Rùa và thỏ truyền kỳ
TNK 21.03.2009 09:50:46 (permalink)
Ngày xửa ngày xưa <thật ra mới đây thui> tại một khu rừng hoang sơ <chắc có lẽ bị tụi Hoàng Anh Gia Lai đốn gỗ nên hoang sơ> từng tia nắng vàng óng ánh chiếu rọi những cành cây xanh lá.

Mọi thứ tạo nên một bức tranh mộc mạc, tại đó có một chú rùa đang chạy <rùa ta vẫn còn trẻ lắm nên chưa có râu, nếp nhăn cũng không nhiều> động tác của rùa đều là hết sức, sự cố gắng đáng trân trọng bởi rùa biết rằng chỉ có cố gắng mới thành công trong cuộc đua marathoon của rừng sắp tới.
Cách đó không xa, có một chú thỏ ngồi hóng mát bàn chân ngoắt nghẻo vô tư lự, hứng những đợt gió dịu cùng ánh vàng của nắng, cặp mắt lim dim của sự thống khoái.

Đối với thỏ nghĩ ngơi là sự ưa thích nhất.
Thỏ thấy rùa chạy ngang bèn hỏi:/rùa làm gì thế? /
Rùa trả lời:/tập chạy để thi marathoon/
Thỏ nghe rùa nói liền ôm bụng cười, thỏ cười như chưa từng thấy một chuyện nào tức cười, thỏ nói:/rùa mà cũng đòi thi chạy/
Rùa bị thỏ mỉa thì tức lắm bèn nói:/thế thỏ có dám thi chạy với tôi không? /
Thỏ cười nói:/sao lại không ? /
Thế là mở ra một câu chuyện truyền kỳ giữa thỏ và rùa, cuộc đua bắt đầu.
Khi xuất phát, thỏ chạy một cái vèo đơn nhiên có lắc đuôi chọc quê rùa rùi, chạy được nữa đoạn đường thỏ chẳng thấy rùa đâu.
Thỏ bèn nhảy lên cây tre trăm đốt nhìn lại thì mới thấy rùa ì ạch đi được đoạn ngắn ngủn, thỏ cười ha hả tự đắc nói:/thế mà đòi chạy đua với tao à/
Thỏ cười khoái chí thầm nói:/mình nhậu đợi nó lên là vừa/ nghĩ là làm thỏ liền khui bia ken uống chơi, nhưng ai ngờ đâu tửu lượng thỏ kém quá uống mới 2 chai xỉn luôn lăn đùng ra ngủ lúc nào không hay.

Không gian chuyển đổi, thời gian lướt nhanh ngay cả thiên nhiên còn phải sửng sờ.

Những tia nắng chói chang, thêu rọi những nơi còn tăm tối.
Giờ Ngọ đã điểm! Thỏ sực tỉnh mộng say, nó mới biết rằng rùa đã gần tới đích, tuy còn say ke lắm nhưng nó không dám lơ đản nữa chạy hết tốc lực đuổi theo.
Cho dù cố gắng hết sức đi chăng nữa, nhưng khoảng cách rùa với đích đến quá gần nên cuối cùng thỏ vẫn thua rùa.
Bài học muôn thuở chậm và chắc tốt hơn nhanh mà đoản.
Quyết tâm sẽ thành công,
Kiêu binh tất bại.
Đơn nhiên ăn nhậu trong lúc làm việc gần như cũng thất bại.

Phần 1 kết thúc, phần 2 tiếp diễn.

Sau thất bại cay đắng thỏ nghiền ngẫm lại và hiểu ra được vì sao nó thua rùa.
Sáng sớm tinh mơ thỏ hẹn rùa ra quyết chạy đua thêm lần nữa, rùa gật đầu chấp nhận.
Rùa đang chuẩn bị làm nóng để xuất phát, thỏ bèn nói:/lần này chúng ta cá cược chút xíu/
Rùa nói:/các cược gì? /
Thỏ mỉm cười nói:/ai thua phải chung 1 chầu karaoke/
Rùa gật đầu nói:/chơi luôn/
Một cuộc đua có cá cược lại bắt đầu, vừa xuất phát thỏ đã tăng tốc tối đa có thể <chắc tui nghĩ bèo lắm cũng cỡ trăm cây chuối một giờ>
Lần này thỏ chạy thục mạng không dừng lại ngơi nghĩ chút nào, và khi thỏ về đích thì rùa chạy mới gần nữa đoạn đường thui.
Chiến thắng oanh liệt luôn.
Cuối cùng chậm và chắc không thể nào thắng được nhanh mà chính xác.
Có nhiều việc cho dù ta có gắn vẫn phải thất bại cay đắng. <đau đớn lắm nhưng phải chấp nhận>
Rùa đã thua, thua luôn một chầu karaoke mới đau chứ.
Phần 2 kết thúc và phần ba tiếp diễn :
Rùa đã thua thật sự, và rùa về suy ngẫm lại bản thân mình sau một đêm không ngủ, vầng trán nhăn nheo hơn trước và rùa đã biết rút ra một chân lý, rùa không thể thắng thỏ, nhưng rùa vẫn cứ hẹn thỏ ra thi chạy tiếp.
Lần này đến lượt rùa nói:/ai thua đãi một chầu bấm huyệt chân / rùa nói vô cùng tự tin.
Thỏ gật đầu chấp nhận, lòng thầm cười nói: rùa này ngon ha, tao cho mày trả tiền thấy mồ tổ luôn.
Cuộc đua bắt đầu, đơn nhiên thỏ chạy như tốc độ lần trước, và bỏ xa rùa xa xa lắc, ngửi khói còn chưa kịp nữa là.
Khi chạy đến 2/3 đoạn đường thỏ phát hiện một điều lạ, trong khoảng khắc ấy, thỏ đã kịp thắng gấp như thắng đĩa xe tay ga, bởi nó nhìn thấy một đoạn sông cắt ngang đường đua.
Thỏ thầm rủa nói:/thằng nào chơi ác vậy ta/ thỏ chỉ còn biết nhìn ngó không cách nào chạy tiếp được nữa, thời gian trôi dần dần đến khi rùa chạy bắt kịp thỏ.
Rùa nhìn thỏ mỉm cười nói:/see you again/ nó xong rùa nhảy ùm xuống sông tà tà bơi qua sông, một chiến thắng ngoạn mục.
Rùa đốt pháo hoa ăn mừng đùng đùng luôn <không biết thằng nào chơi giấu pháo hoa ở đó, chứ thời buổi này cấm bán pháo cho động vật mà>
Bài học này cho ta thấy kẻ mạnh là kẻ biết mình biết ta, lấy cái ưu điểm để đánh vào cái khuyết điểm của đối phương.
Kết thúc phần ba đơn nhiên còn phần 4 :
Sau khi kết thúc phần chạy đua, thỏ vô cùng khâm phục rùa, sau khi chung độ bằng một chầu mat xa chân bấm huyệt. Thỏ và rùa đã nhìn nhau đắm đuối như ngộ ra rằng địch thủ lớn nhất chính là bằng hữu chân chính nhất.
Cả hai không nói ra nhưng đều hiểu, ngay buổi sáng hôm sau, rùa và thỏ tiếp tục cuộc đua mới.

Lần này có sự khác rùa và thỏ cùng một phe, vừa bắt đầu thỏ đã cõng rùa chạy một cái vèo, đến bên đoạn sông, rùa chở thỏ bơi qua, khi tới đích bấm đồng hồ, thời gian kết thúc mới biết rằng đây là thơi gian ngắn nhất .
Theo bác hồ đoàn kết là sức mạnh, biết hợp lực cùng tác chiến là thắng lợi cao cả. Trong hiện đại không bao giờ có một đối thủ mãi mãi. <câu chuyện này mãi mãi là truyền kỳ>
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.03.2009 17:07:26 bởi Ct.Ly >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9