[Truyện kinh dị] Cao Thiên - Mật mã trong đêm
co_tieu_tinh 27.03.2009 09:25:31 (permalink)
(Cổ Tiểu Tinh) - Căn biệt thự của giáo sư Trần Minh hôm nay bổng trở nên đông đúc và nhộn nhịp hơn ngày thường. Những đồng nghiệp lâu năm, bạn bè thân thiết, tất cả đều hăm hở kéo tới ngôi biệt thự để chúc mừng cho ông bước sang tuổi 60, cái tuổi được xem như là cột mốc của sự hưởng thọ. Giáo sư Trần Minh là một người làm công tác chuyên môn về khoa học tâm linh, một lĩnh vực mà con người luôn cố tìm tòi khám phá nhưng vẫn chưa giải mã được hết. Đối với bạn bè và những người thân thuộc, ông luôn nhận được sự kính trọng tuyệt đối về khả năng chuyên môn lẫn tính cách.
 
Ngoài những vị khách mời, hôm nay ông Minh cũng rất vui khi có sự hiện diện của cô cháu gái, con của người em quá cố, từ Mỹ trở về để mừng thọ cho ông. Em gái của ông Minh cùng chồng đã qua đời sớm do một tai nạn giao thông, ông đã thay em gái chăm sóc cho đứa cháu một cách chu đáo với hy vọng bù đắp được nỗi đau mất cha mẹ của nó.
 
Ông Minh đang đứng trong phòng nhìn ra ngoài sảnh, nơi mà khách mời đang hiện diện ngày một đông hơn, bỗng có hai cánh tay quàng lấy cổ ông và lên tiếng:
 
-         Cậu, hôm nay buổi tiệc thật náo nhiệt, khách mời đến đông quá, buổi mừng thọ cũng trở nên hoành tráng hơn nhỉ!
 
-         Khách mời đến đông thì vui thật, nhưng hôm nay sự có mặt của con mới là điều làm cậu hạnh phúc nhất!
 
-         Con biết mà, nên con đã cố gắng sắp xếp thời gian để bay về đây kịp lúc, mừng thọ cho cậu. Con đã mua rất nhiều quà cho cậu đấy.
 
-         Quà cáp, con nhỏ này chỉ tổ bày đặt. Thật ra, sự thành đạt của con trong học tập và công việc là món quà lớn nhất rồi, cậu không mong gì hơn ngoài những điều đó.
 
-         Con cảm ơn cậu rất nhiều, vì trong những năm qua, cậu đã lo lắng cho con, công ơn của cậu cũng ví như cha mẹ, con chỉ mong cậu được sống lâu sống mãi mà thôi.
 
-         Sống lâu sống mãi, chắc cậu thành quỷ luôn quá cháu gái ngốc ạ. Được rồi, hai cậu cháu mình nảy giờ nói chuyện tình cảm vậy là đủ, còn thời gian để tâm sự tiếp mà, bây giờ chuẩn bị ra chào khách thôi.
 
Ông Trần Minh chỉnh chu lại quần áo cùng cô cháu gái bước ra sảnh để chào đón khách, ông đứng trước micro hân hoan nói:
 
-         Chào tất cả quý khách, cảm ơn quý khách đã dành thời gian quý báu để đến đây mừng thọ cho tôi, một lần nữa xin chân thành cảm ơn.
 
Sau lời phát biểu của ông Minh, tất cả khách mời đều hân hoan vỗ tay, và bắt đầu nhập tiệc buffet do chính chủ nhân của ngôi biệt thự này thiết đãi. Ông Minh cầm ly rượu vang cùng cô cháu gái đi đến từng chỗ để trò chuyện và cảm ơn khách mời, tất nhiên ông cũng không quên giới thiệu về cô cháu gái của mình. Sau khi đi một lượt để chào hỏi khách, ông Minh bỗng đưa mắt nhìn quanh như đang tìm kiếm một cái gì đó. Cô cháu gái để ý thái độ của ông, bèn hỏi:
 
-         Có việc gì hả cậu?
 
-         À, thiếu mất một nhân vật quan trọng. – Ông Minh tỏ vẻ tiếc nuối.
 
-         Nhân vật nào mà quan trọng đến nỗi trong hàng trăm khách ở đây cũng khiến cậu phải nhớ tới sự vắng mặt của họ. – Cô cháu gái tỏ vẻ hiếu kỳ hỏi tiếp.
 
-         Một cậu học trò, một người bạn. Đáng lẽ hôm nay cậu ta phải có mặt chứ, chắc là bận việc đến trễ rồi, ai thì có thể vắng mặt chứ anh ta thì không thể mất dạng trong ngày mừng thọ của cậu được.
 
Cô cháu gái của ông Minh càng thể hiện sự hiếu kỳ trên gương mặt khi nghe cậu của mình nói về sự quan trọng của nhân vật này. Đang định bày tỏ thêm sự thắc mắc thì thấy ông Minh hăm hở bước ra phía cửa, lớn tiếng nói:
 
-         Đáng trách đấy nhé!
 
-         Xin lỗi thầy, em có việc quan trọng nên đã đến trễ, mong thầy thông cảm. – Người đàn ông lạ mặt từ cửa đi vào cung kính đáp.
 
Quan sát người đàn ông lạ mặt này, cháu gái ông Minh suy đoán có thể đây chính là người mà cậu mình đã nhắc tới lúc nảy. Một người đàn ông với thân hình cao lớn trạc khoảng gần 30 tuổi, có đôi mắt một mí, nét mặt trông như một Hoa kiều. Anh ta mặc quần jean áo thun, khoác thêm trên người một chiếc áo da màu đen trông rất bụi và ngầu. Bên cạnh người này còn có một người đàn ông lạ mặt khác, với trang phục sơ-mi quần tây trông có vẻ lịch lãm và chín chắn hơn.
Còn đang đứng chú ý tới những vị khách lạ mặt đến trễ, bỗng cô gái nghe tiếng gọi từ ông Minh:
 
-         Bảo Như, tới đây nào, cậu giới thiệu cho con hai người bạn.
 
-         Vâng thưa cậu, con đến ngay. – Cô gái nhanh chóng bước về phía cậu mình và hai người đàn ông lạ mặt kia.
 
Ông Minh choàng lấy vai cô cháu gái và giới thiệu ngay:
 
-         Giới thiệu với hai cậu, đây là cháu gái của tôi vừa du học từ Mỹ về.
 
-         Hello! – Cô gái gật đầu chào hai vị khách mới quen và tự giới thiệu tiếp – Tôi tên Bảo Như, full name: Lâm Bảo Như, nice to meet you!
 
-         Tôi tên Cao Thiên, trước đây là học trò của giáo sư Minh, còn đây là bạn thân của tôi, tên Vĩnh Khang, một chuyên gia tin học có tiếng của thành phố.
 
Bây giờ thì Bảo Như đã biết được người khách mà cậu của mình đang trông ngóng là ai. Chính là anh chàng nhìn rất phong trần này đây. Đối với Bảo Như, anh chàng Cao Thiên, ngoài cái vẻ bụi bụi ra, thì thật sự cũng không có gì ấn tượng lắm. Nhưng chính điều đó lại càng khiến cho cô tò mò hơn về Cao Thiên, bởi lẽ phải có một điều gì đặc biệt ở người đàn ông này mới khiến cho cậu của cô quan tâm nhiều đến thế.
Bốn người đứng nói chuyện với nhau một chốc rồi quay vào trong để tìm cho mình những món ăn thích hợp. Ông Minh thì vẫn tiếp tục hỏi thăm Cao Thiên:
 
-         Cao Thiên này, gần đây cô Thập Tam có khỏe không?
 
-         Em vẫn thường gặp cô Thập Tam, cô ấy vẫn khỏe. Thầy biết đấy, cái nghề của em thì phải thường xuyên lui tới cô Thập Tam một cách đều đặn.
 
-         Nhắc đến cô Thập Tam là tôi nhớ tới cái mùi nhang khói trong căn phòng thiếu ánh sáng của bà ta. Lần đầu tiên cùng cậu đi gặp, tôi cũng hơi rợn người về cái không gian “ma quái” của ngôi nhà đó.
 
-         Một người nghiên cứu về khoa học tâm linh như thầy mà cũng phải “ớn lạnh” với căn nhà của cô Thập Tam nữa à!?
 
-         Haha, cậu nhóc trêu tôi đó hả! Tâm lý sợ hãi của con người luôn được hình thành khi họ tiếp xúc với một không gian thiếu ánh sáng. Hơn nữa, vào lúc đó thị giác và khứu giác của tôi còn bị tác động bởi những hình ảnh và mùi hương rất “ám”, lúc đó phản ứng của cơ thể là nổi da gà và ớn lạnh là điều dĩ nhiên mà thôi. Mà này, còn công việc của cậu thời gian qua thế nào rồi?
 
-         Thưa thầy, mọi việc vẫn ổn. Em vẫn thường xuyên có khách hàng. Trong công việc, em được sự trợ giúp rất nhiều từ Vĩnh Khang. Những phân tích trên máy tính của cậu ta đã giúp em tìm ra đáp số cho những vụ án một cách dễ dàng hơn.
 
Ông Minh và Cao Thiên vẫn tiếp tục đứng trò chuyện. Bỗng từ xa có một người đàn ông trạc khoảng trên dưới 60 tuổi, dáng vẻ sang trọng bước về phía hai người và lịch sự chen vào câu chuyện:
 
-         Xin lỗi vì đã làm gián đoạn buổi nói chuyện của anh Minh và cậu đây.
 
-         À, anh Hoàng, có việc gì không anh? – Ông Minh vui vẻ đáp lại.
 
-         Nhìn thấp thoáng từ góc xa kia, tôi thấy có một người đang nói chuyện với anh. Tôi thấy quen quen, nhìn kỹ thì phát hiện đó là chuyên gia tâm linh Cao Thiên. Xin hỏi có phải đúng là chuyên gia không ạ?
 
-         Đúng rồi, đây là chuyên gia tâm linh Cao Thiên, cậu học trò xuất sắc của tôi. – Ông Minh hứng khởi trả lời ông Hoàng.
 
-         Dạ vâng, xin chào ông. Tôi là Cao Thiên.
 
-         Thật là mừng, tôi đã muốn tìm đến cậu từ lâu, nhưng cứ đắn đo mãi trong một thời gian dài. Hôm nay quả là cái duyên để cho tôi gặp cậu ở đây, mà cậu lại là học trò của anh Minh thì càng dễ dàng cho tôi giải bày những tâm sự của mình.
 
-         Anh Hoàng, anh đừng ngại ngần. Nếu có việc gì cần cậu học trò của tôi giúp, anh cứ nói thẳng. – Ông Minh tỏ vẻ trấn an ông Hoàng.
 
-         Vậy thì tôi xin trình bày ngay bây giờ. – Ông Hoàng tỏ vẻ mừng rỡ giải bày tâm sự. – Trong gần 1 năm nay, ngôi biệt thự của tôi thực sự đã không bình yên như trước.
 
-         Không bình yên? – Cao Thiên trầm tư nhìn về phía ông Hoàng đặt câu hỏi và lắng nghe tiếp câu chuyện.
 
-         Đúng vậy, những thứ kinh khủng đang đeo bám gia đình tôi. Ngôi biệt thự của tôi hình như bị “mấy thứ đó” đeo bám. Luôn có những hiện tượng kì lạ vào ban đêm. Tôi và người nhà đã phải “sống chung với lũ” trong suốt thời gian qua. Bà nhà tôi có những đêm không tài nào chợp mắt được vì những âm thanh hết sức kinh dị. – Ông Hoàng không giấu được vẻ sợ hãi khi nhắc đến những sự kiện đã và đang xảy ra tại ngôi biệt thự của ông.
 
Ông Hoàng là một thương gia giàu có của thành phố. Cũng như phần lớn những người đam mê kinh doanh, ông Hoàng đã dùng tất cả tuổi trẻ của mình cho việc làm giàu. Chính vì vậy, cho đến năm 40 tuổi ông mới lập gia đình và có được một cậu quý tử duy nhất. Công việc làm ăn luôn phải đi đây đi đó nên ông Hoàng cũng ít khi có mặt ở nhà, chuyện gia đình gần như được ông giao hẳn cho “hậu phương” của mình là bà Phượng.
 
Những lúc gần đây, mệt mỏi với công việc làm ăn, ông Hoàng đã giành thời gian cho gia đình nhiều hơn. Nhưng thật không may, đó lại là thời điểm ông phải đối mặt với những chuyện khó hiểu xảy ra ngay trong chính ngôi nhà của mình.
 
Ngôi nhà rộng lớn của ông Hoàng hằng đêm luôn có những tiếng khóc rúc rích, những bước chân lộp cộp như thể đang đi ra đi vào ở dãy hành lang của những gian phòng. Nhưng khi có người lên tiếng thì mọi tiếng động bỗng nhiên dừng hẳn. Ông Hoàng tiếp tục câu chuyện với Cao Thiên:
 
-         Nhà tôi chỉ có 4 người: hai vợ chồng, đứa con trai và chị người ở. Về khuya thì tất cả đều đã đi ngủ, nhưng hễ cứ ngủ được một lát là những âm thanh rùng rợn đó xuất hiện. Có khi là tiếng khóc thin thít, lúc thì tiếng bước chân như của một người mang guốc đang đi trên nền nhà. Đến khi tôi bước ra khỏi phòng thì tất cả lại tan biến. Là một phụ nữ, bà nhà tôi thật sự rất sợ hãi. Ban đầu thì cũng tự trấn an bằng nhiều lí do khác nhau, nhưng riết rồi cũng không thể chịu nổi. Đàn ông như tôi chuyện ma quỷ cũng không tin lắm, nhưng cho đến giờ cũng không còn biết giải thích thế nào. Căn nhà này tôi mua đã gần chục năm nay, có bao giờ gặp trường hợp như thế, bây giờ lại xảy ra chuyện lạ. Chẳng lẽ gia đình tôi đang bị ma ám thật chăng. Nếu nói ra thì người ta lại cho tôi là tin dị đoan, mà bản thân tôi cũng tự hỏi liệu mình có đang suy nghĩ lung tung hay không.
 
-         Và ông đã để cho điều này kéo dài gần 1 năm nay? – Cao Thiên hỏi.
 
-         Vâng, tôi bối rối quá và cũng chưa biết tìm giải pháp thế nào. Giờ gia đình ai cũng lo sợ khi đêm đến. Tôi có nghe nói chuyên gia tâm linh Cao Thiên là người rất giỏi để xử lý những vụ việc như thế này. Hôm nay gặp anh ở đây xem như là cái may của tôi. Tôi mạn phép mời anh vào thứ bảy tới đây hãy ghé nhà tôi xem qua. Mong anh giúp đỡ. – Ông Hoàng với giọng khẩn khoản.
 
Ông yên tâm. Cuộc hẹn chúng ta xem như fixed. Thứ Bảy nhé, tôi sẽ có mặt. – Cao Thiên nhanh đáp.

(Còn tiếp...)
#1
    co_tieu_tinh 27.03.2009 17:04:39 (permalink)
    (Tiếp theo...)


    (Cổ Tiểu Tinh) - Sau buổi gặp gỡ bất ngờ với ông Hoàng tại buổi mừng thọ của giáo sư Trần Minh, Cao Thiên và Vĩnh Khang quay trở về ngôi nhà của mình để chuẩn bị cho cuộc hẹn sắp tới.
     
    Thiên và Khang là hai người bạn thân với nhau từ cái thời học đại học. Thiên thì mồ côi cha mẹ từ sớm, anh được ông bà ngoại yêu thương chăm sóc và cho ăn học đến khi trưởng thành. Như bao đứa trẻ khác, từ nhỏ Thiên đã nghe nhắc tới chữ “ma”, một từ mà chỉ cần nhắc đến là đủ khiến người ta phải nổi gai óc. Ban đầu thì Thiên cũng khá sợ khi nghe nói tới ma, một nỗi sợ không có lí do, bởi đã có bao giờ gặp được ma thật đâu. Nhưng càng lớn, Thiên bắt đầu biến nỗi sợ thành sự tò mò và tìm hiểu nhiều hơn về thế giới tâm linh. Nhưng vào thời điểm đó, Thiên cũng mới là một cậu bé 12-13 tuổi nên sự tìm hiểu cũng chỉ mù mờ và giới hạn trong những quyển sách cũ mua từ các cửa tiệm.
     
    Khi ở tuổi 15, Thiên đã phải trải qua một cơn sốt nặng và đây chính là cột mốc khiến anh có những khả năng đặc biệt, mà sau này nó giúp ích rất nhiều trong cái nghiệp mà anh theo đuổi. Sau lần bạo bệnh đó, Thiên lại có những cảm giác đặc biệt, thứ cảm xúc vô hình và khó diễn tả thỉnh thoảng lại xuất hiện trong sinh hoạt hàng ngày. Cảm giác lạ cứ thế tìm đến và quấy rối cuộc sống bình thường của Thiên trong một khoảng thời gian dài. Khó chịu với những gì mình đang gặp phải, anh quyết định chia sẻ điều đó cùng ông bà ngoại. Là gia đình Hoa kiều ở chợ Lớn nên ông bà ngoại Thiên cũng rất tin vào những chuyện thuộc về tâm linh, sau khi nghe anh kể, ông bà lão đã mang cháu trai của mình đến gặp cô Thập Tam, một pháp sư có tiếng của khu người Hoa quận 5.
     
    Cô Thập Tam là người đàn bà không chồng không con, sống cô độc trong một căn nhà nhỏ tại quận 5. Bà nổi tiếng với việc dùng bùa chú để xua đuổi tà ma và mọi thứ liên quan đến đời sống tâm linh. Cô Thập Tam thật sự là một pháp sư đặc biệt, nói đặc biệt vì bà là một người có năng lực thật sự chứ không như hàng tá những kẻ mua thần bán thánh, lừa tiền người khác tại cái thành phố muôn hình muôn vẻ này.
     
    Buổi trưa nọ, ông ngoại của Cao Thiên dắt anh đến gặp cô Thập Tam. Bước vào ngôi nhà nhỏ, đập vào mắt Cao Thiên là hình ảnh chiếc bàn thờ với nhan khói nghi ngút và những hình nhân giấy nằm ngỗn ngang. Trên gương mặt lạnh lùng của các hình nhân là những đôi mắt xếch vô hồn như đang hù dọa bất cứ ai nhìn chúng. Mùi nhan khói xộc vào mũi cùng với không gian u ám càng khiến Cao Thiên thấy rung mình và lành lạnh dù lúc này là đang buổi trưa nắng nóng. Ông ngoại Cao Thiên lên tiếng:
     
    -         Cô Thập Tam ơi!
     
    -         Ơi! – Tiếng trả lời của một người đàn bà đứng tuổi từ trong vọng ra.
     
    Từ trong buồng bước ra là một người phụ nữ khoảng 40 tuổi với dáng người nhỏ thó, trên mình còn đang mặc một chiếc áo cúng dài đến chân, có lẽ là vừa mới giúp cho một ai đó giải quyết khó khăn liên quan đến tâm linh. Bà nhìn về phía hai khách hàng lạ mặt lịch sự hỏi:
     
    -         Xin chào, tôi có thể giúp gì được cho ông?
     
    -         Đứa cháu của tôi gặp ít rắc rối nên tôi đưa nó đến đây để nhờ cô giúp. – Ông ngoại Cao Thiên bày tỏ.
     
    -         Có chuyện gì xảy ra với nó?
     
    -         Cháu tôi đang bị những cảm giác lạ hành hạ sau khi qua khỏi cơn sốt nặng. Theo những gì nó tâm sự, tôi nghĩ vấn đề nó đang mắc phải liên quan đến “những thứ đó”.
     
    -         Được rồi, chúng ta hãy ngồi xuống và từ từ nói chuyện. Nếu khó khăn của bé trai này tôi có thể giúp được thì tôi sẵn sàng giúp. Mời ngồi!
     
    Sau khi nghe ông lão nói sơ qua câu chuyện, trong cái ánh sáng âm u của căn nhà, cô Thập Tam bắt đầu quan sát Cao Thiên với ánh mắt tò mò và suy xét.
     
    -         Cháu bé, kể cho cô nghe xem con đã gặp phải rắc rối gì nào. – Cô Thập Tam nhỏ nhẹ hỏi.
     
    -         Dạ… con không biết tả thế nào cho đúng. – Cao Thiên ngập ngừng đáp – Giống như hôm con cùng đám bạn đi ăn, khi bước chân vào quán, ngay lập tức con cảm nhận được một luồng khí lạnh lan tỏa khắp cơ thể, gai óc nổi lên rất khó chịu. Ban đầu, con cứ tưởng mình bị trúng gió, nhưng hình như không phải. Con tiếp tục ngồi xuống cùng tụi bạn ăn uống, nhưng cảm giác hồi hộp, lành lạnh lại càng lúc càng nhiều. Rồi tim con đập liên hồi, sự bất an rõ ràng là đang hiện hữu, kinh khủng hơn khi bên tai là tiếng nói chuyện thỏ thẻ của ai đó , đích thị là rất gần, nhưng nhìn quanh thì rõ ràng không một ai đang nói chuyện với mình cả. Tiếng nói vang vọng dường như tách biệt hoàn toàn với không gian xung quanh, có lẽ chỉ mỗi mình con nghe được và cũng chỉ đang nói cho một mình con nghe mà thôi. Con không biết làm sao để thoát khỏi tiếng nói này, con rùng mình khi nghĩ đến ma. Chỉ khi ăn xong, bước ra khỏi quán ăn, cảm giác bất an đến mức gai người mới từ từ giảm xuống và biến mất. Sau này, những cảm giác như thế thỉnh thoảng lại tìm đến, nó thực sự đã quấy rối cuộc sống của con, con cảm thấy sợ, rất sợ!!!. Con là người tò mò về chuyện tâm linh, về linh hồn từ cõi âm hiện về với người sống, nhưng khi gặp phải chuyện này, con vẫn cảm thấy kinh người quá.
     
    -         Ừm… Sau cơn sốt nặng, cơ thể con đã có sự thay đổi lớn rồi đó. – Cô Thập Tam phán.
     
    -         Có nguy hiểm gì đến tính mạng của nó không cô? – Ông ngoại của Cao Thiên lo lắng hỏi.
     
    -         Thằng bé là một trong số hiếm hoi những người có thể cảm nhận được thế giới tâm linh. Người ta thường gọi là “ngoại cảm”. Phần lớn những người có khả năng này ban đầu cũng bình thường như chúng ta nhưng sau một biến cố nào đó, năng lực đặc biệt mới được phát huy. – Cô Thập Tam giải thích.
     
    -         Vậy làm sao có thể khắc phục được tình trạng này. Tôi sợ nó ảnh hưởng đến thần kinh của cháu.
     
    -         Tôi mạn phép xin ông một điều. Năng lực của cháu bây giờ chỉ phát huy một cách không kiểm soát, tôi có cách giúp thằng bé kiểm soát được tình trạng này theo ý muốn. Tôi sẽ giúp nó, đồng thời tôi muốn thỉnh cầu ông cho nó theo tôi “học nghề”.
     
    -         Học nghề? Cháu tôi cần được học hành đang hoàng chứ không thể đi theo con đường này.
     
    -         Ông bình tĩnh. Tôi thấy nó có năng lực đặc biệt mà không phải ai cũng có nên muốn chỉ dạy cháu thêm một số vấn đề. Chủ yếu để giúp nó tránh khỏi sự sợ hãi, đồng thời dùng khả năng đặc biệt này cứu giúp người khác. Còn việc học văn hóa thì cứ tiếp tục bình thường, không ảnh hưởng gì hết.
     
    -         Cao Thiên, ông ngoại cho con tự quyết định. Con thấy sao?
     
    -         Bản thân con cũng muốn tìm hiểu về thế giới tâm linh. Đồng thời theo cô Thập Tam học hỏi có lẽ cũng là cách tốt nhất để thoát khỏi sự sợ hãi đã xảy ra trong suốt thời gian qua đối với con.
     
    Kể từ đó, vào mỗi cuối tuần, Cao Thiên đều đặn qua nhà cô Thập Tam “học nghề”. Anh được cô Thập Tam truyền dạy nhiều thứ thuộc về thế giới tâm linh và dạy cách khống chế cảm giác “tương thông” với cõi âm lạnh lẽo.
     
    Thời gian trôi qua, Cao Thiên dần đà kiểm soát được khả năng đặc biệt của mình và niềm đam mê khoa học tâm linh trong anh mỗi lúc một lớn. Vào đại học, anh được giáo sư Trần Minh đào tạo một cách bài bản và khoa học hơn về thế giới của những linh hồn. Tại trường đại học, anh đã quen được Vĩnh Khang và kết làm bạn thân. Vĩnh Khang là sinh viên của khoa công nghệ thông tin và sau này đã đi du học thạc sỹ ở Mỹ.
     
    Khi trở về nước, Vĩnh Khang hội ngộ cùng Cao Thiên. Biết Cao Thiên giờ đã theo nghề “khử ma”, anh đã tham gia cùng người bạn thân của mình. Hai người mướn một ngôi nhà và ở cùng nhau để tiện hợp tác làm việc.

    (Còn tiếp...)
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.03.2009 17:38:59 bởi co_tieu_tinh >
    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9