Truyện kinh dị: Một ngàn đêm và lẻ mãi
tonidevil 17.03.2009 05:54:18 (permalink)
Một ngàn đêm và lẻ mãi
Takeda Shigen (ToniDevil)


          Căn nhà nằm trên một ngọn gò thấp, phía sau là cánh rừng thông thưa thớt với bãi cỏ xanh mơn mởn. Đứng trước căn nhà có thể nhìn rõ khung cảnh đẹp và nên thơ của Đà Lạt sương mờ. Những rừng thông nối tiếp nhau chạy dài đến đường chân trời, xen kẽ là những đám mây trắng xóa lượn lờ, ve vởn những chỏm núi. Mây trêu ghẹo tán tỉnh lại bay đi, cứ như thế mãi, chẳng bao giờ chịu ở lại làm bạn tình, khiến những ngọn núi kia há hốc chờ đợi mõi mòn. Nhìn vào bên trong thành phố, những ngôi nhà xinh xắn xếp ngay ngắn từng bậc, từng bậc kéo dài lên đồi, đâu đó chấm phá một cái đỉnh tháp nhô lên cao; à, nóc nhà thờ Con Gà kia kìa, sau những rặng thông và phượng tím đang che khuất. Căn nhà màu tím, một màu khá cá tính và đặc biệt khi chủ nhân đã mạnh dạn khoát lên cho nó, tuy nhiên người chủ biết thưởng thức lắm. Màu nước sơn làm bật căn nhà lên giữa một vùng xanh bát ngát, xanh của rừng, xanh của cỏ và xanh của bầu trời. Đám cỏ dại và bụi rậm dã quỳ đã vây kín bốn phìa ngoài hàng rào quanh nhà, có mưu đồ tiến vào cả trong sân. Tuy nhiên những đám hoa do bàn tay người chủ trước kia trồng đã tàn phát tán đi khắp sân, lan ra cả vòng ngoài và cứ thế qua những cơn mưa tươi tắn lại chen chúc mọc lên khoe đủ màu sắc như một bức tranh màu ngẫu hứng. Căn nhà vì thế nhìn từ xa giống đống bề bộn giá vẽ, nhưng lại là một bức tranh xinh xắn đắt tiền. Phía tường trước nhà là một giá gỗ kèm theo, đó là nơi cho họ nhà dây leo bám trụ và phát triển tự nhiên như bản sắc. Cây móng cọp xanh khó trồng lại là vua xứ này, từng chùm hoa xanh nước biển thả lỏng xuống cả thước mang vẻ quyến rủ kỳ lạ của loài hoa màu khó tìm làm cho cánh cửa sổ như được trang điểm lộng lẫy bằng loại trang sức huyền diệu, sang trọng. Căn nhà đẹp như thế đó. Jesse hài lòng khi được sở hữu nó, không biết mình sẽ tiếc thế nào nếu như người ta phỗng tay trên của mình, anh tự nhủ. Jesse mới chuyển công tác về thành phố mộng mơ này. Với nghề lập trình viên và quản trị mạng cấp cao, công ty giao cho anh đảm nhận vị trí giám đốc điều hành ở chi nhánh nhỏ hơn cũng không làm anh bận lòng. Thành phố du lịch nổi tiếng, khí hậu trong lành nên thơ, anh bớt áp lực công việc mà còn được thăng chức, lên lương. Thời đại công nghệ thông tin, anh chỉ cần ngồi ở nhà với cái laptop thì cũng đủ để giao tiếp với cả thế giới đồ sộ bên ngoài. Khi nghe sếp nêu ý định thuyên chuyển anh lên đây, anh đồng ý ngay. Công ty chu cấp cho anh xe hơi, có tài xế riêng nhưng anh không cần tài xế, anh chỉ lấy xe. Và cái mà Jesse cần phải có, không thể nào thiếu được là một máy vi tính hoàn hảo, chẳng phải để làm việc nhưng, để chơi game; anh là một gamer tầm cỡ. Công ty dĩ nhiên đồng ý ngay với yêu cầu rất chính đáng của anh - ngoại trừ cái máy đặt trong phòng làm việc. Anh cảm thấy sung sướng khi đặt chân xuống thành phố này nhưng, việc anh mua nhà là hoàn toàn tình cờ. Jesse hôm nọ đang ngồi lướt web ở khách sạn - khi anh rãnh rỗi - thì thấy người ta rao bán. Vốn nhạy cảm về kinh doanh bất động sản, anh lập tức tìm hiều. Vị trí căn nhà quá đẹp, căn nhà cổ kính theo kiểu biệt thự Pháp kinh điển, có giấy tờ hợp lệ nếu không phải chủ sở hữu cần bán gấp thì làm gì có giá bèo như thế, anh nghĩ. Thế là Jesse lập tức liên hệ với chủ nhân, anh giảm được một ít giá gốc sau khi xem nhà, và giờ anh đã sở hữu nó. Jesse thấy mình thật may mắn. Không cần phải chờ công ty thu xếp chỗ ở nữa, Jesse liền dọn về tổ ấm mới. Việc đầu tiên anh làm là bắt đường dây điện thoại và cáp internet mới, tiếp đến là mua sắm đồ gia dụng trong nhà. Vườn hoa xen lẫn cỏ dại không khiến Jesse phải phật lòng, trái lại anh còn thấy để yên cho tự nhiên bùng phát trong tổ ấm của anh, hóa ra lại hay. Jesse sống ở Việt Nam một mình, gia đình anh đã định cư ở nước ngoài từ lâu. Anh có một căn nhà lớn ở Sài Gòn, nhưng quyết định mua nhà ở Đà Lạt, anh cho rằng quá đúng. Mình có thể đi đi về về, thật thoải mái. Anh vốn là con người theo trường phái hiện đại, năng động, mới mẻ nhưng chưa bao giờ kém phần lãng mạn. Tối nay, anh để xe ở nhà và quyết định đi bộ ra phố dùng bữa tối. Anh nghĩ nên đi dạo một vòng cho thư thả đầu óc và thưởng thức bầu không khí trong lành mát lạnh này. Hình như con gái Đà Lạt cũng xinh xắn đáng yêu lắm, anh mỉm cười tự nhủ. Jesse ăn tối ở một quán gần trung tâm và ghé vào chợ, anh định mua một ít quà biếu những láng giềng mới. Anh nghĩ 'Bà con xa không bằng láng giềng gần'. Thực ra căn nhà gần nhà anh nhất cũng cách cả trăm thước. Tuy nhiên, ngoại trừ nhà anh, thì khu phố nhà nào cũng san sát nhau. Điều đó làm Jesse thấy bối rối, anh không biết nên bắt đầu làm quen với láng giềng nào trước đây. Anh chợt thấy ngôi nhà có hàng rào bông giấy, một cô bé chừng mười lăm, mười sáu tuổi đang ôm chú mèo ngồi hóng gió trước cửa, anh mỉm cười đến chào:
- Chào em ! Anh là Jesse, anh mới chuyển đến đây ở ! Rất vui được làm quen với cô hàng xóm mới ! Đây là quà ra mắt của anh nè !
Cô bé giương mắt lên nhìn anh và hỏi:
- Anh ở nhà của ai ?
Jesse chỉ tay lên gò:
- Đấy, anh vừa mua căn nhà đó !
Cô bé bỗng hốt hoảng chạy vù vào nhà, miệng không ngớt la hoảng:
- Mẹ ơi, mẹ ơi ! Có người tới ở căn nhà đó rồi !
- Đâu ? Đâu ? Tiếng người phụ nữ trong nhà vang lên. Thoáng chốc cả nhà họ đã bước ra sân, cô bé chỉ Jesse nói:
- Anh này mua nè mẹ !
Bà mẹ tròn xoe mắt:
- Anh mua nhà đó thiệt hở ? Anh tới đó ở thiệt hở ?
Jesse ngượng ngùng đáp:
- Vâng, cháu vừa mua và dọn đến. Đây là quà cháu biếu cô để chào xóm giềng ạ ! Mong cô nhận cho cháu vui !
          Bà mẹ chìa tay lấy và luôn miệng cám ơn, tuy nhiên cả nhà đều đi vào nhanh cũng như lúc ùa ra. Jesse ngạc nhiên quá đỗi, anh thầm trách sao người phụ nữ này không biết cách tiếp khách, thật là thô lỗ. Anh tiu ngỉu đi sang vài nhà khác. Thái độ của mọi người đối với anh cũng không hơn gì, nhất là ai cũng nhìn anh với cặp mắt tròn xoe. Jesse không hiểu gì cả, anh thất vọng đi về. Trong đầu anh nghĩ thầm: 'Khi mọi người nghe mình nhắc đến căn nhà thì đổi thái độ ngay, chẳng lẽ đó là ngôi nhà ma ? Nên họ mới tỏ thái độ với mình như thế ?'. Xong Jesse cười ruồi, thời đại nào rồi mà có chuyện thần thánh ma quỷ ! Nhưng anh cũng từng nghe người ta đồn đại, Đà Lạt lắm nhà ma. Anh vào nhà với suy nghĩ vẩn vơ ấy.
Việc đầu tiên khi về đến nhà là, Jesse ngồi vào máy ngay. Anh nôn nao online để khoe với mấy thằng bạn game về căn nhà mới. Không hẹn mà lên, giờ này mọi người khá đông đủ, anh liền hào hứng:
- He he ! Xin chào mọi người ! Anh lên Đà Lạt rồi đây ! Trên này tuyệt lắm, anh vừa mua một căn nhà xinh ơi là xinh nữa nè !
Cả đám liền dáo dát:
- Trời ! Giàu quá ! Khao đi anh ! 'Rửa' nhà đi !
- Đúng rồi ! Mau 'rửa' nhà đi không tụi em chém anh chết !
- Nhậu đi ! Nhậu đi anh J ơi !
Jesse cười hả hả, khoái chí đáp:
- Từ từ, mai mốt anh về dưới Sài Gòn thì khao sau. Có đứa nào lên đây nghỉ mát, anh cho ở free ! Con gái càng tốt !
Có dòng chat của một cô bé láu lỉnh nào đó:
- Xí ! Anh khôn quá ha ! Để xem mai mốt em kéo cả bầy lên anh chịu nổi không nà !
- Ha ha ! Chơi luôn ! Anh đâu có sợ ! Thôi mấy đứa chơi đi ! Anh on tý thôi, cả ngày mệt rồi ! Anh đi ngủ đây, mai còn lên công ty bàn giao công việc nữa !
          Jesse chào tạm biệt mọi người, anh vào trong phòng ngủ và lăn ra giường, anh hy vọng tối nay có giấc ngủ ngon sau một ngày bận rộn. Nửa đêm, có tiếng động gì đó làm Jesse giật mình thức giấc, anh choàng mở mắt thì thấy một con quỷ mặt xanh, răng nanh lởm chởm đang tiến lại gần giường, mặt mũi bê bết máu. Anh hoảng hốt dựng dậy và la lên, nhưng tiếng thét cứ nằm trong cổ họng không bật ra được; anh muốn nhảy xuống giường và chạy, nhưng chân dường như không thấy động đậy nữa. Con quỷ tiến đến giơ hai bàn tay máu với nanh vuốt nhọn hoắc bóp cổ anh. Trong một thoáng anh thấy cổ họng bị xé toạt ra, máu tuôn xối xả. Jesse giơ hai tay lên chụp vô vọng vào cổ họng, anh thấy đau. Anh mở mắt ra, thì ra chỉ là cơn ác mộng. Trời đã sáng hẳn, ngoài vườn tiếng chim hót líu lo. Anh đưa tay quệt mồ hôi trên trán và cười chính mình, chỉ là giấc mơ quái quỷ đáng ghét. Ngày nghĩ sao thì đêm mơ vậy. Jesse ngồi dậy và tức cười với giấc mơ vớ vẩn của mình. Ngày đầu tiên làm việc với anh không có gì dễ hơn. Tiếp nhận chiếc ghế mới, làm quen với mọi người. Công việc nhàn hạ khiến anh thấy thoải mái. Nhân viên công ty rất thân thiện với tay giám đốc trẻ trung và sảng khoái này. Nhiều dự án phải làm, nhưng Jesse là người chu đáo, anh đã ra kế hoạch cụ thể, phân công và sắp xếp từ khi anh còn ở Sài Gòn. Buổi làm việc kết thúc bằng tiệc liên hoan tân giám đốc, mọi người hăm hở kéo Jesse ra nhà hàng trên bờ hồ. Jesse tửu lượng cao, anh uống xã giao thôi mà cấp dưới phải giơ tay chịu phục. Anh rất đúng mực, cho mọi người về sớm, dù gì mai cũng phải đi làm. Anh lái xe về nhà với tâm trạng phấn khởi. Đây mới chính là phần hấp dẫn trong ngày. Anh vào vai một kiếm khách lừng lẫy và tha hồ khám phá, chinh chiến trong thế giới ảo. Anh là gamer pro ! Đã là gamer pro thì phải chơi đêm ! Dân game có câu: 'Không chơi đêm không phải là tay chơi game thực thụ !'. Jesse cũng thường chơi đêm, nhưng anh ít khi để nó lấn chiếm sang thời gian làm việc, anh vẫn cố gắng ngủ đủ năm giờ đồng hồ một ngày. Tuy nhiên anh vẫn đam mê thú chơi game này, nên anh nhận việc ở đây, một phần lý do cũng từ đó. Công việc và thú vui đã chiếm hết thời gian biểu của anh, anh vẫn chưa có bạn gái, hay người yêu. Jesse lịch lãm, khá điển trai, nhà giàu lại thành công, rất nhiều cô để ý đến anh, nhưng chưa ai lọt vào mắt xanh anh được. Tiêu chuẩn của anh do vậy nên khá cao. Tới tuổi này, bạn bè anh phần lớn đã có người yêu, có đứa còn kết hôn, có con lớn, riêng anh vẫn chưa quan tâm lắm, anh bận tâm với thú tiêu khiển của anh hơn. Jesse đã dự định từ trước, anh ôm cả chiếc ghế bố và cái mền dày cộm ra, sẵn sàng túc trực trên màn hình. Hôm nay anh và bạn bè có trận đánh lớn với liên minh đối địch, anh không muốn mình bị bỏ lỡ. Đối với Jesse, game là một thế giới đầy màu sắc mới lạ, đầy trí tưởng tượng và phiêu lưu. Anh cảm thấy thoải mái, tha hồ bay nhảy, tha hồ là chính mình, anh chẳng cần gượng ép mình vào một khuôn khổ, lề thói của xã hội nữa. Jesse cứ chơi và suy nghĩ như vậy cho đến lúcd thiếp đi trên bàn phím. Anh ngủ gật và ngủ ngon cho tới khi cơ thể phản ứng với cái lạnh lẽo về đêm của Đà Lạt. Jesse thấy lạnh, anh định chồm dậy quơ tay tìm cái chăn thì bất chợt, mắt anh lướt qua màn hình; trong ánh đèn mờ ảo của đèn dây tóc trang trí, anh thấy có bóng trắng chập chờn trên màn hình đang ở chế độ screen save. Jesse trợn mắt lên nhìn, con thỏ vẫn chạy qua chạy lại trên màn hình và bóng trắng của con người, thì bất động nhìn anh. Trong một thoáng anh chợt nhận ra đó là hình ảnh phản chiếu từ phía sau lưng anh. Anh quay đầu lại, phía sau anh không có gì, vẫn là ngôi nhà xinh xắn và im ắng. Anh nhìn vào màn hình, bóng trắng đã biến mất. Anh chợt thấy lành lạnh sau gáy, cảm giác rờn rợn đến với anh khó tả. Jesse chớp mắt liên tục, anh nghĩ là do mình trông gà hóa cuốc, ngủ mê nên ảo tưởng lung tung. Jesse sống một mình từ rất sớm; bình thương ở Sài Gòn, trong ngôi nhà còn to hơn, anh vẫn luôn ổn. Anh nghĩ chắc mình đã mệt, liền ôm mền vào trong đánh tiếp giấc ngủ dang dở. Ngày hôm sau cũng thế, anh dành hết thời gian ngoài giờ làm việc cho game. Anh vẫn chưa tham quan hết nhiều danh lam thắng cảnh ở Đà Lạt, nhưng anh tự nhủ, cuối tuần nào đó mình sẽ đi, còn bây giờ, là game. Nó đã ăn sâu vào trong máu anh rồi. Như thường lệ, anh quấn mình trong chiếc chăn ấm áp và hí hửng điều khiển đứa con tinh thần yêu quý của mình. Và cũng đâu có gì khác hơn, anh lại ngủ gật trên bàn phím. Tấm chăn tuột xuống, anh thấy lạnh, bèn thức giấc. Việc đầu tiên anh làm là đưa mắt lên màn hình. Cái bóng trắng ở đó như đang theo dõi anh, và anh quả quyết mình không quáng gà, anh đã chủ tâm từ trước. Jesse quay đầu lại phía sau. anh đảo mắt khắp lượt, lục lọi soi mói từng góc, vẫn không có gì ngoài ánh đèn vàng mờ nhạt. Anh bình thản quay mặt lại. Kìa ! Trên màn hình vẫn còn hiện rõ cái bóng trắng vật vờn. Anh lập tức quay phắt mặt, và trước mắt anh, một người con gái phủ tấm áo trắng toát từ trên xuống với mái tóc đen tuyền dài tận đến gối. Anh trợn mắt nhìn, miệng lắp bắp: 'Ma!'. Anh muốn nhắm mắt lại, nhưng không hiểu sao mắt cứ chằm chằm nhìn vào bóng ma đó. Bóng ma thiếu nữ từ từ tan dần thành hư không trước sự hãi hùng của anh. Không phải ảo ảnh. Đây là lần đầu trong đời, anh cảm thấy rợn da gà thật sự vì một hồn ma. Anh đọc nhiều, anh nghe kể nhiều, anh vẫn không tin, và bây giờ nó xuất hiện lồ lộ, rõ ràng trước mắt anh. Jesse chẳng đặng đừng ôm mền chạy tọt vào phòng. Anh đóng sầm cửa, nhảy lên giường và trùm chăn kín mít, như một đứa trẻ sợ mẹ cho ăn đòn, co rúm người lại. Anh sợ bóng ma kia sẽ làm điều tương tự trong cơn ác mộng của anh. Căn nhà vẫn một mực im ắng, không có tiếng động nào khác ngoài tiếng côn trùng rả rích ngoài vườn. Jesse nhắm mắt chặt cứng, dây thần kinh trong đầu anh căng ra. Anh không dám ngủ nữa, anh lại liên tưởng đến giây phút đó. Jesse từ từ bình tâm lại, sau gần cả giờ đồng hồ mà anh nghĩ không có gì khác lạ xảy ra, anh quá hoảng hốt để nhớ khuôn mặt của bóng ma, và giờ anh đang nằm khúm núm trong chăn, khuôn mặt đó dần hiện lên. Khuôn mặt của một thiếu nữ trẻ, dù trắng và xanh, môi tái đi nhưng vẫn là khuôn mặt đẹp tuyệt trần. Khuôn mặt đẹp nhất mà anh từng thấy; nó như chất chứa tất cả vẻ đẹp mà Thượng đế có thể nghĩ ra, nhào nặn ra để ban tặng cho một cô gái may mắn nào đó. Jesse bình tĩnh lại, anh đã được nghe kể, anh biết rằng hồn mà còn tồn tại nơi nhân gian, chưa siêu thoát được là phải có nguyên do nào đó, có việc gi đó, mong ước nào đó mà lúc còn sống không thực hiện được, nên linh hồn còn lưu luyến vất vưởng nơi trần gian. Anh khấn thầm bóng ma thiếu nữ kia đừng hù dọa anh nữa, để anh tìm cách cho cô ta được quay về nước trời. Jesse thức luôn cho tới trời sáng hẳn. Khi anh ra khỏi chăn, mặt trời đã lên cao, và nắng đã tràn vào phòng, người anh toát mồ hôi, dù sáng Đà Lạt mùa này khá lạnh. Sau khi tan sở về, Jesse không vào nhà vội. Anh lững thững la cà hai hàng quán bên đường và định bụng sẽ hỏi hàng xóm xem: căn nhà của mình đã có ai ở, có ai từng chết oan hay chăng ? Mọi người ở đây tuy thân thiệc, nhưng khi Jesse có ý định hỏi gì đó liên quan đến căn nhà thì họ lại tản ra, lờ đi như không biết. Giờ thì Jesse đã hiểu phần nào, chắc hẳn có điều gì khúc mắc đây ! Jesse đưa mắt nhìn quanh, anh thấy một cụ già đang ngồi ngắm hoàng hôn. Mắt cụ nhìn chân trời, có vẻ chẳng quan tâm gì đến anh, cụ đang thưởng thức cái vẻ đẹp mây nhuộm sắc đỏ rực rỡ mà mặt trời đang tô vẽ lúc cuối ngày. Jesse lại gần lễ phép thưa:
- Thưa bà ! Bà cho cháu hỏi một chuyện được không ạ ?
Cụ già quay mặt nhìn Jesse và chậm rãi đáp:
- Cháu hỏi đi !
- Thưa, hình như căn nhà cháu đang ở, có gì ký quái phải không ạ?
Cụ già cười đáp:
- Ừa, thì có ma !
Jesse trấn tĩnh lại, anh hỏi tiếp:
- Bà cho cháu biết nguyên nhân được không ạ ?
Cụ già lim dim đôi mắt một lúc rồi đáp:
- Ba mươi năm trước có một người con gái bị thắt cổ ở đây ! Cô là chủ nhà, họ nói cô vì thất tình nên tự tử ! Bà chỉ biết thế thôi !
           Jesse định hỏi thêm vì sao nhưng anh thấy cụ già không muốn nói nên đành cám ơn và rảo bước đi. Đứng trước cửa vào nhà, anh nhìn quanh, lưỡng lự nửa muốn vào nửa không. Anh tự nghĩ: ' Mình đã biết rõ phần nào rồi, vậy hãy vào đi đã, nếu cô nàng đó mà còn hiện ra, mình lựa lời nói xem sao, liệu lý do gì mà cô ta không siêu thoát được ? Hơn nữa, nhà của mình mà mình không vào thì còn ở nhà ai đây, chẳng lẽ đi mướn phòng khách sạn, còn ra thể thống gì nữa ?'. Jesse tự tiếp thêm cho mình can đảm và vào nhà. Anh online ngay. Anh kể cho bạn bè những gì mình biết về căn nhà của anh, anh đã thấy gì. Mọi người nghe xong có người tỏ ra ngạc nhiên 'Trời ơi, ghê quá !', có người nghi ngờ 'Thiệt hông đó cha ?', có người cười khẩy 'Anh định hù dọa con nít hả ?'. Jesse chẳng biết làm thế nào, cho dù anh có thề thốt gì đi chăng nữa, chắc mấy ai đã tin, trừ phi họ tận mắt chứng kiến ! Jesse hầu như chẳng có tật xấu, nhưng anh lại mắc tật hay ngủ quên, chơi game một hồi thế nào anh cũng gục mất. Bạn biết cảm giác đó không chứ một khi đã chơi game, nổi máu ghiền lên thì khó có gì ngăn cản được ! Jesse cũng vậy, anh hay nói vui câu này: 'Em bảo anh bỏ thuốc, anh bỏ thuốc, em bảo anh bỏ rượu, anh bỏ rượu. Em bảo anh bỏ game, anh bỏ em !' cũng là câu chọc cười của nhiều gamer. Nên Jesse vẫn ngồi chơi game, anh lại ngủ quên, tuy nhiên hôm nay anh bật đèn sáng hết cả nhà, cả đèn ngoài sân. Anh nhủ sẽ khuyên bảo bóng ma đó mau siêu thoát đi, nhưng anh vẫn thấy sờ sợ làm sao ! Anh hi vọng có đèn sáng thì thiếu nữ đó sẽ không xuất hiện. Khi anh giật mình tỉnh giấc, thì đèn trong nhà đã tắt hết. Vẫn một ngọn đèn vàng le lói. Anh toát mồ hôi nghĩ: 'Chắc cô ta lại đến !'. Jesse khá bạo gan, anh quay đầu định nói chuyện với hồn mà, nhưng vừa xoay qua thì thấy tay trắng nõn búp măng của hồn ma kia đang choàng trên vai anh. Anh bật dậy, la toáng lên và chạy vụt vào phòng. Sau một hồi thở dốc, anh lấy lại cam đảm bước ra, bóng ma đã biến mất, trên sàn nhà chỉ còn cái chăn anh đã làm rơi. Anh nằm trằn trọc suy nghĩ mãi, hồn ma này thật kỳ lạ, đã là ma thì dọa người ta phải làm cho mặt mày máu me, xấu xí. Cô nàng ma này lại chẳng có gì xấu nếu không muốn nói là quá đẹp, đến cả bàn tay cũng xinh. Anh nghĩ kỹ, cô ta cũng đâu có dọa mình, nếu cô ta cố ý thì đã làm mình mất ăn mất ngủ rồi ! Jesse lăn qua lăn lại và quyết định táo bạo, mai mình phải đối diện một lần với cô ta thôi, thú vị đây ! Hôm nay Jesse về khá sớm, anh lấy tinh thần trước khi 'lâm trận' bằng cách chạy bộ tập thể dục quanh nhà. Jesse nghĩ dù gì căn nhà xinh đẹp này cũng là của mình, nếu đuổi được hồn ma đi thì chẳng có gì phải lo nữa ! Sau bữa tối, anh lại chơi game để giấu đi phần nào hồi hộp, lần này anh tắt đèn thật. Anh chỉ để ánh đèn nhỏ vàng đó. Khi đã nhập vai, Jesse hăng say đến quên hết cả mọi chuyện, anh vui vẻ tận hưởng niềm đam mê của mình, cũng như.. vui vẻ ngủ gật. Anh lại giật mình trong đêm, nằm tựa lên tay, anh liếc qua vai xem có cánh tay nào đang chờ anh không. Anh thở phào nhẹ nhõm và ngồi dậy, anh đưa mắt nhìn quanh và hoảng hồn khi thấy trên bàn phòng khách là vài cây nên đang cháy lập lòe dưới ánh đèn mờ, bóng ma thiếu nữ đang ngồi sừng sững trước mặt anh. Jesse há mồm, quai hàm như mắc kẹt, anh ngồi phịch xuống, như tượng. Hồn ma không biến mất nữa, thay vào đó là cái khoát tay nhè nhẹ chỉ vào chiếc ghế đối diện, có ý như muốn anh phải ngồi. Jesse trợn mắt lần nữa, bây giờ đến lượt anh nghĩ: 'Hồn ma này còn bạo hơn cả mình. Ủa ? Đây là nhà mình chứ đâu phải nhà cô ta, mà sao cô ta giống chủ mình giống khách quá vậy ?'. Ý nghĩ ngây ngô hé lên làm Jesse can đảm hơn. Anh tiến lại gần và khép nép ngồi xuống. Trước mặt anh bây giờ, nếu bỏ qua vẻ rùng rợn, sởn gai ốc mà anh đang có, thì anh đang ngắm nhìn một người đẹp như tiên giáng trần, trừ cái trắng mờ mờ ảo ảo mà cô ta mang lại. Jesse tặc lưỡi: 'Con ma này đẹp quá !'. Hồn ma chỉ vào ly rượu vang đỏ để trên bàn. Giờ anh mới chú ý, chai vang đỏ và rượu đã rót sẵn ra ly, tựa như chờ anh uống; trên bàn chỉ có một ly dành cho anh. Anh lại tặc lưỡi: 'Trời ! Con ma này sành điệu ác !' Anh làm một hơi cạn sạch, 'Rượu thật !', anh nghĩ hài. 'Người ta nói rượu vào lời ra', thôi thì mình mở lời vậy, Jesse liền ấp úng:
- Cô.. sống... ở... đây..?
Hồn ma thiếu nữ e lệ lắm, cái gật đầu cũng kiều diễm không kém làm Jesse thấy tự nhiên dần:
- Sao... cô.. còn.. ở.. đây..?
Cô ta không đáp, Jesse tiếp:
- Cô... không.. đi.. được..?
Cô gái gật đầu. Jesse thấy được trớn, anh hỏi tới luôn:
- Làm sao để cô... đi..?
Cô gái lắc đầu lia lịa ra vẻ không biết. Jesse ngắm kỹ cô ta lần nữa. Anh vẫn thấy cô ấy đẹp quá ! Nét đẹp chưa từng có người nào anh thấy qua bằng một phần nhỏ của cô. Jesse nghĩ thầm: 'Người đẹp như vậy chết thiệt là uổng !'. Xong anh lại chớp mắt vì cái ý nghĩ xằng bậy trong đầu mình. Anh lại hỏi cô:
- Vậy.. cô ngủ ở đâu ? Jesse bỗng bật cười vì câu hỏi ngớ ngẩn của mình. 'Ma mà ngủ làm gì !' Cô gái đáp lại bằng cách lắc đầu. Anh hỏi:
- Vậy cô muốn tôi làm gì ?
Cô gái cứ lắc đầu, có vẻ như không gì cả !
- Vậy sao hôm trước cô hiện ra hù tôi ?
Cô gái lắc lắc đầu, mím môi ý 'Ai mà hù dọa anh đâu !'.
- Hôm qua cô 'sờ' tôi nè ? Jesse tấn tới.
Cô ta lại lắc đầu và quơ tay, chỉ cái chăn còn nằm trên ghế của anh. Nhìn theo tay của cô, Jesse trợn tròn đôi mắt:
- Cô muốn đắp chăn cho tôi ?
Cô ta gật đầu liền, ra vẻ hài lòng. Jesse buồn cười quá, ai đời anh gặp chuyện độc nhất vô nhị trên đời, anh gặp mà tai xứ sở nhiều ma, mà lại là con ma dễ thương, tốt bụng và xinh đẹp nhất. Anh mỉm cười hả hê:
- Cô thật là tử tế ! Tôi mà kể cho bạn bè tôi nghe, thật chẳng ai tin được !
Cô gái lắc đầu ra hiệu đừnng kể cho ai nghe. Jesse hiểu ý:
- Cô muốn tôi không kể cho ai nghe hết à ? Vậy từ nay đừng có hù tôi giật mình nữa nha !
Cô ta che miệng cười khá tươi, Jesse thấy đó là cử chỉ đẹp nhất mà anh chứng kiến. Anh nói:
- Thôi, tôi đi ngủ à ! Chúc cô ngủ ngon giấc ! Anh chào lúng túng và hơi sáo rỗng so với một hồn ma.
Cô ta vẫy tay, cô ta cũng chúc anh ngon giấc.
          Jesee dậy với tâm trạng nửa buồn cười, nửa lo lắng và cũng phục tính gan dạ đến liều mạng của mình. Anh đã gặp được hồn mà, mà hồn ma xinh xắn hiền hòa khiến cho anh cứ nghĩ mình hẳn nằm mơ chăng ? Anh lắc đầu nguầy nguậy và vào phòng tắm, dường như anh nhiễm mất tật lắc đầu của cô ta rồi ! Công việc suôn sẻ, nhân viên cấp dưới mời đi càfê, Jesse hôm nay về muộn hơn thường lệ. Anh vào nhà và, nếu có gì trên trái đất này làm anh ngạc nhiên tột độ, thì cũng ngang bằng điều này mà thôi: Dưới ánh đèn vàng, bữa cơm tối đã sẵn sàng đợi anh, cô gái ma ngồi bên mỉm cười nhìn anh. Anh nhìn bữa cơm thịnh soạn chính từ những thứ trong tủ lạnh, anh mua về chất đống nhưng hiếm khi đụng đến. Jesse nấu ăn không ngon lắm, anh ngạc nhiên quá reo lên:
- Trời ! Cô làm hở ? Sao cô giống cô Tấm trong quả thị quá vậy ?
Cô ta chúm chím cười, gật đầu ra hiệu 'Anh ngồi đi rồi ăn, nguội mất !'.
Jesse cười hề hề:
- Vậy tui hổng khách sáo nha ! Biết cô đảm đang vậy, tui đâu có sợ làm gì ? Ý, mà cô không ăn hả ?
Cô gái bụm miệng cười, ma mà ăn làm gì !
Jesse biết mình ngớ ngẩn, cũng cười theo. Đồ ăn rất ngon, Jesse ăn no nê. Anh ăn xong, mỉm cười tinh quái:
- Cô có biết rửa chén không ?
Cô gái làm ra vẻ mặt nghiêm nghị, mắt long lên như nói 'Anh đừng có được đằng chân lên đằng đầu !'. Ngay cả khi như thế, đôi mắt vẫn đen láy và đẹp lạ lùng. Jesse nhịn cười, nhún vai:
- Thôi, tôi giỡn mà ! Để tôi rửa !
Anh dọn chén dĩa vào bếp và thích thú: 'Thú vị, thú vị thật !'
          Từ hôm ấy, Jesse có thêm niềm vui mới. Anh đi làm về, hồn ma thiếu nữ lại chuẩn bị bữa tối cho anh. Xong anh lại chìm đắm trong nhân vật của mình. Anh trò chuyện với cô ta rất nhiều, anh chia sẻ niềm vui của mình với cô ta. Mặc dù anh thắc mắc: 'Không biết cô ấy có hiểu được không?', 'Không biết cô ấy chơi game được không mà mình dạy hả trời ?'. Jesse siêng đi chợ hơn, anh tận tụy hơn, anh nói nhiều hơn. Hàng xóm thôi không còn chú ý tới Jesse nữa, ngoại trừ một điều: họ không thấy anh mở đèn sáng choang bao giờ, thay vào đó lúc nào cũng chỉ là ánh đèn vàng mờ ảo thoát ra từ cửa sổ. Nhưng chẳng ai dại gì mà hỏi han, dù tính tò mò luôn đeo đuổi mọi người như một con muỗi khó chịu.
Cô ta bắt đầu làm Jesse ngạc nhiên và thích thú vì khả năng của cô. Ngoài việc luôn ở trong nhà và chỉ tối mới xuất hiện, cô ta không khác gì người thường. Cô ta học hỏi rất nhanh, Jesse dạy cô kết nối internet, công dụng, cách sử dụng máy tính, cô ta hiểu ngay, mặc dù chẳng bao giờ đụng tới. Chỉ có một điều chưa thấy Jesse hỏi, hoặc anh quên, hoặc anh không quan tâm: quá khứ và tại sao cô ở đây ? Làm một hồn ma hết năm này qua năm khác mà không yên nghỉ đi ?
Jesse ngày càng trở nên có tình cảm sâu đậm với cô ấy. Anh thấy mình hạnh phúc như có một gia đình thực sự. Anh muốn chia sẻ hạnh phúc này với nhiều người nhưng chẳng thể nào nói được rằng, anh đã yêu một hồn ma ! Cho dù là một hồn ma đẹp tuyệt trần, nhưng vẫn là thứ điên khùng nhất mà người thường chưa hề nghe qua ! Cô ta gắn bó với Jesse nhiều và nhiều hơn, âm thầm chia vui từng thành công của Jesse trong công việc, từng giây phút thú vị trong thế giới game. Một tối nọ, cô bé láu lỉnh hôm trước yêu cầu Jesse bật webcam lên cho mọi người chiêm ngưỡng căn nhà mà anh cứ khoe mãi. Anh kinh hãi đến sửng sờ khi nghe mọi người trầm trồ:
- Anh J có người yêu đẹp tuyệt trần mà giấu anh em nha ! Sao ? Đợi đến bao giờ mới giới thiệu đây ?
Jesse không thể tin được rằng, mọi người thấy cô ấy qua webcam - một hồn ma đứng sau lưng Jesse. Anh lấp la lấp lửng, thẹn thùng đáp:
- Ừa, người yêu anh đấy ! Mọi người làm quen đi !
Cô ta mỉm cười và vẫy tay chào mọi người qua webcam. Jesse một phần sung sướng vì anh chữa cháy mà tự nhiên cô lại thừa nhận là người yêu của anh, phần khác vì lo lắng mọi người sẻ hỏi nhiều thứ về cô. Anh tắt webcam, mặc cho những lời la ó chọc ghẹo của những đứa bạn, anh lấp liếm:
- Phải giấu đi chứ ! Để anh em cạnh tranh với tui sao ?
Kể từ giây phút đó, Jesse xem cô ta là người yêu thật, anh hoàn toàn nhìn cô với ánh mắt đắm đuối của một kẻ đang yêu. Jesse đã yêu, và rất đặc biệt, anh yêu một hồn ma ! Hồn ma thiếu nữ cũng quấn quít bên anh, tựa như cô ta đã yêu anh rồi. Tình yêu của anh được đáp lại, bằng bữa tối gia đình thật đầm ấm, bằng ánh mắt tình tứ và long lanh, bằng cái chạm tay lạnh buốt và mơ hồ của cô. Anh thấy mình sống trong thế giới của thần thoại, điều kỳ diệu đã xảy ra với anh, anh đã giao thoa với trần gian và thiên đường.
#1
    tonidevil 17.03.2009 05:56:46 (permalink)
    (tiếp theo)
     
               Một năm rưỡi đã trôi qua như thế, Jesse lúc nào cũng lạc quan, yêu đời. Điều đó không phải bàn cãi, nhưng khiến cho nhân viên trong công ty anh vô cùng thắc mắc. Họ không thấy Jesse ra ngoài vào buổi tối bao giờ, anh không tham dự các buổi tiệc của công ty, kể cả liên hoan cuối năm. anh luôn hối hả hấp tấp về nhà sau giờ làm việc và anh không bao giờ mời bạn bè, hay cấp dưới về nhà dù có dịp lễ, hay tết nhứt. Nhiều người tò mò tìm đến nhà anh với lý do tế nhị, anh vẫn khéo léo từ chối. Ngoài những điểm kỳ quặc trên, anh là một giám đốc hoàn hảo. Cho đến một hôm, công ty điều về chi nhánh của anh một trưởng phòng marketing mới. Khi tân trưởng phòng bước vào, ta có thể nghe được tiếng lổm cổm, từ những tách càfê trên tay nhân viên nam rớt xuống sàn, tiếng thình thịch của trái tim các anh chàng từ các phòng ban vọng ra và tiếng suýt xoa của hàng tá nhân viên nữ. Tân trưởng phòng Kate là một cô gái tuyệt vời từ vẻ bên ngoài đến lý lịch bên trong. Hoa khôi của trường đại học, Kate tốt nghiệp loại ưu, được mời làm tại công ty gốc cũng với chức trưởng phòng béo bở, lý do cô xin về đây là cô muốn làm việc ở thành phố này, nơi cô sinh ra và lớn lên với nhiều kỉ niệm đẹp. Cô sở hữu một đôi mắt lệ sương, tròn to xinh xắn, nét mặt xoan đào tươi tắn hồng đỏ đặc trưng của cô gái Đà Lạt, chiếc mũi dọc dừa và đôi môi nhỏ xinh làm khuôn mặt thêm hài hòa quyến rũ. Kate có thân hình của một người mẫu, hoặc không nói quá, siêu mẫu. Chỉ riêng mái tóc dài đen bóng thướt tha mỗi kjhi phớt qua cũng khiến anh chàng tội nghiệp nào đó phải ăn ngủ không yên vì thầm thương trộm nhớ rồi. Từ đấy, Kate lập tức trở thành tâm điểm trong nhiều câu chuyện, tin đồn, những lời phê bình, 'đánh giá chiến lược' của nhân viên trong công ty. Cô tân trưởng phòng quá biết lợi thế của mình, cô có nhiều, hàng tá chàng trai theo đuổi nhưng vì tính kiêu ngạo - hay có người cho rằng - được phép kiêu ngạo ấy đã đẩy tiêu chuẩn chọn hoàng tử của cô lên cao ngất ngưởng trên cột tiêu chuẩn quốc gia - mà lại là cây cột bôi mỡ. Anh nao cũng hăm hở trèo, và khi chưa với tới thì đã u đầu, dập mông. Tóm lại, cô chưa có bạn trai hoặc chưa ai lọt qua được mắt xanh của cô - đó là kết luận hùng hồn của một anh chàng ở phòng ban bên cạnh - với lời lẽ xanh rờn sau cuộc điều tra về lịch sử, tiểu sử mà anh đã dày công nghiên cứu. Tuy nhiên, đó là chuyện của sau này. Còn hiện tại, cô phải trình diện giám đóc điều hành vì đây là ngày đầu tiên cô đến công ty. Kate tự tin gõ cửa phòng giám đốc, Jesse lúc này đang bận bịu với hàng loạt hồ sơ nhân sự mới nên anh nói luôn:
    - Vào đi !

    Kate mở cửa đi vào, dõng dạc nói:
    - Tôi là Kate, trưởng phòng Marketing vừa được chuyển về, thưa giám đốc !

    Lúc này Jesse mới ngước nhìn, anh mừng rỡ:
    - Ồ, thật hay quá ! Anh trưởng phòng cũ chuyển đi đột ngột quá, nên tháng qua thật là vất vả ! May mà có cô về đây ! Tôi xem hồ sơ của cô rồi ! Cô cứ tìm hiểu công việc và giúp tôi một tay nhé ! Tháng này có vài dự án trọng điểm đấy, mong cô sớm làm quen và thích nghi với công việc ở đây !

              Kate ngỡ ngàng trước sự tự nhiên của anh, cô cảm thấy mình mất tự tin với anh chàng giám đốc này. Vì ít nhiều, khi một người đàn ông nhìn cô lần đầu, không giựt mình thì ánh mắt phải dừng lại vài giây trên khuôn mặt cô, trước khi nó đi tìm 'chỗ khác'. Kate thấy sao anh nhìn cô bình thường quá. Jesse không biết vẻ tự nhiên của anh đang làm cô trưởng phòng trẻ đẹp mất tự nhiên, anh cười:
    - Xong rồi ! Cô có thể tới phòng của mình ! Xin lỗi, tôi hơi bận không tiếp cô chu đáo được !

    Kate chôn chân đứng sững người, sau một khắc bối rối, cô cười gượng và quay lưng đi. Cô thấy sao mà mình ghét thằng cha giám đốc này quá đi mất !
              Kate làm việc hiệu quả, cô được nhiều người yêu thích, ngưỡng mộ hoặc ganh ghét. Nhưng cô vẫn thấy không hài lòng, cô thấy như có thứ gì trong cổ họng mà mình nuốt không trôi mỗi khi trò chuyện với 'thằng cha' giám đốc. Rồi đến chính cô cũng ngạc nhiên với lịch làm việc của anh. Anh còn hơn cả một viên chức mẫn cán, một người đàn ông mẫu mực nhất mà cô từng gặp. Cô trở nên hiếu kỳ với anh. Cô gạ hỏi nhiều nhân viên, nhiều lần. Ai cũng khẳng định giám đốc chưa hề có người yêu, đừng nói chi có vợ. Thậm chí nhân viên đã thực hiện một cuộc điều tra kỹ lưỡng, tỉ mỉ và bao quát nhưng vẫn chịu thua. Với tính tự mãn và nhiệt huyết của mình, Kate tự nhủ nhất định phải làm gì đó để Jesse chú ý đến cô. Cô bắt đầu quan tâm tới anh nhiều hơn. Cô nhiều lần gợi chuyện với Jesse, gợi ý về khả năng có một cuộc đàm thoại thân mật hơn trong một quán càfê lãng mạn nhưng lần nào, Jesse cũng mỉm cười từ chối. Anh bận với tình yêu nồng thắm và trong mơ của mình cùng người yêu kỳ lạ đang chờ anh mỗi ngày ở nhà.
              Thời gian một năm đã qua, Kate nhận thấy mình đã có tình cảm sâu đậm với anh chàng Jesse luôn thờ ơ với mình. Kate bỏ qua mọi lời săn đuổi hấp dẫn, chỉ để mong anh chú ý đến cô, hẹn hò với cô dù chỉ một lần. Ngày hôm đó, Kate nhất quyết phải bày tỏ tình yêu của mình với Jesse. Cô sẽ đợi anh trước cổng công ty sau khi tan sở. Kate ra khỏi phòng làm việc sớm hơn một chút, cô đứng ở cổng, cố sắp xếp và tìm kiếm những từ nồng nàn, những lời tha thiết mà cô sẽ nói với anh. Kate mải mê suy nghĩ đến mức Jesse đã lên xe và phóng vù đi mà cô cũng chẳng hay. Đến khi nhận ra thì anh đã ở cuối con đường rồi. Kate thất vọng nhưng cô không bỏ cuộc. Cô là một người quả quyết. Kate tìm đến nhà Jesse lúc chạng vạng tối, khi mà địa chỉ nhà anh cô đã có từ vài tháng trước. Cô định gõ cửa. Cô ngập ngừng cố nhớ lại những từ, những ý mà cô đã dày công suy nghĩ để nói với Jesse. Cô nghe thấy tiếng anh trong nhà, anh cười to và đang nói líu lo với người nào đó. Kate xụ mặt, hình như Jesse ở một mình mà, cô thắc mắc. Rồi cô quyết định gõ cửa. Sau một lúc, Jesse trong bộ thường phục áo len xanh nhạt ra mở cửa. Cô đáp trả nụ cười ngạc nhiên của Jesse cũng bằng một nụ cười thật tươi rồi nói:
    - Em có chuyện muốn nói với anh !

    Jesse nhanh nhẩu:
    - Cô cứ nói đi !

    Kate chau mày:
    - Anh không mời em vào nhà sao ?

    Jesse bất chợt nhận ra sự vô ý của mình, anh gãi đầu:
    - Xin lỗi, mời Kate vào nhà !

    Kate bước vào nhà, cô hài lòng với cách trang trí và thiết kế của nhà anh, nhất là với ánh đèn vàng kia sẽ làm không khí lãng mạn hơn và dễ dàng đối với cô hơn. Cô theo Jesse vào phòng khách, khi định ngồi xuống thì cô nghe tiếng động trong bếp, cô hỏi Jesse:
    - Anh có khách à ?
    - Ồ không ! Người yêu tôi đấy !

    Câu trả lời ngắn gọn của anh làm Kate choáng váng. Và trong một thoáng cô thấy một bóng trắng từ dưới nhà bay lên, chập chờn như làn khói hư ảo, trắng toát và lung linh ma quái. Kate kinh hãi đến cùng cực, cô thấy rõ ràng đó là một hồn ma mà Jesse thì nhìn hồn ma đó mỉm cười trìu mến. Kate chết sững người, hồn ma thiếu nữa từ từ tan biến dần trước mắt cô. Sau khắc đó, cô kinh hãi vung chân chạy tung cửa ra ngoài. Kate chẳng kịp lấy xe, cô chạy mãi và nhớ lại từng lời Jesse nói, cô hét lên:
    - Anh ta điên rồi ! Điên nặng rồi !

    Jesse như người từ trong mơ bước ra, anh đã thấy sự sơ xuất của mình. Mấy năm qua anh đã quen thuộc với hình bóng người yêu mà quên mất rằng, người yêu của anh là một hồn ma. Anh đã xem cô ta là người bình thường. Jesse tặc lưỡi, chắc không có vấn đề gì. Kate sẽ nghĩ là cô ta hoa mắt thôi. Jesse vui vẻ với ý nghĩ đó và ngồi vào bàn ăn, cùng với người yêu !
    Kate chạm mặt anh ở công ty trong giờ ăn trưa, và cô không dám nhắc lại chuyện xảy ra tối hôm đó, Jesse cũng không nói gì. Kate không dám nhìn cả anh. Cô thấy sợ con người kia, cô không thể tin những gì cô đã chứng kiến. Kate nghĩ mình gặp ác mộng. Về phần Jesse, anh nghĩ là đã ổn cả ! Ai đâu dư hơi mà tin cô ta !
    Jesse về nhà như thường lệ, hôm nay anh ngạc nhiên quá. Bữa tối được chuẩn bị kỹ càng hơn, đẹp hơn, có cả rượu vang và nến cũng nhiều hơn. Anh tò mò hỏi:
    - Hôm nay là ngày gì vậy em, sao bữa tối hoành tráng quá ?

    Cô ta mời anh vào bàn, nhẹ nhàng giơ bàn tay ra hiệu, cái cách mà Jesse đã quen thuộc suốt mấy năm qua. Jesse tròn mắt nhắc lại điều cô vừa diễn đạt:
    - Hôm nay là đêm thứ một ngàn chúng ta gặp nhau hả em ?

    Cô gái gật đầu. Jess cười:
    - Em nhớ kỹ quá !

    Anh sung sướng ngồi vào bàn và thưởng thức buổi kỉ niệm đẹp đẽ và lãng mạn ấy. Nhưng niềm vui đó đã kết thúc ngay sau lúc anh vừa bỏ đũa xuống. Sau khi nghe người yêu của mình nói qua ngôn ngữ đôi tay, anh xụ mặt, vẻ thê lương khôn tả:
    - Em nói sao ? Sau bữa tối nay chúng ta phải xa nhau hả ? Tại sao ?

    Nhìn thấy nét mặt nghiêm nghị của cô ta, anh biết cô không nói đùa, hồn ma thì ít đùa, hay cô chưa bao giờ đùa với anh. Jesse choáng váng, nước mắt bỗng trào ra, anh không kiềm nổi, anh không hình dung được trong đầu điều này sẽ xảy ra với anh. Nó chưa hề và sẽ không hề có trong giấc mơ tình yêu của anh được. Anh nức nở:
    - Làm sao để anh giữ em được ? Làm sao ?

    Jesse nhìn đôi bàn tay thon thả ngọc ngà của cô, cô ra hiệu cho anh. Anh bần thần
    - Chỉ có một cách thôi hả ? Em nói đi ! Nói cho anh biết đi ! Anh sẽ làm tất cả để chúng ta được bên nhau !

    Sau cùng tiếng Jesse nhỏ dần, nhỏ dần đến lúc không còn nghe anh nói nữa.
    - Chỉ.. có... một.. cách..., chỉ... có... một.. cách..., chúng ta.. không.. chia..lìa...nhau..mãi..mãi...

                       Cả công ty dường như xôn xao hẳn, vị giám đốc đáng mên đã ba ngày không hề đến làm việc, trái ngược hoàn toàn với nhiều năm nay, anh chưa hề nghỉ dù chỉ một ngày. Jesse không điện thoại báo về sự cố bất thường này; điện thoại cho anh, anh không bắt máy; gửi email cũng không thấy hồi âm trong khi đó nhiều công việc quan trọng đang chờ anh ký quyết định. Kate cảm thấy điều gì không ổn, sau ngày làm việc hôm đó, cô rủ thêm nhiều đồng nghiệp đến nhà Jesse. Cửa khóa từ bên trong, cô gọi cửa nhưng không có tiếng đáp trả. Sau một lúc, Kate liền kéo mọi người sang bên hông, nhìn vào nhà từ cửa sổ, nghe ngóng xem có động tĩnh gì không. Cô hét lên một tiếng thất thanh rồi ngã quỵ xuống. Mọi người kinh hoàng, chạy tới và trơ mắt nhìn chằm chằm vào cửa sổ: Xác Jesse lòng thòng giữa nhà với sợi dây lụa trắng nối từ cổ anh tới xà nhà; trên môi anh còn điểm một nụ cười tươi và mắt vẫn mở. Hàng xóm hay tin khi cảnh sát cùng xe cấp cứu tới làm náo động cả khu phố bèn kéo đến xem đông ngẹt, cùng với những lời bàn tán sôi nổi. Kate đã được cứu tỉnh; cô hãi hùng, cảnh tượng kinh dị ấy đã đập vào mắt cô, nụ cười và đôi mắt ma quái của Jesse làm cô hồn bay phách tán, sau những gì cô chứng kiến về hồn ma. Kate vội vã quay lưng bỏ đi, cô bỗng thấy cụ già đứng dưới gốc cây thở dài, lắc đầu. Cô bèn lại gần bà cụ và hỏi:
    - Ngôi nhà này thực sự có ma, phải không bà ơi ?

    Bà cụ cứ lắc đầu liên tục và chậm rãi nói, mắt hướng về nơi đâu xa xăm:
    - Đã ba mươi năm nay, anh là là chủ nhân thứ tám treo cổ tự tử. Không ai sống được lấy ba năm yên ổn trong căn nhà này !

    Kate bụm chặc môi, nước mắt rớt trong hãi hùng:

    - Cô ta không phải là ma ! Cô ta là... một...con... quỷ.. !!

     

              Jesse chết, căn nhà vô chủ. Anh sống một mình nên không ai biết phải giải quyết ngôi nhà thế nào, ngay cả đồ nội thất cũng không ai cả gan đến lấy đem đi. Bạn bè và người thân của Jesse chẳng biết cách nào liên lạc được với ba mẹ anh. Và khi liên lạc được, thì ba mẹ anh đã mất trong một tai nạn giao thông rồi. Cô em út lấy chồng Tây, không về nước nữa ! Căn nhà vẫn nằm đó, đẹp đẽ và quyến rũ như vẻ vốn có của nó. Tuyệt nhiên không người xâm phạm đến, dù chỉ là một góc sân. Ít lâu sau, những người kinh doanh bất động sản có thể tìm thấy lời rao trên mạng, đầy hấp dẫn, như sau: 'Căn nhà kiểu Pháp, vị trí đẹp, giấy tờ chủ quyền đầy đủ, cần bán hoặc cho thuê gấp, có thể dọn về ở ngay, giá..., thương lượng được, địa chỉ...., giao dịch trực tiếp'; kèm theo là tấm hình chụp : Căn nhà màu tím !
    #2
      LamDai 18.03.2009 18:38:14 (permalink)
      Đọc truyện thì mình có thể đoán được là bạn xây dựng hình tượng Jesse dựa trên hình mẫu mà bạn vẫn thường mơ ước cho bản thân mình có phải vậy ko ?
      Truyện của bạn hay lắm ! Nhưng có một số đoạn bạn kể có vẻ vội vàng . Nếu như bạn trau chuốt thêm một tí ắt sẽ hay hơn .
      Ngoài ra thì nhân vật Jesse của bạn có vẻ lập lờ giữa Tây và Ta ( tên thì nghe rất Tây , cả cách làm việc và cách sống tự lập , nhưng trong cách giao tiếp và trong thú tiêu khiển thì lại rất giống người thanh niên Việt Nam ) nên khó mà hình dung được anh ta ra sao . Nếu bạn Tây hoá hoặc Ta hoá hoàn toàn Jesse thì có lẽ sẽ sinh động hơn nhiều !
      #3
        tonidevil 19.03.2009 13:11:10 (permalink)
        Chân thành cám ơn bạn đã góp ý giúp mình, nhưng nhân vật Jesse là một nhân vật hoàn toàn ngẫu nhiên do mình nghĩ ra, chứ không hẳn là người mình muốn trở thành, với lại Jesse ở đây là người Việt Nam bạn à, chẳng phải tây tàu gì hết. Tại mình không có thiện cảm lắm với việc lấy tên Ng Văn A hay B gỉ đó nên mình lấy tên mà mình ưa thích gán vào, cho văn phong mới mẻ thôi, chứ không có dụng ý gì. Nếu bạn muốn thấy con người thật của mình, mời bạn đọc truyện Sống trong cái chết, đó là nhân vận phản ánh khá chân thực về bản thân mình, chứ không phải Jesse trong truyện này. Thân !
        #4
          Chuyển nhanh đến:

          Thống kê hiện tại

          Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
          Kiểu:
          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9