Tình ảo
nguyễn thế duyên 08.11.2008 23:41:44 (permalink)
 
                          Tình ảo
Tôi mở máy vào diễn đàn. Cái đầu tiên tôi gặp là bức thư em gửi
“Sao mấy hôm nay anh không lên mạng? Anh ốm à? Em rất nhớ anh!”
                                                                        Em
Tôi  liếc nhanh xuống phía dưới của trang đầu tiên trên diễn đàn. Tên em đang ở đó.Em đang trên mạng.
 Em tên gì? Tôi không biết. Tôi chỉ biết tên em là một cái nick “Mùa Thu”
Em bao nhiêu tuổi? Tôi cũng không biết
Em ở đâu? Tôi cũng không biết nốt. Trong trang của em chỉ đề: Đến từ chốn cô đơn
Tất cả tôi đều không biết. Nhưng tôi biết chắc chắn một điều : Em là người đứng đắn và nghiêm chỉnh
Tôi biết em trong một diễn đàn thơ. Thơ trong diễn đàn thường rất chán., bài nào cũng sướt mướt toàn những đơn côi,lệ tuôn, tim nát. Phải cố gắng lắm tôi mới đọc được vài ba người. Người nào tôi đọc cùng lắm được hai ba bài mà người đã nhão ra. Tôi chép miệng
        -Thơ mới chả thẩn
Nói rồi tôi lia nhanh chuột đến nút Start định tắt máy. Chẳng biết trời sui đất khiến thế nào mà trang của em lại đột ngột hiện ra. Chắc trong quá trình di chuột ngón tay tôi đã bấm  khi con trỏ chạy qua trang thơ của em. Tôi dừng tay, đọc nhanh bài thơ đầu tiên. Bài thơ thật khác lạ. Tôi có cảm giác như một người đang đi giữa sa mạc bỏng cháy đột nhiên gặp một dòng suối nhỏ, rất nhỏ thôi, đang róc rách tuôn chảy. Một giọng thơ trong sáng, không  một chút ủy mị, tràn đầy những tiếng cười khúc khích. Tôi đọc liền một mạch hết toàn bộ trang thơ .Trang thơ của em cũng không nhiều lắm chỉ hơn một chục bài.
Thật lạ, với cái tên “Mùa thu” đến từ chốn cô đơn, lẽ ra thơ của em phải sướt mướt mới đúng. Đằng này tôi lại có cảm giác em như một cô bé hai mươi , nhí nhảnh,nhìn đời với một cặp mắt trong veo nghịch ngượm. Đột nhiên cảm hứng dâng trào, tôi viết một bài thơ để giao lưu với em. Tôi lấy tên bài thơ là “Nói với mùa thu”. Trong bài thơ , tôi kín đáo khen thơ em. Cuối bài thơ, tôi kết bằng hai câu
                                       Tôi chỉ muốn thời gian dừng lại
                                       Để Thu là mãi mãi của tôi thôi
Tôi đâu biết hai câu kết của bài thơ lại là hai câu mở đầu của một bài thơ mới . Một bản tình ca.
Hai hôm sau, tôi nhận được bài thơ em trả lời. Em cám ơn tôi đã yêu mến thơ của mình . Qua bài thơ của em tôi cũng được biết em cũng là một kĩ sư như tôi. Chẳng khó khăn gì, tôi đã rút ra được một kết luận đầu tiên. Em phải trên hai lăm tuổi. Chúng tôi cứ thế , thỉnh thoảng lại giao lưu với nhau bằng những bài thơ. Cám ơn thế giới ảo. Ở một thế giới không ai biết ai, người ta có thể nói tất cả những gì con tim muốn nói. Những khao khát cháy bỏng, những mơ ước và thậm chí cả những điều trong đời thực không một ai dám nói ra. Ngày xưa, khi T T KH viết
                                     Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
                                     Ái ân lạnh lẽo của chồng tôi
                                     Mà từng thu chết từng thu chết
                                    Vẫn dấu trong tim một bóng người
Thì bà đã là người đàn bà dũng cảm lắm. Nhưng bà cũng vẫn phải dấu tên tuổi của mình đi để  lại cho đời bao nhiêu  ảo mộng xung quanh ba chữ T T KH của bà. Thời nay, thời của thế giới ảo, những câu thơ như thế không còn hiếm nữa .Nhưng những ảo mộng thì không phải vì thế mà mất đi. Trái lại, nó ngày một nhiều. Và em là một ảo mộng của tôi.
Sẽ không có gì đột biến xảy ra nếu như tôi không bị ốm phải đi viện mất  hai tháng. Hai tháng nằm viện, không được lên mạng, tôi thấy cuộc đời mình như thiêu thiếu một cái gì.Khi ra viện,việc đầu tiên khi về nhà là lên mạng. Em không có trên mạng. Trong đầu tôi hai câu đầu tiên của bài thơ lập tức bật ra
                                     Hôm nay lên mạng đọc thơ
                             Em không lên mạng câu thơ chợt buồn
Cứ thế, lời thơ tuôn ra dào dạt tràn đầy cảm xúc. Tôi cũng không ngờ mình lại viết được một bài thơ như thế. Tôi post bài thơ lên diễn đàn. Không hề đề tặng em nhưng tôi biết em sẽ biết bài thơ tôi muốn gửi đến ai
Tôi nôn nao chờ đợi.Hôm nay sao trời lâu tối vậy?Tôi biết, ban ngày em đi làm, chỉ tối mới lên mạng. Không biết tối nay em có lên mạng không?Nếu một hai hôm mà em vẫn không lên mạng,bài thơ tôi viết cho em sẽ trôi về những trang cuối, em không đọc đến thì tôi sẽ làm thế nào đây?Chẳng lẽ lại vô duyên vô cớ mang bài thơ vào trang của em. Trước tôi cứ nghĩ rằng cái tôi thiếu trong hai tháng nằm viện là mạng hóa ra không phải. Sau khi post bài thơ lên mạng xong là tôi tắt máy và chờ .Chờ gì? Tôi chờ trời tối. Tôi chờ lúc em lên mạng. Hóa ra cái tôi cảm thấy thiêu thiếu trong suốt hai tháng nằm viện không phải là mạng mà là em. Nói chính xác là cái tên của em. Chao ơi,làm sao các cụ nhà ta lại có thể nghĩ ra hai từ “Phải lòng” nhỉ? Hai từ mộc mạc ,dân dã làm sao . Nhưng cũng chỉ có hai từ ấy mới diễn tả hết tâm trạng của tôi trong lúc chờ đợi tên em hiện ra trên mạng. Em đây rồi!Lòng tôi như thầm reo lên khi tên em hiện lên ở dòng đầu tiên của trang thơ. Tôi vội vàng mở ngay bài thơ tôi vừa đăng xem thử em có chú ý đến mình không. Tôi thở phào nhẹ nhõm, Vừa lên mạng em đã vào ngay bài thơ tôi vừa viết. Thoáng thấy tên em trên đầu trang thơ, tôi vội vã thoát ra ngay . Lại chờ đợi! Trong lúc chờ đợi, tôi đọc lướt những trang thơ khác nhưng nào có đọc được gì đâu. Mãi gần một tiếng sau, khi biết chắc em đã ra khỏi trang thơ của mình rồi tôi mới dám quay trở lại trang thơ của mình xem em có để lại lời nào không.Em để lại một dòng chữ
“: Bài thơ hay lắm. Lâu lâu không thấy anh viết gì em thấy lo lo ”
Chao ôi! Em lo lắng cho tôi. Người tôi run lên vì vui sướng. tôi quyết định viết cho em theo đường thư riêng
         “Cám ơn bạn đã quan tâm đến tôi “
Em trả lời ngay lập tức
         “Anh nhầm rồi, em không quan tâm đến anh đâu, em chỉ quan tâm đến những đứa con của anh thôi”
Tôi bật cười cứ nghĩ đến cảnh mặt em đỏ lựng ,luống cuống khi đọc thư của tôi , tôi lại thấy một niềm vui vô tận dâng lên trong lòng. Tôi quyết định tấn công tiếp
         “Làm gì mà bạn như dính phải vôi thế? Quan tâm đến người khác là một tội lỗi hay sao?Tôi thì tôi rất quan tâm đến em đấy, cô bé –Tôi đột ngột đổi cách xưng hô-Tôi nghĩ rằng thơ là thơ mà đời là đời. Có thêm một người bạn càng tốt chứ có làm sao đâu
                                     Sao em cẩn thận thế
                                     Cô bé xa lạ ơi
                                    Lo lắng làm gì nhỉ
                                     Thơ chỉ là thơ thôi
Tôi gửi bức thư đi. Lần này không thấy em trả lời. Tôi cứ ngồi trước máy tính đợi thư của em nhưng không thấy hiện lên. Một giờ sáng, khi nhìn thấy tên em biến mất khỏi diễn đàn, tôi mới tắt máy đi ngủ.
Tối hôm sau, tôi lên mạng từ rất sớm. Tôi đợi em lên mạng. Chờ đợi!Tôi đã đọc bao nhiêu câu chuyện về chờ đợi. Đời tôi cũng đã từng chờ đợi . Liệu ai có thể ngờ thế giới ảo cũng có đợi chờ và cũng tràn đầy xúc cảm như ở đời thường. Cũng bồn chồn,cũng thấy thời gian nhỏ từng giọt chậm rì, cũng mong ngóng và con tim cũng giật thót khi một cái tên đầy mơ hồ hiện lên trên màn hình. “Mùa Thu”
Em lên mạng được một lúc thì tôi nhận được thư của em
“Anh cóthấy ai chỉ quan tâm đến lũ con mà không để ý đến “Thân phụ” của chúng chưa?Em chẳng sợ dính phải vôi đâu. Nhưng em sợ dính phải keo lắm”
Chao ôi! Không phải là em dính phải keo đâu mà tôi mới là người đang bị dính phải keo đấy em ơi. Sao keo của em dính chắc vậy?
Cuộc tình ảo của tôi cứ như vậy kéo dài suốt cả năm trời. Suốt cả năm trời ấy, những thông tin về em cũng chẳng nhiều thêm được chút nào ngoại trừ một việc em cũng ở cùng thành phố với tôi. Tôi rất muốn gặp em. Nhưng làm thế nào đây?Viết thư chăng? Tôi không dám. Tôi sợ nếu đây chỉ là một tình yêu mà tôi ngộ nhận. Nếu cái mà em vẫn dành cho tôi chỉ là “Thơ chỉ là thơ thôi” thì tôi sẽ mất đi một tình cảm quá đẹp của cuộc đời mà tôi không muốn mất đi tình cảm đó. Tôi quyết định viết một bài thơ để thăm dò. Bài thơ có tên là  “Tương tư trên mạng”. Trong đó tôi viết mấy câu thể hiện nguyện vọng muốn gặp em
                                    Nàng là ai?
                                                     Nàng có Xinh?
                           Chao ôi tôi đã gửi tình hư vô
                                  Ảo thôi mà cũng ngẩn ngơ
                           Bao giờ cô Tấm trong mơ hiện về?
Bài thơ được post lên mạng và tôi ngồi chờ đợi hồi âm. Một ngày, hai ngày, rồi một tuần trôi qua. Bài thơ tôi viết cho em đã trôi về tận đẩu tận đâu rồi mà hồi âm vẫn không có. Tôi tuyệt vọng. Tôi thất tình. Không phải vô tình mà người ta gọi mạng là thế giới ảo. Từ “Thế giới” chính xác biết bao. Trong thế giới đó có tất cả những gì mà thế giới thực từng có. Cũng có tình yêu, có chờ đợi, có tiếng cười  và có những giọt nước mắt và bây giờ còn có cả thất tình. Tôi bỏ một tuần liền không lên mạng. Không lên mạng, không được trông thấy tên em thì lại nhớ. Nhớ đến cồn cào. Không thể chịu nổi, tôi lại mò lên mạng. Mở trang “Thơ sáng tác” Tôi giật mình. Bài thơ “Tương tư trên mạng” của tôi đang nằm ngay trên trang một của diễn đàn. Tim tôi gần như loạn nhịp. Tôi vội vã mở ra.Chỉ có bốn câu thơ của em
                                           Đêm rằm nào cô tấm chẳng hiện ra
                                            Trong chiếc áo mầu vàng vỏ thị
                                           Cầu Thê Húc đêm rằm nào chẳng thế
                                            Cô Tấm ngồi hát bông bống bang bang
Trời ơi, em đồng ý gặp tôi.Tôi muốn hét lên vì sung sướng. Hôm nay đã mười ba rồi. Ngày kia! Ngày kia! Đêm hôm ấy tôi đi ngủ với một giấc mơ ngọt ngào
                                                             *
                                                    *                  *
Đêm rằm, trời vừa tối tôi đã có mặt ở đầu cầu Thê húc. Tôi biết ra giờ này là quá sớm Nhưng ngồi nhà thì sốt ruột. Tôi tìm ra một nghìn linh một lí do để biện bạch cho mình. Tôi mua một bông hoa hồng cầm trên tay, đứng ngay dưới cột đèn đầu cầuThê húc bồn chồn chờ đợi. Thời gian chậm chạp trôi đi. Tôi chăm chú nhìn mọi người qua lại xem có một tà áo mầu vàng nào không. Không có.Tôi nhìn đồng hồ. Đã gần mười giờ Em không ra. Tôi biết chắc rằng em đang có mặt ở đây. Em đang nấp ở đâu đó rất gần đây thôi và em đang quan sát tôi. Tôi đưa mắt sục sạo vào những gốc cây, những cột đèn cố gắng tìm xem ai trong số những người đứng một mình kia là em nhưng tôi chịu không thể nhận ra. Mười một giờ, bờ hồ đã vắng người. Một chú bé đi lại phía tôi và hỏi
         -Chú có phải là chú Duy không?
         - Ừ, Chú là Duy. Có việc gì đấy cháu?
         -Một cô nhờ cháu đưa bông hoa này cho chú
Nói rồi cậu bé trao cho tôi một bông hồng nhung đỏ thắm. Tôi vội vàng nắm lấy tay cậu bé hỏi dồn dập
         -Cô ấy đứng ở đâu? Cháu chỉ ngay cho chú đi. Mau lên
Cậu bé chỉ tay sang bên kia đường chỗ góc phố Trần nguyên Hãn .Tôi bỏ mặc cậu bé lao vội sang đường. Góc phố vắng tanh. Tôi nhìn dọc theo đường Trần nguyên Hãn, thoáng thấy bóng một chiếc áo mầu hoàng yến vừa ngoặt xe góc phố Trần nhật Duật
Thẫn thờ,tôi trở về nhà. Không ngủ được. Cứ nhắm mắt là đầu tôi lại hiện lên tà áo mầu hoàng yến đang phấp phới bay trong gió. Nhìn đồng hồ, đã ba giờ sáng. Tôi mở máy tính và viết một bài thơ đưa vào diễn đàn
                                       Trách
                                                                     Gửi một người
                   Hoa không được tặng, người không gặp
                   Sao tàn nhanh vậy ?Hoa hồng ơi
                   Hà nội năm nay thu ngắn quá
                   Vừa mới Thu sang đã Đông rồi
 
                   Giết chết cả mùa thu Hà Nội
                   Trách em đâu chỉ một mình tôi
                   Những đôi lứa đang vào mùa cưới
                   Rất giận em vì em giết Thu rồi
 
                   Em giết chết một bầu trời cổ tích
                   Bằng một lời hò hẹn vu vơ
                   Lời hò hẹn như một ly rượu độc
                   Tôi uống vào cổ tích chết trong thơ
 
                   Ang đec xen đã chết
                   Cô Tấm lui về những ngày xa xưa
                   Nàng Bạch tuyết cùng tôi uống chung ly rượu độc
                   Bẩy chú lùn bật khóc
                   Còn lại đây trần trụi những mảnh đời
                   Biết lấy gì để viết nữa thơ ơi
Gửi bài thơ đi rồi, tôi ngồi thừ trước máy tính ngắm hai bông hoa hồng một trắng , một đỏ của tôi và của em đang cắm trong lọ hoa trên bàn máy. Trời tang tảng sáng . Lại một đêm trắng nữa qua đi
Đến tối, tôi nhận được thư của em
      “Em xin lỗi. Hãy tha thứ cho em. Em không thể. Anh hãy quên em đi”
                                                                     Em
Những câu ngắn, giật cục như những nhát búa, từng nhát một ,đập vào tim tôi. Quên em đi ư?Tôi làm sao quên được em đây. Ngày nào tôi cũng gặp em. Ngày nào em cũng nói chuyện với tôi bằng những bài thơ của mình. Ngày nào tôi cũng trải lòng mình ra để mong em thấu hiểu. Em ơi! Có điều gì khiến em “Không thể”? Tôi muốn phát điên. Tại sao? Tại sao?Tại sao? Những câu hỏi cứ cuộn xoáy trong đầu. Hay là….?Tôi không dám nghĩ tiếp nữa. Ôi! Nếu đó là sự thật. Không ! tôi phải gặp em cho bằng được. Tôi muốn viết cho em một bài thơ nhưng không viết được. Người ta bảo khi nào trong lòng trào dâng cảm xúc thì là lúc thi ca cất lời. Nhưng với tôi thì không đúng.Với tôi, với tình yêu dông bão của tôi thì không một cái vỏ thơ ca nào có thể chứa đựng nổi. Mọi ngôn từ đều trở thành nghèo nàn. Mọi hình ảnh so sánh đều trở thành nhạt nhẽo. Cuối cùng, tôi đành phải viết thư cho em
         “Em hãy cho anh gặp mặt dù chỉ là một lần trong đời”
Tối hôm sau, tôi nhận được thư của em
“Tối mai em sẽ đợi anh ở chỗ cũ”
Tối hôm sau, tôi vẫn ra chỗ hẹn cũ rất sớm.Lần này, tôi không đứng ở đầu cầu Thê húcnữa. Tôi đứng khuất sau một gốc cây to cách đấy một đoạn ngắn chăm chú nhìn về khoang trống chỗ đầu cầu. Kim đồng hồ chậm rãi nhích từng bước chậm chạp. Tám giờ tối, em chưa ra.Liệu em có ra không?Tám giờ mười, rồi tám giờ mười lăm, Tôi nhìn muốn nứt toác mặt chiếc đồng hồ.Tám giờ hai mươi ,một chiếc tắc xi đỗ xịch bên vỉa hè. Cửa mở, một tà áo mầu hoàng yến bước xuống . Em đây rồi ! tim tôi như ngừng đập. Em nói gì đó với người lái xe chỉ thấy đầu anh ta gật lia lịa Rồi em đi về phía đầu cầu,vừa đi vừa nhìn xung quanh. Khi em còn cách đầu cầu một Đoạn ngắn, tôi rời cỗ nấp tiến lại phía em. Nhìn thấy tôi, em đứng khựng lại. Bốn mắt chúng tôi gặp nhau. Ánh mắt em đầy vẻ hoang mang sợ hãi. Em sợ gì vậy?Mùa Thu của tôi.Tôi tiến từng bước về phía em, mạnh bạo và quyết liệt. Chỉ còn ba bước chân nữa là tôi đến được bên em,đột ngột em quay ngoắt người lại và bỏ chạy. Tôi choáng váng phải vịn vào một gốc cây cho khỏi ngã nhìn theo chiếc  taxi chở em đang chạy xa dần
Anh hiểu rồi em ơi. Em vừa thoát khỏi một vực thẳm của đời. Anh không trách em. Tình yêu đâu phải là chiếm đoạt. Tình yêu là dâng hiến . Thời gian không dừng lại, và mùa thu không phải là mãi  mãi của riêng anh nhưng em sẽ còn ở trong lòng anh mãi mãi
Từ hôm ấy ,không bao giờ tôi gặp em trên mạng nữa
                                                                                        Hà Nội 8-10-2008
 
        
                                         
 
Đã mang vào thư viện

Chúc Nguyễn thế Duyên luôn vui

Thân ái                                    
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.11.2008 06:07:50 bởi Ct.Ly >
#1
    binh yen 16.11.2008 16:34:01 (permalink)
       Anh ngỏ lời yêu tôi vào một ngày không bình yên. Ở nơi đây, tôi ngồi bó gối đếm mưa...nhưng chẳng thể đếm nổi vì mưa mịt mù quá. Và sau tấm thiệp điện tử đẫm màu của nắng ấy, anh cũng chợt nhạt nhoà, mịt mù như mưa.
        Tôi và anh quen nhau qua internet. Đó là lần đầu tiên tôi ngây ngô viết cảm xúc của mình lên một diễn đàn. Cuộc sống kéo tôi đi...xoay tròn, chỉ khi lòng thật trống rỗng tôi mới vào lại diễn đàn. Tôi ngạc nhiên khi nhận ra có ai đó đã tỉ mỉ mỗi ngày làm một bài thơ comment vào trang văn của tôi. Lời thơ hóm hỉnh, vui tươi, ngọt ngào nhưng đôi khi vương một một nỗi buồn nhè nhẹ...có mưa, có biển, có trăng và có màu tím của nỗi nhớ. Chẳng biết từ khi nào, những khoảng lặng của tôi đều có anh. Bên cạnh anh, tôi cảm thấy cuộc đời này dễ thương hơn nhiều, những lúc buồn lại có người sẻ chia. Vậy mà, tôi lại thấy sợ...sợ những ngày tháng bên anh - khoảnh khắc này...ngày mai...biết đâu sẽ chỉ còn là kỉ niệm vì thời gian trôi qua rất nhanh như một cái chớp mắt giữa lưng chừng trời. Để rồi, ngày anh nói lời yêu...tôi oà khóc. Biết làm sao để đáp lại tình cảm của anh khi trái tim tôi đã không còn trọn vẹn mà tật nguyền vì vết xước của thời gian. Tôi vô tâm nên đâu hay anh dành tình cảm cho tôi nhiều như thế. Và tôi quyết định ra đi...bước ra khỏi cuộc đời anh, trả lại cho anh những tháng ngày bình yên không tôi...chắc chắn rồi vì tình cảm dành cho tôi chỉ làm anh thêm nặng gánh vì đến ngàn đời, tình cảm đó vẫn mãi là một mảnh tình câm không được đền đáp. Chỉ khi tôi biến mất, anh mới có thể thoát khỏi hình ảnh tôi trong tâm trí. Hãy để em là một cơn mưa lướt ngang qua đời...rồi ngày mai, cuộc đời anh sẽ được hông khô bởi một mùa nắng mới. Anh nhé!
         Những ngày không anh...chuếng choáng thật nhiều. Tôi bắt đầu tập bứôc một mình giữa những thênh thang của cuộc đời. Giờ thì mọi thứ đã ổn hơn xưa. Và anh đã nằm sâu trong miền kí ức xa xăm. Nhưng những vệt màu hạnh phúc của những ngày bên anh vẫn hiện hữu trong tim.
         Đâu chỉ yêu thì mới lưu giữ. Đâu chỉ có mỗi người yêu ai đó mới đau...mà ai đó không thể đáp lại tình yêu của người cũng rất đau.
         Tôi tin chắc chắn chị ấy...khi nói những lời ấy cũng rất đau và vụn vỡ thật nhiều...
    Tìm ở đâu lí do để khe khẽ gật đầu...dù trái tim đã yêu...
     Thị trấn nhỏ - ngày mưa...
    Xin lỗi khi chưa được anh cho phép, tôi lại viết cảm xúc của mình vào đây nhé
    Chúc ngày bình yên!
    #2
      nguyễn thế duyên 16.11.2008 20:53:23 (permalink)

      trả lại cho anh những tháng ngày bình yên không tô


      Cô bạn bình yên ơi, cô bạn sai rồi. Anh ta không bao giờ lấy lại được những ngày bình yên mà không có bạn đâu. Phụ nữ các bạn thật phức tạp đến ngây ngô
      hạnh phúc là một loài hoa quý và đẹp nhưng dễ chết nên nó cần được chăm sóc và bảo vệ hết lòng. Hạnh phúc không tự đến đâumà mình phải chiến đấu giành lấy hạnh phúc cô bạn ạ. Cơ hội cho hạnh phúc nảy mầm cũng không nhiều.Cần phải giữ lấy từng cơ hội một(Nếu cảm xúc của bạn là thật). Đừng nghĩ về quá khứ. Nếu không cái nick "Bình yên " sẽ trở thành" Không bình yên "đấy bạn ạ.Mong có một ngày gặp lại cô bạn trong diễn đàn với cái tên mới "Hai vùng trời bình yên"
                                                         Thân mến
      #3
        binh yen 17.11.2008 12:43:04 (permalink)

        Trích đoạn: nguyễn thế duyên


        trả lại cho anh những tháng ngày bình yên không tô


        Cô bạn bình yên ơi, cô bạn sai rồi. Anh ta không bao giờ lấy lại được những ngày bình yên mà không có bạn đâu. Phụ nữ các bạn thật phức tạp đến ngây ngô
        hạnh phúc là một loài hoa quý và đẹp nhưng dễ chết nên nó cần được chăm sóc và bảo vệ hết lòng. Hạnh phúc không tự đến đâumà mình phải chiến đấu giành lấy hạnh phúc cô bạn ạ. Cơ hội cho hạnh phúc nảy mầm cũng không nhiều.Cần phải giữ lấy từng cơ hội một(Nếu cảm xúc của bạn là thật). Đừng nghĩ về quá khứ. Nếu không cái nick "Bình yên " sẽ trở thành" Không bình yên "đấy bạn ạ.Mong có một ngày gặp lại cô bạn trong diễn đàn với cái tên mới "Hai vùng trời bình yên"
                                                          Thân mến
        #4
          binh yen 17.11.2008 14:14:47 (permalink)
           HẠNH PHÚC???
               
               " Yêu tinh rất ghét con người. Và một ngày chúng họp bàn với nhau nên giấu đi thứ quý giá nhất của con người - hạnh phúc ở đâu? Cuộc họp vô cùng sôi nổi:
          _ Hãy giấu hạnh phúc của con người ở sâu trong lòng đại dương.
          _ Không, con người sẽ đi bằng tàu ngầm để lấy lại hạnh phúc mất
          _ Hãy giấu hạnh phúc của con người ở trong vũ trụ bao la
          _ Không, con người rất thông minh.Họ sẽ phát minh ra tàu vũ trụ để lấy lại hạnh phúc
          _ Hãy giấu...Không...con người sẽ...
          Cứ thế, không yêu tinh nào đưa ra một phương án hoàn hảo. Bỗng một con yêu tinh lớn tuổi nói:
          _ Hãy giấu hạnh phúc của con người trong chính trái tim họ, trong những dung dị đời thường...vì con người quá thông minh. Không bao giờ nhìn lại mình để thấy chính bản thân họ đã là một hạnh phúc và để nhận ra rằng hạnh phúc rất gần...ở ngay bên cạnh họ...dung dị, phải tự tin để nắm lấy
          Cả bọn yêu tinh gật gù đồng ý và chúng quyết định sẽ giấu hạnh phúc bên cạnh và trong chính trái tim con người.
              Từ đó, con người không ngừng đi tìm lại hạnh phúc ở tận những chân trời xanh thẳm, ở trong vũ trụ rộng lớn,đại dương bao la...mà vẫn không tìm thấy."
              Những câu nói của Anh làm cho tôi nhớ đến bài kiểm tra môn giáo dục công dân năm lớp 10. Trong đó có một câu "Với em thế nào là hạnh phúc". Lần đầu tiên, tôi suy nghĩ về hạnh phúc.
          " Có ai đã từng nói "hạnh phúc sẽ biến mất khi người ta ngừng nghĩ và khao khát về nó, khi người ta ngừng nỗ lực và nắm lấy nó" nhưng lại có người nói rằng " Nếu không có được những gì mình yêu thì hãy yêu những gì mình đang có". Còn tôi, tôi xin được bình lặng giữa hai khái niệm, sẽ không ngừng nỗ lực cố gắng học hỏi, hành động để có được những gì mình muốn nhưng cũng biết lắng lại trân trọng và hài lòng với những gì mình đang có. Tựa như bài thơ:
          Thả chiếc lá vào sông
          Ước mơ trôi về đâu đó
          Cầm hạt nắng hỏi nhỏ
          Có phải chăng cổ tích đời thường
          Trăm nghìn giọt sương
          Kết thành dấu hỏi màu thanh khiết
          Hạnh phúc gần hay xa
              Hạnh phúc gần hay xa? mà người ta cứ mãi đi tìm. Với tôi, hạnh phúc thật gần, là những giây phút chợt tìm về với tuổi thơ trong những câu đồng dao vọng về, trong những chuyến xe bò hì hục bước qua đêm,...trong những lần chạm nhẹ vào bong bóng mưa...hạnh phúc là khi nắm được ước mơ trong tằm tay...chỉ đơn giản thế thôi. Và là "happiness is never stopping to think if you are" (hạnh phúc là không bao giờ bạn dừng lại để nghĩ là liệu mình có đang hạnh phúc không) vì được sống đã là điều hạnh phúc mà thượng đế ban tặng cho bạn"
              Ngày đó thật trẻ con. Viết thì rất dễ nhưng thực tế để làm được thì rất khó. Làm sao giữ trọn vẹn suy nghĩ đó đã khó khăn lắm rồi.
              Con người cần phải lớn lên và trưởng thành, phải biết đương đầu với thử thách của cuộc đời và vượt qua nó. Vẫn biết là vậy nhưng không hiểu sao mỗi nỗi buồn đi qua lại cứ lưu vào lòng bằng những tổn thương đến dai dẳng. Anh biết không? Tôi có một điều rất lạ, chỉ khi buồn mới trải được lòng trên trang giấy. Còn niềm vui thì lại không thể. Mà tôi thì muốn mỗi ngày nỗi buồn sẽ tan đi chỉ đọng lại niềm vui. Vì vậy mà đã nửa năm nay, tôi mới trở lại diễn đàn và viết sau khi một người thân đột ngột bước qua đường ray số phận tôi. Tên gọi"Bình yên" không phải là cảm giác tôi muốn đem đến cho người khác(hay tự biết là không thể đem đến) mà là thứ mà một người quanh năm lòng ngập tràn giông bão như tôi đang cố gắng tìm kiếm.
              Cảm ơn lời khuyên của anh. Tôi sẽ ghi nhớ. Có một điều, quyết định bước ra khỏi cuộc đời anh ấy ", đến tận bây giờ, tôi chưa từng hối hận. Vì tôi biết anh ấy rất quan trọng với tôi như người tri âm, người thân nhưng không phải là người tôi dành trọn trái tim để yêu.
               Thế giới tâm hồn và cảm xúc trong tim...có nhiều điều...anh làm sao hiểu và lý giải nổi. Vì vậy cũng đừng vội trách sao "chị em phụ nữ" lại quyết định như vậy...điều gì cũng tất có nguyên do của nó. Khờ dại cũng được nhưng anh mãi không lựa chọn góc nhìn thay cho chị em chúng tôi.
           Thân ái (đăng ký độc quyền rồi nha)
          #5
            nguyễn thế duyên 17.11.2008 21:38:27 (permalink)
            Cô bạn "Bình yên"ơi! Hạnh phúc là một phạm trù quá rộng lớn.Ở đây tôi chỉ muốn bàn luận đến một phần rất nhỏ của phạm trù này ,đó là hạnh phúc lứa đôi. Cô bạn lại một lần nữa sai rồi. Trong câu chuyện bạn kể không phải lũ yêu tinh giấu hạnh phúc vào trong trái tim đâu bạn ạ mà chúng giấu hạnh phúc vào trong cái đầu của con người đấy vì vậy chẳng có số phận làm con người khổ đâu mà chính mình làm cho mình khổ thôi. Tôi nhớ một câu ngạn ngữ rất hay " Ngu si hưởng thái bình"Câu ngạn ngữ này cực kì sâu sắc chỉ có thể cảm nhận hết được câu này sau khi mái tóc đã bắt đầu đổi mầu. Bạn hãy suy nghĩ về câu ngạn ngữ này. Tôi mong nó có thể giúp bạn được một chút gì đó
                                                        Thân ái
            #6
              binh yen 18.11.2008 21:25:32 (permalink)
                 Trùi ui! Thật quá rắc rối roài. Cuộc tranh luận của tôi và anh chắc mãi sẽ không chấm dứt nếu mỗi người luôn khăng khăng "cái tôi" của mình là đúng.
                 Chẳng ai là sai cả, có chăng chỉ là cách người ta bám víu để cố phủ nhận chúng đi mà thôi.
                 Tôi sẽ không bao giờ phủ định những gì anh nghĩ và quan niệm sau những trải nghiệm của cuộc đời mà chấp nhận nó như một định luật mới và sẻ chia của một người bạn. Vì vậy...e hèm...hãy mỉm cười đi nào, thoải mái hơn để chấp nhận cái suy nghĩ...mặc dù rất trẻ con ấy của tôi...như phát hiện lạ rất hồn nhiên giữa cuộc đời (hình như cái nỳ là mình tự nhận) và ngân nga hát...biết đâu...sớm mai cuộc đời cũng khe khẽ một "tự khúc bình yên"
                  Phải không?
              Ca khúc: BÌNH YÊN - Nhạc sĩ: Quốc Bảo
               
              Bình yên một thoáng cho tim mềm
              Bình yên ta vào đêm
              Bình yên để đóa hoa ra chào
              Bình yên để trăng cao
              Bình yên để sóng nâng niu bờ
              Bình yên không ngờ
              Lòng ta se sẽ câu kinh bình yên

              Bình yên để gió đưa em về
              Bình yên ta chờ nghe
              Chờ nghe tình vỗ lên tim mình
              Chờ nghe tình lung linh
              Bình yên để nắng soi môi thơm
              Bình yên ta mừng
              Mừng em đã hết đau thương về đây xây ấm cúng
              Mừng em đã biết xót thương tình yêu
              Như từ bao la ta ra đời
              một kiếp nữa
              Như từ trong nhau lớn lên khôn lên
              cùng nhau
              Như một câu hát ứa ra từ tim
              Tặng nhau nhé tiếng nghe hồn nhiên
              Để quên hết khó khăn chia lìa

              Bình yên một thoáng cho tim mềm
              Bình yên ta vào đêm
              Bình yên để đóa hoa ra chào
              Bình yên để trăng cao
              Bình yên để sóng nâng niu bờ
              Bình yên không ngờ
              Lòng ta se sẽ câu kinh bình yên

                
              #7
                nguyễn thế duyên 19.11.2008 00:15:07 (permalink)
                    Nói với Bình Yên
                Khi em kêu lên
                Bình yên! Hãy bình yên
                Là lúc biển lòng em nổi sóng
                Khi không dám nhìn thẳng vào sự thật
                Có bao giờ sóng lặng để bình yên

                Tôi không biết em
                Nhưng biết được " Vết cứa thời gian" vẫn còn rỉ máu
                Quá khứ như một bóng đen
                Đeo đẳng suốt cuộc đời
                 
                Hãy quay lại đi em
                Hãy quay lại nhìn thẳng vào quá khứ
                và mỉm cười như gặp lại người thân
                Em hãy bảo rằng
                "Hãy ngủ im
                Quá khứ
                Ta chỉ nhớ đến mi như bài học đầu đời
                Để khi ta bắt gặp một làn môi
                Mi sẽ bảo ta
                Làn môi ấy có phải là một bến bờ bình lặng"
                 
                Chỉ khi đó
                Hai chữ "Bình yên" mới trở thành sự thật
                Em sống cùng thanh thản với yêu thương
                 
                Chúc cô bạn tìm thấy lại sự bình yên cho mình
                                                   Thân mến
                #8
                  hoangau 26.11.2008 10:17:12 (permalink)

                  Trích đoạn: nguyễn thế duyên

                   ....... Khi em còn cách đầu cầu một đoạn ngắn, tôi rời chỗ nấp tiến lại phía em. Nhìn thấy tôi, em đứng khựng lại..... Chỉ còn ba bước chân nữa là tôi đến được bên em,đột ngột em quay ngoắt người lại và bỏ chạy. Tôi choáng váng phải vịn vào một gốc cây cho khỏi ngã nhìn theo chiếc  taxi chở em đang chạy xa dần...
                                                            
                                                      


                  Chán anh thật ! Nếu em mà là anh thì em sẽ chọn một chỗ nấp ở phía ngoài, chờ cô ấy lên hẳn trên cầu đã rồi mới xuất hiện. Em cam đoan cô ấy thà đứng im còn hơn là chạy vào đền Ngọc Sơn.
                  #9
                    binh yen 01.12.2008 20:18:08 (permalink)

                    Khi em kêu lên
                    Bình yên! Hãy bình yên
                    Là lúc biển lòng em nổi sóng
                    Khi không dám nhìn thẳng vào sự thật
                    Có bao giờ sóng lặng để bình yên

                    thế duyên à, cảm ơn anh rất nhiều nhé.nhât định có một ngày, tôi xếp nhẹ những quá vãng không vui vào tim, phẳng phiu và nhẹ nhàng. Để "CẢM ƠN ĐỜI MỖI SỚM MAI THỨC DẬY. TA CÓ THÊM NGÀY NỮA ĐỂ YÊU THƯƠNG"
                    Bài hát trong phim : Bỗng dưng muốn khóc
                     
                    Đến chiếc lá cũng cần có nhau

                    Sao em không giữ nổi yêu thương

                    Lạc về đâu giữa cơn giông chiều về

                    Lá cứ trôi buồn miên man

                    Bỗng muốn khóc cho lòng nhẹ nỗi đau

                    Sao em không cứ khóc cho vơi đi

                    Vẫn biết thế nhưng lòng chợt đau thắt


                    chuyện vui em hãy giữ

                    Cho nỗi buồn đừng qua đây

                    Khi đêm còn lại trong kí ức

                    Em giữ một thời ta êm ấm

                    Có nước mắt đẫm lăn vệt dài trên mi

                    Qua đi thật rồi cơn mơ ấy

                    Miên man chuyện buồn riêng em thôi

                    Bỗng có nước mắt rơi thật nhiều hôm nay
                     
                    Mấy hôm nay chỉ nghe mãi bài hát này. Thấy buồn. Nếu ai cũng có thể ru yên cảm xúc của mình thì tốt biết mấy nhỉ. Thế Duyên nè,mỗi khi anh buồn, anh thường làm gì? 
                    #10
                      nguyễn thế duyên 01.12.2008 21:17:54 (permalink)
                      Cô bạn ạ, câu hỏi của cô bạn "Khi anh buồn anh thường làm gì" làm tôi giật mình đấy. Hình như tôi chưa trải nghiệm hết cuộc đời chăng? vì nói thật tôi chưa bao giờ có cảm giác buồn. Thật lạ phải không?Nhưng đúng thật là như thế đấy. Đời tôi chỉ có duy nhất một cảm giác vô nghĩa thôi mà tôi sợ cảm giác ấy lắm không buồn, không vui,khôngđọc sách được, viết không ra, làm việc không được và thậm chí ngủ cũng không được nốt. Còn tôi không có cảm giác buồn vì tôi nhiều nguồn vui lắm. Ước gì tôi biết cảm giác buồn nhỉ
                      #11
                        Raindrop 01.12.2008 22:09:43 (permalink)

                        Nhìn thấy tôi, em đứng khựng lại. Bốn mắt chúng tôi gặp nhau. Ánh mắt em đầy vẻ hoang mang sợ hãi. Em sợ gì vậy?Mùa Thu của tôi.Tôi tiến từng bước về phía em, mạnh bạo và quyết liệt. Chỉ còn ba bước chân nữa là tôi đến được bên em,đột ngột em quay ngoắt người lại và bỏ chạy. Tôi choáng váng phải vịn vào một gốc cây cho khỏi ngã nhìn theo chiếc taxi chở em đang chạy xa dần
                        Anh hiểu rồi em ơi. Em vừa thoát khỏi một vực thẳm của đời. Anh không trách em. Tình yêu đâu phải là chiếm đoạt. Tình yêu là dâng hiến . Thời gian không dừng lại, và mùa thu không phải là mãi mãi của riêng anh nhưng em sẽ còn ở trong lòng anh mãi mãi
                        Từ hôm ấy ,không bao giờ tôi gặp em trên mạng nữa


                        Chuyện "Tình ảo" cũa Nguyễn Thế Duyên rất hay nhưng có thắc mắc nhờ tác giã trả lời nếu được. Đây là chuyện tưởng tượng hay sự thật vậy??? Đọc nhiều lần đoạn cuối nhưng Mưa chưa hiểu rõ tại sao cô gái bõ đi...hình như ẫn ý nằm trong câu "mùa thu cũa anh" thì phãi càng làm Mưa thêm tò mò...hay tác giã cố tình ko muốn cho rõ ý để lưng lững tuỳ si đoán cũa độc giã phải không? Chúc tác giã vui hoài!

                        #12
                          nguyễn thế duyên 02.12.2008 10:51:41 (permalink)
                                                Gửi bạn Mưa
                          Cám ơn lời khen của bạn. Điều đó làm tôi vui. Chẳng có gì buồn hơn bỏ công viết tiền chẳng được mà hồi âm cũng không có. Nhưng tôi muốn khi đọc những trang viết của tôi các bạn cho những nhận xét ưu, nhược về nhược bạn để ý nhiều vào. Tôi muốn biết xu hướng của người đọc hiện nay. Tôi là người không tự ái và rất cám ơn nếu các bạn chỉ cho những điều tôi không nhận ra
                          Về vấn đề bạn hỏi tôi xin trả lời. Câu chuyện này nửa hư nửa thực. Nhiều tình tiết trong câu chuyện là có thực nhưng toàn bộ câu chuyện lại không phải là thực. Có lẽ nó là một giấc mơ
                          Còn bạn hỏi tại sao cô gái bỏ đi thì tôi biết hỏi ai đây để trả lời cho bạn?Tùy vào vốn sống của từng người để tự trả lời câu hỏi này.Tình tiết này là tôi muốn nhắc nhở mọi người đừng để con tim chi phối toàn bộ cuộc sống. Cần có một khối óc tỉnh táo và một con tim mê đắm ta mới sống được một cuộc sống đẹp và có ích.Hành động bỏ đi của cô gái làm cô gái đẹp lên rất nhiều trong tâm tưởng người đọc
                                                                       Thân mến
                          #13
                            Chuyển nhanh đến:

                            Thống kê hiện tại

                            Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                            Kiểu:
                            2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9