Quay lén (truyện ngắn).
clietc 18.03.2009 00:39:54 (permalink)
Quay lén.
 
                                               Nguyễn Công Liệt.
          
 
              Nhà Thu Phương mặt tiền, áng ngữ khu đất ngoài sau. Căn nhà được mua lại nên không rành trước đây hai chủ có tranh chấp gì không mà không chừa cho lô đất khá rộng không có lối đi ra, nên phải trổ cửa ra một con hẻm nhỏ. Phòng Thu Phương trên lầu cao, có cửa sổ mở về phía lô đất ấy. Khi nào bên đó có xây cất gì thì lấp kín lại. Hiện tại, mỗi sáng mở cửa sổ ra nhìn mặt trời mọc và tiếng chim réo rít (hiếm thấy ở thành phố) nhờ khoảng trống trải. Trước còn xem được người ta trồng rau, tưới cây nhưng gần đây nghe nói cho người khác thuê đặt kho của văn phòng công ty gì đó. Sáng ra, công nhân túm tụm khuân vác đồ lên xe, rồi kéo nhau đi làm ở đâu đó. Không biết làm gì nhưng thỉnh thoảng còn một người ở lại đó (chắc là vệ sĩ), lòng vòng ở cửa trổ ra con hẽm chứ không thấy ra khoảng đất trống sát bờ tường.
           Thu Phương thấy thấp thoáng hắn cao ráo, nhưng ẩu tả. Một lần gặp hắn xớn xác ra sau nhà đứng làm ẩu. Tuy đóng kín cửa, nhưng biết đâu có người ở trong nhìn thì sao. Trên cao nhìn xuống thì mọi thứ thấy rõ ràng, nhưng ở dưới không thể nào biết trên này cô cũng đang “tò mò”. Lớp 11 có học môn sinh vật và có coi trên sách, cũng là năm đó nghĩ học đến nay được ba năm do ba mẹ chia tay. Ba lấy người đàn bà khác, mẹ không kham nổi việc học và mình hay bị nhức đầu (về việc ấy). Thu Phương không biết tìm lấy việc ở đâu, hai mẹ con ở nhà như hai tiểu thư và mở một quầy nước nhỏ cho có đồng ra đồng vào. Bán vài ly cà phê cho mấy tên công nhân cạnh nhà làm giày gia công cho công ty Hàn Quốc nào đó, thế mà cũng bị ghi đầy sổ và rất khó đòi tiền vì bọn này lương bổng không khá lắm, nhưng cũng được cái vui mỗi sáng. Thu Phương để lòng một tên hơi lì nhất trong bọn, bởi vì hắn được cái cao cao mà con gái thích ngước lên nhìn. Hai mươi mốt tuổi chỉ mong tìm một người chồng yêu thương mình, chứ không mong gì nhiều hơn nữa.
        Tên vệ sĩ ra đứng ẩu tả một lúc, vòng vòng ra mấy bước nữa trong khoảng sân trống sát tường. Thu Phương làm bộ không hay có người bên dưới, mở cửa sổ và bỏ một chút rác qua khu đất ấy. Anh ta lùi lại và nhìn lên, thấy phía trên có bóng dáng một người con gái. Gã vệ sĩ ấy làm bộ húng hắn định bắt bẽ, nhưng ai thèm để ý một người nước da đen ngòm mà còn ẩu tả đó, tựa như mình là tiểu thư con nhà khá giả không đời nào quan tâm đến hắn. Gã vệ sĩ cũng biết mình “không là gì”, nên cố ý là chỉ quan sát xung quanh vì nhiệm vụ. Hắn còn đi vòng quanh, tựa như mình cần phải cảnh giác những điểm xung yếu trên bờ tường bao quanh khu đất, chỗ nào có thể nhảy vào được.
       Căn nhà cần bờ tường đủ bảo vệ, hay cần thêm một người vệ sĩ? Thu Phương nghĩ ở đây làm gì có trộm cướp, mướn hắn thêm thừa thải. Sau đó còn nuôi chó thả rong và hình như đang trồng mấy cây cột cao cao trên có gắn camêra. Chẳng qua, căn nhà bên kia là cái kho chứa hàng của công ty chuyên về lắp đặt camêra, nên gắn 5 cái camêra quanh sân để tập dợt. Có gắn dây điện đâu mà sợ? Mấy tên thợ muốn lấy le mấy nhà phía trước thôi mà. Cho nên, Thu Phương chẳng hề cảnh giác mấy camera đó đang chĩa vào phòng của mình và lâu ngày thấy nó im lìm bất động thì nghĩ nó bị hư.
 
 
     
 
             Khi con gái yêu, đúng là có nhiều điều khuất tất.  Thu Phương cũng vậy, cô không biết rằng tuổi mới lớn không dễ gì phân biệt đâu là yêu thật và đâu là yêu giả, rằng cứ nghĩ tình yêu trao hết cho ai đó mới đúng nghĩa yêu, rằng mọi thứ chỉ có yêu là có tất cả và nguời đó đến với mình sẽ được tình yêu của mình cải hoá. Chính vì quá đơn giản như thế, sự rạn nức giữa cha và mẹ nên thiếu một người cha khuyên nhũ, chính vì mẹ cô cũng không đủ tỉnh táo hoặc thờ ơ nghĩ rằng mọi thứ đứa con gái mình đủ sức (thực sự bà cũng mất thăng bằng sau lần ly hôn với chồng, mặc dù được căn nhà). Còn về phía Thu Phương, chỉ nghe rộn ràng trong lòng đã vội kết luận mình đã yêu.
      Đám trai công nhân cạnh nhà thường uống cà phê, thường khen ngợi cái chàng cao cao mà cô cũng thấy hắn nổi trội. Hắn tên là Hợi, cái tên nghe là biết tuổi gì rồi. Đương nhiên, hắn làm sao bỏ lỡ cơ hội quen một cô gái trong trắng, chưa hề yêu ai và nhà đẹp mà chỉ có mấy mẹ con (Thu Phương còn một đứa em gái mới học lớp 8). Một gã công nhân, lang thang đây đó và chỉ biết nhà ở huyện Nhà Bè.
      Thu Phương bị cuốn hút vào trò tiếu lâm của đám công nhân, bị cáp đôi và thấy cặp tình như vậy cũng có ý vui nên không phản đối. Mỗi bữa không có hàng gấp, đám công nhân mượn cái bàn, gọi vài ly cà phê rồi đánh bài “Tiến Lên” ăn bún tai. Thu Phương tham gia và mỗi lần thua, tên Hợi đều chịu đựng cho cô hết. Cứ “chặt heo” thì đám trai la thét “chặt hợi”, và mỗi lần như vậy đều mang đến một trận cười thật là thú vị. Quả là, Thu Phương thật vui.
        Sự việc tiếp theo không lâu, thời gian yêu bằng thời gian thử việc. Mỗi buổi sáng, mẹ Thu Phương thường đúng 8 giờ đi chợ. Đứa em đi học, nên chỉ có một mình ở nhà. Những người ngoài cuộc ít ai để ý, nhưng người trong cuộc thì mừng như mở cờ.
      Tên Hợi làm bộ đau bụng. Ở cơ sở gia công nhỏ làm gì có tủ thuốc, nên hắn xin ra ngoài mua thuốc uống. Ít ai quan tâm việc này, hắn sang nhà Thu Phương hỏi xem có sẵn để đở mắc công ra tiệm thuốc tây hơi xa, còn phải làm công việc tiếp nữa. Thu Phương thấy người bạn cực nhọc, lại phải bệnh tình tìm thuốc cho hắn. Bắt ghế đứng lên tủ thuốc thì hắn ôm choàng ngang hông:
-         Anh yêu em lắm đó…
-         Sạo quá!
        Thu Phương dễ dãi, cảm giác yêu đương cũng có. Hắn ve vuốt và cô không kiềm lòng lại được. Thu Phương vô tình để cho hắn mơn trớn thái quá. Mấy lần sau cũng vậy, tên Hợi bịt mồm bịt miệng bạn bè hắn bằng mấy ly cà phê, cứ đợi mẹ cô đi chợ là sang ôm ấp. Tựa như bắt được vàng (mà quả là như vậy), tấm thân ngọc ngà của Thu Phương lần lần bị xâm chiếm. Cô để cho hắn vào phòng ngủ trên lầu, vài lần rồi cao chạy xa bay.
       Mỗi lần cô dẫn tên Hợi vào phòng, cô đều thích mở cửa sổ. Gần như chủ động mọi thứ, cô không thích giấu giếm đam mê . Bên sân nhà cạnh bên, mấy cái camêra thỉnh thoảng lay động, nhưng từ lâu cô nghĩ rằng nó bị hư, đâu biết rằng tên vệ sĩ đều quay lén.
 
                                                         *
                                             *                    *
 
 
         Tên Hợi bỏ đi còn ăn cắp một máy vi tính xách tay, thời gian đó Thu Phương rất ân hận nhưng cái tính vô tư thắng thế. Bẵng đi một thời gian, cô lấy lại thăng bằng, cũng là lúc tên vệ sĩ vác mặt sang uống cà phê.
-         À! Ở đây có cà phê bán mà mình không hề biết…
-         Vài ly cho vui à chú ơi…
-         Sao gọi mình là chú nghe nặng nhọc quá vậy…
-         Thì gọi như vậy đi…
         Thu Phương chả hề có cảm tình nào với tên vệ sĩ, nhưng anh ta cố gợi lại mọi điều:
-         Lúc này không thấy dẫn bạn trai vào phòng nữa vậy…
-         Anh biết sao?
-         Thấy sạch…
-         Đồ tồi…Quay lén.
-         Dáng người em đẹp quá…nhất là vùng ngực…
-         Thực sự là tồi…Đã quay lén mà còn nói nữa. Tôi thưa kiện bây giờ…
-         Ở đời không cẩn thận, cho người ta xem thì người ta xem thôi chớ. Nếu em đừng mở đèn, đóng cửa sổ lại, coi gì được.
-         Một con người xấu xa…
-         Anh nói ra là còn tốt đó, nói để em cẩn thận. Nếu anh không nói, im lặng thử em nào biết.
-         Chuyện gì mà con gây gỗ với anh này vậy.
        Mẹ thu Phương hỏi. Cô ấm ức bỏ vào trong phòng mặc xác hắn ngồi nói chuyện với mẹ, rất sợ bị khai thác mọi điều. Tuy vậy hắn ta không nói gì:
-         Anh tên gì.
-         Thủy…
-         Con trai mà tên Thủy sao?
-         Biết sao được, ông bà đẻ ra đặt tên phải chịu vậy…
-         Anh ở đâu?
-         Ngoài sau nhà này…
-         Anh mướn mặt bằng ngoài sau hả?
-         Tôi chỉ làm vệ sĩ…
-         Ờ!
       Mẹ Thu Phương nhìn gã Thủy tuổi tác còn nhỏ, cho nên không mặn mà bao nhiêu lời. Từ khi chồng bỏ đi theo người vợ trẻ, quả là phòng đơn chiếc buồn lắm. Ba năm rồi tưởng chừng không muốn quan tâm lấy một gã đàn ông nào nữa, nhưng gần đây cảm thấy mình rất muốn yêu đương trở lại. Ước gì chồng cũ quay về cũng được, tự ái sẽ dẹp qua tất cả nhưng lần nào anh ấy về thăm mấy đứa con cũng sợ đụng chạm phải mình là có lỗi với người vợ sau.
      Một người đàn bà khi chồng ly dị, mà vẫn còn xuân sắc mặn mà thì cả khối người nhìn ngắm. Song, ở đời nó có một sự ràng buộc chặt chẽ cả rồi. Nếu trẻ tuổi như gã vệ sĩ thì cũng khó cho hắn vì hắn đâu dễ gì lấy một người đàn bà trên chục tuổi, còn những người đàn ông khác thì lại có vợ con. Nếu gặp một người đàn ông đã thôi vợ, có khi hắn lại là một con người vũ phu, thường thì không tốt với vợ trước nên mới thôi vợ. Về suy nghĩ, đúng là không nên bước thêm bước nữa. Nhưng tạo hóa tựa như không muốn một ai đơn chiếc, cứ đêm về là mình thở dài thườn thượt, không biết nổi buồn lòng vô cớ nào cứ xâm chiếm. Đôi khi rất nhức óc, cứ miên man nghĩ ngợi mãi chuyện ấy và bước thêm bước nữa quách cho rồi chứ lòng vòng mỗi chuyện ấy suốt đời này sao?
      Hơi có vẻ gì đó gấp gáp, hơi có khuynh hướng là nghĩ đến ngay, rồi những ràng buộc của cuộc sống bắt đầu gạn lọc từ từ. Cho nên, mẹ Thu Phương đứng lên không thêm thắt câu gì nữa. Bà tự nhũ, gã trai này còn trẻ măng, khả năng ít lại.
    Tên vệ sĩ là cái gai nhọn trong mắt Thu Phương, một con người hoàn toàn không đứng đắn. Mấy camêra vẫn không hạ xuống, cô không kiện cáo nhưng dứt khoát không mở cửa sổ và kỹ lưỡng với việc mở đèn. Hằng ngày, hắn vẫn sang uống vài ngụm cà phê, có ý như muốn phê phán con gái ngày nay sao quá ư dễ dãi:
-         Mặc kệ tôi, thân xác tôi tôi muốn cho ai hưởng là quyền của tôi…
-         Đúng rồi! Anh cũng chỉ ý nghĩ đó thôi…Em đừng mắc cỡ.
-         Chú sang, chú nói vịt tẹt…rồi bảo đừng mắc cỡ…Nhưng cũng chẳng thèm mắc cỡ, người nào dòm ngó người khác mới mắc cỡ.
        Thu Phương nói đến đó rồi bỏ vào, ít khi ngồi te rẹt như mấy công nhân gia công giày cạnh nhà. Gã vệ sĩ thấy mình không được thân mật, bị hất hũi cũng định uống cà phê vài lần rồi thôi không sang nữa. Anh ta nói như vậy rồi chường cái mặt đòi vào phòng Thu Phương để trông chừng về kho qua cửa sổ. Thu Phương đang nổi nóng, cho là gã có ý dở trò, miệt thị mà còn cay cú mĩa mai đủ điều. Lúc ấy, gã vệ sĩ mới ngộ ra một điều. Con gái yêu ai mới cho vào phòng, còn mình quả là một gã rình mò xấu xa.
        Gã vệ sĩ bỏ về cay cú, giận dỗi muốn chép từ máy những hình ảnh đã lưu tung lên mạng. Nhưng không hiểu sao lại quyết định xóa sạch, chứ không thèm coi lại hằng ngày như một phim kinh điển. Anh ta ra ngoài sân xô một lúc ngã bốn trụ, còn một trụ cuối cùng đuối sức và suy nghĩ là nên để lại chừa khi cần nhưng quay camêra quay sang hướng khác.
        Vào trong nằm nghĩ ngợi lại hành vi của mình, có gì đó thôi thúc và trong lòng đang phân bua.
       Thu Phương quả là khi dễ tên vệ sĩ, cô biết hắn ta rình mò chưa khi nào cô cười cho hắn lấy một cái. Có khi để mẹ pha cà phê bưng ra, nên gần đây gã ít sang nữa:
-         Sao con ra mặt khi người quá đáng- Người mẹ trách.
-         Mất một ly cà phê, công đâu mà chìu chuộng. Hôm nay mẹ bảo có ai đến ăn cơm trưa với nhà…
-         Mẹ mới quen một người…Con phải lễ phép. Mẹ không muốn vuột mất người này, mẹ quá ư buồn lòng khi ngủ một mình rồi.
-         Tội mẹ thật…Phải chi mẹ nhịn ba vài câu. Lúc ấy, ba chỉ mới chở người đàn bà ấy đi mua sắm.
-         Lở rồi! Nhắc nhở lại mẹ đau đầu quá…Bây giờ mọi thứ phải tính tới chứ tiếc nuối mãi ba con cũng không quay về. Còn tự ái của mẹ nữa chứ…
-         Thế mới nói, những người lớn tự họ lý lẽ. Rồi chính lý lẽ đó chia tay họ, thực sự hai người đều tự ái và mạnh ai nấy tự làm khổ mình.
          Buổi trưa cơm nước chu toàn, trong nhà có thêm một người đàn ông nữa. Ông ta quãng độ trên năm mươi nhưng nhìn sức tráng kiện và vẻ mặt hung dữ, cái cách đeo sợi dây chuyền to bự và mấy chiếc nhẫn to đùng, cũng đủ thấy đó là một tay ăn chơi trác táng về chiều. Những người phụ nữ ít chịu giải thích vì sao người kia giàu có, miễn có tiền và vàng đeo cùng mình mẫy như vậy tựa như có một lý lịch tốt rồi, không có giấy thông hành nào tốt bằng sự sang trọng. Người mẹ mừng vui bên ông, ríu rít nói cười vì lâu lắm rồi mới chăm sóc một người đàn ông. Ông ta be lắm, sức vóc như một người tài xế xe tải, lúc nào cũng giữ một vẻ mặt khó khăn gần như là sẳn sàng phật ý và sẽ rời đây ngay.
         Một lúc ăn uống, vài hớp bia ngà ngà. Cả hai chui vào buồng nằm nghĩ trưa, máy lạnh gần như chỉnh thấp hết cỡ nhưng vẫn bị chê nóng, nghĩa là nhà giàu có trước đây chứ không phải dân thường.
         Sau lần đó, người mẹ gần như lúc nào cũng phụ thuộc vào người đàn ông đó và ông ta đi đứng rất đổi chừng. Nhưng ông ta xuất hiện là phải lo cơm nước chóng vánh trong vòng ba mươi phút, không hơn không kém. Bà mẹ lôi kéo cả con gái mình vào việc bếp núc mới kịp giờ, bà rất hạnh phúc khi mặt ông ta giãn ra một ít. Lúc giãn và lúc có nụ cười là lúc Thu Phương lom khom dọn ra bàn, rồi ngồi cùng ăn với ông ta. Chứ Thu Phương vào phòng nằm ngủ (ý như trả lại sự tự do cho họ), thì ông ta trở lại gương mặt quạu vọ.
       Một cú điện thoại di động reo vang. Người mẹ có dặn người bạn khoảng giờ trưa gọi, để khi có ông ta thì biết đâu ông ta thương tình cho tiền đóng hụi. Hai mẹ con hụt hẫng đủ thứ, lại phải đóng hụi chết.
-         Hụi lại khui nữa sao?
-         Chơi hụi à?
-         Dạ! Nhưng mẹ con em đang thiếu tiền không đủ đóng. Con nhỏ bạn cứ gọi điện thoại nhắc nhỡ suốt…Nếu có tiền, em tới đó đóng luôn cho rồi…
Ông ta sáng mắt ma quái, tự dưng ông ta tốt bụng vô chừng:
-         Bao nhiêu?
-         Dạ! Chỉ chừng hai triệu thôi…
-         Khoản đó thôi à, em đi đóng hụi ngay chứ?
-         Dạ! Có ngay thì em đi liền…
Ông ta nghe vậy, tức khắc mở bóp ra lấy số tiền cần đóng hụi. Người mẹ mừng rở vì hỗm rày cơm nước mà không thấy ông ta chịu bỏ ra đồng nào, nhanh chóng thay quần áo để đến nhà người bạn. Ý như còn muốn khoe rằng mới quen một người đàn ông giàu có, lịch sự gấp mấy lần chồng trước.
Người mẹ ra khỏi nhà, tức tốc ông ta cho khóa cửa rào. Còn cửa chính nếu khóa nữa thì dễ đoán ý đồ từ ngoài nên thôi. Ông ta lên lầu và khẻ đẩy nhẹ cửa phòng Thu Phương, nhìn thấy đứa con gái đang mặc áo mỏng để lộ tấm thân ngọc ngà tươi trẻ. Tiếng động làm Thu Phương khẻ quay lại, cô cứ nghĩ có mẹ hoặc mẹ đang dắt ông ta đi dạo qua nên không gấp gáp phản ứng. Ông ta bước vào, rồi quì sụp xuống nài nĩ:
-         Con ơi! Mẹ con không còn sung sức như mấy đứa gái trẻ. Con cho dượng ăn nằm một lần…Dượng cho con nhiều tiền.
     Ông ta đứng thẳng để lấy tiền trong bóp, móc ra tờ năm trăm ngàn chìa ra mặt. Thu Phương nhìn ông ta chán ngấy, liền hỏi:
-         Mẹ con đâu rồi?
-         Đi công chuyện vài giờ mới về, con yên tâm để dượng làm…- Ông ta nghĩ là Thu Phương đồng tình, hỏi mẹ cho đở ngượng.
-         Không được đâu, dượng đòi hỏi chuyện đó sao được…- Thu Phương bật ngồi dậy theo phản xạ.
      Ông ta sấn tới, không nói thêm gì nữa mà ôm cứng Thu Phương, tay bịt miệng kín không cho la. Ông ta tìm lấy một sợi dây trói gô Thu Phương lại, miệng nhét cứng giẻ. Mấy hành động hung dữ đó, làm ông ta nóng người. Ông ta lại bên cửa sổ mở toang ra:
- Trời nóng bức, mày muốn chết ngộp hả?
       Thu Phương lắc đầu không chịu, ông ta xé toạt áo quần. Cô run rẫy lạy lụt.
-         Mẹ mày nghĩ tao là ai? Tao mới vượt tù ra đó…
        Ông ta tìm miếng nước uống, còn dư rót cho chảy vào đầu Thu Phương. Hy vọng lần cuối cùng là cái camêra, Thu Phương thầm mong gã vệ sĩ quay lén. Cô liếc nhìn cái camêra còn lại, nó đã quay ống kính sang nơi khác không còn hy vọng. Bây giờ cô ước gì gã vệ sĩ thấy cánh cửa sổ đã mở, cô sắp bị hãm hiếp mà còn có thể bị giết nữa. Cô nhớ ba mình quá, nhưng cũng trách ông bỏ mẹ con mình nên giờ cô gặp nạn.
       Lúc cô hết hy vọng, bổng cô thấy camêra đang nhích ống kính vào cửa sổ phòng mình. Cô vói tay bị trói vào công tác đèn, gã đàn ông nọ thấy đèn mở sáng cười sàm sỡ:
-         Đèn sáng ông mày còn khoái, chẳng có ai vào đây cứu mày hết con ạ!
       Ông ta kéo đứa con gái đứng lên, nếu như gã vệ sĩ thực sự đang quay lén sẽ hiểu chuyện gì xảy ra. Phần gã vệ sĩ : Quả là, từ khi xem lén lút gã vệ sĩ nghĩ mình chỉ coi là coi, mặc xác cái con bé khờ khạo đó hiến thân tên khốn nào đó thì hiến, chữ trinh ngàn vàng hoang phí. Mình tuyệt đối không bao giờ để lòng yêu một người con gái nào như vậy, nhơ nhuốc và không có công dung, đương nhiên không thể để có tình cảm với một đứa con gái như vậy. Qua lại chỉ là uống cà phê và nhất là nhắc nhỡ nó đừng quá thờ ơ với xung quanh. Việc xem lén lút người khác yêu đương, tuy có xấu xa thật (nếu không nói ai mà biết) nhưng không bằng cái việc kia mà đứa con gái đó hiến tặng.
       Cả hai đều xem nhau như kẻ thù, người thì khinh khi dung hạnh người chê bai rình mò lén lút. Mấy ngày không sang uống cà phê nữa nhưng có gì đó làm mình nhớ nhung trong lòng, nhất là nhớ nhất dáng vóc và khoản ngực trần đẹp hơn bất cứ người nào mình lén ghé mắt qua. Có cảm giác như càng lúc vệ sĩ Thủy càng tha thứ, càng cho rằng cô ấy yêu ai thì cô ấy “cho” là quyền của cô ấy, cô ấy là người mình thấy nên mình mới khinh khi cô ấy là vậy, chứ nếu như một cô gái nào nói mình chưa với ai thì làm sao mình biết. Cô ấy không chối leo lẽo, cô ấy thừa nhận ngay khi mình nói đã thấy mọi thứ, cô ấy chỉ là một con người chơn thật. Mọi chuyện, chỉ vì xã hội định nghĩa công dung ngôn hạnh gắt gao, chứ thoang thoáng chút chút có sao đâu…Mà thôi, cứ xem như mình lấy gái đã qua đời chồng đi, tại sao mình cứ phân trần mãi mà mình vẫn không sao không nghĩ tới cô ấy nữa.
       Ai bảo mình đòi hỏi trong trắng nên mình mới khổ tâm, thà mình biết mọi thứ, cũng như người ta lấy vợ đã qua đời chồng trước đó rồi có sao đâu, thà mọi thứ tè lè mình yêu nên mình phải chấp nhận, thà mọi thứ minh bạch như vậy chứ về sau biết là giả dối thì không gì đau khổ bằng. Thà là đau khổ trước, chấp nhận mọi thứ trước, và không còn đòi hỏi điều gì nữa, thì sau đó có một chút thôi cũng thấy hạnh phúc. Hơn là tưởng có mọi thứ nhưng ai biết được mình không có thứ đó mà vẫn tưởng là có, đến khi vỡ lẻ ra thì đau khổ biết nhường nào. Thôi thì: “Thôi thế thì thôi”, chấp nhận như thế đi. Tình cảm con người quả là có duyên nợ, có trời sắp đặt như nhiều người nói. Nếu như mình không ở đây, nếu cô gái này không dễ dãi và lơ là nên mình mới thấy và bị tác động, nếu như mình không có tật rình mò, cũng như cô gái trăng hoa với gã kia thì muôn năm mình mới mò qua đây uống cà phê. Quán cà phê ngày nay ba bốn căn nhà là có chỗ bán, tội gì phải sang đây kể ra những chuyện mình biết, rồi tự cho mình cao thượng cho phép ai đó muốn ngao du tự do mặc kệ, để cuối cùng chính mình lảnh lấy cái nhìn khinh khi.
       Gã vệ sĩ xô ngã mấy trụ đặt camêra không muốn bị khinh khi nữa. Nhưng không hiểu sao, còn một trụ xô không nổi nên cứ để vậy nhưng quay camêra đi nơi khác. Gã vệ sĩ cảm thấy nhớ nhưng cũng cố gắng tự mình không cho phép mình quay lén để bị khinh khi. Nhưng cảm giác yêu thầm nhớ trộm mạnh mẽ, mấy ngày qua định ngước camêra lên để nhìn nàng lấy một cái. Trong lúc đang phân vân thì thấy cửa sổ mở toang, tự hứa không nên nhìn trộm ai nữa nhưng rồi không cầm lòng nữa được : “Tò mò là bản tính của con trai mà!” Gã vệ sĩ tự khiếu nại đời, tại sao trời sinh con trai có tính rình rập con gái, mà lại bị khinh khi. Khi đưa camêra lên cửa sổ, gã vệ sĩ thấy Thu Phương ngước nhìn như mong chờ, tay bị trói gô, áo quần bị xé toạt. Một gã đàn ông đang đứng định hành hung, nghề nghiệp mách bảo ngay cô ấy đang gặp nguy hiểm. Không còn chần chừ, tay xách dùi cui chạy một mạch vòng ra trước nhà mặt tiền, vừa la để nhiều người tiếp mình ứng cứu.
-         Có người sắp bị giết…Mọi người giúp nhau cứu…
       Ai cũng nghe và nhìn gã vệ sĩ cố trèo vào cửa rào. Mọi người ào ào theo. Gã vệ sĩ anh dũng cảm chạy lên lầu, xông vào phòng Thu Phương. Hắn ta đang định dở trò đồi bại, rồi bóp cổ để bịt đầu mối. Một ít võ nghệ, gã vệ sĩ nhảy vào vật ông ta, cả hai đánh đấm nhau rất dữ dội. Cuối cùng, gã vệ sĩ cũng hạ được tên dâm tặc.
      Thu Phương được cỡi trói, không nói không rằng ôm cứng gã vệ sĩ cảm tạ, nước mắt tuôn trào. Gã vệ sĩ tốt lành tìm mấy tấm khăn choàng qua người nàng, né tránh cho nhiều người đang tràn vào để trói gã đàn ông giao nộp công an. Mẹ Thu Phương về nhà thấy đông người, không hiểu chuyện gì, chỉ thấy người mình vừa ăn ở ngày trước bị bắt…Mới biết mình chút xíu nữa mất đứa con gái.
      Mấy ngày sau, gã vệ sĩ được Thu Phương cho vào phòng. Gã vệ sĩ thấy lạ là mình cứu mỹ nhân thoát khỏi chuyện ấy, thì mỹ nhân lại chuyện ấy mà đền đáp. Chuyện đời chỉ vòng vo có thế thôi sao?             
 
                                                           Hết      
 
                                                          (16/3/09).
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.03.2009 00:41:31 bởi clietc >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9