Trần Hạnh Tường - Dịch từ truyện ngắn Trung Quốc
Thiên Quân Bun 30.01.2009 09:58:41 (permalink)
0
TẤM VẢI SƠN CŨ

Tác giả: Tất Thục Mẫn
Dịch giả: Trần Hạnh Tường

 
Hồi đó tôi là nhân viên hoá nghiệm trong bệnh viện. Một hôm tôi đến nhà kho, muốn nhận một tấm vải sơn mới. Trông coi kho là một người phụ nữ đã đứng tuổi, chị lục tìm một thôi một hồi rồi nói với tôi: “Loại vải sơn mà cô cần đã lâu lắm rồi không ai dùng tới nữa, trong kho cũng không tồn lại miếng nào.” Tôi thất vọng định quay bước đi bỗng nhìn thấy trong đống đồ cũ một tấm vải sơn. Nó được gấp rất vuông vứt, từ mép của nó có thể thấy đó là tấm vải màu xanh vỏ đỗ. Tôi vội vàng: “Miếng này được đấy ạ, chị cho em nhé.” Người phụ nữ đó trả lời ngay không ngần ngại: “Miếng đó thì không được.” Tôi nói: “Có phải đã có người đặt lấy trước rồi không ạ ?” “Không...” Người phụ nữ coi kho như trở về trong hồi ức  “Tôi cũng không nghĩ có ngày mình lại giở nó ra... năm đó chính tay tôi đã kỳ cọ nó, nhưng không thể sạch được...”
Tôi ngắt lời: “Có người dùng rồi cũng không sao đâu ạ, chỉ là để trải bàn làm việc thôi, chỉ cần nó không bị thủng là được.”
Người coi kho nói: “Nhưng cô hãy nghe tôi kể hết câu chuyện này rồi sau đó hãy quyết định có lấy tấm vải hay không cũng không muộn. Tôi sẽ đồng ý cho cô lấy đi nếu cô muốn.”
Người phụ nữ kể lại cho tôi bằng chất giọng đều đều:
Năm đó, tôi cũng chạc tuổi cô bây giờ, làm y tá, mọi người đều khen tôi là một y tá có thái độ rất nhã nhặn với bệnh nhân, lại vững chuyên môn nữa. Một hôm, có hai bệnh nhân bị bỏng đến cấp cứu, một nam một nữ, họ là vợ chồng mới cưới. Họ đã yêu nhau nhiều năm rồi, trải qua bao nhiêu vất vả mới đến ngày cưới. Nhưng không ngờ ngay đêm tân hôn, căn phòng của họ bị cháy, lửa đã đốt rụi tất cả, còn hai người thì bị bỏng rất nặng. Tôi là y tá trực tiếp chăm sóc họ, một phòng bệnh hai giường, bên này là chàng trai bên kia là cô gái. Khắp người họ đen như tờ giấy than, mà cứ như là máu cũng bị lửa đốt thành nước mất rồi. Bác sĩ đành phải để họ nằm đó không mặc đồ, bôi lên khắp người một lớp thuốc bỏng màu tím rất dày. Nhưng nước vẫn không ngừng rỉ ra, cứ vài phút lại thấm ướt sũng cả ga trải giường. Mà mỗi lần thay ga trải giường là một lần bệnh nhân đau đớn vô cùng. Bác sĩ đành phải quyết định dùng vải sơn làm ga trải giường. Tôi phải không ngừng dùng bông thấm khô chất dịch chảy ra trên vải sơn, cố gắng giữ cơ thể họ được khô ráo.
Các y tá khác nói: tôi không may nhận phải cas bệnh như thế này, vất vả là chuyện nhỏ, chủ yếu là tiếng rên rỉ và tiếng khóc của họ trong đêm, nghe thật đáng sợ ! Tôi đáp: “Tôi đã quen với thân thể tím đen của họ, hơn nữa họ không hề rên rỉ.” Những đồng nghiệp khác nghe thấy thế càng sợ: “Bỏng nặng thế mà không kêu rên thì chắc là cháy hết cả thanh quản rồi.” Tôi tức giận phản đối: “Thanh quản của họ đã được chúa đặt nụ hôn lên đó nên lửa đã không làm hại được.” Những người đồng nghiệp của tôi vẫn không thôi: “Cứ cho là họ không kêu rên đi, nhưng làm sao mà biết được cổ họng của họ không bị thương ?” Tôi đáp: “Tôi thấy họ hát mà ! Trong đêm khuya thanh vắng hai người họ hát cho nhau nghe, những lời hát mà chúng ta nghe không thể hiểu nổi.”
Rồi một đêm, vết bỏng trên cơ thể chàng trai rỉ ra rất nhiều nước, tất cả đều rộp lên. Tôi đành phải thay tấm vải sơn cho bệnh nhân, tức là tấm vải sơn màu vỏ đỗ mà cô đang cầm trên tay đấy. Mặc dù tôi đã rất nhẹ nhàng nhưng tiếng rên rỉ vẫn phát ra khe khẽ. Khi tôi thay xong tấm vải thì người thanh niên không còn rên rỉ nữa. Người con gái hỏi tôi, giọng đầy xót xa: “Có phải anh ấy đã ngất đi không chị ?” Tôi nói: “Đúng vậy.” Cô gái cũng rên lên một tiếng rồi nói: “Cổ chúng tôi cứng lại nên không thể quay đầu được. Hai giường bệnh mặc dù rất gần nhau, tôi cũng không thể xem anh ấy đang ngủ hay đang thức. Anh ấy vừa rên xong chứng tỏ chúng tôi sắp chết rồi. Tôi rất cảm ơn chị. Tôi không có yêu cầu gì khác, chỉ nhờ chị đỡ tôi sang giường anh ấy, tôi muốn nằm bên cạnh anh ấy.” Giọng của bệnh nhân nữ nghe rất đáng thương. Tôi bảo: “Không được đâu, giường bệnh chật chội thế, sao có thể nằm hai người được ?” Cô gái mỉm cười: “Chúng tôi đã bị cháy đến mức này, người cũng teo lại rồi, chẳng chiếm bao nhiêu diện tích đâu.” Tôi đành phải đỡ cô gái dậy, người cô nhẹ bẫng...
 
Mắt người phụ nữ coi kho ngân ngấn nước: “Câu chuyện tôi kể đã hết rồi, cô có muốn dỡ tấm vải ra xem không ?” Tôi dỡ tấm vải ra một cách cẩn trọng, cứ như là đang xem một vật kỷ niệm vô giá vậy. Bao nhiêu năm đã trôi qua tấm vải hơi dính nhau, nhưng cuối cùng tôi cũng mở được nó ra. Giữa tấm vải sơn màu vỏ đỗ là dấu ấn hai người màu tím nhạt vẫn ở đó, minh chứng một tình yêu.
 
 

******
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.02.2009 21:14:39 bởi Ct.Ly >
#1
    Thiên Quân Bun 30.01.2009 10:01:54 (permalink)
    0
    SỨC MẠNH
     






    Anh là một nhà kinh doanh, sự nghiệp của anh rất thành công, nhưng cuộc sống của anh lại gặp hết khó khăn này đến khó khăn khác.
              Anh đã từng có một cô con gái lên 6 tuổi rất đáng yêu, anh yêu con gái còn hơn cả bản thân mình, rồi một ngày vợ anh bận việc đến đón con muộn, và có một kẻ tự xưng là bạn của anh đến trường đón con anh đi mất, từ đó con gái anh không trở về nữa, anh đã báo công an đồng thời làm tất cả những gì mình có thể để tìm con, nhưng không có kết quả.
              Nỗi đau cắt da cắt thịt ấy khiến anh gần như mất đi nghị lực tiếp tục sống. Nhưng anh hiểu rằng vợ anh còn đau khổ hơn anh, cô ấy dằn vặt lương tâm cho rằng lỗi tại mình, nỗi đau dằn vặt ấy mới là nỗi đau đến tận xương tuỷ ! Cho nên anh đành phải nén nỗi đau vào sâu trong lòng mình, cố lấy lại tinh thần để an ủi vợ. Người vợ có được chỗ dựa về tinh thần nên cũng gượng dậy được.
              Sau đó vợ anh sinh cho anh một cậu con trai, hai vợ chồng anh yêu thương con trai bằng cả tình yêu đối với đứa con trai mới sinh và đứa con gái mất tích cộng lại. Anh thề rằng, anh sẽ dành cho con trai một thế giới an toàn và đẹp đẽ nhất. Nỗi đau mất con gái cũng dần mất đi cùng với sự lớn khôn của cậu con trai, dần dần đó chỉ còn là một vết sẹo, bình thường cả hai vợ chồng anh đều cố gắng không nhắc đến điều đó.
              Thời gian này công ty của anh liên tục đứng trước bờ vực của sự phá sản. Nhưng khi nguy hiểm đến ngay trước mắt anh vẫn tỉnh táo, nếu bây giờ mình phá sản, thì lời hứa đối với vợ và con trai về một cuộc sống hạnh phúc đủ đầy lại biến thành nước mà bốc hơi hết ư ? Không thể thế được, trách nhiệm của một người đàn ông, khiến anh gồng mình lên căng sức ra gánh vác, và mọi chuyện rồi cũng qua. Trời đã không phụ sự cố gắng hết mình của anh.
              Nhưng cái ngày con trai anh tròn 7 tuổi, công ty anh bị cháy, nhỡ một dự án đầu tư lớn, khiến công ty thiệt hại không nhỏ. Anh trần mình ra trên đống đổ nát, hơn 10 ngày không về nhà. Vợ anh xót chồng, lái ôtô đưa con trai đến thăm anh. Trên đường không may gặp phải tai nạn, khiến vợ con và anh trở nên âm dương cách biệt.
              Đây đúng là nỗi đau không tài nào tả xiết, sự nghiệp tan tành, 2 người mà anh yêu thương nhất cũng không còn nữa, nhất thời tinh thần anh hoảng loạn, một người cô đơn trơ trọi sống trên thế giời này để làm gì cơ chứ, còn ý nghĩa gì nữa đâu ?
              Trong đau khổ và tuyệt vọng đến cùng cực, anh đã uống hơn 30 viên thuốc ngủ để kết thúc cuộc đời mình. May có người phát hiện ra kịp thời đưa anh đến viện cấp cứu. Anh lại sống, nhưng cuộc sống còn có ý nghĩa gì nữa đâu ? Anh lại mang theo ý định về cái chết nhảy từ trên tầng 4 của bệnh viện xuống đất nhưng lần này ông trời cũng chỉ làm anh gãy chân thôi, anh vẫn phải tiếp tục tồn tại.
              Hai lần liên tiếp tự sát không thành, đã làm kinh động đến tất cả bạn bè của anh. Mọi người thay nhau đến bệnh viện thăm anh, an ủi và khuyên nhủ. Nhưng chẳng có lời nào có thể khiến lòng anh nguôi ngoai. Anh chỉ hỏi mọi người một câu như người bị bệnh thần kinh: "Tại sao tôi vẫn còn sống ? Ai có thể cho tôi một lý do để sống ?"
              Vấn đề của anh, khiến mọi người đau đầu nát óc nghĩ cũng không ra lý do nào làm anh thấy tin phục. Mọi người đành phải thay nhau trông anh, đề phòng anh tự sát lần thứ 3, bởi anh vẫn luôn tìm cơ hội để tiếp tục tự sát.
              Trong khi lần tự sát lần thứ 3 chưa thực hiện được, thì một người bạn của anh dắt tới một cô bé khoảng 14 tuổi. Cô bé bước vào phòng bệnh, chạy ngay tới gọi anh là cha. Bạn anh bảo đây là con gái đã mất tích cách đây 8 năm của anh, công an vừa mới bắt được tội phạm.
              Con gái cao hơn nhiều rồi, trông cũng khác trước. Khoảnh khắc ấy anh không cầm được nước mắt, lập cập xuống giường, con gái nhào vào lòng anh, anh ôm con vào lòng, khóc và kể với anh con gái đã khổ sở thế nào trong 8 năm qua. Anh nghe mà thương con đến nghẹn ngào không nói được lời nào. Ý thức về sự sinh tồn trở lại trong anh. Anh lại tìm thấy trách nhiệm và dũng khí để tiếp tục sống, con gái đã trải qua 8 năm đau khổ và bất hạnh, đã phải chịu sự ngược đãi của những kẻ vô lương tâm, 8 năm không đựoc hưởng sự yêu thương vỗ về của người thân, không được đi học, anh nhất định phải bù đắp lại cho con, giúp con trưởng thành một cách lành mạnh.
              Anh có cả ngàn cả vạn lý do để tiếp tục sống, để mang lại hạnh phúc cho con gái. Cho nên, chỉ đợi đến khi vết thương ở chân mới tạm lành lại, anh vội vã xin xuất viện, tiếp tục đi làm, tiếp tục đứng mũi chịu sào trước những khó khăn chồng chất của công ty. Anh tự nhủ sẽ phải kiếm thật nhiều tiền để có thể cho con gái những gì tốt đẹp nhất, để con có thể theo học ở những trường tốt nhất.
              Anh đã làm được, công ty của anh đã đứng dậy được, và phát triển rất nhanh. Nhưng khi anh chuẩn bị thực hiện lời hứa sẽ đưa con gái ra nước ngoài du học, thì con gái anh lại từ chối, và nói với anh sự thật rằng: Cô bé không phải là con gái anh, mà chỉ là một cô bé trông hơi giống con gái anh mà thôi, cô bé có bố mẹ của mình, có gia đình hạnh phúc của mình. Bạn bè anh nhìn thấy anh mất đi dũng khí sống, và vô tình gặp được cô bé, đã nhờ cô bé giả làm con gái anh. Sự xuất hiện của cô bé chẳng qua chỉ là cho anh sức mạnh để chiến thắng số mệnh, cho anh một lý do để sống.
              Điều đó khiến anh thất vọng, nhưng anh không trách bạn và cô bé, ngược lại anh cảm thấy vô cùng cảm ơn họ. Anh bình tâm lại, suy nghĩ về ý nghĩa của cuộc sống. Cuộc đời anh trải qua biết bao nhiêu khó khăn, nhưng lần nào anh cũng kiên cường chiến thắng số mệnh, kiên cường sống, trước tiên là vì vợ, sau đấy là vì con trai, và sau nữa là vì "con gái", tất cả đều cần anh sống, cần anh giúp đỡ, cần anh yêu thương.
              Cuộc sống sở dĩ tốt đẹp là bởi còn có người cần đến anh, cần anh giúp đỡ, cần anh quan tâm, như vậy ý nghĩa của cuộc sống không phải ở chỗ anh có được cái gì, mà là anh đã cho đi cái gì, anh đã cho người khác bao nhiêu sự quan tâm và giúp đỡ.
              Anh có cảm giác mình đã phạm lỗi, nhưng cũng thấy mình may mắn vì giờ đã hiểu ra được ý nghĩa của cuộc sống.
              Anh trân trọng cuộc sống của mình hơn, công ty của anh ngày càng phát đạt dưới sự cố gắng hết mình của anh, anh quan tâm đến đồng nghiệp và bạn bè hơn, anh tham gia mọi công tác từ thiện xã hội, anh đến với những người bệnh nghèo, đến với vùng sâu vùng xa - nơi thiếu thốn đủ mọi thứ, cả văn hoá lẫn kinh tế, họ cần sự giúp đỡ của anh.   
     
    ******
    Tác giả: Phương Quan Thanh
        Dịch giả: Trần Hạnh Tường
     
     
    #2
      Thiên Quân Bun 30.01.2009 10:06:12 (permalink)
      0
      Hạnh phúc giữa trầm luân
       
      1. Tệ hại. Nhục nhã. Tôi không bao giờ ngờ được có ngày tôi lại làm cái công việc này.
                Từ nhỏ sống dưới cái bóng của một cô gái xấu xí, nhưng dù sao tôi vẫn luôn lạc quan vì được giáo dục nào là “Tốt gỗ hơn tốt nước sơn” nào là “Cái nết đánh chết cái đẹp”… nên luôn cố gắng hoàn thiện phần nội tâm của mình để bù đắp lại những thiếu sót của vẻ bề ngoài.
                Học đến đại học năm thứ 4, bạn học cặp kè đầy rẫy, tôi vẫn chẳng có anh nào theo đuổi, đành đem tất cả tâm trí của mình dồn vào việc học, hy vọng sau khi ra trường có thể tìm được đất dụng võ. Háo hức mong chờ đến ngày đó. Nhưng cuộc đời thật không giống như trong sách vở, tôi đã đi hết thất vọng đến thất vọng khác khi mà tất cả các cánh cửa đều không mở ra cho tôi, mọi cuộc phỏng vấn đều thất bại khi người ta trông thấy tôi. Nỗi u uất dày lên không nói được với ai, tôi lên mạng click vào diễn đàn quen thuộc để tâm sự kể lể, hy vọng tìm thấy sự đồng cảm từ một ai đó xấu xí như tôi. Cư dân cộng đồng mạng đa số tốt bụng lắm, chẳng thấy có ai giống tôi cả, nhưng vẫn có những sự hồi đáp an ủi, cũng có vài người ác tâm “ném đá” tôi tới tấp. Mặc kệ. Tôi chán rồi, đúng hơn là tuyệt vọng rồi ! Tôi cho rằng trong số những người an ủi tôi kia biết đâu lại chẳng có kẻ trong buổi phỏng vấn chiều nay vừa đóng sầm cửa lại với mình, còn người “ném đá” thì hẳn rồi. Xấu thì bị ném thôi, chẳng thế mà đời lại sinh ra môn xem tướng. Cay nghiệt thay ! tôi cái gì cũng xấu. Từ mặt mũi đến người ngợm. Tôi khoả thân tự nhìn mình trong gương từ đầu đến chân, uh, 9 phần ngợm 1 phần người ! Hai giọt nước mắt lăn ra khỏi hốc mắt, tròn ung ủng, thế đấy, người xấu đến giọt nước mắt cũng xấu, giọt nước mắt của người ta thì thuôn thuôn một đầu tròn một đầu nhọn, phải như giọt ngọc trai ấy chứ, thế mà giọt nước mắt của tôi, tròn vo.
                Trời sập đến nơi rồi ! Một cái tin nhắn gửi riêng cho tôi từ một thành viên trên diễn đàn, Chị Thanh, nói công ty chị có việc làm cho tôi, lương cực cao, đặc biệt cần người như tôi. Chị để lại địa chỉ và số điện thoại. Không ảo, cả chị và địa chỉ của chị, tất cả đều có thực. Tôi thở phào nhẹ nhõm khi nghe có tiếng người Alô từ đầu dây bên kia, và tôi đến gặp chị.
                 Đến nơi tôi mới biết công ty của hai vợ chồng chị là một cái quán café rất trông rất tao nhã. Khách đến đó không chỉ có những đôi nam thanh nữ tú mà rất đông những quý bà sang trọng.
                Chị Thanh trông cũng thanh lịch như cái tên của chị vậy. Chị dẫn tôi vào trong và nói về công việc của tôi.  
                Hoá ra đằng sau cái quán café này là một tổ chức chuyên cung cấp bạn trai cho các quý bà thấy cô đơn. Trên bàn vẫn còn nguyên tờ quảng cáo cần tuyển các chàng trai có khả năng làm bạn tâm tình từ 18 đến 45 tuổi, cao lớn khỏe mạnh, lương 30 triệu/tháng… Còn tôi, nhiệm vụ của tôi là thử nghiệm và đánh giá khả năng của những người đến xin việc, dùng đúng từ chuyên môn là “Trai bao”.
                “Chỗ chị cần một người như em bởi đa số nhân viên sẽ phải phục vụ những quý bà nhiều tuổi, mà phụ nữ nhiểu tuổi thì không còn sức hấp dẫn nữa nên rất khó gây được cảm hứng với người khác giới, chuyện đó là thường tình thôi, nhưng nếu nhân viên của mình mà để xảy ra chuyện như thế thì tiếng tăm của chị trong giới sẽ bị ảnh hưởng trầm trọng. Mà chuyện ấy thì không thể đánh giá dựa trên dáng vẻ bề ngoài được, nên chị mới nghĩ ra cách chọn người phụ nữ thật sự không có chút nhan sắc gì để thử xem khả năng ấy của nhân viên mà mình tuyển dụng như thế nào. Coi như là bài kiểm tra đầu vào thôi.”
                Lúc đầu tôi kiên quyết không nhận làm công việc này, nhưng chị Thanh lại nhăn mặt nhăn mày chân thành nói với tôi: “An này, em cần phải biết rằng nhan sắc của người phụ nữ sớm muộn gì cũng đi theo thời gian, nhưng tiền bạc thì…”
                Tôi buồn bã rời khỏi quán cafe của chị Thanh, chuyện cũ lại hiện ra trước mắt như một thước phim quay chậm, khuôn mặt một chàng trai tuấn tú lớp trưởng lớp năm cuối trung học của tôi hiện ra rõ nét, tôi đã viết thư tình cho cậu ấy, và rồi cũng nhận được hồi âm: “Nếu bạn là con gái nhà giàu thì tớ còn nể nang chút ít mà bỏ qua cái dung nhan của bạn, miễn cưỡng chấp nhận sự theo đuổi của bạn, nhưng bạn lại không phải như thế. Cho nên tớ tặng bạn câu nói này nhé, hãy học thuộc lòng đi: Lá rụng đừng có học đòi nảy thành cây.” Rồi chuyện này đồn ra khắp lớp, bạn bè chế giễu tôi: “Cóc ghẻ còn muốn ăn thịt thiên nga, đũa mốc đòi chòi mâm son !”
                Những lời nói lạnh lùng của cậu bạn học như lưỡi dao rạch vào trái tim tôi, trở thành vết thương không bao giờ lành được. Nên tôi cũng chẳng còn e ngại ai nói mình xấu nữa, nhưng tôi sợ nhất ai đó nói tôi vừa nghèo rớt mùng tơi vừa xấu như ma làm.
      Những lời chị Thanh nói về nhan sắc và tiền bạc, giống như chiếc chìa khoá mở ra những khát khao về tiền bạc đối với tôi. Tôi nghĩ, nếu có thật nhiều tiền thì cho dù người ta có thấy tôi xấu thật nhưng cũng sẽ có cách nghĩ uyển chuyển hơn về tôi.
                Một tuần sau, tôi ôm cái tư tưởng lành làm gáo vỡ làm muôi miễn là có tiền, bước vào cửa quán cafe của chị Thanh, trở thành cánh tay phải của chị ấy.
               
                2. Hôm đầu tiên đi làm, theo yêu cầu của chị Thanh tôi trang điểm cho mình trông xấu đến ma chê quỷ hờn. Ngồi hơn 1 tiếng thì có người đến xin việc. Anh ta qua vòng phỏng vấn của chị Thanh thì sẽ đến lượt tôi kiểm tra.
                Mặc dù bước chân vào đây, tôi đã quyết tâm thả chữ trinh vào thùng rác, trước mắt chỉ còn lại hai chữ kim tiền, nhưng nghĩ tới sẽ khoả thân trước mặt một người đàn ông, tôi vẫn thấy trong lòng bất an. 
                Lát sau chị Thanh dẫn vào một người thanh niên trông còn sáng lạn thư sinh hơn cả cậu bạn cùng lớp tôi ngày trước.
                Chúng tôi 4 mắt nhìn nhau, trong lòng tôi hơi run, nghĩ lần đầu tiên của mình trao cho người sạch sẽ thế này thì cũng không hối tiếc. Chàng trai trẻ chỉ vào tôi hỏi chị Thanh: “Cô ấy là người kiểm tra đầu vào của em sao ?”
      “Đúng thế, chỉ cần cô ấy thấy ổn, thì từ ngày mai cậu có thể đi làm, có việc ngay.” Giọng chị Thanh đều đều.
      Tôi thấy mặt mình nóng ran lên, cảm giác xấu hổ và căng thẳng mơ hồ vít chặt lấy tôi, còn chàng trai trẻ thì nhìn tôi bằng ánh mắt đầy cân nhắc, một lát, rồi mới nói tiếp với chị Thanh: “Lẽ nào nhất định phải qua ải này mới được đi khách sao ?”
      Chị Thanh nhẹ nhàng giải thích: “Này chàng trai, nếu diện mạo của cô gái trẻ này còn khiến cậu không chấp nhận được, thì cậu cũng sẽ không chấp nhận được những người phụ nữ tuổi sồn sồn đâu. Nếu không làm nổi thì chọn nghề khác vậy, chị không ép cậu đâu.”
      Chàng trai lắp bắp: “Nhưng mà, nhưng…”
      Câu “nhưng mà” của cậu ta đã chạm đến giới hạn lòng tự tôn của tôi, không biết dũng khí từ đâu ào đến khiến tôi đứng phắt dậy tiến đến trước mặt cậu ta, rít lên qua kẽ răng: “Cậu nghĩ mình là hoàng đế đang tuyển phi à ?”
      Chị Thanh giơ ngón tay cái lên với tôi, mỉm cười hài lòng bước ra ngoài.
                Như một bài kiểm tra tâm lý bắt buộc, khi đã quyết định dùng vốn tự có để kiếm tiền, thì phải chuẩn bị tinh thần chấp nhận tất cả. Vả lại, cậu ta cũng đã biết rõ, nếu không qua được cửa ải của tôi thì sẽ chẳng bao giờ được chị Thanh giới thiệu khách.
                Nên khi chỉ còn lại hai chúng tôi, cậu ta lí nhí xin lỗi: “Xin lỗi chị, lúc nãy em không có ý đó, em chỉ muốn bà chủ nhanh chóng giới thiệu khách cho em thôi.”
                Tôi không muốn nghe cậu ta nói thêm bất kỳ thứ gì nữa, tôi chỉ nghĩ tới chuyện hôm nay là ngày đầu tiên tôi bước vào một cuộc sống khác tôi hoàn toàn.
                Không khí trong phòng cũng dần có chút sinh khí cùng với những câu chuyện vô vị của chàng trai trẻ, cậu chàng tiến gần tôi từng chút một., tôi cảm nhận rõ hơn dần hơi thở của cậu ấy. Rồi những vuốt ve của cậu ấy khiến người tôi run bắn lên. Tôi thở dài hơn và sâu hơn, khép hờ mi mắt nằm xuống giường, cậu chàng cũng thuận tư thế đè lên người tôi, một tay cậu luồn lách tháo rất nhanh cái khuy cài chiếc bra của tôi, rồi vồ vập lấy bộ ngực lép kẹp như con bé con mới dạy thì của tôi. Tôi thầm thắc mắc: đến cả bộ ngực như đàn ông của mình mà cũng không làm anh ta mất hứng ư ? Rồi những thắc mắc qua nhanh bởi những cảm xúc kích thích tôi chưa từng trải qua lan toả từ dưới những ngón tay của chàng trai trẻ…
                Khi chàng trai rời khỏi có thể tôi, thấy vết máu hồng trên tấm khăn trải gường cậu ta tròn mắt lên lắp ba lắp bắp: “Tôi, chị là lần đầu ư ? tôi, tôi không biết…” rồi đi mất.
                Tôi nằm đần ra trên giường, cũng nuối tiếc vì lần đầu tiên của mình không phải dành cho người đàn ông mà mình yêu thương, nhưng đây là dành cho bước chuẩn bị của linh hồn truỵ lạc.
                Ngay đêm hôm đó, chàng trai trẻ đã được chị Thanh giới thiệu khách sộp ngay. Tất nhiên là chị Thanh được hưởng phần trăm từ cả hai phía, chàng trai trẻ và quý bà sang trọng. Chị Thanh vui vẻ nói với tôi: “Sau này em chịu khó giúp chị nhé, chị nhất định sẽ không để em thiệt thòi đâu.”
                Lúc đó trong lòng tôi lạnh như băng, cảm nhận thấy rất rõ mình chỉ là cỗ máy giám định trong tay chị Thanh mà thôi. Chị ta đã lợi dụng sự xấu xí của tôi để củng cố tiếng tăm của mình trong giới, còn những người đàn ông trẻ trung đẹp đẽ tội nghiệp kia trước khi bị tống lên giường của các quý bà quý cô để đổi lấy tiền bạc thì buộc phải bước qua cái cơ thể xấu xí bẩn thỉu của tôi.
       
      3. Nếu không bước vào nghề này thì tôi sẽ chẳng bao giờ có thể biết được trong cái thành phố này mỗi đêm có biết bao nhiêu người phụ nữ giàu có bị chồng bỏ bê, cô đơn đến tận cùng, phải che mặt ra ngoài thuê bạn. Và mỗi ngày có nhiều người đàn ông muốn dùng vốn tự có của mình để mưu sinh đến thế, kể cả những kẻ tỉnh lẻ thất nghiệp cho đến sinh viên, giới áo trắng cổ cồn complet càvạt thắt cả ngày, tối đến cũng đi làm thêm. Thỉnh thoảng tôi cũng hỏi chuyện họ những câu chuyện ngoài lề, nghe họ ca thán: “Chẳng có cái quy tắc nào trên đời này không bị phá vỡ cả, khi thật sự không còn gì để tồn tại nữa thì đành phải dùng đến tấm thân thôi.” Nhưng, theo những gì chị Thanh nói thì làm nghề này những người đàn ông dù đẹp đẽ đến đâu cũng không thể sánh được với các cô gái, bởi “các cô không phải lúc nào cũng muốn nhưng lúc nào cũng có thể được, còn các chàng thì dù lúc nào cũng muốn nhưng không phải lúc nào muốn cũng có thể được”, vì vậy mà đàn ông trong nghề này phải “phi thường” trong chuyện ấy mới được.
                Tôi nhanh chóng thích ứng với nghề. Tôi dùng cơ thể xấu xí của mình để đưa ra phán quyết “qua” hay là “trượt” cho những người đàn ông đến xin việc chỗ chị Thanh.
                Một hôm, chị Thanh đưa một người đàn ông trung niên đến phòng tôi. Chị kéo tôi ra hành lang thầm thì: “Hắn ta nằm nì chị suốt từ sáng đến giờ, chị không muốn nhận vì thấy tố chất hắn thiếu lắm, không làm nổi đâu. Em xem, dày vò cho hắn trượt đi nhé.”
      Chị Thanh đã từng nói, những người đàn ông mà tôi cho “qua” đều được khách hàng khen nức nở, còn những người đàn ông nào thấy không ổn là chị bảo tôi “Hãy cho hắn thấy khó nhằn mà từ bỏ ý định nhập môn đi”. Còn tôi cho dù có đồng tình với những người đàn ông này đi chăng nữa, nhưng thực tế thường phũ phàng, nghề này có tính đặc thù của nó, người đàn ông có diện mạo và dáng người quá bình thường thì không thể có được ngày ving quang, đã rất nhiều lần tôi làm theo ý của chị Thanh, làm quá lên những điều mà người phụ nữ có thể làm để khiến họ tự động rút hồ sơ.
      Nhưng người đàn ông mà chị Thanh dẫn đến ngày hôm nay, tôi không nỡ dùng bạo lực như thế, có lẽ là do cái vẻ thật thà đến tận xương tuỷ của anh ấy, khiến tôi chỉ muốn dành cho người đàn ông này những xúc động dịu dàng. Cho nên, khi anh đụng vào tôi giống như đang hào hứng với khách, tôi đã hỏi: “Trông anh cũng không còn trẻ nữa, tại sao lại muốn làm nghề này ?”
      Câu hỏi của tôi đã đụng vào nỗi đau của anh, nước mắt trực trào ra, anh đáp: “Cô biết không ? Vợ tôi bị ung thư vú, giai đoạn cuối rồi, chẳng sống được bao lâu nữa, cái ngày cô ấy sẽ rời xa tôi giờ chỉ còn đếm từng ngày thôi. Tôi muốn tranh thủ kiếm chút tiền, mua những ngon nhất cho cô ấy và đưa cô ấy đi du lịch một vòng khắp đất nước mình…”
      Mỗi một người đàn ông bước chân vào đây, chắc chắn đều có nỗi khổ không nói ra. Nhưng người đàn ông này và nỗi đau trên khuôn mặt anh khiến tôi chỉ muốn ôm lấy anh mà khóc. Vợ của anh có được một người chồng yêu thương mình đến như vậy, cho dù có bị ung thư, nhưng chắc chắn chị đã sống những ngày tháng đầy hạnh phúc và ý nghĩa bên chồng và con. Tôi ước gì mình cũng được như chị ấy. Tôi nén xúc động của mình nhìn thẳng vào mắt anh và nói: “Anh đừng tốn công sức nữa, nghề này thật sự không thích hợp với người như anh đâu. Anh không nên tự làm nhục chính mình.”     
      Thật không ngờ người đàn ông này quỳ xuống dưới chân tôi mà van xin, giây phút ấy tôi chẳng nghĩ ngợi gì nữa, ôm người ấy vào lòng, vuốt ve mái tóc và dịu dàng nói: “Anh đi đi, tối gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ cho anh mượn tiền, khi nào trả cũng được, bây giờ thứ duy nhất tôi không thiếu là tiền…”
      Tối đến, tôi nhận được điện thoại, anh nói tên là Nghiêm Lực.
      Để khiến tôi tin rằng sớm muộn gì anh cũng trả lại tiền cho tôi, anh dẫn tôi đến cơ quan anh, đến cả trường nơi con gái anh học.
       
      4. Tôi cất cái giấy vay tiền của Nghiêm Lực đi, rồi lại tiếp tục làm cánh tay phải cho chị Thanh. Nhưng cứ sau mỗi lần kiểm tra xong một người đàn ông, cảm giác tội lỗi lại trào lên trong tôi từ trong sâu thẳm.
      Đầu xuân năm nay, Nghiêm Lực gọi điện thoại tới nói muốn trả tôi tiền, trong lòng tôi thấy ấm áp hẳn lên, nhưng không dám đi gặp anh, chỉ đọc cho anh số tài khoản ngân hàng bảo anh chuyển tiền vào đó.
      Đặt ống nghe xuống tôi thẫn thờ mất một lúc, rồi lại tự cười mình: “Có cái gì đáng tiếc đâu chứ ? Mình trở nên đa tình từ lúc nào thế không  biết. Làm gì có người đàn ông nào có thể chấp nhận được cái vẻ 9 phần khỉ 1 phần người này cơ chứ.”
      Nhưng tối hôm sau, tôi lại nhận được điện thoại của Nghiêm Lực, anh nói phải mời tôi đi ăn cơm bằng được, tôi nhận lời, trong lòng khấp khởi hồi hộp.
       Đến chỗ hẹn, tôi thấy Nghiêm Lực đã ở đó cùng với một cô bé, là con gái của anh. Anh nói thẳng không vòng vo, vợ anh đã đi rồi, anh muốn tìm cho con gái một người mẹ, nếu tôi không chê anh sẽ đem tất cả tình cảm trước đây dành cho vợ chuyển sang cho dành cho tôi.
      Lúc đó tôi vẫn chưa hết sững sờ vì không thể tin chuyện này lại có thể xảy đến với mình. Ước gì tôi có thể  nói cho cả thế giới biết rằng: Người xấu xí như tôi cuối cùng cũng đã có được bến bình yên.
      Nhưng cảm giác tự ti và nhục nhã vì nghề nghiệp lại ào lên như một cơn sóng. Tôi cúi đầu, nói với Nghiêm Lực: “Tôi xấu người, nghề nghiệp lại ti tiện. Tôi không xứng đáng với anh đâu.”
      Nghiêm Lực siết chặt lấy tay tôi, nói: “Vẻ đẹp của người phụ nữ nằm trong tâm hồn mới đáng trân trọng, còn nghề này cô đừng làm nữa, Tôi sẽ không để tâm đến quá khứ của cô, hãy tin tôi, tôi sẽ làm tất cả để cô được hạnh phúc !”
      Thế là tôi trở thành vợ anh và mẹ của bé con nhà anh vào mùa thu vùa rồi.  Nghiêm Lực là người đàn ông tốt và rất có trách nhiệm. Có lần tôi tự nhắc lại chuyện xấu xa của mình, anh đã nhẹ nhàng nói: “Ai cũng có một quá khứ đau buồn, nếu em không có quá khứ ấy chắc gì anh đã gặp được em. Hãy đóng cửa quá khứ và hướng tới tương lai.” Tôi biết ơn anh, nhưng vẫn không ngừng cầu nguyện cho chuyện quá khứ đừng bao giờ biến thành trở ngại cho hạnh phúc hiện có của tôi.
       
      ******
      Tác giả: Mộc Ngư
      Dịch giả: Trần Hạnh Tường
      (Hùng bs)
       
      #3
        Thiên Quân Bun 30.01.2009 10:47:37 (permalink)
        0
        TÌNH MỘT ĐÊM
         
                  Tôi thi đỗ vào trường múa trung ương khi mới 15 tuổi. Tôi bỏ lớp học múa ở địa phương để lên thủ đô. Đều là dân nghệ sĩ nên bố mẹ tôi rất vui vẻ đóng đồ chuẩn bị cho tôi lên thành phố một mình để học tập. Bố mẹ đi lưu diễn thường xuyên nên tôi đã quen với việc tự chăm sóc bản thân mình từ nhỏ. 
                  Thế mà khi lên thành phố nỗi cô đơn vẫn khiến tôi muốn phát điên lên. Bạn bè cùng trường so với tôi quá ngốc ngếch, suy nghĩ của tôi trưởng thành hơn bạn cùng lứa đến 4-5 tuổi. Tôi không thích cái kiểu nhí nhảnh rất teen của bạn bè. Ngoài giờ luyện tập bắt buộc, họ kéo nhau đi mua sắm áo quần và phụ trang, rồi làm fan hâm mộ anh này anh kia. Tôi không giống họ, tôi thực tế hơn. Tôi hầu như ở trên phòng tập suốt, tranh thủ trong lúc mọi người tụ tập uống càphê, sinh tố, ngồi tán phét vô bổ thì tôi tập luyện một mình. Tối về đọc truyện, tôi yêu văn học. Tôi nghĩ văn học là khởi nguồn của tất cả những môn nghệ thuật khác.
                  Tôi biết mình đẹp, bọn con trai vẫn thường nhìn hút mắt vào ngực và cặp đùi của tôi. Tôi tự hào và mặc kệ bọn chúng nhìn ngắm. Giống như khi tôi múa, tôi luôn cố gắng phô diễn tất cả sự quyết rũ của mình.
         
        ***
                  Khi bạn muốn đạt được một thành công nào đó bạn cần phải bỏ công bỏ sức. Trường múa cũng vậy. Sau khi thầy giáo hướng dẫn những động tác cơ bản, chúng tôi phải tự tập rồi thầy sẽ quan sát và hướng dẫn nâng cao hơn tuỳ theo khả năng của mỗi người, nhiều khi một động tác phải tập căng cơ đến hơn một trăm lần thầy mới gật đầu. Tôi thuộc trong số ít những cô gái tự ý thức được đường đi của mình, không muốn đi theo số đông, tôi không thích múa tập thể, tôi muốn múa đơn hoặc múa cặp, như thế mọi sự tập trung của khán giả sẽ đều nhằm vào mình. Tôi không muốn vẻ đẹp và khả năng của mình bị loãng vào những bạn múa khác. Tôi luôn muốn mình toả sáng trên sân khấu và trong lòng khán giả. 
                  Một năm sau thì trình độ của tôi đã trội hơn hẳn, tôi bắt đầu được tập múa đôi với một anh năm cuối. Anh có một cơ thể khoẻ mạnh và đẹp như tạc. Tôi thích ngắm mãi khuôn ngực đầy đặn với cặp đùi dài đầy sức lực mỗi khi anh thực hiện động tác nhẩy.
                  Chúng tôi được tham dự hội diễn với một trường kết nghĩa ở nước láng giềng. Nhà trường yêu cầu chúng tôi tập bài “Lương Xuân Bá-Trúc Anh Đài”. Yêu cầu của động tác là chúng tôi phải thật tình cảm, quấn quýt như đôi bướm mùa xuân. Vì là đôi bướm nên động tác rất lả lướt, những động tác tình cảm cũng thường xuyên xuất hiện. Chúng tôi cũng tìm ra cách nhập vai cho chính mình, trước khi tập luyện chúng tôi đều nhắm mắt lại lắng nghe tiếng nhạc và tưởng tượng mình là nhân vật trong truyện, chỉ khi nào cảm thấy hoàn toàn nhập vai thì mới tập. Có lúc chúng tôi còn ra ngoại thành để tận mắt quan sát những con bướm bay lượn như thế nào trong nắng sớm và trong cả những cơn mưa. Chúng tôi hiểu rất rõ rằng lần diễn xuất này rất quan trọng đối với tương lai của mình, giống như quá trình sâu hoá thân thành bướm vậy, nếu hoá được là bay, còn hoá không thành sẽ chết, nên cả hai đều tập luyện một cách nghiêm túc và có ý thức về nghệ thuật.
                  Bài múa của chúng tôi kết thúc trong tiếng vỗ tay reo hò của tất cả khán giả. Tất cả máy quay và máy chụp hình đều hướng về phía chúng tôi.
         
        ***
                  Ngày hôm sau, anh cầm một đống báo chạy lên ký túc xá của tôi: “Em nhìn này, hình của mình đều trên trang nhất.”
                  Tôi reo lên ôm chầm lấy anh. Thành công đã bắt đầu đến với tôi, khi vẫn còn ngồi trên ghế nhà trường.
                  Anh dắt tôi đến một công viên sinh thái ngoại thành. Chúng tôi hoàn toàn thư giãn sau hơn một tháng trời tập luyện căng thẳng. Chúng tôi nằm lăn lộn trên cỏ hôn nhau. Nụ hôn đầu tiên đến với tôi không hề bất ngờ, vì tôi đã chờ đợi điều này. 
                  Khi màn đêm buông xuống chúng tôi kéo nhau đến một sàn nhảy trong thành phố. Tiếng nhạc chói tai và rượu càng khiến chúng tôi nhảy hứng thú hơn. Anh cọ sát người vào tôi mà nhảy, cảm giác khác hẳn lúc trên sàn diễn, hai chúng tôi nhảy như hoà vào một, càng uốn éo điệu nhảy càng mang màu sắc khoái cảm. Tự dưng nhìn ra xung quanh chỉ còn lại đôi của tôi, tất cả quây lại thành vòng tròn cổ vũ tôi và anh. Thế đấy, có vẻ chúng tôi đang diễn một bài khá “mỳ ăn liền”, nhưng có sao, vẫn là nghiệp diễn thôi. Đó là lý do vì sao tôi thích nghề này, người ta mỗi người sống một cuộc đời, còn tôi có thể sống nhiều cuộc đời, mỗi một bài diễn là một cuộc đời khác nhau,  cuộc sống của tôi phong phú. Chúng tôi kết thúc “cuộc đời” ngắn ngủi trong tiếng vỗ tay rào rào.
                  Anh kéo tôi vào một góc khuất nhất trong sàn nhảy. Tôi chạy theo, thừa biết chuyện gì sẽ xảy ra. Tôi không từ chối, vì tôi thích anh.
                  Anh ngồi xuống ghế sôpha, tôi ngồi ngay lên đùi anh. Lúc dó chúng tôi đã rất hưng phấn sau điệu nhảy rồi, rượu cũng đã ngấm. Tôi cúi xuống, hai chúng tôi hôn ngấu lấy nhau. Anh lần tay vào trong cái áo hai dây vốn đã rất ngắn của tôi, tôi để thẳng tay vào vùng nhạy cảm nhất của anh, khiến anh cong người lên, úp mặt vào ngực tôi. Chúng tôi hoà làm một, lần đầu tiên của tôi, có đau đớn, có hưng phấn, có cả khoái cảm, những cảm giác phức tạp trộn lẫn nhau khiến tôi rơi một giọt nước mắt. Tôi thích sàn nhảy, nó khiến tôi có cảm giác ngày mai là ngày tận cùng của thế giới.
         
        ***
         
                  Kể từ đêm đó tôi không còn nghĩ chuyện tình dục là cái gì quan trọng nữa. Tôi nghĩ nó cũng như một vật dụng trong cuộc sống thường ngày thôi. Cũng giống như cái bàn hay cái ghế, khi cần thì lấy ra dùng, khi không cần thì thôi.
                  Rồi mối tình đầu của tôi cũng tốt nghiệp, anh không muốn ở lại thủ đô để theo nghiệp diễn nữa, mà trở về thành phố nơi anh sinh ra để theo đuổi con đường chính trị như bố mẹ anh mong muốn, anh nghĩ rằng nghề múa sẽ không có được một tương lai tốt khi anh đã nhiều tuổi. Trí hướng của anh khác tôi, tôi sống cho nghệ thuật, thế là anh ra đi, chúng tôi chia tay nhau.
                  Tôi tốt nghiệp sau anh một năm.
                  Tôi nộp đơn xin vào nhà hát thành phố. Giám đốc nhà hát là người tôi đã gặp nhiều lần trong những lần hội diễn ở trường. Tôi nghĩ là anh ta biết tôi, thế mà khi gặp ở văn phòng anh ta đã mời tôi ngồi một cách rất lãnh đạo, và hỏi tôi đến có việc gì bằng cách cũng rất lãnh đạo.
                  Sau khi nghe tôi nói rõ mục đích của mình, anh ta chỉ bảo: “Tôi biết cô, 18 tuổi rồi, cô càng ngày càng đẹp, có lẽ cô không nhận ra tôi, hay là giả vờ không nhận ra tôi. Thôi bây giờ tôi có việc phải đi, nếu cô muốn nói chuyện thêm với tôi thì tối được không ? Địa điểm cụ thể tôi sẽ nói khi gặp nhau nhé.”
                  Tôi gật đầu thừa biết chuyện gì sẽ xảy ra.
                  Tối đến, anh ta đưa tôi đến một căn hộ rất đẹp, nói là “Của một người bạn đã đi nước ngoài nhờ trông hộ. Thi thoảng công việc căng thẳng quá tôi đến đây để thư giãn.”      
                  Tôi mỉm cười: “Khi cơ thể bức bách quá anh cũng đến đây để thư giãn đúng không ?”
                  Câu nói của tôi đã quá đủ “bật đèn xanh” rồi. Tôi cũng không hiểu tại sao nữa, có lẽ là do cơ thể tôi cũng đang bức bách từ sau khi chia tay bạn trai, với lại anh ta cũng là người đang quyết định một bước quan trọng trong tương lai của tôi.
                  Anh ta cười không nói, đưa ly nước mát cho tôi rồi ngồi xuống sát bên cạnh. Vòng tay ra sau để lên thành ghế, vuốt nhẹ mái tóc tôi từ phía sau. Bắt đầu đây. Tôi tự tin nghĩ thầm. Tôi quay lại nhìn anh, hai khuôn mặt sát nhau, anh nhẹ nhàng hôn tôi. Tôi ôm lấy đầu anh, vò đi vò lại mái tóc anh. Tôi kéo chiếc váy ngắn của mình lên và vắt một chân lên đùi anh. Anh hổn hển không kiềm chế.
         
                  Tình một đêm, sáng hôm sau anh đưa tôi đến cơ quan. 
         
                  Chỉ vài ngày sau, tôi được theo đoàn đi lưu diễn ở Pháp. Một phóng viên đi theo đoàn luôn tỏ rõ sự hâm mộ tôi cuồng nhiệt. Tôi cũng nhận ra anh ta là phóng viên có tài năng của một tờ báo có uy tín.
                  Tình cảm cũng nảy sinh chút ít trong chuyến lưu diễn. Trước đêm về nước, anh bảo tôi đến phòng của anh. Tôi đi theo không từ chối. Và chuyện gì đến cũng phải đến. Anh bảo tôi lên giường nằm nghỉ. Anh đi tắm và khi trở lại không mặc gì trên người. Cơ thể anh  thật đẹp. Tôi nhận ra trên vai anh có vết chàm đen khá lớn, tôi đặt tay xoa nhẹ lên đó. Anh nhẹ nhàng cởi bỏ từng thứ trên người tôi. Trên chiếc giường trong phòng khách sạn xa hoa ở Pari, anh đã đưa tôi đến tận cùng của khoái cảm, điều mà trước đây tôi chưa từng có với bất cứ người đàn ông nào. Động tác của anh cứ tự nhiên, không run rẩy vồ vập như bạn trai cũ của tôi, cũng không hấp tấp như anh chàng giám đốc 40 tuổi, những ngón tay như có thuật thôi miên, đưa tôi lên cao mãi không ngừng lại.
         
           ***
                          
                  Trở về nước, tôi không gặp lại anh ta. Cuộc sống cứ như vậy trôi đi, tôi vẫn dày công tập luyện và những buổi trình diễn vẫn nối tiếp nhau. Tôi say mê nghề mà mình đã chọn, không một điều gì có thể ngăn cản tôi. Tên tuổi của tôi bắt đầu chạy trên những phương tiện truyền thông đại chúng.
                  Giữa lúc thành công đang đến, thì một chuyện ngoài ý muốn xảy ra với tôi. Tôi thấy mình mệt mỏi, tâm trạng luôn bồn chồn, và muốn ói thường xuyên. Tôi không thể chịu đựng được đến bèn đến bệnh viện khám. Tôi chết điếng người khi nghe bác sĩ bảo: “Cháu cần nghỉ ngơi, hãy báo cho chồng cháu tin vui này nhé, cháu đã mang thai 11 tuần rồi.”
                 
        ***
                  Tôi nhìn bụng mình trong gương, bác sĩ bảo cái thai quá lớn không thể bỏ được. Tôi sẽ phải làm mẹ khi mới 19 tuổi. Nếu đã không thể bỏ được thì tôi sẽ để nó sống một cách xinh đẹp, khoẻ mạnh và thông minh, đến khi đem nó đi cho ai người ta cũng sẽ yêu thương nó hơn. Tôi bình thản tính toán: Tôi không thể xuất hiện trước công chúng với cái bụng bầu được. Tôi cũng chẳng nhớ chính xác tác giả của cái bụng này là ai, mà điều quan trọng là tôi không muốn lấy chồng lúc này, không muốn vướng bận với bỉm và sữa. Để trở thành người của công chúng tôi cần có một lý lịch sạch sẽ. Tôi cần giấu mình trong 8 tháng nữa để sinh ra đứa bé này.
                  Ngay hôm sau, tôi viết một bức thư đến công ty nói rằng tôi xin nghỉ để đi nước ngoài học thêm 1 năm. Rồi tôi khăn gói lên đường đến miền tây xa xôi, một thị trấn nghèo, ở đây người ta chẳng biết tôi là ai. Tôi thuê một căn hộ nhỏ, tôi không nghĩ mình có thể làm được gì trong thời gian này. Nên tôi cần tiết kiệm tiền, cần phải tính sao cho đủ sống cho tới khi sinh xong.
                  Vì với công chúng tôi đã đi nước ngoài học nên ngày trở về tôi cần phải biết ngoại ngữ. Nơi thị trấn nhỏ này học ngoại ngữ thật tệ, tôi đành tự học, rất chăm chỉ, điều này không chỉ để qua mắt những kẻ nhiều chuyện sau này, mà còn là học cho chính sự nghiệp của tôi nữa. Tôi nối mạng máy tính để học, để tìm hiểu về cái thứ lạ lẫm đang lớn lên trong bụng mình và để mình không lạc hậu so với cuộc sống bên ngoài. Tôi sống khép mình, cố gắng không quan hệ với hàng xóm xung quanh, mặc kệ, thi thoảng cũng có vài người chỉ chỏ, thì thào về cái bụng của tôi.
                  Mang bầu một mình không dễ, nhất là những tháng cuối thai kỳ tôi mệt mỏi vô cùng. Nhưng cũng chẳng bằng những lúc tôi tập luyện vất vả, nhưng mỗi ngày nhìn mình trong gương tôi lại càng lo lắng hơn, tôi lo nhất là làm thế nào để giữ co người sau khi sinh xong.
                  Khi cái thai trong bụng bắt đầu biết đạp cũng là lúc tôi không còn cảm giác chán ghét nó nữa. Có cái gì đó kéo gần sợi dây tình cảm của tôi lại với cái thai hơn. Tôi chẳng quan tâm nó là trai hay gái, vì sớm muộn gì tôi cũng đem nó đi cho thôi mà, nhưng sống một mình cũng chán, tôi học ngoại ngữ nên cứ nói một mình, rồi tự dưng tôi lại quay ra vuốt ve bụng mình rồi nói chuyện với cái thai bằng tiếng Anh. Nó đạp thật mạnh vào vùng da bụng nơi bàn tay tôi đặt ở đó. Tôi bật cười, nó đáp lại lời tôi đấy. Sống cô đơn quá, nó trở thành người bạn duy nhất của tôi trong lúc này.
                  Gần tới ngày trở dạ, tôi xin vào nằm viện luôn. Sống một mình, lại không chơi với hàng xóm, tôi sợ nhỡ sinh gấp, tôi không kịp xoay sở.
                  Tôi sinh sớm 5 ngày so với dự định, nhưng sinh nở rất dễ dàng không quá đau đớn như tôi vẫn nghe mọi người nói.
                  Một thằng bé nặng hơn 3kg. Có vết chàm đen lớn trên vai phía sau lưng. Ôi trời, tôi đã biết cha nó là ai rồi. Nhưng tôi không thể gọi điện cho người đó đến nhận con, anh đã có bạn gái rồi, tôi không nên làm người phụ nữ kia đau khổ.
                  Bác sĩ hướng dẫn tôi cách cho con bú. Sữa về, thằng bé ngậm đầu vú tôi bú ngon lành. Tôi bật khóc. Con tôi. Thằng bé tội nghiệp. Tôi thầm thì, “con hãy bú đi, bú cho nhiều vào, rồi chẳng mấy ngày nữa là con sẽ chẳng còn được bú nữa đâu”. Bao nhiêu tình cảm tự dưng tràn về làm tôi nghẹn ngào. Tôi trả thêm viện phí để được nằm lại, để được chăm sóc thêm nửa tháng nữa, mặc dù tôi rất khoẻ, nhưng tôi chưa biết cách tự chăm sóc được cho thằng bé, mà tôi cũng chưa đành lòng xa nó ngay như dự định ban đầu. Tôi quan sát cách người ta chăm sóc con trai tôi, tôi học rất nhanh. Tôi cũng chẳng biết tôi học những điều đó để làm gì khi mà tôi đâu có ý định nuôi nó. Đó có phải là bản năng làm mẹ mà người ta vẫn thường nói đến hay không ? Thằng bé cứng cáp dần lên. Đã đến lúc tôi phải rời khỏi bệnh viện.
                  Cho con bú lần cuối cùng, nước mắt tôi dàn dụa rớt xuống khuôn mặt bé bỏng của con. Tôi ngắm con, đôi mắt to, sống mũi cao, khuôn mặt bụ bẫm. Tôi bắt đầu nhận ra những điểm giống cha nó. Thằng bé bú no bụng là ngủ, tôi đặt một bức thư và ít tiền vào trong lần tã của con, hy vọng sẽ có ai đó nhận nuôi. Tôi hôn con rồi bước nhanh ra cửa. Tôi không dám quay đầu nhìn lại.                   
                  Nhưng chạy ra đến cổng bệnh viện, trái tim tôi thắt lại đau đớn, tôi vùng quay lại, không, tôi sẽ nuôi con thêm một thời gian nữa, thằng bé còn nhỏ quá. Tôi ôm con ra viện, trở về căn nhà thuê. Hai mẹ con tôi tự chăm nhau. Tôi thấy mình hạnh phúc bên con.
                  Thằng bé khóc đêm, tôi thức nhiều nên cũng gày đi nhanh chóng. Tôi bắt đầu tập luyện trở lại để chuẩn bị trở về với khán giả của tôi. Con trai đã tròn 3 tháng tuổi, thời gian trôi đi nhanh quá, tôi sắp hết sạch cả tiền rồi. Thằng bé cần phải có ai đó nhận nuôi. Tôi phải trở lại với công việc thôi. 
                  Sáng sớm, tôi đặt con trong làn mây, cùng với túi đồ, để ở cổng một nhà trẻ trong thị trấn, và quay đi. Thằng bé bỗng khóc thét lên. Tiếng khóc của con xé nát cõi lòng tôi. Tôi cắn môi quyết tâm dằn bước. Sự nghiệp của tôi đang ở phía trước, tôi không thể  mềm lòng. Con ơi mẹ xin lỗi. Thằng bé thậm trí còn chưa có tên. Tôi quẹt ngang dòng nước mắt, phía sau lưng tôi tiếng khóc của thằng bé như đau khổ như tuyệt vọng không ngừng. Bụng tôi quặn đau, trời ơi, con ơi, làm sao tôi bỏ đi được. Tôi vẫn bước đi, rồi hai chân sụp xuống. Tiếng khóc của con trai tôi khiến người qua đường dừng lại tò mò. Một người bế thằng bé lên, nó khóc ngằn ngặt trên tay người đó. Ôi, con ơi là con, tôi mặc kệ tất, chạy tới giằng lại đứa bé trên tay người đó. Thằng bé ngưng gào thét. Ôm con vào lòng nức nở, tôi sẽ nuôi đứa bé này. Mặc kệ dư luận, mặc kệ khán giả rồi sẽ thất vọng về tôi nhưng đứa bé này cần tôi. Nó là khúc ruột của tôi. Tôi đã vô tình lầm lỗi nên tạo ra nó, nhưng tôi cần phải có trách nhiệm với lỗi lầm của mình, và đằng sau tất cả những điều đó là một tình yêu, tình mẫu tử tôi dành cho con không thể rũ bỏ được. Hổ còn không bỏ con, sao tôi có thể bỏ được. Sự nghiệp sau này tôi sẽ gây dựng lại trên lỗi lầm của mình. Nếu mất đi đứa bé này tôi có thể có lại đứa khác, nhưng thằng bé sẽ không thể tìm được ai yêu nó như mẹ. Tôi là mẹ nó tôi sẽ nuôi nó.
         
        ******
        Tác giả: Tào Bạch - Hạnh Tường
        #4
          Chuyển nhanh đến:

          Thống kê hiện tại

          Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
          Kiểu:
          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9