Những bà thơ KK thích
KKK 26.03.2009 00:34:19 (permalink)
 
 
Kiếp Sau

by  Trần Mộng Tú



Đêm qua em nằm mơ
Mẹ đem em gả chồng
Cho một chàng thi sĩ
Số chàng rất long đong

Hai vợ chồng làm thơ
Trong một gian lều cỏ
Mái dột mái cứ dột
Làm thơ vẫn làm thơ

Thơ chàng dán trên vách
Thơ em che trời mưa
Một đàn con tám đứa
Lớn lên chỉ mê thơ

Ngoài vườn đầy hoa nở
Trong lòng ngập mộng mơ
Cửa lều thường không khép
Nên Xuân đến bốn mùa

Mặc người đời mua bán
Mặc cuộc đời hơn thua
Cả nhà làm thi sĩ
Nên nghèo xác nghèo xơ

Em cầu cùng thượng đế
Kiếp sau có lấy chồng
Xin lấy chàng thi sĩ
Dầu biết chàng tay không...
 
----------
 
TÌNH THẢO CHƯƠNG VIÊN
Trần Đình Hiệp

PASCAL, COBOL, FORTRAN ...

languages nào viết cho tình yêu
Có ngôn ngữ nào dành cho tình hận?
Ngôn ngữ nào cho thuở tình lận đận
Thuở lá sân trường ươm sắc đăm chiêu?

Ta: Thảo-Chương-Viên không rành logic
Tập viết programs tình ý học trò
Vào loops thương-yêu bốn bề mù mịt
Nên messages tình là những âu lo

Ta viết cho em programs ngõ ý
Ta gởi cho em projects hẹn hò
Data đã stored, em không process
Ta mỏi mắt chờ, tình vẫn quanh co

Trái tim của em chắc trăm ngàn bits
Nhưng chẳng bits nào giữ hộ tình ta
Khi đã In-Love ta quờ logic
Mãi chạy vòng vòng không có lối ra

Thấy ta chạy vòng em hơi cảm động
(For just a few micro-seconds)
Em thoáng mắt nhìn, cười khơi nửa miệng
Rồi thả ta về khói thuốc mênh mông

Ta: Thảo-chương-viên vốn nghề sinh kế
Nên thích làm thơ hơn thảo chương trình
Nên vẫn mộng mơ khi draw flowcharts
Nên programs tình ta vẫn u-mê.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.03.2009 06:35:21 bởi KKK >
#1
    KKK 26.03.2009 00:38:54 (permalink)
    Bông Hồng Mùa Xuân

                                                         Lý Thụy Ý
    Bán cho tôi một bông hồng đi cô bé
    Đóa nào tươi còn búp nụ mịn màng

    Tôi ngước lên: "Xin ông chờ tôi lựa
    Một bông hồng vừa ý nghĩa vừa sang"

     Khách mỉm cười "cô thật tài quảng cáo
    Thế... hoa hồng mang ý nghĩa sao cô"

     
    Tôi bối rối "hình như người ta bảo
    Nó tượng trưng tình nồng thắm vô bờ"

    "Cám ơn cô! giá bao nhiêu đấy nhỉ"
    Tôi lắc đầu: "thôi xin biếu ông không,
    Một đoá không bao nhiêu ông ạ
    Rất mong ông làm người đẹp vừa lòng"

     
    Khách bỗng nhìn tôi mắt như xoáy lốc
    "Cô bé lầm!
    Tôi không tặng người yêu
    Thằng bạn thân tuần qua vừa ngã gục
    Một bông hồng cho nó bớt quạnh hiu
    Nhưng cô phải nhận tiền tôi chứ!
    Hoa cho không, rồi mẹ mắng làm sao"

    Tôi cúi mặt "xin gửi người xấu số
    Chuyện của ông làm tôi bỗng nghẹn ngào"

    Khách quay đi áo hoa rừng đã bạc
    Dáng cao gầy khuất hẳn bóng chiều nghiêng

    Tôi bất chợt đưa tay làm dấu thánh
    (Mẹ giữ gìn cho người ấy bình yên)

    Trời đầu xuân còn vương vương sắc lạnh
    Nắng vàng mơ má con gái thêm hồng
    Tôi bâng khuâng nhớ đến người khách lạ
    (Mình nhớ người, người có nhớ mình không)
    Chiều 29 phố phường sao tấp nập
    Người ta vui từng cặp đẹp bên nhau

    Mắt tôi lạc... rồi bỗng dưng bừng sáng
    Phải anh không người khách của hôm nào?
    Tim đập mạnh sau áo hàng lụa mỏng

    Anh đến gần,lời nói cũng reo vui:
    "
    Sao cô bé..hàng hôm nay đắt chứ?
    Có nhớ tôi...hay cô đã quên rồi!
    Hành quân xong tôi về hậu cứ,
    Ghé ngang đây xin cô một bông hồng
    và mong cô cho tôi xin lời chúc:
    Rất mong ông làm người đẹp vừa lòng"

    Tôi bỗng nghe như tim mình thắt lại
    Gượng tìm hoa, rồi trao tận tay người

    Khách nhìn tôi và bỗng dưng dịu xuống
    Đầy đăm chiêu và nghiêm lại nụ cười
    "Xin
    lỗi cô nếu lời tôi đường đột,
    Nhưng thật tình tôi không thể nào quên
    Người con gái trong một lần gặp gỡ
    Nhớ thật nhiều dù chưa được biết tên
    Một bông hồng, như hôm nào cô nói
    Là tượng trưng tình nồng thắm vô bờ."

    Tôi run tay nhận hoa hồng người tặng
    Sự thật rồi mà ngỡ đang mơ

     
    ----------
    Sầu Khổ Dịu Dàng

    Nguyễn Tất Nhiên


    Những kỷ niệm đời xin hãy còn xanh
    (Có một ngày mình bỏ trường bỏ lớp
    Anh cũng đi như luật định trời dành
    Em cũng đi như luật định trời dành)

    Nắng bờ sông như màu trang vở cũ
    Thuở học trò em làm khổ ai chưa ?
    Anh muốn khóc trong buổi đầu niên học
    Bàn tay xương cầm hờ hẫng văn bằng

    Em hãy đứng trước gương làm dáng
    Tự khen mình đẹp quá đi em
    (Lỡ mai kia mốt nọ theo chồng
    Còn đôi chút luyến lưu thời con gái)

    Em hãy ra bờ sông nhìn nắng trải
    Nhớ cho mình dáng dấp người yêu
    (Lỡ dòng đời tóc điểm muối tiêu
    Còn giây phút chạnh lòng như ... mới lớn)

    Mình hãy trách đời nhau nhiều hư hỏng
    Rồi giận hờn cho kỷ niệm đầu tay
    Thu miên man không thấy lá vàng bay
    Anh phải nói: buồn chúng ta màu trắng

    Tình cứ đuổi theo người như chiếc bóng
    Người thì không bắt bóng được bao giờ
    Anh muốn khóc trong buổi đầu niên học
    Bởi yêu em nên sầu khổ dịu dàng

    ----------
    Tình Một Hai Năm

    by  
    Nguyễn Tất Nhiên

    1.
    Và thơ tôi gom hết cho người
    rất Tội nghiệp như dòng sông nước cạn !

    2.
    Chiều nay trời mưa trên tóc nhuộm
    Không biết người có sợ tàn phai ?

    3.
    Tình một hai năm chưa phải tình dài
    Cũng không thể gọi là tình mới !

    Tôi vẫn đơị như ngày tôi đã đợi
    Vẫn ngậm tình về như buổi ngậm tình đi
    (Nghĩa là tôi vẫn ấp úng chuyện yêu người
    Cơ khổ như những lời thú tội !)

    4.
    Tình chóng vỡ khi gần nhau quá vội
    Tôi làm sao can đảm ngắm tro tàn ?!
    Nên cuộc đời cứ thế run run
    Gió thì lạnh tay chẳng màng đánh lửa !

    Tôi vẫn đợi, đợi người thêm chút nữa
    Tự an ủi mình khi cắn nỗi sầu đau:
    --Tình một hai năm chưa bạc mái đầu
    Chưa tuyệt vọng (bởi vì chưa hy vọng !)

    5.
    Chiều nay trời mưa trên tóc nhuộm
    Xơ xác người tôi thấy buồn chưa tôi ?

    6.
    Tình còn đầy là tình còn xa xôi
    Tình im lặng là tình không chết yểu !

    7.
    Cha mẹ sinh tôi --thằng con bất hiếu
    Thề thốt thương người hơn cả song thân !
    -----------------


    Bài Thấm Mệt Đầu Tiên

    by  Nguyễn Tất Nhiên



    Tình mới lớn phải không em rất thích ?
    Cách tập tành nào cũng thật dễ thương
    Thuở đầu đời chú bé soi gương
    Và mê mải dĩ nhiên làm lạ

    Tình mới lớn phải không em rất lạ ?
    Cách tập tành nào cũng ngượng như nhau
    Thuở đầu đời chú bé ôm phao
    Và nhút nhát, dĩ nhiên ngộp nước

    Tôi có cánh buồm tấp về ký ức
    Em có chỗ ngồi quên lãng như mây

    Dù cát bụi có nhiều phen dấy loạn
    Cũng yên nằm mang phân bón cho cây
    Nên bao giờ tôi cũng phải thương tôi
    (Những ích kỷ nảy sinh sau lần thảm bại !)

    Tuổi mười lăm giữa con trai, con gái
    Đã rõ ràng ai khờ khạo hơn ai
    Nên bao giờ tôi cũng phải thương tôi
    (Những ích kỷ nảy sinh sau lần nhục nhã !)

    Em có một đời rong xanh mơ đá
    Tôi có ngàn năm say khướt hận thù !

    Tình mới lớn phải không em rất mỏng ?
    Cách tập tành nào cũng dễ hư hao
    Thuở đầu đời cầm đũa thấp cao
    Và nâng chén, dĩ nhiên, đổ vỡ

    Khi mỏi mòn nghe đời mình trắc trở
    Hơn lúc nào tôi quá đỗi thương tôi !

    --------------

    Núi Đôi

    By : Vũ Cao

    Bảy năm về trước em mười bảy
    Anh mới đôi mươi trẻ nhất làng
    Xuân Dục, Đoài Đông hai nhánh lúa
    Bữa thì anh tới bữa em sang.

    Lối ta đi giữa hai sườn núi
    Đôi ngọn nên làng gọi núi Đôi
    Em vẫn đùa anh sao khéo thế
    Núi chồng, núi vợ đứng song đôi.


    Bỗng cuối mùa chiêm quân giặc tới
    Ngõ chùa cháy đỏ những thân cau
    Mới ngỏ lời thôi đành lỗi hẹn
    Ai ngờ từ đó bặt tin nhau.

    Anh vào bộ đội lên Đông Bắc
    Chiến đấu quên mình năm lại năm
    Mỗi bận dân công về lại hỏi
    Ai người Xuân Dục Núi Đôi chăng.

    Anh nghĩ quê ta giặc chiếm rồi
    Trăm nghìn căm uất bao giờ nguôi
    Mỗi tin súng nổ vùng đai địch
    Sương trắng người đi lại nhớ người.

    Đồng đội có nhau thường nhắc nhở
    Trung du làng nước vẫn chờ trông
    Núi Đôi bốt dựng kề ba xóm
    Em vẫn đi về những bến sông.

    Náo nức bao nhiêu ngày trở lại
    Lệnh trên ngừng bắn anh về xuôi
    Hành quân qua tắt đường sang huyện
    Anh ghé thăm nhà thăm Núi Đôi.

    Mới đến đầu ao tin sét đánh
    Giặc giết em rồi, dưới gốc thông
    Giữa đêm bộ đội vây đồn Thứa
    Em sống trung thành chết thuỷ chung.

    Anh ngước nhìn lên hai dốc núi
    Hàng thông, bờ cỏ, con đường quen
    Nắng lụi bỗng dưng mờ bóng khói
    Núi vẫn Đôi mà anh mất em.

    Dân chợ Phù Linh ai cũng bảo
    Em còn trẻ lắm, nhất làng trong
    Mấy năm cô ấy vào du kích
    Không hiểu vì sao chẳng lấy chồng.

    Từ núi qua thôn đường nghẽn lối
    Xuân Dục Đoài Đông cỏ ngút đầy
    Sân biến thành ao nhà đổ chái
    Ngổn ngang bờ bụi cánh dơi bay.

    Cha mẹ dìu nhau về nhận đất
    Tóc bạc thương từ mỗi gốc cau
    Nứa gianh nửa mái lều che tạm
    Sương nắng nguôi dần chuyện xót đau.

    Anh nghe có tiếng người qua chợ
    Ta gắng mùa sau lúa sẽ nhiều
    Ruộng thấm mồ hôi từng nhát cuốc
    Làng ta rồi đẹp biết bao nhiêu.

    Nhưng núi còn kia anh vẫn nhớ
    Oán thù còn đó anh còn đây
    Ở đâu cô gái làng Xuân Dục
    Đã chết vì dân giữa đất này?

    Ai viết tên em thành liệt sĩ
    Bên những hàng bia trắng giữa đồng
    Nhớ nhau anh gọi em, đồng chí
    Một tấm lòng trong vạn tấm lòng.

    Anh đi bộ đội sao trên mũ
    Mãi mãi là sao sáng dẫn đường
    Em sẽ là hoa trên đỉnh núi
    Bốn mùa thơm mãi cánh hoa thơm.

    ------------------
     





    Mẹ Chồng

    by: Lalan
    Mẹ giận hờn bảo anh cưng chiều vợ
    Quên mẹ rồi không còn giống khi xưa
    Để mẹ buồn bao nhiêu buổi sớm trưa
    Lo cho vợ, quên mẹ chờ mõi mắt

    Lời mẹ trách làm lòng dâu se thắt
    Biết nói gì để mẹ hiểu mà thương
    Xa gia đình mình con vượt sông tương
    Chiều ý mẹ, theo chồng về xứ lạ

    Nhớ cha mẹ mỗi chiều nghe tiếng quạ
    Vì thương chồng, con giấu tiếng thở than
    Ủ dột hoa, sợ héo hắt môi chàng
    Tròn phận vợ, mẹ buồn con sao nỡ !

    Câu hương lửa chữ duyên liền chữ nợ
    Mẹ trách hờn chỉ tội đức lang quân
    Bên mẹ già - bên vợ trẻ, đều thân
    Anh ở giữa, nghiêng bên nào cũng khổ

    Mẹ đến trước, con về sau, cùng chổ
    Con là dâu, mẹ từng cũng là dâu
    Xưa tới nay, đời thường vẫn ơ ầu
    Mình đều khác họ *, cơ cầu mà chi !

    (*) "Ầu ơ...Thương chồng mới nễ Mụ Gia
    Gẫm tôi với Mụ, có bà con chi !" (Ca dao Huế)


    ---------------------------

    Bài Thơ Con Viết Tặng Ba

    By: Lalan

    Cắn bút mấy giờ, hết xóa, rồi ghi
    Thơ tặng Ba, nghĩ hoài không ra chữ
    Gần tám năm, đời con, Ba không dự
    Kỷ niệm ấu thời - Mẹ lội rừng sâu

    Ngoại vẫn hay ru, câu hát ơ ầu
    "Mồ côi cha con ăn cơm với cá"
    Chiến tranh tàn, Mẹ Ba chia đôi ngã
    Ba vẫn còn, cá... Mẹ chẳng tiền mua

    Hình ảnh năm nào, Ba dáng già nua
    Lầm lũi bước, quay đầu đi về trại
    Mưa mịt trời, ướt sũng rừng Quãng Ngãi
    Mẹ dắt con, tay lạnh ngắt, lặng nhìn

    Bài học trường, cô giáo dạy con tin
    Nhớ mắt Ba, con bàng hoàng xếp vỡ
    Bài học đời, đâu có ai nhắc nhở
    Con vẫn không quên được dáng Ba gầy...

    Chuyện lâu rồi, nhắc lại mắt còn cay
    Thơ tặng cho Ba, lời con vẫn thiếu
    Có lẽ lòng con, chỉ mình Ba hiểu
    Con viết hàng ngày, bằng ý - đời con
     
    -----------
     

    Góc Hồn Vương Vấn Hương Xưa

    by Lalan
    Gió qua rèm vòng hoa trắng rung rinh
    Em man mác nhớ chiều đông năm cũ
    Men tương giao đời pha không thành rượu
    (Vậy mà say mềm dạ kẻ qua cầu)

    Mai theo người về bên ấy làm dâu
    Từ tạ nhé, những vui buồn quá khứ
    Những gì trao và những gì còn giữ
    (Góc hồn xưa, thôi hãy ngủ thật nồng)

    Từ ngày mai em là vợ thương chồng
    Thơ sẽ khóc, sẽ cười vì anh ấy
    Lòng đàn bà xưa nay đều là vậy
    (Anh hay trêu, sao môi mắt gợn buồn)

    Ừ anh về... đừng sợ gió mưa tuôn
    Bên em đã có người giùm hong tóc
    Thơ của em giờ có thêm người đọc
    (Chắc cũng như anh, dẫu ngán, vẫn cười)

    Mai em đi qua ngõ mới cuộc đời
    Bài thơ cuối khép lại vùng ảo ảnh
    Về đi anh, kẻ trời sa sương lạnh
    (Rượu vu quy không dám đãi nhân tình)

    Chào nhau thôi, mình tiếp cuộc hành trình
    Của hai kẻ nợ trần ai chưa đủ
    Hết đêm nay thuyền sẽ rời bến cũ
    (Giọng ai buồn... hát tiễn sáo sang sông)
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.03.2009 06:07:00 bởi KKK >
    #2
      KKK 26.03.2009 01:14:04 (permalink)
      QUÊ HƯƠNG
                       by Giang Nam
      Thuở còn thơ ngày hai buổi đến trường
      Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ:
      "Ai bảo chăn trâu là khổ?"
      Tôi mơ màng nghe chim hót trên cao.

      Những ngày trốn học
      Ðuổi bướm cầu ao
      Mẹ bắt được..
      Chưa đánh roi nào đã khóc!
      Có cô bé nhà bên
      Nhìn tôi cười khúc khích..

      Cách mạng bùng lên,
      Rồi kháng chiến trường kỳ
      Quê tôi đầy bóng giặc
      Từ biệt mẹ, tôi đi
      Cô bé nhà bên - (có ai ngờ)
      Cũng vào du kích

      Hôm gặp tôi vẫn cười khúc khích
      Mắt đen tròn (thương thương quá đi thôi)
      Giữa cuộc hành quân không nói được một lời
      Ðơn vị đi qua, tôi ngoái đầu nhìn lại...
      Mưa đầy trời nhưng lòng tôi ấm mãi...

      Hòa bình tôi trở về đây
      Với mái trường xưa, bãi mía, luống cày
      lại gặp em
      Thẹn thùng nép sau cánh cửa...
      Vẫn khúc khích cười khi tôi hỏi nhỏ
      Chuyện chồng con (khó nói lắm anh ơi!)
      Tôi nắm bày tay nhỏ nhắn ngậm ngùi
      Em vẫn để yên trong tay tôi nóng bỏng...

      Hôm nay nhận được tin em
      Không tin được dù đó là sự thật!
      Giặc bắn em rồi, quăng mất xác
      Chỉ vì em là du kích, em ơi!
      Ðau xé lòng anh, chết nửa con người!

      Xưa yêu quê hương vì có chim có bướm
      Có những ngày trốn học bị đòn, roi...
      Nay yêu quê hương vì trong từng nắm đất
      Có một phần xương thịt của em tôi.


      #3
        KKK 26.03.2009 01:29:07 (permalink)

        Quán Bên Đường
           by Quang Dũng


        Tôi khách qua đường trưa nắng gắt
        Nghĩ nhờ đây quán lệch tường xiêu
        Giàn mướp nghèo không hứa hẹn bao nhiêu
        Mùa gạo đắt, đường xa, thưa khách vắng

        Em đắp chăn dầy , tóc em trĩu nặng
        Tôi mồ hôi ra ngực áo chan chan 
        Đường tản cư bao suối lạ sương ngàn
        Em mê sảng sốt hồng lên má đỏ

        Em có một mình nhà hoang vắng quá
        Mảnh chăn đào em đắp có hoa thiêu
        Hàng của em chai lọ xác xơ nghèo
        Tôi nhìn lại , mảnh quần xưa đã vá

        Tôi chợt nhớ chúng ta không nhà cửa
        Em tản cư tôi là lính tiền phương
        Xa Hà Nội cùng nhau từ một thuở
        Lòng rưng rưng thương nhau qua dọc đường

        Tiền nước trả em rồi . Nắng gắt
        Đường xa xa mờ mờ núi và mây
        Hồn lính vương qua vài sợi tóc
        Tôi thương mà em đâu có hay .

         
        TÂY TIẾN
                    by Quang Dũng


        Sông Mã xa rồi Tây tiến ơi!
        Nhớ về rừng núi nhớ chơi vơi
        Sài Khao sương lấp đoàn quân mỏi
        Mường Lát hoa về trong đêm hơi

        Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm
        Heo hút cồn mây súng ngửi trời
        Ngàn thước lên cao ngàn thước xuống
        Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi

        Anh bạn dãi dầu không bước nữa
        Gục lên súng mũ bỏ quên đời!
        Chiều chiều oai linh thác gầm thét
        Đêm đêm Mường Hịch cọp trêu người

        Nhớ ôi Tây tiến cơm lên khói
        Mai Châu mùa em thơm nếp xôi

        Doanh trại bừng lên hội đuốc hoa
        Kìa em xiêm áo tự bao giờ
        Khèn lên man điệu nàng e ấp
        Nhạc về Viên Chăn xây hồn thơ

        Người đi Châu Mộc chiều sương ấy
        Có thấy hồn lau nẻo bến bờ
        Có nhớ dáng người trên độc mộc
        Trôi dòng nước lũ hoa đong đưa

        Tây tiến đoàn quân không mọc tóc
        Quân xanh màu lá dữ oai hùm
        Mắt trừng gửi mộng qua biên giới
        Đêm mơ Hà Nội dáng kiều thơm

        Rải rác biên cương mồ viễn xứ
        Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh
        Áo bào thay chiếu anh về đất
        Sông Mã gầm lên khúc độc hành

        Tây tiến người đi không hẹn ước
        Đường lên thăm thẳm một chia phôi
        Ai lên Tây tiến mùa xuân ấy
        Hồn về Sầm Nứa chẳng về xuôi.



        ============
         
         
        Đôi Mắt Người Sơn Tây
                         By Quang dũng

        Em ở thành Sơn chạy giặc về
        Tôi từ chinh chiến cũng ra đi
        Cách biệt bao ngày quê Bất Bạt
        Chiều xanh không thấy bóng Ba Vì
        Vầng trán em mang trời quê hương
        Mắt em dìu dịu buồn Tây phương
        Tôi nhớ xứ Đoài mây trắng lắm
        Em đã bao ngày em nhớ thương ?
        Mẹ tôi, em có gặp đâu không
        Những xác già nua ngập cánh đồng
        Tôi cũng có một thằng em nhỏ
        Bao nhiêu rồi xác trẻ trôi sông !
        Từ độ thu về hoang bóng giặc

        Điêu tàn ôi lại nối điêu tàn !
        Đất đá ong khô nhiều ngấn lệ
        Em đã bao ngày lệ chứa chan ?
        Đôi mắt người Sơn Tây
        U uẩn chiều luân lạc
        Buồn viễn xứ khôn khuây
        Tôi gửi niềm nhớ thương
        Em mang dùm tôi nhé
        Ngày trở lại quê hương
        Khúc hoàn ca rớm lệ
        Bao giờ trở lại đồng Bương Cấn
        Lên núi Sài Sơn ngóng lúa vàng
        Sông Đáy chậm nguồn qua Phủ Quốc
        Sáo diều khuya khoắt thổi đêm trăng
        Bao giờ ta gặp em lần nữa
        Ngày ấy thanh bình chắc nở hoa
        Đã hết sắc mùa chinh chiến cũ
        Còn có bao giờ em nhớ ta ?

        #4
          KKK 27.03.2009 06:04:05 (permalink)
          Vô Đề
                                Tuệ Sỹ
           
          Ðôi mắt ướt tuổi vàng khung trời hội cũ
          Áo màu xanh không xanh mãi trên đồi hoang
          Phút vội vã bỗng thấy mình du thủ
          Thắp đèn khuya ngồi kể chuyện trăng tàn
          Từ núi lạnh đến biển im muôn thuở
          Ðỉnh đá này và hạt muối đó chưa tan
          Cười với nắng một ngày sao chóng thế
          Nay mùa đông mai mùa hạ buồn chăng
          Ðếm tóc bạc tuổi đời chưa đủ
          Bụi đường dài gót mỏi đi quanh
          Giờ ngó lại bốn vách tường ủ rũ
          Suối nguồn xa ngược nước xuôi ngàn

          ---------------
           
          Lời con Hổ trong vường bách thú
          Thế Lữ - 1936
           
          Gậm một khối căm hờn trong cũi sắt,
          Ta nằm dài, trông ngày tháng dần qua.
          Khinh lũ người kia ngạo mạn, ngẩn ngơ,
          Giương mắt bé riễu oai linh rừng thẳm
          Nay sa cơ, bị nhục nhằn tù hãm
          Để làm trò lạ mắt, thứ đồ chơi.
          Chịu ngang bầy cùng bọn gấu dở hơi,
          Với cặp báo chuồng bên vô tư lự.
          Ta sống mãi trong tình thương nỗi nhớ,
          Thủa tung hoành, hống hách những ngày xưa.
          Nhớ cảnh sơn lâm, bóng cả, cây già,
          Với tiếng gió gào ngàn, với giọng nguồn hét núi,
          Với khi thét khúc trường ca dữ dội
          Ta bước chân lên, dõng dạc, đường hoàng,
          Lượn tấm thân như sóng cuộn nhịp nhàng,
          Vờn bóng âm-thầm, lá gai, cỏ sắc.
          Trong hang tối, mắt thần khi đã quắc
          Là khiến cho mọi vật đều im hơi.
          Ta biết ta chúa tể muôn của loài
          Giữa chốn thảo hoa, không tên không tuổi.
          Nào đâu những đêm vàng bên bờ suối,
          Ta say mồi đứng uống ánh trăng tan?
          Đâu những ngày mưa chuyển bốn phương ngàn
          Ta lặng ngắm giang-san ta đổi mới?
          Đâu những bình minh cây xanh nắng gội
          Tiếng chim ca giấc ngủ ta tưng bừng?
          Đâu những chiều lênh láng máu sau rừng
          Ta đợi chết mảnh mặt trời gay gắt
          Để ta chiếm lấy riêng phần bí mật?
          Than ôi! thời oanh liệt nay còn đâu?
          Nay ta ôm niềm uất hận ngàn thâu
          Ghét những cảnh không đời nào thay đổi,
          Những cảnh sửa sang, tầm thường, giả dối:
          Hoa chăm, cỏ sén, lối phẳng, cây trồng;
          Giải nước đen giả suối, chẳng thông dòng
          Len dưới nách những mô gò thấp kém;
          Dăm vừng lá hiền lành không bí hiểm
          Cũng học đòi bắt chước vẻ hoang vu
          Của chốn ngàn năm cao cả, âm u.
          Hỡi oai linh, cảnh nước non hùng vĩ!
          Là nơi giống hùm thiêng ta ngự trị,
          Nơi thênh thang ta vùng vẫy ngày xưa
          Nơi ta không còn được thấy bao giờ!
          Có biết chăng trong những ngày ngao ngán
          Ta đang theo giấc mộng ngàn to lớn
          Để hồn ta phảng phất được gần ngươi
          Hỡi cảnh rừng ghê gớm của ta ơi!



           
          ----------------------------------------------
           
           
          Áo Lụa Hà Đông
          Nguyên Sa

          Nắng sài gòn anh đi mà chợt mát
          Bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông
          Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng
          Thơ của anh vẫn còn nguyên lụa trắng

          Anh vẫn nhớ em ngồi đây tóc ngắn
          Mà mua thu dài lắm ở chung quanh
          Linh hồn anh vội vã vẽ chân dung
          Bay vội vã vào trong hồn mở cửa

          Gặp một bữa anh đã mừng một bữa
          Gặp hai hôm thành nhị hỹ của tâm hồn
          Thơ học trò anh chất lại thành non
          Và đôi mắt ngất ngây thành chất rượu

          Em không nói đã nghe từng gia điệu
          Em chưa nhìn mà đã rộng trời xanh
          Anh trông lên bằng đôi mắt chung tình
          Với tay trắng em vào thơ diễm tuyệt

          Em chợt đến chợt đi anh vẫn biết
          Trời chợt mưa chợt nắng chẳng vì đâu
          Nhưng sao đi mà không bảo gì nhau
          Để anh gọi tiếng thở buồn vọng lại

          Để anh giận mắt anh nhìn vụng dại
          Giận thơ anh đã nói chẳng nên lời
          Em đi rồi sám hối chạy trên môi
          Những tháng ngày trên vai buồn bỗng nặng

          Em ở đâu hỡi mùa thu tóc ngắn
          Giữ hộ anh màu áo lụa Hà Đông
          Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng
          Giữ hộ anh bài thơ tình lụa trắng.



          -----------
           
          Hương Thầm
           
           Phan thị Thanh Nhàn


          Cửa sổ hai nhà cuối phố
          Không hiểu vì sao không khép bao giờ.
          Đôi bạn ngày xưa học cùng một lớp
          Cây bưởi sau nhà ngan ngát hương đưa.

          Giấu một chùm hoa sau chiếc khăn tay,
          Cô gái ngập ngừng sang nhà hàng xóm,
          Bên ấy có người ngày mai ra trận

          Họ ngồi im không biết nói năng chi
          Mắt chợt tìm nhau rồi lại quay đi,
          nào ai đã một lần dám nói ?

          Hoa bưởi thơm cho lòng bối rối
          Anh không dám xin,
          Cô gái chẳng dám trao
          Chỉ mùi hương đầm ấm thanh tao
          Không dấu được cứ bay dịu nhẹ.

          Cô gái như chùm hoa lặng lẽ
          Nhờ hương thơm nói hộ tình yêu .

          (Anh vô tình anh chẳng biết điều
          Tôi đã đến với anh rồi đấy...)

          Rồi theo từng hơi thở của anh
          Hương thơm ấy thấm sâu vào lồng ngực
          Anh lên đường
          Hương thơm sẽ theo đi khắp

          Họ chia tay
          Vẫn chẳng nói điều gì
          Mà hương thầm thơm mãi bước người đi.

          #5
            KKK 27.03.2009 06:10:15 (permalink)
            Người Thứ Hai
            Xuân Quỳnh


            Mẹ đừng buồn khi anh ấy yêu con
            Bởi trước con, anh ấy là của mẹ
            Anh ấy có thể yêu con một thời trai trẻ
            Nhưng suốt đời anh ấy yêu mẹ, mẹ ơi

            Mẹ đã sinh ra anh ấy trên đời
            Hình bóng mẹ lắng vào tim anh ấy
            Dẫu bây giờ con được yêu đến vậy
            Con cũng chỉ là người đàn bà thứ hai

            Mẹ đừng buồn những hoàng hôn, những ban mai
            Anh ấy có thể nhớ con nhiều hơn nhớ mẹ
            Nhưng con chỉ là một cơn gió nhẹ
            Mẹ luôn là bến bờ thương nhớ cả đời anh

            Con chỉ là cơn mưa mong manh
            Những người đàn bà khác có thể thay thế con trong trái tim anh ấy
            Nhưng có một tình yêu trọn đời âm ỉ cháy
            Anh ấy chỉ dành cho riêng mẹ mà thôi

            Anh ấy có thể sống với con suốt cả cuộc đời
            Mà cũng có thể chia tay ngay ngày mai, có thể ...
            Nhưng anh ấy suốt đời yêu mẹ
            Dù thế nào con cũng chỉ thứ hai

             
             
            Thuyền và Biển
            Xuân Quỳnh
             
             
            Em sẽ kể anh nghe
            Chuyện con thuyền và biển

            " Từ ngày nào chẳng biết
            Thuyền nghe lời biển khơi
            Cánh hải âu, sóng biếc
            Đưa thuyền đi muôn nơi

            Lòng thuyền nhiều khát vọng
            Và tình biển bao la
            Thuyền đi hoài không mỏi
            Biển vẫn xa... còn xa

            Những đêm trăng hiền từ
            Biển như cô gái nhỏ
            Thầm thì gửi tâm tư
            Quanh mạn thuyền sóng vỗ

            Cũng có khi vô cớ
            Biển ào ạt xô thuyền
            Vì tình yêu muôn thuở
            Có bao giờ đứng yên?

            Chỉ có thuyền mới hiểu
            Biển mênh mang nhường nào
            Chỉ có biển mới biết
            Thuyền đi đâu, về đâu.

            Những ngày không gặp nhau
            Biển bạc đầu thương nhớ
            Những ngày không gặp nhau
            Lòng thuyền đau -- rạn vỡ
            Nếu từ giã thuyền rồi
            Biển chỉ còn sóng gió "

            Nếu phải cách xa anh
            Em chỉ còn bão tố


            Xuân Quỳnh
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.03.2009 06:21:55 bởi KKK >
            #6
              KKK 27.03.2009 06:23:54 (permalink)




              Đồng Khánh ngày xưa

              by  Mýờng Mán



              Răng mờ cứ theo tui hoài rứa
              Cái ông ni có dị chưa tề
              Sáng chiều trưa hai buổi đi về
              Đưa với đón làm răng không biết



              Oâi đôi mắt sao mà tha thiét
              Đừng nhìn làm ngượng bước chân tui
              Lá thơ tình ông gởi làm chi
              Thầy mạ biết rầy la tui chết



              Oâng tán tỉnh làm chi không biết
              Tui như ma qủy dưới âm ty
              Nói hoài lời hoa mỹ làm chi
              Tui còn nhỏ chuyện tình răng biết được



              Tội tui lắm cách cho vài bước
              Đừng đi gần hai bóng chung đôi
              Xa xa cho kẻo bạn tui cười
              Mai vào lớp cả trường dị nghị
              Thôi được rồi đưa lá thơ đây
              Mai tan trường đợi ở gốc cây
              Tui sẽ tới trả lời cho biết .


              ------------




              Qua Mấy Ngõ Hoa

              by  Mýờng Mán



              Chim vỗ cánh nắng phai rồi đó
              Về đi thôi O nớ ... chiều rồi
              Ngó làm chi mây trắng xa xôi
              Mắt buồn quá chao ơi là tội !



              Tay nhớ ai mà tay bối rối
              Áo thương ai lồng lộng đôi tà
              Đường về nhà qua mấy ngõ hoa
              Chớ có liếc mắt nhìn ong bướm



              Có chi mô mà chân luống cuống
              Cứ tà tà ta bước song đôi
              Đi một mình tim sẽ mồ côi
              Tóc sẽ lệch đường ngôi không đẹp



              Để tóc rối cần chi phải kẹp
              Nắng sẽ chia nghìn sợi tơ huyền
              Buộc hồn O vào những cánh chim
              Bay lên đỉnh hồn anh ngủ đậu



              Cứ mím môi rứa là rất xấu
              O cười tươi duyên dáng vô cùng
              Cho anh nhìn những hạt răng xinh
              Anh sẽ đổi ngàn ngày thơ dại



              Mi khẽ chớp nghĩa là sắp háy
              Háy nguýt đi giận dỗi càng vui
              Gót chân đưa bước mộng bồi hồi
              Anh chợt thấy trần gian quá chật



              Không ngó anh răng nhìn xuống đất
              Đất có chi đẹp đẽ mô nờ
              Theo nhau từ hôm nớ hôm tê
              Anh hỏi mãi răng O không nói ?



              Tình im lặng tình cao vời vợi
              Hay nói ra sợ dế giun cười
              Sợ phố ghen đổ lá me rơi
              Sợ chân bước sai hồi tim nhịp



              Cứ khoan thai rồi ra cũng kịp
              Vạn mùa Xuân chờ đón chung quanh
              Vạn buổi chiều anh vẫn lang thang
              Vẫn theo O giờ về tan học



              Từ bốn cửa Đông Tây Nam Bắc
              Đến bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông
              Theo nhau về như sáo sang sông
              Như chuồn chuồn có đôi có cặp



              Chim chìa vôi chuyền cành múa hát
              Trên hư không ve cưới mùa Hè
              O có nghe suốt dọc đường về
              Sỏi đá gọi tên người yêu dấu



              Hoa tầm xuân tím hoang bờ dậu
              Lòng anh buồn chi lạ rứa thê
              Nón nghiêng vành nắng chết đê mê
              Anh mê sảng theo chiều tắt chậm



              Chiều đang say vì tình vừa ngấm
              Hai hàng cây thương nhớ mặt trời
              Chiều ni về O nhớ thương ai ?
              Chiều ni về chắc anh nhuốm bệnh



              Thuyền xuôi giòng, ngẩn ngơ những bến
              Anh như là phố đứng trông mưa
              Anh như là quế nhớ trầm xưa
              Sợ một mai O qua mất bóng



              Một mai rồi tháng năm sẽ lớn
              O nguôi quên những sáng trời hồng
              O sẽ quên có một người mong
              Một kẻ đứng dọc đường trông đợi



              Còn nhớ chi ngôi trường con gái
              Lớp học sầu khung cửa giờ chơi
              Cặp sách quăng đâu đó mất rồi
              Vì O bận tay bồng, tay bế



              Chuyện hôm ni sẽ thành chuyện kể
              Những lúc chiều đem nắng sang sông
              O bâng khuâng nhè nhẹ hỏi lòng
              Mình nhớ ai mà buồn chi lạ !



              Chim vỗ cánh nắng phai rồi đó
              Về đi thôi O nớ chiều rồi
              Ngó làm chi mây trắng xa xôi
              Mắt buồn quá chao ơi là tội !





               

              <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.03.2009 12:11:58 bởi KKK >
              #7
                KKK 31.03.2009 14:24:36 (permalink)
                Hạnh Phúc Buồn
                Hòang Lộc

                Ví ngày xưa em chẳng bước qua cầu
                dễ đã chắc chi lòng kia được vậy
                như chuyện lấy chồng thì em cứ lấy
                còn chuyện mình, em cứ bảo không quên
                tin trăm lần cũng giống lúc chưa tin
                nên hạnh phúc phải buồn hiu - em ạ !

                Ta vốn làm thơ, thường hay nói quá
                nhưng đã quá lời nói với tình đâu ?

                Ví ngày xưa em chẳng bước qua cầu
                thì cũng chắc chi đời ta khác được
                như cứ mãi lao vào cơn gió ngược
                bởi ta đi không trúng gió xuôi chiều
                để mệt nhoài, tình hỏng mãi lôi theo
                nên hạnh phúc phải buồn hiu - đã hẳn !

                Ta, gã làm thơ không ưa nói thẳng
                có úp mở nào dối được lòng nhau ?

                Ví ngày xưa em chẳng bước qua cầu
                thì đã chắc chi đành ta bỏ rượu
                thứ nước đắng không bao giờ uống đủ
                không bao giờ ta dám nhận ta say
                hạnh phúc buồn khi rượu đổ trên tay
                và buông chén, chợt thương mình lỡ tỉnh

                Ai bảo nhà thơ chuyên nghề nói phỉnh
                có phỉnh dỗ nào lọt tới mai sau ?

                Ví ngày xưa em chẳng chịu qua cầu
                thì hạnh phúc sẽ buồn hơn thế nữa...
                __________________
                 
                Thơ Tặng Vợ Nhà


                Hoàng Lộc

                trong thơ xưa ai gánh gạo đưa chồng
                hay vẫn chỉlà em nỉ non tiếng khóc
                hay vẫn chỉ là em bốn mùa khổ nhọc
                hồn vọng phu đã lội mấy sông đời?

                anh xưa kia vì chút mộng bên trời
                mê bắt bóng, khuyây cái sầu tan hợp
                giữa cõi phù vân đôi lần anh chết ngộp
                mới hay chiều cố xứ có em trông

                người trong thơ xưa lặn lội bờ sông
                hay chỉ vẫn là em, cái cò tội nghiệp?
                anh lận đận trong đời đo số kiếp
                như em tin người tướng sĩ năm nào

                ai bảo tim em hồng ý biếc ơn nhau
                không, ơn của chỉ riêng em trong thời anh mạt vận
                chiếc nhẫn cưới bán theo ngày túng quẫn
                em thương chồng nên nợ với thi thơ

                trong lòng anh, em đứng với người xưa
                em hơn hẳn cả người xưa - đã chắc
                anh bình sinh chuộng những điều không thật
                hạnh phúc thì rất thật giữa tay em

                của vợ công chồng nói mãi nghe quen
                để lắm lúc anh vô cùng xấu hổ
                những thua thiệt riêng em, người vợ khổ
                khi trăm dâu trút xuống một đầu tằm

                trong hiên tù quạnh quẽ từng ấy năm
                thân một bóng ngó quê nhà xa lắc
                câu thơ cổ làm anh rơi nước mắt
                như lần đầu hiểu được tấm lòng em.


                #8
                  Chuyển nhanh đến:

                  Thống kê hiện tại

                  Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                  Kiểu:
                  2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9