những quần đảo hoang sơ chưa hề được con người khám phá, đó cũng là vùng có nhiều loài quái vật sinh sống nhất. Tương truyền chúa rồng Bahamut sau khi trận chiến kết thúc đã ngủ vùi dưới lòng Đại Dương này, điều đó giải thích cho việc những bọt khí lạ cứ bay lên trời tỏa sáng như những ngọn hải đăng. Nam Bình Dương, một vùng đại dương rộng lớn yên bình, tương truyền chỉ cần quốc gia nào sở hữu được vùng đại dương này sẽ là thế lực hùng mạnh, giàu có nhất. Lý do tại sao thì không ai rõ, chỉ biết vùng biển này khá là giàu có. Cuối cùng là Ngọa Tây Dương, gần vùng biển chết, nơi lâu đài cuối cùng của bộ tộc ORG hiện diện. Tuy ngần ấy năm trôi qua và có lẽ chẳng còn tên quỉ nào sống trong đó nhưng nỗi ám ảnh của con người vẫn còn đó, chẳng ai dám đến đó.

    Các Đại Dương nối liền với nhau, điều khiển các vùng lãnh thổ đất liền lân cận theo điều kiện của mình ra làm 8 vùng trọng yếu: Loentific, Nortenhame, Barasic, Barahor, Neocompar, MT Burn, vùng đất quỉ HellStick và quê hương của loài rồng Mamo Dragoon ( có nhiều loài rồng sinh sống nhưng có lẽ chỉ hai loại phổ biến nhất là Blue Dragon và Ruby Dragon ). Mỗi vùng đại diện cho một châu lục, tập hợp nhiều tiểu quốc nhỏ lại thành một thế lực lớn cho riêng vùng đó. Thế nhưng ở thời đại này những con rồng cũng dần chuyển sang giống một dạng quái thú, những còn rồng thật sự...dường như đã không còn tồn tại.

    Con người dần dần có thể yên tâm với cách xấp sếp đó mà tạo nên hòa bình suốt gần 20 năm qua. Nhưng họ chưa hề được biết đến sự thật của cuộc chiến, nó chưa hề kết thúc, chỉ tạm thời lắng xuống. Và thời điểm cuộc chiến lại bùng nổ và kết thúc thật đang đến gần...
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.11.2008 15:29:52 bởi konokowu >
    #2
      konokowu 08.11.2008 15:33:27 (permalink)
      PHẦN 1 : NHỮNG ĐỨA TRẺ CỦA CHÚA.




      Đã mười sáu năm, thế giới có quá nhiều thay đổi. Nhóm chiến binh mang biệt danh GOF năm nào chỉ có hơn hai mươi thành viên mà nay đã tỏa rộng ra khắp thế giới, dưới sự điều khiển chính của hai thiên vương là Kiếm Vương Chark và Quyền Vương Trác Nghiên. Và dĩ nhiên những người có thể hoạt động trong tổ chức của GOF phải là những người có sức mạnh đặc biệt được tuyển chọn rất kĩ lưỡng, bởi lẽ công việc của GOF rất nguy hiểm và khó khăn. Một khi đã gia nhập tổ chức thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý là có thể hi sinh bất cứ lúc nào. Nhưng những người có sức mạnh đặc biệt thật sự trên hành tinh này lại rất hiếm, mà có lẽ chính họ cũng không hề biết đến khả năng đó của mình, khi họ còn rất trẻ. Đó là lý do GOF đã mở ra 6 trường dưới dạng các Garden ở 6 vùng đất chính của con người, nhằm phát hiện và đào tạo các nhân tài cho tổ chức. Và Garden mạnh nhất, đào tạo ra nhiều chiến binh nhất cho GOF là Dellish Garden....



      CHƯƠNG 1



      DELLISH GARDEN, QUẦN ĐẢO DELLISH, PHÍA NAM DÃY NÚI BROKEN TRIDEN HÙNG VĨ, ĐỊA PHẬN LOENTIFIC, NAM BÌNH DƯƠNG.




      Steven Hount- một học viên năm hai của Garden đang bàn tán sôi nổi về tấm ván trượt mới của mình, một tấm trượt thế hệ mới có thể lướt trên không cách mặt đất tối đa 4 mét. Steven thuộc dạng người sôi nổi nhưng khá là nóng tính, thật đúng với mái tóc vang hoe dựng đứng của mình. Steven năm nay đã 16 tuổi, tuy nhiên nhìn bề ngoài của cậu ấy thì chẳng ai dám tin là như vậy. Cậu thi vào hệ thống Garden là do hâm mộ người chiến binh huyền thoại nào đó mà ông nội cậu vẫn hay kể hồi nhỏ, và cậu đã đậu khi chỉ mới 14 tuổi, và cậu cũng là một trong những học viên trẻ tuổi nhất của Garden nên chẳng lạ gì khi suốt ngày trông thấy Steven đi long nhong cùng bọn năm nhất. Nói một cách công bằng thì Steven khá là đẹp trai, lại cao ráo và tài năng nhưng chẳng hề được lòng bọn con gái trong trường. Mặc dù mang tiếng là trường quân sự nhưng sĩ số nữ không hề thua kém nam, chẳng những vậy tính về diện mạo thì chẳng có ai thuộc dạng "trung bình trở xuống" cả. Nhưng hoa đẹp là hoa có gai, những đứa con gái càng đẹp trong trường thì lại càng nguy hiểm nếu *****ng vào. Steven thì khác, cậu không thèm *****ng đến bọn con gái bởi cậu cho rằng đó là một bọn ồn ào và yếu đuối, chỉ trừ...

      Đang trò chuyện huyên thuyên thì Zell, một thằng bạn của Steven rú lên thảm thiết rồi bật ngửa ra sau.

      - Trời ơi!

      Cả bọn lo lắng vội đỡ hắn dậy. Tên năm nhất này đã 18 tuổi, già hơn cả Steven, được mệnh danh là "cuốn từ điển bách khoa" về nữ sinh của trường này. Chỉ cần đưa tên tuổi, lớp học của bất cứ đứa con gái nào trong trường là hắn ta có thể liệt kê ra cả một danh sách về tiểu sử của người đó, kể cả người đó có là giảng viên của trường. Và chưa bao giờ người ta thấy hắn thét lên như thế, chỉ trừ khi nhìn thấy con gái đẹp...

      Đúng như dự đoán Zell bật dậy ngay, hắn chạy nhanh đến đối tượng vừa "khiến" mình chổng vó cả lũ. Cả bọn đánh trố mắt nhìn Zell chạy đi. Nhưng rồi mấy tên kia cũng chạy theo hắn, bởi lẽ "đối tượng" của Zell lúc này lại con bé vô cùng xinh đẹp. Steven tuy không hứng thú với bọn con gái cho lắm nhưng hai con nhỏ này khiến cậu phải để ý. Cả hai đứa đều mặc bộ đồng phục năm hai, và Steven ấn tượng nhất là con bé đi trước- một nét đẹp lạnh lùng nhưng luôn toát ra vẻ gì đó đe dọa. Hơn nữa tóc con nhỏ đó lại màu đen tuyền, chứng tỏ con bé có nguồn gốc từ đồng bằng Dollet, một nơi cực kì bí ẩn.( không hiểu sao tóc màu đen lại rất hiếm ở hành tinh này, chỉ xuất hiện ở một bộ tộc nào đó của đồng bằng Dollet. Và đặc biết, mái tóc màu bạch kim lại vô cùng hiếm, cứ mỗi hai mươi lăm năm mới xuất hiện một người có màu tóc đó)

      Mãi suy nghĩ vẫn vơ mà Steven không kịp nhận ra bọn Zell đã đến gần hai con bé ấy. Vẫn bộp chộp như ngày nào, Zell đưa tay lên định chạm vào vai con bé tóc đen. Steven nghĩ cùng lắm thì Zell cũng chỉ bị ăn vài cái tát. Nhưng cậu đã lầm, bàn tay của con nhỏ tóc đen đã bốc cháy. Steven chưa kịp phản ứng thì...

      - WIND SHIELD!!!

      Con bé thứ hai đã kịp dùng pháp thuật hệ gió hất bọn Zell ra phía sau khiến chúng ngã ạch xuống đất. Lửa của con bé tóc đen cũng đã biến mất.

      Zell xoa xoa cái đầu, dường như hắn chẳng nhận ra chuyện vừa rồi, lớn giọng mắng con bé kia:

      - Đùa cái kiểu gì vậy hả?

      Con nhỏ vội ngồi xuống xuýt xoa, xin lỗi bọn Zell.

      - Mấy anh không sao chứ? Cho em xin lỗi, em vô ý quá!

      Bị hớp hồn bởi con bé tóc ngắn này, Zell chỉ biết lắc đầu lia lịa:

      - Hề hề, không sao, không sao! Hiểu lầm, hiểu lầm thôi!

      - Ngốc! Tưởng thiệt à!

      Zell chưa kịp hiểu gì thì đã bị con bé cốc đầu một cái đau điếng. Có mơ Zell cũng không bao giờ dám nghĩ con bé đó lại chơi mình một vố như vậy, ngay trước mặt mọi người. Hắn định sẽ trả cả vốn lẫn lời với con bé đó nhưng đột nhiên lại đứng phỗng ra. Đó là do đôi mắt của con bé tóc ngắn ấy, đôi mắt ướt của tộc Thủy Thượng Nhân. Zell lấp bấp.

      - Tộc..tộc Thủy Thượng Nhân.

      Con nhỏ tóc ngắn mỉm cười tinh nghịch, nhưng con bé cũng đã xác nhận lời nói của Zell: con bé là người của Thủy Tộc. Trong thế giới này có rất nhiều loài người sống với nhau, tộc thủy Thượng cũng là một trong số đó. Nhưng Zell lại giật mình khi thấy người của tộc này bởi nó đã bị tận diệt vào mười sáu năm trước...bởi Doom. Và suốt mười sáu năm nay đã chẳng còn ai nhìn thấy bất cứ người của tộc Thủy Nhân xuất hiện nữa, và người của tộc này rất đặt biệt, họ có đôi mắt màu xanh nhạt và long lanh, mọi người gọi đó là "đôi mắt của thần nước"- Đôi mắt ướt.

      - WIND MEILT!!!

      Cô gái tộc Thủy Nhân khẽ phẩy tay cuốn cả bọn đứng dậy khiến Steven vô cùng ngạc nhiên, một cô gái trẻ mà lại có trình độ sử dụng pháp thuật thành thạo đến như vậy. Steven bước đến, cậu thấy tò mò trước hai cô gái lạ mặt này.

      - Xin lỗi, tôi là Steven. Cám ơn cậu đã cứu bọn họ. Nhưng tôi không thích cô gái kia...

      Chưa kịp nói hết câu thì con bé tóc đen đã bỏ đi trước khiến Steven cảm thấy bị xúc phạm. Pháp thuật hệ Hỏa có thể xuất phát trực tiếp từ lòng bàn tay là lần đầu tiên cậu thấy tận mắt, bởi phép ấy thuộc cấp S và vô cùng nguy hiểm. Nếu ban nãy cô ta ra tay thì không biết bọn Zell còn giữ nỗi mạng của mình hay không. Nay cô ta không biết lỗi mà còn biến cậu thành kẻ ngốc khiến Steven tức điên lên được. Cậu tiếp tục lao vào vết xe đỗ ban nãy mà chạm tay vào vai con bé tóc đen đó.

      Vuuut! Một thứ gì đó lao thẳng vào mặt Steven, nhanh đến độ cậu không nhìn ra, việc cậu lùi về sau tránh được hoàn toàn chỉ là phản xạ. Đó là cô bé tộc Thủy Nhân, cô ấy cố gắng đẩy Steven ra thật nhanh trước khi có chuyện. Steven biết lòng tốt của con bé Thủy Tộc đó, bởi đôi mắt của con bé tóc đen long lên trông thật đáng sợ.

      - Đụng vào người tôi một lần nữa...anh sẽ chết!

      Đôi mắt của con bé đáng sợ đến nỗi mọi người xung quanh đều cảm thấy rùng mình. Steven cảm thấy lo lắng trước sự xuất hiện của hai cô gái này, tuy họ mặc đồng phục nơi đây nhưng lại không hề có bản thẻ CEL trên ngực, đặc biệt là ...cậu chưa bao giờ trông thấy hai cô gái này trong trường suốt một năm qua. Bởi nếu có thì cũng không thể nào lọt qua khỏi danh sách của Zell được... Dù thế nào Steven cũng không thể để họ bỏ đi như vậy được, dẫu theo nguyên tắc cậu không bao giờ đấu với con gái.

      - Xin lỗi! Nhưng tôi không thể để hai cô đi khi chưa nói rõ thân phận của mình. Thật sự thì hai cô từ đâu đến, đây là khu vực của học viên năm hai. Và chúng tôi chưa bao giờ trông thấy các cô trước đây.

      Bọn ngốc phía sau cũng hùa theo Steven khiến cậu thêm lo lắng, bởi nguy hiểm có thể xảy ra bất cứ lúc nào.

      - Muốn tôi nói ư? - Con bé tóc đen lạnh lùng đưa bàn tay của mình lên.

      Trong thoáng chốc Steven có thể cảm nhận được không khí xung quanh như muốn tan chảy ra. Nhưng may mà con bé Thủy Tộc ngăn lại kịp, nó hạ tay con bé kia xuống rồi xin lỗi Steven rối rít, lần này có vẻ là thật tâm hơn.

      - Xin lỗi cậu! Tụi này là học viên từ Frenzy Garden, được chuyển đến Dellish Garden theo chương trình trao đổi học viên. Hôm nay là ngày đầu tiên bọn này đến đây nên không biết.

      Shining Garden, cái học việc tồi tàn thuộc lục địa Barasic, phía Đông Bắc của Bắc Băng Dương. Trong hệ thống các Garden của GOF thì Frenzy Garden là yếu kém nhất, và hầu như chẳng hề có học viên nào nổi bật ở nơi đó. Thế mà hôm nay lại xuất hiện hai cô gái này khiến Steven không khỏi ngỡ ngàng. Nhưng Cậu tin lời cô bé Thủy Tộc ấy, ở cô ta toát lên vẻ gì đó rất vui tươi dễ mến, không có gì là ác ý, thật trái ngược với con bé kia.

      Steven hắng giọng, cậu cố tỏ ra lịch lãm lần đầu tiên trong đời.

      - Thôi được! Xin lỗi hai bạn về hiểu lầm nãy giờ, cũng như là sự xúc phạm của bọn tôi. Bây giờ hai cậu muốn đi đâu, để tôi dẫn đường.

      Cô bé Thủy Tộc mỉm cười nhẹ nhàng:

      - Vậy dẫn bọn này đến lớp 2-Fs nhé!

      - Fs!!!


      Bọn Zell thốt lên một cách kinh ngạc. Fs là lớp mà Steven đang theo học, cũng thuộc một trong những hệ đào tạo của Dellish Garden. Mỗi Garden sẽ có 4 năm học, mỗi năm tùy theo năng lực mà được xếp từ lớp A xuống lớp F. Nhưng đặc biệt là hệ lớp Fs, một lớp cực kì hiếm nữ sinh bởi nó được tuyển chọn rất gắt gao từ tất cả học viên. Hiện nay trong lớp 2-Fs của Steven cũng chỉ có 6 học viên mà thôi. Và một khi đã là thành viên của lớp Fs thì sức mạnh của họ cũng thật là khó lường.

      Con bé Thủy Tộc ngạc nhiên nhìn bọn Zell:

      - Ừ, Fs! Có vấn đề gì sao?

      Bọn Zell hoảng hồn nhìn cả hai đứa rồi dắt nhau chạy thật nhanh trước khi con bé kịp hiểu điều gì. Chỉ còn Steven đứng lại, bởi cậu cũng là một thành viên của Fs.

      - Mấy tên đó chạy nhanh thật.

      Hai con nhỏ lạ mặt giật mình quay lại. Thì ra là Fiona và Shuu, hai thành viên nữ duy nhất của lớp Fs xuất hiện. Cả hai cô gái vừa chuyển đến đều tỏ ra cẩn trọng, họ không bao giờ tin được có người lại tiến đến gần mà họ không hề hay biết. Đó là lý do mà bọn Zell hoảng sợ vội chạy trước.

      Shuu vuốt lại mái tóc của mình rồi đưa tay ra chào hỏi các thành viên mới:

      - Mình là Shuu, đây là Fiona. Hoan nghênh các bạn đến với lớp 2-Fs.

      Con bé tóc đen reo lên vui mừng, nó chạy nhanh đến nắm lấy tay Shuu ra vẻ cảm động, thật trái với vẻ mặt ban nãy.

      - Ôi! Thì ra lớp Fs ở đây cũng có nữ học viên à? Mình cứ tưởng chỉ có hai đứa tớ là thành viên nữ duy nhất chứ! Cảm tạ trời đất. Mình tên Kiều Nhi, con nhỏ này là Tina. Từ nay chúng ta sẽ là bạn nhé.

      Con bé Tina mỉm cười nhìn tôi:

      - Chắc Steven thấy buồn cười lắm hả? Con nhỏ này thuộc tính Hỏa nên nó nóng như lửa. Với lại nó hơi dị ứng với lại bọn con trai nên...

      Steven chưa kịp nói gì thì Kiều Liên quay lưng tỏ vẻ khinh thường.

      - Nói quá! Không phải hơi mà là cực kì ghét. Tôi ghét nhất là bọn con trai yếu đuối.

      Rồi nó quay lại, chỉ ngón tay thẳng vào mặt Steven.

      - VÀ CẬU LÀ MỘT TRONG SỐ NHỮNG TÊN ĐÓ!

      Steven không có thời gian để cãi lại con nhỏ ngang ngược ấy bởi một lửa từ ngón tay con bé bay thẳng vào mặt cậu.

      #3
        konokowu 16.11.2008 11:57:55 (permalink)
         
         
        Một ngọn lửa bắn ra từ ngón tay Kiều Liên mà không cần phải đọc pháp chú. Ngọn lửa bay đến khá bất ngờ khiến Steven chẳng có thời gian lập phép Shell. Cậu đành làm theo bản năng là ... tránh qua một bên. Ngọn lửa vừa xoẹt qua mặt Steven thì đã tắt ngúm khiến cậu lạnh cả người.

        - Yếu đuối vẫn là yếu đuối!

        Kiều Liên buông lời dửng dưng rồi bỏ đi khiến Steven tức điên lên. Nhưng cậu không thể nào đánh nhau với con gái, mà cũng chẳng giỏi về ăn nói nên đành đấm một cú thật mạnh xuống sàn để xả giận. Dù không nói ra nhưng Liên và Tina có thể cảm nhận được sự rung chuyển của mặt đất trong cú đấm đó. Trong số những đứa con gái mà Steven không dám coi thường là Fiona và Shuu trong lớp của cậu, xét về trình độ thì cậu không thua, nhưng cũng không chắc là sẽ nắm lấy phần thắng bởi họ đậu vào trường còn sớm hơn cả cậu một tuổi. Mà mối quan hệ của cậu với hai cô gái đó cũng không được tốt lắm...



        Cả bốn cô nàng dắt nhau bước vào khuôn viên của Garden. Fiona hướng dẫn sơ về bản đồ Học Viện cho Kiều Liên và Tina. Đây là học viện giỏi nhất nên đương nhiên chất lượng cũng thuộc vào dạng tốt nhất. Cả trường có gần một ngàn học viên, giảng viên ăn ở, học tập và làm việc tại đây. Có thể nói học viện này là môi trường đào tạo lý tưởng nhất cho các thành viên của tổ chức GOF.

        - Tina này! Cậu là người của tộc Thủy Thượng Nhân phải không?

        Tina mỉm cười, những giọt nước long lanh trong mắt cô nhưng không hề chảy ra bên ngoài.

        - Nghe mọi người đều nói thế nên mình nghĩ là như vậy. Chắc tại đôi mắt này phải không?

        Shuu ngạc nhiên:

        - Nói vậy chính cậu cũng không biết rõ à?

        - Ừ. Từ nhỏ mình đã sống trong cô nhi viện. Rồi được sống cùng với Kiều Liên khi 8 tuổi. Thi vào Frenzy Garden và cuối cùng là đến đây.

        Fiona thốt lên ngạc nhiên.

        - Vậy các cậu đến từ lục địa Neocompar ư?

        Liên gật đầu. Mặc dù cô có cười với Shuu và Fiona nhưng vẫn tỏ ra khá kiệm lời. Nhưng Shuu và Fiona không hề cảm thấy phật lòng, bởi Kiều Liên vẫn luôn chú tâm vào cuộc trò chuyện của họ.

        - Vậy có thể là chúng ta cùng quê hương đó. Mình cũng đến từ Neocompar. Tehee.

        Cả bọn cùng dừng chân trước cửa lớp- một cánh cửa nhỏ vừa đủ cho một người bước qua nhưng lại được bọc kín bằng một lớp thép dày khiến Kiều Liên suy nghĩ, không lý gì một lớp cực kì quan trọng của trường lại được thiết kế nhìn "chán" như vậy. Fiona và Shuu nhường cho Kiều Liên vào trước, còn mình thì rón rén phía sau...

        Câu ngạn ngữ: Hãy luôn cẩn thận với những thứ không thuộc về mình. Kiều Liên vừa mới bước qua cửa thì nghe một tiếng la chói tai của một tên con trai nào đó. Cô ngước nhìn lên thì thấy đúng một tên rơi xuống thật. Hắn xoay người lại thét lên:

        - Cô làm gì vậy? Tránh ra nhanh đi!

        Kiều Liên đưa ánh mắt sắc lạnh của mình lên khiến tên học viên đó lạnh cả người. Nhưng hắn cũng chẳng lạnh được lâu bởi Kiều Liên bắn ra một cột lửa lớn về phía hắn.



        - WIND BLADE!!!

        Lưỡi kiếm gió phát ra kịp thời cắt đôi màn lửa Kiều Liên. Tuy bất ngờ trước sự can thiệp của Tina nhưng Liên lại vung tay thêm một lần nữa, có chết cô cũng không để cho hắn rơi trúng người mình. Đã quá trễ, tên con trai đó rơi xuống đè thẳng lên người của Liên khiến cả hai đều choáng váng mặt mày sau cú va chạm. Kiều Liên xoa xoa cái đầu cố đứng dậy nhưng không được. Cô mở mắt ra và nhìn thấy một tên con trai bốn mắt đang nhìn thẳng vào mặt mình, gần đến độ cô có thể nghe thấy nhịp thở của hắn.

        - Bạn không sao chứ?

        Hắn vô tư đưa tay lên vuốt nhẹ vào má của Liên khiến sượng trân cả người. Đây là lần đầu tiên trong đời Liên bị một tên con trai chạm vào người, mà lại còn nằm đè lên. Liên cảm thấy hơi thở của mình đột nhiên dồn dập hơn, nhưng cô chẳng thấy dễ chịu chút nào. Cô đang run, run lên không phải vì sợ. Liên vô cùng kinh ngạc khi cơ thể mình hoàn toàn không phản ứng gì khi bị hắn chạm vào người. Không lẽ đây là...

        Liên xấu hổ với suy nghĩ của mình. Cô hét lên rồi đấm tên đó văng ra sau.

        Tina cũng ngạc nhiên không kém, tỏ ra thích thú:

        - Cậu cũng học lớp Fs à? Hay quá! Không ngờ lại gặp được cậu ở đây.

        - Bạn biết tôi à?- Hắn chồm dậy xoa xoa vết thương.

        - Không! Nhưng mình biết thế nào cậu cũng xuất hiện, cậu đúng là người dành riêng cho Liên rồi.

        Tên con trai mò mẫm đeo kính lại, hắn nhìn Tina rồi quay sang nhìn Kiều Liên, ngơ ngác:

        - Là sao?

        Tina còn chưa biết trả lời thế nào thì Steven sốt sắng chạy đến.

        - Mày không sao chứ Ren? Xin lỗi, tao hơi quá tay.

        Ren cười, phẩy tay:

        - Không sao! Cô nói tiếp đi chứ, cô gái Thủy Thượng Nhân.

        Tina không nói nhiều. Cô nắm lấy tay Steven kéo sang bên kia. Khi Steven vẫn chưa kịp hiểu Tina đang định làm gì thì cô đã đặt tay cậu chạm vào người Kiều Liên. Kết quả chỉ có một: Steven bị một ngọn lửa từ người Liên quấn lấy và đẩy văng lên không. Tina tiếp tục dùng phép hệ Gió kéo cậu ta lại gần nhưng Liên đã tự phóng Fire Ball theo phản xạ. Những quả cầu lửa phóng thẳng vào người Steven phát nổ cùng một lúc. Chưa bao giờ mọi người thấy Steven thê thảm đến như vậy.

        Nhìn Steven từ từ gục xuống, Tina quay sang Ren cười một cách hồn nhiên, như chẳng có gì xảy ra khiến anh chàng dựng cả tóc gáy:

        - Cậu thấy chưa? Hễ người khác phái mà *****ng vào người con nhỏ là đều bị như vậy hết! Thứ nhất, cơ thể con nhỏ phản ứng rất mạnh mẽ với con trai, thứ hai là chính nhỏ cũng rất ghét con trai. Kết lại, hễ là con trai thì sẽ không bao giờ *****ng được vào người nhỏ. Vì sao thì bọn này sẽ nói sau. Nhưng chắc hẳn là cậu phải đặc biệt lắm. Cậu tên gì?

        Ren gãi đầu lúng túng. Đây là lần đầu tiên có người con gái hồ hởi với cậu đến như vậy.

        - Mình là Ren, tên thường gọi là Kono, học viên năm 2 của hệ Fs.

        - Mình tên Tina, nhỏ này là Kiều Liên, vừa chuyển từ Frenzy Garden sang đây. Bọn mình cùng vào lớp Fs, hy vọng được bạn giúp đỡ nhiều hơn.

        - Ừ... mình biết rồi.

        Ren lúng túng bước đến xem xét tình hình của Steven. Cậu đưa bàn tay lên người "nạn nhân", Liên nghĩ chắc hắn đang kiểm tra các vết thương cho tên kia. Nhưng có lẽ là không phải, bởi Ren chẳng hề chuyển động tay mình. Điều kinh ngạc hơn là Steven bỗng nhưng ngồi bật dậy như chưa có gì xảy ra. Với cái tính bốc đồng của mình, Steven không bao giờ bỏ qua cho kẻ nào lấy cậu ra làm trò đùa. Nhưng Tina thì khác, bởi dù sao cô cũng là con gái nên Steven không thể nào động tay động chân. Hơn nữa không biết con bé Thủy Tộc đó có bị gì không mà lúc nào cũng cười, chính Steven cũng bị đánh gục bởi nụ cười hồn nhiên đó. Cậu chỉ còn biết bậm môi, thở dài một cái rồi đi sâu vào trong phòng tập, để lại bầu không khí căng thẳng cho Ren.

        Tina cười đắc ý, không hiểu sao cô lại thấy thích Steven ngay lần đầu gặp mặt. Nhưng càng thích ai thì Tina lại càng muốn chọc phá người đó hơn. Thật xúi quẩy cho Steven, những ngày tháng sắp tới của cậu chắc sẽ không còn được yên ả.

        #4
          Chuyển nhanh đến:

          Thống kê hiện tại

          Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
          Kiểu:
          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9