Màu cơ bản thứ 4 ( TG: to0to0.l0n3ly )
to0to0.l0n3ly 08.04.2009 10:33:13 (permalink)
- Biết tất cả màu sắc được tạo từ mấy màu không?
- 3 màu !

- Sai rồi ! ^^!
- Đúng mà ! >.<
- Là 4 màu!

__________________________________________________ ______
Cô cầm ly cafe nóng đi về phía ban công.
Ở trên mấy thanh sắt mong manh nhìn như có bất cứ lúc nào cũng có thể sập xuống là hắn đang đứng hứng mưa, vừa cười vừa lẩm bẩm bài ca nào chẳng lạ:

-Like the rain I have fallen for you, and I know just why you
Like the rain always calling for you, I'm falling for you now just
Like the rain I have fallen for you and I know just why you
.....
Cô cũng sợ hắn sẽ trượt chân mà ngã nhào xuống dưới kia, thịt xương theo đó mà chia thành mấy mảnh. Nhưng cô chỉ lẳng lặng trèo lên 1 góc cạnh đó, tự cho mình cái thú nhâm nhi li cafe nóng.
Có lẽ vì bối rối khi bị cô bắt gặp hành động trẻ con của mình. Hắn hấp tấp rụt tay lại, vờ như đang sửa lại mấy chậu hoa lan cho ngay ngắn.
Rõ là cô biết thừa cái hành động gỡ rối vớ vẩn đó. Nhưng tất cả việc cô làm là đưa cho hắn cốc cafe còn lại: Của anh!
- Cảm ơn! - Hắn đỡ lấy cốc cafe. Tay còn lại vịn mình để ngồi xuống. - Mưa dai quá! - Hắn lẩm bẩm.
- Đêm nay anh lại đi hả?
Hắn chưa có câu trả lời. Thực tình hắn chỉ thường đi đua vài buổi trong 1 tuần. Chủ yếu là để giải quyết street và vấn đề tiền bạc. Tuần này là ngoại lệ: Hắn đã đua liên tục từ thứ 2 đến giờ.
Ừm, từ thứ 2 đến giờ. Tức là đã được bốn ngày. Bốn ngày cô ở đâu. Bốn ngày làm đảo lộn hết cuộc sống yên bình của hắn (?!) .
- Thế bao giờ cô định đi đây? - Hắn hỏi, lần thứ 1 triệu gì đó.
- Chắc còn lâu nữa đấy!
Hắn thở dài đánh sượt vào không khí. Cái số hắn thường không hợp với sự đều đặn bình thường. Cuộc sống của hắn cứ thay đổi, rồi lại thay đổi, mà một khi đã thay đổi thì không bao giờ có chuyện trở lại.
Nguyên nhân của sự thay đổi lần này là từ bốn ngày trước. Khi mà hắn đang thỏa mãn cái thú đua xe liều mạng của mình. Dẫn đầu top đua trên con đường mà hắn thuộc đến từng cái ổ gà , tràn trề hi vọng đạt 50 triệu tiền thưởng.
Thế nhưng phần thưởng bất đắc dĩ của hắn lại là...cô. Đầy ngẫu nhiên khi hắn cua gấp với vận tốc 130km/h.
Đơn giản thế thôi, hắn đâm cô, cô nằm trên tay hắn be bét máu, và giờ thì...
Hắn nhìn cái tay trái mình thở dài đánh sượt cái nữa. Ừm, toàn máu hắn chứ ai!
Nói trắng ra là tuy gây tai nạn nhưng hắn chẳng mảy may làm rụng một cái chân tóc nào của cô cả. Chỉ là cô ngất đi, hắn bủn rủn tay chân ngồi góc đường lay lấy lay để. Cái ví - tài sản duy nhất của cô được mấy đứa dân đua chưng dụng sau chỉ 1 cái hất chân.
Thực ra thì hắn nghĩ vụ đâm xe đã ảnh hưởng 1 chút đến não con mụ này. Thật quái gở!
- Thật quái gở! - Hẳn lẩm bẩm.
Ừm, có lẽ thế thật! Cô gái tên Nhung này sẵn sàng ở lại nhà hắn - 1 kẻ chẳng hề quen biết gì, còn hơn là trở về nhà.
Nhà? Có thể không? Ở, biết đâu đây là gái bao của tên trùm giàu có nào vừa cuỗm tiền rồi chạy trốn (?!). Hắn chợt bật cười vì cái trí tưởng tượng giàu màu sắc flim hàn quốc của mình. Nhưng cũng có thể lắm chứ, cô đẹp thế kia cơ mà?
- Sao cô vẫn ở đây?
- Sao anh đua xe?
- Tôi thích, hơn nữa tôi cần tiền!
- Tôi cũng thế!
Hắn lại im lặng. Sao hắn chưa đuổi Nhung đi nhỉ? Hắn có quyền làm vậy mà? Hay hắn trót yêu cô rồi?
Không, dứt khoát không! Hắn chưa biết gì nhiều về cô ngoài những câu trả lời đa nghĩa. Vả lại hắn biết yêu, lại càng không muốn yêu!
- Sao cô thích ở đây?
- Sao anh thích đua xe?
- Cô cứ phải trả lời bằng cách đó à?
- Có thể - Cô chậm rãi.
Hắn hớp 1 hụm cafe dài:
- Tôi thích nguy hiểm, thích sự đe dọa, thích cảm giác đối mặt với cái chết. Tôi yêu tất cả những thứ mạo hiểm!
- Anh không sợ chết?
- Không - Hắn thẳng thừng.
Nhung mỉm cười. Cô đặt cốc cafe vơi nửa lên thanh sắt lạnh.
- Anh có bao giờ muốn chết?
- Bây giờ thì không! - Hắn cười.
Hắn giật mình.
Cô vừa thả mình từ cái ban công đầy hoa.
Với phản xạ của một tay đua lão luyện. Hắn vừa kịp để giữ lấy 1 tay Nhung. Hắn sốc mạnh để kéo cô lên. Trái với suy nghĩ là cô sẽ vùng khỏi tay hắn, Nhung ngoan ngoãn trèo vào trong một cách bình thản.
- Cô muốn chết à? - Hắn sừng sộ.
- Ừ! - Nhung cười.
Cái đầu hắn bắt đầu sôi sùng sục. Bực mình. Hắn vớ phải đứa quái thai nhất thế gian này.
- Anh bỏ tay tôi ra được không? Đau quá! ( Vẫn cười )
Hắn lập tức bỏ tay cô ra, để lại trên tay cô là một lằn đỏ. Hẳn là hắn đã tức giận lắm.
- Được rồi! Đợi tôi đi ra khỏi nhà 30 để lấy chứng cứ ngoại phạm rồi cô làm gì thì làm!
- Thôi, tôi có phải là anh đâu, tôi sợ chết lắm, hỳ! ( )
- Thế vừa nãy cô không sợ à?
- Thì vừa nãy tôi biết anh sẽ cứu tôi mà! Giờ thì tôi không chắc!
Hắn chẳng thèm nói thêm một câu nào nữa. Cô điên rồi. Hắn cũng điên rồi. Nói thêm vài câu nữa chắc đầu hắn vỡ tung vì kích động mất. Hắn lầm lì vớ li cafe đi thẳng vào nhà.
- Này!
- Gì? - Hắn chẳng thèm quay lại.
- Câu trả lời cho câu hỏi vừa nãy.
- Câu gì?
- Vì sao tôi thích ở đây.
....
- Là vì anh đấy! :)Hắn tròn xoe mắt! O________________o
Tại vì hắn?
Nghĩa là sao?
- Nghĩa là sao?
- Thì tôi yêu anh, thế thôi! :)
Hắn cà lăm:
- Nhưng.....(nhưng mới chỉ có 4 ngày), nhưng......(nhưng 2 đứa chả biết gì về nhau cả?).....
Cơn động kinh của hắn bị Nhung ngắt quãng vì trận cười sax sụa.
- Ha ha ha, tôi đùa đấy! Xem cái bản mặt anh kìa!
Hắn chưng hửng. Ủa, hắn không tức à? Ơ, có chứ, nhưng mà dù sao vẫn hơn là bị khủng bố tinh thần!
Hắn đặt cái cốc lên bàn bếp. Nhanh chóng mở cửa và ôm chầm lấy bạn thân.
" Bạn thân "của hắn là nàng xe ( hắn nghĩ thế ) 250 phân khối đang tỏa sáng lấp lánh, không biết nhảy từ lầu 3 xuống và cũng hoàn toàn không biết nói " thì tôi yêu anh, thế thôi! "
- Này, cho tôi đi với!
o__________________O
- Nghỉ!
- Năn nỉ mà!
- Thôi!
- Năn nỉ năn nỉ đấy!
- Để khi khác!
- Hức....
- Haizzz.....thôi lên xe đi! - Hắn tịt ngòi
Không hiểu sao hắn tự nhiên lại như thế. À mà cũng không phải tự nhiên. Vốn dĩ hắn không có khả năng tự bảo vệ trước con gái - thứ sinh vật tạo hóa sinh ra để giết chết hắn, thứ sinh vật hắn hoàn-toàn-muốn-tránh-xa!
Thế. Giờ cô ngồi sau lưng hắn. Trong đoàn đua. Và....nhanh chóng bị bỏ rơi.
- Sao anh đi như con rùa thế?
- Nhanh mà...
- Kim chỉ 30km/h kìa!
Hắn tặc lưỡi. Ừ thì chậm, nhưng mà an toàn. Chứ nhỡ cô bị làm sao thì...làm sao? Mà tại sao những lúc hắn vít gas lên hơn 100km/h thì hắn không lo cho hắn nhỉ?
- Để tôi cầm lái! - Nhung ra lệnh.
Ơ? Hắn phân vân chỉ một giây rồi ngoan ngoãn nhường lái cho cô. Cô định chứng minh gì chứ? 10km/h à?
- Cứ tự nhiên!
Để tay ở đâu nhỉ? Hắn chưa bao giờ ngồi sau xe con gái. Nghe nói....mất mặt? Mà giờ hắn thấy cũng bình thường...không tin chúng nó được!
Aaaaaaaa! Hắn không cần thêm nhiều thời gian mà suy nghĩ xem nên đặt tay ở đâu. Những gì hắn nghỉ sau cú rú gas của Nhung chỉ là hít thật sâu, ÔM....CHẶT VÀO!!!
- Anh làm tôi nghẹt thở mất, nới lỏng ra chút đi!
- Chậm....chậm lại......làm ơn.....
- Ha ha, anh lại cà lăm kìa!
- Cua! Sắp cua! Giảm tốc lại! Không, đừng phanh, phanh sau hỏng rồi, phanh bằng số thôi.....
Haizzz....
Nói gì nhỉ?
À
Cú bốc đuôi hoàn hảo!

#1
    to0to0.l0n3ly 08.04.2009 10:34:30 (permalink)
    E hèm, trước khi câu truyện tiếp diễn xin 1 đoạn để giới thiệu lí lịch trích ngang dọc của hắn:
    Hắn tên Tuấn, đến 20 - 8 này là tròn 18 tuổi, thích mạo hiểm, ghét đại đa số con gái.

    Ước mơ à? Hắn ko thích kể đâu! Nói chung hắn cũng một lần muốn sở hữu tình yêu - mà không phải với con gái, dĩ nhiên sẽ đơn giản hơn nếu hắn là gay.
    Mà thôi, kể nhiều làm gì, khi mà cuộc đời hắn có thể sẽ MÃI MÃI CHẤM DỨT từ đây, cùng với thứ sinh vật mà ngàn lần hắn muốn tránh xa.
    - Cô ăn gì thế hả con heo nọc kia?
    Cô và hắn đang treo tòng teng trên cầu X, phải nói rõ ra là ngoài sức nặng của chính bản thân hắn còn phải chịu đựng thêm cả mớ thừa thãi dưới chân mình.
    - Leo lên nhanh đi! Quần tôi hình như sắp rách rồi!
    - Hix, quần tôi cũng thế! Cố gắng một chút, tôi đang trèo lên đây!
    Hắn cảm nhận được Nhung đang cố trèo lên từ người mình, và cả 2 cánh tay đang dần bại đi theo từng bước trèo của cô.
    - Nhanh dùm tôi! - Hắn ngước lên.
    Well
    Hắn thấy cái gì .....thì phải?
    Và cả như Nhung nói " Anh nhìn cái gì ? " ?
    Bàn chân
    Tối sầm tối sì
    Và hình như
    Hắn đang rơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii !!!


    Hắn giơ tay quẫy đạp, chẳng để làm gì khi khắp người hắn là không khí.
    Thế mà khi hắn rơi xuống nước thì lập tức....bất tỉnh nhân sự và hết quẫy đạp gì nổi!
    .........
    ..............
    ......................
    ..............................
    Phải nói là hắn không tin vào thế giới sau khi chết
    Hắn tin rằng sau khỉ chết, người ta chỉ đơn giản trở thành một nắm bụi xương vô tri vô giác.
    Thế mà giờ đây hắn đang phải làm quen với cái thực tế là mình đang đừng trên cái cầu thang máy ( hay cầu thang mây? ) mà tiến dần lên đến...thiên đàng (?!)
    Đúng như hắn dự đoán, kết thúc đoạn thang mây ( đành chấp nhận thực tế )tác giả đã sắp xếp cho hắn một cánh cổng màu vàng, bên trái là một thiên thần đang cầm một cuốn sổ trực chờ.
    Thiên thần chắc là...nói tiếng Anh nhỉ?
    - Hello! How are you?
    - How how cái gì! Tên? Tuổi?
    - Ơ ơ, Nguyễn Doãn Tuấn, 17 tuổi!
    - Mẹ kiếp, lại nhầm người rồi, đi ra đằng kia đi!
    - Để làm gì thế hả chú? - Tôi vừa đi vừa ngoái lại hỏi.
    - Để tao đỡ phải kéo mày đi chứ làm gì nữa!
    Well
    Khỏi mất công giải thích dài dòng.
    Hắn vừa ăn cái đá thứ 2 ở ngay trước cổng thiên đàng.
    Và hắn lại đang rơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii !!!
    **************************************

    Hắn loáng thoáng trong đầu có ai đang gọi mình.
    - Ooocc! - Hắn hắt ra một đống nước, toàn mùi dịch dạ dày, hix!
    Bất chấp điều đó, cô ôm chầm lấy hắn mà nức nở:
    - Tôi tưởng đã mất anh rồi, tôi gọi mãi mà anh chẳng chịu dậy gì cả...bla...bla....
    - Thang mây...cổng vàng.....thiên thần biết chửi thề.... - hắn lắp bắp.
    OMG, hắn đang bị một đứa con gái ôm, lại đang ướt sũng nữa, nguy hiểm quá! Nhưng mà....dễ chịu nữa! Bất giác hắn vòng tay ôm lấy cô.
    Hình như
    Trái tim cô và hắn đều đập chung 1 nhịp!
    Hắn vội đẩy cô ra. Khờ ơi, đến giờ mày vẫn tin vào tình yêu sao?
    Hắn nhìn Nhung, mắt cô đang nhoè lệ. Chợt nghe tim mình nhói đau. Phải chăng....
    Thôi nào, tỉnh dậy đi nào khờ! Mày là một thằng lí trí cơ mà! Mày chỉ yêu có chính bản thân mày và....
    - Xe tôi đâu?
    - Thì vấn ở trên kia!
    Hắn giật thót vội chạy vụt lên cầu. Cầu trời, bạn thân ơi đừng chết nhé, tao yêu mày nhiều lắm đấy!
    May quá, nàng xe của hắn vẫn còn thoi thóp. Mặc dù một bên yếm đã vỡ và xây sát chút đỉnh.
    - Tôi nhảy từ trên cầu xuống cứu anh mà việc anh nghĩ tới đầu tiên là chiếc xe của anh sao? Anh là loại người...bla...bla....
    << When you gone
    The rain become to me>> - Có tiếng điện thoại trong cốp xe.
    Hắn lờ Nhung đi và thản nhiên lấy chiếc di động từ trong xe. May mà hắn ko để nó trong người!
    < Anh Tuấn à? Về nhanh đi, mẹ nguy lắm rồi! >
    < Ừm, anh về ngay! >
    Hắn chẳng nghĩ gì.
    - Lên xe đi! -
    Và cô cũng chẳng nói gì nhiều.
    ....
    #2
      to0to0.l0n3ly 08.04.2009 10:36:25 (permalink)
      Ko biết hắn đã đi bao lâu.
      Không khí lạnh dần đi. Bầu trời sao dần nhường chỗ cho cơn mưa phùn ra rích. Mùi hương đằm đặm của thành phố biển hải phòng cũng dần trôi mãi về chốn xa.
      - Xuống! - Hắn ra lệnh.
      Hắn và cô đang đứng trước một dãy nhà tập thể có vẻ hơi tiêu điều. Từng hạt nước rơi từ trên hiên hòa nhịp đều đều với cảnh vật - thứ tiếng động duy nhất cô cảm nhận đ.c lúc này.
      Hắn gửi xe rồi thoáng gửi cho cô một cái nhìn. Nhung lặng lẽ đi theo hắn lên cái cầu thang tối om đầy mùi ẩm mốc.
      Hắn dừng chân ở một căn phòng còn sáng đèn ở tầng 3. Dường như đã biết trước, 1 đứa con trai tầm 16, 17 tuổi ra mở cửa cho hắn vào.
      - Ai đây? - Đứa con trai nhìn cô dò hỏi.
      - Bạn! - Hắn cộc lốc.
      Cô ngồi bên cạnh hắn, đối diện với đứa con trai kia. Không hắn lắng nghe câu chuyện. cũng không hẳn là ngủ.
      -....nghe nói rách vết mổ.....mày ko rõ?......ờ thì.....đang ỏ bệnh viện X....
      - Này dậy đi!
      Nhung miễn cưỡng mở mắt. Không tức giận gì nhiều, nhưng băn khoăn tự hỏi tại sao hắn kéo cô đi theo mà không vứt quách cô ở nhà hắn - hay ở đây cho rồi!
      Lúc bấy giờ đã là 7h15', chút ánh sáng của buổi ban mai khẽ lướt qua mái tóc Nhung, hắn cô biết rằng giờ cô đang đẹp lắm!
      - Anh To0, anh To0!
      Một cô bé tầm lớp 1 lớp 2 gì đó từ phía nhà đối diện vừa chạy vừa kêu ầm lên gọi hắn. Hắn cúi xuống nhấc bổng cô bé lên, nựng:
      - Wa, Út Kim naz, nhớ Út quá naz`! Út ngoan, đợi anh đi chút xíu rồi về mua qua cho naz'!
      Con nhóc đưa ngón út lên ra hiệu. Ngoắc tay, promise nhé!
      Rồi con nhóc lại tụt xuống từ người hắn, chuyển sang kéo tay cô thậm thụt:
      - Em nói thầm này!
      O__________O ???
      - CHị không được cướp anh To0 của Út đâu nhé! ( Ngón út )
      - Chị không hứa đâu! ( )
      Đột ngột, hàm răng sún nham nhở của cô bé ngay vào tay cô. ( O_____O )
      - Áaaaaaa, em làm gì vậy?
      - Oa oa oa !
      - Cô làm gì thế?
      - Nó cắn tui mà!
      - Nó chỉ là trẻ con thôi!
      - Hức! :-s
      Hình như...cả 2 đứa đều khóc rồi !!!
      Chả lẽ hắn chưa đủ rắc rối hay sao? T____________T
      __________________________________
      Trong bệnh viện.
      Hắn hít một hơi thật sâu thu hết dũng khí lên tiếng:
      - Cô giả làm người yêu tôi được không?
      - Lí do?
      - Thì coi như tiền trọ mấy ngày đi!
      - Lí do của anh cơ?
      - Thì đỡ phải lấy vợ!
      - Tảo hôn à? Cổ hủ thế? Mà anh cũng có người lấy à?
      - Có hay không? ( grr! )
      - Ừ thì có!
      Hắn rảo bước nhanh hơn. Đàn bà, họ luôn biết cách nhúng mũi vào mọi chuyện! ( chứ không phải do hắn lôi vào à? )
      Hắn dừng chân trước cửa phòng 438. Không suy nghĩ nhiều, hắn đẩy của bước vào.
      Trong căn phòng bệnh là mẹ hắn đang nói chuyện với một người đàn ông trạc 40 tuổi. Hắn điềm nhiên chẳng hề chào hỏi, chỉ thoáng đưa mắt lướt qua khuôn mặt mẹ mình rồi dừng lại ở người đàn ông kia.
      Người đàn ông có vẻ bối rối khi nhận được ánh mắt nửa thách thức, nửa như chờ đợi của hắn. Ông miễn cưỡng đi ra cửa, đôi lúc dừng lại như muốn nói gì, nhưng rốt cục ông chỉ trao cho hắn một cái nhìn đa nghĩa.
      - Mày thật bất lịch sự! - Mẹ hắn càu nhàu - Ai đây?
      - Dạ cháu là....bạn gái con! - Hắn cướp lời - Sao mẹ luôn bảo vệ hắn thế? Gia đình tôi đã bị hắn bỏ rơi, mẹ tôi đã chết vì hắn, hắn có tư cách gì để nhận sự kính trọng của tôi?
      Mẹ hắn đã chết? Đây không phải mẹ ruột hắn sao? Người đàn ông kia đã làm gì? Hàng loạt những câu hỏi liên tiếp hiện ra trong đầu Nhung. Nhưng cô biết việc tốt nhất nên làm lúc này chỉ là nhận lấy nụ cười từ phía mẹ hắn.
      - Cháu quen nó bao lâu rồi?
      - 4 n...à 4 tháng bác ạ! Anh ý không nói gì với bác ạ? ( Không hề chớp mắt =.= )
      - Tôi không kiếm đủ! - Hắn bắt đầu một vấn đề chẳng vào đâu - Trả trước lão 100 triệu rồi tính sau.
      - Sao mày ương bướng thế? Dù gì ông ý với mày cũng chung một dòng máu. Nếu có người nợ ông ý thì đó là tao chứ không phải mày!
      - Từng đó là đủ để chuộc lỗi à?
      Hắn quay lưng chẳng nói gì thêm, bỏ mặc mẹ hắn lắc đầu ngán ngẩm. Rồi như nhớ ra điều gì, hắn quay lại ra dấu cho Nhung đi theo.
      - Chàu chào bác!
      Nhung vội vàng chạy theo hắn, không quên trao cho mẹ hắn một nụ cười hối lỗi.
      Trước cửa phòng bệnh là người đàn ông lúc nãy. Hắn bắt đầu với nụ cười khinh khỉnh:
      - Tôi mới kiếm được 100 triệu, số còn lại tôi sẽ trả sau!
      - Tao không cần! - Lão lẩm bẩm - Tao muốn mày đi xem mặt nó!
      - Tôi đã nói rồi, tôi không phải con ông, tôi sẽ không chịu sự sắp đặt của ông! - Hắn sừng sộ.
      - Nó rất xinh, ngoan mà lại học giỏi nữa, rồi mày sẽ thích nó! - Ông cúi gắm mặt xuống.
      - Thôi đi! - Hắn gầm lên.
      Hắn thở hắt ra, gương mặt dần dịu lại. Hắn đưa mắt nhìn về phía Nhung:
      - Bạn gái tôi!
      Lão đàn ông thoáng bối rối. Nhưng phút chốc lại trở nên bình tĩnh đáng ngạc nhiên. Ông nhìn thẳng vào hắn:
      - Mày vẫn nợ tao?
      - Phải! - Hắn thừa nhận.
      - Vậy ít nhất mày phải nghe tao một chuyện! - Ông cười - Như mày nói đấy, trên đời chả ai cho không ai cái gì cả!
      - Còn tuỳ vào cái ông muốn!
      - Tao muốn mày học trường Đặng Phong!
      Hắn suy nghĩ. Không hiểu lão muốn gì. Dù sao thì giờ cũng chưa vào năm học. Hắn cũng chẳng phải loại lưu luyến trường lớp. Và hơn hết hắn không muốn nợ lão.
      - Ông sẽ lo thủ tục!
      Hắn kéo tay Nhung ra khỏi bệnh viện.
      #3
        to0to0.l0n3ly 08.04.2009 10:37:51 (permalink)
        Nhung thoáng nở nụ cười với ánh nắng rực rỡ.
        Vu vơ. Làn gió nhẹ đùa mái tóc. Lãng đãng trôi hoài. Chẳng nhớ mà như đã quen. Như kí ức xa....
        - Anh không phiền chứ? - Nhung khẽ nép mình vào đôi bờ vai hắn.
        Hắn chẳng nói gì, dõi ánh nắng về những giọt nắng miên man, lại nghêu ngao bài ca nào. ( hắn thích hát thật ^^, tội nghiệp N )
        Hắn dừng xe trước một khoảng hồ rộng. Những hàng liễu lác đác toả xanh vợi. Mặt hồ xanh. Bầu trời sau cơn mưa cao vợi. Dường như thủ đô Hà Nội đã trôi mãi về phía xa xăm.
        - Chỗ trốn bí mật! - Hắn cười.
        Hắn nằm dài. Từng đợt hoa sữa được làn gió cuốn đi, mang theo ngọt ngào nào là hoài niệm.
        - Chuyện của anh thế nào?
        - Chuyện gia đình hả?
        - Ừm!
        Và hắn kể. Cả những lời tâm sự như đã giữ từ lâu lắm. Để giờ đây được hắn thả trôi nơi xa mãi bầu trời. Cuốn hết đi những kí ức buồn vui.
        Gia đình hắn vốn có ba người. Mẹ hắn rất hoàn hảo, bố hắn là người xấu.
        Một ngày bố hắn gây thù hằn với một băng ****. Gia đình hắn bị trả thù, mẹ hắn chết trong đám cháy. Bố hắn bỏ chạy. Khi mà hắn mới chỉ 7 tuổi.
        Rồi hắn được dì Oanh - mẹ hắn bây giờ nhận vậy nuôi. Mẹ nuôi hắn vốn là người không có nhiều tình cảm thuộc loại nam nữ nhưng lại rất yêu trẻ con. Hắn là lớn nhất, và đã phải nuôi em từ rất sớm.
        - Cả hai đứa cô thấy hôm nay rồi đấy! - Mắt hắn sáng lên - Thằng Đặng học giỏi lắm! Giở đang học trong trường nội trú Trương Đình! ( còn hắn thì chả vào đâu ^^ ) Còn nhỏ Út thì chả hiểu con cái ai nữa, nghịch như quỷ, báo hại tôi suốt ngày bị hàng xóm mắng vốn.
        Hắn lại nhìn trời cười vơ vẩn. Chắc hắn đang vui. Hay cả tự hào nữa.
        - Kể chuyện của cô đi!
        - Đói rồi! :-s
        - Bất công quá! >.<
        - Đói đói đói!
        - Ừ rồi!
        Hắn đưa cô đến một quán ăn cách đó không xa. Mới 10 giờ, ngày nghỉ : hắn và cô là những vị khách duy nhất. Mà thực ra chỉ có cô thôi! ^^
        Chả thế mà hắn bỏ mặc cô rất tự nhiên chạy vào bếp.
        - Bà chủ cho vài đĩa bánh nào! - Hắn cười toe với bà chủ quán đang nặn bánh.
        - Ch...cái thằng quỷ này! Mày trốn đâu bao lâu thế hả?
        - Hỳ, nhanh dùm cháu với, bạn cháu nó đang ********* kìa!
        Bà chủ quán quay ra nhìn Nhung rồi quay lại nhìn hắn ( tiền gấp đôi nhé! ) , hắn khịt mũi nhăn nhó ( đừng mà bác ơi! )
        Hắn bê ra cơ man nào là thức của tiệm. Bánh bao , bánh gối, bánh rán,....đủ thức được hắn đặt lên bàn!
        - Nhiều không?
        - Cũng còn tuỳ! - Nhung nhún vai.
        Và câu hỏi của hắn đã được trả lời một cách hoàn hảo ( có lẽ là " hơi ít " ^^ ) chỉ sau 10 phút.
        - Ax, cô là thứ gì thế?
        - Cái thứ tối qua không được ăn gì và các tối trước đó được nuôi sống bắng mì tôm và nước lã!
        - Này, cô ăn bám tôi đấy nhé! >____<
        - Thì vẫn thế mà! ( Cười toe! )
        Hắn đành chấp nhận đi trả tiền mà hầu như chưa ăn gì, trong bụng đầy tiếc rẻ.
        - Này mua cho tôi đi! - Nhung chỉ tay vào mấy lọ bong bóng xà phòng bán bên đường.
        - Cô là trẻ con hà?
        - Mua đi!
        - Ừ ừm!
        - Quay lại hồ nào!
        Hắn đưa Nhung quay về mặt hồ cũ. Ngơ ngẩn ngắm nhìn cô thả lên bầu trời sa số mộng mơ. Hình như hắn ghét những điều lãng mạn ngốc nghếch lắm cơ mà? Sao giờ....
        - Anh đã yêu bao giờ chưa?
        - A...hả, rồi, 1 lần!
        - Tôi chưa bao giờ biết tình yêu là gì cả!
        Nhung vửa tạo nên một loạt bong bóng màu tím tuyệt đẹp. Chúng toả sáng lấp lánh rồi vỡ tan nơi góc bầu trời.
        - Tình yêu với anh là gì? - Nhung thoáng nhìn hắn rồi lại quay đi - Nó có đẹp như ngưởi ta nói không?
        Hắn thoáng trầm ngâm.
        - Ừm, đẹp! Tình yêu giống như bong bóng xà phòng vậy! Cô trao cho nó hơi ấm, nó sẽ vỗ cánh bay cao, phản chiếu ánh sáng muôn màu rực rỡ! - Hắn đưa tay đón lấy những bong bóng lướt qua nhưng không được, tất cả bay qua hắn rồi vỡ tan ra. - Nhưng nó mong manh lắm, càng muốn giữ lấy tình yêu càng trôi xa. Ngay cả khi chạm được vào nó, nó sẽ vỡ tan thôi!
        Nhung nhìn thằng vào mắt hắn. Cô muốn nói gì nhưng lại lặng thinh. Buồn vu vơ.
        - A mưa rồi!
        Cô và hắn vội vã nấp vào rặng cây gần đó. Rõ là hai đứa đều đã được dặn là không được trú mưa dưới cây to. Nhưng có lẽ việc chọn lựa có-thể-sẽ-chết với được-khô-ráo là khá dễ dàng! ^^
        Nhung run rấy trong cơn mưa chiều bất chợt ( 1 giờ trưa ở Hn mà thế đấy ) . Lạnh! Cô nép mình vào ngực hắn.
        Hắn đưa tay đặt lên người cô nhưng rồi lại dừng lại. Có lẽ hắn chưa đủ tự tin để bắt đầu một tình yêu. Nhưng cô có thể là bạn. Hăn cũng tựa vào người cô.
        Nhung có mùi hương gì dễ chịu lắm.
        Hắn chìm trong múi hương ấy cho đến khi cơn mưa rào tạnh hẳn. Cô chỉ cho hắn nơi cuối trời một cầu vồng rực rỡ.
        - Đẹp quá!
        Hắn quay sang nhìn Nhung. Phải rồi, đã bao lâu rồi hắn không được nhìn thấy điều gì đẹp đến thế!
        - Biết tất cả màu sắc được tạo từ mấy màu không?
        - 3 màu !
        - Sai rồi ! ^^!
        - Đúng mà ! >.<
        - Là 4 màu!

        #4
          Chuyển nhanh đến:

          Thống kê hiện tại

          Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
          Kiểu:
          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9