Hoa Cau thương nhớ!
Hà Thu 13.01.2009 23:27:53 (permalink)
Mưa rơi mãi không ngừng. Nước mưa trắng xoá, xối xả trên mái ngói. Mưa giăng kín đất trời như một tấm màn dệt bằng sương mờ. Từng hàng bong bóng nước trôi trên mặt đường mênh mang, mênh mang.


Đứng trước cơn mưa, em tự hỏi lòng mình, nước mưa là kỳ công của tạo hoá hay là nước mắt của người thiếu phụ mong tin chồng? Có lẽ là cả hai anh nhỉ!


Anh đã xa Việt Nam lâu lắm rồi, nhưng nỗi nhớ vẫn quẩn quanh em ngày đêm, nỗi nhớ cồn cào, khát cháy! Giữa cơn mưa em thấy mình bé nhỏ, lạc lõng và cô quạnh biết bao. Anh đi tìm ước mơ cho tương lai, để lại em, người vợ trẻ còn đầy ngỡ ngàng giữa một gia đình mà em còn chưa quen nề nếp. Đêm đêm nghe tiếng Dế kêu, em khóc thầm. Một phần thương anh vất vả lo cuộc mưu sinh nơi đất khách quê người, một phần thương em để tuổi xuân dần thoát khỏi tầm tay, thương cho những đêm trường lạnh vắng. Nghe mỗi cơn gió xào xạc ngoài hiên em lại ngỡ anh về.


Nhặt những chiếc lá vàng, rơi rụng giữa cơn mê ngập đầy nước mắt, tâm hồn em chao nghiêng. Những đêm không ngủ, em thì thầm với hàng cau trước ngõ về anh. Anh vẫn thường nói anh thích mùi hoa cau nhất, bây giờ cau đã nở hoa, anh vẫn mải miết tận nơi nào? Ngày ngày em quét hoa cau thả xuống bờ ao, hương cau vấn vít khiến em gần như không dám thở, em để dành hương cau ấy cho anh, để hương cau còn mãi đợi anh về.


Anh hãy về đi nhé! Về bên em, mình sẽ có những ước mơ thật gần và giản dị. Em chẳng cần những điều quá xa xôi, chỉ cần được bên anh mỗi ngày để nghe gió xào xạc giữa hàng cau, để nghe lá ngân vang tiếng hát, để đêm đêm trong căn phòng nhỏ không còn tiếng khóc thầm hoà chung tiếng Dế kêu.


Hãy về bên em, em sẽ cho anh thấy cơn mưa đẹp xiết bao giữa đất trời, mưa sẽ không bao giờ là nước mắt của thiếu phụ mong chồng, mưa chỉ là giấc mơ trên nhịp cầu Ô Thước.


Về đi anh!!!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.01.2009 07:25:13 bởi Hà Thu >
#1
    Hà Thu 13.01.2009 23:35:18 (permalink)
    Ngày...
    Sáng nay ngủ dậy, nghe tiếng chim hót bên hiên nhà. Em lại càng nhớ anh tha thiết. Em nhớ, em đã từng đọc cho anh nghe câu thơ: "Em hoàn chỉnh trong nỗi đau cóc cần an ủi, sung sướng vì hồn khỏi phải chia đôi".
    Nhưng anh ơi!
    Tâm hồn của em đã vỡ nát theo bước chân anh xa dần. Em làm sao có thể hoàn chỉnh khi thiếu anh được?
    Em đã cố gắng huyễn hoặc tình trong một tình yêu ngập tràn mà tự một mình em dâng tặng cho em, em cố tin đó là anh, là anh yêu em chứ không phải tự em yêu mình. Nhưng thật khó để làm được điều đó.
    Trong cuộc sống có bao nhiêu điều mình có thể làm mà lại không làm và bao nhiêu điều mình muốn làm mà không tài nào làm được. Anh có biết không anh?
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 14.01.2009 07:25:47 bởi Hà Thu >
    #2
      Hà Thu 14.01.2009 13:30:41 (permalink)
      Bà ơi!
      Tuổi ấu thơ của con đã được ấp ủ bằng những câu chuyện cổ tích của bà. Những câu chuyện đã đưa con đi thật xa, bằng những cánh cò chao nghiêng trên triền đê, những đám lá tre trôi nhẹ nhàng trên dòng sông đầy nắng.
      Giờ đây, mỗi khi buồn, con lại ra bến sông. Dòng sông của bây giờ không còn trong vắt, cũng không có lá tre với cánh cò, mà chỉ có gió và nắng. Nhưng dòng sông vẫn gợi lại cho con chút bình yên của tuổi thơ, gợi lại hình ảnh bà, nằm đung đưa trên cánh võng dưới rặng tre, giữa trưa hè... Dẫu sao con cũng thấy lòng nhẹ nhàng hơn.
      Giờ đây con không còn thơ bé, những giấc mơ của ngày xưa đã theo bà về nơi chân trời xa thẳm. Những gì mà con còn cảm nhận được, chỉ là một thiếu phụ đứng bên dòng sông, nước đục ngầu, và nắng, và gió, và những vết chân của thời gian đã đi qua, không bao giờ trở lại. Bên tai văng vẳng tiếng lòng như khóc than, tiếc nuối... Bà ơi! Hãy trở về với con, hãy mang về cho con những bình yên của ngày xa xưa ấy...
      Có nhiều khi, đứng trước những khó khăn, con tưởng mình không thể nào qua nổi, những lúc đó con lại mơ về bà, về những trưa hè cổ tích, về những lúc thế gian chỉ có mình con với bà. Con lại được bà ôm vào lòng vỗ về. Chỉ cần như vậy con lại đủ sức để bước tiếp trên cuộc đời.
      Bây giờ, biết bao nhiêu năm tháng đã đi qua, biết bao nhiêu vui, buồn, sướng, khổ con đã nếm trải trong đời. Con bỗng thấy mình là con chim mỏi cánh, con chỉ muốn được nằm xuống bên bà, được bà ru con trên cánh võng thần tiên, dù rằng bây giờ con đã lớn khôn. Bà ơi! Xin hãy đón con về...

      <bài viết được chỉnh sửa lúc 14.01.2009 13:39:10 bởi Hà Thu >
      #3
        Hà Thu 14.01.2009 23:36:45 (permalink)
        Bước chân cuối cùng
         
        Anh yêu!
        Mọi chuyện đến rồi đi trong cuộc đời như cơn gió thoảng. Nhưng khi gió bay đi rồi, đọng lại là những thứ chẳng hề ăn nhập. Có khi là hạnh phúc, là niềm vui, có khi là chút bụi bặm còn sót lại, có khi là lỗi lầm.
        Và sau một cơn gió thổi, em chợt nhận ra trong tay mình, còn sót lại một lỗi lầm như thế, một lỗi lầm không thể nào thay đổi được. Lúc đó em vẫy vùng trong tuyệt vọng, đau đớn, không nói được nên lời, và cũng không thể nào thoát ra nổi. Em nghĩ đến anh, đến những người yêu thương em nhiều nhất, rồi lại thấy mình có lỗi nhiều hơn.
        Trời rét buốt, em đi trên con đường đông người qua lại, nhưng dường như chỉ có mình em, em bé nhỏ, lạc lõng và âm thầm biết mấy. Em không biết phải làm gì, phải nghĩ ra cách gì để thay đổi mọi chuyện. Ước gì.....
        ***

        Em bước lên bước nữa, đếm từng nhịp cầu.
        - Nhịp thứ nhất: xa cha mẹ
        - Nhịp thứ hai: xa con
        - Nhịp thứ ba: xa anh
        - Nhịp thứ tư: xa những người thân
        - Nhịp thứ năm: để ra đi mãi mãi
        Nhưng khi bước chân thứ năm chưa kịp cất lên thì gió bất chợt thổi tung chiếc khăn quàng hờ hững trên cổ, bay lên cao rồi rơi xuống lòng sông. Chiếc khăn đã mang theo một thứ rơi xuống, đó là một ý định thật điên khùng.
        Hình như trời vừa có nắng lên. Em mỉm cười lau nước mắt, những nhịp cầu em mới bước qua bỗng như mời gọi:
        - Hà ơi! Quay trở về.
        Em lại đếm từng nhịp bước:
        - Bước này sẽ trở về gần cha mẹ hơn, bước này cho con, bước này cho anh, bước cho mọi người, em chợt thấy ấm lòng.
        Gío lại thổi, nhưng không còn heo hút. Nhìn những nhịp cầu xa vời vợi, em thấy bước chân mình trở nên vững vàng hơn.
        Bước thêm một bước thứ năm, và bước chân này để quay về mãi mãi!
        Anh yêu!
        Bước chân sau cùng ấy đã đưa em về lại chốn bình yên với những người yêu thương em nhất. Và em tin rằng: rồi gió sẽ lại cuốn đi khỏi em những gì gió đã từng để lại.
        #4
          hatim 16.01.2009 11:40:09 (permalink)



          ''Anh đã để mất em rồi''... Em phải nói với anh như thế dù trong lòng cay đắng vô cùng bởi vì anh không yêu em, bởi vì ''Mất em'' đối với anh không có nghĩa gì cả đúng không anh? Giá như anh biết thế nào là dối gian để em vui, giá như anh biết thế nào là lời xin lỗi... Không!

          Anh thật đến nỗi em không muốn anh nói nữa, em đã đánh đổi tình yêu của mình để giữ chân anh, không phải thật lòng em không muốn anh gặp V.. nhiều đến nỗi em phải đánh đổi hạnh phúc của mình mà tự đáy lòng em muốn biết anh có yêu em không và anh có thật lòng yêu em nhiều như lời anh nói?... Nhưng rồi... anh vẫn đi, em đứng đó, lạc lõng và cô đơn nữa, tất cả như sụp đổ dưới chân em, cảm giác như mình vừa đánh mất đi một điều gì đó quan trọng trong đời vậy, trái tim mất mát và tổn thương, mất cả niềm tin và tổn


           thương cả tình yêu và hạnh phúc.


          [font=""]Thoáng phút chốc em thấy hối hận, không phải em hối hận vì đã yêu anh mà vì em đã đánh đổi... Giá[font=""] như em nói ra như thế, giá như anh hiểu những gì em nghĩ, giá như anh yêu em nhiều như lời anh hứa, giá như em đừng quá tin vào sự kỳ diệu của tình yêu, giá như... và giá như... thì giờ đây em đâu buồn đến thế.

          Hạnh phúc đến với em bất ngờ và ra đi nhanh như cơn gió vậy, em chưa kịp hình dung thì nó đã bay xa rồi. Cuộc sống của em như bế tắc, nhạt nhẽo và vô vị nữa, em không còn tin vào cái gọi là ''tình yêu'' nữa và rồi... anh đến, như một định mệnh vậy, dù trong lòng lo lắng, sợ sẽ lặp lại nỗi đau ngày trước nhưng rồi những gì anh nói và em đã yêu anh, yêu nhiều hơn những gì em có thể nghĩ. Giờ ngồi đây, tất cả hiện về nguyên vẹn trong em... khi anh cầm tay em nói: "Hãy làm bạn gái của anh", đến những phút giây hạnh phúc bên nhau... Tất cả những điều đã từng làm em hạnh phúc thì nay vỡ oà, đau nhói trong tim.


          Dù đã thật cố gắng để không phải khóc mà sao nước mắt cứ thế tuôn ra không dứt. Em thấy mình thật dại dột và ngốc đến đáng thương. Anh đã hứa sẽ không làm em buồn mà sao hôm nay anh làm ta vỡ niềm tin trong em vậy anh? Tại sao anh không yêu em như lời anh hứa? Anh nói là anh vẫn yêu em nhưng những gì anh làm khiến em không hiểu được.

          [font=""]Anh thương yêu!
          [font=""]Hãy cho phép em một lần nữa thôi gọi anh như thế, một lần nữa thôi giữa muôn ngàn nỗi đau hôm nay em vẫn thấy có anh trọn vẹn, một lần nữa thôi anh trả nợ tình em để rồi ta mất nhau mãi mãi... bởi vì em yêu anh thật nhiều, bởi vì em đã cố gắng thật nhiều để níu giữ tình anh, em đã đánh đổi tất cả để giữ anh cho riêng mình... nhưng cuối cùng em vẫn là người thua cuộc, cuối cùng em vẫn phải ra đi, trả anh về là anh của ngày trước còn em về với thực tại không anh. Rồi đây, chúng ta không còn thuộc về nhau nữa, em sẽ không còn yêu thương trăn trở, không còn những phút giây giật mình vì sợ mất anh nữa, không lo lắng những lúc anh nói anh say, không cả những hạnh phúc bên nhau, cả những thấp thỏm chờ đợi đến lúc gặp nhau... Anh hãy sống thật tốt anh nhé, sống cho cả hạnh phúc của em nữa. Thời gian sẽ là liều thuốc nhiệm mầu chữa lành mọi vết thương trong em, và anh sẽ mang hạnh phúc đến cho một người không phải là em và cũng sẽ có một người mang hạnh phúc đến cho em dù em biết không ai thật lòng với em nữa dù có tình yêu và hạnh phúc. Có ai đó đã nói với em rằng "Hạnh phúc cũng như pha lê vậy, càng rực rỡ bao nhiêu thì càng mong manh dễ vỡ bấy nhiêu", tình yêu và hạnh phúc của chúng mình cũng vậy anh à. Em không trách anh đâu bởi lẽ đời phải thế đúng không anh?


          "Anh chỉ mang đến cho em toàn là đau khổ bởi hạnh phúc thì chóng quên còn đau khổ thì không bao giờ".
          Em chỉ trách mình không đủ sức giữ anh bên mình. Em xin lỗi anh, xin
          lỗi vì em không tốt, tại em đã không như anh mong đợi, tại em không thể cùng anh đi hết chặng đường còn lại như đã nói. Em sẽ không nói với anh rằng em sẽ yêu anh trọn cuộc đời nữa bởi vì biết đâu có lúc điều đó chỉ là nói dối mà thôi nhưng em sẽ nhớ những ân tình mà anh đã dành cho em hôm nay và mãi mãi. Hôm nay em sẽ đem tình yêu, hạnh phúc, kỷ niệm và cả đau khổ, đắng cay, tất cả những gì về anh cất vào nơi mà chỉ có em mới thấy được, đừng trách em vội vàng hay nông nổi hãy nghĩ rằng mình có duyên mà không có phận mà thôi. Em đã từng mong sẽ tặng anh những gì em, những gì em mơ ước nhưng không được rồi anh à, chỉ mình em thôi không đủ sức để níu giữ nữa rồi.

          [font=""]
          Lần cuối em tặng anh bài thơ em thích nhất
          ... Hãy mang hạnh phúc đến cho người anh yêu anh nhé,
           đừng bao giờ đối xử với người đó như đã từng đối xử với em... tạm biệt anh.

           
          CHào Hà thu mình làm bạn nhé
          #5
            Hà Thu 16.01.2009 16:55:25 (permalink)
            Anh!
            Em đã mải mê đi những bước chân không hề định trước. Tất cả mọi việc trôi qua những bước chân em như một cơn lốc xoáy. Và anh cũng vậy!
            Anh đến rồi đi, chẳng một lời tạ từ, không một câu chào tạm biệt. Anh để lại vết cứa trong lòng em thật sắc buốt.
            Mà cũng phải thôi, anh đã bao giờ nói lời yêu em đâu? Tất cả đều tại em, tại em cứ hy vọng, cứ mòn mỏi chờ trông một mối tình mãi mãi không thành. Và tự hỏi rằng: trong anh có bao giờ có em không?

            Bây giờ em không còn đi những bước chân như vậy nữa. Bước chân em đã có một bước chân khác để song hành. Nhưng vẫn là những bước chân mang cả hoài niệm về anh...
            Em đã tự an ủi mình rằng, hãy cố bước thêm bước nữa, chỉ bước nữa thôi sẽ đến Thiên đường.
            Và em cũng biết rằng bước chân song hành với em đã đưa em tới rất gần Thiên đường rồi, chỉ thiếu một khoảnh khắc, một bước chân nữa thôi. Nhưng em lại không bao giờ tới được. Và có lẽ suốt cuộc đời này anh sẽ mãi mãi nợ em điều đó!
             
             
            #6
              Hà Thu 16.01.2009 17:08:58 (permalink)
              HÀ TRẦN ƠI!
              Tớ nhớ cái ngày hai đứa mình mới đi làm, ấy và tớ đều thật trẻ con.
              Hai đứa chiều nào đi làm về cũng rủ nhau đi ăn sữa chua rồi bôi tùm lum vào nhau, lại còn giả bộ lờ đi khi đến lúc trả tiền. Hôm thì kiếm cớ về có hẹn, hôm thì "tớ phải đi đằng này bây giờ", có hôm chỉ đơn giản: "Mẹ tớ bảo tớ về sớm!" Rồi mặc đứa kia loay hoay trả tiền, đứa "bận việc" thì ba chân bốn cẳng biến mất...Tớ nhớ cái ngày mình còn đang học việc, lương có hơn hai trăm ngàn mỗi tháng. Hồi ấy hai đứa mình chia nhau năm mười nghìn để ăn trưa...Tớ nhớ cả những lúc mình giận nhau rồi giả bộ không chịu làm lành. Tớ nhìn mặt ấy phát ghét! Nhưng ấy có biếtLúc tớ giận ấy là lúc tớ thương ấy nhiều nhất.Lúc tớ giả bộ trốn không trả tiền là lúc tớ biết ấy hết tiền nên giả bộ như vậy để đi ra trước ấy rồi lén trả tiền.Lúc tớ tranh dành tùm lum với ấy là lúc tớ xem ấy như chị em gái của mình.Lúc ấy chuyển cơ quan khác, tớ bảo: đi càng nhanh càng tốt, nhưng khi ấy đi rồi tớ lại lén khóc một mình. Còn bây giờ, đã mười năm trôi qua, tớ muốn nói với ấy rằng:TỚ NHỚ ẤY!
              #7
                Hà Thu 03.02.2009 06:58:07 (permalink)
                Bà nội ơi!
                Tuổi ấu thơ của con được ấp ủ bằng những câu chuyện cổ tích của bà. Những câu chuyện đã đưa con đi thật xa, bằng những cánh cò chao nghiêng trên triền đê, những đám lá tre trôi nhẹ nhàng trên dòng sông đầy nắng.
                Giờ đây, mỗi khi buồn, con lại ra bến sông. Dòng sông của bây giờ không còn trong vắt, cũng không có lá tre với cánh cò, mà chỉ có gió và nắng. Nhưng dòng sông vẫn gợi lại cho con chút bình yên của tuổi thơ, gợi lại hình ảnh bà nằm đung đưa trên cánh võng dưới rặng tre, giữa trưa hè... Dẫu sao con cũng thấy lòng nhẹ nhàng hơn.
                Giờ đây con không còn thơ bé, những giấc mơ của ngày xưa đã theo bà tôi về nơi chân trời xa thẳm. Những gì mà con còn cảm nhận được, chỉ là một thiếu phụ đứng bên dòng sông nước đục ngầu, và nắng, và gió, và những vết chân của thời gian đã đi qua, không bao giờ trở lại. Bên tai văng vẳng tiếng lòng như khóc than, tiếc nuối... Bà ơi! Hãy trở về với con, hãy mang về cho con những bình yên của ngày xa xưa ấy...
                Có những lần con hư bị bố đánh đòn, đêm nằm mơ thấy bà, vẫn còn nức nở: Bà ơi! Bố đánh con...
                Có nhiều khi, đứng trước những khó khăn, con tưởng mình không thể nào qua nổi, những lúc đó con lại mơ về bà, về những trưa hè cổ tích, về những lúc thế gian chỉ có mình con với bà. Con lại được bà ôm vào lòng vỗ về. Chỉ cần như vậy con lại đủ sức để bước tiếp trên cuộc đời.
                Bây giờ, biết bao nhiêu năm tháng đã đi qua, biết bao nhiêu vui, buồn, sướng, khổ con đã nếm trải trong đời. Con bỗng thấy mình là con chim mỏi cánh, con chỉ muốn được nằm xuống bên bà, được bà ru con trên cánh võng thần tiên, dù rằng bây giờ con đã lớn khôn. Bà ơi! Xin hãy đón con về...
                #8
                  Chuyển nhanh đến:

                  Thống kê hiện tại

                  Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                  Kiểu:
                  2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9