NỢ GIANG HỒ thái san
thaisan 11.04.2009 15:44:11 (permalink)
NỢ GIANG HỒ
thái san
 
 
Gian hàng net của đứa em mở cửa đã được gần nửa năm. Phải chạy vạy xin xỏ vất vả mãi mới được cấp phép làm đại lý cho bưu điện huyện TN. Còn chưa nói xin đểu, kiếm cách phạt vì cho người cài đến trước xem phim đồi trụy sau đến bắt mất gần chục triệu mới hoàn hồn.
Bỗng dưng ông bố ngồi trên máy gần cửa chính, sát ngay chỗ dựng xe của nhiều khách trẻ sử dụng máy cho nhiều phương tiện. Nhưng có lẽ cho lũ trẻ chát chiếc thì nhiều, cũng đôi đứa game như Võ lâm truyền kỳ, countrike, half life, com bat hay vài loại trò chơi thông dụng hấp dẫn trong hai lĩnh vực trên máy hoặc online. Thời gian này người VN cũng ít người biết về máy tính, tuy chỉ những có Việt kiều thường giao lưu với nhau để xin tiền hoặc cấp viện thì nhiều, hay những anh chị mới lớn còn đang mới tập tọe tình ái ta gọi là tuổi (teen) như trên màn ảnh tivi thường làm gương xấu thì nhiều.
Nói thực thời đại truyền thông bao la vô tận. Tuy nhiên chẳng ai cố ý tạo ra cách chơi lý tưởng, dậy bảo, dựa vào và hướng dẫn con em mình đi đúng theo đường học vấn dù chỉ lấy một chút ý tưởng hay hướng dẫn hoặc đặt ra lấy những điều khuyến học trên, trong chương trình của mạng. Thực tiễn lại khác. Mục đích chúng vừa khai thác tiền và cố tình tìm những đứa bất hợp tác, bất bạo động thì gông cổ ngay tại trận, chưa nói đến những người hiền, có tâm huyết với đất nước nhưng không vâng theo khuôn thước quá độc tài của chúng, chưa nói đến những thằng thấy lợi trước mắt. Lại hay cố quá tin vào những đồng chí đã bị đã bị mất chức vì sa đọa hoặc bị thất sủng điển hình lúc này như chàng c/a đang theo thầy khi được thầy cứu thoát, sau ngay đó vấp vào chuyện nổ súng tại trạm thu phí trên lộ năm mươi mốt, lối đi Vũng tầu ĐN. Họ tin rằng chúng vẫn còn chính phẩm N chuyên chính.
Tôi cũng thường chú trọng phụ coi nhà cho con, cũng vừa online cộng tác với bạn bè dăm ba câu chuyện ngắn, thảng hoặc dăm bài thơ con cóc, kỷ niệm, hoang đàng, chẳng đầu, đuôi, xuôi, ngược chi. Từ thời xửa xưa.
 
Thôi thì cũng được.
Thời này xuất hiện những băng trộm cắp vặt hay có thể từng băng nhóm, chẳng thể nào tránh chúng. Có thể bởi vì đói quá và chẳng chịu lam làm, còn theo bọn du thủ du thực.
Thường thì chúng (các xếp tiến sĩ dởm) hay dựa vào câu giải thích “sự suy trầm kinh tế thế giới” để tỏ dấu hiểu biết. Có khi có cả con mình trong bọn không chừng.
Có thể cái lỗi do người lớn chưa tạo nổi cho chúng những phong cách sống thành người vì bao câu truyện trên truyền hình, trong net hoặc thực tế làm chúng làm băng hoại hầu như toàn bộ cả đến hai ba thế kỷ đời người không chừng còn hơn như: yêu, nằm, đẻ hoặc phá và nếu còn là nuôi và chăm sóc con rồi mù đi. Thí dụ như quanla.com, tinhdonphuong.com hay vanganh.com, còn bẩn thỉu như mekiep.com, con chim... hoặc còn nhiều nhưng đó là đại để thực tiễn.
Và ta chỉ trách nhà cầm quyền làm chúng sa đọa theo hay cũng tiếp nối cha anh đi tiếp con đường lừa gạt. Nhưng chính là để chúng lớn lên, và vì nọ kia dễ bảo thay vì dùng tôn giáo, nghĩ sẽ chiến thắng hơn và không bị theo đuôi này nọ.
Nhưng cho đúng chích sách đó hướng dẫn chúng gần với sa đọa cùng lúc với các cán bộ như đa số người lãnh đạo ấp, xã, phường, huyện v..v…
Đồng lõa với chúng là chính quyền, được thì chia chác, thua thì thằng nào làm thằng đó chịu còn không bèn phải chạy chữa.
Sáng trễ hơn mọi hôm, vẫn ngồi chỗ cũ. Vừa quay qua, chẳng thấy ai hơn chỉ có một thằng bé khoảng mười sáu. Chợt trong nhà có tiếng kêu to:
-Chết, và lấy xe chạy bán sống bán chết qua đường, ngay ngã ba lúc đèn chưa đỏ, nhìn theo thấy quá nguy hiểm. Tuy nhiên vẫn chẳng đuổi theo nổi chúng.
Lúc này mới rõ hẳn câu chuyện. Có tiếng nói to, hình như của Nghé hay Huân gì đó:
-Nó đoản mất xe rồi, của bác 3073. Lúc đó là mười hai giờ trưa.
Tôi quay ra thấy mất chiếc xe, chỉ cách mình nơi tôi ngồi khoảng với tay, mà lại chính là xe của người coi, tôi còn đang ngồi đó. Bèn đứng dậy điện thoại cho vài trạm chận dùm số xe.
Nhưng khi xong và tìm thấy chiếc xe wawe đỏ ngay tại Bệnh viện nhi đồng ĐN, lúc đó là mười bốn giờ ba mươi. Thằng béo kể:
-Chúng chạy theo lối vườn xoài khu du lịch có đà điểu thẳng đến ngã ba Thái lan, tuy chỉ cái dở là chưa thay bảng số khác, và để rồi quay trở lại BV nhi ĐN đến chỗ gửi xe.
Vừa buớc chân chưa tới cửa nhà vào tiệm net của em, thằng béo, thằng anh ruột đã nói:
-Chúng chuồn thật nhanh qua tường của BV, tôi thầm nghĩ:
-Sao nó lại biết chúng chuồn qua tường. Những câu này lưu giữ trong  tôi hoài. Cho đến ngày chính bản thân đến nhà bố, mắt năng mắt vược nói một cách hỗn láo chẳng coi ai ra gì khi vừa nhìn thấy cả bố lẫn mẹ ngồi đó:
-Nhà này là nhà của tao.
Đây là một hành động vô ý thức, và nói thẳng là vô giáo dục, hoang đàng trắc nết. Tôi là bố vẫn im lặng. Có tiếng gây gỗ phía sau.
Vài phút sau đứa em gái vừa bước vào nghe thấy tiếng xoảng và tiếng kiếng vỡ rơi trên nền xi tôi biết rõ chính nó đã đấm vỡ cửa kiếng, tôi vừa cho người đến làm một gian phòng chuẩn bị đám cưới cho thằng con trai em út của nó. Tôi vẫn im lặng cho đến khi chính thằng béo bước chân ra lấy chiếc xe đỏ quay của mình chuẩn bị đi. Tôi nhìn rõ cánh cửa phòng mà tôi vừa làm.
 
Chiếc xe, con vợ mới mua và kèm theo thêm cả chiếc điện thoại di động mới. Đây là nỗi buồn phiền vô ngần của chính bản thân nó. Nó phải sự ngấm ngầm đau khổ này cho đến khi nào chẳng tùy thuộc vào tiền bạc do chính vợ nó làm ra, nuôi con, nuôi chồng.
Tuy nhiên nó vẫn phải gánh chịu sự việc này cho đến khi tự xin việc nơi khác, trước là đỡ phiền hà vì chạm tự ái, sau là không bị ức chế nữa và mất hẳn ý cho ăn nhờ ở đậu.
Tuy nhiên ai cũng biết, chính bản thân nó nhiều kỷ niệm trong công ty hiện thời vợ nó đang làm, lại nữa chính nó phải lo cho chính vợ vào chỗ làm hiện tại tuy nhiên việc ăn nhờ ở đậu vẫn không thuyết phục.
Hôm vợ nó sanh thằng sau, bà xui gái tò tò xuống xe vào nhà tôi tiện thăm, bà cũng ôn tồn nói vừa lôi bọc giấy trong túi:
-Tui cũng chuẩn bị cho nó đi sanh nè anh hai.
-Chuyện sanh đẻ là thiên nhiên mà của chúng mà thưa bà.
-Mình là mẹ, tui nhưng không chẳng làm ziệc gì cũng nên giúp đỡ chúng chứ anh hai.
-Thế thì còn ai bằng nữa hả chị.
-Ôi còn sống ngày nào mình dất dả với cháu con là lẽ thường tình thui mà.
-Bà quá tốt với chúng, nhưng chúng chẳng được như bà nghĩ đâu.
                                                                 oOo
 
Chiếc xe vừa tìm được ở BV cũng về đến. Và còn kèm theo khoảng ba tên mặt mày không sáng sủa dẵn vào nhà cho. Lúc đó chiếc xe chưa đăng ký hẳn hòi.
 
Bị ức chế.
Khi chiếc xe vừa dẫn về. Bốn mắt nhìn nhau. Có lẽ chính lúc này tôi là bố mới hiểu và tự nói với mình:
-Phải nợ giang hồ.
 
Thoáng là tôi cũng đã biết, vì chẳng thể nào có đầu bài thì tức là đề tài của câu văn chứ.
Vài tháng sau cú phôn vào cho em gái gần trưa. Cả hai vợ chồng lận đận chạy vào xem anh lớn đang oai lắm kêu cái gì.
Chẳng có đám và chẳng thấy mời hay báo cho biết sự gì. Chủ nhà tức thằng béo đã cất tiếng ra vẻ:
-Đi qua kia càfê. Một câu nói có vẻ ngượng ngạo.
Thằng em rể biết sẽ phải chi trả món càfê tuy nhiên lúng búng chưa phát âm ra khỏi miệng cùng bước qua đường.
Trả nợ đời.
Trong trí đứa em suy nghĩ mông lung về xe của vợ mình mà ông anh quí mến mới thu lại đưa về.
Bà chị ở nhà với em chồng chuẩn bị món ăn, bánh bèo, bánh xèo, rau sống, và dọn ăn khoảng chừng nửa tiếng, chồng và em về tới xách hai tay mấy chai bia. Cả hai cùng bước vào bàn ăn, ngay giữa nhà trong đã lau sạch và ngồi ngay xuống đất. Lấy trịch anh vẫn nói:
-Mặc kệ chúng đi mình đi ra quán kia.
-Vâng rồi cùng bước qua đường. Khi về gần tới nhà. Đứng nhìn thằng cháu tức con anh vợ đang đưa chìa khóa cho một người mà mình cũng chưa chào nói với nhau câu nào bao giờ. Tuy nhiên cũng mặc kệ vì chỉ sợ mích lòng anh ba.
Chiếc xe có người vừa lái vượt qua mặt người chồng tức đứa em rể chẳng hề hỏi hay nói gì cả, vì bản chất nó ít nói.
Một lúc sau mới nói:
-Anh đó mượn xe đi dâu vậy anh ba?
-Nào sao biết được.
Thằng em rể bước vào nhà đi ra sân sau, nhìn thung lũng của khu đất căn nhà cũng có cảm giác chủ căn nhà như thế nào ý mà chưa nói thành lời, tuy nhiên phận là em được chấp nhận từ miệt ngoài vào đến đây có được một ông anh cũng đáng tiền nên chẳng cầu chi thêm nhưng vẫn đôi lần tự hỏi về khu đất của căn nhà ông anh chưa được tự trả lời thỏa đáng. Những câu hỏi đặt ra như cha mẹ chưa tiếp tay xây dựng hay trợ giúp gì cho sự an cư của anh chị chăng.
Những băn khoăn cứ vướng mãi trong đầu. Vậy từ chuyện này ta có thể đánh giá người anh được không.
Có thể tuy nhiên chưa biết đường lối nó lan man từ chuyện tình cảm trong vợ và chồng người anh mà ra chứ lẽ không. Thế rồi thằng em rể lặng thinh cũng giống như dân chúng tỉnh Kiên giang đang bị lũ “xã hội chủ nghĩa đen” đang hoành hành.
Bao gồm muốn chiếm đất mất chỗ an cư thì sao dân chúng lạc nghiệp.
Mất công việc thì đói rét.
Mất lạc nghiệp thì dân chúng hết lực chống đối bèn phải vâng lời.
Cái này chính quyền có tội với nhân dân hay không.
Và chính là ai chịu trách nhiệm này giống như bọn diệt chủng vậy.
Thế là mất biến xe giống như cài đặt, thế có chết không kể từ hôm đó.
Hai đứa ngồi ở ngay nhà anh ba chờ đợi xem xe có về không và mất bóng cho đến chiều tối. Mặt tiu nghỉu.
 
Theo lẽ nợ giang hồ sẽ phải trả thôi tùy sớm hoặc muộn.
 
 
thái san
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.04.2009 15:51:05 bởi thaisan >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9