NHỮNG BÓNG MA VÔ HÌNH
Emvatoi 13.05.2009 05:58:19 (permalink)
0
NHỮNG BÓNG MA VÔ HÌNH (INVISIBLE GHOSTS) By Josh Stallings
" Cháu có biết người ta sẽ cảm nhận như thế nào khi tự do, lão muốn nói hoàn toàn tự do? " lão già có mái tóc bạc hỏi Jamie khi họ đang nhìn về phía cái hồ lớn phủ đầy băng. Những gợn sóng bi đông đặc trong những khối pha lê như đang vỗ vào nhau trong yên lặng và bất động. Cô kéo những mảnh rách còn sót lại của chiếc áo len mùa đông cố chống lại cái rét thấu xương. Đã lâu lắm rồi cô không còn cảm nhận được cái ấm, một cái ấm theo đúng nghĩa của nó. Nép mình ở đáy toa tầu, cô không thấy lạnh nhưng cũng chẳng thấy ấm. Và cô thả hồn lang thang theo câu hỏi của ông lão. Tự do ư, có phải cô đang tự do? Cô đã bao giờ tự do chưa? Mười sáu tuổi cô đã phải bỏ cái nơi mà cha cô gọi là gia đình. Nhưng hai năm lang bạt dường như chưa giúp cô thoát khỏi ông ta. Mỗi khi làm gì đó, cô nghe tiếng của ông vọng lại trong đầu với những lời đay nghiến. Khi cô bé đang theo đuổi chung quanh cái từ "tự do", lão già nhìn cô với cặp mắt đùng đục, đôi khi ngước lên rồi lại cụp xuống chờ đợi.
"Không." cuối cùng cô bé cũng trả lời. “Cháu không biết cảm giác ấy như thế nào cả."
" Cháu không biết vì nó chẳng giống cái gì cả." Lão nói, một tia sáng loé lên trong mắt lão. " Cháu có nghĩ là loài cá cũng quan tâm đến vũng nước chung quanh chúng không?"
" Chúng chỉ quan tâm nếu chúng bị kẹt trong khối băng chết tiệt đấy thôi."
"Chính xác." lão nói với một nụ cười ấm áp khiến cô bé thấy mình như cô học trò giỏi được khen. " Thật sự nó là những song sắt, nói đúng hơn là những cái phía ngoài những song sắt giúp cho người tù xác định thế nào là tự do. Cháu hãy giúp lão kiếm một chỗ ấm hơn, lão sẽ kể cháu nghe một câu chuyện, một câu chuyện mà lão biết là cháu sẽ hiểu."
Có lẽ cách ông lão chui ra toa xe mục nát, vịn lan can và loạng choạng trong mù loà làm cô bé thấy thương, cô muốn bảo vệ lão. Cũng có thể là những cử động chậm chạp và sự cô đơn đã làm cô bé mủi lòng. Ôm lấy tay ông lão cô bé dẫn lão đi trên con lộ trống vắng và lạnh lẽo đến một ngôi nhà bỏ hoang mà cô bé đã gọi là nhà trong suốt cả tuần nay.
Một bức tường gạch cao và căn nhà đổ nát che cho khoảng sân không bị cái lạnh ùa vào. Cô bé nhóm lửa từ những miếng gỗ bỏ đi, gỗ được xếp cao hơn thường ngày. Ngọn lửa nhỏ trong hiện tại không cuốn hút cô mà chính là ước muốn khám phá những điều bí ẩn. Hôm nay cô muốn ấm và cô muốn người khách già cùng ấm. Gỗ đã bén lửa bốc lên cao làm không khí chung quanh họ trở lên ấm áp. Ánh sáng của ngọn lửa liếm vào căn nhà gạch đổ nát, soi sáng đám cây thường xuân mải mê ngủ chờ mùa xuân. Nhìn lên cô thấy bóng của chúng cao như những con vật khổng lồ đang khom xuống bảo vệ cô và lão già. Cảnh vật làm cho cô thấy mình có ý nghĩa hơn, hình như cô đang thật sự tồn tại. Trên đường phố, nhiều người thậm chí còn từ chối ngay cả cái nhìn của cô như thể cô là một bóng ma thật sự. Ngay thằng bé đánh xe đang phì phèo điếu thuốc ở cuối đường cũng đã ngoảnh mặt đi như thể đó là cái nó phải làm trước sự rách rưới của cô. Cô lợi dụng sự khinh bỉ của người đời để kiếm sống, như sáng nay cô đã ăn trộm một hộp súp thịt ở góc chợ.
Lão già nuốt lấy nuốt để miếng súp trong hộp sắt, súp dính cả vào bộ râu trắng khiến cô bé tự hỏi không biết lão đã nhịn đói từ bao giờ. Trên đường đi cô đã gặp nhiền gã bợm rượu, những người bỏ cả cơm để đi tìm cái hoang lạc tê cóng của rượu. Cô bé không hề thương hại những kẻ này. Sự khác biệt giữa họ và cha cô trong những cơn say khủng khiếp chỉ thuần tuý là sự khác nhau về mức độ nghèo và giầu. Nhưng lão già này, lão đã làm gì để phải gánh chịu sự trừng phạt khắc nghiệt đến vây?
Lão già ngả người ra sau. Thả chiếc hộp rỗng vào ngọn lửa đang bùng cháy làm nó đen sạm lại, lão nhắm mắt lại. Jamie nhìn lão một lúc lâu. Lão ngủ chưa vậy? Nếu lão ngủ, cô bé mong lão đang mơ những giấc mơ an bình, không như cô phải gánh chịu các giấc mơ hãi hùng.
"Lâu lắm rồi ở một miền đất huyền thoại thuộc Los Angeles có một cậu bé." Lão nói, mắt lão vẫn nhắm. Lão nói với giọng của một người toại nguyện. " Cậu bé này có rất nhiều ước mơ-những ước mơ ngu ngốc, người ta bảo với cậu ấy vậy. Cậu bé nghèo, hàng xóm cũng nghèo. Có nhiều cái mà cậu ta chẳng bao giờ có thể có được. Cháu có biết không, cậu bé đã đọc rất nhiều trong thư viện công cộng và trong những trang sách, cậu bé tìm thấy thế giới mà cậu mơ ước. Một thế giới mà người mẹ không phải giặt đồ thuê, người cha không phải cùng lúc làm đến hai việc để đến chủ nhật ông mong được nghỉ ngơi. Cậu bé thấy thế giới đó là một sân khấu và cậu muốn trở thành một vai diễn, không phải một diễn viên vô danh mà thụ một vai quan trọng. Năm mười sáu tuổi cậu bé tham gia quân đội. Yêu cầu nhập ngũ thật đơn giản với vài câu hỏi lấy lệ. Họ đang cần những xác chết để nhét đầy vào những cỗ quan tài đóng sẵn sau đó gửỉ trở lại cố quốc từ xứ sở Triều Tiên xa xôi. Chiến tranh thật sự lạnh lẽo và ác nghiệt nhưng không phải chỉ có sự nguy hiểm. Cậu bé đã nhận ra một sự thật đáng buồn, cậu không phải là người thụ vai chính mà cậu ta đang đóng vai một vai vô danh trong một bi kịch mà người viết nó là những ông tướng và những nhà chính trị. Cậu ta cố gắng chia sẻ điều này với những người lính khác nhưng với chiến hào đá sỏi và lạnh lẽo cần phải đào và những cái chết rình rập ở ngọn đồi kế bên làm họ không còn muốn nghe những gì cậu ta nói. Cuối cùng thì hoà bình cũng được lập lại, chiến thắng đã được công nhận và cậu ta được về lại quê hương. Tìm kiếm mãi cậu cũng kiếm được một công việc ở một hãng tầu hàng chạy bằng động cơ hơi nước. Cậu làm việc quần quật hàng giờ vặn những bu lông hay tra mỡ vào các bánh xe cố gắng duy trì con tầu mà đáng lẽ ra nó đã được cho nghỉ hưu từ lâu. Lúc cậu làm việc, cậu thấy những người thuyền trưởng đi xuống buồng lái và cậu thấy lửa cháy trong tim mình. Cuối cùng họ là những diễn viên chính của vở kịch về những con tầu. Và cậu ta là..." Lão già bật ngồi dạy nhìn Jamie với cặp mắt mờ đục.
"Diễn viên vô danh tiểu tốt" Jamie nói, nỗi buồn rót đầy vào lòng cô bé. Ngọn lửa đang chết dần, cô bé cho thêm một ít gỗ với hy vọng cái bóng cao lớn kia sẽ trở lại để cô biết rằng cô thật sự đang tồn tại.
"Ai cũng hiểu điều đó." Lão nói và cười như thể người cha cười với con gái. Nụ cười làm cô bé cảm thấy tự hào. Một thoáng yên lặng làm cả hai cảm thấy thoải mái. Jamie rút một thanh gỗ và cời than ra khỏi đống lửa, cô nhìn những đốm lửa lấp lánh bay lên trời. Phía trên, trời đã quang mây tự khi nào để lộ một tấm thảm đầy sao lấp lánh. Khi cô nhìn xuống thấy lão già đang nhìn chằm chằm vào đống lửa, hình như lão không còn biết bản thân lão đang nghĩ gì.
" Cái gì đã xảy ra với cậu bé, cháu muốn nói... lão biết không..." cô bé hỏi một cách không mấy lịch sự. Cô thật sự muốn biết như thể cô đã tìm được một con người đã trải qua những gì cô sẽ trải và chỉ cho cô hướng đi trong cuộc sống.
" Cậu bé đó? Cậu ấy già đi" Lão nói không một chút đau đớn. "Cậu ấy thấy thế giới mơ ước của cậu nhưng mắt cậu lại cột chặt lấy những điều buồn phiền của số phận, cậu ta chỉ là một vai diễn trên sân khấu của những bi kịch mà thôi. Và một ngày nọ cậu không nhìn thấy gì nữa, không phải theo nghĩa bóng, mà thật sự thời gian đã lấy đi cặp mắt của cậu. Cậu ta không thể đọc những quyển sách cậu ta yêu thích. Cậu ta không còn nhìn thấy các nhân vật chính, cả nam và nữ, đang đóng những vờ kịch xung quanh mình. Cậu ta buộc phải nhìn vào chính bản thân mình. Cháu có biết cậu ta thấy gì không?"
" Sự cô đơn?" Cô bé trả lời mà không cần suy nghĩ.
" Không, không phải cái đó... Cậu ta đã thấy gì? " Ông lão đang cố ép cô bé trả lời. Cô bé không cảm mình là một cô học trò xuất sắc nữa. Lão đã lừa dối cô khiến cô lại cảm thấy mình thật xuẩn ngốc.
" Có trời mới biết cậu ấy thấy cái gì, cậu ấy mù mà?" Cô bé nổi cáu với lão già với một chút tiêc nuối vì đã chót cho lão ăn phần súp của mình.
" Nhắm mắt lại và nói cho lão biết cháu thấy cái gì nhé."
Cô bé làm theo lời lão nói. Nhưng cô lại thấy mình thật ngu ngốc và cô mở mắt ra ngay. " Không có gì, đúng không? không gì cả?"
"Nhắm mắt lại lần nữa, nhắm mắt lại....đi nào... cố gắng lên."
Cô không biết bản thân cô đang muốn làm ông lão già hài lòng, muốn lão tự hào hay là muốn lão cười và cô bé từ từ nhắm mắt lại. Họ ngồi trong yên lặng một lúc lâu, lão già nhìn chằm chằm vào ngọn lửa bập bùng và cô bé với đôi mắt nhắm chặt. Thoạt đầu cô bé thấy ngọn lửa đang nhảy múa phía trước, bên kia màn đen nhưng sau đó cô thấy mình trôi đi. Cô thấy nông trại nơi cô lớn lên, cô thấy con chó già lông đỏ mà cô hằng yêu quý. Cô thấy mình đang ở trong mệm trắng tinh trôi bồng bềnh và mẹ cô ta đang nhận chiếc áo sơ mi từ tay cô ta. Cô thấy cô khi còn bé đang ngủ gác đầu lên đùi mẹ. Trôi mãi xuyên thời gian, cô nhìn thấy những mảnh đời của mình, những ngày cô đã từng sống. Mở mắt cô cười với lão già.
" Cậu ấy đã nhìn thấy chính mình." Cô bé thì thầm.
" Đúng rồi, cô bé thông minh lắm! Cậu ấy đã nhìn thấy chính mình. Những phút giây tuyệt vời mà cậu biết mình là diễn viên chính trong câu chuyện huyền thoại về chính cuộc đời cậu." Lão già không kìm nén tiếng cười, phá lên thành tiếng. Mắt lão nhấp nháy và nhảy múa, sống động. Jamie thấy mình đang cười, tiếng cười lần đâu tiên sau bao nhiêu năm vắng bóng. Trong tiếng cười đó cô thấy sự trống trải được khoả lấp, cô thấy mình sống lại.
Khi ánh sáng mờ nhạt của buổi sáng bắt đầu, cô bé tỉnh dậy. Ngọn lửa đã tàn và giờ chỉ còn tro bụi. Cô nhớ cái ấm đã sưởi cho hai tâm hồn. Cô đến bên ông lão lay ông dậy, chạm phải khuôn mặt lạnh giá của ông cô biết là ông đã chết. Quỳ bên cái xác ông mà lòng cô nhẹ tênh. Ông lão đã tìm ra được cái mà bao người khác không bao giờ tìm ra và bây giờ thời gian của ông đã qua. Cô bé hôn lên đôi má xám xịt của ông, vuốt lọn tóc loà xoà trên chán ông. Lấy một cục than từ đống lửa, cô bé đi đến bên bức tường gạch nguệch ngoạc dòng chữ lớn " Ngôi sao Jamie đã từng ở đây"

Dịch bởi Lê Đức Niêm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.05.2009 02:12:38 bởi Emvatoi >
#1
    Ct.Ly 19.05.2009 16:29:45 (permalink)
    #2
      randy1113 11.06.2009 14:14:36 (permalink)
      0
      hay đó mình chưa bao giờ nhìn thấy ma cả
      #3
        Chuyển nhanh đến:

        Thống kê hiện tại

        Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
        Kiểu:
        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9