Truyện ngắn: Sống trong cái chết
tonidevil 17.03.2009 05:50:47 (permalink)
Sống trong cái chết
Takeda Shigen (ToniDevil)

           Đến tháng mười hai, trời Sài Gòn đã bớt đi cái nóng thường lệ, thay vào đó là cái mát mẻ, lành lạnh của một buổi sáng dễ chịu. Tuy nhiên,buổi trưa vẫn chói chang nắng mặt trời, không khí bị nun nóng trở nên ngột ngạt hơn nhiều với bụi đường, khói của hàng ngàn chiếc xe ngày đêm chen chúc nhau, tạo thành một bầu sặc sụa nung nóng thân nhiệt con người. Hắn vẫn phớt lờ với cái khí quuyển đậm đặc kia, bộ đồ đen trên người đã nói lên điều đó. Dường như dòng người chảy hối hả trên những con đường chẳng có mối liên hệ nào với hắn. Hắn thả xe bon bon chạy, hắn tựa như một phân tử tích điện trái dấu, hoặc chẳng có tí điện tích nào, dòng người cứ đẩy hắn luồn lách xuyên qua các ngã tư. Hắn cho xe rẽ vào con đường đầy bóng cây dầu cổ thụ, một nét đẹp ít ỏi còn lại của thành phố mà người ta, hoặc phớt lờ, hoặc còn bận bịu với kế sinh nhai nên chưa tàn phá đi nốt. Hắn dừng xe, trước mặt là quán càfê quen thuộc. Đây là điểm đến không thể thiếu trong thời khóa biểu hằng ngày của hắn. Quán mở cửa lúc tám giờ sáng, nhưng trong quán chỉ lác đác vài ba người khách. Bên ngoài nhìn vào, hầu hết người đi ngang qua không để ý, không biết, hẳn không đoán được đây là một quán càfê, ngoại trừ khách quen hay người đã vào hơn lần đầu.

            Hắn nhẹ nhàng bước vào, sàn gỗ lâu năm nhịp nhàng theo bước chân của hắn. Quán nhỏ, gọn, tổng cộng chỉ có chín bàn, một quầy bar từ lâu đã không làm chức năng của nó và một kệ sách. Hắn ngồi bàn trong cùng, cái bàn nhỏ gọn với hai ghế salon màu sậm nâu khuất sau cây cột, một chỗ ngồi lý tưởng đối với hắn. Hắn luôn chọn bàn này, trừ khi có khách chiếm chỗ trước, hắn sẽ chọn bàn kế bên. Quán duy nhất chỉ có một cô phục vụ bàn. Dường như với hắn, hay với không khí nơi đây, thiếu cô phục vụ trầm tính, thiếu mất hắn thì cái quán nhỏ mất đi bản sắc của nó, hắn nhiều lần liên tưởng như vậy. Giữa hắn và cái quán, có sự giao cảm tương khích nào đó, tuy không đồng nhất với nhau, nhưng phần lớn hòa hợp, có thể chung chứa với nhau từng cảm giác. Hắn ngồi xuống, bỏ cái nón đen lên bàn, kèm theo tiếng bịch của xâu chìa khóa. Việc đầu tiên hắn làm là lấy trong người gói thuốc và chiếc zippo. Chiếc zippo cũng có lịch sử riêng của nó; chỉ tính tuổi, chiến zippo này đã gấp đôi số tuổi của hắn. Chiếc zippo đồng, màu ngả vàng, đầu lồi, đít lồi, trên vỏ khắc một mỏ neo rất đẹp, được quấn quanh bởi một dây phú xuân, do người tự khắc. Một chiếc zippo hoàn hảo, tiếng kêu bóng loáng, thanh khiết, đã trôi dạt từ tay người này sang người khác, từ thời chiến đến thời bình, rồi giải phóng, rồi đến tay hắn với giá không bèo, năm lượng vàng. Tuy nhiên hắn hài lòng, đó là cái giá đáng để được sở hữu nó, đôi khi nghệ thuật cuộc sống với hắn là vô giá, không thể đo bằng tiền tài. Quán vẫn im ắng thường lệ, tiếng jazz vang lên trầm và ấm; hắn cảm nhận hết không khí im lặng và luồn khói thuốc lan tỏa quanh đây - khi không tìm được lối thoát trong căn phòng nhỏ, kín và bật điều hòa; tuy hiển nhiên tiếng nhạc chẳng thể chui qua vách tai hắn được. Hắn không hợp gu với nhạc jazz. Hắn là khách quen, cô phục vụ quán chẳng cần phải hỏi gì nhiều, hễ thấy dáng hắn là làm ngay ly càfê như bình thường, cho dù có bịt mắt thì cô vẫn đem đến bàn hắn được. Cô ở đây lâu lắm rồi, cổ lỗ như hầu hết mọi thứ trong quán, và hắn cũng sắp như vậy. Tuy hắn là khách quen, nhưng giữa cô và hắn hiếm khi mở lời. Câu nhiều nhất mà cô nghe được là 'Cám ơn', sau khi cô bưng ly càfê cho hắn và sau khi hắn mon men tới quầy tính tiền và ra về. Câu nhiều nhất mà cô nói với hắn là 'Tiền của anh là...' và như thế cứ lặp đi lặp lại, không gì hơn. Hắn dịu mắt nhìn ly càfê tươi tắn, lấy một điếu thuốc, chấm đầu lọc vào một ít càfê và bắt đầu thưởng thức nó, và cũng tiếp diễn như thế cho đến khi hết càfê, hết thuốc, hắn ra về. Cô phục vụ bàn hiểu rõ thói quen của hắn, nhưng chắc cũng đôi lần cô tự hỏi, hắn làm gì, hắn là ai trong cái xã hội tấp nập và khó khăn này. Hầu hết thời gian ở quán của hắn là giờ hành chính; có khi hắn đến lúc chín giờ, mười giờ và ngồi đến chiều; có khi mười hai giờ, hai giờ đến chiều tối. Cô thắc mắc một con người như vậy thì có thể làm gì, hay chỉ là một kẻ lập dị, ăn không ngồi rồi, may mắn được thừa hưởng một gia tài kếch xù, hay ông già là một đại gia tiền xài không hết. Bạn đọc hẳn là cũng thắc mắc với cùng suy nghĩ đó. Hắn có nghề nghiệp đấy, lương cực cao nữa là khác, hắn cũng tự làm chủ công việc kinh doanh của mình. Một ngày, hay một tuần, hắn có thể làm việc vài ba tiếng đồng hồ, lương cũng đủ sống cả năm. Một sát thủ, hắn đấy ! Không phải tôi đâu ! Hắn là một sát thủ. Bạn đọc chắc đang cười hối hả, sặc sụa; ở nước Việt Nam này, ở Sài Gòn này, làm sát thủ đã là một chuyện khôi hài, mà cho dù có sát thủ, cũng đào đâu ra đất sống, không chết vì tù tội thì cũng chết vì đói. Nhưng rõ ràng, hắn là một sát thủ, một sát thủ ăn khách, hay nói theo ngôn ngữ hiện đại - đắt show. Công việc kinh doanh của hắn là giết người, sản phẩm của hắn là mạng người, và nghề của hắn là hạ thủ. Tất nhiên khi một ai đó chịu thuê hắn giết một đối thủ nào đó trong làm ăn, thanh toán một cái gai trong mắt, thì người đó không thể thiếu tiền. Và hắn cũng không thể nào nhận ít tiền. Công việc không ràng buộc thời gian, lương cao, môi trường làm việc tự do, không cần bằng cấp, không thuế thu nhập, dĩ nhiên không phúc lợi và rủi ro cao, tuy vậy qua lăng kính nghề nghiệp mà nói, là công việc hot. Hắn hài lòng hoàn toàn với sự nghiệp của mình, và khoan khoái nhả từng ngụm thuốc tỏa ra khắp nơi. Trong con mắt hắn, con mắt nâu sẫm có lẽ là thứ duy nhất không màu đen trên con người hắn, không lúc nào mà không quay lại thước phim dĩ vãng, cái mà hắn ngày nào cũng xem, thói quen như ly càfê và điếu thuốc.

            Hắn sống cùng gia đình trong một ngôi làng vùng cao, trong một khí hậu ôn hòa và dễ chịu. Ngôi làng nhỏ, không tách biệt với thế giới phồn hoa, nhưng cũng không gần gũi quá. Nhà hắn dưới chân đồi, kế bên cánh rừng thông, và như bao ngôi nhà khác. Mọi người làm đủ nghề, hầu hết theo truyền thống, ngày ngày xách cuốc lên rẫy, và đến mờ tối thì về trong cái sương lạnh bao phủ toàn cảnh một màu trắng đục nhạt nhẽo. Hắn đi học, nội trú. Hắn không học trường làng, hắn đi học xa để đảm bảo cho tương lai của mình không bị tụt hậu với lớp trẻ thành thị. Hắn có bệnh, căn bệnh viêm xoang mãn tính, mẫn cảm với khí hậu lạnh, mà đa số người xứ này ai cũng bị, hoặc nặng, hoặc nhẹ, hoặc chỉ viêm mũi thông thường. Riêng trường hợp của hắn, nặng, nặng khác thường. Hắn sinh ra trong một vùng hiền hòa, bốn mùa hoa nở, hoa tàn, lá xanh và xanh mãi; thiên nhiên ưu đãi nơi đây có không khí trong lành và dĩ nhiên là dễ chịu, tuy vẫn không quên cái lạnh sương rét trong đêm. Hắn có hồn, hắn cảm nhận được cái hồn đất trời xứ sở trong sương này, nhưng hắn chưa bao giờ được hít thở cái khói trời thơm tho ấy, bằng cả hai lỗ mũi. Những đêm mưa bão, trời buốt, đầu hắn như nổ tung, nhức nhối, đã nhiều lần hắn hét lên và đập đầu thật mạnh vào tường, hòng ngăn chặn cơn đau đang thống trị trong não hắn. Hắn vẫn còn nhớ cơn đau, những cái đập đầu đã in sâu trong tuổi thơ. Hắn chữa rất nhiều, từ thuốc Tây sang thuốc Nam, từ phương pháp hiện đại đến truyền thống. Hắn đã uống không biết bao nhiêu là thuốc, nhai không biết bao nhiêu là lá, rễ cây, ngồm ngoàm như bò ăn cỏ. Có hiệu nghiệm đấy, cơn đau mười phần còn bảy phần, vậy là hắn cũng hài lòng. Tuy nhiên, nước mũi và tiếng sục sịt cứ như đóng băng trong mũi. Hắn luôn đem theo bên mình một chiếc khăn tay - giải pháp không khó lắm. Viêm xoang chỉ là căn bệnh thường thôi, nhưng vào tai đám trẻ nít thì như một căn bệnh dịch ghê tởm và đáng sợ. Hắn sống trong trường nội trú tuy học ở trường công, và lũ trẻ áp đặt đến nỗi cô bảo dưỡng phải buộc hắn sinh hoạt riêng, ngủ riêng. Trong lúc đám trẻ ngủ giường tầng, nệm, ôm nhau ấm áp và dựa vào nhau để chống chọi với những mộng mị, tưởng tượng ma quỉ trong mấy câu chuyện hoang đường thì hắn; hắn nằm một mình trên cái giường cũ, vài tấm chiếu theo kiểu 'Chiếu lành đùm chiếu rách' và tấm chăn ấm - tự tay mẹ hắn chuẩn bị cho hắn - trong ngôi nhà đen như mực, vết tích còn sót lại từ thời chiến tranh. Cái lạnh tìm đến với hắn qua khe gỗ mục nát và luồn lên từ gầm giường đến lưng hắn, và như thế thì đến não hắn. Hắn nằm như thế qua hết thời tiểu học, tuy nhiên hắn chẳng bao giờ than thở, trái lại còn thoải mái; tránh được lũ ngáy như lợn, mùi hôi và khai của nhiều đứa đêm không dám đi ngoài - và làm luôn trên giường, và tránh được những cái đầu đôi khi, nuôi nhiều thứ kí sinh trên đó. Hắn hài lòng vì hắn có không gian riêng dù tối tăm và đáng sợ. Và hắn không sợ, trong người hắn đã có nhiều thứ phải bận tâm rồi. Hắn giỏi, hắn có nhiều biệt tài, hắn luôn đứng nhất lớp về học tập, luôn chơi giỏi những trò trẻ con vẫn hay chơi, và luôn đơn độc khi đánh nhau với lũ trẻ đã có sẵn bè phái. Hắn bị đánh nhiều, nhưng cái giá mà bọn trẻ phải đổi lại để làm hắn trầy trụa, dập môi, là mấy cái răng cửa, là máu mũi và những trận khóc đến khan cổ họng. Hắn vẫn hài lòng, nắm đấm của hắn tuy đơn độc nhưng cũng mạnh mẽ như đầu của hắn vậy. Rồi đến thời trung học, hắn vẫn đi học xa nhà. Hắn vẫn luôn dẫn đầu khối, với nhiều biệt tài. Gương mặt hắn sương sương, dài và đôi mắt nhìn lạ lẫm, hai má lúng đồng tiền cộng với thân hình to khỏe, cơ bắp săn chắc của dân băng rừng đã là sự chú ý của nhiều cô gái. Hắn cũng để ý tới một cô gái đẹp. Nét đẹp của cô gái vừa dậy thì mơn mởn đập vào mắt hắn lần đầu đã khiến hắn toàn thân mê mẩn. Hắn yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, gọi là tình yêu sét đánh. Một trong những biệt tài của hắn là đọc sách, hắn ngốn hàng ngàn cuốc sách, trong đó có cả thơ. Hắn có tâm hồn, hắn lãng mạn, và do đó, hắn biết làm thơ. Theo kiểu hoàn toàn cổ điển, hắn đã làm rung động trái tim thiếu nữ yêu kiều diễm lệ kia. Hai người đã yêu nhau. Hắn sung sướng và hạnh phúc cảm nhận mọi thứ tốt đẹp và rực rỡ đều tụ hội trong tình yêu mãnh liệt và lãng mạn của hắn. Hắn tự hào lắm, hắn ngẩng đầu với vẻ đẹp say đắm mà người yêu hắn, đã dành trọn cho hắn. Hắn yêu thật, hắn chỉ là một đứa bơ bất tha phương ra đi sớm và xa, hắn chỉ là một người con của núi rừng nghèo nàn, thua thiệt cùng lứa nhiều thứ và hắn đã có thứ mà những người bạn của hắn, phải nằm mơ hàng mấy năm trời, đã và đang phải ganh ghét tranh đua với hắn. Hắn không điển trai nhưng phong trần, hắn nghèo nhưng lãng mạn, đâm ra hắn đào hoa. Nhưng không có gì làm hắn phải xa rời tình yêu trong mơ của hắn, ngoài những lần đùa cợt vẩn vơ. Những điều mới mẻ và tốt đẹp nhiều hơn những khó khăn vật chất đi theo hắn đến hết trung học, hết cấp ba và vào theo hắn vào đại học. Lần này hắn thất bại, nhiều sai lầm ngoài ý muốn và tính ngạo mạn đã khiến hắn ê ẩm khi mới so găng với cuộc sống. Hắn học cách hưởng thụ cuộc sống theo nhiều chiều hướng khác, tuy chẳng bao giờ là quá. Hắn đang sở hữu nhiều thứ và hắn tận dụng hết. Chuyện tình thần tiên và lãng mạn của hắn trở nên trắc trở. Sau những níu kéo và dằn vặt, người yêu của hắn đã bỏ lại hắn, bỏ lại tình cảm sâu đậm và ra đi tìm kiếm những nguồn yêu mới, những thứ có thể đảm bảo cho cuộc sống sung túc mà với hắn, chưa bao giờ hắn có được. Đến lúc này hắn đúng là bị knock out thật sự. Cuộc sống khắc nghiệt đã hạ đo ván hắn để kéo hắn từ xứ sở của xúc cảm rơi xuống sàn thực tế. Thực tế quá khó khăn với hắn, và hắn phải đối mặt. Hắn là võ sĩ giỏi nhưng chưa đủ giỏi để tránh những cú ra đòn đầy uy lực từ đương kim vô địch hạng nặng - cuộc sống. Hắn trục trặc, hắn đã đánh mất hoàn toàn vẻ tự tin, tự kiêu vớn có, và suy sụp. Hắn nhận ra hắn chưa bao giờ sở hữu một điều gì tốt đẹp, và số phận của hắn chỉ vật vờ như đèn trước gió. Hắn tuyệt vọng. Hắn gom hết sức lực còn lại để vùng lên, để bước đi tiếp tục; rồi thêm vài chướng ngại, chân hắn đã nhũn mệt. Đôi chân săn chắc với bắp cuồn cuộn giờ nhão ra như một thứ gì bầy nhầy và vô dụng. Hắn lầm lũi quay về ngôi làng năm xưa. Hắn ra đứng dưới mưa và nhìn về cánh rừng thông vi vui vẫn như ngày hắn còn chạy rong mỗi chiều. Cánh rừng vẫn kéo dài hết tầm mắt, tuy không còn vẻ đồ sộ như trong tâm trí hắn, nhưng hắn vẫn chưa đi hết đến bên kia chân trời, Hắn chợt thấy có gì vẫy gọi hắn. Qua đêm mưa tầm tã đó, hắn để lại một lá thư tuyện mệnh, kẹp trong mớ quần áo vừa lôi ra từ balô, để đảm bảo rằng dù ai phát hiện, cũng đã mất năm ba ngày, lúc đó thì hắn đã đi xa rồi. Lá thư không có gì nhiều, hắn không than thở và oán trách, chỉ là một lời tạ tội với đấng thân sinh, và với tính cách của hắn, hắn khuyên rằng đừng bao giờ tìm xác hắn, vì có tìm cũng không ra, vô ích ! Lá thư rất gãy gọn và súc tích. Hắn mang theo một túi nhỏ, với cuộn dây thừng và con dao yêu thích của hắn, nhắm bên kia cánh rừng và đi mãi. Không biết đã bao nhiêu ngày, không biết đã qua bao nhiêu con suối, hắn đi cho đến hết lương khô, rồi đến rau rừng, rồi sau khi không còn thấy gì quen thuộc nữa, hắn ăn cỏ. Hắn rất khỏe, hắn từng bị bệnh lặt vặt rất nhiều, nhưng hắn đi vào rừng, như hổ được trở lại nơi hoang dã; hắn đi cho tới khi, cỏ cũng không làm hắn thấy cảm giác mình đang ăn, và dạ dày co thắt những cơn đau kinh khủng, tay chân run cầm cập và miệng thì sủi bọt mép. Hắn dừng chân, vốc miếng nước dưới con thác nhỏ cho lên miệng để ngăn cơn đau. Hắn soi mình trong dòng nước, thấy mình như một kẻ lên cơn điên, mặt mày hắn vừa đen đúa vừa rách rưới như có bàn tay tàn nhẫn nào vừa cấu xé qua. Thân hình hắn cũng không hơn. Hắn nghĩ đến đây là đủ. Hắn ngả người nằm bên dòng thác, trong một phút tối tăm và mơ màng vì nửa tỉnh nửa mê, hắn đã rớt xuống con thác đầy đá lởm chởm. Hắn tiếp đà lăn thẳng xuống khe núi qua hàng gốc cây, hành bụi rậm gai và bờ đá, đến khi không còn gì để hắn va đập được nữa, hắn dừng lại. Ngọn thác quá thấp để có thể giết hắn, hắn sơ ý, đó không phải ý định của hắn, hắn tự nhủ với mình. Hắn kiệt sức, khi đã ngồi dậy sau hàng loạt cố gắng, hắn mới thấy những cơn đau đang lục lọi khắp người. Hắn vừa nhận ra, hai chân và một tay đã bong gân, trật khớp, nhưng chưa gãy. Tuy nhiên, đầu gối trái rách nát tê hại, lòi cả xương trắng xóa. Hắn có thể không sợ chết, nhưng hắn sợ đau, hắn có thể chết ngay lập tức, nhưng hắn sợ chết dần trong đau đớn. Hắn sợ bị tra tấn, hành hạ. Hắn trấn tĩnh lại, cố gắng đứng lên. Một lần nữa hắn rủa thầm những cơn đau chết tiệt sau những tiến răng rắc của xương. Hắn bỗng lăng mạ như thể nó có bao nhiêu đời tổ tiên, hắn đều lôi ra chửi. Hắn lê đến một trong nhiều đám cây rậm rạp gần đó, hắn chọn mãi cuối cùng cũng được một cây. Hắn có kế hoạch tự sát từ trước, và có vẻ như là một kế hoạch kỹ lưỡng. Cây hắn chọn quá thấp và quá mỏng manh để hắn có thể treo cổ, ngay cả khi đó hắn cũng chẳng thể leo lên nỗi. Nhưng hắn không treo cổ, hắn lấy con dao ra, con dao theo hắn nhiều năm bên mình như một vật may mắn, hắn chặt hết những cành con trên ngọn cành cây nhỏ đó. Con dao đẹp, sắc và bóng loáng, hắn luôn giữ kỹ, làm công việc nhỏ đó không khó khăn gì. Hắn cột con dao vào đầu cành cây và nối bằng sợi dây thừng, cành cây cong lại theo sức kéo. Hắn vòng ra phía sau, kéo nữa và thả mạnh, cành cây bật ra, ngang ngực, sức bật hoàn hảo. Bạn đọc biết đấy, hắn sợ đau, và không gì lý tưởng hơn một dao ngay tim, nhanh và gọn. Hắn thử đi thử lại nhiều lần, đến khi chắc chắn rằng hắn không sơ xuất, hắn bắt đầu vào vị trí. Hắn bước đến, tay cầm dây thừng đã vòng qua thân cây, hắn nhắm mắt lại để cảm nhận những cơn đau lần cuối hắn có thể. Hắn có thể đếm được thời gian của con dao từ vị trí đã định đến tim hắn, hắn biết hắn phải làm gì. Và cuối cùng cũng đến lúc, hắn thả dây và lao vào. Cái âm thanh mà hắn nghe là tiếng 'Phập'. Sau đó hắn thấy đen thăm thẳm, cơn gió thổi qua tai hắn bắt đầu lạnh dần, hắn thấy rõ ràng máu tĩnh mạch đỏ, máu động mạch đen như đang dồn về tim hắn. Và như hồi kết bộ phim, hắn thấy hàng ngàn ngôi sao trong một vòng tròn, các ngôi sao cứ co cụm dần và vòng tròn thu hẹp dần đến khi chỉ còn một lóe sáng trong khoảng không dày đặc.

           Bạn đọc thở phào nhẹ nhõm - hắn đã chết đâu ! Nếu hắn chết rồi thì làm sao hắn còn ngồi nhâm nhi càfê mà nghiền ngẫm những sự việc trong quá khứ, làm sao hắn làm sát thủ được ! Đúng, hắn chưa chết ! Cành cây sau nhiều lần co giãn, do tính kỹ lưỡng của hắn, đã không hoàn thành nhiệm vụ mỹ mãn. Nhưng lý do đó cũng chưa phải là vấn đề chính. Cái chính là đã có bàn tay nào đó giữa rừng hoang thăm thẳm kéo hắn từ địa ngục trở về. Hắn chập chờn thấy đau nơi mắt và nghe tiếng động mơ hồ. Hắn nhận ra sau một hồi mớ ngủ, đó là tiếng chim hót. Hắn hé mắt, thứ ánh sáng chập chờn từng đốm rọi vào mắt hắn. Hắn lại nhắm nghiền, khi đã định tâm và thấy không còn khó chịu, hắn mở mắt tiếp nhận chùm đốm sáng đó. Mặt trời xuyên qua những khe hở trên tường thành những ống sáng lấm tấm bụi vào trong gian nhà tre. Hắn thấy mình nằm trong một gian nhà tre. Hắn nhớ lại mọi chuyện, vậy là hắn chưa chết, có thứ gì hay ai đó can thiệp vào kế hoạch chết tiệt của hắn. Hắn muôn lấy lại cảm giác lạ lõm như cử động. Hắn nhúc nhích các ngón tay, từng ngón một rồi đến hai ngón chân cái, hắn bắt đầu thấy hoạt động của từng đốt xương tay, đốt xương chân. Khi hắn định nhất bàn tay lên thì những cơn đau lại ập đến làm hắn toát cả mồ hôi trán. Hắn lại buột miệng văng tục 'Shit'. Đâu đó vài cơn gió nhẹ từ cửa sổ tràn vào khiến hắn dịu đi, rồi hắn bắt đầu cảm thấy lạnh; lạnh từ trên đầu lan tỏa xuống khắp thân, rồi buốt, rồi nóng nực, bức rức đến không thể chịu nổi. Hắn thiếp đi. Cái cảm giác nóng lạnh ấy cứ tiếp diễn theo từng cơn chập chờn tỉnh mê khiến hắn rối mù và không biết mình đang ở trong trạng thái nào. Cho đến một hôm, hắn cảm thấy không còn nóng hay lạnh nữa, hắn tỉnh hẳn. Hắn rùn mình và lại thấy đau. Cơn đau từ tim chạy đi khắp người theo vòng tuần hoàn của máu. Hắn thấy một người từ ngoài mở cửa đi vào. Một người đàn ông không già, nhưng cũng chẳng trẻ, tóc muối tiêu, thân hình nâu sẫm và vạm vỡ. Ông đứng khoát tay nhìn hắn. Hắn cũng căng mắt nhìn ông. Hai người trong khoảng khắc chạm mặt nhau, không ai mở miệng nói một lời nào. Được một lúc, ông ta hững hờ quay đi, ngồi vào bàn và uống trà. Cái bàn tre cũ, tự chế, cái ấm đất bóng màu thời gian, hắn tự nhủ ông ta phải ở đây lâu lắm rồi. Hắn thấy khô cổ họng, thèm được uống một hớp trà xanh lá tơ kia, nhìn màu nước cũng biết là trà non. Tuy nhiên hắn không nói. Trong khi nhìn ông ta, hắn nghĩ dường như mình đang chạm vào thứ gì đó bí hiểm, và nguy hiểm. Một ngày nữa trôi qua, hắn đã lếch dậy được. Lúc này hắn mới thấy toàn thân băng bó trắng bóc, còn trong ngực như có ai bỏ thêm vào cả chục kílô sắt. Hắn bò tới bàn, vớ lấy ấm trà và uống. Dòng nước đắng xuống cổ họng, qua lồng ngực đi vào bụng khiến hắn như đang nuốt phải than nóng. Tuy nhiên hắn đã đỡ khát. Cảm giác khát đã qua. Hắn lại thấy đói. Cơn đói như của nợ bất thần kéo đến làm cho nước trà trong bụng hắn sôi lên sùng sục và bao tử bắt đầu co thắt dữ dội. Hắn lê lếch bước ra cửa, đẩy cửa, hóa ra phía trước là một gian khác. Nơi hắn đã nằm dường như là phòng ngủ, duy nhất một cái phảng, ngoài cái bàn thấp lè tè thì có thêm cái tủ lớn bằng tre. Cái tủ được phủ màn kín đáo thoạt đầu hắn không để ý. Phòng ngoài tương đối rộng hơn, có cả bếp, nồi, niêu, xoong, chảo, cái bàn cũng cao hơn và hai cái ghế. Trên tường treo la liệt những hình giải phẫu của người, kèm theo các chấm chi chít. Cảm giác kỳ lạ thay vào cơn đói và đau lôi hắn đến gần. Trên những tấm hình đính đầy những cây kim dài, kim châm cứu. Hẳn ông ta là bác sĩ đông y, hắn tự nhủ. Song hắn bước ra ngoài, khung cảnh nơi đây đối với hắn thật sự làm hắn bất ngờ; hắn đang ở lưng chừng vách núi, đối diện là dãy núi cao vút và bợ vực sâu nhấn chìm những nguồn nước tụ họp thành một con suối rộng đang chảy cuồn cuộn phía dưới. Sau lưng hắn cũng là vách núi được ngụy trang dưới hàng tá cây rậm rạp, um tùm. Thật là một nơi tuyệt đẹp để ẩn cư, hắn nghĩ và cười thầm, thời đại này vẫn có người sống như vậy thật hiếm thay ! Hắn nhìn về phía trái, dưới tán cây sum xuê là một lối mòn, ông ta đang đi lên từ lối đó. Trên tay ông ta cầm vài con cá xâu vào một chuỗi, tay kia cầm một con gà rừng nhỏ, hẳn là bẫy được. Ông ta tiến lại gần hắn, cười nhếch mép và đi vào nhà. Căn nhà toàn bằng tre đá, loại tre săn chắc nhất rừng núi, là một công trình hắn không bao giờ làm nổi, hắn tặc lưỡi. Hắn được nấu riêng cho một nồi cháo, sơn hào hải vị nằm đó nhưng hắn chẳng thể rờ tới, đến cháo nuốt còn thấy buốt ngực. Hắn cứ trơ ra ở đó ngày qua ngày, ông ta cũng mặc hắn, ông vẫn đi về như không có sự hiện diện của hắn. Trừ một thứ, ông nấu cháo cho hắn đến khi hắn tự nấu được, và ông cho hắn ăn đủ thứ đặc sản thịt rừng, măng, nấm... mà ông kiếm được. Hắn quen với rừng từ nhỏ, rừng là người tri kỉ của hắn, nên hắn cũng sành sỏi. Hắn cũng chẳng hỏi ông câu gì, và cũng như thế ngược lại. Hắn biết ông ta cứu hắn, mà ông ta cũng không hỏi vì sao hắn tìm đến cái chết. Đôi lúc hắn thấy nơi đây như thiên đường với mình. Nếu ông ta không đuổi hắn đi, hắn sẽ ở lại mãi mãi. Ông ta sống thoải mái, nhàn hạ giữa thú vui sơn thủy, nhưng tối đến thì lúc nào cũng tập đâm kim với những hình người. Hắn rất ngạc nhiên, tò mò, xem lẫn thích thú. Hắn đâm ra táy máy, thấy ông ta làm sao hắn làm vậy. Ông ta đâm vào vai, hắn đâm vào vai, ông ta đâm vào mắt, hắn đâm vào mắt. Lúc nào ông ta đâm kim cũng nhanh gọn và chính xác đến từng chấm đỏ li ti trên hình, dường như những chấm đỏ trên mấy bức hình này, chỉ có một lỗ thủng. Hắn đã làm cho nó phong phú hơn, tấm hình lủng đủ chỗ. Trong đêm tối với ánh đèn cầy, hay với ánh sáng chập chờn của lửa và đèn dầu khi chớp khi tắt mà ông ta làm thuần thục, thủ pháp thật đáng kinh ngạc ! Hắn tự nhiên muốn được như ông ta, thay vì thời gian nhàn rỗi chẳng làm nên trò trống gì ngoài câu cá và bẫy thú, hắn chăm chỉ luyện tập. Ông ta không hề phiền lòng, ông cứ đi đi về về, mỗi lần như vậy lại có thêm hình, thêm kim, và quan trọng hơn đối với hắn, thêm thịt rừng. Hắn tập riết cũng thông, đến khi hai tay cầm kim đâm trúng tuyệt đối chấm đỏ ở vai và mắt, mà mãi sau này hắn mới biết, đó là hai huyệt Kiên Tĩnh và Mi Tâm. Đêm hôm đó, đêm đầu tiên ông ta mở lời. Ông ta hỏi hắn muốn học hết kỹ năng của ông không. Hắn gật đầu. Ông lại hỏi hắn muốn làm sát thủ không. Hắn nhíu mày, trước đến nay hắn luôn có ý nghĩ ông ta là bác sĩ châm cứu, nhưng trong chưa đầy vài giây, hắn gật đầu. Hắn viễn tưởng đến cuộc đời mới để hắn có thể quên hết cuộc đời đã chết của hắn. Hắn tự xóa bỏ kí ức ta là ai, ta từng là ai. Cuộc trò chuyện của hai người, đơn giản và gói gọn như thế đó. Thấm thoát hai năm đã qua, hắn đã biết hết những gì cần biết. Hắn giỏi, hắn học gì cũng rất nhanh. Ông ta hài lòng, ông ta là một sát thủ, nay đã tìm được người nối nghiệp để kỹ năng không bị thất truyền. Hắn cũng hài lòng, hắn là một đệ tử ưu tú. Sau khi hắn được ông cho biết thông tin về ông ta, ông ta đuổi hắn đi. Hắn lạy ta ra đi, không hề ngoảnh đầu lấy một lần. Hàng trang của hắn chưa từng nhiều hơn thế, cả balô tiền, một bộ vest, giày đóng sang trọng trong chiếc tủ bí ẩn nọ - mà ông ta đã tặng cho hắn - và hộp kim, kem theo một lọ thuốc - lọ thuốc mà hắn đã được học cách bào chế - thuốc độc. Ông ta cho hắn một thứ còn quan trọng hơn - người mai mối. Người mai mối không phải cho hạnh phúc trăm năm, mà cho ra đi vĩnh viễn. Thế là hắn làm sát thủ. Sài Gòn - hắn quay lại nơi đây, nơi mà hắn tưởng không bao giờ còn được bước tới. Hắn không gặp người mai mối, hắn chỉ cần một cuộc điện thoại. Hắn có dư dả tiền cho một căn nhà xinh xắn, đủ để sống hàng năm. Cái hắn bận tâm là công việc mới này, đầy thú vị và đầy máu ! Hẳn độc giả mỉa mai, mày đào đâu ra khách hàng mà làm chứ ? Không lâu, vị khách hàng đầu tiên đã có. Chính là người mai mối, ông ta chờ cơ hội này đã quá lâu, và ông ta sốt sắng mang lại lời đề nghị béo bở. Hơn nữa, ông cũng muốn thử tay nghề của hắn, để ông ta có thể tin tưởng hợp đồng làm ăn, chuyện gì chứ chuyện này không thể sơ xuất được. Hắn làm theo phương pháp truyền thống đã có: tiền giao trước một nửa, cách thức đối tượng phải chết, xong việc đưa nốt số tiền còn lại; dĩ nhiên là trừ tiền hoa hồng cho người mai mối. Đối tượng là một đại gia trong làng cho vay nặng lãi. Hai ngày sau, trong một đêm im vắng, người nhà nạn nhân phát hiện ông đang nằm chết trên ban công, ly rượu nửa vời vỡ đổ ra sàn. Khám nghiệm cho biết ông lên cơn đột quỵ, liệt tim mà chết; cái chết rất thanh thản. Dĩ nhiên người ta không đâu mà để ý đến một chấm nhỏ sau đầu, bị tóc che khuất và chấm nhỏ hầu như rất khó nhận thấy, ngay tim. Người mai mối nhận điện với vẻ hài lòng chưa từng thấy, đã mười mấy năm từ khi thôi tin tức của người đồng sự, ngày hôm nay ông mới có được giây phút mãn nguyện như thế ! Tiền chuyển ngay lập tức !

           Phi vụ thứ hai cũng không có gì đáng bận tâm. Đối tượng là một phu nhân của một lão gia giàu sụ. Vì vị phu nhân trẻ đẹp này chưa chịu dừng bước ở tuổi ba mươi mà vẫn đi cắm sừng lão gia ngày ngày. Phu nhân này trơ tráo đến nỗi chẳng đếm xỉa đến ánh mắt giận dữ của ông chồng già. Thời hạn một tuần, và vị phu nhân phải ra đi êm ả sau một tai nạn giao thông. Sau ba ngày quan sát, hắn chọn lối qua cầu, cây cầu là nơi thích hợp nhất để ra tay. Như thường lệ, tối hôm nay phu nhân nọ tiếp tục công việc nối thêm sừng cho lão gia. Tài xế riêng chở bà đi trên chiếc Mezcedes đen bóng loáng. Khi đi ngang qua cầu ra xa lộ thì xe phải dừng lại. Một đám thanh niên đang đánh nhau trên cầu, quẹt xe, choáng hết lối đi. Tay tài xế bóp kèn inh ỏi, thò đầu ra và làu bàu chửi. Một thanh niên nhẹ nhàng đi tới, vuốt ve chiếc xe, ngắm trên ngắm dưới. Tên tài xế trừng mắt dọa dẫm, gã kia quơ tay quơ chân líu ríu lại xin lỗi, tình cờ tay hắn phớt qua cổ tài xế. Tay tài xế chỉ thấy nhói lên một cái rồi, hắn định xuống xe dạy thằng lõi kia một trận biết tay. Nhưng gã kia đã nhanh chóng đi mất. Lúc này đường đã thông, tài xế lên xe bực bội và tiếp tục đi vào thành phố. Ra đến xa lộ, đang đi tốc độ khá nhanh thì bỗng tài xế nọ cảm thấy hai mắt díp lại, cơ hồ không thể tỉnh nổi. Chớp mắt, hắn đã gục trên vôlăng, chân hắn đè cần ga phóng lao đi như điên cuồng và đâm sầm vào chiếc container đang qua ngã tư. Một tiếng nổ vang lên, chiếc xe thành ngọn đuốc. Đằng xa có một gã mặc áo choàng đen, mũ kéo sụp, đưa mắt lên nhìn. Quả bom làm khung cảnh thêm hoành tráng, hắn mỉm cười tự nhủ rồi quay lưng đi. Lão gia đã tặng chiếc Mez của mình làm quan tài cho con mụ đáng chết kia. Lão gia đang nâng cốc với người mai mối chúc mừng sau khi có điện thoại từ văn phòng cảnh sát, một tai nạn giao thông. Từ đó, hết khách hàng này tới khách hàng khác cứ lũ lượt kéo tới. Hắn chưa để một khách hàng nào phải thất vọng, và hình như cũng chưa vị khách nào dám quịt tiền chuyển khoản sau của hắn. Họ biết họ đang đối mặt với cái gì, vả lại họ cũng chẳng thiếu tiền. Dường như con người hắn sinh ra đã làm sát thủ, hắn được số mệnh gắn cho cuộc đời nhuộm máu kia. Chưa có phi vụ nào làm hắn phải nhíu mày, ngay cả với một siêu mẫu đẹp mê hồn hay với lão già thất thập lung lay trước gió. Nhưng mắt hắn thì sâu thẳm hơn, hắn ít nói hơn và không biết phải nói với ai. Hắn lầm lũi trong căn biệt thự - mới tậu - và trong hằng sa số của cuộc sống xa xỉ. Giờ hắn ngồi đây, trong cái quán quen thuộc này, cả hai đều trầm lặng như bề ngoài. Bốn năm rồi hắn nhuộm tay máu, tám năm rồi hắn chia tay người yêu cũ, vết thương chưa lành. Hắn tàn nhẫn, ý định trả thù con người bạc bẽo đó đôi lúc bùng cháy trong tim hắn. Hắn có thể cho cô ta sống không bằng chết. Thật ! Hắn có thể ! Nhưng hắn không xuống tay, hắn không dám chạm mặt cô ta. Hắn sợ, hắn là con quỷ trong bóng tối. Hắn không thả nó ra, hắn sợ hắn không kiềm chế nổi. Hắn đã có tất cả, hắn muốn gì được nấy, nhưng hắn thiếu cái quan trọng nhất của cuộc đời: tình yêu. Tình yêu là phép ẩn dụ của hạnh phúc, hạnh phúc là phép ẩn dụ của cuộc sống. Hắn bỗng thấy hắn có tất cả nhưng tựa như kẻ trắng tay. Hắn đói, hắn khát tình cảm. Hắn chưa hề gần một người phụ nữ nào khác, hắn không có nhu cầu về thể xác; cái hắn khao khát là cái rung động trong tim, trong não. Hắn trở nên sợ đàn bà. Hắn hãy còn trẻ lắm, và giàu lắm. Nhiều cô gái không chịu nổi vẻ quyến rũ của hắn khi hắn trên chiếc mui trần lượn qua các hàng quán, hắn và nhà hàng sang trọng nhất, và dĩ nhiên, đắt tiền nhất. Hắn ghét quán bar ồn ào, hắn ghét nhạc jazz. Hắn chỉ nghe những bài rock đượm chút bí ẩn, những âm thanh trùng điệp vang vọng làm màng nhĩ phải hoạt động liên tục và vào sâu trong tim hắn. Hắn yêu cái cuồng nhiệt của những điệu rock cháy bỏng và đánh thức một thời những khát vọng mà hắn từng có. Hắn vẫn sống, nhưng tâm hồn hắn lúc tỉnh lúc mê, đang ngất ngưởng qua ngày và hấp hối trong trái tim máu lạnh của hắn.

           Bỗng nhiên hắn đứt mạch suy nghĩ, quay trở về hiện thực; điếu thuốc trên tay đã cháy sạch, và trước mặt hắn là cô gái hôm nọ. Cô ta là một cô gái xinh đẹp, phải nói là rất xinh đẹp. Nét quyến rũ tỏa ra trên khuôn mặt tựa búp bê với hai gò má hồng trang điểm đúng cách. Mái tóc uốn giả xoăn trông rất hợp với đôi môi mủm mỉm tươi trẻ và gợi tình. Cô ta mặc ríp carô trắng đen, chiếc áo sơmi kiểu đơn giản và nhẹ nhàng. Đúng là một cô gái rất đẹp ! Hắn để ý đến cô ta vì không phải cô ta đẹp như tôi miêu tả mà vì, cô ta đã ngồi đây hơn một tuần rồi. Lần đầu tiên cô vào quán này là từ tháng trước. Sau đó đôi lúc cô ta vào cùng với một người đàn ông, hắn cho là bạn trai của cô ấy. Anh ta trẻ, đẹp trai, có vẻ như một doanh nhân thành đạt. Hai người đã trò chuyện rất vui vẻ. Thế rồi, tuần trước cô ta đến đây, ngồi vào chỗ này và cứ ôm mặt khóc. Cô ta khóc rúc rích và ngất thổn thức liên tục. Sau một hồi khóc no nê, cô ta lại gọi một ly càfê sữa và ngồi uống một mình. Điều này làm hắn cảm thấy vừa buồn cười, vừa tội nghiệp lại vừa thích thú. Cô ta đúng là ngây thơ, dễ yêu, dễ khóc, nhưng không còn ở tuổi mười tám, đôi mươi nữa, hắn đoán thế. Và như thế, ngày nào cô ta cũng đến, và ngồi trước mặt hắn. Cho tới lúc cô ta ngẩn mặt lên, cô ta nhìn thẳng vào mắt hắn với đôi mắt mở to tròn xoe ngơ ngác. Hắn cũng nhìn thẳng vào đôi mắt của cô ta với cái nhìn bình thường. Tuy nhiên hắn thấy trong lòng xôn xao khó tả. Đôi mắt vô tình đục màu của hắn có sức thu hút ghê gớm. Và rồi cô ta mỉm cười thật tươi với hắn. Hắn nhìn nụ cười chân chất đó và tự dưng hắn thấy lòng mình nở rộ. Như có muôn ngàn bông hoa tươi tắn vào một sáng mưa xuân khoe sắc thắm khi ánh nắng sau một mùa đông dài xám ngắt đã trỗi dậy soi rọi và sưởi ấm mặt đất. Những ngày liên tiếp trôi qua, hai ánh mắt cứ gặp nhau như thế, và như thế. Hắn trở về với một mớ chộn rộn, xôn xao và hắn bắt đầu nhớ nhung. Hắn thao thức cả đêm không ngủ được. Hắn làm thơ lại, hắn viết cặm cụi, hắn viết lau láu, hắn viết như chưa từng được viết, như đói con chữ, như sợ mạch cảm xúc tự nhiên sẽ biến mất. Hắn tặng cô ta một bài thơ mà hắn tâm đắc cho là hay hơn hết. Cô ta đọc xong, tay bụm chặt môi, mắt rươm rướm long lanh; có lẽ đây là giây phút mà cô ta được cảm nhận sự che chở, sự an ủi, ấm áp hơn hàng ngàn hàng vạn vòng tay và lời nói khác, từ hắn. Cô ta đến với hắn như vậy. Không cần lời nói nhiều, không cần ôm ấp, chỉ bằng hai cặp mắt đối diện nhìn nhau hàng giờ, hàng ngày. Trời ơi ! Hắn đã yêu ! Hắn yêu được rồi ! Hắn ngẩng mặt lên trời và mỉm cười sung sướng. Nụ cười đẹp nhất mà hắn có trong tám năm. Hắn cảm thấy mình trở nên say đắm và đáng yêu lạ thường. Hắn bước vào quán và nhìn nó như thiên đường của hắn. Tuy cái quán vẫn như cũ, vẫn những đường nét cổ quen thuộc, vẫn vẻ lầm lũi trầm lắng, vẫn một màu nâu buồn thảm nhưng qua tròng mắt hắn lại là một chốn lung linh đầy màu sắc. Cô ta là một bác sĩ thực tập đầy triển vọng và đang chờ công tác sau những thành công đáng kể ở một trường y danh tiếng nước ngoài. Cô ta đã chia tay với người yêu vì lí do đơn giản: anh ta đã không đợi cô được và đã quyết định kết hôn, ngay khi cô vừa về nước. Hắn cảm thấy thượng đế đã ưu ái mình hơn hết, hắn đang cô đơn đến vật vã cõi lòng và cô ta, đến và mang theo luồn ánh sáng mới mẻ tưới lên tâm hồn hắn. Còn hạnh phúc nào kỳ diệu và tuyệt vời hơn đối với hắn. Hắn đã si tình, say tình, và hai người bắt đầu một tình yêu như lúc mới yêu, nồng thắm và lãng mạn. Họ dành hết thời gian bên nhau; riêng đối với hắn, gì chứ thời gian thì hắn luôn dư dả. Sau bao mùa đông dài, hắn đã tìm thấy mùa xuân, bãi đáp tình yêu xứng đáng. Sẽ là một kết cục mỹ mãn, có hậu nhưng tôi xin phép đưa thêm một chi tiết này. Hắn đã có một đám cưới tuyệt đẹp, một buổi lễ hoành tráng và sang trọng với những lời chúc tụng đẹp nhất. Người mai mối thân chinh tham dự nâng cao ly cụng với hắn, với cái gật đầu và ánh mắt đầy ý nhị. Có phi vụ kế tiếp đang chờ anh sau tuần trăng mật đấy, anh bạn à ! Hắn chưa bao giờ lưỡng lự và cái gật đầu quả quyết đáp trả, làm hài lòng cả hai. Đôi uyên ương mới cưới trở về tổ ấm, ngôi nhà mơ ước của hắn giờ đây đã có người sưởi ấm những bức tường lạnh tanh, sẽ không còn u ám nữa. Trong căn phòng ngủ trang hoàng lộng lẫy ánh đèn màu mờ ảo, hắn tận hưởng giây phút nồng cháy ân ái với người yêu, người vợ và có lẽ, sẽ là người mẹ trong tương lai mới mẻ của con hắn. Hắn thiếp đi sau những hân hoan, và mệt mỏi. Cô ta vẫn còn đang thức, đang ngắm nhìn hắn với ánh mắt chan chứa của một người đàn bà. Sáng hôm sau, mặt trời chúc tụng hắn bằng cách cho nắng qua cửa sổ làm sáng rõ căn phòng. Hắn vẫn nằm đó, với nụ cười thật tươi mãn nguyện, và hắn không động đậy; sau tai vẫn còn một chấm đỏ nhỏ mà, sẽ khó có ai phát hiện ra. Hắn là một sát thủ chuyên nghiệp, ngay đến trong mơ hắn cũng đánh hơi được mối nguy hiểm nào đang đe dọa hắn. Chắc chắn hắn đã biết tất cả, và hắn tự nhiên không cưỡng lại. Hắn lại thấy cái lạnh, và cái vòng tròn đó khép lại lần nữa. Tuy nhiên hắn hài lòng; hắn không bị giết, hắn không tự vẫn, đó là hắn chết. Cô ta là bác sĩ !!

#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9