Ngốc!
Hà Thu 10.12.2008 11:35:30 (permalink)
Có một đôi vợ chồng nọ, ngày nào trước khi đi ngủ cũng cãi nhau vì chuyện chẳng ai muốn mắc màn, dù họ rất yêu nhau.
Một hôm người vợ bảo chồng:
- Chúng mình sẽ thi nói xấu nhau và ai xấu hơn người ấy sẽ phải mắc màn hôm nay nhé!
Rồi người vợ bắt đầu:
- Anh là kẻ ngốc nhất thế giới. Tại sao anh lại yêu một đứa lười mắc màn như em chứ?
- Em còn ngốc hơn anh, vì tại sao em biết anh ngốc thế mà vẫn lấy anh chứ?
- Anh mới ngốc ấy. Ai bảo hồi ấy em đã nói em không yêu anh vậy mà anh vẫn còn tán tỉnh em?
- Em mới ngốc thì có. Em tưởng em nói mỗi thế mà anh tin à? Tại sao em không yêu anh mà lại lấy anh?
- Anh mới ngốc. Hôm ấy sau khi mình cãi nhau, lúc anh gọi điện, em nói với anh là bạn em đưa em về rồi, tại sao anh vẫn đến?
- Em ngốc ấy. Em nghĩ xem, em tan ca trực lúc 11h đêm, bạn nào còn thức mà đón em chứ?
- Tại sao hôm em bị ốm phải nằm viện, em bảo em ăn cơm rồi mà anh vẫn mua phở mang đến? Như vậy không ngốc sao?
- Tại ..........
Người chồng, bỗng nhiên chẳng nói được điều gì nữa. Người vợ lại tiếp lời.
- Hôm sinh nhật em anh không có tiền mua hoa thì thôi, tại sao lại phải vào công viên hái trộm hoa để bị bảo vệ nhốt hết cả tối đó? Tại sao hôm sau em hỏi anh lại nói là anh bận không tới được để em giận anh. Tại sao..........???
Và tới đây người vợ cũng chẳng thốt được thêm lời nào mà òa khóc.
Người chồng nhẹ nhàng để chiếc khăn lên tay vợ và nói:
- Em yêu! Hai chúng ta đều không đủ xấu để bây giờ phải đi mắc màn.
Và đêm đó, họ nằm bên nhau, không có màn, nhưng tràn trề hạnh phúc.
#1
    Ct.Ly 20.12.2008 20:52:00 (permalink)
    #2
      lianna 25.12.2008 09:42:30 (permalink)
      Truyện dễ thương quá! Đúng là đôi lúc phải "ngốc" thì mới thấy được cái mặn mà của tình yêu
      #3
        Hà Thu 14.01.2009 13:02:54 (permalink)
        Thăm Hary
         
        Có một căn phòng trong tâm hồn của tớ bị mốc!
        Sáng chủ nhật ngủ dậy, quyết tâm đi tìm cái chổi để dọn dẹp căn phòng mốc, ai ngờ vớ trúng cái chổi Nimbus2000. Cái này hồi trước nhờ Harry mua hộ, nhưng chưa dùng thử lần nào. Vậy là chưa kịp dọn dẹp, loáng cái, chiếc Nimbus2000 đã đưa tớ đến tận sân ga Chín-ba-phần-tư. Thôi thì đã tới tận đây rồi, chẳng lẽ không đi thăm Hary một chuyến?
        Tớ lao lên tàu kiếm một chỗ ngồi, mua mấy cái kẹo Nổ ăn thử, ai ngờ gặp trúng mấy cái kẹo Ru ngủ. Đánh một giấc chẳng biết bao lâu, nhưng mở mắt ra đã thấy tàu dừng lại từ lúc nào. Bản tính shopping trỗi dậy, tớ đi thẳng đến Hẻm Xéo. Sau khi mua một túi lỉnh kỉnh đồ Phù thuỷ, tớ mới đến HOGWARTS tìm Harry.
        Đang lớ ngớ ngoài cổng, bỗng có ai đó vỗ nhẹ vào vai tớ, quay lại đằng sau, tớ suýt ngất khi thấy bóng dáng khổng lồ của bác Hagrid, lấp ló sau lưng bác là một con vật mà tớ chẳng biết là con gì, nhưng nhìn nó to lớn và rất đáng sợ.
        Bác Hagrid cười cười gọi nó:
        - Rồng Fluffy, con tới chào chị Hà đi.
        Tớ vội lắc đầu lia lịa, miệng thều thào: .....Thôi! Không cần... khô..ông cần đâu bác.
        Con vật chừng như cũng hiểu ý tớ, lui lại đằng sau. Bác Hagrid thì nhấc bổng tớ lên rồi bảo:
        - Kiếm Harry hả? Vào đi con gái!
        Tớ vào gặp đúng lúc Harry vừa đi vắng, đón tớ là Hermione với nụ cười rạng rỡ:
        - Tớ vừa kiếm được cuốn sách hay lắm, Cậu vào đây tớ cho xem.
        Nhưng thú thật, mấy chuyện sách vở, viết lách tớ ngại nhất trên đời nên đành dùng chiêu kế thứ ba mươi sáu của Khổng Tử... (Biến mất). Mặc kệ Hermione đứng trên thềm.
        Mãi sau, tớ gặp được Ron, cậu chàng đang loay hoay tìm mũ bảo hiểm. Thấy tớ Ron rủ luôn:
        - Hà đi với tớ không? Tớ định vào rừng chơi.
        Tớ ok liền, nhưng rủ Ron cưỡi chổi cùng tớ cho nhanh. Hai đứa đội mũ bảo hiểm, cưỡi chổi Nimbus2000 bay vi vu, lúc đầu Ron còn ngại mọi người cười, nhưng tớ khuyên cậu ấy rằng an toàn là trên hết, vậy là bọn tớ yên tâm bay.
        Vào rừng, Ron chỉ cho tớ những cây pháp thuật thật lạ lùng và đẹp tới mức tớ nhìn quên cả thở. Ron đưa tớ đến gặp cả nhân mã Ronan, anh ấy cho tớ một nắm kẹo Quay-tít- mù, tớ còn chưa kịp cảm ơn anh ấy thì thấy một con gia tinh đứng nhìn thèm thuồng, thế là tớ cho nó luôn.
        Đi chơi với Ron đến trưa mới về, tớ mời Ron ra Hẻm Xéo ăn Phở cuốn. Ăn xong Ron kêu đau bụng, về trước. Tớ định tìm thêm mấy món tráng miệng thì bất chợt gặp Draco Malfoy. Thấy nó đang rao bán bùa chú: Gian-lận-thi-cử và bùa chú Làm-biếng. Nghĩ tới mấy môn thi nghiệp vụ sắp tới, và đống đồ chưa giặt ở nhà, tớ chần chừ một lát rồi quyết định mua mấy cái bùa của Malfoy. Nhưng đếm hết ví tiền vẫn không đủ, đành đi tìm chỗ có máy rút tiền tự động, đi gần hết Hẻm Xéo mới có một máy rút tiền của Vietcombank. Rút tạm một ít, xong lại phải bắt xe ôm đến Ngân hàng Phù Thủy để đổi tiền. Nhưng Draco Malfoy đúng là tên chuyên bán đắt, tớ rút bao nhiêu tiền cũng không đủ lấp được vào cái tính tham lam của nó, đành ngậm ngùi quay lại Hogwarts tìm người để vay tiền.
        Đến nơi thì đúng vào giờ cơm chiều, tớ giật mình nhớ đến căn phòng chưa kịp dọn dẹp, với lại mấy cái áo dài ngày mai đi làm còn chưa kịp ủi, đành ngậm ngùi tan biến ước mơ Gian-lận-thi-cử và hạnh phúc được Làm-biếng. Cũng chẳng gặp được Harry luôn, đành rút di động gọi cho Harry để bye bye.
        Trước lúc về, tớ gặp giáo sư Dumbledore ngay ở cổng trường, giáo sư mời tớ ở lại ăn cơm, nhưng thấy muộn muộn nên chào tạm biệt giáo sư ra về. Trước khi về, giáo sư cho tớ một nắm bùa ngải Dọn-dẹp và bùa ngải Trang-trí để đem về chống mốc cho bờ lốc.
        Nhưng tớ vừa quay ra thì gặp đúng Ngài bộ trưởng Pháp thuật, ngài giơ đùa phép vào tớ và bảo:
        - Dù sao con cũng là dân Muggle, vậy nên con phải quên hết những gì con đã thấy.
        Nhưng còn một nắm bùa ngải mới xin được vẫn cầm trong tay, và những đồ Phù thủy xịn, mới tậu nên tớ chẳng muốn quên tí nào, vậy là ba chân bốn cẳng, chạy biến. Ai ngờ vội quá, tông cả vào bọn mấy ông Kẹ. Tớ sợ quá ngồi bật dậy. Hoá ra tớ vừa nằm mơ...
        #4
          Hà Thu 03.02.2009 07:09:57 (permalink)
          Tôi là một con diều sáo.
          Hàng ngày trẻ chăn trâu thả tôi bay vi vút trên tầng cao. Tiếng sáo tôi hòa vào trong gió, thân hình tôi uốn lượn như mây bay. Lũ trẻ chăn trâu vì thế mà luôn có được những niềm vui tuyệt vời.
          Nhưng một ngày, tôi bỗng chán cuộc sống cũ, tôi muốn được thay đổi, muốn được bay thật cao và đi thật xa.
          Vậy là tôi nghe theo lời gió, làm đứt dây diều, rồi bay đi, mặc kệ nỗi buồn trong mắt lũ trẻ nghèo.
          Những giờ phút đầu tiên được tự do trên trời cao là những thời khắc tuyệt vời nhất trong cuộc đời tôi. Lúc đó, núi đồi, quê hương chỉ là một chấm nhỏ ở dưới xa. Nhưng tôi thậm chí chẳng thèm để ý. Tôi mải mê với những tầng mây óng ánh sắc màu, mải mê với những lời ca của gió, mải mê bay.
          Rồi bất chợt, ống sáo bị gió cuốn tung ra khỏi thân diều, tôi chỉ còn lại bộ khung trơ trọi, tôi trở nên buồn bã, thấy lòng mình sao thật bi thương, có lẽ niềm vui đã rơi theo ống sáo mất rồi. Tôi muốn bay theo để giữ lại, nhưng gió đã đẩy tôi đi ngược lại và rất xa.
          Nhìn ống sáo rơi hụt hẫng giữa tầng mây, tôi lại ước muốn được quay trở về. Tôi nhận ra mình rất nhớ đám trẻ nghèo, và tôi hối hận đã bay đi bất kể nỗi buồn trong mắt những đứa trẻ đã nâng niu tôi biết bao nhiêu ngày tháng.
          Nhưng tôi chẳng thể nào quay về được nữa, vì quê hương đã quá xa vời.
          Rồi tôi khóc, những giọt nước mắt thấm vào thân diều làm lớp giấy dán cứ bong dần, bong dần. Đến một ngày, tôi chỉ là khúc tre già với những miếng giấy tả tơi còn sót lại, không còn đủ sức để nương theo gió. Tôi rơi xuống, rơi xuống mãi...
          Giữa tầng không, tôi nhắm mắt lại để tận hưởng những khoảnh khắc cuối cùng của một con diều. Và tôi hạ cánh!
          Nơi tôi rơi xuống là một mái nhà tranh, vì thế tôi thấy mình vẫn còn may mắn nhiều. Vậy là tôi nằm mãi ở đó, tôi muốn nằm yên đó, chịu mưa nắng thấm qua người, để luôn nhắc nhở rằng: quê hương mới là nơi chở che an lành nhất!
          #5
            Hà Thu 03.02.2009 07:16:06 (permalink)
            Nàng mười tám tuổi.
            Hành trang cho nàng bước vào đại học là câu nói đẫm nước mắt của mẹ:
            - Chợ Đồng Xuân cháy rồi, hàng họ nhà mình mang hết ra đấy bán sẽ không thu được tiền. Con đừng thi đại học nữa kẻo mất công, đằng nào mẹ cũng chẳng thể lo được...
            Vậy là giấc mơ học đại học đã tan thành mây khói!
            Đứa bạn thân kề tai nàng nói nhỏ: Học trung cấp vậy, học phí có 37.000đ thôi.
            Nghĩ đến câu nói của mẹ, nàng chùn bước. Nhưng chẳng lẽ không có cách gì khác sao?
            Và rồi nàng cũng nghĩ ra được cách. Tối đến xin phép mẹ đi làm gia sư cho các em, không hiểu sao ngày ấy mẹ tin thật, dù mẹ biết con gái mẹ học hành chẳng giỏi giang gì. Nhưng thật ra nàng cắp bộ áo dài duy nhất có trong nhà, mò sang nhà đứa bạn thân, nhờ anh nó chở đến các quán cafe để hát.
            Giọng hát của nàng không thật hay, nhưng cũng đủ để kiếm được 20.000đ mỗi tối. Một tháng có 4 lần thứ bảy là đã đủ để nàng đóng học phí cho cả hai chị em mà mẹ không hề biết. Mẹ cứ tin rằng con gái mẹ được học bổng, lại đi làm gia sư để nuôi em ăn học. Nàng xấu hổ trước lòng tin của mẹ.
            Nhưng thực tế món tiền đó chỉ giải quyết được học phí cho hai chị em, còn những khoản tiền khác nữa, thì nàng không thể lo đầy đủ cho cả hai chị em được. Mỗi khi có tiết học thêm buổi chiều, nàng lại lẳng lặng ngồi một góc thật xa để nhai chiếc bánh mỳ khô như ngói vỡ, nhưng nàng vui vì biết cũng vào lúc đó em nàng có đủ tiền ăn một bát phở.
            Cuộc sống quá khó khăn đã làm mẹ nàng trở nên chai sạn và không thể có thời gian chú ý đến nàng. Nàng cứ lớn dần lên như hoa cỏ dại, nhưng thánh thiện và hiền lành.
            Nhìn bố mẹ vất vả kiếm tiền, nàng thấy xót xa đến vô cùng, và nàng cho rằng biết đâu, đó cũng là sứ mệnh của nàng? Nàng cố gắng làm bất cứ việc gì để có thể kiếm được tiền, từ thêu thùa, đan len, làm những món đồ thủ công xinh xắn. Từ những thứ nhỏ nhặt đó, vốn liếng của nàng lớn dần lên. Rồi thậm chí có cả những Công ty lớn đến đặt mua hàng của nàng.
             
            Còn bây giờ, sau nhiều năm gian khó, nàng đã có thể ung dung nhìn lại những năm tháng đáng nhớ nhất trong cuộc đời. Nàng trân trọng nó như một kỷ niệm đầy trắc trở mà nàng và cả gia đình nàng đã phải vượt qua, dù có lúc tưởng như chẳng thể nào qua được.
            #6
              Chuyển nhanh đến:

              Thống kê hiện tại

              Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
              Kiểu:
              2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9