truyện ngắn: Hoa hồng Nhung
pink_heart 19.01.2009 14:37:09 (permalink)
Hoa hồng nhung.
Hoa hồng như một cô gái đẹp và duyên. Sự hoàn mỹ của nó khiến ai cũng muốn sở hữu, muốn chiếm đoạt. Tạo hoá cho nó thêm những chiếc gai sắc nhọn để phòng vệ. Đẹp rực rỡ, thơm nồng nàn… Chẳng phải tự nhiên mà người ta chọn nó làm biểu tượng cho tình yêu. Để nhận được cái đẹp và hương thơm đó, người ta phải trả giá bằng máu.
Hoa hồng dù chính tay ta trồng, mua được, trộm cắp, mang tặng, hay được tặng, đều có thể làm ta rướm máu.
Ai đó đã nói về bánh mì và hoa hồng. Có những lúc hắn không có bánh mì, nhưng vẫn có hoa hồng. Những chiếc chậu con vẫn nuôi sống những bụi hoa hồng gai góc, nhưng không trồng được những khoai, sắn giúp no lòng. Những nụ hồng vẫn nở .

Nàng vẫn thường nhìn qua ngôi nhà đó, mỗi khi đến nhà Hảo chơi. Cách một con đường nhỏ, đối diện nhà Hảo, ngôi nhà có những chậu hoa hồng. Nàng thích hoa hồng, rất thích!
Từ lâu người ta không bán hoa hồng ngoài chợ nữa, không nhớ từ bao giờ? Có lẽ từ lúc rau, cá cũng phải mua ở cửa hàng. Thi thoảng lắm nàng mới nhìn thấy những nụ hồng hiếm hoi trong sân vườn nhà ai đó.
Đang có một nụ hồng đỏ thắm nở trên chậu. Hàng chậu xếp dưới cửa sổ. Từ cánh cổng sắt có vòng xích vắt qua, đến cửa sổ là một khoảng sân rộng…Nàng luôn phải chống lại ý muốn trẻ con, kỳ cục của mình là cắt trộm đoá hoa xinh đẹp. Nếu cánh cổng mở, nếu những vòng xích không kêu leng keng trong trí tưởng tượng của nàng thì khó có gì ngăn được nàng rón rén bước vào sân nhà đó…
Buổi chiều tĩnh mịch, xóm vắng…Hắn xách thùng nước tưới mấy chậu cây, dừng lại hơi lâu trước chậu hồng có nụ hoa đang nở. Nàng không nhìn thấy hắn nâng niu đoá hoa, nhưng nhìn thấy hắn khom lưng xuống, cọ mũi vào nụ hoa…
Nàng quan sát hắn khi hắn băng qua đường, bước vào quán tạp hoá của Hảo mua thuốc lá. Rồi buột miệng nói với hắn như với người quen từ bao giờ :
- Hoa hồng nhà anh đẹp lắm.
Hắn nhìn nàng với tất cả ngỡ ngàng của người mới gặp lần đầu, có phần ngượng ngịu :
- Cô thích không ? Tôi hái cho cô nhé.
- Đương nhiên là thích rồi, nhưng kỳ lắm, anh trồng bao lâu mới ra hoa lại xin của anh.
- Không sao đâu, có người cùng thưởng thức với mình.
Hảo cười trêu :
- Thôi đi, còn vờ từ chối nữa, anh mà không cho, thì nó cũng qua ăn cắp của anh thôi, chẳng lần nào đến chơi mà nó không rập rình chỏ mắt sang nhà anh, vừa ngắm vừa dòm chừng chờ cơ hội. Cả ba cười phá lên.

Nàng đã nhận đoá hồng đầu tiên của anh như thế. Và tất cả những ngày lễ, sinh nhật…Nàng đã nhận tất cả hoa hồng mà anh trồng, anh mua được, anh nhìn thấy và cả anh trộm được. Mà nhiều nhất vẫn là ngày 26 tết. Mẹ sinh nàng cận tết, nên chỉ nhớ chính xác ngày âm lịch. Anh vẫn để dành những nụ hồng cho ngày hôm ấy. Cho đến…
Không một đoá hồng nào nở trong suốt cả tuần.!
Suốt ngày 26 tết, anh đã đi vòng quanh các chợ, chẳng sạp hoa nào có bán hoa hồng, chỉ toàn cúc, vạn thọ… các loại hoa dùng để cúng trong ngày tết. Tối 26, anh chở nàng dạo quanh chợ hoa và cây kiểng. Không có hoa hồng! Không một chậu hoa hồng nào, để anh có thể cắt một nụ!
Linh cảm xấu làm nàng buồn rũ rượi!
Không một đoá hồng! Tình yêu sẽ chết ! Cái chết như được báo trước.
Anh an ủi nàng bằng bong bóng bay, bằng những nụ hoa đồng tiền. Nàng an ủi anh bằng nụ cười, ánh mắt vẫn ngập ứ nỗi buồn. Anh xin nợ nàng một đoá hồng. nàng cười buồn : Em linh cảm anh sẽ chẳng bao giờ trả được nợ cho em.
Mùng hai tết, ba nàng bảo cả nhà sẽ về quê. Xe dừng lại giữa đèo vào lúc trời sụp tối. Mọi người dắt díu nhau đi trong câm lặng, rúc dưới những bụi cây thấp và đầy gai, trèo qua những tảng đá tròn và trơn nhẩy trong bóng tối, lội xuống nước, dầm mình…Những ánh đèn loé lên trong bóng tối dày đặc. Không có một tiếng nói, chỉ có những hành động rón rén …Tất cả đều thầm lén như kẻ trộm…
Nàng đã bỏ anh đi như thế đấy. Chẳng có cảnh chia ly đầy nước mắt, chẳng hứa hẹn thề thốt…Không một lời tạm biệt

- Em về đi, về cho anh trả nợ em.
- Anh nợ gì em?
- Anh nợ em đoá hồng ngày 26 tết.
- ….
Tim nàng nhói lên, cái đau quen thuộc. Nó cộm lên như có những viên sỏi sắc cạnh cộm lên trong từng nhịp đập của trái tim. Cái đau nàng vẫn gặp đều đặn mỗi năm vào sinh nhật, dù trong nhà, ngoài vườn ngập sắc hoa…
- Đừng làm khó em. Em quên món nợ đó rồi.
- Không. Em tính luôn nợ những năm sau đó, cộng lãi nữa, anh sẽ trả em cả triệu đoá hoa hồng.
- Bây giờ mua cả triệu đoá hồng cũng dễ rồi anh nhỉ? Người ta trồng sẵn rồi, anh chỉ đặt mua!
- Anh vẫn trồng những chậu hoa hồng, anh vẫn có hoa cho em vào những ngày 26 tết. Nhưng không thể trao tận tay em, nên anh muốn đền cho em. Anh không bao giờ để thêm một ngày 26 tết nào trôi quá mà không có hoa hồng. Cái ngày ấy như một định mệnh, nó đã xui khiến…
- Đừng nhắc đến ngày đó nữa, em đã linh cảm mọi chuyện từ hôm đó. Em không bắt đền anh nữa. Đó là số phận!
- Anh đã xin nợ em mà.
- Em đã tự trồng cho mình rất nhiều hoa hồng. Hoa hồng ở đây rất dễ trồng, toàn những giống đẹp, lại hợp khí hậu, vườn nhà em lúc nào cũng đầy hoa.
- Em biết trồng hoa và tự trồng cho mình? Em có hạnh phúc không?
- Có, vì em luôn có hoa hồng. Em sẽ chỉ cho anh cách tưới làm hoa tươi tốt và lâu tàn.
- Nếu em không về, anh trồng hoa cho ai nữa ?
- Xạo! Trồng cho chính mình, để đỡ tủi thân khi không có người tặng mình chứ sao.
- Ừ ! Xạo thật, anh luôn trồng cho chính anh trước khi mang tặng. Chỉ cách cho anh đi.
- Pha một thìa nước rủa chén vào một ca nước, tưới vào chậu hồng.
- Em muốn giết chết hoa hồng của anh, ám sát tình yêu của anh thì có. Tươi tốt nỗi gì với nước rửa chén chứ?
- Thật đấy, làm đi, chết em chịu trách nhiệm .
- Em sẽ về cho anh trả nợ chứ?
- Sang đây trả nợ cho em đi, rồi em sẽ về.
- Hàng xóm nhà em có trồng hoa hồng không?
- Có nhiều, hình như nhà nào cũng có trồng. Làm gì?
- Vậy thì anh sẽ sang. Ăn trộm chứ làm gì.
Nàng bật cười, mà tim lại nhói lên, nàng nhớ đến những điều anh nói khi mới quen: Hoa hồng đã quí khi mua tặng, trồng lên để tặng càng quí hơn, nhưng quí nhất là hoa hồng ăn trộm được đem tặng. Hoa hồng mua, thì mất tiền, trồng thì mất công, mà trộm thì …mất cả danh dự. Cái gì đánh đổi nhiều hơn thì quí hơn. ..
- Em mở e.mail trước khi ngủ nhé.
- Làm gì?
- Anh vừa viết đơn xin đáo nợ.
- Ok. Chúc ngủ ngon.
- Chúc em ngủ ngon, còn anh phải làm việc, chiều nay anh ký hợp đồng xuất khẩu tình yêu. Cả cánh đồng tình yêu rực rỡ, chẳng có ai để tặng, nên anh đem bán hết cho Đài Loan.
Nàng cười giòn, anh cũng cười.
Hộp thư điện tử chỉ có một thư mới:

Tôi nợ em một cánh hoa hồng.
Nụ hoa chưa tặng, tươi hoài trong nỗi nhớ.
Em đã có bao nhiêu hoa nở, tàn ?
Trong quảng đời thiếu-phụ?
Cả được tặng cho và cả ươm-trồng?

Hoa hồng rực rỡ, tươi sắc, nồng hương.
Gai sắc xuyên tim, nhuộm màu đỏ sậm…
Ươm hoa hồng, nhớ niềm đau thưở ấy.
Hoa vẫn nở rồi tàn, góc vườn hoang lạnh
Làm sao trả nợ được nhau?

Người hoạ sĩ tỏ tình bằng triệu đoá hồng tươi.
Cô gái yêu hoa nhưng chẳng yêu người!
Ta yêu nhau sao lại nợ tình nhau?
Ta yêu nhau sao lại để tình đau?
Ta yêu nhau sao nỡ để tình phai?

Nàng mỉm cười, lau những giọt nước mắt vừa rơi trên má, xóa email. Anh vẫn làm thơ dở như xưa.
Nằm nghiêng gối, mơ màng, nàng thấy anh đi giữa những luống hoa rực rỡ. Anh nâng niu đóa hồng nhung đỏ thắm, những ngón tay thon, dài rướm máu nở bung thành những cánh hoa hồng…Trong giấc ngủ, nước mắt vẫn ứa ra, môi vẫn mỉm cười.


NT MLiên
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9