Thôn Nghèo... Đoạn Trường
Thay đổi trang: << < 55 | Trang 55 của 55 trang, bài viết từ 811 đến 824 trên tổng số 824 bài trong đề mục
Đoạn_Trường 15.07.2015 10:41:20 (permalink)
0
 
 
 
 
Khái Niệm Xa Xăm
 
 
Con cá hồi sa vào tiếng cười rộn rã giữa từng câu chuyện
của mỗi chúng tôi khép những không tên
từ nồi lẩu đang tíu tít
nắng thức giấc qua những táng lá bơ, lá vải
dõi theo kỹ niệm đầy lủng lẳng
trên quê hương tìm lại của anh chị Ngân+Tuấn rạng rỡ

bon bon trên quốc lộ 1 xe tuột những bí ẩn của ngày
trăng hóa bướm đêm qua, trắng bay im sẫm xuống triền núi
biển thở nhẹ lên mang tai lời yêu sinh thái
xanh xanh trong mắt nắng mơ lành lạnh
từng chú chim hải âu bay vào lòng mỗi người
cô độc đôi cánh miên di đời biển
đang tìm về đâu...

buồn ơi lo lắng trong chiếc ve gia đình
riêng tư chắt chiu từng giọt trả giá tận cùng
có bao lần chúng ta sờ đến
mà, chúng ta thản nhiên đi qua đau nhíu

bãi cát trắng hòa những nỗi đau của biển
dấu chân chưa phai giọt nước mặn
gieo xuống khái niệm xa xăm
người đàn bà gói hớn hở của ngày vào ví
người đàn ông chụp những quá khứ ngày mai
ở một góc nhỏ con cò đang đợi biển

kỷ vật bơi xa xa
những ngọn sóng gõ nhẹ nỗi đau
từ cọng rong tìm lại cọng rong
yếu đuối trong mùa hẹn không biên giới

                                    Đoạn Trường


 
Xin chào các bạn và quí độc giả "Thôn Nghèo."  Đã một thời gian khá lâu, những dòng thơ lặng lẽ tan, và giờ đây, những dòng thơ ấy hiện ra.  Chúc tất cả mỗi ngày có thêm nhiều nụ cười thoải mái.  
Đoạn_Trường 25.08.2015 11:39:30 (permalink)
0
 
 
Rất vui khi nghe tin N. Quỳnh hồi phục sức khỏe.  Ráng giữ gìn sức khỏe để có sức đọc thơ khó hiểu của Đoạn Trường hén.  Chúc N. Quỳnh luôn khang ninh. 
 
 
Ta Tiễn Đời Ta
 
 
Những giọt nước bước vào lòng thi sĩ
lá trà thơm ướp xác tuổi thơ ngây
núi cao sang, xa xa, đứng chờ mây trong nắng
phải chi, nắng hoàng hôn thả trăng vào bình minh nọ
nghĩa yêu đương thấm đầy con chữ
trong dòng thơ buổi sáng hôm nay
tách trà thi vị nặng vai hồn thi sĩ
dẫu nếm buồn có mấy tách được ai thông

hai con đường đi tìm một gia sản
bảo tàng tình yêu ai là người chiếm đoạt
mở cửa vào mới biết mình cô đơn
giữa cuộc đưa tiễn
tình miên du sương nắng
dĩ vãng còn đây sợi tóc thơm

ta bước khẽ sợ yêu đương vạn vỡ
tách trà xanh còn ươm mắt em giao mùa
những bông tuyết ngả màu rám nắng trên mùa hoa thủy tiên
em ngả mình mảnh lụa vào khung tơ
ta thêu lên những nụ hôn bội thực
phút vô tình, mũi kim đầu bao phủ vầng trăng
trăng lưu li và, ta hoán vị
và, một đời ta chấp nhận cuồng yêu

trăng đi rồi, trăng đi mãi người đi
chút sáng, chút mờ bỏ lại chút hương trên giường nhớ
tấm ra nhìn song cửa thôi miên
ta tiễn đêm, tiễn những nỗi buồn
vào cung điện em lên ngôi hoàng mẫu
nghe tiếng chào đời, ta tiễn đời ta

                                              Đoạn Trường
 
   
Trăm Buồn Lẻ Một

 
Mùa ngùi
Lắng giọt hoàng hôn
Đan tay hái những
Nỗi buồn mới quen
Miên di nỗi nhớ cài then
Nụ hôn còn ửng mí ren khi nào

Môi em
Hoán vị muôn sao
Dù anh,
Lập thể hứa khao trăng lòng
Nhóm lên tàn ánh hư không
Trăm buồn lẻ một
Chiều rông rênh chờ

                           Đoạn Trường
 
 
Anh Hùng Việt
Kính tặng các chiến sĩ đã hy sinh, các gia đình liệt sĩ, các quân nhân đã có công giữ nước. 

Nam Quốc Sơn Hà anh biết không
thuở xưa các cụ đã xung phong
tuyên thề giết giặc tại Như Nguyệt
quyết chí giữ bờ cõi Biển Đông
gương vỡ còn đâu soi dũng khí
trăng tà chẳng thể sáng non sông
làm trai xứng đáng anh hùng Việt
nhập ngũ lên đường lập chiến công
 
                                                Đoạn Trường
 
Hôm nay, Đoạn Trường xin nấu đường để bố của Loan đọc vui hén.  Một đời binh đao, những chiến công, giờ có lẻ là "Trăm Buồn Lẻ Một."
 
Xin chúc các bạn và quí đọc giả "Thôn Nghèo" tuần mới luôn vui-khỏe-trẻ. 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.09.2015 11:27:49 bởi Đoạn_Trường >
Đoạn_Trường 22.09.2015 12:13:01 (permalink)
0
 
 
Cảm Nghĩ Về Thơ
 
    Ngôn từ là chất liệu của thơ, màu sắc là chất liệu của hội họa, và cốt truyện là chất liệu của văn xuôi.  Vì vậy, thơ khác với văn xuôi qua nhiều khía cạnh.  Đọc văn xuôi để tim hiểu cốt truyện, thấy được sự diễn tiến của các nhân vật trong bố cục của câu chuyện.  Mặt khác, thơ là để nhận diện cách sáng tạo hình ảnh qua cấu trúc của ngôn từ.  Từng chữ, dù đơn sơ hoặc bác học, đã được kết nối và trở thành hình ảnh sinh động.  Từ đó, nó mở đường liên tưởng đến những cảm xúc, sự việc, hoặc những quá khứ, chứa nhiều tư tưởng. 
 
    Đa số chúng ta đọc thơ Việt truyền thống, thường thì chúng ta tìm kiếm ý thơ trước.  Lý do nầy đã bắt nguồn từ sự tượng hình của thơ ca Việt Nam.  Cái nôi của thơ Việt là thơ Lục Bát.  Thơ Lục Bát có khuynh hướng thơ văn xuôi.  Ngoài ngôn từ là chất liệu của thơ, thơ văn xuôi chú trọng vào cốt truyện.  Ví dụ như "Đoạn Trường Tân Thanh" của thi nhân Nguyễn Du, "Lục Vân Tiên" của thi sĩ Nguyễn Đình Chiểu.  Những điệu hò, điệu ru, đa phần, là từ Lục Bát kết thành.  Điệu ru mà tôi luôn luôn nhớ khi còn bé, "Ví dầu cầu ván đóng đinh, cầu tre lắt lẽo ghập ghềnh khó đi, khó đi mẹ dắt con đi, con đi trường học mẹ đi trường đời."  Nhưng ở quê tôi, ai cũng ru như thế nầy, "dí dầu cầu dán đóng đinh, cầu tre lắt lẽo gập ghình khó đi, khó đi thì mặc khó đi, con đi trường học mẹ đi trường đời."  Nó tượng hình một kiếp nghèo của người dân quê.  Hình ảnh cầu ván đóng đinh và cầu tre lắt lẽo đã phản ảnh xã hội gia cấp giữa giàu và nghèo thời bấy giờ.  Câu chuyện dần dần mở ra hình ảnh người mẹ dắt đứa con qua cầu tiêu biểu cho tình mẫu tử, và đó cũng là tình truyền thống của người phụ nữ Việt.  Trường đời và trường học tương phản nghị lực vương lên của nhân sinh.  Chúng ta thấy được tương lai nằm trong sự ăn học.  Qua điệu ru, chúng ta thấy rõ câu chuyện của cuộc đời người phụ nữ, tuy nghèo, tuy đơn độc, nhưng người vẫn vươn lên, và hy vọng vào ngày mai.  
 
    Chúng ta tuy không thích thi ca, hoặc không phải là nhà thơ đi nữa, khi học thuộc lòng những điệu ru nầy khi còn bé, nó đã ăn sâu vào trong tìm thức của chúng ta âm hưởng tổng quát về thơ.  Từ đó, cứ mỗi lần đọc thơ là chúng ta tìm kiếm ý thơ, cốt truyện của thơ.  Chúng ta âm thầm buột thơ vào trong quang gánh vô hình của khuôn khổ.  Nhiều nhịp điệu thơ, vô tình, trở thành thơ văn xuôi. 
 
    Chúng ta thường có quan niệm rằng thơ hay là thơ chứa ngôn từ bác học.  Nó chỉ đúng ở một phần trong thi ca và ở một khía cạnh đặc biệt mà thôi.  Ví dụ, nếu chúng ta có sơn hào hải vị, thì chúng ta sẽ nấu thành một bữa ăn ngon.  Đó là lẽ thường tình, nhưng nó cũng là lẽ lạc hậu và lỗi thời.  Ngày nay, nếu chúng ta xem các kênh tivi chiếu chương trình nấu ăn.  Chúng ta thấy có những đầu bếp nổi tiếng trên thế giới có thể nấu những món ăn ngon từ những chất liệu đơn giản như mựt, bạch tuột, vv.  Chúng ta đã ý thức, và xóa dần ranh giới giai cấp.  Ngôn từ không còn là từ bác học, hoặc từ đường phố.  Cách vận dụng ngôn từ để sáng tạo những hình ảnh dẫn ta đi đến liên tưởng trong liên tưởng của tư tưởng.  Đó là cách thành công trong sáng tác thơ.  Tôi không thành công khi bố cục các ngôn từ dân gian như l.., c.., đ., đ.. vào thơ.  Những ngôn từ ấy không có nghĩa là sẽ gây xúc cảm đến độc giả, khi nó được vận dụng trong sáng tác, làm cho bài thơ được linh động trong sự phản ảnh tư tưởng nào đó.
 
      Thơ không hạn chế cách tu từ và nhịp điệu.  Có một câu chuyện kể về một nhà tu.  Một hôm, có một ông thầy tu đến mé sông.  Ông ta loay hoay nói chuyện trên điện thoại cầm tay.  Ông chờ đến trưa, thì thấy một cậu bé.  Cậu bé đến gần và hỏi, "Thầy đang chờ ai vậy?"  Thầy tu băn khoăn trả lời, "Thầy chờ đò chở thầy qua sông."   Cậu bẻ mỉm cười, và hỏi, "Sao thầy không bơi qua sông?"  Rồi, cậu bé bơi qua bên kia sông.  Đến xế chiều, thầy tu thấy một trung niên đang đứng trên bè gỗ trôi từ thượng nguồn xuống.  Người trung niên hỏi, "Thầy đang chờ ai vậy?"  Thầy tu buồn thiu trả lời, "Thầy chờ đò."  Người ấy vọng lại, "để con ghé bè vào bờ đưa thầy qua sông."  Thầy tu lắc đầu.  Khi dáng người trung niên mất hút, màn đêm bắt đầu buông xuống.  Hạt sương lạnh pha nhẹ bóng đêm.  Thầy tu bị lạnh và nhiễm bệnh qua đời.  Bộ xương khô của thầy tu trở thành cát bụi.  Dòng sông ngày nào đã cạn.  Cậu bé ngày xưa đã lớn.  Cậu ấy đi qua dòng sông và không hề nhìn thấy dấu vết của thầy tu mặc dù bộ xương khô in hình bụi cát còn đó.  Đó là hình ảnh cực đoan trong thơ Đường.  Một số chúng ta không thay đổi tư tưởng, cách nhìn tổng thể của thi ca.
"còn tiếp"
 
---------------------------------------------------------------------------------
 
 
Tôi Cúi Hôn Ánh Mặt Trời Tận Hiến
 
 
Thành phố nằm im trong đêm nghe góc buồn, nhỏ
chờ hơi ấm xa xăm
còi sân ga thấp thỏm hạt sương lạ
nàng tìm tôi con đường rầy vắng
hàng cây đợi bóng mình đêm qua

chiều thở dài của gió
trăng rưng rưng trên ngực
ánh man man cánh đồng hoang trong căn phòng mùa Thu
lá xanh khát khao nắng
vàng dưới bóng môi tôi

con dế mèn đeo đuổi ước mơ nhung mượt
chờ ban mai không tên
dấu chân ruỗng mục dưới cành khô
khúc xạ nhật nguyệt tẩm hương tinh khôi

tôi cúi hôn ánh mặt trời tận hiến
núi điệp điệp dưỡng ấm núm son cổ điển
tôi lần theo đường cong của sông chảy ra biển
tan vào nàng

có bao lần hai đứa nghĩ về nơi tận cùng
khi bóng hoàng hôn đo từng centi-mét hạnh phúc
đôi môi in dấu ký ức
cơn bão xoay quanh địa cầu
hối hả tươi lại

nỗi đau xẻ ngọt đỉnh giọt lạnh
ở lại trong tôi những bước nhảy lên vui sướng
vườn hoa hồng không còn chổ trống
để thêm vào những nụ hôn chờ đợi
khi nào quả na chín dưới khuê phòng nàng...
trăng cong tỏa hoa nâu lục nhạt
cười với tôi

mặt trời ngày mới ôm tình yêu dã thú
lời nói bất lực
hai đứa nhìn xuống giấc mơ thổn thức
không tự chủ ẩn náu giữa đông đúc

                                                  Đoạn Trường
 
 
Xin hỏi thăm sức khỏe của anh Hàn Sĩ Nguyên và các bạn của anh.  Lâu rồi, Đoạn Trường không thấy anh vào "vnthuquan" nữa.  Chúc anh và các bạn hữu ngày mới luôn an vui. Biết anh thích trăng, mong rằng anh thích "Trăng Chông Chênh Rằm."
 
Trăng Chông Chênh Rằm
 
 
Thân cong dựa võng ngân hà
nhớ anh cái tuổi nôm na đợi buồn
song the ửng dáng nụ hôn
cành thương vừa tẩm ướt cồn cát xoay
đèn anh soi bóng lụa ngày
trăng em soi ánh phủi phay lá tàn

thu qua lộ mảng yếm than
lỡ rơi trên mép râu anh hững hờ
giấu buồn chung giấc cầu cơ
mắt nâu pha ánh ruỗng bờ hư không

dẫu mai dệt những ly hôn
đường khuya mới thấm trăng chông chênh rằm

                                                                    Đoạn Trường
 
... đang yêu và được yêu?
 
Vài cảm nghĩ về thơ, mong các bạn và quí độc giả bổ xung và cho thêm ý kiến.  Đoạn Trường. 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.11.2015 13:01:39 bởi Đoạn_Trường >
Đoạn_Trường 04.11.2015 13:15:50 (permalink)
0
 
 
 
 
Đắm Chìm Thuyền Tôi Từng Mảnh Vụn



Môi tôi tôn thờ hoàng hôn sẫm nâu lục nhạt
đáng yêu hơn cửa nâu khép kín
những hoa pháo nở lên môi tình nhân
giữa mùa tim tất niên
bàn tay thợ gốm nắn những trũng, đồi nhiệt đới
sờ cuối nẻo biệt ly

những ánh sao hé giữa đêm nàng
nàng cười tươi bọt biển
nổ ran trên đôi bãi cát hồng
mênh mông đọng lòng tôi

tôi ôm lòng biển cả
khao khát vị mặn ngày mai
những cơn bão lạnh lùng xoáy quanh vùng nhật thực
yên lặng qua khung cửa sổ
gió thở tên em

Ca-li gầy hơn men rượu buồn
những cái text hôm qua hạ sinh nỗi buồn kiếp mới
nỗi buồn truy tìm kỷ nguyên
bên vỉa hè cà phê lồng lộng lửa
cháy xém nữa hồn tôi

nàng nén đuôi mắt vào góc phù dung
bóng nàng phủ vầng trăng mật
ngôn ngữ sáng rực thân thể
lộng lẫy thay lá thu vừa rơi nơi cửa mộ
hạt bụi dành riêng tôi

buổi sáng tình yêu xanh hơn đại dương
tôi thả cườm tay vào biển
dù biển sâu bao nhiêu cũng chạm đáy
tôi ném cườm tay lên trời
dù trời cao bấy nhiêu cũng đến chân trời
không bao la bằng cườm tay trong lồng ngực
tình yêu không thể lập lại bờ

tôi điên rồ trên boong tàu của nàng
bầu vú nàng ngày mai trĩu hứa hẹn
điệu jazz chào đời còn xa xăm
bay vào không trung, phi ràng buộc
ngựa chiến Hy Lạp run rẩy dưới môi nàng
tôi hồn nhiên đi vào trũng bóng chết

lời yêu đẹp nhất của đôi môi nàng trên thân thể
sự quyến rũ nàng đẫm máu tôi
như vì sao chạy xuyên động mạch qua cửa không tên
tôi hiểu mùa mưa của nâu lục nhạt
đắm chìm thuyền tôi
từng mảnh vụn

trăng phản chiếu ánh kỳ diệu
những cánh hoa hiện hữu mùi hương
môi son hồng trong mạch huyết
và,
tôi còn tồn tại trong em
đọc ngấu nghiến bài thơ mảnh vỡ

                                                   Đoạn Trường
 
Cảm ơn các bạn và quí độc giả đã ủng hộ bài "Trăng Chông Chênh Rằm".  Lâu lâu bị "bà nhập" sáng tác bài các bạn thích.  Ai còn nhớ "cầu cơ" ở Việt Nam hôn? 


Chúc tất cả luôn thành công như ý!

 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.11.2015 23:26:00 bởi Đoạn_Trường >
Đoạn_Trường 24.12.2015 14:21:22 (permalink)
0
 
 
 
 

 
Rất cảm ơn anh chị Vân/Tường đã gởi biếu hai trái bưởi và hai trái thanh long đầu mùa.   Đoạn Trường thật cảm động khi anh chị còn ủng hộ thơ Đoạn Trường.  Nghe nói anh chị có xuất hiện trong TNP 117.  Chờ DVD ra, ĐT mua về xem dung nhan của anh chị.  Quen nhau qua thơ mà chưa có cơ hội gặp mặt.  ĐT xin chúc gia đình anh chị mùa Giáng Sinh trong ơn phước của Chúa, và một Năm Mới như ý. 
 
---------------------------------------------
 

 
Rất ngạc nhiên là em còn nhớ Đoạn Trường.  Nhìn vào món quà em biết là của em tặng rồi.  Em còn thiếu anh cái.... L.   Cảm ơn em nhiều quá xá quà xa.   Quà đang trên đường vận chuyển, nhưng thấy hình T gởi thấy phê rồi.  Đoạn Trường chúc gia đình em mùa Giáng Sinh hạnh phúc, và một Năm Mới an khang tốt đẹp.  Khi nào gặp ĐT, ĐT tặng em quà em mê li í. 
 
--------------------------------------------
 
 
Cuộc Tình Trăm Năm
 
 
Cuộc tình bỗng dưng già trên nốt đồi mồi nõn
rời phòng khám, những ngón tay nhẵn nhụi từ ái
ngả đầu bông lúa dưới nắng hanh
cùng đàn chim sẻ chu môi với nhau
tíu tít ngược dòng sông rạng sáng
giữa sa mạc viễn lặng

lãng mạn kinh điển hóa thân độc tố lên môi
nàng mĩm cười dung chấp
ý nghĩ tôi bỗng vừa vụng dại
chiều rơi hạt khói toác củi
ngún lại trái tim dạ khúc

hai tâm hồn in bóng vào âm hưởng Jazz
những que diêm mồi lửa mùa Đông
ánh buồn trong veo đêm mẫn cảm
bóng tôi trong khóe trăng nàng nhục thể
bóng tối ôm màn đêm

ngọn nến lắng xuống thân sáp
hai thể chảy ra cùng nguồn ý nghĩ thầm kín
li ti tiếng khánh ngân dồn dập
như khi lưỡng sắc đáp ứng trên bức tranh của sân trường
 
                                                                             Đoạn Trường
 
 
Trăng Lưu Xứ
 
 
Hỏi trăng lưu xứ lá vàng
Vừng Đông chưa rạng rũ hoàng hôn Xuân

Cỏ thơm hé cửa điêu tàn
Buồn anh khoác áo đường trần đợi em
Đêm soi nhẫn nhụi gương đêm
Bỗng dưng sợi tóc mẫn niềm môi ngoan

Áo lành vá mảnh từ ân
Đàn chi lầu dạ khúc ngân lặng đời
Bóng tìm bóng mộ lẻ ngôi
Ven đường xếp lại lá rơi bù trừ

Sông anh chiếc nắng mù u
Trăng em hỡi có sáng cù lao thương...!
 
                                                       Đoạn Trường
 
 
Đoạn Trường xin chúc N. Quỳnh (Lisa) mùa Giáng Sinh trong hồng ân của Thiên Chúa, và một Năm Mới vui khỏe trẻ đẹp, và được làm mẹ chồng. 
 
Anh chúc cô Tư Jenny và em Sáu Rose merry Christmas and a wonderful New Year.  Em Sáu Rose ơi, I know what you did last weekend kkkk (anh đã coi phim "I know what you did last summer" có phụ đề tiếng Việt). 
 
Đoạn Trường chúc gia đình Chi/Tùng mùa Giáng Sinh vui vẻ, và một Năm Mới tràn đầy tươi đẹp và có dư nhiều tiền để mua vé máy bay qua dự buổi ra mắt thơ Đoạn Trường. 
 
Chúc các bạn và quí độc giả trang "Thôn Nghèo" mùa Giáng Sinh hoan hỉ, và a fantastic New Year
 
Đoạn_Trường 19.01.2016 13:10:51 (permalink)
0
 
 
 
 

Cám ơn N. Quỳnh đã gửi tặng món quà.  Cảm ơn NQ ủng hộ thơ Đoạn Trường.  Nhờ uống hot cocoa ĐT mới sáng tác được thơ tình.  Chúc NQ và gđ năm mới an, khang, vui, trẻ.  Còn đẹp trời cho NQ rồi, nên khỏi chúc. 
 
 
Em Mở Cửa Đời Tôi


Gió mở dòng tóc sen
nắng chơi thuyền giữa sông trắng
khuy áo vắng nhà
đồi non ủ núm tình quang hợp

mùa thu cây cởi áo lá êm ái
thẹn nở một loài hoa
khát cháy bên hồ nước

mặt trời ngủ say trong bóng răm
con bướm thức một bàn tay giằn giọc cỏ dại
nhụy hoa khơi phấn
suối bám vào đất

chiếc giường rung chuyển theo nhịp tim dưới chân thảo nguyên
em cùng tôi bay hơn các cơn bão
đến giai điệu thiên thần
tình yêu vĩ đại chấp cánh tôi bay đến thiên thần
mỏng mảnh cánh sen rực cháy vỡ bóng xám
em mở cửa đời tôi
                  em mở cửa đời tôi

những vết yêu mẫn cảm cào sướt đời tôi
thiêu hủy bức tường tôi chạy từ bản thân

ngọn nến mồi cõi vắng thắp sáng thời quạnh
tôi ôm choàng ánh sáng, mờ tối em
nét đẹp nở hoa gió lốc
hương nụ cười loảng ẩm mốc hơn hớn
giọt nước mắt mọc lên mầm sung sướng
hạnh phúc

mưa cũ vỡ hạt bụi xưa
trên da thịt nhỏ đọng giọt mưa cổ
ngọt khung đời bảy sắc
rũ dưới táng rừng
sương nhòe sau bước nắng thành hơi thở cuộc đời

thế nhân thở những cơn mưa
li ti thấm vị ngọt
tôi ngấm hiểu vị mặn
em thở tôi

mưa giấc mơ dầm đời rét mướt mộng
em dắt tôi ra khỏi cánh rừng xanh ỉm
đến thảo nguyên đầy hoa môi
em nở tôi giá trị thân phận
tôi soi tôi trong em

                              Đoạn Trường
 
 
Cảm ơn anh Hàn Sĩ Nguyên đã gửi lời chúc Xuân.  Biết anh vẫn khỏe Đoạn Trường vui lắm rồi.  Chúc anh HSN và gđ năm mới vạn sự tốt đẹp, làm ăn phát đạt, sức khỏe dồi dào. 
Cho ĐT gửi lời thăm các bạn của anh.  Chúc mấy ảnh khỏe trẻ.  Lúc rảnh, xin mời vào ủng hộ thơ ĐT. 
 
 
Nắng Bàn Cực Tăng
 
 
Leo tường dâm bụt mó tường vi
Đã bụt còn dâm nói đếch gì
Rễ mọc vào sâu đau động chị
Lá nằm áp xuống sướng thân i
Tâm vương gió thốc hừ hừ hỉ
Đời lấm chiều tàn xá xá si
Đáng tiếc một mùa thanh bất kỉ
Lâm râm gõ hết mấy xuân thì

                                         Đoạn Trường
 
L lo làm việc wá, quên anh rầu.  Thâu rầu, chờ L trả nợ ăn coi bộ hỏng kham, anh đói thêm năm nữa.  Chưa gặp nói anh già, gặp rầu nói anh trẻ, bỏ chạy luôn mấy năm.  Già cũng bị chê, mà trẻ cũng bị chê, thâu xếp chữ cho xong.  Mai mốt gặp đòi cái L.  Chúc em và gđ năm mới vạn sự tươi mới, thành công rực rỡ, tiền vô như nước, luôn khỏe mạnh. 
 
Chúc tất cả độc giả và các bạn của "Thôn Nghèo" năm Bính Thân 2016 năm mới mọi sự như ý, làm ăn phát lợi, sức khỏe cường tráng, nguồn yêu thơ lai láng. 
 
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~//~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
 
Đoạn_Trường 16.02.2016 13:52:53 (permalink)
0
 
Xuân khai bút:
 
 

 
Mai Đi Rồi


Mai đi rồi
ai vớt những câu thơ hiện hữu
hồn tôi ngấm đủ nhựa lưu vong.
Mai đi rồi
ai xây tôi chiếc mộ
đời lưu vong ấm ngày trở về.
Mai đi rồi
trả lại tôi ngày ấy
tuổi thơ diệt chủng lên bàn tay

Người lưu vong
nhớ hoang ngày vương niệm
những linh hồn ẩn trú đất vàng ươm
một hy vọng của vạn ngàn hy vọng
ngày mai
tôi gặp hạt bụi chính mình
phải chăng nơi chôn nhau tôi đó
chấp nhận tôi màu hoa vàng hạt bụi

Em bươi đất
tôi nghe lòng gắn từ cội đất
tiếng dế ru
tiếng trẻ khóc
khác gì em?
                                 Đoạn Trường
Đoạn_Trường 22.03.2016 12:25:26 (permalink)
0
 
 
 
 

Cảm ơn 1 nhà thơ đặc biệt, người Nam rặt.  Có nhỏ em nói là mình cần tìm cây mận, nhà thơ tặng 1 chậu 3 cây mận ngon ơ.  Còn nói khi nào Đoạn Trường ra mắt thơ, nhớ nói, nhà thơ qua giúp.  Mèn ui, mình chưa gặp mặt lần nào.  Biết nhà thơ có thơ hay trong "vnthuquan".  Cảm ơn rất nhiều nha bông mùa hè.  Hôm nào rảnh, mời ra ăn chè bamboo, để biết mặt mình... mà cũng coi mắt luôn... í nhầm coi mặt luôn. 
 
 
Đêm Không Em


Những đêm không ngủ
tôi nhớ nàng cười
ngoài song cửa
sao lung linh, lung linh
nàng nhìn tôi

phong linh buồn tê vỉa hè
thức giấc đêm không em
leng keng đôi môi
nụ hôn thở dại

tôi nhớ một bài thơ
chưa viết lên môi
nghĩa từ ủ mực
nhịp điệu phong linh
âm thanh sao xẹt
băng góc tối lòng
em
anh yêu

ngủ đêm...không!

                      Đoạn Trường
 
 
Chúc quí bạn và độc giả ngày mới luôn vui, khỏe.
 
Đoạn_Trường 13.04.2016 14:18:37 (permalink)
0
 
 
 
Liên Hợp Vũ Điệu Tình Yêu
 
 
Em có nghe
bóng nến tình yêu đang vũ lên tường
trần trụi
cọ sát nhau phiên bản khởi đầu
âm thanh châu thổ từ vòi sen
chung nhịp điệu
từng âm cá tánh trên phím đàn kín
từ trái tim là vĩ mô nhạc riêng
trên những sợi dây đàn cách nhau centi-mét
nối không gian tư tưởng tôn trọng nhau
em liên hợp vũ điệu tình yêu
tưng tưng thính giác anh và em
tắm.

Em có nghe
tiếng nước chảy vào biển tình xích đạo
dưới ánh nến tình ái tung cánh
tả tơi bong bóng tối lăn làn da xám kiệt
rung lên ghềnh tuổi chia ly
từng hơi thở dắt bàn tay về bến
khai phóng bờ giới tính
cọ da thịt.

Em có nghe
dư âm hải âu tìm về tổ
những đôi môi cắn hương sắc đơn lạnh
những bàn tay úp vòng xoáy tan tác
trong bồn nước phai nhoài
em ôm chặt bóng hoàng hôn
sợi tóc lã chã thời gian
dây trầu đeo thân cau
bờ vôi ửng hồng
têm từng mảnh vỡ
trái tim em chao động
trái tim anh mê sảng
im lặng phòng bật vắng
bóng nến thả heo hút cực khoái

anh lau khô giọt nước gieo bước em đi,
tình xỏ mầm qua trái tim
trái tim em phản xạ trong trái tim anh
của từng hơi thở
đất thuộc về đất
cửa mở hoàng cung cảm xúc
anh nâng cánh em lên tay
đi vào lửa...

                      Đoạn Trường
 
 
Xin cám ơn quý bạn và quý độc giả đang ủng hộ "Thôn Nghèo".  Hy vọng rằng các chị, các anh, các cô, các chú, các bậc trưởng thượng, từng người tìm được sự sảng khoái riêng trong những câu thơ.  Chúc tất cả luôn vui, khỏe.   Và, không quên nếm đoạn trường.
 
*** Cảm ơn bố của L đã đặt mua tuyển tập của nhà thơ DuTuLe vì có bài viết về thơ Đoạn Trường.   Chúc bác trai, bác gái và gia đình luôn an khang và sung túc! ***
 
Cảm ơn N Quỳnh luôn nhắc đến thơ ĐT để đọc.  Dạo nầy, cơm áo gạo tiền nó hành, nên cảm hứng thơ thẩn nó teo.   Gần đến ngày 30 tháng 4, ĐT đang chuẩn bị bài viết về ngày ấy.  
 
Đoạn_Trường 01.05.2016 12:37:03 (permalink)
0
 
 
 
Xin thành kính chia buồn cùng gia đình anh chị Chi Tùng.  Xin được thắp nén hương lòng lên bàn thờ của cụ, má của chị Chi. 
 
-----------------------------------------------------------------------
 
 
Đối Thoại 30 Tháng 4


Đứng trước phiên bản chén bánh canh
hành giả,
nước đục
cá giã dập xương vò thành viên lót đường
chiên đến chết thái dài thành lát bộ luật nát cửa miệng
gạo đập não trắng phệch nắn thành sợi khẩu hiệu rệu rã
hành sống cắt từng khúc
cái muỗng thèm múc nước trong
người dân đợi 30 tháng 4 rỗng nghĩa
ăn bánh
canh...canh...canh...
điếm mặc áo quan

ta bình tâm ngược trở về

những đám hoa phượng náo nức bung cánh bỗng dưng
mùa lá vàng, gục
tà áo trắng toét mùi khói, súng
đau thương chở máu xương từ Bắc vào Nam
mãi nhớ ta
những đôi mắt trẻ thơ ủ tối
dắt những đôi mắt chong chóng tản loạn
những đôi mắt đói khát nằm lênh đênh biển
ngoái nhìn những linh hồn bi hùng
lấp lánh
ngập ký ức
mộng hồi sinh
đau và thăm thẳm

người Mỹ tặng nụ cười bình minh
người gánh bóng đeo mãi lên cổ
hướng lên
canh
ăn bánh

mưa rã rách tháng Tư
chiều cà phê với chiếc đĩa đen
trắng tiếng hát vàng
Tổ Quốc còn xa thẳm
ta nhớ Em

đã mấy cái 30 tháng 4
sao vẫn còn con đường "độc lập"
lập bán lao động
vay lãi niềm tin nõn
những bước kiến thiết quốc gia rẽ vào đô la
ai đứng lẩn quất mọt tiền lương
ước mơ gầy quắt

đã mấy cái 30 tháng 4
vẫn chính sách "tự do"
tự hoan nghênh chào đón độc tố
Trung cộng thấm nhuần trạm mỡ Việt
tế bào kết nối 16 ung, nhọt
người dân sợ nụ cười rụng tóc
lo lắng độn từng hạt cơm, miếng cá
tự do ngấu nghiến đời

đã mấy cái 30 tháng 4
gái Việt đi hết tổ quốc "hạnh phúc"
bóng tối cười rụt rịch sang đò nước ngoài
người gieo giống đô la
hạnh phúc sơn phết niềm đau
bóng tổ quốc mất thân Tổ Quốc

đỏ sủa vàng đi từ đêm phản động
câm lặng
mắt ai liếm tấm thẻ xanh
tờ lịch gặm hộ chiếu Mỹ
trên bức tường Ba đình ngậm đắng

đối thoại 30 tháng 4
hello,
hello,
hello.
còn gì để rống

xuân giải phóng ách đói khổ khỏi miền Bắc,
xuân đẩy miền Nam vào miền Bắc
hòn ngọc viễn đông ra đi
hải đăng Á châu tắt liệm
đến con gió cuối cùng Việt
nam phổ độ bắc

phiên bản bánh canh tự lập dị
nước hạ giá
hành tăng giá
tôi lập dị tôi
treo cái bóng lên lòng toang hoắc
đổi lấy 30 tháng 4

30 tháng 4 lại về
tiền nhân cho ăn bánh canh
cúi đầu

ta khúc gỗ buồn giữa đống củi mùa mưa
Tổ Quốc dang tay một nắm rơm gầy
bao giờ cháy...

                              Đoạn Trường
 
 
Hôm nay mới đăng bài "Những Người Gánh Bóng Ra Biển" vì chuẩn bị ra tập thơ
 
***Những Người Gánh Bóng Ra Biển***


Những người gánh bóng ra biển*
đêm mực xối xả vai
mắt biển quê hương kinh hãi
sét xé loang quá khứ, hiện tại
tương lai rời rời hy vọng
đánh cuộc vĩ đại
biển gục đầu thấm mưa
bọt trắng cắn đôi thân phận

người gánh bóng chạy khiếp
chuộc niềm tin từ núi sóng dữ
những chiếc còng tối tăm khóa nắng
cuộc đời vùng vẫy khỏi quan tài vàng chôn chính sách rữa xác
lương nhân ấn định vườn thủy thú Thái Lan
suy tưởng dằn trong cầm tay
đầy nhà giam rửa tội
biển quằn quại khăn tang người kém may mắn
xác, xác

một lần, hai lần, ba lần, và hàng triệu lần
tôi chứng kiến người gánh bóng ra biển
một em bé, hai chị mang bầu, ba cụ già, rồi hàng triệu người
dân tộc Việt gánh bóng ra biển

những người gánh bóng ra biển
gục đầu bên mộ họ
Liên Hiệp Quốc sửng sốt
lửa nhân loại đổ ra vắt linh hồn ướt
khô trước ngưỡng cửa quỷ dữ
tiền chuộc lưu vong

người đi đội sóng
mất được tự do

ơi Sikiew,
Pulau Bidong ơi,
ơi Pulau Galang,
Palawan ơi,
ơi Hongkong
mày còn nhớ người gánh bóng không?
vết lam lũ vẽ đẹp cuộc đời
hàng rào kẽm gai hứa tự do
những mái nhà tạm cắm đôi hoa tình đầu
những giàn bầu đợi ngày ra trái
đảo ước mơ nở sự sống

người gánh bóng tiễn bóng
thuyền bay, thuyền bay
sương tự do lạnh lạnh rơi lên vai, lên lưỡi
thấm lưu vong

                          Đoạn Trường 08/12/13
 
p/s tưởng nhớ, và mặc niệm 30 tháng 4. 


Đoạn_Trường 10.05.2016 13:33:22 (permalink)
0
 
 
 
 
Lá Rơi Phi-bóng Lá
 
 
 
Đám mây đen xanh sau nắng,
đã trở lại đống rạ hun khói
trước mùa mưa
chiều gió tru ngang miệng hang câm lặng
xô tia nắng cuối cùng về phía bóng tối

người đàn ông mồi lửa
ánh mắt nẩy mầm xuyên dòng kiêu hãnh
đám mây ngừng trôi
người đàn ông chạy cuối chân đồi
đến biển hụp

người đàn bà ngồi giữa trưa kéo sợi
dệt những bóng tối về phía con đường
bàn tay tất bật xỏ giấc mơ
trong vắt trên những đống rạ ủ mưa
quá vụ
tà áo truyền thống buồn giàn khung phận gái

cậu bé ngắm người đàn ông và người đàn bà cuối nhánh sông
dòng nước mặn xói mòn nụ cười nắng gắt
tách hơi thở hưng khởi từ ảm đạm
bước chân dõi theo bóng hàng cây
xa khuất

cậu bé đợi giữa nhánh sông
trắng hoài niệm
chờ kỳ tích sanh ra cậu
người đàn ông chạy trốn
người đàn bà thầm vỡ
lá rơi phi-bóng lá

một giọt sương thấm cánh đồng tưởng tượng
hy vọng dính vào mắt xích thành phố vắng
bay qua hàng rào trí tuệ đã ép mình sống trong khả năng
yêu đến gần, gần thêm chút nữa đau trong câm lặng
tôi đào mộ huyệt của chính mình
và, chôn ngày sinh nhật

hãy nói với tôi em còn cất chiếc hộp quẹt trong ví
dù chân trời mòn mỏi
chớ để lớp vỏ mỏng giấu trái tim tôi
em hãy bật lửa và thấm ánh tận cùng
là quá đủ

                                          Đoạn Trường
 
Chúc quý bạn và quý độc giả tuần mới an vui.  Chúc mừng nhà thơ Nhược Thu... 
 
Đoạn_Trường 30.06.2016 13:59:30 (permalink)
0
 
 
 
 
Hàng năm, vào các tuần cuối của tháng 5, tôi thường hay tìm nghe những bài diễn văn ra trường của các trường đại học.  Những bài diễn văn xúc tích, có sức truyền cảm hứng cho tôi, và làm cho tôi nhớ lại thời đại học.  Chín năm nơi giảng đường đại học để tìm ra những ngôi sao bắc đẩu riêng cho chính mình.  Tự tin và can đảm giúp chúng ta nổ lực với tới những chòm sao tiềm năng của riêng mình.  Tôi tin rằng những chòm sao chúng ta hái xuống, khi liên kết lại sẽ là một dãi ngân hà lấp lánh từ thế hệ này qua thế hệ khác.  Nó có thể che khuất mặt trời đỏ chìm đắm vào bức màn đêm. 

Năm nay, tôi thích bài diễn văn của anh Donovan Livingston, đổ bằng thạc sĩ ngành giáo dục tại trường đại học Harvard.  Anh đọc bài diễn văn theo lối thơ Spoken Word Poetry trong ngày ra trường.  Bài diễn văn đã được các kênh truyền hình lớn và các tờ báo nổi tiếng đăng tải.  Livingston chưa phải là nhà thơ nổi tiếng, nhưng sáng tác của anh đã phá vỡ cái truyền thống của bài diễn văn trong ngày ra trường, đặc biệt là bài diễn văn tại trường đai học lớn như Harvard.  Sáng tác của anh đã đưa độc giả liên tưởng đến thời sơ khai hình thành nước Mỹ, thời người ta còn có nô lệ, thời mà người nộ lệ không được đọc, và không được viết.  Sáng tác của anh là giấc mơ mà tất cả chúng ta là những người bị áp bức cần phải thức tỉnh và thoát bỏ các gông cùm của tư tưởng Mác-Lênin. 

Sau đây là bài dịch của Đoạn Trường. 

Cất Cánh
Donovan Livingston

dịch bởi Đoạn Trường

"Giáo dục sau nầy, vượt lên tất cả các thiết bị của cội nguồn loài người,
Là đòn cân bằng tuyệt vời cho những điều kiện của nhân loại. "- Horace Mann, 1848.
Tại thời điểm nhận xét của hắn tôi không thể được đọc - không thể được viết.
Bất kỳ cố gắng nào để được làm như vậy, bị trừng phạt bằng cái chết.
Qua các thời đại chúng ta đã biết về quyền năng vô tận của kiến ​​thức.
Tuy nhiên, bằng cách nào đó, chúng ta đã chưa bao giờ đặt câu hỏi với người nắm giữ chìa khóa --
Là những người bảo vệ thông tin.

Tiếc thay, tôi đã nhìn thấy nhiều phân chia và chinh phục
Trong mệnh lệnh hoạt động này - một tính toán sai lầm cực kỳ tàn ác của thực tại.
Đối với một số người, sự khác biệt duy nhất giữa lớp học và đồn điền là thời gian.
Đã bao nhiêu lần chúng ta bị áp đặt cảm thấy mình như những chỉ tiêu -
Giống như những đồng xèng trong cụm từ được tạo ra? -
"Sự đa dạng. Bao gồm "
Có những ngày tôi cảm thấy cô đơn, chỉ một mình -
Một chiếc hoa cô đơn trong mảnh vườn tầm xuân của những lời hứa bị phá vỡ.
Nhưng tôi mãi là cái gai bên lề của sự bất công.

Gây rối. Lắm lời. Sự bối rối.
Với niềm đam mê vượt qua giới hạn của ý thức tôi -
Ngoài chương trình đào tạo, vượt quá tiêu chuẩn của bạn.
Tôi đứng nơi nầy, là một biểu hiện của tình yêu và nỗi đau,
Với những tĩnh mạch thúc đẩy cuộc cách mạng.
Tôi là trái lạ đã chín quá muồi cho cây bạch dương.
Tôi là một Ước Mơ Dự Luật (DREAM Act), Giấc Mơ Bị Hoãn Lại (Dream Deffered) sự hiện thân.
Tôi là một phong trào - một hỗn hợp của ký ức mà nước Mỹ sẽ cố quên lãng.
Quá khứ của tôi, một mình sẽ không cho phép tôi ngồi yên.
Vì vậy, cơ thể của tôi, giống như trí tuệ
Không thể được kiềm chế.

Là những nhà giáo dục, thay vì cố la hét
Qua những tiếng xào xạc của xiềng xích chúng ta
Hãy tháo nó xuống. Mở trói chúng ta.
Khỏi bị vướng víu bởi sức nặng lết ì ạch
Đói nghèo và đặc ân,
Chính sách và sự thiếu hiểu biết.

Lúc tôi học lớp 7, khi bà Parker nói với tôi,
"Donovan, chúng ta có thể đưa năng lượng dư thừa của mình vào sự hữu ích!"
Và bà ấy giới thiệu tôi với những âm thanh của chính tiếng nói của tôi.
Bà ta cho tôi một sân khấu. Một nền tảng.
Bà ấy nói với tôi rằng câu chuyện của chúng mình là những cầu thang
Nó giúp chúng ta chạm các vì sao dễ dàng hơn.
Vì vậy, hãy leo lên và hái chúng.
Đổ tràn cảm xúc của bạn trong chòm sao đại hùng và rót ra linh hồn của bạn.
Thắp sáng thế giới với sức quyến rũ rực rỡ của bạn.

Để giáo dục đòi hỏi sự kiên nhẫn như Galileo
Hôm nay, khi tôi nhìn vào mắt của các em học sinh của tôi, tôi thấy chúng nó là những chòm sao.
Nếu bạn dành thời gian để kết nối các dấu chấm,
Bạn có thể vẽ nên hình dạng thiên tài thực sự của chúng nó -
Sáng ngời trong giây phút đen tối của chúng.

Tôi nhìn vào mắt của mỗi học sinh của tôi,
Và thấy ánh sáng giống như ánh sáng liên hợp của chòm sao thiên lang Orion
Và các kim tự tháp Giza.
Tôi thấy sự lấp lánh giống nhau
Nó đã hướng dẫn Harriet đến tự do.
Tôi nhìn thấy họ. Bên dưới mặt nạ và phiền lụy của họ,
Tồn tại một sự thất vọng xác thực;
Sự nô lệ trong sự đánh giá theo tiêu chuẩn của bạn.

Nơi đáy lòng, không ai trong chúng ta có ý định trở thành bình thường.
Chúng ta đã được sinh ra để trở thành sao chổi,
Phóng qua không gian và thời gian -
Để lại dấu của chúng ta khi chúng ta đâm sầm vào mọi thứ.
Hố sâu là sự nhắc nhở rằng cái gì đó tuyệt vời đã xảy ra ở đây -
Một tác động không thể xóa nhòa đã dấy động thế giới.
Không phải chúng ta là các nhà thiên văn học - đang tìm kiếm ngôi sao băng kế tiếp?
Tôi dạy với hy vọng biến nội dung, thành tàu tên lửa -
Những đau khổ thành kính thiên văn,
Do đó, một đứa trẻ có thể nhìn thấy tiềm năng của nó từ chổ nó đứng.
Một sự bất công đang nói với chúng nó rằng chúng nó là những ngôi sao
Chưa thừa nhận bóng đêm bao phủ xung quanh chúng.
Sự bất công đang nói với chúng nó sự giáo dục là chiếc chìa khóa
Trong khi bạn tiếp tục đổi các ổ khóa.

Giáo dục không phải là sự cân bằng -
Đúng hơn, nó là giấc ngủ đến trước giấc mơ Mỹ
Vì vậy, hãy thức dậy - thức dậy! Hãy bày tỏ quan điểm của bạn
Cho đến khi bạn đã vá hết các lỗ trên bầu trời bị hỏng của đứa trẻ.
Đánh thức mỗi đứa trẻ để chúng nó biết về thiên năng của nó.
Tôi đã là một lỗ đen nơi giảng đường quá lâu rồi;
Hấp thụ tất cả mọi thứ, mà không cho phép ánh sáng của tôi thoát ra.
Nhưng những ngày như vậy đã kết thúc. Tôi thuộc giữa các ngôi sao.
Và bạn cũng nên làm vậy. Và chúng nó cũng làm vậy.
Cùng nhau, chúng ta có thể truyền cảm hứng cho các thiên hà trong sự vĩ đại
Cho nhiều thế hệ mai sau nối tiếp.
Không, bầu trời không phải là giới hạn. Nó chỉ là sự khởi đầu.
Cất cánh.


Lift Off

“Education then, beyond all other devices of human origin,
Is a great equalizer of the conditions of men.” – Horace Mann, 1848.
At the time of his remarks I couldn’t read — couldn’t write.
Any attempt to do so, punishable by death.
For generations we have known of knowledge’s infinite power.
Yet somehow, we’ve never questioned the keeper of the keys —
The guardians of information.

Unfortunately, I’ve seen more dividing and conquering
In this order of operations — a heinous miscalculation of reality.
For some, the only difference between a classroom and a plantation is time.
How many times must we be made to feel like quotas —
Like tokens in coined phrases? —
“Diversity. Inclusion”
There are days I feel like one, like only —
A lonely blossom in a briar patch of broken promises.
But I’ve always been a thorn in the side of injustice.

Disruptive. Talkative. A distraction.
With a passion that transcends the confines of my consciousness —
Beyond your curriculum, beyond your standards.
I stand here, a manifestation of love and pain,
With veins pumping revolution.
I am the strange fruit that grew too ripe for the poplar tree.
I am a DREAM Act, Dream Deferred incarnate.
I am a movement – an amalgam of memories America would care to forget
My past, alone won’t allow me to sit still.
So my body, like the mind
Cannot be contained.

As educators, rather than raising your voices
Over the rustling of our chains,
Take them off. Un-cuff us.
Unencumbered by the lumbering weight
Of poverty and privilege,
Policy and ignorance.

I was in the 7th grade, when Ms. Parker told me,
“Donovan, we can put your excess energy to good use!”
And she introduced me to the sound of my own voice.
She gave me a stage. A platform.
She told me that our stories are ladders
That make it easier for us to touch the stars.
So climb and grab them.
Keep climbing. Grab them.
Spill your emotions in the big dipper and pour out your soul.
Light up the world with your luminous allure.

To educate requires Galileo-like patience.
Today, when I look my students in the eyes, all I see are constellations.
If you take the time to connect the dots,
You can plot the true shape of their genius —
Shining in their darkest hour.

I look each of my students in the eyes,
And see the same light that aligned Orion’s Belt
And the pyramids of Giza.
I see the same twinkle
That guided Harriet to freedom.
I see them. Beneath their masks and mischief,
Exists an authentic frustration;
An enslavement to your standardized assessments.

At the core, none of us were meant to be common.
We were born to be comets,
Darting across space and time —
Leaving our mark as we crash into everything.
A crater is a reminder that something amazing happened here —
An indelible impact that shook up the world.
Are we not astronomers — looking for the next shooting star?
I teach in hopes of turning content, into rocket ships —
Tribulations into telescopes,
So a child can see their potential from right where they stand.
An injustice is telling them they are stars
Without acknowledging night that surrounds them.
Injustice is telling them education is the key
While you continue to change the locks.

Education is no equalizer —
Rather, it is the sleep that precedes the American Dream.
So wake up — wake up! Lift your voices
Until you’ve patched every hole in a child’s broken sky.
Wake up every child so they know of their celestial potential.
I’ve been a Black hole in the classroom for far too long;
Absorbing everything, without allowing my light escape.
But those days are done. I belong among the stars.
And so do you. And so do they.
Together, we can inspire galaxies of greatness
For generations to come.
No, sky is not the limit. It is only the beginning.
Lift off.

Donovan Livingston, Ed.M. class of 2016, studen speaker at HGSE's 2016 Convocation exercises. 
http://www.gse.harvard.edu/news/16/05/lift
 
Chúc các bạn ngày mới an, vui!
Cám ơn anh Hàn Sĩ Nguyên còn nhớ đến Đoạn Trường.
Cám ơn N. Quỳnh chờ ủng hộ tập thơ của Đoạn Trường.
Cám ơn quý độc giả luôn luôn ủng hộ trang Thôn Nghèo. 
Thân tình!
 
 
Đoạn_Trường 31.01.2017 11:32:10 (permalink)
0
 
 
 
Hương Gối Nữ Thân
 
 
Đuôi mắt hoàng hôn trống trải
nhìn tóc nàng thu
từng tiếng chuông lẩm chẩm
rơi từng sợi từng sợi
chất trị liệu chemo ăn mòn
độc tố kí ức ngồi đếm tên nàng
ngày xanh chạy trốn mười khao khát
buổi tan trường hẹn hò cột điện đỏ mặt
đêm xoong chảo bổng dưng thin thít
nằm nghe hóa đơn phát tiếng rộp rộp trong bụng
những tiếng trẻ thơ tán vào tất bật
mệt mỏi thấm bình minh
hơi thở sương đêm
ngọt ngào ngày mới

Hạt Bolsa dìu nàng qua đêm
hạt rơi gia đình
phiên bản không tên
hạt rơi bóng đàn ông
lạnh da thịt trắng nõn trong sa mạc thân phận
hương gối hờ

Cánh đom đóm dưới ánh vũ trụ bay qua kỳ hồi sinh
những kỷ niệm đong đưa Sài Gòn
gánh nặng cuộc đời tan rã mảng nhân sinh
ngày mai bình minh sẽ đến sớm hơn
tia nắng đầu tiên mồi ấm hy vọng
nàng chấp nhận
những giọt chemo dần dần thấm
nỗi đau chùng bước
nàng đi
nàng đi
với bóng nàng
tôi mong đợi nàng điều không đến được
trong cái duyên tươi mới

Điếu thuốc rít lên môi đã từng hôn nàng,
và tàn trong choáng váng
người đàn ông vứt tàn thuốc
tôi nâng niu nó lên
khói thuốc còn thơm
tao nhã
bóng nàng vụt tắt
hơi cuối cùng chưa thấm lên cánh hoa
rưng rưng, im lặng
hình bóng trong tay mà không sao giữ lấy

Tôi nghe lời bài hát
- người đến trước nỗi đau, người đến sau nỗi buồn -
từ một dòng sông
dòng nước chảy qua tôi

                                   Đoạn Trường
 
Chúc N. Quỳnh Năm Mới sức khỏe dồi dào, bạn bè vui vẻ, gia đình đầm ấm, hồn thơ tươi mát.  Đời người ngắn ngủi, được lúc nào, vui lúc ấy.  Sau cơn mưa trời lại sáng nhé N. Quỳnh. 
 
Chúc Loan và gia đình Năm Mới vạn sự như ý, tiến lương, tấn lộc.  Chúc bác trai và bác gái (bố mẹ của Loan) Năm Mới sức khỏe an khang, con cháu hạnh phúc.  Khi nào chú DTL ra sách có bài của cháu, cháu giới thiệu bác mua  thêm. 

 
Chúc Thu Hà (Phượng Tím) và gia đình Năm Mới mọi sự hanh thông, vui khỏe mãi mãi.  Cây mận lớn quá xá cỡ. 
 
Chúc Tùng/Thiên Chi cùng gia đình Năm Mới làm ăn tấn tới, con cái đỗ đạt công danh.  (Tùng nói làm thơ, giờ chuyển sang làm thơ bằng gỗ)

 
Chúc PT và PD Năm Mới gặp nhiều may mắn và sớm gặp ý lang quân (chớ đừng gặp ý lang thang là khổ 13 bến nước). Hai cô trẻ nhất nên chúc cuối. 

 
Chúc các bạn và ACE "vnthuquan" một năm mới an khang thịnh vượng!
 
 
Đoạn_Trường 30.05.2018 14:38:47 (permalink)
0
 
 
Đêm 30 Tháng 4
 
 

Anh đi qua những con đom đóm 
nhốt trong ánh mắt em khao khát đợi, 
tiếng cười em rộn ràng 
khi chúng tung bay lên. 
Mang theo ánh trăng khuyết che ngang đôi môi em.  
Đôi môi mọng 
hứa hẹn vũ trụ mới, 
chứa đủ một thiên đường của nụ hôn cấm, 
nơi anh mãi muốn tái sinh.

Rồi...

Người tình nhỏ muốn cười, 
làn gió nhẹ 
khởi động mùi máu chưa dính mái tóc em  
nụ cười bỗng dưng vụt lặng.  
Mọi người liên hoàn chạy.  
Có lẽ cha mẹ em đã đi trước, đang chờ em.  

Nhìn lên bầu trời xanh, 
thêm ba trái chống Mỹ cứu nước đang thả xuống.  
Tôi đang sống vui vẻ trên đất nước, 
nhân dân muốn cứu sự thịnh vượng.  
Tôi đang sống hạnh phúc trên quê hương 
láng giềng muốn giải phóng tôi.  
Tôi đang sống với cha mẹ tôi 
Pác Bó muốn cải tạo cha mẹ niềm hy vọng.  
Tuổi thơ nào biết lý giải, 
Việt Nam là cha mẹ, 
Việt Nam cũng là kẻ thù.  

Ôi cứu nước, 
cộng sản cứu nước tôi, 
tôi không tìm đâu nước tôi Việt Nam Cộng Hòa trên bản đồ.
Lưu vong!  

Ôi giải phóng quê hương, 
chúng giải phóng quê hương tôi 
cha mẹ tôi phải gánh bóng gia đình ra biển giữa cơn bão.  
Vượt biển trở thành niềm hy vọng.  
Sự chết mở đường cuộc sống mới.  

Ôi giải phóng quê hương, 
tôi vui mừng tuyên thệ vào quốc tịch quê người, 
quyết trung thành nơi quê hương không chôn nhau cắt rốn.
Giải phóng xác, tâm lưu đày.
 
Tuổi thơ nào phân biệt ngọn gió chứa đầy mùi máu của tuổi thơ.  
Lá rơi những trái bom giải phóng miền Nam.  
Lá rơi những hơi thở thoi thóp tuổi thơ trên vỉa đường quốc lộ một.  
Lá rơi những mái tôn, những kèo nhà.  
Những gia đình lá rơi. 

Gió nhẹ đêm nay rơi những cánh hoa trắng magnolia mộc lan.  
Nhớ người tình nhỏ của tôi, gió tan hủy tuổi dậy thì, 
gió mồi mái tóc trong lòng tôi.  
Hoa rụng tan tát.
Em nằm đó.
Đêm 30 tháng 4 đi qua dẫm nát lên em. 

                                                       Đoạn Trường 30/4/2018


 
Cảm ơn các bạn đọc!
 


Thay đổi trang: << < 55 | Trang 55 của 55 trang, bài viết từ 811 đến 824 trên tổng số 824 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9