Nó đã làm gì sai?
daubuvacucbot 14.02.2009 14:32:08 (permalink)
 
Hôm nay không như mọi ngày, nó dậy muộn. Chả bao giờ nó dậy muộn như thế này.
Hôm nay nó chả làm được gì, không hoc bài, không giặt giũ quần áo, không dọn dẹp lạI căn phòng_những công việc mà nó đã len kế họach sẵn từ trước đó mấy ngày.
Nó bật một lúc 2 cái máy tính. Khiêng một cái từ bàn học bỏ lên trên đùi , ngồi trên giường, còn cái kia mở nhạc. Mà nó chẳng biết nghe nhạc gì. Dạo này nó chả thích động đến những bài nhạc buồn bã, lãng mạng vì nó nghĩ những thể loại nhạc đó chỉ làm cho nó buồn , mà nó tự hứa với mình là không bao giờ được buồn vì bất cứ chuyện gì. Mãi một lúc, chả chon được bài nào, nên lại thôi, để màn hình trống rỗng với một mớ files hỗn độn mà nó hứa với mình là tối nay sẽ sắp xếp lại
Khác với mọi ngày, hôm nay nó chả có hứng thú vọc máy tính, chả hứng thú học bài. Lúc đấy, nó biết nếu có ngồi vào bàn học cũng vô ích, đầu óc loạn xà ngầu thế này thì có học cũng như không. Chưa bao giờ nó thấy mình "down" như hôm nay.
Nó thay đồ. Vén bức màn để xem thời tiết. Nắng có vẻ ấm, và trời có vẻ xanh. Làm gì nhỉ nếu không học bài. Chụp cái cellphone, roll down cái phonebook để tìm một số nào đấy. Nhưng nghĩ sao lại thôi, bỏ xuống.
Nó chọn cho mình chiếc váy ngắn, cái áo màu navy cổ trái tim, tròng thêm cái mũ cũng màu navy mà nó chả bao giò xỏ. Bối vội mớ tóc ra phía sau và quyết định sẽ đi ra sân tennis một mình, thầm mong là đừng có người quen nào của mình ở ngoài đó. Vì cái lúc này đây, nó chả thích nói chuyện với bất cứ người nào. Thế là nó chơi banh một mình, chiều nay.
Nó lại ghé ngang sang cái mall dướI downtown trên đường từ sân tennis về nhà. Nó chả có ý định mua gì hết, bởi vì nó biết nó chả có hứng thú áo quần. Vậy thì ghé mall để làm gì nhỉ, nó cũng chả biết. Nó biết nó đang tìm lửa, thắp đuốc để….đốt thời gian.
Nó chưa bao giờ thấy mình tệ hại như hôm nay, chưa bao giờ thấy mình phí phạm thời gian như hôm nay. Thời gian đối với nó là cái thứ gì đấy rất là quý giá mà nó_ giống như bà già đi chợ thường hay bớt xén, mặc cả vớI các cô hàng tôm, hàng cá, nó luôn gìn giữ và tiết kiệm.
Lang thang vào các shops, nó chả thấy thích mua cái gì mặc dầu đâu đâu nó cũng thấy người ta treo bảng giảm giá. Kỳ lạ nhỉ, không biết nó đánh mất đi cái tính thích shopping tự bao giờ. Ngang qua Banana Republic, thấy một cái khăn choàng cổ mà cô nàng người mẫu trong cửa kiếng đang vấn quanh, nó dừng lại, nó vào mua, và nghĩ đây là một món quà rất thích hợp cho một ngườI bạn.
Ngạc nhiên vô cùng là hôm nay nó lại va phải một người bạn học cùng lớp “Nutrition” hồi hè. Trên vai hắn vẫn còn mang backpack, nghĩa là hắn vừa mới ở trường ra. Hắn rủ nó đi dạo một vòng để chọn dùm hắn những món quà cho anh rể và chị dâu hắn. Nói là hắn thôi vì nó chả biết xưng bạn đó là gì, em thì ngượng mà anh thì cũng chả xong. Mà đi với hắn thì cũng chán thật, chắc tại không có đúng mood. Hắn thì nói nhiều quá, mà nó lúc này, cậy miệng nó cũng không ra một câu. Nó chỉ muốn chọn giúp đồ cho xong để có thể thong thả đi dạo…một mình…
Thấy nó chả nói gì, hắn lại bày trò thách đố, hắn nói là nếu nó chỉ cho hắn bất cứ cô gái đẹp nào trong mall, hắn cũng có thể đế nói chuyện và xin số phone hay email của các cổ. Nó cứ gật gù, nghĩ cũng chả sao, dẫu sao nó cũng chả có việc gì làm lúc bấy giờ. Đi một hồi, nó bỗng thấy… bạn nó, tức là hắn sao mà như con nít…
Cuối cùng, nó cũng cáo từ ra về. Biết hắn đón xe Bus từ trường đến mall nhưng nó cũng chả thèm hỏi rằng hắn có cần nó chở về nhà hay không. Không phải là nó ích kỷ gì, thật ra nó chả thích hắn cứ lẽo đẽo theo sau, nó thật sự muốn lang thang một mình.
Về đến nhà thì trời xẩm tối. Mùa này trời mau tối thật., mới 6 giờ chiều mà trời đã tối căm căm.
Nó vứt cái giỏ shopping lên giường, thay vội bộ đồ ngủ. Nó lại lôi từ ngăn hộc tủ ra một cái giỏ, bỏ cái khăn choàng mới mua vào. Thầm nhủ không biết những cái khăn choàng trong tủ ấy sẽ nằm ở đấy đến bao giờ. Thở dài, đóng sầm tủ lại.
Có phải vì tối qua khi chat với người bạn, bạn nói “ I have a suicidal thought”. Đó là người bạn mà nó đã không nói chuyện cả hơn 8 tháng nay. Chỉ đơn giản là không muốn nói chuyện…
Đó là người bạn mà nó nghĩ có lẽ tất cả những khăn choàng mà nó tích lũy trong hộc tủ kia có thể sẽ là chủ nhân của chúng…..
Nó không biết có nên gọi điện nói chuyện với bạn đấy một lần thay vì mở vội một bài hát…"How to save a life"…
 
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9