CHƯƠNG 11
Em ơi giữa lấy chân quê
Chân Quê
Tiếng David gọi từ đám lửa trại bập bùng,
-Hey Yen, it’s time to show your talent, dear.
Yên mỉm cười rảo bước nhanh về phía bạn, đón cây đàn guitar thùng từ tay anh, quàng sợi dây da qua vai, rải những ngón tay trên các sợi dây đàn để thử rồi cất tiếng hát vang,
I’ve noticed since we both were kids
I recall the silly things we did
She would want to ride upon my back
To keep from stepping on a cracks
…
Yên vừa hát vừa nhịp chân phải theo điệu đàn, chân trái dạng ra lấy thế, gương mặt hất lên đón gió biển, mái tóc theo gió bay lồng lộng, trong ánh lửa trông cô như một nữ digan của các bộ tộc du mục. Tiếng hát sôi động của Yên nhanh chóng thu hút mọi người đang rải rác khắp nơi tề tựu về bên lửa trại. Bài hát của Lobo vốn quen thuộc với tất cả giáo viên Việt và nước ngoài. Mọi người vỗ tay theo tiếng đàn, ai thuộc lời thì hát theo Yên. Tới đoạn điệp khúc cô vỗ mạnh vào thành đàn
Stoney, happy all the time
Stoney, liked the summertime
The joy you find in living every day
Stoney, how I love your simple ways
Yên ngừng hát thật đột ngột như khi cô bắt đầu, lấy tay chặn dây đàn trong tiếng vỗ tay của đồng nghiệp, cô cúi đầu chào điệu nghệ như nghệ sĩ thực thụ, rồi khi nghe ‘bis, bis’ và tiếng huýt sáo của các thầy, Yên mỉm cười gảy nhẹ dây đàn nói,
- Bài này tặng cho các giáo viên nữ của trường mình. Cám ơn các bạn luôn đáng yêu đáng quý và chăm sóc cho Yên.
Nói rồi cô ngồi xuống khúc gỗ cạnh bên, dịu dàng nghiêng mái tóc nhìn xuống dây đàn rồi tha thiết hát,
Hôm qua em đi tỉnh về, đợi em ở mãi con đê đầu làng, khăn nhung quần lĩnh rộn ràng, áo cài khuy bấm, em làm khổ tôi.
Mọi người ồ lên khi nghe cô hát bài dân ca Chân Quê, một bài hát mà không ai tưởng một cô gái lớn lên ở Mỹ lại có thể thuộc nằm lòng. Các giáo viên nước ngoài thích thú nghe rồi quay hỏi đồng nghiệp Việt Nam ý nghĩa lời hát. Yên say sưa hòa mình vào lời ca tiếng nhạc như không biết đến sự hiện diện của mọi người chung quanh. Cô chầm chậm thả những chữ cuối của bài hát như muốn nhắn nhủ cùng ai đó, ‘Em ơi, giữ lấy chân quê.’ Tiếng vỗ tay rộn lên, Yên đứng lên cuối người chào mọi người như thể cô đã làm công việc này mỗi ngày. Châu thích thú chạy lại ôm chầm lấy Yên, tíu tít,
- Ôi trời cám ơn Yên nghen, đã mang lại lửa cho buổi cắm trại này. Nãy giờ Châu cứ sợ không khí tẻ ngắt mất, bây giờ thì hết lo rồi.
Suốt đêm đó mọi người như bị lây sự hứng khởi của Yên, thay phiên nhau đàn hát, ngâm thơ, kể chuyện hài. Không khí lên cao trào cứ như thể ai cũng đã uống cả chai rượu mạnh mặc dù thức uống chỉ là trà và nước suối. Về khuya khi mọi người dần dần ngủ thiếp đi, Yên tựa lưng vào lưng Châu ngắm ngọn lửa đỏ rực nhảy múa trong bóng đêm, chợt cô nghe một giọng nam phía bên kia đống lửa ngâm nga,
Tôi đi tìm một nửa của mình
Hỏi lá, lá rơi
Hỏi sông, sông chảy
Kìa em, em ở nơi nào
Tôi đi tìm một nửa của mình
Hỏi mưa, mưa khóc
Hỏi sóng, sóng gào
Kìa em, em ở nơi đâu
Tôi đi tìm một nửa còn lại
Trái tim hoang dại
Tâm hồn đơn côi
Vì em không có trong đời
Giọng ngâm trầm buồn, trong không gian yên tĩnh lách tách tiếng củi cháy giữa đêm vắng làm Yên rùng mình. Cô lập đi lập lại ba câu cuối, ‘trái tim hoang dại, tâm hồn đơn côi, vì em không có trong đời’ mà nước chảy dài trên mặt.
- Anh là tác giả bài thơ này?
- Phải.
- …
- Yên khóc ư?
- Ừ, thơ hay lắm.
- Yên thường khóc khi nghe thơ hay à?
- Phải.
- …
- Anh tên gì?
- Mình tên Đông.
- Đông, à Phương Đông, cùng dạy lớp Mover 3 với Yên hả?
- Đúng rồi.
- Nice meeting you Đông.
- Mình đã gặp rồi.
- Vậy hả?
- Ừ.
- …
- Yên này.
- Yes?
- Yên hát hay lắm.
- Thanks. Có làm Đông không khóc?
- Có.
- Really?
- Really.
- …
- Yên này.
- Yes?
- Đi dạo biển với Đông không, rồi ngắm mặt trời lên luôn.
- Ok. Nhưng Đông còn bài thơ nào nữa không?
- Cũng còn vài bài.
- Vậy được, nhưng Yên buồn ngủ lắm, sợ đi nửa chừng gục mất.
- Không sao, you can ride upon my back.
- Vậy mình đi.
CHƯƠNG 12
What is Love Nguyên vừa đi dạy về thì thấy Yên ngồi trầm tư tại phòng khách, tay vò vò mái tóc đã rối bù như tổ quạ, thói quen cô thường làm mỗi khi có chuyện suy nghĩ. Nguyên vừa cởi găng tay vừa hỏi,
- Yên đi Mũi Né vui không? Biển có đẹp như bên Cali không?
- Hey Nguyên, ở ngoài nắng quá hả. Ừ, vui lắm, biển đẹp tuyệt vời, thích nhất là ban đêm ở ngoài trời mà không thấy lạnh.
- Có chuyện gì vui kể Nguyên không?
Yên giơ bàn tay phải lên ngắm nghía một hồi rồi cười,
- Lâu lắm rồi mới có người nắm tay Yên đó Nguyên.
- Con trai?
- Yes, of course. Con gái nói làm gì.
- Wow
- Yeah, wow. Người ta nắm tay dắt Yên đi dạo biển cả tiếng đồng hồ, lãng mạng khủng khiếp. Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ lãng mạng vậy hết. Phê!
- Trời, dùng từ thấy ghê.
- …
- Nếu vậy giờ này chắc Yên phải ngủ say rồi, lại còn mơ thấy người ta nữa, ngồi đây vò đầu làm gì.
- Biết sao không. Yên phải ngồi để thấm thía cảm giác này chút xíu nữa, chứ mai mốt rồi không được nghĩ đến nữa đâu.
- Why?
- Tại vì Yên không thể có tình cảm với người con trai này đâu?
- Vì Minh hả?
- Ồ không, chuyện đó là quá khứ mà. Chỉ vì Yên không thích dấn thân vào chuyện tình cảm không có tương lai.
- Hả?
- Ở, ý Yên là nếu quen người này thì chỉ cho vui, không thể nghĩ xa hơn nữa, mà Yên thì không thích đùa giỡn trong tình cảm, cho nên thôi mình tránh trước thì hơn.
Nguyên cười đi đến cạnh bạn, xoa xoa vai Yên rồi bảo,
- Một quyết định rất can đảm và đầy trách nhiệm, ai nói Yên Mỹ hóa vậy, nhiều khi Nguyên thấy Yên còn cổ lổ hơn bản thân mình. Làm sao cũng được, miễn Yên thoải mái là được rồi. Thôi, Nguyên đi ngủ chiều còn vào lớp học tình thương nữa.
- Ừ, gặp sau. Chiều Yên đi chung với, Yên muốn đãi tụi nhỏ ăn chè sau giờ học.
- Ok.
…
Yên và Nguyên đẩy xe ra cửa, chưa kịp rồ máy thì nghe tiếng Tranh gọi hớt hải,
- Ui hai chị chờ em với nè.
- Tụi chị phải đi dạy không trễ, có gì chiều về nói được không Tranh.
- Không được, em muốn đi với mấy chị mà?
- Thiệt hả?
- Thiệt, em nghĩ kỹ rồi, em muốn đi thử, nếu thích hợp thì dạy mấy đứa nhỏ cho vui.
- Vậy tốt quá, Yên nè, qua xe Tranh chở rồi kể chuyện nắm tay cho nó nghe luôn.
- Cái gì vui vậy, ừ, qua đây với em nè chị Yên.
Suốt đoạn đường đến lớp Tranh hết ồ, à, rồi wow liên tục. Cô bé hỏi,
- Ảnh làm thơ hay vậy hả chị, hay là lấy của ai rồi nhận đại của mình.
Yên phì cười,
- Cái đó thì chị không biết, nhưng chắc không cần thiết đâu ha.
- …
- Tranh nè.
- Dạ?
- Con trai Việt Nam lãng mạng lắm hả?
- Em chẳng thấy vậy, em toàn gặp người nếu không vô duyên thì thực dụng, hoặc chỉ thích gái đẹp thôi. Em không dám phát biểu!
- …
- Chị Tranh.
- Hả?
- Chị yêu rồi hả?
- Chắc không đâu. Tình yêu đâu có đến nhanh và dễ dàng vậy. Chị nghĩ mình bị cảm động nhất thời mà thôi. Thú thật với em là từ nhỏ đến giờ chị chưa gặp trường hợp nào làm mình rung động như vậy, cứ như trong các phim TV vậy đó. Đúng là một kỷ niệm đẹp. Nếu không phải cả đêm chỉ uống trà thì chị đã tưởng mình say rồi tưởng tượng ra.
- Rồi chị tính sao?
- Tính sao là sao cưng? Tiếp tục sống, làm việc, và enjoy life chứ sao. Thôi đến lớp rồi, tụi nhỏ ra đón mình kìa. Chắc hôm nay tụi nó vui lắm vì có đến ba cô giáo lận. Tha hồ mà mè nheo đây.
CHƯƠNG 13
Tình yêu như trái phá con tim mù lòa
Trịnh Công Sơn
Đông ngồi xoay xoay ly cà phê, mắt đăm chiêu nhìn ra đường cái, bỗng giật mình khi Trung đập mạnh vào vai.
- Mày làm cái gì mà ngẩn ngơ vậy? Tao hỏi gì nghe không?
- Hỏi gì?
- Sao tự nhiên rửng mở đi cắm trại với đồng nghiệp. Hồi xưa đến giờ mày có thích mấy cái trò đó đâu?
- …
- Sao tự nhiên cười kiểu đó với tao. Để dành cho em Quỳnh đi mày.
- Thằng trời đánh. Ủa bộ tao cười kỳ lắm hả?
- Ừ, cười cứ như bị ma nhập, mày hôm nay sao kỳ ghê. Bộ đi chơi gặp em nào hả?
- Chính xác.
- Thiệt? Mấy em đồng nghiệp mày nếu không khó đăm đăm thì ‘trước sau như một,’ có gì hấp dẫn mà mày thích?
- …
- Trời ơi thằng này mê người ta thiệt rồi, cứ ngồi cười cười kiểu này ghê quá, tao rợn da gà luôn. Thôi kể đi mày, không xả ra đến khi gặp em Quỳnh, em biết ngay.
- Biết thì sao. Tao với Quỳnh đâu có gì?
- Không có gì mà bà già mày đòi đi hỏi người ta?
- Tại ông bà già tao muốn dâu đến phát rồ, mới đi chơi ba lần đã đòi qua nhà nói chuyện, tao quê bỏ mẹ.
- Mày quê thôi, Quỳnh nó đâu có quê.
- Thôi dẹp mày đi. Muốn nghe không thì bảo?
- Thì nói đi.
- Em là Việt Kiều Mỹ, về đây đi dạy. Không đẹp không xấu, không cao không thấp, không mập không ốm, tóc ngang vai, đàn hay hát giỏi, và rất thu hút.
- Những chi tiết mà nói nghe có vẻ mâu thuẫn dữ. Không có gì đặc biệt mà thu hút là sao?
- Khó nói lắm, miễn là mỗi khi thấy cổ ở đâu là ở đó sôi nổi hẳn lên. Cổ ngồi chỗ nào trong đám đông cũng nổi bật hết, nhất là nụ cười, mỗi khi cổ cười thì tất cả mọi thứ đều sáng hẳn lên.
- Mày mê con nhỏ thiệt rồi Đông ơi. Thôi rồi khổ đời trai.
- Khổ ở chỗ là không thể mê mới chết tao nè.
- Tại sao? Nhà mày hoàn cảnh vậy mà sợ Việt Kiều sao?
- Tao không phải nghĩ chuyện này. Tao sợ ông bà già phản đối. Với lại con gái ở bển về, mình biết gì về người ta mà tính chuyện yêu với đương.
- Mày làm như quen rồi phải cưới, chơi cho vui được rồi.
- Tầm bậy mày, tao thà chết cũng không muốn cổ coi thường tao.
- Vậy thôi, đừng nhắc cổ nữa, đừng cười một mình nữa. Nè, đi Spaceship với tao không? Em Hoa mới nhắn tin, có Quỳnh đi nữa đó.
- Thôi mày đi một mình đi, tao về. Có gì gọi mày sau.
- Ừ tao dzọt đây, thế nào cũng bị em Quỳnh hỏi tới hỏi lui cho coi. Mày liệu mà giải thích.
Đông ngần ngừ một hồi rồi lấy điện thoại ra bấm số,
- Hello, Yên hả?
- Yên nè, chào Đông.
- Yên về khỏe không? Đã ngủ bù chưa?
- Chưa, Yên mới đi dạy về mà.
- Ủa, trường hôm nay đâu có lớp, Đông nhớ thầy hiệu trưởng cho nghỉ đến thứ Hai mà.
- Không, Yên dạy lớp riêng của Yên, ở quận 7 lận.
- Ồ, Yên nè.
- Hả?
- Vậy thôi, Đông hỏi thăm Yên chút thôi. Yên nghỉ ngơi nghen.
- Cám ơn Đông, chúc Đông tối thứ Bảy thật vui.
Điện thoại cúp một hồi rồi mà Đông vẫn còn nhìn chằm chằm vào màn hình. Cô phục vụ lại tính tiền Đông mới giật mình cất điện thoại vào túi. Anh rời bàn, uể oải dắt xe ra lộ, cảm giác trống trải lại ùa về, cổ họng nghẹn đắng. Đông chợt thầm gọi, ‘Yên ơi, Yên ơi’ rồi chạy xe về nhà.
CHƯƠNG 14
Đừng nhìn em như thế ở chỗ đông người mắc cỡ lắm
Quốc Anh một tay cầm cuốn bò bía, tay kia huơ lên diễn tả với Nguyên,
- Chao ơi ra đường với cô Tranh sướng lắm cô ơi, có chuyện gì là ‘anh hùng cứu mỹ nhân’ ngay. Như hôm bữa nè cô, tụi em với cô Tranh đi thăm trường mồ côi về, giữa đường bị bể bánh xe, đang dắt bộ giữa trưa nắng, vậy là có hai anh kia ngừng ngay lại xung phong giúp liền.
Phúc và Phương gật gù chêm thêm,
- Còn nữa, hôm bữa cô Tranh đến thăm tụi em, vậy là chú hàng xóm cứ lân la nói chuyện, và cứ hỏi thăm tụi em về cô giáo hoài.
Mấy đứa con gái cười ầm khi thấy Tranh đỏ mặt, Nguyên nạt đùa,
- Mấy đứa chọc quá cô Tranh không đi chơi chung với mấy đứa nữa đâu.
- Thôi cô, đừng cô, tụi con chọc yêu cô chứ bộ, mà có người thích vui chứ cô, ai như mấy con nhỏ bạn của mình, chao ơi dữ quá không ai dám rớ tới.
Mấy đứa con gái nhào qua nhéo tay Phúc làm thằng bé rú lên,
- Thấy chưa, thấy chưa, tao có nói oan đâu.
Yên đang ôm bụng cười ngặt nghẽo thì nghe tiếng gọi,
- Yên, Yên ơi.
Ngạc nhiên xoay lại nhìn, cô thấy Đông đang ngừng xe kế lề đường, bên cạnh là một chàng trai đeo mắt kiếng đang nhìn cô vẻ tò mò.
- Ê Đông, Yên reo lên mừng rỡ rồi đứng bật dậy rảo bước lại gần bạn, để Yên giới thiệu mọi người nghen. Đây là những học trò yêu dấu, dễ thương của Yên.
Xoay qua phía tụi nhỏ, Yên bảo,
- Còn đây là bạn đồng nghiệp của cô, thầy Đông. Còn đây là…
- Bạn Đông – Trung.
Tụi nhỏ đồng thăm hét vang,
- Chúng em kính chào thầy Đông và thầy Trung ạ.
Đông cảm giác như cả người anh từ trên xuống dưới đang bị hơn hai mươi cặp mắt chăm chú quan sát mà rợn người, vội chào,
- Xin chào các em, chào mọi người, Đông đi trước nghe Yên, bữa nào gặp sau.
- Ok, bye Đông.
- Chúng em bye thầy ạ.
Tranh đùa,
- Mấy đứa làm bạn cô Yên sợ chạy mất tiêu, dở ẹt.
- Sao dở vậy cô?
- Thì để mấy thầy ở lại mấy đứa được đãi thêm chầu nữa chớ sao.
- Ở héng, mà thôi cô ơi, em không thích. Phúc phát biểu.
- Sao không thích mậy, xạo hoài. Sương nạt.
- Tao thấy ông thầy Đông nhìn cô Yên gian lắm, thôi không được.
Cả bọn cười ầm khi Yên tỉnh bơ,
- Lạ heng, người ta nhìn cô Tranh thì em khen lấy khen để, tới phiên có người nhìn cô thì em không chịu, hơi ngộ à nghen.
- Không phải cô ơi, mấy người nhìn cô Tranh không nguy hiểm. Người này nguy hiểm lắm cô.
- Là sao. Đến lượt Nguyên tò mò hỏi tới, không biết cậu bé có ý gì.
- Người này vừa đẹp trai, vừa phong độ, có vẻ như con nhà giàu, hội đủ điều kiện nên khá là nguy hiểm.
- Thôi lộn xộn hoài, Yên nạt. Nè chuẩn bị về nhà học bài kỹ, tuần sau cô kiểm tra từ vựng đầu giờ đó nghen. Với lại sẽ có thi thử vấn đáp nữa.
- Trời ơi cô ơi.
- Thằng quỷ Phúc nói bậy bạ làm mình bị hại lây.
- Nó nói đúng mày, tao thấy ổng đẹp trai thiệt.
- Đẹp đâu có quan trọng mày.
- Chứ cái gì?
- …
Tụi nhỏ tiếp tục bàn tán trong khi Yên giả vờ không nghe, thầm mỉm cười nhớ lại vẻ bối rối của Đông khi bị tụi nhỏ chào. Nghĩ lại dáng vẻ mừng vui của Đông khi gặp mình, Yên lại nhớ lần dạo biển hôm nọ rồi thở dài.
…
Trung quay sang nhìn vẻ mặt trầm ngâm của bạn than:
- Tao chịu không hiểu mày thấy cổ thu hút ở chỗ nào, người thì không cao lắm, mặt không đẹp lắm, cũng không moden lắm, chỉ được nụ cười thật tươi. Ừ, công nhận cổ cười tươi, vậy thôi.
- Tại sao cổ lại lang thang ở đây?
- Chắc đi dạy rồi dẫn học trò đi ăn đó mà. Thời buổi này còn cô giáo như vậy cũng hay chứ Đông? Làm tao nhớ hồi tụi mình còn học ở tiểu học, lâu lâu cô Mừng đem vô lớp mấy trái ổi vườn nhà, vui mày ha.
- Ừ, hồi đó vui.
- Sau này giáo viên thực dụng quá, mà cũng tại cơm áo gạo tiền, lương ba cọc ba đồng thì phải dạy thêm chứ, còn sức lực đâu mà quan tâm học trò nữa. Mày biết không thằng cháu tao mới lớp 2 mà đi học thêm rồi, nó nói không đi thầy chủ nhiệm không thương. Mới 7 tuổi mà cái cặp nặng hơn 5kg, khủng khiếp không mày.
- Hồi xưa tụi mình còn thời gian đi học xong chơi tạt lon, bắn bi, thả diều, chọc mấy đứa con gái trong xóm. Sấp nhỏ bây giờ kiếng cận thị trên mắt, suốt ngày cắm đầu học, không học thì chơi game trên máy tính, riết rồi tay chân bủng beo, mặt mày xanh lét, chán!
- Ừ chán, thôi đừng bàn chuyện đó buồn lắm. Ê Đông cô bạn của Yên nhìn được đó chứ hả?
- Cô nào?
- Cái cô tóc dài dài, mặt trắng trắng, lúc cười có lúm đồng tiền bên phải đó.
- Tao làm sao biết mày.
- Mày thì thấy Yên là tít mắt rồi, có nhìn ai đâu, chẳng chào bạn bè người ta gì hết.
- Còn đỡ hơn mày thấy gái là tươm tướp, chưa đến 1 phút đã biết người ta có lúm đồng tiền bên phải. Mà đừng đụng bạn Yên, toàn là cô giáo không, mày đâu thích con gái làm nghề đó.
- Ai nói mày tao không thích? Tao không thích bạn gái là cô giáo, nhưng thích vợ là cô giáo, hiểu chưa?
- Khùng.
- Ê, ghé Spaceship nghe. Hay Mưa Rừng cũng được, lâu rồi mày chẳng đi chơi, Quỳnh buồn đó.
- Thôi tao bận về soạn bài mai đi dạy. Gặp sau.
- THằng quỷ, sao siêng đột xuất vậy. Có gì gọi tao đó.
- Ừ, bye.
CHƯƠNG 15
Tranh đang loay hoay tìm chỗ để chiếc xe Wave của mình thì nghe tiếng gọi:
-Ơ, cô gì đó ơi.
Quay lại nhìn Tranh thấy một anh chàng mang kiếng cận, mặt trông quen quen nhưng không tài nào nhớ ra đã gặp ở đâu. Cô lịch sự mỉm cười. Thấy vậy anh chàng khấp khởi nhắc,
-Anh là bạn của Đông, tên Trung, hôm bữa thấy em ngồi cùng với Yên với các học trò tại quận 7.
-À, nhớ ra rồi. Chào anh Trung.
- Em cũng vào quán này hả, nếu đi một mình thì cho anh ngồi chung với.
-Ồ.
Thấy Tranh ngập ngừng, Trung vội xin lỗi:
-Nếu em ngại thì thôi vậy, hy vọng lần sau có duyên hơn.
-Không sao, em chỉ là hơi bất ngờ. Anh là bạn chị Yên thì coi như người nhà rồi mà.
Trung nghe mà mừng trong dạ. Anh đã đi theo Tranh cả đoạn đường dài, đang suy nghĩ cách bắt chuyện thì cô ghé vào quán cà phê A.Q. Mừng quá anh theo đại, ai ngờ bây giờ còn được uống nước chung. Hên thật.
Ngồi đã yên chỗ, Trung ngập ngừng,
-Mình nói chuyện nãy giờ mà anh vẫn chưa biết tên của em.
-Ai cha thiệt là vô duyên, em tên là Tranh. Rất vui được biết anh Trung.
Trung cười hi hi,
-Bộ dân sư phạm đều nói chuyện vậy hay sao á, thằng Đông cũng vậy, lâu lâu nói mấy câu nghe tức cười hết sức.
Tranh ngồi cười dịu dàng nghe Trung nói hết chuyện này sang chuyện khác. Mà anh chàng này cũng ngộ, mới quen mà làm như thân thiết lắm, kể cô nghe gần hết cuộc đời anh, từ lúc để chỏm đến bây giờ. Tranh tuy thấy tức cười những cũng mến phong cách vui vẻ của Trung. Mà nói ra kỳ chứ anh chàng khá đẹp trai, không cần nghe ngồi nhìn cũng mát mắt đấy chứ. Mãi nghe Tranh giật mình nhìn đồng hồ than,
-Thôi chết gần tới giờ đi dạy rồi, Tranh chào anh Trung đi trước đây.
-Chiều thứ 7 mà cũng dạy hả Tranh?
-Phải, tụi em dạy chung lớp học tình thương ở quận 7, nhóm học trò hôm bữa anh thấy đó.
-Từ đây chạy ra quận 7 chi cực vậy Tranh. Sao không lựa buổi sáng?
Nói rồi Trung mới biết mình lỡ lời, mới biết người ta đã tò mò như vậy. Anh vội chữa lời,
-Sorry Tranh, tại mình thấy nắng quá. Chúc Tranh đi dạy vui nghen.
-Ok, nói rồi Tranh hối hả bước đi, để lại Trung ngồi ngẩn ngơ đằng sau, mãi một lúc mới gọi tính tiền nước.
-Dạ chị hồi nãy trả tiền rồi ạ.
-Ửa, sao kỳ vậy, sao anh lại để con gái trả tiền?
-Thì chị ấy là khách quen mà, tuần nào cũng đến cả. Chị ấy trả thì phải nhận thôi anh ạ. Thôi anh tìm dịp khác đãi lại chị ấy đi.
Trung rời quán cà phê mà lòng ấm ức, chưa bao giờ anh bị con gái trả tiền cả. Mà từ đó đến giờ có bao giờ bạn gái anh quan tâm đến việc anh trả tiền bao giờ. Cô gái này thật lạ, Trung quyết bằng mọi cách phải bước vào cuộc đời cô bé.
CHƯƠNG 16
Tứ hải giai huynh đệ Yên bước vào phòng khách, thấy Tranh đang tiếp bạn thì cười chào rồi bước vào trong, chợt cô ngừng lại khi nghe tiếng gọi,
-Yên về rồi à.
Ai mà biết tên mình vậy ta, nghĩ rồi Yên quay lại ghế ngồi cạnh Tranh, mỉm cười nhìn người đối diện chờ đợi.
Chàng trai mắt kiếng đùa,
-Mấy cô này không biết là trí nhớ kém hay là do mình không có sự thu hút của nam giới, gặp mặt rồi mà không ai nhớ hết trơn à. Mình là bạn của Đông nè.
Yên gõ gõ đầu mình, cười có lỗi,
-Anh Trung, sorry, bây giờ nhìn kỹ mới nhớ . Không phải là anh không có sức thu hút, mà tại vì anh là bạn Tranh nên Yên ngại nhìn kỹ, sợ có gì thất lễ đó mà. Cái gì chứ mấy chuyện này phải tế nhị lắm đó.
Trung cười phá trong khi Tranh đỏ mặt,
-Chị Yên kỳ, nói đúng ra anh Trung la bạn chị mà, sao bây giờ là đổ cho em.
-Ơ, ai mà biết đâu, chị gặp Trung đúng một lần giống như em thôi, mặt còn không nhớ sao gọi là bạn được. Còn hiện tại ảnh về nhà mình ngồi nói chuyện với Tranh, làm bạn ai thì rõ rồi mà.
Trung la lên,
-Trời ơi nhìn xuống mà coi hai cái cô này, người ta ngồi đây một đống mà coi như tui là củ khoai, nói chuyện không để ý cảm giác của người ta gì hết, đá qua đá lại không thèm xem tui là bạn nè.
Tranh cười khúc khích trước bộ dạng của Trung trong khi Yên nhún vai ra vẻ không liên quan gì đến mình.
-Được thôi, lần sau đến phải đem theo thằng Đông, để xem Yên có chịu ngồi xuống tiếp khách hay không.
-Y đừng - Yên la lên rồi dừng lại khi thấy cả hai phá lên cười. Nhận ra mình mắc bẫy Trung, cô tức mình dí dí ngón tay vào phía anh, vờ doạ - Anh liệu hồn đừng có chọc Yên coi chừng nguy hiểm đến tính mạng nhe.
Yên bỏ vào trong rồi Tranh mới nhẹ nhàng:
-Chết anh Trung rồi, mắc tội với chị Yên là không xong đâu.
-Bộ Yên dữ lắm hả.
-Dĩ nhiên, chỉ có võ đó, hôm bữa anh kia thách một tiếng chị Yên ôm gọn ảnh quăng ngay xuống biển, hú hồn hú vía luôn.
-Thiệt hả? Nếu vậy thì lại càng phải mang thằng Đông theo để làm bùa hộ mệnh.
Thấy Tranh cười cười không nói gì, Trung hỏi dọ:
-Chứ Yên không nhắc gì về Đông với Tranh hả?
-Anh hỏi làm gì? Anh điều tra giùm anh Đông hả?
-Không, nó không biết đâu, có điều gần đây anh thấy nó mơ mơ màng màng tội nghiệp quá nên muốn giúp chút đó mà. Không hiểu vì lý do gì mà sau hôm đi cắm trại ngoài biển với trường Anh Văn về nó thay đổi đến kỳ lạ, chẳng chịu đi chơi đâu, suốt ngày cứ lấy lý do này nọ ở nhà, bỏ mặc cả bạn gái.
-Chà bỏ luôn cả bạn gái mà ở nhà à.
-Ừ, cũng không hẳn là bạn gái, chỉ là hồi xưa hay đi chơi chung, giờ đột nhiên nói không thich đi nữa, làm người ta buồn than thở với Trung miết.
-Thì anh còn không mau ra chiêu 'anh hùng cứu mỹ nhân.'
-Thôi đi Tranh, gì chứ của bạn bè đừng có đụng vào, mất tình cảm hết. À mà cô này ghê thiệt, mình điều tra cô mà thành ra khai hết cho cổ nghe. Tranh láu thật.
Tranh nghiêng đầu cười thật dễ thương:
-Anh tự động kể rồi bây giờ đổ lỗi người khác, hay quá heng.
Ngẩn người trước lúm đồng tiền của Tranh, Trung lúng túng không biết trả lời sao.
Thấy bộ dạng anh chàng như vậy, Tranh cũng mắc cở liếc nhìn chỗ khác. Chợt cả hai giật mình khi nghe hỏi:
-Trời trời hai anh chị làm gì mà yên ru vậy, nói chuyện đi chứ.
Thấy Yên ra Trung vội đứng lên chào:
-Thôi Trung về đây, đây là thiệp mời hai bạn đến dự buổi tiệc nhỏ của gia đình Trung nhân dịp khai trương tiệm ăn mới. Mong cả ba cô giáo có thể bỏ ra ít thời gian quý báu đến dự , sự hiện diện của quý vị sẽ là niềm hân hạnh cho gia đình chúng tôi.
Nói rồi anh trịnh trọng cúi chào trong tiếng cười của hai cô. Trung ra về mà thấy lòng nhẹ nhàng, thì ra có những người bạn tuy mới gặp mà đã có thể thân thiết đến vậy.
CHƯƠNG 17
Rồi cuộc vui tàn, người người bước đi. Một mình tôi về, nhiều lần ướt mi. Chờ Nguyên trang điểm nhẹ xong cả ba dắt xe đi dự buổi tiệc Trung mời. Từ hôm đưa thiệp đến giờ Trung đã gọi ít nhất là ba lần để nhắc thời gian và địa điểm của buổi tiệc này, đến nỗi Tranh phải hứa danh dự anh mới yên tâm không gọi nữa. Nguyên tuy không thich chỗ đám đông nhưng thấy hai bạn rộn ràng quá, nhất là Tranh cứ đi ra đi vào ngắm cái đầm mới mua cho dịp này, cô quyết định đi với hai bạn. Yên yêu cầu Nguyên chở để được uống thoải mái, thấy bạn tròn mắt nhìn, Yên cười:
-Yên tâm, chỉ vừa đủ thôi, không nằm dài như hôm bữa nữa đâu.
Cả ba đến chỗ hẹn vừa đúng 7 giờ tối. Trung từ xa đã thấy ba cô, đứng sẵn ở cửa đón. Tối nay họ trong thật khác với hôm Trung gặp lần đầu , đúng thật là 'người đẹp vì lụa.' Hôm nay Tranh nhí nhảnh trong chiếu áo đầm trắng đơn sơ. Khuôn mặt không son phấn càng làm nổi bật nét tinh khiết của Tranh. Yên trái lại trong bộ đồ đen nhìn rất ngầu, khuôn mặt cô trang điểm nhẹ, chỉ nhấn ở mắt và một lớp son nhạt màu. Nguyên như là sự dung hoà giữa hai bạn, quần tây cắt khéo màu xám nhạt cùng áo màu hồng, nhún một chút ở tay và ở vạt áo làm tăng thêm sự duyên dáng của cô. Mái tóc đen dài được Nguyên thắt bính kiểu Pháp trông vừa kiểu cách vừa tự nhiên. Trung cảm thấy hãnh diện ngầm, có ba cô bạn gái duyên dáng như vậy đến dự tiệc, bạn bè anh lác mắt phải biết.
Không đợi cả ba vào đến cửa Trung đã chạy ra chào:
-A, ba cô đến rồi.
Không đợi phản ứng của Nguyên, anh chàng chìa tay ra tự giới thiệu một tràng:
-Mình là Trung, bạn của Đông là bạn của Yên, có lần tình cờ gặp Nguyên ăn với học trò tại quận 7. Mình biết Nguyên không nhớ mặt Trung đâu nên phải tự khai thôi.
Nguyên phì cười trước bộ dạng tếu lâm của Trung, cô duyên dáng nghiêng đầu đáp lễ:
-Nguyên nhớ mà, Trung không cần phải vậy. Hôm đó Trung mặt quần jean hiệu Levi's, áo thun xanh biển có chữ 'I love San Francisco' ở trên ngực. Trung đi xe Bonus, mang giày Adidas, và...
Cô ngừng lại khi thấy Trung há họng nhìn mình, ngạc nhiên đến không ngậm miệng lạ được. Tranh phá lên cười,
-Anh Trung đúng là bị tổ trác mà, chị Nguyên là Sherlock Holmes đó, trí nhớ cực kỳ tốt chứ không như em và chị Yên đâu.
Trung gãi gãi đầu cười:
-Thôi mời ba cô vào trong đi.
Yên đáp:
-Trung đi tiếp khách đi, để tụi này tự nhiên mà.
-Ừ, mày đi tiếp khách đi, để tao lo cho ba cô cho.
Mọi người quay lại thì thấy Đông đứng sau lưng Yên từ lúc nào. Bàn tay anh không biết vô tình hay cố ý bóp nhẹ tay cô. Yên như thấy một luồng điện truyền vào người mình, muốn bước sang bên mà không bước nỗi.
-Ok, cám ơn Đông , lát nữa gặp ba cô.
Đông nghiêng người lịch lãm:
-Mình đi nhé.
...
Nhà hàng của gia đình Trung ở vị trí rất đẹp của quận 3, nằm ngay hai mặt tiền với rất nhiều cây xanh bao quanh. Khung cảnh bên trong được trang trí theo kiểu Pháp, nhẹ nhàng, thanh tao nhưng không kém nỗi bật. Bên ngoài vườn ở mỗi bàn là một cây đèn măng - xông kiểu xưa, bóng điện thời nay nên vừa sáng vừa cổ trông rất hay. Bên trong nhà toàn treo hình đen trắng của Sài Gòn thời thập niên 30, lúc mà xe cổ mộ còn chạy trong phố. Khách khứa đã đến khá đông, vì là tiệc đứng buffet nên không khí tự nhiên và vui vẻ, đầm ấm nhưng không náo nhiệt lắm. Yên, Tranh, và Nguyên theo chân Đông đến quầy bar, thỉnh thoảng ngừng lại giữa đường vì Yên ngắm bức tranh hay Nguyên rờ cái đèn cổ. Tranh giục,
-Lẹ hai chị ơi, ngắm sau nghen, em đói lắm rồi.
Yên phì cười nhéo tai cô bé :
-Sorry cưng, em nhắc mới thấy bụng reo sùng sục nè.
Đông để cả ba tự nhiên lấy thức ăn trong khi đi đặt nước uống cho các cô, nước chanh cho Nguyên, nước cam cho Tranh, và một Martini cho Yên. Anh quay lại với chén xúp vi cá, nhẹ nhàng bảo Yên :
-Yên ăn cái này dằn bụng trước khi uống không thôi bị đau bao tử.
Yên ái ngại nhìn Đông:
-Cám ơn anh, nhưng Yên không ăn xúp này.
-Yên ăn chay hả?
-Không phải, chị Yên không ăn xúp vì sợ một ngày nào đó cá mập sẽ bị tuyệt chủng. Chị không ủng hộ việc giết nguyên con cá mập chỉ để lấy cái vây cá nấu xúp. Tranh giải thich giùm Yên.
Đông thở phào hạ giọng bảo :
-Vậy thì ăn đi Yên, vi cá này giả đó. Ở đâu ra mà có vi cá thiệt để cung cấp cho bao nhiêu nhà hàng chứ. Cái này Đông dám bảo đảm vì biết đầu bếp của nhà hàng này. Nhưng Đông sẽ nhớ, từ này giả thiệt gì cũng không ăn hết để ủng hộ cá mập của Yên.
Cả bọn cười ầm trong khi Yên đỏ mặt. Trung ở đâu thò mặt vào hỏi,
-Cười gì vui vậy cho Trung tham gia với.
-Không được đâu mày, bí mật quốc gia.
-Ê hôm nay cóc mở miệng ha? Mày làm gì mà chiều đến giờ cười ngoác mang tai vậy Đông, coi chừng rách miệng đó.
-Thì tao mừng cho nhà hàng La Vie mà.
-Mừng cái đầu mày, tại vì có người...- Trung muốn nói tiếp nhưng khi liếc nhìn thấy Yên trừng mắt anh chàng đổi đề tài - mọi người ăn tự nhiên nghen, Trung đi lát Trung quay về.
...
Tranh và Nguyên vào phòng vệ sinh nữ để Yên lại một mình. Lâu rồi Yên mới dự một buổi tiệc lớn như hôm nay, nó làm cô nhớ những buổi đi chơi đêm với bạn bè ở Mỹ, lứa tuổi hồn nhiên hay phá phách, hồi đó cô như Tranh bây giờ, hồ hởi chờ từng dịp party để gặp bạn bè, ăn uống, cười đùa. Từ khi về Việt Nam Yên hầu như không đi vì thấy tiệc tùng ở đây xô bồ quá , nếu không mở ra để khoe tiền của thì cũng đầy những cô cậu loi choi show off quần áo hiệu. Bữa tiệc hôm nay phải nói là ngoại lệ dù cũng có lác đác những nhóm đứng ngồi ra vẻ khoe khoang lắm. Sự khác biệt đó có phải là do các bạn cô , có họ cô thấy vui và hoà đồng hơn. Hay là vị có Đông và sự chăm sóc tỉ mỉ của anh. Đang suy nghĩ vẩn vơ Yên giật mình khi nghe tiếng reo mừng :
-Chị Yên, chị cũng có ở đây nữa hả?
Yên quay sang thì thấy một cô gái trẻ cở tuổi Tranh, mặc áo hai dây khoe bộ ngực đầy đặn và hai cánh tay trắng muốt. Để bù vào chiều cao khiêm tốn, cô gái đi đôi giày cao cả tấc. Mài tóc dài được búi điệu đàng để lộ cái gáy cao, đôi mắt trang điểm đậm màu kim tuyến và đôi môi tô son kiểu Hàn quốc. Yên có người bạn nào vậy đâu ta?
-Em là Ngọc, bạn gái của anh Minh đó chị.
-À, hi Ngọc.
-Chị khoẻ không? Sau hôm đó em cứ nhắc chị hoài, em mong anh Minh rủ chị đi chơi nữa mà anh ấy nói chị bận lắm. Em ngưỡng mộ chị ghê, có tài và đẹp nữa, phụ nữ như chị em thich lắm.
Ngọc nói một tràng làm Yên lúng túng, cô khẽ mỉm cười vỗ vỗ ghế mời cô bé ngồi.
-Anh Minh về Mỹ rồi chị ơi. Mà em khổ ghê, người nhà của ảnh ở Việt Nam cứ gọi qua nói xấu em với ảnh hoài, nói em đi làm quen biết nhiều, là người không tin được. Mà anh Minh đã hứa rồi, nói dù gì cũng sẽ không bỏ em. Em chán người Việt Nam dễ sợ, nhiều chuyện hết sức.
-...
-Chị có dịp email cho anh Minh khuyên ảnh giùm em nghen chị , nói cho anh hiểu làm con gái tại Việt Nam khổ lắm. Em ra đời đi làm sớm cũng bị nói , làm việc có tiền cũng bị nói. Em chỉ biết có mình anh Minh thôi, đã lỡ yêu rồi thì làm sao bây giờ.
Thấy Tranh và Nguyên quay lại, Ngọc tíu tít chào cười với hai cô, tự giới thiệu là bạn của Yên rồi chào :
-Em chào các chị em đi qua với bạn em. Chị Yên nhớ giúp em nghen.
Nhìn theo bóng dáng Ngọc, Nguyên thắc mắc không biết bạn mình quen cô gái đó trong trường hợp nào. Định hỏi Yên nhưng chợt thấy mắt cô tối lại, Nguyên không hỏi nữa. Như hiểu ý bạn, Yên nói trổng không :
-Bạn gái của Minh.
-Ồ...
-What? Wow... what a taste!
-Vô duyên thấy sơ.
-Ừ...
Yên với tay lấy ly rượu nốc cạn, nhìn lên thì thấy Đông đứng trước mặt, dịu dàng hỏi :
-Yên uống nữa không mình đi lấy cho?
-Thôi, cám ơn anh. Yên gượng cười - em đi toilet chút.
Nhìn theo bóng Yên, Đông vô tình nắm chặt bàn tay, cử chỉ đó không thoát khỏi mắt Nguyên. Cô bảo :
-Không sao đâu Đông, Yên bản lĩnh lắm. Cô gái kia làm nó khó chịu thôi.
Nhìn theo mắt Nguyên, Đông nhận ra Ngọc, sao lại là con bé này? Thắc mắc nhưng Đông không hỏi, anh nhẹ nhàng hỏi chuyện đi dạy của hai cô và trao đổi quan điểm sư phạm với hai người. Yên trở lại bàn chỉ sau năm phút, cô có vẻ bình thường chỉ khoé mắt hơi buồn một chút. Mọi người chuyện trò rôm rả cho đến khi dạ vũ bắt đầu thì ba cô gái xin phép về. Trung hơi buồn nhưng không nài nỉ, chỉ dúi vào tay mỗi cô một hộp giấy nhỏ xinh xinh :
-Bánh kem đặc biệt cho ba cô đó.
Hai chàng trai đứng tiễn bạn cho đến khi xe các cô rẽ sang đường khác. Đông quay vào quyết ý tìm ra lý do vì sao đột nhiên Yên lại buồn đến vậy.