DÙ SAO THÌ VẪN NHỚ
Xuân Mai 11.11.2008 23:14:29 (permalink)
Em...

Trong suốt cuộc đời này, anh vẫn luôn muốn gọi 2 tiếng "em yêu" như thủa nào mình khăng khít bên nhau. Vậy mà đã rất lâu rồi em ơi.... kể từ ngày mình xa rời nhau, 2 tiếng gọi thân thương trìu mến ấy cũng đã bay đi mất theo cuộc đời trôi giạt của mổi chúng mình. Ôi! anh lại dùng từ chúng mình mà nghe càng chua xót. Chúng mình ư!...mổi người một phuong trời xa lắc thì sao là chúng mình.....

Anh lẩn thẩn quá rồi phải không em. Nhưng dù sao thì anh cũng vẫn nhớ... nhớ rất rỏ rằng trong quãng đời niên thiếu của mình anh đã được sống trong một cuộc tình tuyệt đẹp, đã có em, và đã cùng em ru đời chúng mình trong suối nguồn hạnh phúc. Anh không thể biết được em suy nghỉ gì về quãng đời xưa thơ mộng ấy ,còn anh thì.... những hoài niệm ấy như đã tan vào trái tim nồng cháy của anh từ thủa nào rồi....không làm sao quên được em ơi....

Anh căm thù cái đêm định mệnh ấy....cái đêm mình chia tay vĩnh viễn....cái đêm mà anh buộc phải thốt ra lời vĩnh biệt.....và đã 20 năm rồi mình chưa một lần nào gặp lại....

Đêm ấy anh đã thốt lên 3 tiếng "VĨNH BIỆT EM".... còn em thì vẫn lặng im nhìn anh nặng nề từng bước chân rời xa em, đưa anh xa em mãi mãi...

Nếu lúc ấy chỉ cần em gọi  "ANH ƠI" thì mình đã không rời xa nhau cho đến bây giờ. Anh chắc rằng anh sẽ quay nhanh lai bên em với nụ hôn nồng nàn hạnh phúc. Nhưng đã 20 năm rồi em ơi....và chừng ấy thời gian trong lòng anh luôn trỉu nặng một bóng hình.....        
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.11.2008 23:15:48 bởi Xuân Mai >
#1
    Xuân Mai 13.11.2008 19:18:01 (permalink)
    EM....
     
    20 năm vùn vụt trôi qua...anh mãi mê phiêu bạt trên đường đời, quên cả lối về quê, nơi có người em gái năm xưa đã lở một lời hen ước...anh vẫn luôn nghe vẵng bên tai lời nói VĨNH BIỆT trong đêm buồn ngày ấy. Anh tưỡng rằng sẽ quên em dể dàng trong một thời gian ngắn ngủi...nhưng không thể ngờ đã 20 năm rồi mà như mới ngày hôm qua thôi....lòng anh chùng xuống khi nhớ tới em, một nổi xót xa dâng lên cuồn cuộn theo từng dợt sóng kỷ niệm dội về từ sâu thẩm trái tim già cổi phong trần của anh. Hình như trong trái tim già cổi này còn có một góc khuất tươi nguyên nào đó chứa đầy" EM".
     
    Anh chắc rằng rồi sẽ có một ngày anh lại về thăm em...và ngày đó không biết chúng mình sẽ ra sao? mình có còn tồn tại để chờ gặp lại hay không....Dù sao thì anh cũng mong có ngày tương phùng đó trước khi mình thật sự chia lìa vĩnh viễn.....     
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.11.2008 19:33:33 bởi Xuân Mai >
    #2
      Xuân Mai 03.12.2008 22:09:13 (permalink)
      Buồn quá là buồn.....lòng muốn viết, muốn nói nhiều, muốn nhớ thật nhiều về em dù cho mọi hoài niệm đều chứa đầy nước mắt....nhưng tay thì không muốn viết lên những giòng chữ buồn thãm ấy....và cứ thế mà trong lòng càng  nghe ray rức, Càng nhớ về những ngày xưa ấy....

      Ôi bờ sông xưa
      Luôn hiện về
      Khi hồn ta trôi về ngày xưa ấy....
      Có bóng dừa nghiêng muôn đời còn đó 
      Nghe chúng mình nói chuyện yêu nhau
      Trong hoàng hôn hai đứa vẫn chưa về
      Nhìn sông trôi....sông hởi chảy về đâu?

      Sông có buồn không... sao hoài im lặng
      Sông có nghe không...lời ai nói yêu ai
      Im lặng nhé...sông đừng cho ai biết
      Chuyện bên bờ có hai trẻ yêu nhau.... 
       
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.12.2008 22:11:52 bởi Xuân Mai >
      #3
        Xuân Mai 09.12.2008 23:06:48 (permalink)
        Và anh đã gặp lại em sau 20 năm biền biệt vào một buổi chiều nhạt nắng tại cái nơi mình đã ngồi với nhau trong đêm định mệnh ấy. Chắc chắn em không còn nhớ mình đã nói gì với nhau. Em có nhớ trong lòng mình ra sao không? Còn anh thì không bao giờ quên được nổi tuyệt vọng tràn đầy tim mình. Em đã nhấn chìm mối tình thiêng liêng anh dành cho riêng em...Em đã vùi dập những mộng mơ tương lai của chúng mình mà anh ngày đêm ấp ủ....Em không hề biết anh đã mơ gì cho 2 đứa. Tất cả giờ đây dã trở thành tro bụi kể từ cái đêm định mệnh đó.
         
        Anh ngỡ ngàng khi đến thăm lại em. Mái hiên xưa mình hay ngồi với nhau trong những chiều gặp gỡ đâu mất rồi, chỉ còn bờ sông xưa vẫn lặng lẻ trôi như ngàn đời nay như không hề biết trước đây tại nơi này đã có hai người chia tay. Anh lặng nhìn quanh nơi củ,trong lòng bùi ngùi dậy lên một nỗi niềm xót xa u ẩn.
         
        Anh lặng người thương cảm nhìn em. Đâu rồi nét xinh tươi của người mà anh đã từng tương tư yêu dấu cả trong từng giấc mơ. Đâu rồi nụ cười duyên làm hồn anh chao đảo mê say. Đâu rồi ánh mắt liêu trai làm anh ngơ ngẩn chiêm bao.
         
        Em bây giờ tiều tụy hom hem, vừa mới bình phục sau một cơn thập tử nhất sinh bởi một tai nạn giao thông khủng khiếp. Anh chỉ mới được tin ngày hôm qua thôi và vội vã đi tìm em mà lòng nghe đau xót. Anh luôn nghỉ em đang sống hạnh phúc chứ nào ngờ tai họa lại ập đến.
         
        Anh tìm về lại ngôi nhà xưa củ và cũng may mà gặp được em. Anh sợ không tìm được em và nếu thế thì anh sẽ ôm hận suốt cả quãng đời còn lại của mình.
         
        Anh ngồi lặng yên nhìn em rơi nước mắt. Em ơi! hãy cứ khóc đi, khóc nhiều thật nhiều cho ngày hội ngộ, cho trôi đi những muộn phiền và để biết được rằng trong đời này mình vẫn còn nhớ về nhau....    
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.12.2008 14:58:50 bởi Xuân Mai >
        #4
          Xuân Mai 13.12.2008 15:55:26 (permalink)
          Anh vẫn lặng lẻ nhìn em. Mái tóc đen dài mượt mà như nhung ngày xưa, nay đã bạc màu, lưa thưa ngắn ngủn. Đôi mắt tròn xoe lúng liếng thời con gái giờ đây nhìn anh vô hồn và tội nghiệp bởi một vết sẹo dài nơi đuôi mắt có nhiều dấu chân chin. Thánh nữ ngày xưa trong lòng tôi giờ chỉ là một bà già đầy thương tích.

          Anh nghẹn ngào, thở dài, cố ngăn những giọt lệ nóng sắp tràn trong mắt mình và trong lòng bùi ngùi dâng lên một nỗi niềm thuong cảm.

          -Em khoẻ hẳn chưa?....làm sao lại ra nông nổi này....
          -Cũng khoẻ nhiều rồi anh ạ...lâu lắm rồi mới gặp lại anh.....laị trong hoàn cảnh này....
          -Em kể chuyện cho anh nghe đi.
          -Chuyện gì hở anh?
          -Thì chuyện đời em....chuyện gì cũng được...

          Em vẫn ngồi yên buồn bã nhìn anh đăm đăm, như muốn nhìn thấu suốt vào đáy tim già cỗi này. Những giọt nước mắt u sầu đã đầm đìa trên đôi gò má xanh xao tội nghiệp. Em chỉ lắc lắc đầu không nói nên lời. Anh cũng lặng im cố nén xúc động. Thời gian lặng lẻ chậm trôi trong chiều hội ngộ đau thương này......
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.12.2008 15:57:13 bởi Xuân Mai >
          #5
            Xuân Mai 20.12.2008 00:39:44 (permalink)
            Em...
             
            Đã bao ngày tháng qua đi còn in dấu trên mái tóc tàn phai. Ôi màu thời gian đã nhuộm dần mái tóc xanh đen một màu tang trắng, như chôn kín mối tình xưa khờ dại.Tôi tưởng mình đã quên được em từ lâu rồi, tôi tưởng như tình em đã chết dưới đống tro tàn kỷ niệm và bị phủ kín dưới nấm mồ quá khứ xa xưa. Và em đang ở đâu đó , nơi phương trời mờ nhạt nào đó trong hư ảo đời tôi.
             
            Tôi đã từng mỉm cười chua chát một mình trong những đêm buồn bã chợt nhớ tới em. Tôi mỉm cười khi nhớ tới một chuyện tình buồn của chính mình ư!.....thật sự là thế ư!....chỉ một mình tôi biết trong nụ cười ấy vẫn còn chất chứa nỗi buồn đau man mác và trái tim già cổi này như đập chậm đi một chút....một chút thôi như để tưởng niệm một hồi ức buồn đã qua trong đời tôi, một mãnh đời nhỏ bé chốn trần ai này. Và cứ thế em ơi...tôi đã sống qua hai mươi năm rồi đó.
            #6
              Xuân Mai 14.04.2010 22:47:47 (permalink)
              Và cứ thế thời gian trôi đi. Đêm từng đêm tôi ngồi một mình để lặng nghe thời gian vùn vụt trôi qua đời tôi. Lòng lạnh băng , trống vắng, buồn như cưộc đời vốn đã quá buồn của tôi. Tôi không biết phải nói gì , làm gì trong những đêm buồn ây. Nói gì đây, làm gì đây với cái đầu trống rỗng, với trái tim không còn lửa cháy .

              Đêm nay tôi lại viết bằng trái tim lạnh giá Tôi viết mà không hề có một chút suy nghỉ nào, viết chỉ để biết rằng mình dang tồn tại mà thôi. Tôi viết như phải thở để sống, như một cưộc sống thừa trên đời này vây. Tôi đã nhiều đêm khóc thương thân phận làm người của minh, và chợt thấy đời mình đúng như là hạt bụi.

              Tôi cũng đã từng mơ về bến sông xưa, dòng sông trong mơ ước mà tôi chưa bao giờ gặp lai.....Tôi đã quá mệt mỏi trên đường đời , chỉ mưốn ngủ vùi bên bờ sông xưa yên bình ngày ấy. Vậy mà tấm thân già cổi này vẫn phải bon chen giữa cưộc đời nghiệt ngã cho trọn kiếp người với bao bận bịu lo toan. Và đêm nay cũng như mọi đêm qua , tôi nghe tiếng dế giun gọi nhau mà nghe đời mình hoang vắng , mà tưởng như tiếng kinh cầu gọi hồn mình từ nơi sâu thẫm. Tôi lặng nghe , đầm đìa nước mắt thương thân. Hởi thượng đế người đang ở đâu, có nghe tiếng kêu gào của một sinh linh mưốn chết vì không còn lẽ sống.
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 14.04.2010 22:51:35 bởi Xuân Mai >
              #7
                Xuân Mai 15.04.2010 23:23:32 (permalink)
                Tôi đã mãi mê trên con đường quanh co nhiều khổ lụy. Rồi một ngày kia tôi đã lên đến đỉnh đồi định mệnh , bên dòng sông đời cuồng nộ . Tôi ngơ ngác nhìn quanh , chỉ thấy chân trời xanh thẫm mù xa. Tôi chợt nhìn thấy tôi đang lặn ngụp chơi vơi giữa dòng đời ấy, tôi gào thét trong tuyệt vọng vì không tìm thấy em .
                Rồi tôi thấy mình bị một con sóng quăng lên bờ cỏ non , tôi chỉ kịp nhìn dòng đời hung hãn trôi nhanh , cưốn theo bao con người. Tôi chỉ biết nằm im nhìn lên trời cao vời vợi , có những đám mây xám trôi lững lờ về đâu đó....Và tôi khóc , nước mắt ràn rụa như một đứa trẻ thơ.
                #8
                  Xuân Mai 17.04.2010 14:47:40 (permalink)
                  Em đã về đâu kể từ ngày chúng mình ly biệt , có còn giữ được nụ cười thiên thần như ngày ấy không. Nụ cười liêu trai đã mê hoặc hồn anh , làm cho anh không bao giờ quên được. Và thế đấy, chỉ vì một nụ cười mà anh mãi đi tìm em suốt cuộc đời này.
                   
                  Tìm em thân xác tã tơi
                  Tìm em lặn ngụp dòng đời oan khiên
                  Tìm em giữa cõi vô biên
                  Tìm em hồn chết nơi miền hoang vu
                   
                  Rồi tôi thấy tôi bay lên, bay lên trên trời cao vời vợi....mà sao cứ nhìn xuống dòng sông đời tìm em, tìm lại nụ cưòi thiên thần đã làm lịm chết hồn anh.
                   
                  Và cứ thế anh lang thang trong cõi mơ huyền thoại để tìm em mộng ão....
                  #9
                    Xuân Mai 18.04.2010 19:31:27 (permalink)
                    Đành vậy thôi....trả lại cho em những hồi ức buồn vui trong đôi mắt mơ màng ngày nào.
                     
                    " trả hết về ngưòi.... chuyện cũ đẹp ngời....chuyện đôi ta buồn ít hơn vui....ngày chia tay lặng lẽ mưa rơi..... trả hết đôi môi gượng cưòi.....
                    Nghìn trùng xa cách ngưòi ở phương trời
                    còn lời trăn trối gởi nốt cho ngưòi....."
                     
                    Tôi trở về hàng dừa xanh bên bờ sông cũ, nơi chúng mình đau đớn chia tay ngày ấy.
                     
                    Dòng sông vẫn êm đềm lặng lẽ trôi mà không hề biết có một ngưòi từ đây ra đi rồi trở lại.
                    Tôi chỉ nghe tiếng gió thì thầm như lời nhắn nhủ của em từ nơi xa xăm gởi về.
                     
                    Tôi lặng lẽ trong chiều ãm đạm,
                    chỉ một mình bên ghế đá xưa
                    Ôi chiều hôm gió ru thương nhớ
                    Người ơi ngươi biền biệt nơi nao
                     
                    Tưỏng như chưa có ngày ly biệt
                    Nụ cười xưa như vẵng đâu đây
                    Em đi mất rồi, trời buồn ãm đạm
                    Mắt tôi mờ dòng lệ nhớ ai
                    Gió ơi gió làm ơn đi nhé
                    Nhắn người xưa trở lại nơi này....
                    #10
                      Xuân Mai 19.04.2010 20:47:26 (permalink)
                      Chợt nghe tiếng chuông chùa từ xa vọng lại, tôi giật mình và thấy lòng mình nhẹ như chiêm bao.

                      Tôi chợt thấy mình như bay lên trên đám mây xám buồn kia, có con hạc trắng đang vỗ cánh ủ rũ nhìn xoáy vào tim tôi.
                      Hạc ơi hãy nói cho tôi biết tôi là ai trong cưộc đời nào và, chỉ cho tôi đi tìm người tôi yêu.....yêu lắm hạc ơi....

                      Nhưng hạc chỉ lặng lẻ bay về nơi có tiếng chuông chùa kia và kêu lên tha thiết như nhắn nhủ tôi đi về phương ấy....
                      #11
                        Xuân Mai 23.04.2010 15:40:37 (permalink)
                        Rồi tôi đã trở về miền quê xưa cũ, nơi ngày xưa tôi từng lớn lên với bao nhiêu mộng ước. Tôi nhìn lại mình.... ôi tôi không còn là tôi của ngày ấy nữa, mình đầy thương tích và tôi run rẩy bàng hoàng khi nhìn thấy tim mình không còn nguyên vẹn nửa, và nó bị rách nát từ bao giờ mà tôi cũng không thể nào nhớ được.
                         
                        Tôi chợt bật khóc.... khóc ngon lành như chưa từng được khóc. khóc như thuở còn thơ để chờ người mẹ hiền lành thân yêu đến vuốt ve. Nhưng giờ thí có ai đâu. vậy mà tôi vẫn khóc.....
                        #12
                          Xuân Mai 26.04.2010 21:22:34 (permalink)
                          .....Rồi tất cả đều qua đi lặng lẽ, giờ chỉ còn là đống tro tàn nguội lạnh. Và anh chắc rằng dưới tro ấy chỉ lại là tro thôi chứ không còn chút lửa nào hết đâu em ơi. Cho nên ta đừng nên bới lên làm gì nữa, chỉ để tro bụi mịt mù trong gió mà thôi.

                          Giờ đây chúng mình chỉ còn lại tiếc nhớ thời xuân trẻ mà thôi. Anh không bao giờ quên được những nụ cười e thẹn lần đầu chúng mình gặp nhau ,làm sao anh quên được những giọt nước mắt dổi hờn khi chờ nhau chậm đến,......

                          Vậy mà chúng mình cũng đã chia tay nhau lặng lẻ trong nổi đau cũng lặng lẻ như cuộc tình buồn của chúng mình.
                          #13
                            Xuân Mai 27.04.2010 21:48:34 (permalink)
                            Ôi màu thời gian đã nhuộm trắng mái tóc già nua cằn cổi. Từng sợi tóc khô khốc rụng dần theo năm tháng. Giờ đây tôi chỉ là một ông già yếu đuối, và hằng đêm sống trong hoài niệm về những ngày xưa thơ mộng. Ôi cô gái liêu trai thời ấy giờ chắc đã thành một bà già tóc bạc da mồi dang chờ ngày ra đi cũng như tôi vậy thôi. Giờ tôi mới hiểu thế nào chữ đời là cõi tạm.

                            Tất cả đều đã qua hết rồi. Giờ đây những gì tôi viết lên chỉ là tôi sống trong quá khứ của thời trai trẻ mà thội Và tôi cũng không mưốn khơi lên đống tro tàn làm gì nữa. Vậy mà tôi lại viết , viết về những hồi ức xa xưa như để ghi lại sự tồn tại của mình trong quảng thời gian ấy....


                            #14
                              Xuân Mai 05.05.2010 20:56:14 (permalink)

                              Tất cả đã đi qua rồi và bây giờ chỉ còn lại nuối tiếc một thời yêu nhau say đắm xa xưa .

                              Những lời thơ anh đã viết về em để nhớ lại thời thơ mộng ấy với niềm chua chát trong lòng, phát ra thành những âm thanh rền rĩ, khóc than, yếu đuối. Vậy mà anh đã viết như thế suốt mấy mươi năm qua.

                              Thôi nhé em, cưộc đời khắc nghiệt đã xô đẩy mình về hai phía, hai con đường khác nhau, mà con đường nào cũng đầy phong ba. Và mình đã chấp nhận số phận đời này rồi phải không em.

                              Ôi ! anh chỉ muốn khép lại quá khứ buồn mà sao cứ nhắc hoài thế này.....

                              Giờ anh lại viết lung tung theo hồn trôi lềnh bềnh ở cõi nào đó và hình bóng em thì mờ nhạt lung linh....

                              Thôi nhé em, ta nên đốt cháy hết những hồi ức buồn này đi như đống tro tàn tình ta. Đừng bới lên làm chi nữa. Vĩnh biệt nhé những hồi ức buồn đau.....
                              #15
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9