Hoa co xu Han
Dương Lệ 22.02.2009 16:22:42 (permalink)
 
 
 
Phương khệ nệ xách chiếc va li xuống cầu thang máy bay. Cô bỏ chiếc mũ rộng vành trùm đầu ra, ngước lên bầu trời cao xanh ở phía xa. Vậy là đến rồi. Hôm nay là một ngày nắng đẹp. Vì có nắng nên Phương không cảm thấy lạnh lắm. Cô ngỡ như đang lạc giữa mùa thu ở Hà Nội. Đang là mùa hè ở Seoul. Hàng cây phong lá xanh mươn mướt. Mùa thu lá phong sẽ trở vàng rực, có khi chuyển sang màu đỏ tươi. Phương mừng rỡ nghĩ đến quang cảnh thời gian ấy, đó là điều mà cô hi vọng sẽ được nhìn thấy nhất.
 
Phương gọi một chiếc tăcxi. Cô nói giọng Hàn Quốc lơ lớ. Nhưng anh lái xe vẫn có thể hiểu được. Anh ta hỏi :
- Cô muốn đi đâu, thưa cô ?
Phương đưa cho anh lái xe một tờ giấy nhỏ và bảo :
- Anh làm ơn cho tôi đến địa chỉ này.
Anh ta hỏi chuyện :
- Cô lần đầu tiên đến Hàn Quốc ?
- Vâng anh ạ.
Phương ngồi dịch gần lại bên cửa kính, ngắm phong cảnh bên ngoài. Những hàng cây, dãy phố chạy qua trước mắt cô. Cô không thấy khác khi ở Hà Nội lắm. Chỉ không có cảnh những người đàn bà quẩy quang gánh đi bán hàng rong và Seoul thì sầm uất hơn. Phương thấy nhớ những buổi chiều gọi người bán hàng lại mua cốm non, hay mấy quả hồng ngâm.
Người đàn bà đứng tuổi, có mái tóc xoăn lượn sóng, ra mở cổng cho Phương. Phương cúi đầu chào. Bà ta cũng cúi đầu chào lại, rồi mới ngẩng lên hỏi :
- Cô là ...
- Tôi được người quen giới thiệu tới thuê phòng ở đây. Tôi là Trịnh Nhã Phương.
- Vâng. Xin lỗi cô. Cô vào nhà đi. Tôi đã dọn phòng cẩn thận cho cô từ hôm qua.
Phương kéo chiếc va li mang theo vào trong sân. Trước mặt ngôi nhà là một khu vườn nhỏ trồng hoa hồng. Hình như nó mới được tưới, vẫn còn ướt đẫm. Nhà hai tầng, tầng hai có cả ban công rộng. Hôm nào có trăng mà được ngắm từ đó thì sẽ đẹp lắm.
- Phòng cô ở trong này.
Phương theo tay bà chủ nhà chỉ, bước vào bên trong phòng. Căn phòng cũng khá rộng rãi. Nhưng không có đồ đạc gì ngoài cái bàn gỗ con, trên có đặt điện thoại và chiếc tủ đứng có gương. Bà chủ nhà vào mở tủ ra, nói :
- Đệm và chăn tôi đã để sẵn ở đây rồi. Cô đi ngủ thì bỏ chúng ra mà nằm nhé.
- Vâng. Cảm ơn bác.
- Vậy nhé. Cô cứ ở đây. Tôi phải về nhà nấu cơm. Nhà tôi sắp về rồi – Chừng như nhớ ra điều gì, bà ta đang đi ra ngoài thì quay trở lại, nói – À, cô thích sơn phòng màu gì ? Mai tôi gọi thợ sang sơn.
Phương đang xếp đồ đạc trong va li vào tủ, ngẩng lên :
- Có lẽ màu vàng nhạt là ổn bác ạ. 
- Được rồi. Thế cô có cần giấy dán tường không ? Tôi bảo mua luôn thể.
- Dạ có ạ.
Nãy giờ mải xếp đặt lại mọi thứ, lấy một ít đồ kỉ niệm mang từ Việt Nam sang trang trí bên góc phòng xong, Phương mới kéo cửa bước ra ngoài. Tầng một, ngoài phòng của Phương ra, còn có căn bếp với đầy đủ xoong chảo, bát đũa để rất ngay ngắn. Nhưng hình như lâu rồi không có ai dùng đến nên tất cả đều bám bụi cả. Góc nhà đối diện phòng cô ở, có đặt tủ lạnh, bàn ăn và bốn chiếc ghế dựa nữa. Lúc nãy Phương đi ngang qua để vào phòng, chúng hãy còn ướt nước vì hình như vừa mới được lau chùi lại. Bây giờ tất cả đã khô bong và sạch sẽ. Nhớ ra bức tranh hoa quả mang theo, Phương quay trở vào phòng lấy ra, treo lên tường cạnh bàn ăn.
- Cô bạn mới đến ở à ?
Đang mải ngắm thành quả của mình vừa treo lên, tiếng hỏi của một người phụ nữ làm Phương giật mình ngoảnh ra.
- Chào chị.
Người phụ nữ trạc ba mươi tuổi, tóc vàng sẫm, vừa rót nước bên cạnh bếp vừa hất hàm hỏi :
- Cô tên là gì ?  Cô người nước nào thế ?
- Em người Việt Nam. Tên em là Trịnh Nhã Phương.
- Trinh... Trinh – Chị ta xua tay, lắc đầu – Trời ạ, tên cô khó phát âm quá. Cô có tên Hàn Quốc không ? Tôi là Choi Iumi, tôi sống trên tầng hai.
- Có ạ. Tên là Hiêng Chu. Em gọi chị là chị Choi được không ạ ?
- Thôi, gọi là Iumi thôi.
- Vâng.
Iumi lên tầng hai. Sau khi nghe nhạc được một lát, chị lôi điện thoại bàn ra gọi. Tiếng chuông điện thoại trong phòng Phương reo. Nhưng Phương đang rửa xoong nồi bên ngoài, không nghe thấy. Iumi tắt nhạc đi, bước xuống tầng dưới. 
- Cô đang làm gì thế ? – Iumi hỏi.
Phương dừng tay, quay ra :
- Em rửa xoong để nấu ăn. Em vừa cắm cơm rồi. Tí nữa có cơm ngay thôi chị ạ.
- Cô chăm đấy. Tôi ra ngoài quán mì đây.
- Chị không ăn ở nhà ạ ?
- Thôi, tôi quen rồi. Hay cô ra ngoài ăn mì thì đi.
- Dạ thôi ạ. Ở Việt Nam, em chỉ quen ăn cơm thôi. 
- Tuỳ cô vậy. Tôi đi đây.
Iumi bước ra ngoài cửa.
Buổi chiều, Phương đi ra xem phong cảnh xung quanh. Cái ngõ nhỏ và sâu, đầy sắc hoa giấy. Có vài bông trạng nguyên nở đỏ tươi trên nóc một ngôi nhà gần đấy. Phương ra tận ngoài chợ, theo chỉ dẫn của bà chủ nhà Oang Sơn Na. Bằng vốn tiếng Hàn Quốc của mình, Phương đã hỏi mua được rau muống, rau cần, ít thịt bò và củ cải để chuẩn bị cho buổi tối. Phương bước trên đường về nhà, tung tăng và vui vẻ.
Có một đám thanh niên trông có vẻ đầu gấu, tóc tai nhuộm xanh đỏ, tay cầm gậy đang bước ngược chiều của Phương. Chúng cười nói huyên náo. Một trong số chúng nhìn thấy Phương, liền sán lại gần:
- Này cô em, cô em ở đâu đến vậy ? Mua gì nhiều thứ thế em ?
Mấy thằng khác cũng tiến lại. Thằng nọ bá vai thằng kia.
- Sao hả ? Em không nói gì vậy ? Em có biết tiếng Hàn không ?
Phương đẩy tay một thằng đang đặt lên vai cô ra, bảo :
- Đừng có động vào tôi.
- Tiếng Hàn của cô em cũng khá đấy chứ nhỉ. Cô em người Nhật Bản hay Trung Quốc ?     
- Tôi người Việt Nam.
- Chúng mày, người Việt Nam kìa. Việt Nam cơ đấy – Bọn chúng cười ha hả.
Phương một lần nữa hất tay chúng ra :
- Nếu các anh còn động vào tôi, tôi sẽ báo cảnh sát.
- Cô em cứ báo đi – Bọn này càng lúc càng dồn Phương lại gần phía tường. Phương cắn mạnh vào tay thằng lại gần cô nhất. Nó kêu rú lên, đưa tay định tát cô.
Bỗng có tiếng vật gì lao ngang qua không khí, đập vào tay thằng đó. Là một quả bóng chày.
- Thôi, đi chúng mày. Thằng người yêu con Lee Mung đấy.
Thằng vừa định tát Phương vẫn còn hậm hực. Nhưng bọn chúng vẫn bỏ đi. Phương thì nhìn chàng trai vừa cứu cô đang cúi xuống nhặt quả bóng chày lên. Cậu ta ít hơn cô cũng phải đến bốn tuổi.
- Cảm ơn cậu.
- Không có gì. Hình như cô là người Việt Nam ?
- Vâng. 
Cậu ta quay ra đi ngược lại phía Phương. Trước khi đi, cậu bảo :
- Tôi rất yêu mến Việt Nam.
Rồi vừa đi cậu vừa tung quả bóng chày trên tay. Phương ngẩn người nhìn theo bóng cậu cho đến khi khuất hẳn.
Đặt giỏ thức ăn lên mặt bàn, Phương để thịt bò vào trong tủ lạnh. Cô nhớ lại nỗi sợ hãi của mình lúc nãy. Lần đầu tiên ở nơi đất khách quê người, cô mới thấm thía ra sự cô độc đến vậy. Chả bù cho trước khi lên máy bay, Phương thấy rất háo hức. Cô còn giục cha mình mau về, để khỏi nhìn thấy cảnh hai cha con cùng khóc.
Iumi đi đến tối khuya mới về. Chị làm phiên dịch cho công ty du lịch ở Seoul, thường xuyên phải đi ăn cơm khách, hiếm khi ở nhà. Nghe thấy tiếng mở cửa, Phương kéo cửa bước ra ngoài phòng :
- Chị về rồi ạ ?
- Ừ – Iumi rót nước uống – Cô chưa ngủ sao ?
- Em còn phải soạn bài để mai lên lớp.
- Vậy cô cứ soạn đi. Tôi đi ngủ luôn đây – Iumi vừa bước lên gác vừa che miệng ngáp dài.
Buổi sáng ở Seoul thật trong lành. Trời hơi ren rét. Nhiệt độ ở Seoul mùa hè bao giờ cũng bằng mùa thu ở Việt Nam vào mỗi buổi sáng.
Bến xe buýt có khá đông người đứng chờ. Vẻ mặt ai cũng vội vàng. Xe buýt đi qua điểm đỗ, dừng lại đón khách rồi lại đi tiếp. Phương ngồi trên xe buýt đến trường mà có cảm tưởng như đang ở Hà Nội, những ngày còn học Đại học và cũng đi xe buýt như thế này.
Phương ngồi trong phòng chờ của giáo viên, ngước nhìn những thầy cô người bản địa. David đi vào qua chỗ cô, nói bằng tiếng Hàn Quốc :
- Xin chào !
Phương và các giáo viên khác cúi đầu chào lại. Kim Sê Han – anh chàng dạy Tâm lý học, quay về phía cô, bảo :
- Em đừng lo lắng quá.
- Vâng.
Chuông reo. Phương bước vào lớp. Cả lớp đứng dậy, chào cô giáo mới.
- Chúng em chào cô giáo – Họ nói bằng tiếng Việt.
- Chào các bạn. Mời các bạn ngồi xuống.
Phương giở cuốn sách dạy tiếng Việt ra, ghi một vài mẫu câu lên bảng. Cô bước xuống hàng ghế hỏi một sinh viên mà nãy giờ bước vào lớp Phương đã rất đỗi ngạc nhiên.
- Chúng ta cùng đặt câu đối thoại với nhau nhé. Tôi rất vui được quen biết bạn. Tôi tên là Trịnh Nhã Phương. Còn bạn ?
- Em tên là Park Ky Chang. Em cũng rất vui được quen biết cô giáo – Cậu sinh viên trả lời lại bằng tiếng Việt.
Phương mỉm cười, nói :
- Chúng ta không phải gặp nhau lần đầu đúng không ?
Cậu sinh viên gật đầu :
 
- Vâng ạ. Chúng ta hình như đã gặp nhau hôm qua.
- Hôm qua thực sự cảm ơn Ky Chang.
Chờ cho Phương đi lên bảng chữa bài tập trong sách, Kang Hiếc quay lại hỏi Ky Chang :
- Cậu quen cô giáo mới sao ?
- Ừ. Không ngờ đấy là cô giáo chúng mình – Ky Chang nói.
Ky Chang dọn quần áo bỏ vào trong va li. Có tiếng gõ cửa phòng chàng.
- Con định đi thật sao ? – Người đàn bà vừa bước vào hỏi. 
- Người ta đã hẹn hôm nay cho xem phòng rồi. Tôi không muốn trễ hẹn nữa. Dì đừng có lo cho tôi.
- Cha con giận nên nói vậy đấy. Ông ấy không hề muốn con đi. Con cũng đừng chấp mà.
- Dì không phải bênh cho ông ta. Tôi định đi từ lâu rồi.
Nói rồi, Ky Chang vác va li bước ra ngoài. Ông Park Mô giận dữ :
- Mày có giỏi thì đừng bao giờ về đây nữa.
Ky Chang mở cửa cổng, bước đến chiếc tăcxi đã đợi sẵn, bỏ vali vào trong, rồi ra hiệu cho xe đi.
- Ky Chang. Con đừng đi – Tiếng người đàn bà vừa vào phòng chàng nói với theo. 
Phương tiễn người thợ sơn ra đến cổng, rồi bước vào trong nhà.
- Thợ sơn về rồi hả em ? Màu vàng nhạt phòng em trông cũng được đấy – Tiếng của Iumi.
Phương ngạc nhiên nhìn thấy Iumi xách chiếc va li từ tầng hai xuống.
- Chị định đi đâu sao ?
- Chị phải chuyển đến Busan thôi. Chị xin được vào làm cho đoàn du lịch ở đó rồi. Nghe nói lương cao lắm – Iumi lấy ra một tờ giấy gấp tư - Địa chỉ của chị đây này. Lúc nào có thời gian, em đến chơi chỗ chị. À, cho em hộp trang điểm này. Chị vừa mới mua đấy – Iumi đưa cho Phương cái hộp nhỏ có gương.
- Sao hôm qua chị không nói với em ? Em chưa mua gì kỉ niệm chị cả.
- Thôi, cần gì. Chị đi đây. Sống cùng nhà với em mấy hôm, chị cảm thấy rất vui rồi.     
Iumi cho va li vào xe, không quên vẫy tay.
- Chị đi nhé.
Tạm biệt Iumi, Phương bước vào nhà, lòng thấy buồn hẳn. Nhà to quá, mà hiện tại còn một mình cô ở đây.
Có tiếng chuông ngoài cổng. Phương ra mở.
- Cô Choi đi rồi à cô Hiêng Chu ? - Đó là tiếng hỏi của bà chủ nhà.
- Vâng ạ. Chị ấy vừa đi xong. Bác vào nhà chơi.
- Ừ. Tôi cũng phải lên dọn phòng của cô ấy đây. 
Bà Oang lên tầng hai một lúc lâu mới xuống nhà dưới, ôm theo một đống giấy dán tường vừa bóc ra.
- Cuối cùng cũng dán xong đống giấy tường. Mệt thật ! – Bà Oang bỏ đống giấy vào cái túi rác rất to, ngồi xuống ghế, thở.
Lại có tiếng chuông cửa. Lần này, bà Oang ra mở.
- Cậu Park thật là đúng hẹn. Cái cô ở chỗ chúng tôi vừa đi xong thì cậu đến.
Bà ta đon đả mời :
- Cậu vào nhà đi. Cậu ở trên tầng hai.
Bà Oang dẫn người mới đến vào xem phòng tầng hai. Người khách có vẻ hài lòng, mở cửa ra bên ngoài ban công ngắm cảnh. Người khách quay lại hỏi :
- Nãy tôi thấy dưới nhà còn có một phòng nữa.
- Vâng. Đấy là phòng cô Hiêng Chu. Cô ấy người Việt Nam, nhưng tôi không nhớ tên Việt Nam của cô ấy.
Đọc thấy vẻ ái ngại trên khuôn mặt của người khách, bà Oang nói :
- Cô ấy tốt lắm. Cậu sẽ không sợ cô ấy làm phiền đâu. Để tôi gọi cô ấy lên gặp cậu.
Bà Oang định bước xuống, nhưng người khách đã cất tiếng.
- Thôi không cần đâu. Tôi sẽ ở đây. Bà cầm tiền đi.
Bà Oang nhận tiền, đếm rồi nói :
- Cảm ơn cậu. Cậu cứ ở đây nhé. Tôi về đây. 
Park Ky Chang đứng dựa vào thành ban công, tay tung lên tung xuống quả bóng chày. Chàng sinh viên có khuôn mặt đẹp đẽ này là đối tượng của không biết bao nhiêu cô gái trong trường Đại học. Song chàng trai không hề để ý đến ai. Đã hơn bốn năm rồi. Mà mỗi lần nhắc đến Lee Mung, lòng chàng lại đau đớn. Lee Mung khi trước là thủ lĩnh của một nhóm con gái chuyên đi đánh nhau trong trường. Ky Chang là thần tượng của cô, người mà cô không lúc nào không nghĩ đến. Nhưng chính Ky Chang cũng không hiểu vì sao mà chính mình lại tương tư cô nữ tặc kia nữa. Chẳng ngờ, bệnh ung thư máu lại vĩnh viễn cướp đi người mà Ky Chang yêu dấu.   
Có tiếng di động reo.
- Alô.
- Ky Chang à, Min Yi đây. Mình đang ở chỗ Hiếc. Cậu sang chỗ bọn mình ngay nhé.
- Ừ. 
Min Yi và Hiếc là bạn cùng cấp ba của Ky Chang và Lee Mung. Min Yi cũng là bạn thân nhất của Lee Mung.
Ky Chang bước vội xuống nhà, ra bến xe buýt gần đấy. Nghe tiếng cửa mở, Phương lấy làm lạ, tự hỏi :
- Bà Oang vừa về rồi cơ mà. Ai vậy nhỉ ? Không lẽ là khách đến thuê phòng sao ?
Phương đang nấu canh rau ngót, quay mặt về phía bếp. Ky Chang đã đi với đám bạn về, mở cửa vào. Đi lướt qua chỗ Phương, chàng nói :
- Chào cô.
- Vâng – Phương quay ra, nhưng chỉ nhìn thấy Ky Chang đi rất nhanh trên cầu thang. Cô không nhìn thấy mặt. Cô hỏi :
- Anh mới đến thuê phòng phải không ? Tên anh là gì ?
Tiếng của Ky Chang khi chàng mở cửa trên tầng hai :
- Tôi là Park Ky... – Nói đến đây, Ky Chang ngập ngừng. Park Ky là tên mà Lee Mung hay gọi cậu ngày trước. Chàng nhắc lại :
- Park Ky.
- Tôi nhớ rồi – Phương nói.
Lúc sau, Phương đã nấu ăn xong. Cô dọn thức ăn lên bàn, khen :
- Chà, trông ngon thật đấy.
Cô bước ra ngoài ban công, gọi với lên tầng hai :
- Anh Park Ky, anh có muốn ăn cơm không ? Tôi đã nấu xong rồi.
Ky Chang đang ở trong nhà tắm nên không nghe thấy tiếng Phương gọi.
- Sao thế nhỉ ? Hay anh ta không nghe thấy ? – Phương tự hỏi.
- Anh đang tắm à ? – Phương nói to. Vẫn không có tiếng trả lời lại.
- Chắc đang tắm – Phương nghĩ thầm –Thôi, mình ăn trước vậy. Đói chết mất.  
Phương viết vào một tờ giấy nhỏ để ở bàn : “Xin lỗi anh. Chờ anh mãi nên tôi ăn trước. Anh ăn sau nhé. Chúc anh ăn ngon miệng”. Cô rửa bát rồi vào phòng soạn giáo án.
Ky Chang khát nước, nên xuống tầng dưới mở tủ lạnh. Chàng thấy bức tranh hoa quả treo trên tường cạnh bàn ăn, bỗng mỉm cười. Chàng cầm tờ giấy để cạnh mâm cơm lên đọc.
- Cô ta tưởng mình chưa ăn.
Ky Chang cũng viết lại vào một tờ giấy nhắn khác : “Cảm ơn cô nhiều. Tôi ăn bên ngoài rồi”.
Phương mở tủ ra lấy đệm và chăn để ngủ. “Hôm nay âm lịch hình như là mười bốn tháng ba”. Không chắc chắn lắm nên Phương nhìn lại cuốn lịch treo trên tường xem đã đúng chưa. “Mai là rằm rồi” - cô nói. Ở Hà Nội,  ngày mồng một và ngày mười lăm hàng tháng cô đều theo mẹ lên chùa thắp hương. 
Phương kéo cửa bước ra ngoài. Cô chợt nảy ra ý định xem trăng. Trăng mười bốn tròn và sáng. Trên trời, những ngôi sao be bé thi nhau nhấp nháy. Phương ban đầu còn đứng, về sau ngồi hẳn xuống bậc cửa. Cô nói to :
- Anh ra mà xem trăng Park Ky ạ. Hôm nay trăng sáng lắm.
- Vậy à ? – Tiếng Ky Chang từ tầng trên đưa xuống. Chàng cũng mở cửa ra để ngắm trăng. Khung cửa rười rượi trăng sáng. Làn gió mát hây hẩy đưa vào, mang theo mùi thơm rất nhẹ của vườn hoa. Ky Chang ngó đầu xuống dưới. Chàng không thấy mặt Phương, mà chỉ thấy một người thiếu nữ đang dựa đầu vào cây cột nhà để ngắm trăng. “Chắc cô ta lần đầu ngắm trăng ở đây”. Chàng tự nói thầm, và đứng ở ngoài một lúc rất lâu.
Chiếc đồng hồ báo thức kêu inh ỏi bên tai. Ky Chang với tay tắt chuông đi, và bước ra khỏi giường, vào nhà vệ sinh. Chàng xếp lại đống sách vở để lộn xộn trên bàn chàng học tối hôm qua cho ngay ngắn, rồi bỏ sách vở cần thiết vào cặp. Xong đâu đấy, Ky Chang bước xuống tầng hai, mở cửa đi học. Chàng đứng đợi ở bến xe buýt gần đấy. Hai phút sau, chiếc xe buýt hai tầng chậm chạp đi tới. Ky Chang bước lên xe, giở tai nghe ra nghe nhạc khi đứng lắc lư theo chiều chuyển động của xe. Hôm nay, xe buýt cũng không đông lắm.
Ky Chang đến trường lúc hãy còn sớm. Chỉ có lưa thưa vài sinh viên đang ngồi dưới gốc cây phong tán rộng, che trùm một khoảng sân. Cửa lớp mở toang, thấp thoáng bóng người. Ky Chang nhanh nhẹn bước vào lớp, vẫn nghe nhạc và ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Thỉnh thoảng, chàng cũng nhìn ra ngoài lớp như thế này để ngắm Lee Mung, khi cô đang trò chuyện với hội bạn của cô, những ngày đầu cấp ba.
Phương mới tỉnh giấc. Cô dụi mắt bước ra ngoài phòng. Có tiếng bấm chuông ngoài cổng. Phương ra mở.
- Tôi mang bữa sáng sang cho cô đây – Người đàn bà đứng ở ngoài cổng nói.
- Hình như cháu dặn bác ăn xôi chứ ạ ? – Phương nhìn bát mì trên tay bà, ngạc nhiên hỏi lại.
- Nhưng chúng tôi có nấu xôi bao giờ đâu ? Cô ăn tạm vậy, được không? - Bà ta giúi bát phở vào tay Phương.
- Thôi cũng được – Phương lấy tiền đưa cho người đàn bà rồi đóng cổng vào nhà. Còn bà ta vừa đi vừa lẩm bẩm : “Lắm chuyện quá”. 
Mì xào Phương ăn không quen nên cô thấy khó ăn, mãi mới xong nổi bát mì. Phương ra rửa bát rồi ngồi vào bên chiếc máy tính xách tay. Cô soạn lại giáo án điện tử để chiều trình chiếu trên lớp. Chiều nay, cô dạy hai tiết đầu.
Đến 10h, Phương cắm nóng lại cơm nguội tối hôm qua. Cô lấy thức ăn trong tủ ra ăn trưa luôn. Đoạn, cô cắm cơm mới, ra chợ mua rau và cá về làm. “Nếu trưa nay mà anh ta không về ăn, mình lại dành thức ăn cho bữa chiều luôn”. Phương tự nhủ.
Hiếc xách tay Ky Chang kéo ra ngoài chơi. Ky Chang hỏi :
- Đi đâu vậy ?
Kang Hiếc hất đầu :
 
- Min Yi kia kìa !
Min Yi trông thấy Ky Chang liền tạm biệt cô bạn cùng lớp chạy lại :
- Ky Chang ! - Cô nói.
 
- Min Yi không nhìn thấy mình à ? – Hiếc tỏ mặt buồn.
Min Yi cười trừ.
- Thôi, chúng ta ra đâu nói chuyện đi. Ghế đá đằng kia được không ?
Cả ba cùng ngồi xuống chiếc ghế đá.
- Cậu ở nhà trọ có quen không ? Hôm qua nói chuyện, mình chưa kịp hỏi thì cậu phải về rồi – Min Yi hỏi Ky Chang.
- Tất nhiên là tốt hơn ở nhà - Ky Chang nhếch mép trả lời.
- Min Yi à, còn có một cô gái xinh đẹp cùng trọ với Ky Chang một nhà nữa đấy – Hiếc liếc mắt nhìn Min Yi, nói.
- Một cô gái sao ? – Min Yi ngạc nhiên.
- Đúng vậy – Ky Chang cười – Nhưng mình chưa nhìn thấy cô ta, nên không biết có xinh đẹp hay không. 
- Hẳn là xinh đẹp rồi. Mình cá đấy – Tiếng Hiếc.
- Thật không Ky Chang ? – Min Yi hỏi lại.
- Cậu sao thế ? – Ky Chang nhếch một nụ cười.
Hiếc bỗng trông thấy Nhã Phương, nói to :
- Em chào cô giáo !
Nhận ra Ky Chang và Hiếc, hai cậu sinh viên lớp mình dạy, Phương cười tươi, cúi đầu để chào lại.
- Hiếc và Ky Chang đang nói chuyện với bạn à ?
Ky Chang cũng mỉm cười nói :
- Vâng. Cô giáo đi dạy ạ ?  
- Chưa. Chiều tôi mới có tiết dạy. Tôi lên nhờ người sửa lại cái máy chiếu của trường. Thôi, tôi đi đây. Hai cậu cứ nói chuyện với bạn đi.
Phương tạm biệt hai cậu sinh viên của mình rồi đi.
- Cô giáo mới của chúng mình xinh thật – Hiếc nói.
Min Yi thấy cả hai anh chàng đều chăm chú nhìn cô giáo mới, bỗng đứng phắt dậy :  
- Mình phải về lớp đây. Đến giờ vẽ tranh tĩnh vật rồi.
Trông thấy Min Yi vội vàng về lớp, Hiếc lấy làm lạ hỏi :
- Cậu ấy sao thế nhỉ ?
- Mình không biết – Ky Chang lắc đầu.
- Con gái thật là kỳ lạ – Hiếc tự nói một mình.
- Cậu nói gì ?
- À, không. 
- Lee Mung còn sống... thì giờ chắc cũng xinh lắm.
Ky Chang ngước mắt nhìn ra phía xa. Lúc ấy, có một đám mây trắng bay ngang qua bầu trời. Hiếc thấy cậu bạn mình có vẻ buồn.
- Ừ, đúng vậy. Thôi, mình vào lớp đi – Hiếc nói.
Tan học xong, Ky Chang về nhà. Chiều cậu còn có trận bóng chày ở trường. Lee Mung từng nói rất thích xem cậu chơi bóng chày. Cô bảo : “Mình quí Ky Chang bắt đầu từ khi tò mò muốn biết cái biệt hiệu “sát thủ bóng chày” là ai đấy”. Từ khi không còn Lee Mung nữa, lúc nào thi đấu, Ky Chang cũng thấy như có hình bóng cô cổ vũ cho mình trên khán đài. Ky Chang mở cửa vào nhà. Ngoài sân, hoa hồng đầy ắp thứ ánh sáng lấp lánh chiếu trên những giọt nước còn đọng lại. Trông thấy vậy, chàng khẽ mỉm cười.
- Cô ta thật kì lạ. Mình đâu có nói là ăn cơm chứ – Ky Chang nói một mình khi đọc mảnh giấy để lại lần nữa trên mặt bàn. Chàng định đi lên gác. Có ai đó gọi di động cho chàng. Ky Chang mở máy ra nghe.
- Tập hợp sớm vậy sao ? – Chàng hỏi đầu máy bên kia – Vậy chờ mình ít phút nữa.
Ky Chang định mở tủ lạnh, lấy mì ra nấu ăn. Nhưng rồi chàng lại mở lồng bàn ra. “Ăn cơm nhanh hơn”. Chàng nói, rồi ngồi xuống ăn. Tay nghề của Phương cũng rất khá nên chàng thấy bữa ăn ngon lắm.  
“Cảm ơn cô nhiều. Tối nay tôi sẽ nấu ăn hộ cô” – Ky Chang không quên viết vào tờ giấy để lên bàn.
Phương đã dạy xong hai tiết. Cô bước ra ngoài cửa lớp, thấy trong người khoan khoái. Cô mở cửa ra, đi vào phòng giáo viên.
- Cô dạy xong rồi à ? – Tachiana – cô gái người Nga hỏi Phương.
- Dạ vâng. Tôi vừa dạy cả hai tiết luôn – Phương rót nước lọc vào cốc để uống.
Tachiana đã soạn sách xong, đứng lên bảo :
- Thôi, tôi đi dạy đây. Hẹn gặp lại cô sau.
- Vâng, chào chị, Tachiana.
 Tachiana đi khỏi, Phương ngả đầu ra đằng sau ghế, cho hết mỏi. Sê Han vào, cười nói :
- Em trốn ở đây à ? Chúng tôi tìm em mãi.
- Có chuyện gì vậy ạ ?
- Mọi người ra sân xem đấu bóng chày rồi đấy. Em ra mà xem, hay lắm.
- Thế anh có đi không ?
- Có chứ. Tôi tìm em ra xem mà. Đi thôi. 
Phương ngồi vào chiếc ghế còn trống trên khán đài. Sê Han ngồi bên cạnh cô. Trời nắng nên Phương đội mũ. Bóng râm càng làm cho khuôn mặt Phương thêm dịu mát trên làn da trắng hồng. Sê Han ngước nhìn sang, mỉm cười rồi quay ra xem tiếp trận đấu. Min Yi và Hiếc cũng có mặt ở dãy khán đài bên kia. Min Yi kêu to :
- Cố lên Ky Chang !
Hiếc cũng bắc loa lên miệng hét :
- Ky Chang, cậu giỏi lắm !
Tiếng ồn ào chủ yếu từ trên khán đài dội xuống. Ky Chang đang đợi quả bóng chày. Chàng giơ gậy lên cao, đập mạnh vào bóng khi nó bay đến, rồi buông gậy chạy theo. Hình như trượt rồi ! Quả bóng theo đà bay đi. Nắng chiếu vào làm mắt chàng hoa lên. Ảo ảnh trước mắt loang loáng. Chàng nhận ra khuôn mặt của Chew Lee Mung trên khán đài. Ky Chang kêu lên khẽ “Lee Mung”.
 
Quả bóng bay vào đúng chỗ Phương ngồi. Cô cầm ném lại vào sân. Sê Han lo lắng hỏi :
- Em có sao không ?
- Không sao ạ - Phương lắc đầu.
Ky Chang cố nhìn lại một lần nữa. Có lẽ chàng đã hoa mắt thật. Không thấy bóng Lee Mung đâu. Trên chỗ mà chàng tưởng Lee Mung ngồi lúc nãy, chàng thấy Phương đang ngoảnh nhìn Sê Han và cô đang nói câu gì đó mà chàng không biết. 
- Sao vậy ? – Một đồng đội của Ky Chang hỏi chàng.
- Không sao. Chơi tiếp thôi – Ky Chang nói.
Lần này, chàng đã ghi được điểm. Ky Chang giơ hai tay lên trời, hét lên với vẻ sung sướng. Các bạn cùng đội chạy lại ôm lấy chàng, hò reo.
- Cậu ta chơi giỏi thật đấy. Đúng là “sát thủ bóng chày” có khác – Sê Han nói.
- “Sát thủ bóng chày” cơ ạ ? 
- Phải. Người ta gọi như vậy đấy.
- Vậy đương nhiên là phải giỏi rồi.
Min Yi cũng bảo Hiếc :
- Lee Mung mà trông thấy cậu ấy chơi hôm nay, chắc hạnh phúc lắm.
- Ừ. Nhưng không có Lee Mung cổ vũ, có Min Yi là được rồi.
- Cậu nói gì vậy ? – Giọng Min Yi có vẻ ngượng.
- Có gì đâu mà - Hiếc quay ra xem tiếp trận đấu. Ngoảnh sang nhìn dãy khán đài bên cạnh, cậu thấy Phương, mừng rỡ lôi áo Min Yi.
- Xem kìa ! Cô giáo tiếng Việt của bọn mình cũng tới xem đấy.
Min Yi ngoảnh sang :
-  Đúng là cô ấy. Nhưng sao chứ ?
-  Ky Chang quen cô ấy đấy. Cậu ấy bảo có lần gặp cô ấy ở trên đường về nhà, bị bọn Anh Shen chặn đường, nên đã ném quả bóng chày vào bọn đó.
- Thật thế sao ?
- Ừ.
Min Yi có vẻ bực tức chuyện gì, mím chặt môi lại.
Kết thúc trận đấu, Min Yi và Hiếc chờ mãi mới đón được Ky Chang ở cổng trường.
- Hai cậu còn đợi mình à ? – Ky Chang mừng rỡ.
- Đợi để chúc mừng cậu – Min Yi nói.
- Chúc mừng và đi ăn nữa – Hiếc vỗ vai Ky Chang.
- Được thôi. Chúng ta đi nào.  
Phương năn nỉ mãi bà Oang mới hỏi được địa chỉ của ngôi chùa trong khu phố. Cô đến đó, và thấy lòng mình tĩnh hẳn lại trước cảnh trang nghiêm. Những người vãi mặc áo thụng xanh đang quét sân chùa.
- Bạch thầy, con muốn vào lễ chùa không biết có được không ? – Phương hỏi một vị sư đang đi tới.
- Vâng, xin mời thí chủ vào. Chùa chúng tôi rất hân hạnh được khách thập phương đến thăm. A di đà phật.
 Phương vào trong chùa, lầm rầm khấn nguyện. “Đức Phật từ bi...”.
- Cậu biết nấu thật sao ? – Min Yi rất ngạc nhiên hỏi Ky Chang khi thấy cậu vào chợ mua rau và tôm, cua ra.
- Ky Chang của chúng mình thay đổi rồi – Hiếc nói.
Ky Chang gãi đầu :
- Thực ra, mình cũng chưa nấu ăn bao giờ.
- Vậy để mình giúp – Min Yi đề nghị.
- Đúng đấy – Hiếc cũng nói.
- Thôi, mình sẽ tự làm. Hai cậu về đi, không bố mẹ các cậu lại mong. Mình đi đây.
 Nói rồi, Ky Chang bước lên xe buýt. Min Yi và Hiếc nhìn nhau, không hiểu.
“Cô ấy vẫn chưa về sao ?”. Ky Chang nhìn vào cánh cửa phòng Phương, thấy vẫn đang khoá. Ky Chang loay hoay mãi việc làm tôm. Công đoạn sau đó, chàng không nghĩ ra sẽ phải làm gì tiếp theo. Chàng gọi điện hỏi bà Thê Sơn : 
- Món tôm hầm phải làm thế nào hả dì ?
- Ky Chang đấy à ? Ừ. Con cứ làm như vậy thôi.
- Vậy ạ ? Cảm ơn dì.
- Không có gì đâu con. Lúc nào rỗi, con về qua nhà nhé. Mọi người đều nhớ con lắm.
- Cảm ơn dì nhiều lắm. Có lẽ tôi gác máy đây, dì ạ.
- Ừ. Vậy thôi con nhé. Chào con !
Ky Chang đặt máy xuống, tiếp tục công việc nấu bếp đang bỏ dở. Chàng hầm tôm không kĩ, nên sống mất. Nhìn đồng hồ, chàng đem tôm ra rang thì lại cháy khét lên. Tức mình, Ky Chang bỏ đó, quay ra nấu mì. Chỉ có mì là chàng nấu ngon thôi. Nhưng Ky Chang thấy mãi mà Phương vẫn chưa về. 
Lúc gần 9h, Phương trở về nhà. Trông thấy bếp ăn để lộn xộn, lại có mùi khét của chảo dầu, Phương liền dọn lại, mỉm cười.
- Anh ta cũng là người giữ lời hứa đấy chứ.
Dọn xong, cô nấu ăn. Nghe tiếng lách cách dưới bếp, Ky Chang chạy xuống tầng dưới hỏi :
- Cô về rồi đấy à ?
- Vâng. Tôi xin lỗi vì về muộn quá – Phương đang rửa cua, không quay ra, nói.
- Cô cứ để cua đấy để tôi làm. Cô chưa ăn gì, ra ăn mì đi.
- Thôi, tôi sẽ ăn sau. Thế anh đã ăn chưa ?     
- Tôi ăn với bạn rồi, nãy lại ăn thêm cả ít mì nữa. Xin lỗi cô, vì tôi chỉ biết nấu mỗi món mì - Ky Chang gãi đầu.
- Không sao đâu. Lát anh đói, thì xuống ăn luôn nhé – Phương bỏ cua vào cối giã. Nghe tiếng điện thoại tầng hai, cô cũng không quay ra, mà bảo:
          - Điện thoại phòng anh kìa, Park Ky.
          - Tôi lên nghe đây.
          Ky Chang nghe điện thoại trên tầng.
          - Con à, dì đây.
- Vâng.
- Lúc nãy con làm món tôm thế nào ?
- Làm cháy dì ạ - Ky Chang cười, nói.
- Vậy sao ? Có lẽ vì con chưa làm bao giờ mà. Hay con về nhà đi.
- Nếu dì còn nói đến chuyện đó nữa, thì chúng ta không có gì để nói với nhau cả.
- Con đừng dập máy, Ky Chang. Dì xin lỗi con. Chỉ vì dì lo thôi. Biết con vẫn khoẻ là dì an tâm rồi.
Phương sắp bát ra. Nhìn thấy bát mì để ở bàn ăn, cô lấy đũa thử. Vì đói, Phương đã ăn cơm trước ở ngoài rồi. Song sợ làm mất lòng Park Ky nên mới nói chưa ăn. Phương vẫn ăn mì không quen, nhưng sao bây giờ cô thấy cũng tạm được. Có lẽ, Ky Chang nấu mì cũng ngon thật.
Buổi sáng đi học, Ky Chang rời khỏi nhà trước Phương. Cậu đứng đợi xe buýt, rồi lên chuyến xe đi trước. Lúc Ky Chang vừa lên xe, Phương mới ra đến bến đợi. Thành ra, hai người không thấy mặt nhau. Sáng nay, Phương cũng có tiết ở lớp Ky Chang. Phương xách đài vào, để cả lớp nghe băng.
- Cả lớp mình vừa nghe đoạn hội thoại giữa Nam và Lan. Vậy hãy cho tôi biết nội dung câu chuyện của họ là gì nào ? – Phương hỏi.
Cô gọi Hiếc. Hiếc gãi đầu, hích Ky Chang cầu cứu.
- Mời Ky Chang.
Ky Chang đứng dậy, trả lời :
- Vâng, thưa cô. Họ nói về vấn đề đấu tranh giải phóng phụ nữ.
- Đúng rồi. Cảm ơn Ky Chang. Vậy Nam đồng tình hay phản đối vấn đề này ? Gia Kiêng nào.
Hiếc đập vai Ky Chang :
- Cảm ơn cậu.
- Thôi, học đi – Ky Chang nói.
Giờ ra chơi, Phương đi qua chỗ Hiếc.
- Hiếc nên tập trung hơn. Có chỗ nào khó hiểu, em cứ hỏi.
- Vâng ạ. Xin lỗi cô giáo. À, hôm qua em thấy cô ở khán đài xem bóng chày – Hiếc nói.
- Ừ. Tôi xem thi đấu mà. 
- Ky Chang đấu hay cô nhỉ ?
Ky Chang đập vai Hiếc.
- Này, đừng có lôi mình vào.
- Tiếng Việt Nam nói là “tuyệt cú mèo”.
- Cô Phương đừng khen – Ky Chang nói.
- Hay thì nói là hay chứ sao. Thế em bảo tôi phải nói thế nào ?
Ky Chang mỉm cười :
- Nếu cô đã nói thế, lần sau em đi thi đấu ở đâu, em sẽ mời cô vào sân miễn phí.
- Nhớ nhé.
- Tất nhiên rồi ạ.
Phương và Ky Chang đến sân vận động chính của thành phố Seoul. Không có bóng người nào. Khán đài trống tênh, để lộ hàng ghế sơn đỏ nổi bật hẳn trên nền trời xanh.
- Không có ai ở đây cả, Ky Chang ạ.
- Sao lạ vậy nhỉ ? Cô chờ em ở đây nhé, em đi hỏi xem.
Một lúc sau, Ky Chang quay trở lại. Chàng nói :
- Chúng ta về thôi. Trận đấu diễn ra ban sáng rồi. Di động của em hết pin nên người ta không điện đến được. 
Chàng e ngại, nói tiếp : 
- Em xin lỗi cô. Vì đã không đưa cô đến xem được trận bóng chày cúp quốc gia.
- Không sao đâu. Với lại, nếu không có Ky Chang thi đấu, thì tôi chả cần xem cũng được.
- Vậy khi nào em thi đấu, nhất định em sẽ mời cô đi xem.
Sợ Phương thất vọng, Ky Chang khoác ba lô lên vai :
- Ta đi thôi. Em dẫn cô ra đây.   
Con suối chảy róc rách trước mặt. Làn nước đổ từ trên cao xuống trắng xoá, chỗ chảy qua khe đá thì trong văn vắt, rọi nắng long lanh. Một vài tán cây đổ bóng xuống lòng suối, xanh mướt.
- Ở đây có đẹp không ạ ? – Ky Chang nhìn Phương hỏi.
- Đẹp thật đấy – Phương thốt lên, đầy vẻ ngạc nhiên. Phương thả tay xuống nước, và thấy cái lạnh mát của nước ngấm vào trong da thịt.
- Sao em biết chỗ này thế ?
- Có lần, em và Lee Mung ra sân vận động xem bóng chày, nhưng đến sớm quá nên đi dạo quanh đây thì thấy suối nước.
- Em chắc là yêu quí Lee Mung lắm phải không ? Bây giờ, cô ấy đang học ở đâu ?
Ky Chang bỗng trầm ngâm hẳn lại :
- Thực ra, Lee Mung đã mất rồi.
- Xin lỗi Ky Chang. Lẽ ra tôi không nên...
- Không sao đâu cô ạ.   
Ky Chang ngước nhìn ra xa. Phương cũng ngồi hẳn xuống phiến đá bên suối.
- Ta ngồi nghỉ đây, lát nữa hãy về - Ky Chang nói.
 - Cô có thích câu cá không ? – Trông thấy một chiếc cần câu đã gãy ai đó đã để lại trên mặt đá, Ky Chang chợt nảy ra ý định câu cá.
- Cần câu này gãy mất rồi, nhưng vẫn dùng được – Ky Chang bẻ phần sau của cần câu đi, rồi ngồi gần cạnh bên suối. Chàng bắt một con mồi, rồi thả xuống. Không câu được xa, chàng câu gần vậy.
- Em giỏi thật đấy – Phương nhìn chiếc cần câu, vẻ thích thú.
Lát sau, Ky Chang câu được một con cá nhỏ. Con cá tham mồi, bị mắc câu, giãy lên đành đạch.
- Con cá hay quá ! – Phương nhìn con cá với vảy phủ rêu, kêu lên.  
- Cá suối đấy cô ạ.   
- Tôi cũng muốn câu thử xem.
- Vâng.
Ky Chang gỡ con cá ra khỏi lưỡi câu, rồi thả xuống suối. Chàng tóm một con mồi khác, rồi mắc nó vào lưỡi câu. Phương cầm lấy chiếc cần câu, thả xuống suối, yên lặng chờ đợi.
Ky Chang thốt nhìn sang Phương. Vẻ đẹp trong sáng và ngây thơ của cô làm chàng có cảm giác gì đó kì lạ. Ky Chang lắc đầu : “Mình làm sao vậy ?”.  
Có tíếng động đậy. Phương vội kéo cần câu lên. Con cá đạp nước mạnh quá, làm bắn nước tung toé vào mặt Phương. Nước lạnh làm cô rùng mình, buông cả chiếc cần câu xuống suối. Tóc của Phương ướt hết cả.
- Để em lau cho cô - Ky Chang lấy tay áo của chàng thấm nước trên trán và má Phương. Khuôn mặt Ky Chang lúc này ở gần cô quá, khiến Phương cảm thấy xao xuyến. Cả hai người không hẹn, mà bất chợt nhìn nhau.
- Xin lỗi Ky Chang. Tôi lại làm rơi mất chiếc cần câu.
- Không sao đâu mà cô.
Phương té nước vào người Ky Chang, cười nói :
- Cảm ơn em nhiều.
- Sao cô lại...  – Ky Chang cũng té nước lại.
Ky Chang nhìn đồng hồ đeo tay, nói :
- Chúng ta về thôi.    
Ky Chang bước ra khỏi lùm cây bên suối, ra ngoài đường. Có một chiếc xe ô tô lao qua trước mặt.
- Cẩn thận !
Phương kéo tay chàng, lôi lại. Cả hai ngã ngửa xuống đường.
- Trời xanh thật đấy – Ky Chang nói, khi ngước nhìn lên trời. Phương nhìn Ky Chang, rồi cũng ngước lên. Đúng là trời hôm nay xanh quá ! Ky Chang nói :
- Em cảm ơn cô. Bây giờ, có lẽ em lại chẳng muốn về.
Phương bảo :
- Thế em định ở đây đến mai sao ?
- Tất nhiên là không rồi ạ. Chỉ một lát nữa thôi.    
Tiếng điện thoại của Phương reo. “Em đang ở đâu vậy ?”. “Em chờ ở đấy. Anh đến đón”. 
- Là anh Sê Han muốn đến đón tôi – Phương nói.
 
Ô tô của Sê Han đến. Anh xuống xe, nhìn Phương, hỏi : 
- Em làm gì ở đây thế ?
- Chúng tôi...
- Thôi, để anh đưa em về – Sê Han không để Phương nói hết câu. Anh kéo tay cô ra phía cửa xe.
- Khoan đã ạ.
Ky Chang đi ra, nắm lấy một bên tay Phương.
- Em sẽ đưa cô giáo về.
Bỗng xe của Park Thê Hi đến. Thê Hi là chị Ky Chang. Cô vừa về nước sau bốn năm du học ở Anh Quốc.
- Ky Chang !
Thê Hi xuống xe, ôm chầm lấy cậu em của mình.
- Chị... – Ky Chang vừa bất ngờ vừa mừng rỡ, không nói nên lời.
 
- Chị nhớ em quá. Không ngờ lại gặp em ở đây - Cô nói.
- Chào chị - Phương cúi đầu chào Thê Hi, bỏ tay Sê Han ra.
- Vâng, xin chào - Thê Hi cũng cúi đầu chào lại.
Sê Han nắm lại tay Phương, hỏi :
- Chắc chị là chị của Ky Chang ?
- Vâng. Tôi là Park Thê Hi. Còn...
- Vậy được rồi. Chị đưa Ky Chang về hộ chúng tôi nhé. Chúng tôi đi trước vậy.
- Còn...
Nói rồi, Sê Han kéo Phương vào trong xe, tạm biệt Thê Hi và Ky Chang rồi đi. Phương bị kéo vội vã vào xe, cũng chỉ kịp cúi đầu chào qua lớp cửa kính.    
- Người đó là ai vậy ? Sao bất lịch sự quá ! – Thê Hi vừa lái xe vừa phàn nàn – Ít ra cũng để chị nói hết câu đã chứ, phải không ?
Ky Chang khẽ gật đầu, không nói gì, mà ngước nhìn qua cửa kính. Cảnh té nước bên suối bỗng trở về trước mắt chàng. Ky Chang thấy xao động lạ. 
- Thế cô gái nước ngoài đi cùng em tên là gì vậy, Ky Chang ? – Thê Hi hỏi.
- Cô ấy tên là Trịnh Nhã Phương.
- Vậy à ? Chắc cũng là cái tên đẹp.
- Vâng.
- Nhạc này nghe cũng được Ky Chang ạ - Thê Hi bỏ đĩa nhạc vào chỗ mở, bật đài lên.   
- Chị Thê Hi này, nếu... nếu như...
- Sao hả em ?
- Không sao ạ. Không có gì đâu.
- Thế đi ăn nhé. Sắp tối rồi.
Thê Hi lái xe vòng qua bùng binh trên đường, rồi rẽ về phía tay trái.
Sê Han thấy Phương đang trông ra ngoài. Anh nói :
- Em không nên gặp gỡ cậu ta nhiều quá !   
Phương không để ý nên không nghe thấy Sê Han nói gì.
- Nhã Phương !
- Dạ, sao hả anh ? – Phương giật mình, quay sang.
- Thôi, không có gì đâu. Để anh đưa em đi ăn tối.
Sê Han dắt tay Phương vào nhà hàng bên cạnh con đường rộng nhất thành phố.
- Anh làm gì vậy ? Tôi đã bảo là về nhà rồi mà - Phương nói.
- Nhưng em chưa ăn gì, đúng không ? Vậy thì vào đây thôi.
Sê Han kéo tay Phương vào tận bàn ăn.
- Cho tôi hai suất nhé – Sê Han bảo với người bồi bàn.
- Tôi thực sự không muốn làm phiền anh.
- Anh đã gọi món rồi mà. Em cứ ăn đi. Lần sau em đãi anh là được.
- Nhưng tôi không có tiền. Tôi không thể ăn ở đây.
Sê Han cầm tay Phương :
- Không sao. Lần sau em muốn làm gì, anh sẽ chiều theo ý của em, được không ?
Phương rụt tay lại. Sê Han quả thực rất tốt với cô. Nhưng cô không muốn lợi dụng anh. Phương nghĩ đến cha cô. Ông phải tích cóp, chắt chiu mãi mới có thể đưa Phương sang đây làm giảng viên. 
- Chị về nước từ lúc nào vậy ? Sao không nói gì với em ? – Ky Chang hỏi.
- Chị vừa về sáng nay. May quá, đi qua sân vận động thì thấy em mà.
Thê Hi ngẩng lên tìm người bồi bàn khi nhà hàng mãi chưa mang thức ăn ra.
- Ky Chang, em xem có phải cô gái nước ngoài vừa nãy không ? Cả cái người kia nữa kìa – Thê Hi kéo tay áo Ky Chang. Vừa lúc đó, Phương ở dãy bàn bên trong ngẩng sang. Thê Hi gọi :
- Trịnh Nhã Phương !
Phương mững rỡ :
- Chào chị !
- Hai người sang đây luôn không ?
Người bồi bàn đã mang thức ăn ra cho cả bốn người khách. Phương ngước nhìn Ky Chang :
- Tóc em xoã xuống mắt rồi kìa ! Để tôi gạt lên cho.
Phương gạt mái tóc Ky Chang sang một bên. 
- Hai người chắc cũng ở gần đây phải không ? – Sê Han nén lại nỗi bực dọc, mãi mới cất tiếng hỏi.
- Vâng. Chúng tôi ở gần đây thôi. Ky Chang nói cho tôi biết tên của cô Trịnh. À, nãy tôi chưa kịp hỏi tên anh – Thê Hi nói. 
- Nhã Phương và tôi đều là giáo viên của Ky Chang. Tôi là Kim Sê Han – Nói rồi, Sê Han ngoảnh sang Phương – Tóc em cũng xoã xuống mắt rồi đấy.
Sê Han định vắt tóc sang một bên cho Phương.
- Thôi, em tự làm được mà - Phương nói.
- Hai người tranh nhau gì vậy chứ ?
Ky Chang nói, và đã nhanh tay hơn, với tay vắt tóc sang cho Phương.
Cả Thê Hi và Sê Han đều thấy kì lạ.
- Thôi, chúng ta ăn đi, không thức ăn nguội cả rồi – Thê Hi nhắc.
- Cô à, lần sau cô đi xem em chơi bóng chày nhé – Ky Chang nói.
- Tất nhiên rồi.
 Dạo này, Phương làm thêm ở một quán ăn vào buổi tối. Quán lúc nào cũng đông khách, nên ngày nào đi làm về, chân tay Phương cũng mỏi rã rời.
Một buổi tối, Phương đi làm về. Nghe thấy tiếng mở cửa, Ky Chang cất tiếng hỏi trên ban công :
- Sao hôm nào cô cũng về muộn thế ?
Cô vừa đóng cổng vừa trả lời :
- Tôi đi kiếm việc làm thêm, nên về muộn thôi. Anh đã ăn gì chưa ?
- Tôi ăn rồi. Còn cô ?
- Tôi cũng vậy.
- Thế sao ? Tôi đã nấu cơm cho cả cô nữa đấy.
- Vậy à ? Thôi anh ạ. Từ bây giờ, tối nào tôi cũng về muộn cả. Anh không cần phải nấu cơm cho tôi đâu.
Phương bước vào phòng mình, vứt túi xách lên giường. Cô hơi mệt một chút. Thôi chết ! Mai đã là mồng năm tháng năm âm lịch. Cô chưa kịp mua gì để ngày mai làm lễ giết sâu bọ. Phương gọi điện sang phòng Ky Chang :
- Ở gần đây có chỗ nào bán mận không anh ?
- Có đấy. Tôi biết một chỗ. Nhưng cô định đi bây giờ sao ?
- Vâng.    
- Thế tôi đi với cô. Chúng ta sẽ đi bộ.
- Vậy anh chờ tôi một lát nhé.
Phương vào nhà tắm thay đồ, mặc bộ quần áo ở nhà. Cô lấy ví bỏ ít tiền vào trong túi, rồi bước ra khỏi phòng :
- Anh Park Ky, đi thôi – Cô gọi.   
Bỗng có tiếng khóc trước cổng nhà. Phương nhìn thấy một cậu bé chừng 5, 6 tuổi đang lấy tay dụi dụi mắt, vừa đi vừa khóc. Phương hỏi :
- Này, cháu bé. Cháu làm sao vậy ? Cháu bị lạc phải không ?
- Cháu đang tìm con Tu Tu. Nó đi đâu mất rồi ấy, cô ạ. Hu hu...
- Con Tu Tu ?
- Đó là con chó của cháu. Hu hu... Tu Tu ơi ! Mày ở đâu vậy ?
- Thôi nào, đừng khóc nữa. Tối thế này mà cháu đi tìm một mình thì nguy hiểm lắm. Cô sẽ đi với cháu, được không ? Cháu tên là gì ?
- Chun Sơ ạ.
Ky Chang bước xuống sân, không tìm thấy Phương đâu.
- Hiêng Chu, cô đang ở đâu vậy ?
Ky Chang bước vào nhà.
- Cô ở trong phòng à ?
Nhưng Ky Chang thấy cửa phòng đã khoá. “Hay cô ấy đi rồi. Không phải. Cô ấy chẳng bảo là không biết cửa hàng ở đâu hay sao ?” – Ky Chang nghĩ thầm.
Nghĩ vậy, chàng đi tìm.
Phương dắt tay bé Chun Sơ đi tìm con Tu Tu đã được nửa tiếng. Thằng bé khóc suốt. Chắc là nó yêu quí con Tu Tu lắm. Phương phải an ủi trong suốt chặng đường. Bên đường, một đám thanh niên đang ngồi nhậu nhẹt trong một quán hàng. Dưới chân họ, quanh quẩn một con chó Nhật đang đi kiếm những mẩu xương vứt xuống đất. Một người giơ chân đá mạnh vào lưng con chó. Con chó bị đạp ra ngoài, sủa ăng ẳng.
- Tu Tu ! - Đứa bé bỗng kêu lên.
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9