Điệp - Truyện ngắn
Sontra 30.01.2009 16:42:17 (permalink)
Nhìn Điệp say mê bên vạt hoa cải vàng rực rỡ ven sông Lãm sung sướng mỉm cười,anh không ngờ mình lại có người yêu mà lại là một người đẹp như Điệp,duyên dáng và đáng yêu.Duy chỉ có một điều, anh không biết nhiều về Điệp chỉ biết rằng buổi trưa nào cô cũng xuất hiện bên vạt cải nhà anh từ độ hoa nở vàng.Thế cũng đủ cho anh hạnh phúc.
 Cuộc đời anh tưởng chừng là sự cô độc bởi bố con anh không một tấc dất cắm dùi.bố anh - ông Lâm trước là lính thông tin trên tuyến đường Trường Sơn.Trong một lần nối dây bị trúng bom, không chết nhưng ông bị một mảnh bom nhỏ găm vào vỏ não không lấy ra được. Ngày thường ông hiền lành như một con mèo nhỏ, chăm chỉ và khéo léo nhưng những ngày trái gió ông như một con thú hoang man rợ,ông đập phá, chém bất cứ cái gì có thể,cả làng sợ ông.
 Mùa thu năm ngoái, Lãm đau đớn trước cái chết xót xa của mẹ.Hôm đó,là ngày trái gió trước khi đi anh đã phải trói bố vào cái cột trong nhà vậy mà đang làm đồng nghe gọi giật giọng . Chạy về anh đã thấy mẹ nằm chết trên vũng máu,tay,chân bị chặt rời ra,nhà thì cháy rừng rực lửa nhưng dân làng không ai dám vào cứu vì bố anh tay lăm lăm con dao.Chôn mẹ xong thì bố anh  ốm, ông mê man trong cơn sốt 10 ngày. Từ đó bố anh gần như bị dân làng lảng tránh hẳn. Ông buồn,đôi mắt như vô hồn,ông trở thành người câm. Ông ra nghĩa địa  thôn dựng túp lều nhỏ và sống luôn ở đó,trồng rau và hoa ở ven sông.Bằng sự chăm chỉ và khéo léo vạt rau và hoa của ông lúc nào cũng xanh tốt.Rau thì ông cho bán để bố con sống qua ngày nhưng hoa không,chỉ để ông đem đặt lên tất cả những ngôi mộ trong nghĩa địa và đó cũng là lúc ông trò chuyện,ông nói cả ngày rì rầm với các ngôi mộ.Ông không còn là con thú hoang nữa nhưng đôi mắt đượm buồn và vô hồn.Bọn trẻ chăn trâu không sợ ông nữa,chúng thường ra hái hoa của ông về chơi và cùng ông đặt lên các ngôi mộ.
 Lãm giật mình trở về thực tại,Điệp đã đi lúc nào không hay. Anh thấy lạ khi Điệp đến và đi đều bất ngờ.Từ ngày vạt cải nhà anh bắt đầu chớm nụ thì cô xuất hiện,hỏi nhà ở đâu, cô chỉ cười,nụ cười  đẹp mê hồn khiến anh quên mất.Chỉ biết rằng trưa nào anh cũng được gặp Điệp bên vạt cải nở hoa. Trưa nay cũng vậy, hôm nay Điệp mặc một bộ váy trắng tinh,chân đi đôi hài trắng,trông cô như một nàng tiên.Điệp khoe cô mới được mẹ mua cho hôm rằm tháng Bảy.Hôm nay Lãm đã đặt lên môi Điệp một nụ hôn và được Điệp trao tặng tất cả,anh và cô cuồng nhiệt trong mê say của men tình. Nụ hôn của cô không nồng ấm như người ta vẫn nói nhưng anh vẫn hạnh phúc, hạnh phúc của một kẻ được dâng hiến,của người mà hơn 30 tuổi mới được ngồi gần phụ nữ,được nắm tay và được hôn.
  Lãm chợt buồn và hoảng sợ,vì hôm nay cũng là buổi cuối cùng anh được gặp Điệp cũng là lúc anh biết đầy đủ nhất về cô. Cô không phải là người phàm,cô đã chết cách đây 10 năm khi cô còn là con gái 17 rừng rực tuổi xuân,trong lần đi xem chèo ở làng bên cô bị bọn trai làng ức hiếp,phẫn uất quá cô đã nhảy sông mà chết.Hồn cô vẫn quanh quẩn nơi này vì cha mẹ cô chưa làm lễ chay sạch cho cô.Điệp yêu hoa và thương cảm số phận bố con anh,nhưng cô không thể bên anh mãi được.Ngày mai Điệp không thể trở về dương gian được nữa vì cha mẹ đã làm lễ chay sạch và cho cô vào chùa.
Lãm buồn và hận .Tại sao anh lại khổ thế đến yêu cũng ngang trái,yêu ma cũng bị đứt gánh.Không Điệp ơi đợi anh với! Em không phải ma!Em là người yêu của anh!Em là hạnh phúc của anh!Điệp.....
Giọt nước mắt rơi trên gò má nhăn nheo của ông Lâm chưa bao giờ người ta thấy ông khóc như vậy,nước mắt giàn giụa trên mặt,trên cổ. Ông vật vã bên xác Lãm,Ông không hiểu vì sao Lãm chết,chỉ thấy anh mê man trong những cơn sốt,miệng luôn mồm gọi Điệp ơi... Điệp là ai ?
 
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9