Một Thời Để Nhớ!
Cô Lữ Buồn 03.04.2009 13:36:23 (permalink)

Một Thời Để Nhớ
 
Thời bao cấp - Cho tới tận đến bây giờ tôi vẫn nhớ. Nhớ lại qua lời kể của bố mẹ, nhớ lại qua những chồng tài liệu cũ mèm, ẩm mốc, bị mối xông, những dòng chữ được đánh máy ố vàng...trong kho và thỉnh thoảng là những câu nói đùa của các cụ lão làng sắp đến tuổi về hưu của cơ quan. Ngày đó tôi mới được vài tuổi, cũng đủ cái tuổi được coi như một viên gạch đứng xếp hàng thay bố mẹ.
 
    Bố tôi sinh  ra và lớn lên tại vùng quê quan họ còn mẹ tôi là người xứ Thanh. Cùng bộ đội xuất ngũ và được đơn vị giới thiệu cho thuyên chuyển về nơi này, thành phố Nam Định. Công tác lại cùng đơn vị, ngày đó người ta gọi là Lò Sát Sinh (đường Thương Lỗi )Rồi sau này đổi tên thành Công ty thực phẩm nông sản. Gặp gỡ yêu nhau và cưới.
 
      Tuổi thơ tôi gắn liền với lò mổ, với những cỗ lòng lợn và lờ mờ là các bác, các ông đồ tể có khuân mặt và hàm râu dữ tợn nhưng nụ cười lại rất hiền, những tảng thịt to đùng được xếp lên những thùng xe đông lạnh để chuyển về Hà Nội phục vụ cho đồng bào. Là những chồng tem phiếu của mẹ mỗi ngày từ khu bán hàng mậu dịch mang về kiểm kê, là những miếng thịt vụn được các cô bán hàng giấu diếm cho vào chảo mỡ còn nóng hôi hổi gói vào mảnh giấy dầu cho cháu. Chắc rằng sẽ chẳng ai sướng như tôi.
 
  Rồi đến một ngày, trong trí óc non nớt của tôi ngày đó chỉ mường tượng ra rằng bố mẹ tôi có chuyện và rằng tôi sắp phải xa bố mẹ. Cho mãi đến sau này mới biết được rằng đó là án tem phiếu, là những thất thoát, là những sai lệch hay lừa đảo gì đó. Một nửa năm mẹ không phải đi bán hàng, chỉ phải trả lời những câu hỏi của các chú công an, bố thì biệt biệt công tác Bắc _Nam, họa hoằn lắm mới đôi ba tháng trở về một lần. Một mình mẹ và ba anh em đếm lúc đó mới biết đến cảnh khốn khó, nhục nhã của chế độ bao cấp. Ngày đó tôi mới hơn bảy tuổi, em gái sáu tuồi và em út vẫn còn sơ sinh.
 
         Nhà tôi ở trong thời gian đầu nơi đó là Cồn Vịt. Tôi chỉ còn nhớ đó là một nơi ẩm thấp, bẩn thỉu. Các bên nhà là những miếng cót ép được gá tạm thời, còn mái nhà đến bây giờ vẫn chưa hình dung nổi nó là thứ gì. Mỗi lần mưa bão, nơi đó không còn hình thù của một ngôi nhà, nó xieu vẹo đến mức bốn mẹ con lúc nào cũng sẵn sàng nghe hiệu lệnh mà chạy ra khỏi. Ở nơi đó vài tháng, sau khi mẹ được trả lại sự trong sạch trong vụ án tem phiếu thì nhà tôi được cơ quan cấp cho một ngôi nhà cấp bốn - đó là ngôi nhà bây giờ nhà tôi vẫn đang ở. Ngày đó, khi chuyển nhà mới đối với cả nhà đó là một sự thay đổi lớn. Mặc dù nhà mới đó cũng chỉ là mấy gian nhà bán hàng của cơ quan được chia ra phân cho cán bộ. Những bức tường đen kịt, bóng loáng màu mỡ bắn lên, nền nhà được nện chỗ lồi, chỗ lõm và đằng trước là một cái hồ rau muống rộng mênh mông, người ở lèo tèo dăm ba hộ, đường xá ngày đó không bằng mặt đường chia thửa ruộng bây giờ.
 
     Rồi cứ thế tuổi thơ tôi lớn lên. Mội một năm khu tôi ở lại khác. Cơ quan bố mẹ làm ăn ngày càng đi xuống, mẹ nghỉ hưu theo chế độ mất sức, bố thì vẫn công tác biền biệt như ngày nào và tôi cũng ý thức được gia cảnh của gia đình mình. Biết thế náo là cơm độn khoai, cơm ngô độn và gạo đỏ.....Mẹ lúc đó tính chuyện làm thêm, tăng gia sản xuất, cắt gốc rau muống, rau khoai trước ruộng muống nuôi lợn, bóc lạc thuê cho Ngoại Thương. Bốn mẹ con chỉ có mỗi cái giường để ngủ. Lạc chất trong nhà hàng bao cao đến nóc, lợn hai con ăn ở với người ngay dưới gầm giường. Mỗi trận mưa to, mỗi trân bão, giấy dầu lợp mái, ngói vỡ bay tứ tung...bốn mẹ con và lợn ngồi ôm nhau, vài cái xô đặt để hứng nước, nước dưới chân giường chảy qua như suối, cá rô đi hàng đàn, ba ba bò lổm ngổm. Mỗi lần như vậy chỉ thấy mẹ ngồi khóc và rồi cả ba anh em khóc theo. Lo lắng sợ nước ngấm vào lạc làm lạc mốc thành thành phẩm loại B loại C và sợ phải đền. Sợ hai con lợn năn ra ốm thì không biết cuối năm phải bấu víu vào đâu mà trả nợ.....
 
 Hơn hai chục năm đã qua rồi, ngày đó vẫn còn trong trí nhớ...
       
                                                          Sưu tầm
 
                                          Tác giả
 
                                                    Dũng PETEC ( thành viên NĐOL)


[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/57651/7C5BF9F3C0E24EEFBE8BF21FA5845080.jpg[/image]

[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/57651/282D5FC9920242739DE515F04C21CE68.jpg[/image]
Attached Image(s)
#1
    Cô Lữ Buồn 14.04.2009 00:04:10 (permalink)
    Chỉ cần 5 phút thôi!
     
     
    Chỉ cần sớm 5 phút:

    Chỉ cần mỗi sáng em dậy sớm 5 phút thì em sẽ ko bị kẹt xe dưới dốc cầu đến 10 phút.Đứng hít pô xe máy, nóng nực, bụi bặm thì 5 phút ngủ nướng kia có là gì đâu?


    Chỉ cần 5 phút dậy sớm, em sẽ không phải chen lấn ở cổng trường chờ lấy vé xe để rồi vô tình thúc bánh xe vào chân một cô bạn có bộ cánh xinh đẹp.Và hậu quả là em nhận được một cái liếc xéo sắc lẹm rồi lẩm bẩm nói mắt em bị sang vành.Huuuuuuuu, mới sáng sớm đã bị rủa độc làm em nóng mặt và cụt hết hứng thì 5 phút ngủ nướng kia có là gì đâu?

    Chỉ cần 5 phút dậy sớm,em sẽ ko phải chật vật trong khu gửi xe vì ko còn chỗ trống, thế là đành phải để ngoài sân trước.Thế nào hôm ấy bánh xe cũng bị xì hơi, mà quanh trường chả có lấy một người sửa xe đạp.Em đành dắt bộ cả vài trăm mét dưới cái nắng oi bức, mồ hôi túa ra ướt đầm lưng áo, thì 5 phút ngủ nướng kia có thấm thoát gì đâu?
    Chỉ cần 5 phút dậy sớm, em sẽ ko phải ngơ ngác tìm chỗ ngồi trong cái lớp học bé tý chen chúc nhau gần 70 con người.Đành lủi thủi xuống tít cuối lớp, hậu quả là ko nhìn thấy cái mô tê chi trên bảng, ngó thầy cười trừ,về nhà chép lại bài cả tiếng đồng hồ thay vì đc nghe nhạc, coi phim,thì 5 phút ngủ nướng ấy có đáng là gì đâu?

    Nhưng đôi lúc em lại muốn "nướng" cái 5 phút ấy:

    Chỉ cần mỗi lúc tan học, em nán lại 5 phút kiểm tra đồ đạc thì đã ko làm mất vé xe để rồi ngồi chờ người ta về hết, làm giấy cam đoan mới đc lấy xe ra,thì 5 phút đợi chờ có là gì đâu?


    Chỉ cần hôm ấy đi hội chợ, em chậm lại 5 phút vòng xe qua khu bên cạnh gửi trong bãi thì đã ko bị mất xe,5 phút đợi ấy mà giữ lại được triệu rưỡi thì có là gì đâu?

    Chỉ cần lần ấy em nán lại 4 phút rưỡi giúp nhỏ bạn dọn dẹp phòng và 5 giây còn lại khóa xe cẩn thận thì em lại chẳng chia tay thêm 1 cái xe nữa.Để giờ đi bộ đến trường mất cả nửa tiếng thì 5 phút chờ đợi kia cũng đáng đấy chứ
    ?


    Và có lúc em muốn để dành 5 phút ấy cho những người xung quanh:

    Chỉ cần mỗi lúc về nhà, dừng lại 5 phút đứng trên cầu nhìn xuống bãi rác cạnh bờ sông thì em thấy mình hạnh phúc hơn những đứa trẻ đang nhặt rác dưới ấy. 5 phút để thêm trân trọng những gì em đang có, để thêm yêu thương bố mẹ hơn.


    Chỉ cần mối tối em dành ra 5 phút nhắn tin chúc 1 ai đó ngủ ngon thì em thấy cuộc sống này dễ thương hơn khi có ai đó cho em quan tâm.

    Chỉ cần dành ra 5 phút gọi điện hỏi thăm bố mẹ thì em thấy bố mẹ ở rất gần nơi trái tim em.

    Chỉ cần dành ra 5 phút để ngồi cạnh 1 người bạn đang gặp chuyện buồn và an ủi bạn ấy thì em thấy mình ko đến nỗi là 1 người bạn tồi.

    Chỉ cần dành ra 5 phút để giúp 1 bà cụ qua đường thì em sẽ vui khi biết ở đâu đó,ông bà, cha mẹ em cũng được 1 người giúp đỡ như thế.

    Chỉ cần dành ra 5 phút im lặng khi em và 1 ai đó căng thẳng, cãi vã nhau thì em sẽ ko phải hối hận về những gì em đã làm lúc đó.

    Chỉ cần dành ra 5 phút ở bên người em thật sự yêu thương và cho người ấy biết họ quan trọng thế nào trong tim em thì em ko cần mất thời gian đi tìm hạnh phúc.

    Chỉ cần dành ra 5 phút để suy nghĩ những gì em đã làm hôm nay thì ngày mai em sẽ sống tốt hơn.

    Và chỉ cần dành ra 5 phút để đọc những tâm sự của người khác trong NDOL thì em thấy mình ko thờ ơ với mọi người, mình ko cô đơn!

    Em chỉ cần 5 phút thôi!

     
                                                                Trần Thị Vân
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 14.04.2009 00:21:03 bởi Cô Lữ Buồn >
    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9