Gian nan tiểu thuyết "Người có chân tu": Có lẽ, trong những đứa con tinh thần, tiểu thuyết Người có Chân Tu làm tôi phiền lòng nhất. Đó là quyển thứ tư nhưng đó là quyển in ấn đầu tay, và tức khắc có lệnh thu hồi. Tôi học trường Đại học Sư Phạm Kỹ thuật ngành điện. Khoảng tháng 10/1985 nhà trường có mời nhà văn Nguyễn Mạnh Tuấn đến nói chuyện cho sinh viên nghe. Tôi học văn không giỏi, cảm nhận lúc đó là ngạc nhiên vì thợ máy mà viết văn được sao? Bạn bè đi bốc vác ngoài bến xe kiếm thêm tiền, tôi cũng có đi rồi đổi ý viết văn:" xem ra nhẹ nhàng mà còn có tiền"-Lúc đó nghĩ như vậy. Chính vì thế, dẫn dắt tôi viết văn mãi đến sau này.
Tôi không hiểu nổi mình mê say quá đến độ, gần như lúc nào cũng viết cho tới giờ. Thành tích thì chưa hề được in ấn nhưng đến năm 1992 thì có được ba tác phẩm. Gởi lộn địa chỉ vào Hội Nhà Văn (thay vì Nhà Xuất Bản Hội Nhà Văn) và biến mất cho đến nay. Thuở đó chưa có máy vi tính, để thành tác phẩm liền lạc, thật là công phu.
Thời gian này tôi ra trường (27 tuổi) đang chờ xin việc. Tôi thường chở mẹ đi chùa, vô tình gặp ông Dượng cũng đi chùa biết tôi hay viết lách. Ông kể tôi nghe một câu chuyện về một người thanh niên có 4 người con rồi mà vẫn được "bầu" (1) (Đây là điều mọi người hay tranh cãi, cho là vô lý. một trong lý do bắt thu hồi) lên cai quản chùa. Động lòng, tôi đến căn vườn của bác Hoàng Anh viết lại. Lúc ấy bác đào được một ít vàng dưới khu vườn, và người con bác tên Tâm thứ 9 cùng tuổi tôi nhưng yêu một người con gái và đi uống thuốc, may mà cứu được. Kết hợp hai việc đó, tôi viết ra tác phẩm này. Chọn lời văn sao cho hiền lành chơn chất, hướng lên như có cái gì đó rất nhỏ bé.
Tưởng dễ, ai dè tìm hiểu kinh kệ và cách thức tu hành mất mấy năm. Lại thêm tôi là người bên ngành điện (hiện đang làm việc cho Công ty Truyền Tải Điện 4), muốn cái gì cũng phải trãi qua thực nghiệm rõ ràng, chứ không hoàn toàn tín ngưỡng. Tôi cũng thử ăn chay xem xét diễn biến cơ thể ra sau, và nhất là quan sát giới trẻ quan niệm thế nào về người tu hành đi xe xịn tới chùa. Mất mấy năm nữa, và cuối cùng cũng khoảng 80% như bây giờ.
Một anh bạn cạnh nhà động lòng chép hộ, sau hai vợ chồng gây lộn làm mất hết gần phân nữa. Tôi cố làm việc lại lần nữa, và gởi Nhà Xuất Bản. Họ lại làm mất của tôi. Thời gian này có máy vi tính, tôi muớn 1 người đánh máy. Ai dè, không lâu chị ta bán nhà gần 1 năm mới tìm lại được. Gởi nhà Xuất bản bị từ chối. Mua máy vi tính, và đĩa A lưu lại bị vi rus mất sạch. Lại mướn đánh máy và lần này, tiệm internet đó đổi địa chỉ cũng tìm mất nữa năm mới lấy lại bản gốc và fille. Lại gởi nhà Xuất bản và lại bị từ chối.
Tôi trở về cắt bớt các đoạn diễn tả những cảnh mùi mẫn giữa Kataru và Hoàng Lan, và việc chôn vàng. Chính Tâm hôn ni cô Ngọc trước tượng Phật rồi cất luôn, không muốn viết văn nữa. Nhưng lúc đó tôi cũng xong 2 truyện là Công An Siêu chất và Vầng Quang. Ngoài ra, trong cơ quan tôi vẫn luôn gởi bài viết cho báo Điện lực Việt Nam và có bài được giải. Chính việc này lôi tôi trở lại, bởi vì viết văn 24 năm ròng mà không in ấn lấy được 1 chữ nào. Sau khi đi Hà Nội về và phải nói năm 2008 là năm tôi làm việc cật lực nhất. Tôi gởi lại 2 quyền Công An siêu chất và Vầng Quang cho NHà Xuất Bản, sau chỉ muốn phụ hoạ quyển "Người có chân tu" như bảo rằng tôi viết nhiều lắm đó. Không ngờ, nhà văn Hoàng Đình Q thốt lên: "Đây mới là tiểu thuyết đầy chất văn học đây, hiếm gặp" và cho in ấn ngay.
Chưa bao giờ vui bằng việc in ấn ,nguyện vọng bao nhiêu năm sẽ đến với đọc giả là ước mơ của mọi người viết văn. Tôi phải đi tự bỏ sách và "chạy" hoá đơn. Đang chờ tín hiệu từ độc giả thì đùng một cái có tin thu hồi.Tôi lẳng lặng đi thu hồi, vợ buồn và nhất là mẹ tôi rất buồn (hai người đều ngại văn chương dẫn đến tù tội). Tôi cố gắng giải trình và biết Họ đã hiểu chệch ý tôi rồi:
"Đây là tác phẩm hướng thiện nhiều hơn, có những đoạn truyện vì tôi viết theo sự "thực nghiệm" của mình. Bối cảnh tôi chọn chùa chiền là vì không có một thứ triết lý cao siêu nào ngoài đạo Phật, để người ta trả lại số lượng vàng một cách vô tư. Tôi rất tôn trọng tín ngưỡng, và nhất là đạo mà mẹ tôi đang theo tu hành. Hoàn toàn không báng bổ, vả lại lúc khởi sự tôi mới 27 tuổi mà thôi.
Tôi mong mọi người cảm nhận dùm cho điều đó.
Cám ơn mọi người đọc qua và tự đánh giá theo cách nhìn của mình.
Nguyễn Công Liệt.
Vài lời còn sót: Một việc an ủi tôi, là lúc đi thu hồi. Ngồi buồn buồn ở quán nước mía. Một cô bé bán vé số mời tôi, tôi rên:" Chú nghèo mới viết văn, ai dè bị thu hồi...đổi đi". Tôi định nói thế là cô bé sẽ đi, ai dè cô bé nói:" Sách của chú 22 ngàn, đổi ba tờ thì đổi". Đương nhiên là tôi đồng ý, không ngờ chiều trúng lô 5 triệu đồng, ba tờ được 15 triệu nghĩa là đã gỡ vốn in. Cô bé bán vé số cũng chừa lại mười mấy tờ. Có cảm giác như tôi có tâm mà chưa tới, Trời Phật bắt tôi phải thu hồi nhưng bù lại cho tôi số tiền đã bỏ ra in ấn...Hôm nay ,tôi cũng còn tin điều đó lắm.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.02.2009 15:51:58 bởi clietc >