Truyện Ngắn : Soán đoạt
pink_heart 19.01.2009 14:25:17 (permalink)
Chị vừa khóc vừa gào lên giữa đêm khuya vắng lặng, vào khoảng không lờ mờ sương khói:
- Anh đã làm gì thế? Đây là nhà của tôi mà, sao anh lại cứ tự tiện quyết định mọi việc theo ý anh như thế?
Anh xuất hiện trước mặt chị, giọng gầm gừ:
- Nó cũng là nhà của tôi.
- Đó là trước kia, gia đình anh đã bán nó cho tôi rồi.
- Họ bán chứ tôi không bán, nó vẫn là nhà của tôi.
- Nếu anh không bằng lòng, sao anh không ngăn cản họ. Anh đã từ bỏ hết mọi thứ, sao anh vẫn cứ khư khư giữ lại cái nhà? Sao anh không để cho mẹ con tôi yên?
- ….
Chị vẫn khóc, bây giờ thì lặng lẽ khóc, úp mặt vào hai bàn tay khóc, đôi bàn tay sần chai, ngồi sụp xuống bậc thềm ẩm, lạnh. Anh bước đến, ngồi xuống bên chị, lặng lẽ…Đêm đã khuya lắm rồi, mưa đã tạnh hạt, nhưng sương trắng rơi dày như những hạt mưa li ti, gom quầng sáng vàng vọt của ngọn đèn thành một chùm nhỏ, đẩy những bóng thông ra xa lắc sau màn sương mờ ảo. Chị ngưng khóc, thở dài. Anh hỏi thì thầm nhưng gió thoảng:
- Em có muốn anh đi không?
- Anh đi đâu?
- Ra khỏi nhà này.
- Rồi anh đi đâu?
- Anh cũng không biết, quanh quẩn đâu đó!
- Thế thì sao em chịu nỗi!
- Anh chỉ muốn nói với em, anh muốn ở đây, không phải vì cái nhà đâu, vì em thôi!
- Em biết, nhưng tại sao mọi chuyện lại ra thế này? Sao lại tác động đến con cái em, sao lại quyết định những chuyện mưu sinh hằng ngày như thế làm gì.
- Anh không làm như thế đâu, anh chẳng bao giờ động chạm, hay xúi dục gì các các con em đâu. Mấy thằng nhóc bạn bè của nó đó. Tụi nó còn trẻ dại, sao em lại nghĩ anh tác động đến các con em? Anh cũng chẳng quyết định gì chuyện làm ăn của em cả.
- Nhưng mấy thằng nhóc đó chẳng phải là do anh rủ rê chúng đến hay sao?
- Không, anh chẳng rủ rê đứa nào đâu. Thời anh mới đến đây, tụi nó đã ở đây từ lâu rồi. Chúng là dân kỳ cựu ở đây mà. Lúc đầu chúng ở quanh đây thôi. Từ khi em đến, chúng mới tụ tập lại, lúc đầu đến nghe em đàn, em hát. Sau được em mời ăn , chúng mới trụ lại đấy chứ.
- Sao anh không dạy dỗ chỉ bảo chúng?
- Có phải con mình đâu mà dạy, mỗi khi chúng quậy phá anh vẫn ngăn cản chúng đấy chứ. Tụi nó còn trẻ mà, đứa nào cũng muời tám, đôi mươi, đã chững chạc gì đâu, mình cũng thông cảm phần nào.
- Nhưng chúng tác động xấu đến con em! Ngay cả anh cũng vậy, anh không tác động, làm sao mà con em dám đuổi ba chúng nó ra khỏi nhà?
- Đó là vì anh thấy ba chúng đối xử tệ với em quá, đã ra ngoài bồ bịch lăng nhăng, về lại đối xử với vợ con chẳng ra gì, lại còn nhốt em suốt ngày ở nhà…
- Không phải anh đưa đường, dẫn lối cho ổng, xúi dục ổng làm những chuyện bậy bạ như thế, để cuối cùng phải mất vợ, mất con, cuốn gói ra khỏi nhà hay sao?
- Anh có tài thánh à? Có tâm ma, thì ma mới xúi được. Sao đổ hết cho anh như vậy? Ổng làm thì ổng chịu chứ.
- Nhưng đừng nói là anh không tác động đến con em.
- Ừ! chỉ có chuyện đó thôi, vì xót cho em quá thôi.
- Nói thế không thật, từ khi ổng ra khỏi nhà, anh mới đến ở đây được. Chứ trước đó em có thấy anh đâu.
- Anh tránh không cho em thấy thôi, anh cũng sợ hắn biết, hắn trả thù. Ai mà biết được hắn sẽ làm gì hại anh…
- Em phải làm gì với mấy thằng nhóc quậy phá kia đây, chúng tác động ngày càng xấu đến con em.
- Nhưng chúng đã làm gì?
- Chúng nó giữ chân tụi nó, chẳng cho đi đâu. Đến đi chợ mua hàng về bán cũng không đi. Quán café mà chẳng có thứ gì ngoài café, trà atiso, trà lipton, chanh. Ngay cả đá cũng không có. Em chẳng biết làm ăn như thế này sao tồn tại nỗi.
- Người ta đến đây là để nghe em hát, chứ quan trọng gì thức uống.
- Đó thấy chưa, vậy mà anh bảo anh chẳng tác động gì đến.
- Thì anh nói vậy thôi. Ai cũng vui vẻ cả mà.
- Vui à? Anh có biết nó tính bao nhiêu tiền một ly trà không? Ba mươi ngàn, gấp ba lần giá em vẫn tính. Bằng cả mấy quán café sang trọng ở Sài gòn.
- Thì đâu phải chuyện tiền ly nước. Họ đến nghe em hát, thì họ phải trả tiền cho xứng đáng chứ.
- Đó cũng lại là ý anh?
- Không, anh chỉ thấy nó hợp lý thì người ta mới đến nữa chứ.
- Không thể nói chuyện với anh được
- Được mà. Vậy anh không nói nữa.
- Anh có biết tụi nó dành phòng ngủ của con em không? Tụi nó ồn ào, sục sạo cả đêm không cho tụi nhỏ ngủ, khuya nào tụi nhỏ cũng ôm gối vào giường em.
- ….
- Cả ngày không chịu đi đâu, đứa lớn rồi cũng chẳng đi làm, chẳng có bạn bè, bồ bịch gì bên ngoài. Chỉ rúc rich đùa giỡn, thì thầm trò chuyện suốt ngày. Làm việc thì lơ ngơ, chẳng chú tâm gì, vừa làm vừa nói chuyện. Chán!
- …
- Em thì sao cũng được. Nhưng tụi nhỏ cứ thế này, thì sống sao đây? Còn tương lai, còn học hành, làm ăn nữa chứ. Riết rồi cái nhà này chẳng có gì ra cái gì cả, sống chẳng giống ai….
- Thôi em đi ngủ đây, em mệt mõi quá rồi.
- Ừ ! em đi ngủ đi.
Anh sờ nhẹ lên vai chị, rồi đi vòng qua hông nhà…Chị thở dài, khép cửa.

Trong quán đã đã có mươi người khách, đa số khách quen. Lâu nay khách không ngồi ngoài vườn nửa, một phần vì thời tiết Đà lạt mùa này về đêm rất lạnh, sương xuống nhiều, một phần vì dạo này anh cứ lãng vảng bên ngoài và đã có người trông thấy anh, họ kháo với nhau và họ…sợ!
Nàng lạnh người khi một nhóm năm người bước vào quán. Da nàng rờn rợn, mạch máu như căng phồng lên, dồn hết sức nóng lên mặt. Óc nàng căng lên từng luồng khí nóng bốc hừng hực trên đỉnh đầu… Một người trong bọn họ là bạn nàng, cô ấy là dân Đà Lạt, cũng ở gần đây thôi. Và hai người nửa khá quen, còn hai người kia mới thật đáng ngại!
Người phụ nữ to, cao khuôn mặt trắng, nhìn nàng bằng cái nhìn trừng trừng đầy ý chí muốn khuất phục. Và ngay khi họ vừa ngồi xuống, nàng đã dằn chiếc gạt tàn lên bàn Giọng dọa dẫm:
- Tôi phải trị cho chúng sợ!
Cô bạn đề nghị nàng ngồi chơi với nhóm họ. Khi nàng vừa ngồi xuống, người phụ nữ đã dán vào mặt nàng cái nhìn như đóng đinh, miệng cô ta lẩm nhẩm đọc chú, tay bắt ấn. Nàng quắc mắt trừng lại, cả người rộn cảm giác bị châm chích khắp nơi. Đầu muốn vỡ tung bởi một áp lực vô hình…Người thanh niên hết đưa cái nhìn vuốt ve, trấn an, dỗ dành cho người phụ nữ, lại đưa về phía nàng. Anh ta như muốn nói : Thôi nào! thôi nào! Yên nào, không sao, không có gì đâu, vui vẻ đi nào, chẳng ai làm hại ai đâu, tất cả đều chỉ muốn điều tốt đẹp cho nhau thôi…Kỳ lạ một điều là những ngôn ngữ trong mắt anh ta cả nàng và người phụ nữ kia đều cảm nhận được, nó lặng lẽ gở khỏi mặt nàng cái nhìn trừng trừng đầy thách thức, gỡ khỏi mặt người phụ nữ kia cả cái nhìn đóng đinh lẫn những câu chú đang lẩm nhẩm trên môi. Gở bỏ không khí căng như tấm thủy tinh sắp rạn vỡ giữa không gian tĩnh mịch như không người…
Họ vui vẻ uống trà, đàn hát. Chỉ mình nàng và người thanh niên thay nhau hát cho cả phòng nghe. Âm thanh bay bỗng trong căn phòng sáng mờ bởi những ngọn nến thắp trên những giá treo tường. Những điều có thể và không thể: Thời gian đã qua đi không thể trở lại Dòng sông đã ra đi làm sao về chốn cũ. Náo nức khơi xa không thể thiếu những cánh buồm. Đã có sông sâu không thể thiếu những suối nguồn, vắng anh trên đời đâu còn tinh yêu. Người đã ra đi có thể trở lại. Vòng tay yêu thương có thể rộng mở. Bóng mây muộn sầu có thể dần tan. Đã có sông sâu không thể thiếu những suối nguồn. Người đã ra đi có thể trở lại, vết thương ngày nào có thể liền da .Có thể một ngày mai chúng ta sẽ thành đôi? Còn đâu miền dương gian khi úa tan mặt trời, bình minh có lên ngôi khi không còn đêm tối?... Giọng hát của người thanh niên không phải là âm thanh của cung tơ mà nàng cất công giăng khắp ngôi nhà này, khu vườn này, anh ta nhấn giọng như nhắn gởi như khẳng định những điều có thể và không thể. Phải chăng nàng đang sống với những điều không thể?
Nàng hát : Giết người trong mộng: Giết người đi, giết người trong mộng vẫn hiện về, giết người đi, giết người quên tình nghĩa phu thê… Những dây đàn bỗng căng cứng, âm thanh rền vang, giọng nàng ngân lên những âm thanh kim khí như những sợi thanh quản bỗng biến thành những cọng thép rung lên…Và dây đàn đứt phựt một tiếng, dây đàn quất mạnh vào tay nàng rớm máu.
Nàng im bặt, nhìn ra . Anh đi dọc theo hàng cửa sổ , vừa đi vừa đập tay vào những ô cửa kính như gió thật mạnh xô vào làm những khung cửa đóng chặt rung lên ồn ả , rồi anh xoay nắm cửa ra vào, bước vào như một cơn lốc, đi ngang qua nàng, vẻ lạnh lùng, căng thẳng và giận dữ. Tất cả khách trong quán đều nhìn ra những ô cửa sổ. Họ không nhìn thấy anh đi ngang qua phòng, chỉ người thanh niên xoay cái nhìn theo anh, mặt anh ta có vẻ lo lắng! Nàng biết anh ta cảm nhận được sự giận dữ của anh, dù có thể anh ta cũng không nhìn thấy anh.
Nàng bước ra cửa, nhìn ra ngoài : không gian tĩnh lặng, một mảnh trăng non treo mờ nhạt trên bầu trời sau lớp sương mù, những bóng thông lặng lẻ đứng im, không một chút gió để reo vi vu. Nàng quay vào, đóng cửa.
Người phụ nữ lại đóng đinh cái nhìn vào nàng, môi lại lẩm nhẩm chú nguyện, anh thanh niên cười hiền lành, có phần gượng gạo.
- Khoảng 10g là anh ấy đến. Hôm nay có vẻ bực bội. Mỗi lần đứt dây đàn như thế là tôi biết anh ấy giận lắm. Nhưng chưa thấy giận như hôm nay.
Ai cũng liếc nhìn đồng hồ. Đúng 10g! Người thanh niên quay qua người phụ nữ nói nhỏ:
- Thấy chưa, em đã nói là không cần trấn áp đâu. Đừng chú quang minh nửa. Mình đến nhà họ mà sao muốn đuổi họ đi được. Làm họ giận phiền lắm, chẳng giúp được ai đâu. Để từ từ tính cách.

Khách lần lượt và thầm lặng ra về, nàng nhìn theo từng người đi xuống con dốc đất đỏ ngoằn ngèo, được tạo nên bởi dòng nước mưa xoáy vào đất trơ lên những rễ thông vắt ngang dọc, trơ lên những hòn sỏi nhỏ…Sợ họ trượt ngã, nên nàng canh chừng cho đến người cuối khuất khỏi tầm nhìn để tắt những ngọn đèn vàng vọt soi con đường đi xuống.
Anh đã ngồi trong góc quán, khuất vào bóng tối
- Anh không thích những người đó, họ muốn gì?
- Anh không cần phải thích bạn em, nhưng anh cũng không có quyền tìm cách đuổi họ đi.
- Nhưng họ muốn đuổi anh đi.
- Đó là anh cảm thấy thế, họ đuổi anh làm gì. Anh đang làm mất dần khách của em. Mẹ con em sẽ khốn khổ, em chẳng nuôi nỗi tụi nhỏ đi học nữa. Thi nó sắp vào đại học.
- Anh và tụi nhóc vẫn mời khách đến quán cho em đấy chứ. Sao lại nói anh đuổi khách của em?
- Chỉ để em lo hai bữa ăn ngày mùng 2 và ngày 16 cho đầy đủ, mấy người mới dẫn khách đến đây thôi. Chứ lo gì cho mẹ con em, anh tưởng em không để ý chỉ có ngày mùng 1 và 15 là đắt khách thôi à? Dù có mưa gió, bão bùng thì hai ngày đó vẫn đông nghẹt. Nhưng những ngày còn lại thì sao? Anh đuổi một lúc cả bàn, cả chục người, đuổi thẳng, chẳng nể nang, lịch sự gì. Lại còn bảo đuổi ngay để khỏi mất công rót trà! Rồi có lúc lại cương quyết không cho em hát. Hễ em cứ hát là anh gào lên như lệnh vỡ làm họ sửng sốt thế kia. Càng ngày anh càng lấn át em, em không còn là em nửa. Em phải làm tất cả những gì anh muốn là sao? Em sống cuộc đời của em hay của anh?
- Anh đâu muốn những điều tệ hại thế cho em!
- Thế thật ra anh muốn gì?
- Anh có muốn gì đâu? Anh không biết anh muốn gì!
- Thế sao anh chứ vảng vất ở đây?
- Anh cũng không muốn thế!
- Thì ít ra anh cũng phải có điều gì cầu, ước để tồn tại chứ?
- Anh yêu em!
- Anh biết điều đó là không thể, phải không? Vậy mình chỉ làm khổ nhau thôi. Em cũng yêu anh mà khổ sở thế này. Nghĩ về điều đó đi. Em đi ngủ đây
- Ừ ! ngủ ngon nhé.
- Anh bảo mấy thằng nhóc để yên cho con em ngủ. Tụi nó mà quậy phá là em nhờ người đuổi tụi nó đi hết đấy.

Hiệp, người thanh niên đến quán của chị hát dạo trước mời chị ra quán café An Tiêm. Anh ta yêu cầu chị một điều rất khó: Chị phải phát tâm nguyện, cầu ước cho anh ấy đi, đến một nơi an lạc, tốt đẹp cho anh ấy, nơi mà ngay cả Hiệp, chị hay anh ấy đều không thể biết nó như thế nào? Nhưng anh ấy sẽ thoát khỏi kiếp lang thang, vất vưởng, đói lạnh, thoát khỏi những dằn vặt, căm giận khốn khổ như bây giờ. Chị cô độc và anh ấy là nguồn an ủi duy nhất của chị. Chị không dám hứa điều gì với Hiệp. Nhưng Hiệp cũng không o ép chị, anh ta nói : Khi nào chị thật tâm cầu ước cho họ, tất cả họ ra đi, thì sẽ có người đến giúp chị làm điều đó.
Thi bỏ việc ngoài phố, nó chẳng học hành gì dù kỳ thi đại học đến nơi rồi. Mới đạt giải hùng biện tiếng Anh, bây giờ cũng bỏ hẳn việc học, suốt ngày rì rầm, lẩm bẩm trò chuyện, đùa giỡn, hết trong những góc tối lại ra mấy xó xỉnh ngoài vườn…Thằng anh nó thì bỏ hẳn, không về nhà thăm mẹ thăm em nữa!!!
Cô bạn thân đến chơi, thấy con nhỏ cứ thẩn thờ, lảm nhảm ..Sốt ruột quá, đã nhờ thầy Hiển Linh giúp cháu, nhưng thầy từ chối. Lại bảo người đã đến sẽ quay trở lại. Thế là ngày tháng cứ trôi qua giữa cái ồn ào náo nhiệt núp dưới vẻ bình lặng vắng vẻ của quán trên đồi…

Nàng tâm sự với anh:
- Em phải có quyết định rõ ràng thôi, em phải vì con em. Đời em còn gì nửa mà phải cân nhắc, em sẵn sàng cho anh cuộc sống của em. Nếu không vì con, thì em vui lòng sống nốt cuộc đời này với anh, bất chấp mọi ngang trái mà cuộc tình hai cõi này gây ra, từng này tuổi rồi em cần gì nửa mà tiếc nuối..
- Em muốn sao cũng được, anh sẽ làm mọi điều em muốn.
- Nhưng anh phải tin rằng em muốn điều tốt nhất cho anh, muốn anh được bình an, hạnh phúc. Muốn anh không khổ sở vì bất cứ điều gì. Nhưng anh phải tin vào điều đó, anh phải biết nơi anh đến sẽ tốt đẹp hơn cho anh, thì anh mới có tâm vui vẻ, thanh thản mà đi. Không thể đi đến nơi đó với buồn khổ thất vọng, oán hờn. Người vừa khóc lóc đi đến dự tiệc thì cả bữa tiệc cũng chẳng ai vui, phải không?
- Ừ! Em bảo gì anh sẽ làm như thế.Nếu em tin nơi đó tốt đẹp hơn cho anh thì anh cũng sẽ tin
- Nhưng anh có chắc là anh thật tâm như thế không? Nếu không thì chẳng thà anh cứ ở đây, dù cả hai đứa mình đều khốn khổ còn hơn là anh từ bỏ chốn địa ngục này thì lại sa vào chốn địa ngục khác.
- Anh biết em muốn điều tốt cho anh mà. Anh làm được.
Nhiều đêm nàng nằm khóc, nàng biết anh cũng buồn khóc . Nàng nghĩ về nơi anh sẽ đến…Khi nước mắt nàng thôi rơi, khi nàng đã tin vào một nơi tốt đẹp mà anh sẽ đến, và nàng cũng sẽ đến. Nơi tất cả mọi người đều sẽ đến.
Thì Hiệp lên quán. Anh ta đi cùng vài người bạn. Họ xin phép đi thăm nhà, thăm vườn, rồi ngồi uống café. Nàng ngồi với họ, cảm thấy anh đứng sau lưng mình, cảm thấy lũ nhóc nghịch ngợm kia thôi đùa giỡn, quậy phá mà cũng im lặng lắng nghe, chúng ngồi đầy trong quán, đứng quanh bàn…Họ nói về phương tiện mà tha lực của chư vị đã sẵn sàng đưa các vị quanh đây đến nơi mà họ cầu ước… Họ nói về cuộc chiến tranh đã cướp đi mạng sống của bao nhiêu thanh niên tuổi vừa mười tám đôi mươi, của cả hai phía. Xác họ vắt ngang rào, văng vãi khắp nơi trên ngọn đồi này, nơi mà trước kia là một căn cứ quân sự. Hãy bỏ hết những ấm ức, những luyến tiếc cuộc đời này chỉ vì phải ra đi khi còn tuổi trẻ, rằng có vô lượng kiếp để sống, tiếc chi mãi kiếp người… Họ nói với anh về việc anh đã thất chí như thế nào và việc anh tự sát đã gây khó khăn cho anh, để phải vất vưởng thế này, hãy nhìn về phía trước. Anh đã từ bỏ cuộc sống nhưng thật tâm còn nhiều luyến tiếc, oán giận. Tâm phải thanh thản, từ bỏ là từ bỏ trong tâm, không phải từ bỏ thể xác, từ bỏ vật chất. Tâm linh chứa đựng tất cả hạnh phúc và đau khổ, thiên đàng và địa ngục. Hãy hướng tâm đến những đều tốt dẹp thì sẽ được thanh thản và an lạc…Họ nhìn vào mắt nàng khi nói, lời nói không dành cho nàng. Nhưng nàng hiểu, và nàng biết anh sẽ hiểu…
Cuộc chia ly không có nước mắt, vì đó chính là điều nàng thật tâm cầu mong cho anh và anh cũng cầu mong nàng có một cuộc sống bình an. Đêm đó, khi trời vừa tắt nắng, bóng tối chập choạng vây quanh khu đồi, nàng chưa bật một ngọn đèn nào. Những ánh sáng lấm tấm như lân tinh hiện lên trên các lối đi, phát thành tia dài lên trời như những sợi thủy tinh màu vàng nắng. Lần đầu tiên nàng thấy rõ lũ nhóc với áo quần tả tơi, đầy máu. Chúng là những thanh niên trai trẻ, quân phục khác màu. Và anh, vẫn chiếc áo khoác màu đen, chiếc nón vải sùm sụp trên đầu. Họ đi về phía những tia sáng màu nắng, tan khuất dần…Nàng như thấy nụ cười của anh khi ngoảnh lại nhìn. Nàng mỉm cười.

Con gái xuống Sài Gòn học đại học Ngoại thương, phải ở trọ nhà ông mục sư, làm thêm kiếm tiền học. Thỉnh thoảng gọi điện thoại về cho mẹ :
- Mẹ ơi ! mẹ khỏe không? Mẹ ơi mẹ vui không? Quán có khách không mẹ???
Bao nhiêu là câu hỏi, giọng trong trẻo hồn nhiên vui tươi…Làm như đã đi lâu lắm không về.
Thằng con trai lớn đã về nhà giúp mẹ chăm sửa mấy giàn hoa trái quanh vườn. Bàn tay chị bớt sần chai hơn dạo trước. Nó suốt ngày chụp hình, vẽ vời gì đó, đóng khung treo đầy nhà. thỉnh thoảng bán được lại mang tiền cho mẹ.
Chị vẫn hát hàng đêm, tiếng hát trầm ấm nhưng không còn rền vang những âm thanh kim loại. Ngoài khách du lịch tò mò vì danh đuổi khách của chị đến ngày càng đông, khách cũ vẫn đến như nhớ giọng hát của chị. Thỉnh thoảng chị cũng phải “ mời về “ những nhóm khách đùa giỡn ồn ào. Mỗi lần thế chị lại nghĩ đến anh. Nhưng chị biết chắc rằng đó chính là ý muốn của chị chứ không phải do bất cứ ai tác động.
Mỗi tối, trước khi tắt đèn, đóng cửa quán, chị lại cầu xin cho ba cõi siêu thoát, an lạc. Lời nói phát ra môi như một lời cầu chúc, như một lời chia tay.

NT Mỹ Liên
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9