TRÁI TIM MÁCH LẺO
khungmedichthuat 17.05.2009 21:04:32 (permalink)
0
EDGAR ALLAN POE
             (Mỹ)
 
TRÁI TIM MÁCH LẺO
 
 
       Đúng vậy, tôi rất dễ bị kích động nhưng tại sao bạn lại nghĩ tôi bị điên? Bệnh tật đã mài sắc các giác quan của tôi, chúng không hề bị phá huỷ hay bị mài mòn. Trên tất cả là sự lắng nghe nhạy bén. Tôi nghe được tất cả mọi thứ trên đời, kể cả ở dưới địa ngục sâu thẳm. Làm như thế nào ư? Tôi điên hả? Hãy thử lắng nghe và quan sát dưới một góc độ thật nhẹ nhàng. Có như thế thì tôi mới có thể kể lại toàn bộ câu chuyện cho bạn được.
    Đó là điều không thể khi nói cái cách mà kế hoạch đầu tiên đã xâm nhập vào bộ não của tôi như thế nào. Nhưng một lần hình thành là nó cứ ám ảnh tôi mãi suốt cả ngày lẫn đêm. Vấn đề này không đáng để quan tâm, và cũng không cần phải phản đối. Tôi đã yêu ông chủ! Ông ấy không bao giờ đối xử tệ bạc với tôi, không bao giờ ném cho tôi một sự sỉ nhục. Đương nhiên, của cải của ông ấy tôi cũng không màng đến. Tôi nghĩ điều mà làm cho tôi say đắm ông ấy chính là con mắt. Vâng, chính nó đấy. Một trong hai con mắt ấy trông như con mắt của loài chim kền kền. Một màu xanh nhạt được phủ một lớp sương mỏng bên ngoài. Bất cứ khi nào con mắt ấy nhìn tôi, tôi đều cảm thấy máu trong người dường như lạnh hơn, và sự tàn nhẫn của tôi như được tăng lên gấp bội. Điều đó đã dẫn tôi đến một quyết định, một quyết định cũng tàn nhẫn chẳng kém. Đó là lấy đi cuộc đời của người đàn ông này cũng là giúp tôi giải thoát mình khỏi con mắt ấy mãi mãi.
    Đã đến lúc! Bạn vẫn cho rằng tôi bị điên, một người điên không biết gì! Nhưng đáng lẽ ra bạn nên nhìn lại tôi, nhìn lại những gì mà tôi đang bắt đầu làm. Bằng một cách khôn ngoan tôi tiến hành công việc với sự giả dối, sự thận trọng và sự lo xa hết sức có thể.
 Tôi không bao giờ đối xử tốt với lão ấy hơn trước cái tuần mà tôi giết lão. Và mỗi tối, lúc nửa đêm, tôi đều vặn chốt cửa và mở nó một cách nhẹ nhàng làm sao chỉ lọt vừa đủ cái đầu của tôi. Sau đó, tôi liền tắt đèn. Không còn một chút ánh sáng nào tồn tại thì tôi mới bắt đầu chui vào. Ồ, có lẽ bạn sẽ cười và cho là chuyện hoang đường. Tôi đã di chuyển thật chậm, thật chậm để chắc chắn rằng giấc ngủ của lão không bị dở dang. Phải mất một giờ đồng hồ tôi mới có thể lọt vào và nhìn thấy lão đang ngủ. Liệu một người điên có thể làm được những điều khôn ngoan như thế không? Một cách cẩn thận, tôi vặn đèn lên, từng tí, từng tí một. Chỉ cần một tia sáng đủ để nhìn thấy con mắt ấy. Và tôi đã làm điều này những bảy đêm dài, đúng nửa đêm. Nhưng lần nào cũng đều như vậy, con mắt ấy luôn luôn nhắm. Tôi không thể làm bất cứ điều gì vì đó không phải do lão làm tôi phật ý mà do con mắt quỉ của lão. Cứ thế vào mỗi sáng, khi bình minh lên, tôi lại liều lĩnh bước vào phòng ngủ, lấy hết can đảm gọi ông ấy thức dậy với một giọng ngọt ngào và hỏi xem ông ấy đã trải qua một đêm như thế nào. Bạn biết đấy, ông ấy là một lão già thâm thuý, thực vậy, lão đã nghi ngờ sự có mặt của tôi lúc nửa đêm trong khi lão đang ngủ.
 Đến tận đêm thứ tám, tôi đã phần nào cẩn thận hơn trong việc mở cửa. Kim đồng hồ của tôi dường như chạy nhanh hơn thường lệ. Chưa đêm nào trước đó tôi cảm thấy sức mạnh và trí thông minh của tôi lại đạt đến mức độ tuyệt vời đến như thế. Tôi có thể nén lại vừa vặn niềm vui chiến thắng của tôi. Tôi đã ở đây, mở cửa và lão ấy không hề hay biết gì về những hành động thầm kín cũng như những ý định của tôi. Tôi cười một cách công bằng cho ý kiến này, có lẽ lão đã nghe thấy vì bỗng dưng lão cử động cứ như là bị giật mình vậy. Bây giờ thì bạn nghĩ là tôi sẽ lùi lại, nhưng không đâu nhé! Căn phòng của lão ấy quá tối (vì cửa chớp đã được khép kín, do đề phòng những tên trộm) và tôi biết rằng lão không thể nhìn thấy cánh cửa đang bị mở ra. Tôi đang cố gắng giữ nó đứng im một chỗ mà.
Tôi đã yên vị ở trong phòng, đang định bật đèn, khi mà ngón tay của tôi chạm vào công tắc thì lão bỗng nhiên bật dậy và hét lên: Ai đó?
Tôi vẫn giữ im lặng và không hề động đậy trong vòng một giờ. Trong khi chờ đợi tôi không thấy lão nằm xuống lại. Lão vẫn ngồi im trên giường và tập trung sức nghe. Vừa lúc tôi dừng lại. Đêm đêm, lão lắng nghe cái chết rình rập bên bức tường.
 Ngay sau đó, tôi nghe thấy một tiếng rên rỉ khe khẽ. Tôi biết đó chính là tiếng rên của cái chết kinh hoàng. Nó không phải là tiếng kêu của đau đớn hay hoảng sợ mà là âm thanh bị bóp nghẹt nảy sinh từ trong sâu thẳm tâm hồn khi nó bị chất đầy sự sợ hãi. Tôi biết âm thanh đó rất rõ. Nhiều đêm, lúc tất cả thế giới đã chìm vào giấc ngủ, nó lại tuôn ra từ chính lồng ngực của tôi, tiếng vang kinh khủng, sự khiếp sợ làm tôi rối bời. Tôi nói rồi, tôi rất rõ về nó. Tôi hiểu đó là cảm giác của lão già và tội nghiệp thay cho lão mặc cho tôi cười thầm vào trái tim. Lão vẫn đang nằm dài ở đấy kể từ khi có tiếng động nhẹ. Nỗi sợ hãi luôn thường trực và ngày càng lớn lên trong lão. Cố gắng vô cớ tưởng tượng, nhưng lão không thể. Tự nhủ thầm: Chẳng có cái quái gì đâu, chỉ là một cơn gió luồn trong ống khói, hoặc là một con chuột băng qua sàn nhà hay đơn thuần chỉ là một chú dế đang cất tiếng gáy. Vâng, lão ấy đang tự trấn tĩnh mình với những giả định này, nhưng lão kịp nhận ra tất cả là vô nghĩa. Toàn là sự vô giá trị, vì cái chết đang đến gần, đuổi theo và bao trùm bởi một cái bóng đen. Cái bóng ảm đạm vô hình ấy chính là nguyên nhân khiến cho lão không thể nhìn thấy, nghe thấy, cảm thấy sự hiện diện của tôi trong căn phòng này nữa.
Tôi đã chờ rất lâu và rất kiên nhẫn, ngoài việc quan sát, tôi còn quyết tâm tạo một chút ánh sáng từ cái đèn. Bạn không thể tưởng tượng một cách lén lút như thế nào đâu, rốt cuộc, một tia sáng yếu ớt đơn lẻ mảnh như sợi chỉ, bắn ra từ kẽ hở và găm đầy trên con mắt kền kền ấy.
  Con mắt mở rộng ra và sự tức giận của tôi đã lên đến tột đỉnh vì tôi đã nhìn chằm chằm vào nó. Hoàn toàn rõ ràng, tất cả là một màu xanh xám, với một sự che đậy ghê tởm ở bên trên khiến tôi cảm thấy ớn lạnh đến thấu xương. Nhưng tôi không thể nhìn thấy bất cứ cái gì nữa trên khuôn mặt của người đàn ông này hay là một con người đáng thương hại. Tôi chiếu thẳng tia sáng cứ như là một cách tự nhiên, một cách chính xác trên vết nhơ bị nguyền rủa.
Tôi đã không nói với bạn rằng sự điên rồ là do ý thức quá sắc sảo phải không? Và bây giờ tôi sẽ nói, cái đó đến tai tôi với sự trầm đục, với những âm thanh nhạy cảm giống như tiếng chạy của đồng hồ khi bị bọc kín bởi vải bông. Tôi cũng biết âm thanh đó rất rõ. Đó là nhịp đập đều đều của trái tim người đàn ông đang nằm ở kia. Nó làm cơn thịnh nộ của tôi tăng lên như là tiếng trống thúc giục sự can đảm của người chiến sĩ.
  Nhưng tôi vẫn tự kiềm chế làm sao cho hơi thở chỉ vừa đủ, giữ cho cái đèn không chuyển động. Một cách bình tĩnh tôi cố gắng làm cho tia sáng không thể lọt đi đâu được ngoài con mắt ấy. Đã đến lúc tiếng trống ma quỉ của trái tim nổi lên dồn dập. Nhịp đập mỗi lúc một nhanh hơn, to hơn chỉ trong chốc lát. Sự khiếp sợ của người đàn ông chắc hẳn đã lên đến tột đỉnh. Bạn vẫn chăm chú để ý đến tôi chứ? Tôi vừa nói với bạn rằng tôi rất dễ bị kích thích. Đúng là như vậy đấy. Đã đến thời điểm khủng khiếp nhất của đêm, giữa sự im lặng đáng sợ trong căn nhà cổ kính này, một tiếng động lạ đến nỗi làm tôi không thể kiểm soát được sự kinh hoàng. Chưa đâu, phải mất vài phút nữa, tôi đã tự kiềm chế và vẫn đứng im ở đó. Nhưng trái tim ấy đang ngày càng đập mạnh hơn nữa. Cứ như thể muốn vỡ tung ra. Và một nỗi băn khoăn mới lại chộp lấy tôi, cái âm thanh này sẽ bị nghe bởi người hàng xóm. Giây phút của lão già này đã đến! Một tiếng thét khủng khiếp, tôi ném cái đèn ra ngoài và nhảy vào trong phòng. Lão rít lên một tiếng duy nhất. Trong chốc lát, tôi lôi lão xuống sàn nhà, và gắng hết sức để cái giường nặng ấy đè lên người lão. Sau đó tôi cười một cách mãn nguyện, nhận thấy hành động này đã đạt đến mức độ mà tôi cần phải làm. Con tim đó dường như đang đập những nhịp cuối cùng với một âm thanh bị bóp nghẹt. Tuy nhiên, điều đó không làm cho tôi phải bận tâm vì nó không thể xuyên qua tường để người ta có thể nghe thấy được. Cuối cùng thì nó cũng đã kết thúc, lão già đã chết. Tôi chuyển cái giường ra chỗ khác và kiểm tra cái xác. Vâng, lão đã chết hẳn. Tôi đặt bàn tay lên trái tim ấy một vài phút để chắc chắn rằng ông chủ thế giới nhỏ bé này không còn khả năng luân hồi sự chảy của dòng sông đỏ nữa. Lão đã hoá đá. Con mắt của lão sẽ không bao giờ làm tôi phiền muộn nữa.
 Nếu như bạn vẫn còn nghĩ tôi bị bệnh thì đừng vội nghĩ như thế nữa, bởi kẻ điên sẽ chẳng bao giờ làm được những điều như tôi đã và đang làm. Dĩ nhiên là với sự khôn ngoan, tôi đã không để lộ cái thi thể ấy. Đêm đã tàn, tôi đã làm một cách vội vàng trong im lặng. Đầu tiên tôi chặt chân tay, sau đó chia những cánh tay và những cẳng chân ra nhiều phần, rồi tôi mới cắt đầu ra khỏi cái xác. Tôi gỡ ba tấm ván từ sàn nhà của phòng ngủ lên và giấu tất cả vào giữa. Tôi khéo léo đưa những tấm ván đó về chỗ cũ làm sao cho không có sự sai lầm nào để bị phát hiện. Không có bất kì vết dơ bẩn nào, không có một giọt máu nào rơi ra và đương nhiên tôi đã không hề thất bại hoàn toàn. Tôi đã quá thận trọng về điều đó. Một bồn tắm là đủ cho tất cả! Ha….ha…..  
   Lúc tôi chấm dứt công việc này thì cũng đã đến bốn giờ sáng, trời vẫn tối như lúc nửa đêm. Tiếng chuông báo giờ nổi lên, có tiếng gõ cửa. Tôi liền đi xuống và mở cửa với một tâm trạng thư thái, chẳng có gì khiến tôi phải lo âu. Ba người đàn ông bước vào, với một giọng hết sức ngọt ngào, họ tự giới thiệu là những sĩ quan cảnh sát. Một tiếng thét đã bị nghe bởi người hàng xóm trong đêm qua, sự nghi ngờ trò chơi xấu đã bị khuấy động, một số thông tin đã được trao cho cảnh sát và họ đã được uỷ nhiệm để tìm kiếm các chi tiết.
Tôi mỉm cười, chẳng có gì khiến tôi phải băn khoăn cả? Tôi mời những vị khách vào nhà. Tiếng thét, tôi nói, chỉ có trong giấc mơ. Ông chủ đã đi nghỉ ở miền nông thôn. Tôi dẫn những vị khách của tôi đi vòng quanh ngôi nhà. Tôi đề nghị họ tìm kiếm thật kĩ. Cuối cùng tôi dẫn họ đến phòng ngủ của lão già ấy. Tôi chỉ cho họ những kho báu của lão, yên tâm, không bị xáo trộn. Tự tin đã đem đến cho tôi sự nhiệt tình, tôi mang ghế đến căn phòng, và đề nghị họ ở đây và nghỉ ngơi để tránh sự mệt nhọc. Trong lúc đó, tôi đang chìm đắm trong sự chiến thắng hoàn hảo một cách trơ tráo man rợ. Tôi ngồi ở nơi đã xác định trước đó, một nơi rất thấp, nơi mà thi thể của nạn nhân đang yên nghỉ.
  Với cử chỉ của tôi thì đoán chắc họ sẽ rất hài lòng. Tôi thấy thoải mái một cách khác thường. Họ ngồi xuống trong khi đó tôi vẫn tiếp chuyện phiếm với họ hết sức phấn khởi. Nhưng chẳng được bao lâu thì tôi lại cảm thấy mình có vẻ nhợt nhạt và chỉ mong họ về sớm. Cái đầu của tôi bỗng nhiên đau buốt, hình như có tiếng gì đó cứ vang vọng mãi trong tai tôi, nhưng họ vẫn ngồi đây, vẫn nói chuyện. Cái tiếng đó ngày càng trở nên rõ ràng, tôi nói nhiều hơn để tống khứ cái cảm giác đó đi mà không thể nào….nó lại càng rõ hơn!  Mãi cho đến lúc cuối, tôi mới nhận ra cái âm thanh đó không phải ở trong tai của tôi.
  Không còn nghi ngờ gì, mặt tôi đang tái đi, nhưng tôi vẫn nói chuyện một cách trôi chảy, thậm chí giọng nói còn to hơn trước, mặc dù âm thanh đó vẫn chưa tăng lên. Tôi phải làm gì đây? Đó là một thứ âm thanh trầm đục, dồn dập tựa như tiếng đồng hồ chạy khi bị nhét trong hộp kín. Tôi thở hổn hển. Có lẽ những viên cảnh sát ấy vẫn chưa phát hiện ra. Tôi nói nhanh hơn nữa, thêm mãnh liệt hơn nữa. Nhưng âm thanh đó vẫn cứ tăng lên đều đều. Tại sao họ lại không biến ra khỏi đây nhỉ? Tôi bước từng bước xuống nhà và đi đi lại lại với những sải chân dài, cứ như là cơn giận dữ bị kích thích vì sự quan sát của những người đàn ông này. Âm thanh vẫn cứ đều đều mà tăng lên. Ôi, chúa ơi! Tôi nên làm gì đây? Mồ hôi cứ túa ra, tôi nói như điên như dại, tôi chửi thề….Tôi quay lại cái ghế mà tôi đã ngồi, và làm tấm ván kêu kèn kẹt, nhưng tiếng động vẫn nảy sinh xung quanh và tăng lên liên tục, không ngớt. Nó lại mỗi lúc một to hơn. Những người đàn ông vẫn cứ nói chuyện một cách thoải mái và vui vẻ. Chẳng lẽ họ lại không nghe thấy gì? Thượng đế toàn năng! Không…..không…..! Họ đã nghe thấy! Họ đã nghi ngờ! Họ đã biết! Họ đang nhạo báng sự khiếp sợ của tôi. Tôi đã suy nghĩ và suy nghĩ! Đúng, bất cứ thứ gì cũng tốt hơn là sự đau đớn cực độ về tinh thần. Bất cứ cái gì cũng có thể được nhưng đừng là sự nhạo báng. Tôi không thể chịu đựng những cái cười đạo đức giả được nữa! Tôi cảm thấy tôi phải thét lên hoặc là chết. Và bây giờ, lại lần nữa… hãy lắng nghe… nó đang lớn lên dần… ngày càng mạnh mẽ hơn nữa!
“Tên tội phạm!” tôi rít lên, “ Không cần phải che dấu nữa! Tôi thừa nhận hành vi của mình”. Tấm ván bị lôi lên. “Đây… nó ở đây! Chính là nhịp đập trái tim ghê tởm của lão ấy!”
                                                                                                        dịch
 
 
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9