Những suy nghĩ gàn dở ..!!!!
ms.witch 07.07.2009 14:55:29 (permalink)
TA...NGƯỜI...VÀ NHỮNG CÁI NHÌN.....
 
 Có những điều bất chợt,có những nỗi đau tưởng chừng như không bao giờ vơi, có những hạnh phúc ngỡ như vĩnh viễn trường tồn , có những trái ngang có ngỡ như sẽ đeo theo ta mãi.... Đó là những gì rất mơ hồ , ta chưa bao giờ cảm nhận hết được bởi lẽ tự trong lòng ta luôn bị một lớp sương mờ giăng phủ. Một ngày , ta chợt nhận ra ta , ta là ai giữa cuộc đời này , và ta giật mình khi ta đã quá lãng phí cho những nỗi buồn. Mà có thật mình đã lãng phí không? Lại là những câu hỏi vớ vẩn ta tự đặt ra và ta tự trả lời cho ta. Vốn dĩ cuộc đời có hai mặt đó là do tâm ta , ta nghĩ nó tốt thì nó tốt , ta nghĩ nó xấu xa thì tự dưng nó xấu xa. Không màu , không mùi , không vị...nhưng ta lại siêu tưởng hoá nó ra đủ cả mùi vị. Ờ thì đắng cay , ngọt ngào , đấu đớn , chua xót...và còn lắm những mùi hương được tưởng tượng ra. Ví như cuộc đời là một bức tranh thì con người lại hoá thành hoạ sĩ , mặc tình tô vẽ bôi xoá pha cho lắm màu sắc cho ra một tác phẩm của cuộc đời riêng mình. Ví như cuộc đời là một bài thơ thì con người lại là những thi sĩ cho ra những bài thơ trữ tình hay trào phúng... Và cũng ví như cuộc đời là một khúc nhạc thì con người chúng ta lại là những nhạc sĩ...Cuối cũng nói nhiều cho lắm thì cuộc đời là một tác phẩm nghệ thuật và con người là những nhà nghệ thuật. Có khác chăng là những nhà nghệ thuật này có cái nhìn như thế nào để hoàn thành tác phẩm của mình mà thôi.
Mà nói như trên thì tất cả tuỳ thuộc vào ta hết hay sao? Có thật như vậy không? Vâng , có thể không chắc chắn một trăm phần trăm , nhưng chí ít điều đó cũng hơn chín mươi chín phần trăm. Và số phận là số phần trăm còn lại....Và số phận chỉ rơi vào những nhà nghệ thuật có cái nhìn bi ai mà thôi. Theo ý ta là như vậy.
Ta cũng từng buồn , từng giận , từng nông nổi , từng oán trách và giờ này là cả trời yêu thuơng...Ai làm gì ta ta cũng mặc kệ , ta yêu thuơng ngưòi như yêu bản thân ta..Ờ , có lẽ có người cho rằng ta ngốc , ngay cả cha mẹ ta cũng cho rằng ta một đứa ngu ngốc nhất nhà , không khôn ngoan ranh mãnh , và luôn quản lý mình , cứ sợ người ta lừa lọc ta.. Nhưng ta lại mặc kệ , không muốn làm cha mẹ buồn và chỉ cười...Cũng xong  gần nữa kiếp người..Ta quan niệm là yêu người ắt người yêu ta , thuơng người ắt người thuơng ta , người ghét ta ắt là ta chưa đủ phúc , người gạt ta ắt là ta mắc nợ người...và ta cảm thấy cuộc sống này rất ư là thoải mái...Một tình yêu đổ vỡ mà ta vẫn vui cười vì ta đã sống tận lòng mình , người ta không có ta trong đời có lẽ người ta đã đánh mất đi hạnh phúc của họ , vì ta luôn kiêu hãnh ở trái tim ta , ta chỉ có một trái tim là quý giá , còn tất cả những gì ta có chỉ là phù du..Ta thích ta quăng bỏ , ta thích ta giữ lại..là tuỳ ở ta..Vẫn quan niệm ngu khờ như vậy mà bị những "tiền bối" ở nhà "chửi" te tua.
Nhiều khi thấy mọi người suốt ngày tụng kinh nhiều quá , mở miệng nói toàn đạo "siêu vĩ đại" còn ta thật sự , nói chả được một câu nhân nghĩa....thế mà vẫn cứ thoải mái , còn người thì suốt ngày một mắt nhắm một mắt mở sợ người này chôm cái này , sợ người kia dớt cái kia , sợ người nọ cuỗm của quý. Ta thiết nghĩ chả hiểu cái gì quý ngoài cái tình cái nghĩa , ngoài trái tim của mình. À , có lẽ họ là những "con ma đói" lợi danh , vinh hoa...nên mới...lúc nào cũng khát cháy đến như vậy , và ta cảm thấy tội nghiệp cho những linh hồn như vậy , chả biết khi nào họ mới "sáng mắt" ra nhỉ? Ta lại vớ vẩn nữa rồi , hèn gì cứ bị nghe "giảng đạo" , đôi lúc mình cũng buồn cười cho mấy cái đạo đó. Ờ nhỉ , ta lại bá vơ nữa rồi.
Có nhiều người hơn ta ở cái trí nhớ cực kỳ siêu đẳng đó là những câu kinh , câu danh ngôn hay những lời hay ý đẹp...gì gì đó...còn ta cứ ngu ngơ , vớ va vớ vẫn nữa nhớ nữa quên và lại thuờng xuyên đọc thiếu đi câu nói của các vĩ nhân  nhưng ta nghĩ các vĩ nhân không nỡ trách ta đâu , vì ít nhất ta hiểu họ nói gì...còn những nhà "siêu trí thức" thì cái miệng thì vanh vách mà không biết nuốt vô được chữ gì không , ta nói vậy là nói chung chung chứ không nói ai cả , và có khi ta lại nói chính ta , bạn đừng có nổi doá với ta....nếu bạn nổi doá với ta chứng tỏ ta nói đúng cho nên bạn đừng nổi doá với ta , mà bạn không nổi doá với ta...cũng có nghĩa ta..cũng nói đúng...và cuối cùng tóm lại những câu vớ vẫn vẫn dễ hiểu hơn bạn nhỉ? Ta không nói các vĩ nhân vì những người mở miệng tự nói ra những câu đó đích thị là trái tim họ hơn cả ngọc ngà châu báu giữa trần gian này rồi , nói như ta thuờng nói là thiên thần , hay thánh thần gì gì đó...Còn những người như chúng ta chỉ là "con nít" học đòi nói leo , mà con nít cũng gồm nhiều loại con nít nên ta cứ hiểu ta là con nít tập nói đi... như vậy ta lại càng dễ hiểu hơn.
Mà nói đến con nít thì thời này con nít lại ranh đáo để...ví như ta chẳng hạn..cái này tại ta nghe có người nói ta ranh , còn cha mẹ ta cho ta là khù khờ...mà ta cứ nhận bừa ta ranh một ngày cũng không có gì quá đáng. Nói lại con nít , không còn sách vở nào chịu nổi nữa , nói thẳng ra là cầm sách đạo đức đọc nhưng cái đầu nghĩ chuyện kinh thiên động địa...ta nói đến đây thì ta lại liên tưởng đến cái trò gì...Chỉ có con nít mới lắm trò...và ta lại là một trong những đứa con nít đó , nhưng không biết là con nít hư hay ngoan..mà ta chỉ biết ta là đứa con nít không thích phá rối ai...Chỉ bấy nhiêu là đủ cho ta , còn ai nói gì là quyền của người ta , và ta nghĩ rằng có lẽ nếu ta nói lại thì có khác chi họ..Không biết ta suy nghĩ vậy có đúng không , ờ hình như đúng vì ta lại nhớ không nhầm là đã đọc đâu đó câu này ở đâu , ta lại quên....
Ta nhìn lại ta , ta lại ôm hết những sai lầm , những tội lỗi của ta ra ta ngồi mà đếm , mà gặm nhấm...và ta cười , suy xét cho cùng là ta vẫn là một đứa con nít vô tâm, à không , phải nói vô tư.. Và chính cái vô tư đó đã vô tình gây tội lỗi , và ta tự sám hối , không đọc kinh sám hối như người ta , vì ta lâu rồi không đọc kinh , nếu ta đọc thêm kinh nữa dám cha mẹ ta cho ta vào chùa cho chắc ăn , mà ta vào chùa cha mẹ ta sẽ an tâm hơn nhiều , nên đôi lúc ta lại thích vào chùa, bởi vì cuộc sống ta bây giờ các khác gì các nhà tu hành đâu , chả có gì ảnh hưởng đến ta.. À mà có , ta lại là một đứa con nít nói điêu nữa rồi , ta còn một mối bận lòng , à mà không phải một mà là hai , gia đình và anh. Nói sao nhỉ , "bận lòng định nghĩa thế nào nhỉ?" Ta lại cứ hỏi những câu vớ vẩn vô duyên , con nít ngốc vẫn là con nít ngốc.. mẹ Ta bảo thế.. và hình như ai cũng bảo ta thế.."con nít"...Một đứa con nít chả hiểu biết gì.. ta vẫn cười vì ta muốn là con nít ngốc bởi vì đôi khi con nít ngốc vẫn hay hơn "người lớn".
 
Ngày 07/07/09
 
MT*love
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.07.2009 14:59:42 bởi minhthanh_love >
#1
    ms.witch 08.07.2009 23:16:38 (permalink)
    Nhớ Thảo
     
    Phù...
    Thở thật mạnh , soải hai tay nằm dài trên bờ đá , nghe tiếng sóng vỗ dưới chân , mình nhắm mắt thả hồn theo nhịp thở của thiên nhiên.
    Trống rỗng...
    Chỉ nghe ầm ầm...
    Một cảm giác kỳ lạ lại đến với  mình
    Một chiếc lá rơi phủ che lấp ánh mắt  mình,nhẹ tay cầm chiếc lá xoay qua xoay lại , thấy hay hay...chiếc lá khô rốc giống cuộc sống mình và mình bỗng nhớ Thảo..
    Một sự vô tình hay hữu ý giữa cuộc đời này mình không rõ nữa , hôm nay..mình mang một tâm trạng thật buồn , muốn tìm một góc yên tĩnh và tự dưng lại đi đến dốc đá này , nằm trên bờ đá này , rồi giật mình...nhớ Thảo. Và bỗng ngu ngơ..à không biết mình thế nào, thông cảm cho Thảo , và một ý nghĩ ngông cuồng thoáng qua cái đầu ngu ngốc của mình, mình lại muốn theo Thaỏ , mình thở dài chán nản, ôi mới đây mà hơn một năm. Hơn một năm mình không đến nơi này , cái nơi mà trước kia mình thuờng ra giải khuây , thả hồn theo tiếng sóng biển..Bỗng...một ngày..nghe tin của Nam :
    - Thanh ơi, Thảo mất rồi ".
    Điếng hồn , nhưng vẫn chưa tin :
    - Ông giỡn chơi tui hả ông nội?
    Nam khóc hu hu " hết chuyện giỡn hả bà , hu hu ". Trời , điếng cả hồn , toàn thân bủn rủn....Thảo ơi , Thảo biết lúc đó mình quýnh đến mức thông báo cho các bạn mà không biết mình nhắn gì , giờ nhớ lại buồn cười chết được...Mình nhắn rằng "Thao dai roi" , mọi ngửời không hiểu gì hết gọi điện hỏi mình quá trời , mình chỉ trả lời theo quán tính ""Thảo đai rồi", mọi người hỏi vì sao lúc ấy mình chỉ "không biết" , và chỉ mười phút sau là có mặt nhà Thảo không thiếu một móng.
    Đến nhà Thảo mới vỡ lẽ , Thảo à , Lúc mình vào nhà Thảo , và nghe lý do Thảo mất , mình hiểu tại sao rồi. Năm vừa rồi , nói mình mê tín mình chịu , thật sự vậy đó.. Năm  vừa rồi , Thảo chính là đứa bạn thứ tư cùng tuổi mình ra đi , và mình lại hú hồn là không sao , vẫn bình yên, cũng thê thảm lắm nhưng chưa phải mất mạng như các bạn , và hôm nay , mình lại nghĩ rằng các bạn hạnh phúc hơn mình , khỏi phải nhìn những cái chướng tai gai mắt nữa , và nhất là Thảo , bạn ra đi thật sự mình hụt hẫng , nhưng lại thông cảm cho Thảo. Trời đất , lúc bước vào nhà bạn , bạn mất mà cha mẹ bạn cứ như không có gì , còn con nhỏ em bạn nó thì khỏi phải nói , cái giọng nó nói cứ như bạn là người dưng , xót cả lòng. Các bạn nói rằng Thảo dại , việc gì mà phải tự sát , và từng người nhớ lại những ngày trước khi Thảo mất. Nam nói rằng trước một tuần , Thảo còn đi chơi với Nam , có tâm sự về cuộc tình lỡ của mình , Nam lúc đó có ý cua Thảo... chưa kịp Thảo đã ra đi , Nam buồn thiu, tâm sự với mình giọng nuối tiếc..còn nhỏ Thoa chơi thân với Thảo nhất lại nói rằng "Thảo hay tâm sự , cũng buồn tình , nhưng buồn gia đình nhiều hơn.., Thảo nói Thảo vì sức khoẻ yếu nên không ở Sài Gòn nữa mà về Quy Nhơn , về chưa có việc vì việc thiết kế thời trang ở Quy Nhơn khó tìm lắm , nên thất nghiệp , ở nhà...tủi thân hay la mắng , nhỏ em thì coi chị không ra gì.., lại thêm bị..phụ tình..nên..thuờng tâm sự như vậy..Thoa không ngờ lại..đến nông nỗi này. Trước đây ngày nào cũng gặp , thế mà mấy hôm nay , Thoa bận việc không gặp , thì lại đùng một cái , nghe tin này...hic hic , cái ngày mà Thảo tự tử , ngay chiều đó , Thoa liên lạc hoài không được."
    Nghe Thoa nói , với thái độ gia đình Thảo , mình cảm thấy thuơng cho Thảo, và cầu mong cho Thảo sớm siêu thoát , vì Thảo đâu còn thiết đến cuộc đời này đúng không? Thảo cảm giác lạc lỏng , bơ vơ.. và nhất là.. Thảo không cảm giác không còn gì lưu luyến nữa , và không muốn là gánh nặng của gia đình mình..Thật sự mình không biết phải nói như thế nào về cảm giác của mình , mà mình chỉ cảm thấy giờ này, mình gần giống Thảo , lại đến cái nơi Thảo từng tự tử , lại thêm tự nhiên lại đi theo làm thiết kế như Thảo.. Trời ạ , mình rợn tóc gáy , có cảm giác mình đang đi theo con đường của Thảo.. Và Thảo biết không , tự dưng hôm qua giờ lại buồn lạ kỳ vậy , rồi lại đến nơi này, cứ như Thảo đưa đường dẫn lối mình vậy.. Nhớ lại , trước ngày mất khoảng một tuần , Thảo hẹn mình , nhắn tin nói là ghé Thảo nhờ kèm tiếng anh , Thảo còn nói "Thảo với nó hình như hổng quen biết , mình nhìn nó nó giả lơ , nó nhìn mình mình đuối " Lúc đó mình còn ôm bụng cười lăn vì câu đùa của Thảo , mình còn hứa sẽ giúp Thảo tới công ty cô Lý xin làm thiết kế thời trang ở đó.. Vậy mà , nhắn tin , Thảo im re, cũng chiều đó...ai biết là lần cười giỡn đó lại là lần cuối cùng. Thảo thật tình...mình không biết nên trách hay phải nói Thảo lời nào đây. Và sáng hôm nay , mình lại bỗng nghĩ gàn...Một thoáng gàn dở của mình và mình chợt nhận ra một điều là hình như Thảo vẫn theo mình thôi thúc mình thực hiện giấc mơ của Thảo , một nhà thiết kế...Tự dưng là giáo viên , mình lại nhảy sang thiết kế mà không một lý do..chắc có phải mình từng hứa giúp bạn tìm công việc mà giờ bạn còn khao khát công việc đó , muốn mình làm cái công việc đó.. Mình lại nghĩ gàn rồi Thảo nhỉ , vì mình cảm thấy trùng hợp quá nên đâm ra lú lẩn..
    Làm sao đây nhỉ Thảo , mỗi lần buồn là mình lại gàn dở , nghĩ vớ vẩn, lại muốn theo Thảo...rồi mình..lại cười mình.Thảo à , mình tự hỏi không biét Thảo đang ở đâu? Trên trời hay dưới mười tám tầng địa ngục như trong kinh phật nói rằng tội tự sát là tội lớn lắm , xin lỗi mình lại nữa nhớ nữaquên , chỉ nhớ là tội bất hiếu..rồi còn tội gì nữa...mình quên rồi.. mình chịu thua..Tính mình Thảo biết , chuyên gia nữa nhớ nữa quên.. nhưng nhớ khôn , quên khôn...các bạn thuờng nói mình thế.. và mình cảm thấy cũng đúng.Ở trên trần gian , có những người có tội các quan toà còn phải "suy xét" lại , mình tự hiểu không biết Diêm Vương có "xót tình" cho Thảo không , châm chước cho Thảo được lên trời không? Hay lại khổ hơn trên này? Chỉ vẫn là những câu hỏi rồi tự mình chẳng biết trả lời sao , nhưng thà tin là có địa ngục còn hơn là không. Và mình lại tưởng tượng trần gian cũng chẳng khác địa ngục , và tưởng tượng ra như vậy Thảo có ai quen biết to lớn dưới đó không để chạy tội. Mình muôn đời vẫn có những cái suy diễn mà các thầy cô dạy văn ngày xưa nói mình là quái gỡ. Lại lo Thảo không được siêu thoát , mình nghe ai nói "chết tức tưởi" , "chết oan" khó siêu thoát lắm , hồn cứ lang thang vất vưởng , khó siêu thoát. Thảo này , mình lại nảy ra một ý nghĩ gàn nữa. Có thật là trên trần gian có tôi jgif thì dưới địa ngục sẽ bị ghi tội. Nhưng mình lại suy nghĩ về cái luật nhân quả , vay trả trả vay , vậy như trường hợp của Thảo thuộc về trường hợp gì? Phải giải thích thế nào? cha mẹ hết nợ Thảo , hay Thảo hết nợ cha mẹ.. hoặc là...với mọi người..À, mình chợt nghĩ là Thảo còn nợ mà đang trốn nợ vì sợ tù chung thân , đúng không? Một câu hỏi của mình cũng giống như câu trả lời cho mình , nên mình mỉm cười "" mình còn nợ cuộc đời , mình còn nợ nhiều người , nên phải ở lại nơi đây để trả...cho đến khi nào sạch sẽ thì...mình..chuồn khỏi cuộc đơi này..bằng nhiều cách , cách nào mà quang minh chính đại thì mình đi , có đưa có rước...bởi vì cảm giác trèo tường như Thảo mình e rằng sẽ không yên ổn , mình không thể buông xuôi như Thảo vì mình không giống Thảo , có thể mình có những nỗi đau đau hơn Thảo , khó xử hơn Thảo...và tức tưởi hơn Thảo... thậm chí cuộc sống mình nhạt nhẽo hơn Thảo.. Mình không hơn Thảo ở điểm gì , chỉ hơn Thảo ở những suy nghĩ gàn dở...và nhờ những suy nghĩ gàn dở này mà mình cứ rồi cũng hết ngày hết tháng..cứ như giữa chốn không người.. như cha mẹ mình thuờng nói mình là một đứa quái gỡ. Mà mình thấy mình quái gỡ thật Thảo à ,nếu không quái gỡ thì mình đã không sống trong cuộc sống chán chường cho đến ngày hôm nay mà vẫn với khuôn mặt trẻ con này đâu , Thảo cũng thuờng nói mình vậy mà , lúc nào cũng nhí nha nhí nhảnh.. Vì cuộc sống này..với mình vốn chẳng có gì đáng phải buồn phiền mà...chỉ trừ những lúc gàn dở...ra thôi..
    Chỉ là những phút gàn dở mình chợt nhớ về Thảo...để vơi đi cái ngông cuồng của mình và Thảo đã cứu lại linh hồn mình trong một phút đi hoang , giờ này nó đã trở về yên ổn ngự trị trong cái thân xác vô cảm của mình như người ta thuờng nói là "hoàn hồn" đó..Và mình vẫn là mình...một con nhỏ ngốc.
     
    Ngày 08/07/09

    MT*love
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.07.2009 23:27:38 bởi minhthanh_love >
    #2
      ms.witch 20.07.2009 00:29:18 (permalink)
      TÌNH YÊU
       
      Một ngày như mọi ngày, cái cảm giác se se cứ theo ta mãi. Chống cằm nhìn trời , nhìn đất, nhìn người qua lại. Từ ban công nhìn ra biển, sóng vẫn ầm ầm vỗ mà ta chẳng cảm giác gì. Một nỗi nhớ quay quắt như xé toạt trái tim Tôi, chỉ mỉm cười vu vơ. Sờ tay lên ngực mình, cơn đau vẫn còn nhoi nhói vì cái tai nạn bất ngờ đến với mình. Nhớ lại vẫn còn ngu ngơ. Vèo...ầm..Tôi nằm bất tỉnh dưới lòng đường. Cả hai nỗi đau hoà nhập lại khiến Tôi không còn chút sức lực để mà làm bất cứ điều gì. Rồi cũng xong , chỉ là những nỗi đau...Chiều nay cơn gió vô tình mang tiếng thì thầm của biển gửi vào chân mây vẽ lên hình trái tim của hai người yêu nhau.. Tôi cười, lại tưởng tượng vớ vẩn..hèn chi cứ bị mắng hoài , lúc nào cũng
      "để tâm hồn treo ngược ở trên cây
      Chờ chín rụng...rơi cái đùng...xuống đất" (Nguyễn Nhật Ánh)
      Bạn bè đến chơi thấy Tôi vẫn cứ cười như chẳng có gì xảy ra cũng lấy làm lạ. Nam sờ trán tôi :
      - Trông bà sáng chói thế? cứ như mình khoẻ lắm vậy?
      Tôi nhăn mặt :
      - Sao cái miệng ông lúc nào cũng chọc cho tui chưỉ hết vậy cha nhà thờ? Ông làm ơn biểu bà nào rước giùm tui đi, lảm nhảm hoài điếc tai tui quá.
      Nam cười khì:
      - Bà không lo cho Bà Bà lo cho tui, cảm ơn nha má tui.
      Tôi bật cười trước câu nói của Nam. Hắn vậy mà tội ghê, lúc nào cũng chọc tôi cười, vậy mà vô duyên lắm, chả ma nào thèm rước hắn. Nghĩ cũng phải, con trai gì mà ăn nói chảng chảng lãng xẹt, cứ thấy con gái là tươm tướp mà nói toàn những câu khiến bị rượt hoặc ăn guốc không à. Lúc đầu tôi với hắn cũng vậy, bị giũa lắm mới đỡ bớt đấy. Mà cũng ngộ , dạo này xông xáo hẳn lên, năng đến nhà tôi lắm. Linh cảm có gì "mờ ám" tôi "túm cổ" hỏi liền :
      - Ê, cha nội, có ý đồ gì mà tới nhà tui hoài dzậy? Muốn gì? Nói ngay, không tui cho ông lên trụ điện ngồi à.
      Thấy tôi lườm lườm hắn mất hồn, líu cả lưỡi :
      - Không có gì , thiệt mà..
      Lấy tay véo hắn một cái thiệt đau :
      - Sao? Giờ muốn bị "đì" phải không? Có nói không thì bảo? Không qua mắt bà đựoc nhé.
      Nheo nheo mắt nhìn hắn, hắn gãi gãi đầu cười xoà thú thiệt:
      - Bà biết mà còn hỏi khó tui, Bà càng ngày càng giống qủy sứ.
      Tôi cười : - Muốn vòng quanh đến đâu nữa , nói không?
      Nam "suỵt" : nói nhỏ bà đừng cười tui nghen, mà bà đừng chưỉ tui nghen, hứa đi tui nói.
      Tôi tức cười gật : Ừa, ông nói đi, tui hong chửi ông đâu.
      "Tui thích nhỏ em bà"..
      Tôi phá ra cười.."ha ha ha...Tui biết ngay mà...chạy đâu thoát, ông đâu mà tốt bụng dzậy "
      Hắn nhăn mặt : Ê, bà làm như tui tệ lắm vậy, chứ hồi giờ ai làm bia cho bà trút giận hỉ? Tại bà nói bà có người yêu không thì tui quen bà rồi.
      Tôi nguýt: xì, ông mà có cửa à, quên đi cưng. Mà ông nghĩ sao thuơng em tui zậy cha? Nó có người yêu rồi đó.
      Nam xụ mặt : Chị em nhà bà đem xử bắn hết đi, số sao mà con rệp thế.
      Xong hắn hít một hơi thật dài, thở thật mạnh : Phù, tiếc, mà thôi, để kiếm người khác. hihihi
      Tôi chợt thấy Hắn giống tôi trước kia, vô tư và đơn giản. Hắn vẫn còn cà tởn cà tởn , còn tôi, theo hắn nói thì "dạo này bà hết nhí nha nhí nhảnh rồi, buồn buồn sao đó". Tôi chỉ mỉm cười "Ừ, tại nhớ ông á". Hắn nghe xong chắp tay :
      - Lạy mẹ, mẹ cho con sống...con còn yêu đời lắm. Cái miệng bà giỏi lắm, chỉ giỏi chọc tui, chứ gặp "chàng" thì im thin thít , biết tẩy quá mà.
      Ngẫm hắn nói cũng hay thiệt, mình càng ngày càng khó hiểu. Tôi cười cả tôi. Tôi có cảm giác dường như trước mắt mình lớp sương mù dần tan biến, một chút nắng ấm áp le lói trong trái tim tôi. Tôi nhìn về phía chân trời xa, nơi có một người tôi yêu, có một người mà tôi luôn thuơng nhớ với một niềm tin bất diệt. Trái tim tôi luôn thổn thức gọi anh từng phút từng giờ. Chưa bao giờ tôi có cảm giác mình sẽ ngừng yêu anh dù trong lúc hơi thở như muốn ngưng lại. Tôi cảm giác như tôi và anh đang ở gần nhau, tôi nghe như anh đang thì thầm rằng anh rất nhớ tôi ,rất yêu tôi.. Và tôi nhớ đến ai đó nói thế này " Khi bạn yêu một ai đó với tất cả trái tim mình, tình yêu đó sẽ không bao giờ mất đi ngay cả khi bạn phải chia xa. Khi bạn yêu một ai đó và dù bạn đã làm tất cả mà vẫn không được đáp lại thì hãy để họ ra đi. Vì nếu tình yêu đó là chân thật thì chắc chắn nó sẽ trở về với bạn." (trích từ bộ phim Forgot Paris) Tôi thì thầm với trái tim của mình mà cứ ngỡ đang cùng anh nói chuyện : Em đã yêu hết mình rồi anh à !Vậy còn anh , đã hết mình với tình yêu chưa? Em đã từng đọc câu này " Khi có sự bình an,bạn hãy chăm chú lắng nghe và hoàn toàn sẵn sàng.. Đây là một cử chỉ của tình yêu thuơng được người khác trân trọng. Tình yêu thuơng thể hiện qua thái độ tôn trọng và sự chấp nhận. Tình yêu không chỉ là cảm giác, mà nó còn được thể hiện qua lời nói và hành động." (Enrique Simo). Và em cảm thấy mình đã làm được như vậy đó anh à !
       
      Ngày 18/07/09
       
      MT*love
       
       
      #3
        ms.witch 21.07.2009 01:40:22 (permalink)
         Long nhong....
         
        Chiều..
        Một ngày nhẹ nhàng...
        Không mây..
        Không mưa...
        Không nắng..
        Nhỏ long nhong trên chiếc xe đạp chẳng biết đi đâu. Nhỏ vu vơ nhìn trời mây nước, gió nhẹ...cứ từ từ đạp chiếc xe mà không biết cứ nhè mỗi cái bùng binh công viên Quang Trung mà quần tới quần lui. Ô hay lạ thế , nhỏ vẫn cảm thấy hay hay...Vì sao ư? Nhỏ đang mỉm cười khi chợt nghĩ về anh, một cảm giác ấm áp khiến nhỏ không cảm thấy cô đơn..Nhỏ thì thầm " hỡi anh yêu chờ nhé, chờ đón em trong vòng tay hỡi anh yêu từ đáy tim này, em ước ao gần nhau có nhau mai sau ". Nhỏ không cần biết anh có nghe không, nhỏ không cần biết anh sẽ trả lời thế nào, nhưng nhỏ vui khi luôn mang hy vọng ở cuộc tình của nhỏ với anh. Nhỏ biết mình đang "để hồn treo ngược" nữa nhưng nhỏ cứ tự thuởng cho mình những giây phút lãng mạn đó. Nhỏ luôn tâm niệm "sống trong mơ" vẫn hay hơn thực tế mà. Vì trong mơ, tâm hồn nhỏ mới bình an, nhỏ không làm gì ảnh hưởng đến ai, chỉ là những suy nghĩ, những "bí mật" của riêng nhỏ. Nhỏ muốn chia sẽ niềm vui của nhỏ đang có với anh. Nhỏ mang sợi nắng chiều ấm áp, chút bình minh gửi đến cho anh, không nhiều, chỉ đơn giản là một nụ cười với một tiếng thầm gọi "anh" , vậy là nhỏ cảm thấy mình như sống lại. Nhỏ đơn giản, rất đơn giản....Ngày xưa, khi còn đi học, nhỏ thuờng nghe các cô cậu bạn "trải nghiệm" sau những lần đổ vỡ thế này "cay đắng tình người nuôi ta lớn, ân tình bạc bẽo dạy ta khôn" _ nhưng nhỏ cười nói rằng "điên, đúng là mù quáng". Và bây giờ, nhỏ vẫn câu nói đó. Bởi vì nhỏ từng nhớ ai đó nói rằng "Tình yêu là một trong những nơi mà ở đó con người bộc lộ nhân cách của mình rõ nhất. Cũng là nơi xây dựng nhân cách đẹp nhất." Và nhỏ đã cảm thấy tình yêu nhỏ dành cho anh là xứng đáng. Anh xứng đáng có những gì thuộc về nhỏ, quý giá nhất vẫn là trái tim nhỏ. Và nhỏ cho rồi không bao giờ nhỏ lấy lại , cái này các nhà kinh doanh hay gọi là gì nhỉ , à "hàng gửi đi không hoàn lại". Nhỏ lại có những cái suy diễn rất kinh hoàng,nghe kinh doanh nhưng trong tình yêu sao nhỏ chưa bao giờ biết động từ "tính toán" là gì. Vì sao ư? Đơn giản lắm , chỉ có người không tự tin vào bản thân mình, luôn lệ thuộc vào người khác, và luôn yêu có mục đích thì mới học đến động từ đó. Nhỏ yêu với lòng  chân thành , giản dị , và vì nhỏ nhớ ai nói một câu "yêu vì mục đích đựoc yêu  là tình yêu của con người, yêuvì mục đích yêu là tình yêu của một thiên thần" và vì thế nhỏ luôn tự nhận mình là thiên thần tình yêu. Đây là điểm mà nhỏ cảm thấy buồn cười nhất cho cái "gàn" của mình. Mấy ai tự cho mình là "thiên thần", nhưng nhỏ lại "tự khoác" lớp áo thiên thần lên cho mình. Nhỏ chiêm nghiệm lại, chính điều đó đã khiến nhỏ sống tốt hơn, Nhỏ cho rằng "thiên thần" thì phải có những đức tính gì và nhỏ coi đó là tấm gương của mình. Và cũng chính vì "thiên thần" mà nhỏ bị mọi người trong gia đình mắng là ngu ngốc.
        Dì nhỏ, một phụ nữ cực kỳ xinh đẹp , đẹp nhất trong ba cô con gái rượu của ông Bảy Bạch Đằng.Sau bao năm lập gia đình, giờ trở thành một người phụ nữ "tàn tạ". Số phận Dì như người xưa từng nói "hồng nhan bạc phận", và Nhỏ cảm thấy chính xác là như vậy, phải gọi bạc hơn chữ bạc.Suốt cả một đời làm khổ ông bà ngoại , trong gia đình hễ đứa cháu gái nào quen bạn trai là một đề tài rầm rộ nhất , và Dì lại là "nhân vật" số một. Thuơng Dì, nhỏ hay phản bác lại. "Mọi người buồn cười quá, sao cứ lấy Dì ra nói hoài, mọi người chỉ biết sướng miệng mình, không cảm nhận được người khác đang như thế nào, quá đáng". À , thế là nhỏ lại bị "mắng" " con nít con nôi biết gì nói". Uất ức, cãi lại "vậy mọi người có dám chắc cả đời mình hạnh phúc không?". Im lặng , thấy Dì buồn thiu, Nhỏ kéo Dì đi ra ngoài " mặc kệ Dì à, Dì cảm thấy vui là được. Nếu Dì cho rằng mình quá khổ sở khi phải sống với dượng thì Dì tự thoát đi, còn nếu Dì cảm thấy chấp nhận được thì cứ chấp nhận". Dì tâm sự "Dượng con say xỉn suốt ngày, hồi xưa đâu có đâu, mà giờ lại giở tính thế, mỗi lần say lại rượt Dì với mấy đứa nhỏ , Dì không hiểu nổi , mọi người nói vậy đúng đó con à, Dì không buồn. Con đừng giống Dì nhé ". Nhỏ an ủi :
        - Dì cứ đùa, làm sao có chuyện đó chứ.
         Nhưng trong lòng thấy cũng ớn lạnh chuyện gia đình, mỗi lần nghe lấy chồng lại "rùng mình". Từ ngày gặp anh và yêu anh, anh cho nhỏ cảm giác an toàn , và đã nghĩ đến việc cùng anh xây dựng. Nhỏ chỉ muốn tạo lập một nền tảng vững bền trước khi đi "về với người ta". Nhỏ không muốn như Dì, nhỏ không muốn lệ thuộc , và điều nhỏ muốn duy nhất là khi đã là một người vợ , thì tất phải làm mẹ và...đủ vấn đề xảy ra. Nhỏ không muốn nhìn thấy cảnh những đứa bé phải muớn "gia sư" về dạy vì cha mẹ quá bận công việc. Nhỏ không muốn mỗi khi đứa bé mở miệng hỏi " mẹ ơi cái này làm thế nào" lại lắc đầu "mẹ không biết, lên trường con hỏi cô giáo". Nhỏ không muốn cái gì cũng nhờ người khác trong khi bản thân nhỏ có thể làm được. Nhỏ biết anh có thể cho nhỏ một cuộc sống hạnh phúc , một cuộc sống thoải mái như nhỏ mơ ước nhưng Nhỏ muốn có một sự chuẩn bị đầy đủ cho cuộc sống sau này. vì nhỏ học đựoc một điều "Thiên hạ có hai cái khó :kêu trời khó và cầu cạnh nhờ vả người còn khó hơn. Thiên hạ có hai cái đắng : Hoàng liên đắng và nghèo còn đắng hơn. Thiên hạ có hai cái mỏng : Gíaxuân mỏng và thói đời càng mỏng hơn. Nhân thế có hai cái hiểm : Sông núi hiểm mà lòng người còn hiểm hơn. Biết được khó, chịu được đắng, quen được mỏng, dò được hiểm mới sống nổi ở đời. (Tiên Hạc Than) Sông có lúc người có khúc , nhưng nếu ta có sự chuẩn bị tốt , ta sẽ không bao giờ bị chới với hụt hẫng. Nhỏ nghĩ như vậy và vẫn mang hy vọng về anh mà sống. Một ngày, nhỏ cảm thấy cánh diều tình yêu của nhỏ mất phương hướng ,nhỏ muốn buông nhưng rồi không nỡ , và cột cánh sợi dây diều lại một gốc cây, Nhỏ từ xa theo dõi người nào sẽ đến giữ cánh diều đó của nhỏ..Nhỏ chợt nhận ra rằng cánh diều chỉ no gió khi được nhỏ thả vì nhỏ biết kiểm soát hướng diều bay, nhưng thật ra bí quyết để diều bay cao của nhỏ rất đơn giản : Hãy thả diều bay tự do , bay một cách thoải mái và nhỏ chỉ mỗi việc nắm sợi dây và ngắm diều bay. Và sợi dây đó chính là tình yêu. Khi nhỏ nhận ra rằng nhỏ đang nắm trong tay một tình yêu , nhỏ cố sức vun đắp, chỉ biết vun đắp không biết rằng có kết quả gì không nếu một mai cánh diều ngược gió và rơi xuống. Nhỏ không cần biết vì điều đó không còn quan trọng nữa....
         
        Ngày 20/07/09
         
        MT*love
        #4
          ms.witch 25.07.2009 14:48:56 (permalink)
          Có Đôi Khi
           
          "Ôi có đôi khi thèm như gió đi hoang
          Sống kiếp lang thang, dạo chơi khắp núi rừng
          Rũ lá rơi vàng, về thăm biển mênh mông
          Vượt ngọn sóng dâng tràn
          Ta là gió trên ngàn...."

           
          Buồn...một cái buồn từ ngàn xưa để lại theo Nhỏ mãi suốt kiếp này. Nhỏ không biết mình nên như thế nào cho vơi đi cái buồn của Nhỏ. Ngồi làm việc mà tâm trạng cứ rồi bời...Nhỏ nhắm mắt thả hồn theo lời nhạc , cảm giác lắng xuống...trái tim lại bình lặng...bình lặng...trống rỗng...
           
          Bài nhạc đưa nhỏ trở về cái tuổi thơ, cái tuổi học trò rất vô tư nghịch ngợm. Ngày xưa , Nhỏ là một cậu bé,phải gọi là một cậu bé bởi vì Nhỏ chưa bao giờ khoác chiếc áo nữ sinh, với mái tóc dài. Cho đến khi học cấp ba, Nhỏ mới "xỏ" vào mình chiếc áo dài nữ sinh nhưng một tháng chỉ mặc có một ngày là giỏi lắm. Nhỏ ghét cái gì lất phất mà vướng víu, cứ khó chịu làm sao. Cứ cái gì nhanh gon nhẹ là Nhỏ chẳng từ chối, và dường như đã là bản tính rồi thì khó thay đổi, và cái gì cũng "ầm, chảng"... và thậm chí cả bây giờ cũng "đoảng" thế. Chỉ có nghĩ lại cái tuổi thơ của mình, Nhỏ mới cảm thấy mình còn nụ cười, vì cái thời ắp sách đến trường, nhỏ quậy biết bao nhiêu. Lúc nào cũng xử bạn bè phá trường phá lớp.. và tuần nào mà chẳng lên cột cờ...và tháng nào mà chẳng bị..phạt vệ sinh...Nhưng chưa thầy cô nào ghét cả, lại rất thuơng.. vì nhỏ..học nhanh lắm, thầy cô dạy không "hao hơi mỏi miệng" và không uống phí tâm huyết nếu "truyền bí kíp" cho Nhỏ.
          Thời học sinh, ai nói không lật "tài liệu" là nói dóc, dù học giỏi đến đâu cũng có lúc "lật tài liệu".. Nhớ lại cái lúc kiểm tra bài  mà mắc cười chết đi đựoc. Lúc ấy, Nhỏ là lớp phó học tập, ngồi sát anh chàng lớp trưởng. Hai đứa ăn rơ ghê lắm, bình thuờng thì oánh nhau chí choé nhưng mỗi lần hợp tác thì khỏi phải nói. Tiết kiểm tra môn lịch sử. Vì nhiều bài nhỏ phải xử cái trò chia bài học, ai trúng bài nào học bài đó. Thế là hôm đó, ra câu hỏi lại trúng ngày cái lão " Khổng Xuân Toàn" , nghe cái họ kiêu hết biết, thế mà lão chả chịu học.. đành "liều lật tài liệu". Nhỏ lấy tài liệu bắt nhỏ Trang ngồi phía trên sát mép bàn, kẹp tài liệu lại, lấy mái tóc nhỏ ấy phủ lên nếu cô giáo đi xuống. Cô đilên lại vén qua đọc tiếp. Máy lần đều trót lọt, duy có một lần tiết Cô Thuỷ môn Địa, cô này hiệu trưởng mới ghê chứ. Cô để ý sao cái nhóm này cứ xôn xao, nhìn hoài không thấy tờ tài liệu nào trên bàn, thế là cô đứng luôn một chỗ. Bí quá không biết sao, thế là nhỏ đá mắt cho mấy đứa bạn ở bàn trên giải vờ gọi cô lên hỏi, cô đi lên là lanh tayrút tài liệu cất, chứ không Cô xuống là con nhỏ cứ ngồi ngẩn người ra cho hết tiết. Thế là cô xuống lại, bình an. Tụi này ngồi ngó trời mây nứoc gió, huýt sao hát hát trong miệng cứ như làm xong rồi. Cô tưởng thiệt, thế là đi lên bàn giáo viên ngồi. Tụi nhỏ mừng rơn , tiếp tục còn một câu chưa làm, thế là lật..nhỏ nhanh tay nên lúc nào cũng xong trước. Nộp bài xong ai cũng xém rớt tim vì cái trò này hết, thếlà hứa lần sau không lật kiểu này nữa, lật kiểu khác.. Lại bắt nhỏ nghĩ cái trò khác chơi nữa. Không phải tụi Nhỏ học sinh tệ đâu, Lớp này lớp chuyên của trường, lớp đắc biệt cho các thành phần năm C, có nhỏ là không phải, vì được tuyển thẳng vào nhờ thi tốt nghiệp đậu thủ khoa. Thế là vào đây, cái nhóm của nhỏ chơi là thành phần siêu đẳng, chỉ có mười mấy đứa mà nhóm này lại chuyên lật tài liệu mới kinh, chuyên quậy phá. Thầy Luận, giáo viên chủ nhiệm ở gần nhà của nhỏ, ngay ngã ba.. Tối tối, tụi nhỏ hay hú nhau đi tán dóc, mà muốn qua nhà nhỏ là phải qua nhà Thầy, mà nhỏ muốn đi đâu cũng phải qua nhà Thầy. À, Thế là, tối nào đi thì phải chắc một trăm phần trăm là làm xong bài, thuộc xong bài vì không thể thoát được ngày hôm sau bị mời lên bảng. Nhóm đi mười đứa, thầy dò hết mười, hai mươi, thầy dò hết hai mươi không rớt một mống. Thầy khỏi cần dạy bài tiếp theo, cứ bắt làm bài tập đã đời, nhưng nhờ vậy tụi nhỏ mới nên người, mới có ngày hôm nay. Và Thầy Luận là một trong năm người thầy cô mà bọn Nhỏ không bao giờ quên.Nói đến anh chàng lớp trưởng, Nhỏ với hắn oánh nhau lia lịa, không oánh bằng tay chân mà chỉ chơi xỏ nhau thôi.
          Oánh nhau mệt rồi thì buồn ngủ, thế là Nhỏ ngủ còn hắn thì canh me giùm, cô xuống thì gọi dậy.., còn Nhỏ chỉ việc chép bài giùm cho hắn mỗi khi hắn ngủ hay đọc truyện tranh.. Mà hắn sợ nhỏ một phép, bởi vì nhỏ luôn bắt bí hắn. Nói đến cái bắt bí cũng phải nói đến một chuyện mà đến bây giờ Nhỏ vẫn chưa bỏ cái tật này, thích làm bà mai. Hồi đó, Nhỏ thấy mấy bạn ngộ lắm, cứ để ý người này, để ý người kia mà chẳng có ma nào để ý nhỏ cả, chắc tại nhỏ chằn quá, mà cái này cũng không biết vì nhỏ không quan tâm, suốt ngày lo làm mối không có thời gian đâu mà để ý xem ai thích mình hay không, mà nghĩ chắc không đâu, ai lại đi thích "cái thằng" này chứ nhỉ. Xung quanh nhỏ toàn bạn trai, chỉ có một lũ mười hai đứa con gái, giờ lấy chồng hết rồi, còn nhỏ trơ trơ thế này thôi, vì tụi này yêu sớm quá mà. Mới lớp chín, thấy cặp cặp chở nhau đi phát kinh. Thế nhưng mấy câu bạn lại cũng như nhỏ, chả có anh nào cưới vợ hết trơn , cứ tí ta tí tởn như lúc bé tí. Mỗi lần gặp lại là "ê, bà Thanh..." thế này, "ê bà Thanh.." thế kia vui lắm. Dạo này thì chả muốn gặp đứa nào hết, có hú hay réo cũng "quên đi cưng, chị bận rồi"...thế là tụi nó "cái bà này muốn ăn đòn nhỉ? Tụi này không giống như xưa nữa nhé. Không tin bà gặp tụi này xem, nói như vậy thế nào cũng bị.."hun"..cho coi". Nhỏ ôm bụng cười "tới đây hun tui, tui cho kẹo , hahaha.. thách mấy ông cũng không dám..xì..đệ tử mà đòi qua mặt thầy.."
          Cách đây hai hôm, Nam gọi điện rủ :
          - Ê Thanh, đi karaoke..xuống Nâu đi..tụi này chờ..
          Lúc đó trời cũng chạng vạng, đang đạp chiếc xe long nhong ngoài công viên, nghe rủ Nhỏ sẵn giọng :
          - Khùng hả cha, tui mới khoẻ cha rủ tui hát karaoke muốn tui tắt tiếng hay bể phổi à? Cha càng ngàycàng giống quỷ quá.
          - Mẹ này ăn nói dễ oánh nhau, rủ đi , không đi thì thôi, chửi người ta..hic
          - Đồ mít ướt...ề..
          - Sao bà, có đi không? Mấy đứa chờ..
          - Ừ, chừng nào thành cò đưa tui đấu giá..hì hì..Vỡn đó, mấy ông hát đi, tui mệt..
          - Có lúc nào bà nói bà khoẻ đâu, hễ rủ đi là trốn biệt...đồ người rừng..
          - Kệ tui, người rừng mà đẹp hơn mấy ông thôi..há há
          - Oại...gớm...cho cũng chẳng ai thèm...chảnh vừa thôi má. Sắp thành hàng tồn kho rồi mà còn chảnh, người ta nuôi heo lời, còn tui xót giùm má bà, nuôi heo cứ lỡ mồm long móng, lỗ dài dài...
          - xì..heo đây có kiểm dịch đàng hoàng, làm gì có lỡ mồm long móng... xuất chuồng là tiệt giống hết à...hàng quý hiếm...hihihi...
          Nhỏ ôm bụng cười sặc sụa, còn Nam thì cứ "không dám đâu..". Đám bạn của Nhỏ lâu lâu mới gặp , nhưng hễ gọi nhỏ là nhỏ đủ lý do. Nam thì thân nhất với nhỏ, nay thì nghe hắn gọi :
          - Ê Thanh, bà coi con nhỏ kia được không? Coi tui với nó hạp không?
          Nhỏ lấy làm lạ :
          - Ủa, ông chuẩn bị cưới vợ hả?
          - Không, coi hạp không làm quen..
          - Cha mẹ ơi, nó có chịu quen ông không mà ông coi , vậy tán nó trước đi, rồi tui coi giùm cho..Mà nhớ trả phí nhé.. không coi chùa đâu.
          - Uh, tui trả phí bà, tài khoản của tui trên chùa , bà lên giở đít ông phậtlấy..hihi
          - Xì, đồ keo kiệt, hèn chi ế là phải..há há..
          - Bà trù tui đi, tui chờ con út em bà lớn tui bợ, giờ nuôi heo vậy mà..
          - Ặc ặc..ông ác vừa thôi, nó mới lớp mười một hà..ông chờ nổi không..
          - Chờ luôn..
          - hì hì, vậy gọi chị hai đi cưng, chị sẽ để một phần chút chút nào đó cho cưng...
          - Má ơi, bà này giống phát xít quá...Ê, tui cúp máy, hết tiền điện thoại của tui bà..giờ bà gọi cho tui đi..mà bà mà gọi mới ghê..già mà còn chảnh..
          - Kệ tui, tui lấy 502 dán mồm ông bi chừ....
          Cúp máy cái cụp...còn lại một mình long nhong , lang thang ngoài biển.. Nhỏ thích một mình.. cái cảm giác này nó bình yên lạ, không bị quấy rầy, chỉ có thiên nhiên làm bạn với nỗi nhớ vô bờ bến. Nhỏ nhớ anh và cứ men theo bờ cát trắng mỗi chiều... Nhỏ tự hỏi "anh đang làm gì, có nhớ nhỏ không? sao anh cứ như vậy hoài, nhỏ buồn lắm, nhỏ lo lắng lắm anh biết không?"
          Cứ chiều nào cũng vậy, chỉ có lang thang bờ biển, đi ngược với hướng gió để cảm nhận cái vị mằn mặn của biển, để nghe tiếng thì thầm của biển..
          Đưa mắt tìm kiếm, nhỏ nhìn xung quanh, đến khi mặt trời khuất núi,màn đêm giăng phủ.. trên các bậc thềm đã dần xuất hiện những đôi tình nhân, nhỏ lắm.. có lẽ là sinh viên..Có cái lạ là Nhỏ không nhìn chúng thì thôi, cớ gì chúng lại nhìn nhỏ.. chắc có lẽ chúng thấy nhỏ kỳ lạ, cứ lang thang trên cát cả buổi chiều một mình.." có gì là lạ nhỉ"nhỏ nghĩ " thì các người có cặp có đôi các người đi, ta xa người yêu ta đi một mình, thế cũng nhìn, kỳ cục". Nhỏ nói thế chứ thấy mình cũng kỳ cục , chỗ người ta "yêu nhau" Nhỏ lại xớ rớ ở chỗ đó sao họ không nhìn.. Nhỏ chợt cười rồi nhún vai "kệ thiên hạ, chẳng ảnh hưởng đến ta, yêu nhau còn để ý chi người ngoài nhìn vào không phải là điên quá à ". ơ hay, nhỏ nói xong câu đó chợt sao thấy giống ai nhỉ , nhỏ lại quên...Chợt "à, giống mình, hoá ra mình có vấn đề rồi à , phải coi lại mới được." Rồi Nhỏ buồn, một cái buồn không thể tả được..Nhỏ thầm nghĩ "anh với nhỏ yêu nhau là không ổn sao? Có gì ngăn trở sao? " Hoàn toàn không có, có chăng là gặp một hoàn cảnh hơi khó xử. Nhưng mà chẳng có gì khó xử, yêu là lý lẽ của trái tim, là cả hai cùng nhìn về một hướng chứ không thể chỉ một người..Rồi nhỏ chợt buồn, nhỏ thuơng anh..Nhỏ cảm thấy nhiều lúc giận anh nhưng rồi lại thấy thuơng nhiều hơn. Nhỏ thấy anh mệt mỏi, nhỏ không biết làm sao khi trong anh, nhỏ lại luôn gây rắc rối và cứ luôn làm anh nhức đầu vì những cái vớ vẩn. Nhỏ bốc đồng vì nhỏ như con nít, giận lên nói cho hả rồi hết...đâu lại vào đó..."Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời." Giận đâu nói đó không suy nghĩ gì cả, xong rồi cười hì hì..Mọi người nói nhỏ "con nít" , vẫn chưa trưởng thành. Nhỏ cảm thấy từ khhi quen anh, nhỏ trưởng thành được một nữa rồi, "nên nói những gì cần nói" và nhỏ quan tâm hơn vềbản thân mình rồi. Trước kia nhỏ hay "mặc kệ, tới đâu tới" , giờ thì "khác rồi", không "như xưa" nữa, chỉ có cái chảnh là hơn thôi, vì cứ né hết mọi người , không thích tiếp xúc với ai...người ta tưởng mình chảnh.. chứ thực ra nhỏ..đang mệt..muốn yên tĩnh..và phải tìm chỗ yên tĩnh mà "nhớ anh".
           
          Và ngày hôm nay không ngoại lệ, buồn có, vui có...lẫn lộn...gửi theo cơn gió một nỗi buồn... một niềm vui khi vừa làm việc lại thoáng thấy anh...Em nói với nah nhiều như vậy anh có trách gì em không? không biết... Anh có hiểu cho em không?...không biết...
           
          "Ôi có đôi khi thèm như những con chim
          Cứ hót líu lo rồi tung cánh lên trời
          Đến đến đảo hoang, tìm nơi vắng bóng người
          Rồi cười nói một mình
          Và lặng khóc một mình. "

           
          Nhỏ nhẩm bài hát, giờ nhỏ lại thèm cái cảm giác này...và ước...chỉ vậy thôi...
           
          MT*love
           
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.07.2009 16:26:18 bởi minhthanh_love >
          #5
            ms.witch 29.07.2009 14:50:51 (permalink)
            Lý sự..cùn
             
            Gió nhẹ..
            Không nắng..
            Những đám mây lửng lờ trôi..
            Biển vỗ ầm ầm...
            Một ngày trôi qua...với nhiều tâm trạng khác nhau..Nhỏ càng lúc càng khó hiểu mình.. cứ lúc vui lúc buồn...
            Có những điều mà nhỏ không sao lý giải được là tại sao Nhỏ lại luôn tin rằng trong tim anh nhỏ vẫn là người anh yêu. Nhỏ có phải "kiêu" đến mức "điên" không anh nhỉ? Nhưng nhỏ nghĩ mình chưa hề điên, chưa hề nhầm lẫn khi yêu anh. Vì nhỏ đơn giản nghĩ rằng Nhỏ rất hạnh phúc khi đã được anh yêu, mà lại có khối kẻ mơ điều đó đến cuồng đó chứ. Nhỏ nhớ anh, nhỏ nhớ đến những kỷ niệm cùng anh...chỉ vậy thôi.. Đó là những khoảnh khắc cuộc sống.. mà chính điều đó khiến cho Nhỏ có cảm giác ấm áp..
            Nhỏ có những cái gàn mà khiến cuộc sống của nhỏ luôn lạc quan, vì Nhỏ biết, khi nhỏ cười luôn mang đến cho anh niềm vui..Nhỏ tin điều đó, cho nên Nhỏ luôn cười tuy đôi lúc...gàn lên...nói vớ vẩn.
            "Như một con đại bàng kiêu hãnh, chúng ta phải thức dậy từ những nổi đau và đáp trả lại một cách cao thuợng những thách thức ghê gớm của số phận" , và Nhỏ chưa bao giờ khuất phục trước những sóng gió của cuộc đời.
            "Bọn ngu ngốc thuờng thích thử những mối dây ràng buộc tình bạn, kéo tới kéo lui để coi những mối dây đó liên hệ như thế nào. Khi dây đứt, tình bạn đã bị thử thách oan uổng. Nhưng tình bạn là một cái gì mỏng manh và quý giá. " ( Ran Dolth S. Bourne.) Tình Yêu cũng như vậy, có thể mỏng hơn chữ mỏng, và quý hơn chữ quý vì thế càng đáng trân trọng hơn. Yêu là một chuyện, Biết Yêu là một chuyện khác nữa. Nhỏ có thể không biết yêu những ít nhất, trong tình yêu Nhỏ chưa bao giờ gây khó khăn cho anh, vì nhỏ nghĩ rằng nụ cười hanh phúc của anh là tất cả của nhỏ. Nhỏ không cho mình cao thuợng, Nhỏ nhỏ nhen ích kỷ nhưng nhỏ luôn hiểu một điều, chỉ khi chắc chắn là sở hữu của Nhỏ Nhỏ luôn giữ gìn, không san sẽ cho kẻ khác. Và Nhỏ còn tin rằng ngay chính anh cũng không dâng mình cho kẻ khác vì bất cứ lý do gì, vì sao ư? Vì anh chính là anh!
            Nhỏ còn có cái lý sự cùn này nữa
            "Yêu là không nước đôi
            Yêu là không nữa vời
            Yêu là không san sẻ
            Hoặc là yêu hết mình , hoặc là không.
            Đã yêu thì đừng tham vọng gì khác
            Đã có tham vọng gì khác thì đừng yêu"
             
            Nhỏ lại chế biến câu nói của người ta nữa rồi vì Nhỏ mãi là Nhỏ. Có khác chăng là đã chịukhó ghi lại câu của người xưa một cách đàng hoàng.
             
            Ngồi mơ mộng với mớ lý sự cùn của mình chợt giật mình vì cách gọi điếng hồn :
            -"Chị hai"..
            - Xém rớt tim, chúa ơi..!
            Cái giọng là lạ, ai mà gọi chị hai ngọt sớt vậy không biết, ngước lên, Nhỏ ngạc nhiên:
            - Mẹ ơi, ông đổi đời hay sao gọi tui chị hai vậy cha?..Ạ...
            Chợt nhớ ra, Nhỏ phì cười :
            - Hoá ra tính "nuôi heo" con bé út tui thiệt hả? Vậy tui khoẻ quá, vậy tui đi "lống chầy " được rồi. Má tui giao tui nuôi đến lúc nó học đại học, mà giờ ông lĩnh thì ông "đưa xiền" đây cho tui nuôi nó, mai mốt..tính lời lỗ gì kiếm nó mà tính.
            Nam cười :
            - Ok luôn, mà bà cho mượn nuôi trước đi, mai mốt lống chầy tui trả cả vốn lẫn lời làm của hồi môn.
            - Khỏi, vậy tui treo giá cho ông biết. hihi
            - Bà ngồi đó mà cười... có người chuẩn bị xử tội bà kia..không trốn thì ăn đòn là cái chắc.
            Ngạc nhiên :
            - Dụ gì mà ăn đòn cha, tui gây thù chuốt oán với ai?
            Nam nheo mắt :
            - Thằng Hoàng chứ ai. Nó tính sổ bà cái dzụ dám viết truyện chuyện "yêu đương" của nó.
            Nhỏ giật mình :
            - Ặc, tui có nói đâu mà thằng chả biết, mà chưa viết hết mà? Lại cái "mỏ" ông nói chứ gì? Tui lấy 502 dán lại cho ông khỏi "bép xép".
            - Hic, oan tui quá bà.. Ai biết nó mày mò ở đâu mà đọc được nên hỏi tui có gặp bà không? Gặp thì nói nó , nó đến xử..
            - Xì.. tưởng gì, kêu hắn tới mà xử...tui cho ăn guốc chừ..chưa tính sổ hắn, hắn muốn xử à..
            Nam trố mắt :
            - Bà xử nó cái gì? Nó xử bà thì có? Bà giấu "bồ" nó ở đâu? trả lại giúp nó đi, cái mặt nó ỉu xìu kìa.
            - Vô duyên, bồ hắn, hắn hỏi tui..lãng xẹt..
            - Chứ không phải lúc bà đi, bà rủ bồ nó đi chung còn gì? Vậy giờ bà ở đây, bồ nó đâu?
            - Ai biết, tui đâu có đi chung, có phone , đi mà hỏi nhỏ đó.
            Nam méo xẹo :
            - Bà tha giùm cho nó, trả bồ nó về giùm, chỉ chỗ cho nó tới đi, bà ác vừa thôi, má hai à.
            Nhỏ cười :
            - Bảo tới đây năn nỉ má, má tha cho, má làm phước thêm lần nữa. Ai biểu chi...mất rồi tiếc. Ông cũng vậy, mai mốt đừng có theo hắn học vớ vẩn, tui xử đẹp à.
            - Bà chằn quá chị hai à. Tới số mới gặp bà, ông nào vô phước thiệt..
            Chưa nói hết câu đã bi ắn cú rồi :
            - Đồ cà chớn, yêu chị mà vô phước chắc yêu nhà ngươi mới có phước hả? Ai mà yêu nhà ngươi chỉ có nước đi trên dây điện, có nước "giật tê tê , chết từ từ"
            - Bà ví dụ gì kinh thế bà nội..
            - Ê, tóm lại tui có mấy chức vậy cha?
            -  Chắc bao la...Để tui gọi thằng Hoàng lên nhé, hay đi uống cà phê đi..tui chở bà với con em bà đi..
            - Dẹp, muốn đi cứ rủ nó đi..tui..mệt..
            - Lại mệt..bà đúng là..hết thuốc chữa..
            Cười hì hì, Nhìn hắn chở nhỏ em đi chơi, Nhỏ cười...hôm nay trời mát , đẹp quá còn gì...
            Còn nhỏ, lên online cho khoẻ...và nhẩm bài hát mà nhỏ thích nhất :
            You can go you can walk you can run you can hide away,
            then you´ll hear me say, it´s only love.
            All the time that I cry that I die that I lost in you,
            I´d always trust in you, it´s only love.

             
            Ngày 29/07/09
             
             
            #6
              ms.witch 30.07.2009 18:34:02 (permalink)
              Chuyện hành lang..
               
              Vèo..vèo...
              Những chiếc lá cuốn từng lớp bụi đường theo luồn gió tràn khắp phố..
              Ầm ầm...
              Tiếng sóng vỗ mạnh hơn những ngày trước...
              Chẳng chút nắng...
              Người buồn thì gọi rằng Thu sầu...còn nhỏ thì nói...trời đẹp...đi dạo thì hết chỗ chê..
              Tâm trạng không buồn không vui, chỉ vì hôm nay mệt quá, muốn ngủ một giấc cho thoải mái nhưng công việc thì nhiều, đành nợ giấc ngủ một lần nữa...
              Nhỏ đôi lúc hay lý sự..cùn...vì thích suy diễn...theo cái cảm nhận của mình...
              Thế nhưng nhỏ có hỏi nhiều rồi nhỏ cũng tự tìm cách trả lời cho mình. Vì nhỏ đọc được câu này thấy cũng hay hay:
              " Hãy hỏi chính mình: Điều gì là quan trọng nhất trong cuộc sống của chúng ta? Nghĩ về điều đó và bạn sẽ khám phá ra rằng hầu hết những việc khác đều được tự giải quyết. Đừng để những điều quan trọng đến phút chót mới giải quyết được bởi lẽ chúng sẽ trở nên cấp bách và bạn sẽ đánh mất kho báu quý giá của sự bình an." ( Enrique Simo)
              Nhỏ luôn đặt câu hỏi, cảm thấy chưa ổn, lại tiếp tục hỏi... hỏi đến khi không còn gì điều gì để hỏi nữa thì đó chính là mấu chốt của vấn đề, và đó chính là sự khởi đầu cho câu mình muốn hỏi. Có lần nhỏ hỏi "thế nào là hạnh phúc?" Có rất nhiều ý kiến cho biết về định nghĩa hạnh phúc là gì?  Có một câu chuyện vui đùagiữa nhỏ và những người bạn nhỏ như sau:
               
              Nhỏ hỏi :
               
              WHAT'S HAPPINESS ? WHERE IS IT? WHO WANTS TO FIND IT???


              " Hạnh phúc là gì ?? Hạnh phúc đang ở đâu?? Ai muốn đi tìm hạnh phúc??"

              Đã là một con người ai chẳng muốn tìm kiếm cho mình một hạnh phúc?? Nhưng có mấy ai được trọn vẹn.
              Trong cuộc đời không ai hiểu hết được hai chữ hạnh phúc, bởi vì sao?? Lòng tham của chúng ta vô đáy..có thể nói là " được voi đòi tiên". Không hề biết điểm dừng!!
              Biết bao nhiêu cho đủ??
              Tâm mình vui thì mình cảm thấy hạnh phúc, tâm mình buồn thì mình cảm thấy ...đau khổ!!
              Bạn đã từng cảm thấy mình trọn vẹn cảm thấy hạnh phúc chưa.??

               
              Chú bé Tam mao trả lời :
              5 nguyên tắc đơn giản để dẫn bạn đến hạnh phúc :
              " Rủ bỏ mọi thù hận,
              quăng đi những lo âu phiền muộn ,
              sống đơn giản ,
              cho đi nhiều hơn,
              và mong muốn ít đi "

              Nhỏ mới cười :
              - đọc xong mấy lời khuyên của Tammao chị biết mình phải làm gì và đi đâu rồi, thanks nha

              A DI ĐÀ PHẬT, THIỆN TAI THIỆN TAI..!!! Chị Thanh ...đi ..tu.. đây!!!
               
              Cô bé Vampier phì cười :
               
              - Nếu hạnh phúc là đi tu như chị thì chắc mọi người xúm nhau xây chùa rồi ^^
              Hạnh phúc đơn giản là hạnh phúc. Nói như người tốt bụng thì là "cho đi hơn nhận lại". Nói theo người ích kỉ như vampire^^ là "có lợi cho mình thì làm".
              Hạnh phúc chính là như vậy. Cho đi rồi nhận lại hay có lợi đều là điều mà mỗi con người cần phải tự tìm lấy

               
              Chú nhóc tammao mới nói :
              -
              "Hạnh phúc của con người là ở trong cuộc sống
              mà cuộc sống lại ở trong lao động"
              " cuộc sống chẳng cho ta cái gì nếu ta không lao động"
              " hạnh phúc là phải lao động, lao động là có hạnh phúc"
               
              Còn anh chàng mít đặc nói thế này :
              -
              Thật ra, hạnh phúc chính là ở cách bạn chọn, cho cuộc sống của bạn.

              Có người hạnh phúc khi mình trẻ, đẹp, học giỏi, được bạn bè yêu mến, và hạnh phúc khi cuộc sống đến với mình không có một trở ngại nào.

              Có người hạnh phúc với những vấp váp mà mình đã trải qua trong cuộc sống. Họ hạnh phúc với chính tai nạn, đã may mắn khi họ còn sống sót, hạnh phúc với thất bại vì thất bại đem đến cho họ nhiều bài học quý giá. Hạnh phúc ngay cả khi mình xấu, con nhà nghèo...nhưng mình biết cố gắng để vượt qua hoàn cảnh, sống tốt.

              Hạnh phúc nằm ở trong suy nghĩ, trong những mong cầu của chính con người bạn. Nhưng nên nhớ là, cuộc sống không bao giờ dễ chịu đâu.

              Bởi vậy, khó có thể đo lường và so sánh hạnh phúc của người này với người kia. Hoặc cũng khó mà thực hành để cho có hạnh phúc từ người này người kia qua chính bản thân mình.

              Vì, chỉ có chính bản thân bạn mới biết, khi nào bạn thật sự hạnh phúc, khi nào bạn hài lòng với cuộc sống mà thôi.
               
              Nhỏ lại lý sự cùn :
               
              Không cần biết ta làm gì?
              Không cần biết ta từ đâu?
              Không cần biết ta là ai?
              Chỉ cần biết ta là ta.
              Vậy là hạnh phúc lắm rồi...!!


              Hạnh phúc chính là cảm nhận, hưởng thụ những gì tốt đẹp nhất mà cuộc đời mang lại cho ta, khiến ta cảm thấy hài lòng và chấp nhận.!!!
              Những gì tốt đẹp nhất là những gì ta đang mong muốn, đang ảo tưởng, đang cầu nguyện được giữ kín trong tận đáy lòng ...và chờ thời cơ.
              Không mong muốn, không ảo tưởng, không cầu nguyện không phải là con người.!!

               
              Mitu nói:
              - bạn hạnh phúc khi bạn cảm thấy mình đã có đủ, dù cho đã có mọi thứ mà bạn ko mãn nguyện thì bạn vẫn chưa thấy hạnh phúc
              nếu muốn hạnh phúc, tốt nhất là nên thỏa mãn với những gì mình đang có, đừng đòi hỏi quá nhiều ở người khác mà hãy tự làm cho mình, khi bạn làm được điều mà bạn muốn, dù phải vất vả đến mấy bạn cũng sẽ hạnh phúc
              hạnh phúc là do bạn nắm bắt, khi thời cơ đến đừng để nó đi mất, ko thì bạn sẽ hối hận

               chị thanh thấy em nói đúng chưa
               
              ĐinhLyThanhNhan cũng góp ý :
               
              - Hạnh phúc là khi bạn biết chia sẻ cho người khác!
               
              Và nhỏ lại lượm lặt được những câu này :
               
              " Nhiều người tin rằng hạnh phúc có được là do của cải vật chất mang lại. Điều này đúng là chỗ nó mang lại cảm giác tạm thời của hạnh phúc. Một người giàu không phải người cónhiều của cải hơn mà là người ít có ham muốn hơn.
              Hạnh phúc là hoa trái của sự sung túc. Nhưng sung túc là thế nào? Thường thì của cải vật chất mang theo nỗi sợ bị đánh mất. Của cải thật sự là kiến thức giúp bạn sống đúng với những giá trị nội tâm nơi bạn. Hạnh phúc tăng lên khi bạn làm điều đó cho mình và cho cả người khác. (enrique simo)
              Và hạnh phúc là giái trị tối thượng của tình yêu và hôn nhân. Nhưng hạnh phúc chỉ có thể bảo vệ được bằng ý thức trách nhiệm của các thành viên với sự độ lượng bao dung và hiểu biết lẫn nhau. Đó cũng là một nghệ thuật sống. (Danh Ngôn Ấn Độ).
              Và hạnh phúc sẽ tự mất đi khi nào người ta tự thoả mãn về nó. Hạnh phúc sẽ chỉ bền vững khi người ta luôn vương tới và hoàn toàn khác vọng. ( K.G. PAUSTOVSKI)
               
              Tóm lại, nhỏ cũng đặt câu hỏi cho nhỏ. Hạnh phúc của nhỏ là gì? Ở đâu? Một đáp án sờ sờ trước mặt nhỏ, nhỏ không ngần ngại phán ngay chính là anh ! Nghe có vẻ hoang đường nhưng thật sự là như vậy, vì giờ đối với nhỏ, anh quan trọng biết nhường nào. Nhỏ không lý giải được vì sao lại như vậy nhưng nhỏ biết chắc một điều, nhỏ yêu anh. Chỉ đơn giản là vậy thôi...
               
              MT*love
               
              #7
                ms.witch 01.08.2009 01:53:01 (permalink)
                Lẩn thẩn..
                 
                Mưa lất phất...
                Chiều vắng lạnh...
                Biển vẫn ầm ầm....
                Vù...vù...
                Tiếng gió ù ù bên tai.....
                Lắng nghe nhịp thở của thiên nhiên...
                Mênh mang....
                Một ngày qua nhanh với những bề bộn..
                 
                "Ngày hôm qua
                Không như là... ngày thơ bé vốn đùa chơi
                Đồi non cao mắt nai đen ngủ vùi
                Ngày tuổi yêu gió hương đồng
                Tuổi mây trắng như cỏ xanh
                Ngày tôi đã biết yêu một dòng sông
                "

                Vừa thì thầm trong miệng Nhỏ vừa hồi tưởng.
                Từ sau tai nạn đến giờ nhỏ dường như cảm thấy mình có gì bất ổn. Trước kia có thể ngồi máy hoạ thơ đến đờ người vẫn không sao mà giờ thì chịu thua, chỉ post chừng vài bài là tá hoả tam tinh. Nhiều khi muốn vào tán dóc chút nhưng mệt quá thế là thôi. Ngồi suy ngẫm không biết ngày mai mình sẽ ra sao nhỉ nếu post thơ không nổi? Thiệt tình khó mà tưởng tượng được. Đôi lúc lang thang lượm lặt đâu đó những cảm xúc hay hay mình muốn hoạ thơ nhưng ngặt nỗi mệt quá, thế là hẹn lại hôm sau, rồi hôm sau nữa.. rồi hôm sau nữa. Các ngón tay cứ tê lần thì kiểu này cũng từ giã sớm. NHỏ ngoài cái thú làm thơ , viết những cái gàn của mình ra thì chẳng thích tí tửng ở đâu cả. Đôi khi có những cái lý sự khiến nhỏ đọc đi đọc lại thấy giật mình, đúng là gàn hết chỗ nói. Dạo này tâm trạng nhỏ cũng thất thuờng như thời tiết. Lúc năng lúc mưa , lúc nóng lúc lạnh.. nghĩ cũng buồn cười.Mà cũng ngộ, dạo này cứ quái quái làm sao, thích đi lượm lặt mấy câu hỏi hay hay ngồi suy ngẫm rồi trả lời xem thế nào, coi cái độ gàn của mình đến đâu. Hôm nay đọc được câu này :
                 
                " Ngày hôm qua là quá khứ, ngày mai là tương lai; chỉ có hôm nay là hiện tại. là ngày có thể làm thay đổi được tương lai - đó chính là món quà kỳ diệu của cuộc sống - một khi chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc của nó." ( Khuyết Danh).
                 
                Ngày hôm qua
                Không như là... ngày tôi ngắm những vì sao
                Tận trên cao rất cao những đêm màu
                Chuyện tình tôi vốn không lời
                Giờ xa tít giữa ngàn khơi
                Mà xanh thắm những cơn mưa lòng tôi

                 
                 Rồi ngẫm nghĩ cái "hiện tại" , thấy cứ mịt mờ thì tương lai là gì nhỉ? vẽ hoài cũng chẳng ra cái hình gì hết. Nếu như tương lai theo như ý mình vẽ thì dĩ nhiên mình vẽ những gì tốt đẹp hết, cho nên hiẹn tại mình phải có sự rõ ràng thì tương lai mình mới vạch ra được, hiện sờ sờ ấy chứ. Mà thuờng thì điều khó nắm bắt được lại chính là tình yêu, cứ sao sao ấy. Cái miệng nhỏ thì vanh vách "một yêu thế này, hai yêu thế kia.." cứ lý sự cho đã miệng chứ có hiểu mô tê chi. Cứ cảm thấy yêu là yêu, nhớ là nhớ, cứ trong lòng nghĩ gì làm nấy...thế thôi và đôi khi không biết anh có bực mình không nữa, nhỏ sợ nhất điều này ,cứ thấy khó chịu làm sao khi cứ gây rắc rối. Nhưng anh đâu biết điều đó trở thành thói quen của nhỏ rồi, hơn một tháng bỏ thói quen đó cứ như cực hình, phải quẳng luôn vào trong tủ khoá lại..Giờ thì lại tiếp tục , e rằng bệnh còn chữa được chứ thành tật rồi thì khỏi chữa luôn. Nhưng mà cái thói quen này khiến nhỏ vui, vì giờ này nhỏ không còn cách nào khác nữa...vì sức khoẻ có vấn đề rồi.. 
                Đang miên man suy nghĩ thì điện thoại "tíc tíc" , nhìn diện thoại thì lại thấy tên của Lão Nam. Nhỏ lầm bầm :
                - Khùng, giờ này còn gửi tin, chả biết nói nhăn nói cuội gì?
                Đọc tin nhắn:
                - Chị hai, số diện thoại con út số mấy?
                Thiệt bó tay, Nhỏ phải nhắn lại :
                - năm ba bữa tắm một bữa.
                - Gì vậy bà?
                Vỡn  cưng á. 0935....
                - cảm ơn nha bà hai yêu dấu. Mai tui đãi cà phê.
                - Ừ, mua lên cho tui một ký cà phê , khỏi ra quán, tui làm biếng.
                - Bà đúng là...hết nói luôn.
                Rồi nhỏ bye, không nhắn nữa. Khuya rồi, vừa làm việc vừa viết vớ vẩn, làm một chặp lại nhảy vào viết vớ vẩn. Cuối cùng chẳng biết viết gì, thì cứ coi như là đã viết xong một cái gàn của mình đi...Đơn giản là muốn biết mỗi lần nhớ anh nhỏ phaỉ làm gì , không biết làm sao thế là nhảy vào trong này suy diễn , rồi đâu lại vào đó...
                Đã qua ngày mới, chẳng còn ai, chỉ còn mỗi nhỏ với chiếc máy vi tính làm bạn cùng một đống việc chưa đâu vào đâu cả. Mệt mỏi, chắc phải mắc nợ giấc ngủ thêm một lần nữa...ngày mai...tính sau, gì đến sẽ đến, chỉ biết hôm nay mình phải biết mình nên làm gì... rất đơn giản.
                 
                "Tất cả những gì bạn có là hiện tại. Thuớc đo sự bình an tinh thần và hiệu quả cá nhân được thể hiện khả năng sống cho hiện tại của chúng ta. Bây giờ là lúc bạn đang hiện hữu,không cần biết cái gì đã xảy ra ngày hôm qua và cái gì sẽ xảy ra ngày mai. Từ quan điểm này, chìa khoá hạnh phúc và sự thoả mãn là tập trung đầu óc của chúng ta vào thời khắchiện tại" (Andrew Matthews)
                 
                Áp dụng cho tình yêu, Nhỏ không biết hôm qua là gì, ngày mai là gì, tóm lại hôm nay nhỏ nhớ anh, nhưng khuya rồi không biết sao đành "chúc anh ngủ ngon, yêu anh nhiều." Đó cũng là một niềm hạnh phúc, theo nhỏ cảm nhận như vậy. Có quá đáng lắm không? Nhỏ tự hỏi. Không câu trả lời, và nhỏ lại tự trả lời, coi như nhỏ tự thuởng cho mình cái quyền đó. Và lẩm nhẩm :
                 
                " Ngày hôm nay em hiển nhiên
                Trong phút giây thoáng xưa ẩn hiện
                Để ngàn năm em nhớ anh khôn nguôi "

                 
                MT*love



                #8
                  ms.witch 15.08.2009 14:07:47 (permalink)
                  Đời....???
                   
                  Tiền, con mụ ấy chỉ biết tiền. Mụ còn truyền pho bí kíp này cho những đứa con mụ. Mụ có tất cả năm thằng con trai, ba đứa con gái. Mụ là một tay "xả láng sáng dậy sớm", xài tiền vô tội vạ, núi còn lỡ huống chi chỉ mấy mảnh đất của ông bà để lại. Mụ đến một con chữ cũng không biết, và những đứa con mụ thì đứa nào học cao nhất cũng hết cấp ba. Mụ chọn dâu, đòi "hạng tầm cỡ" , hạng vừa mụ bỉu môi. Mụ nổ hơn kho đạn Đèo Xoan, ai lạng chạng là banh xác tại chỗ. Và lần lượt năm đứa con dâu của mụ hết bốn đứa một đi không trở lại , không biết cô nàng còn lại chừng nào ra đi. Dâu của mụ cũng thuộc hàng "tuyển", chí ít thì mụ 50 thì cô nàng ấy cũng 49.
                  Cô con dâu của ông thứ hai ra đi đầu tiên vì tội "trai gái", "ăn xài ở lở"...có trời mới biết được lý do và mụ biết, chị ấy biết...nhưng có miệng mà không thốt được một lời. Nhà chị gần nhà mụ, mụ suốt ngày rêu rao chị ấy theo trai, bỏ chồng bỏ con, mang nợ mang nần...
                  Cô con dâu kề út thì mụ lại kiếm chuyện "không thuơng chồng con, ỷ giàu phách lối", có lẽ vì moi tiền không được nên mụ cay cú, mụ xốc thằng con mụ , ngày nào cũng uống cho đến say xẩm mặt mày mới trở về rượt chị ấy chị trối chết. Chịu không nổi, ôm hận ra đi và cũng bị gán thêm cái tội theo trai.
                  Cô út là cô con dâu bị ghét không còn từ nào nói nổi, được cái anh chồng "biết nghe lời vợ" nhưng không hoàn toàn. Mụ không moi được tiền cũng ức lắm, buồn buồn mụ xốc, buồn buồn mụ thọc và rồi ầm ầm chảng chảng. Xong chuyện, mụ chạy qua chửi cô con dâu út :"mày ở được mày ở , không thì cút khỏi nhà tao". Cô con dâu út cũng chịu không nổi, và dọn về nhà mẹ ở.
                  Bà dâu lớn nhất, vừa đanh đá vừa hỗn không ai chịu nổi. Từng là vệ sĩ của bà mẹ chồng trong mỗi lần "giáp chiến" với mấy cô em bạn dâu. Mỗi lần như vậy chị nàng cũng "khoái chí" lắm, vì loại trừ được một đối thủ, cả gia tài sẽ thuộc về ả. Giờ thì chỉ còn lại hai cô con dâu "ruột" với bà mẹ chồng "chiến đấu" với nhau. Bà dâu thứ đấu với bà dâu lớn, một ngày mấy trận náo loạn cả xóm làng. Mụ vì còn "hút máu" được của bà lớn nên mụ "bênh vực", mụ thuờng nói "dâu con tao không bỏ không bênh đứa nào, đúng tao nói". Chị kia ức lắm nhưng không dám nói lại , vì chị là cô con dâu ở với mụ bền nhất, và cũng thuờng bị mụ "cầm cây" rựơt cùng khắp xóm. Mụ vừa rượt vừa chửi "cha mẹ mày không dạy mày thì tao dạy", cô con dâu thì vừa chạy vừa hô : "bớ làng ơi, mẹ chồng sắt con dâu...mẹ chồng sắt...con dâu...bớ làng nước ơi..". Xong, đâu lại vào đấy, mẹ mẹ con con.
                  Cô dâu lớn vì muốn chứng tỏ mình hơn người, giỏi dắn...biết kiếm tiền. Hễ bà hỏi tiền là móc ra đưa "mượn", không có cũng "cố mà xoay". Mụ khéo nhử lắm "mai mốt tao qua Mỹ rồi thì kho muối này tao để lại cho con Sương, vợ chồng bay tự quản lý, mày lanh lẹ chứ đâu như mấy con kia". Thế là cô nàng "mát cả ruột", bao nhiêu "bê" hết đưa mụ, có trời mới biết mụ làm gì với số tiền đó.
                  Rồi một ngày, mụ được hai đứa con gái bão lãnh đi Mỹ "chơi", ở nhà hai bà dâu "xáp lá cà". Oánh nhau như phim Hồng Kông. Hai ông con trai vì hai bà vợ cũng "kênh xì bo" nhau. Vì gì nhỉ? Vì cái "từ đường" , thật không hiểu nổi. Ba ông kia còn lại thì không ai thèm nói ai tiếng nào. Buồn buồn dẫn gái về nhà chơi, ông này chửi ông kia, ông kia chửi ông nọ...cứ náo loạn cả lên. Tổ trưởng khu phố văn hoá là ông Cả ở nhà này, đang bận bịu với "cô bồ nhí", tìm kế sách "lẩn tránh bà vợ" nên đâu có thời gian "thu xếp". Con bồ nhí của ông này là người yêu cũ, mối tình đầu của "ổng". Hơn bốn mươi ổng mới cưới vợ, chưa được hai năm "quất liền" hai đứa con gái. Nản lòng chiến sĩ , ra đường bị bạn bè trêu đùa, cảm thấy thất thế muốn "truy tầm nòi giống" ở nơi khác. Ổng không thể bảo vợ "đẻ" được nữa vì Bác Sĩ cấm rồi," nếu "đẻ" nữa không bảo toàn tính mạng hai mẹ con đâu nhé ". Thế là ổng bảo "nghỉ", bả thì "liều" vì sợ mất "từ đường". Dường như người có phần phúc riêng cả rồi, nghe đâu bà mẹ chồng nói rằng "thầy bói phán đẻ chục đứa cũng là vịt giời thôi" , mỗi lần nghe bả đòi "đẻ" là ổng với mụ mẹ chồng "xin can". Mụ an ủi :" trai gái gì cũng được, từ đường vẫn do hai vợ chồng bay coi ngó chứ ai vô."
                  Bà dâu lớn hết tiền, không còn xoay xở được nữa. Ông chồng đi tối ngày, con bồ nhí moi tiền không được nữa chơi xỏ gọi điện lúc nữa đêm anh hả, đến với em đi, em nhớ anh lắm". Thế là bà này nổi trận lôi đình, "nắm đầu " ông này dậy không cho ngủ. Ông này không nói một tiếng, xách gói ra đi.
                  Nữa tháng không quay về, bà dâu thứ kia gọi điện "méc" mụ mẹ chồng. Mụ về lập tức xồng xộc chay qua :" mày về đây làm dâu nhà này chứ không phải làm trời đâu nhé, muốn đuổi ai thì đuổi. Nhà này là nhà của tao, mày ở đựoc thì ở ,không ở được cút xéo ngay." Cô nàng nín thinh..Rồi từng ngày tiếp đến, tính từ ngày Mụ mẹ chồng về , ước chừng mười ngày thì  chị nàng xin vẫy tay chào, ôm nguyên một đống nợ trở về. Mang thêm cái tiếng cờ bạc, đề đóm, hỗn láo..
                   
                  Ông con Cả trở về dẫn theo "mối tình đầu" của mình về. Ba ông kia cũng lần lượt tuyên bố "cưới vợ". Xóm làng lắc đầu: "không biết có thêm bao nhiêu con thiêu thân lao đầu vào nữa."
                   
                  Love
                   
                  Ngày 15/08/09
                  #9
                    ms.witch 25.09.2009 02:05:16 (permalink)
                    Tháng Năm
                     
                    Lâu rồi không gặp nhỏ Nga, hôm nay vợ chồng nó nổi điên hay sao mà nhắn tin nghe giật mình :
                    - Ê nhỏ, mai đi chơi, nhớ tranh thủ đi đó.
                    Tôi mới nhắn lại :
                    - Mày dở hơi à? Hai vợ chồng mày rửng mỡ thế?
                    Nga nhắn lại :
                    - Ừa , vợ chồng tao dở hơi ấy, không bằng mày. Mai có mặt nhá, tao báo tin này nghe giật gân lắm.
                    - Tin gì quỷ?
                    - Có một người nói yêu một người.
                    - Khùng, đúng là rửng mỡ, người ta yêu nhau mắc chi mày? Đúng là mày có chồng rồi "man" hơn đó. Thế thằng chồng mày có giống mày không? hì hì.
                    - Cái con khỉ này, mày muốn ổng rượt mày chạy à?
                    - Thách ba đứa nhà mày đấy.
                    - Ủa, đâu mà ba đứa?
                    - Hờ, sao mày ngu bất tử thế nhỏ? Nhường tao bớt đi chứ lị.
                    - Cái con này láo với chị nhỉ? Muốn ăn đòn à?
                    - Chấp rồi mà muốn với không cái gì chứ? Nhưng mà chuyện gì? Nói đi, mai tao không đi, bận rồi.
                    - Mày đi chết đi con quỷ, mai Tốn nó về quê rồi, tới tiễn nó.
                    - Kệ nó, liên quan gì tao.
                    - Sao mậy bạc tình thế con quỷ, dù gì cũng bạn bè mười mấy năm.
                    - Kệ tao, nói nó khi nào bà rãnh bà thăm nó.
                    - Mày đi chết đi.
                    - Mai tao chết, khỏi lo. hì hì, mày lo tiền nhang khói đi, không tao về đòi à?
                    - Ặc, mày quỷ thành tinh rồi.


                    - Mày định vòng vo đến đâu vậy? Nãy giờ tao thấy mày đưa tao đi tới sao Hoả rồi á?
                    - Hờ hờ, tối nay bà rãnh, bà đưa con đi hết mười hai sao vòng qua tới mười tám tầng địa ngục trở ngược lên...
                    - Phòng chồng mày đó, hắn gọi kìa ở đó mà tám, sao giống tao quá đi mất. hì hì
                    - Con quỷ nhỏ !Trông cho thằng nào bắt mày đi cho tao nhờ.
                    - Cái con này hay, tao báo gì mày mà mày bảo tao lấy chồng mày nhờ hỉ?
                    - Cho thằng chả khoá cái mồm mày lại chớ chi?
                    - Đồ...phản...bạn..
                    - Hi hi..Tóm lại mai đi nhé, không thì chết với tao.
                    - Thế thì tội chồng mày lắm, đừng ác vậy con. ha ha ha..
                    - Mày là ác quỷ !
                    - Vâng, em biết ạ ! Cảm ơn chị quá khen ! Chị đi ngủ giùm em, khuya rồi á. Không thì thằng chồng chị nó lại mắc vốn em.
                    - Uhm, bi bi mày nhé, mai gặp !
                    - Con này lì, mai không đi ! Ngủ đi!
                    ....
                    Rồi, thế là nó chịu ngủ rồi , không thì dám nói đến sáng.Tôi lẩm bẩm một mình " Mà cũng lạ nhỉ, tự dưng ăn trúng gì gọi điện rủ đi chơi, mấy hôm đời nào thấy đâu, vợ chồng nó bận việc lắm cơ mà , đúng là chuyện lạ bốn phương. Mai thế nào cũng bị réo cho xem , nó mà không thấy mình chường mặt ra là réo bà đỡ luôn,sao nó giống tính mình thế nhở. Vui thật !"
                    Mười mấy đứa bạn chỉ có nhỏ này là thân nhất, thêm cái lão Nam nữa là đủ bộ ba. Nam hay nói "bà bay như chim đó, kiếm bà được mới ghê ". Tôi cười hì hì.
                    Thức tới gần ba giờ sáng mới ngủ, mới sáu giờ sáng cái con "khỉ nhỏ" lại gọi điện réo :
                    - Ê mậy, dậy coi. Dậy không tao tới nhà mày đó.
                    - Gì đó con quỷ, tao không đi. Mày phá tao vừa thôi, để tao ngủ chút rồi tao thuơng mày nhiều.
                    - Khỏi cần mày thuơng tao nhiều, thuơng ít thôi. Dậy ngay không thì bảo?
                    - Tao tắt máy à?
                    - Hu hu, mày không thuơng tao..
                    Hết đường đỡ, nó chơi màn "nước mắt cá sấu" là Tôi bó tay luôn :
                    - Được rồi, ngập thành phố đó má, nín đi, con tới.
                    - Hà hà, chỉ có màn này mới rinh nổi mày đi thôi chứ dễ gì mày chịu đi.Thấy sư phụ cao cơ chưa con.
                    - Xì, mày giỏi lắm đó, lát tao đến mày biết tay tao, coi ai sợ ai nhé. Cho mày chừa cái tật rủ tao đi. hìhi
                    Tôi e là con nhỏ đang sốt vó vì không biết tôi định phá gì nó. Tưởng tượng tới cái mặt nó đang mếu máo là không nhịn được cười, thế là tôi tủm tỉm cười một mình. Hôm nay không làm thục nữ nữa , đổi mốt chơi cái phát sần xì tin cho nó hú hồn chơi. Quất luôn một bộ đồ đen lên phóng xe đến chỗ hẹn nằm trên đường Nguyễn Tất Thành. Vừa nghênh ngang bước vào thì nghe nó hú rồi :
                    - Ê cưng ơi, tới đây. Hôm nay trông cưng giống khủng bố quá, đi bắt Bin La Den à?
                    Tháo cặp mắt kính ra móc vào trước ngực ,tồi trề môi :
                    - Chuyện đó xưa rồi cưng, chị mày hôm nay tới khủng bố mày đây.
                    Nhỏ Nga cười ha hả :
                    - Ha ha, hôm nay chị cưng tiếp chiêu cưng đây. Tối qua chị đã tìm hiểu sách Tôn Tử Binh Pháp nhuần nhuyễn lắm rồi. Vô tư đi cưng.
                    Tôi nheo mắt cười :
                    - Ờ, hàng đó xưa..oài...chị không xài nữa , hì hì. Chị cứ cho cưng lên dây điện giựt tê tê, chết từ từ mới sốc cơ.
                    - Ác quỷ , hèn chi hôm nay đen ngòm.
                    - Kệ bà, ai bảo quậy bà mới sáng sớm chi.
                    Nhỏ Nga cười hì hì :
                    - Tại nhớ mày kiếm mày chọc cho mày chửi chơi chứ bộ. Với lại Tốn nó chuẩn bị về quê, cũng lâu rồi, ba năm nay mày có gặp nó đâu.
                    Tôi nhún vai :
                    - Ờ, hên xui, tao với nó chắc vô duyên đó. Đùa thôi, tao bận việc. Sao giờ chưa thấy lão tới. Cái lão ấy lúc nào cũng vậy, như con rùa !
                    Nga vuốt vuốt tôi :
                    - Hạ hoả giùm đi chị hai, chằn vừa thôi. Từ từ nó tới.
                    - Ờ...thế hôm nay tính đi đâu chơi?
                    - Đi uống cà phê tán dóc, rồi vào karaoke.
                    - Má ơi , thế hát karaoke xong làm gì?
                    - Lúc đó tính.
                    - Lạy tụi bay luôn, tao mà khàn tiếng dạy không nổi tụi bay bắt đền nhé.
                    - Rồi, tao lo cho mày mấy tờ xin phép rồi, có nhờ Bác sĩ ký giùm đây.
                    - Trời ạ, mày chu đáo quá đi mất. hì hì , vậy chuẩn bị cơm nước cho tao một tuần luôn, tao ngủ dưỡng sức.
                    - Đầy đủ cho mày, khỏi lo. Rước mày đi chơi cứ như rước bà hoàng, khổ!
                    - Ai bảo mày rước, tao đâu mượn.
                    Hai đứa xáp lại là chí choé đến bể quán người ta, tội nghiệp Dũng chồng Nga. Cứ nhìn qua rồi nhìn lại muốn gãy cổ luôn. Anh ta cứ nhìn hai đứa cười. Dũng cũng chỉ gặp tôi có một hai lần nhưng biết tôi với Nhỏ Nga thân lắm, tuy vậy làm gì biết Tôi đây với vợ anh ta lại khùng đến mức ấy, nói chuyện cứ tưng tửng, người ngoài nghe tưởng hai đứa sắp oánh nhau chứ.
                    Một lát sau thì bọn rùa kia lại kéo đến, thấy tôi thì Tốn hắn chưa hỏi gì mà cái lão Nam đã tươm tướp :
                    - Ôi chị hai yêu dấu, hôm nay em mới thấy chị xinh dã man luôn.
                    Rồi, lại xỏ lá nữa , mấy cái tên này nói chuyện dở hơi thế ấy, hèn chi ế một lũ. Tôi tưng tửng :
                    - Thế em không nghe nét đẹp hoang dại à? Em nhìn chị xong là bỏ nhà đi hoang luôn thấy chưa?
                    Hắn làm điệu bộ muốn ói ra :
                    - Ọi, trời ơi tự tin thấy mà ghê luôn. Hôm nay chắc đài báo Bão quá bà Thanh ơi.
                    Tốn ngơ ngác :
                    - Gì mà Bão mày, trù ẻo không !
                    Nam vuốt cằm :
                    - Không tin mày hỏi anh Dũng coi , phải không?
                    Dũng cười :
                    - Tâm bão xoáy ngay vùng này mới kinh chứ.
                    Nhỏ Nga thì phá ra cười, Tôi biết ngay là mấy cái lão này xúm lại chơi xỏ tôi, tôi cũng phớt tỉnh :
                    - hờ , vậy mấy ông chuẩn bị chống bão đi. Coi chừng bị sạch sành sanh à nha.
                    - Ối, cái bà này dạo này thành tinh rồi à?
                    Tôi ngó lơ lơ nhún nhún :
                    - hơ hơ , hên xui à !
                    Một lát nữa thì một lũ mười đứa nữa đến. Bọn này đi cặp tất, vì đứa nào cũng có chồng cả rồi. Chỉ có tôi với mấy anh chàng là lẻ sô thôi.Hôm nay tụi nó xúm nhau họp lớp nên đông khủng khiếp. Đủ bộ xẩu hai chục đứa, bọn chứng ngưòi chưa thấy mà tiếng đã nghe rồi. Chúng chí choé :
                    - Ôi trời hôm nay bão thiệt rồi, bà Thanh đi chơi đúng là sốc.
                    Tôi lườm :
                    - Bọn này dễ ghét không , làm như hồi giờ tao không đi chơi vậy.Chứ hồi còn đi học, đứa nào hay xử cho tụi bay đi.
                    Nhỏ Nhàn chỉ vào tôi :
                    - Mày chứ ai , nhưng chỉ hồi còn học sinh. Sau này không còn mày, buồn ơi là buồn, gặp mấy cái lão mắc dịch này chỉ có nhậu thôi. Có mày mày xử mấy lão.
                    Bọn con trai nghe nói đến phản đối :
                    - Giờ nói xấu tụi này à? Mấy bà thua hả? Uống như tà. Chỉ có mỗi bà Thanh giỏi cái miệng, uống mới có một ly đã quắc cần câu. Dạo này bà lên đô chưa?
                    Tôi trề môi :
                    - Lên đô rồi, chấp mấy ông hai két. Nhóm con trai mấy ông uống thua bọn con gái tụi tui thì tự xử đi.
                    Nam sờ trán tôi :
                    - Ê Thanh , bà ấm đầu à? Thôi về ngủ đi. Không biết uống mà mạnh mồm vậy?
                    Tôi cười cười :
                    - Vậy có dám cá không nào?
                    - Rồi, quân tử nhất ngôn
                    Con nhỏ Ngọc tiếp :
                    - Tứ mã nan truy...cởi..quần
                    Cả nhóm ôm bụng cười ha ha. Nhắc câu này mới nói cái lý do tại sao lại có cái câu này. Hồi còn học sinh, tụi này giải lao thuờng tụm lại chơi đá cầu. Con gái tụi này vén hai tà áo dài cột lại, tháo giày cao gót ra chơi đá cầu. Bọn con trai thấy vậy ham vui mới vào cá độ. Chia hai phe đá với nhau, nếu phe nào thua thì cõng đối phương  lên cầu thang cho tới lớp học. Số là lúc đó lớp tụi này nằm trên lầu một. Khi ấy tụi này chơi vô tư lắm, mặc dù lớn cả rồi, đùa giỡn ôm nhau nhảy cẫng lên là chuyện thuờng. Không biết mấy anh chàng ấy có cái dụ xao xuyến gì gì đó khi cõng bọn này trên lưng không mà chỉ nghe mấy anh chàng ngồi soải chân soải tay ra thở hồng hộc chửi tụi này : " mấy con heo này nặng gớm, thế mà có thằng hắn tình nguyện vì mấy ả ấy chứ ". Quay lại cái lúc đá cầu. Khi phát tay nhất trí điều kiện đôi bên mới nói :
                    - Quân tử nhất ngôn
                    Con gái tiếp :
                    - Tứ mã nan truy...
                    Lúc ấy thì bọn con trai hay chơi cái trò đứa nào lơ là "tụt quần" của bạn trước mặt con gái tụi này. Ái  đang đứng sau lưng của Hiếu  mới hô tụt quần tây của Hiếu:
                    - Cho Hiếu rớt cái quần.
                    Con gái tụi này mất hồn bịt mắt lại hết, còn Hiếu thì rượt Ái chạy cùng trường. Lúc ấy tôi không bit mắt mà ôm bụng cười, vì thật ra cái quần của Hiếu có tụt đâu. Tại Ái cố ý trêu cho bọn con gái này khóc nhè ấy mà. Bọn hắn rượt nhau đã rồi thì quay lại phát cầu. Chả hiểu sao con gái tụi này lúc ấy đá cầu siêu sao và ăn rơ thế, cho mấy anh chàng thua liểng xiểng. Cuối cùng đành cắn răng rinh "mấy con heo" này lên tuốt lầu một. Anh nào anh nấy té khói.
                    Quay lại, cả nhóm nhớ lại chuyện đó, mấy anh chàng cười :
                    - Mấy bà bị pê hết rồi nên cõng không có cảm giác, thấy là muốn chạy có cờ.
                    Nhỏ Ngọc cười hí hí :
                    - Giờ thử xem có ảm giác không biết liền à.
                    Hiếu lườm :
                    - Bà giỏi rồi, có chồng rồi có bảo thử tui cũng không dám. Ngon bà Thanh bảo xem, tui có dám không? Dám cho tui dám nhận liền. hì hì
                    Tôi véo tai hắn :
                    - Cái gì mà cho với nhận hả? Đây chị cho đây, tới nhận. Nhắm kham nổi không cưng?
                    Hiếu la oi ói :
                    - Trời ơi em yêu ơi, sao nỡ đoạ đầy anh vậy?
                    Tôi mới véo mạnh hơn :
                    - Cho cưng gọi lại đấy, gọi đúng chị tha cho.
                    Hiếu cũng lì lợm :
                    - Anh tình nguyện cho cưng hành hạ đó.
                    Tôi mới thả tay ra, sờ tay trên trán Hiếu bảo Nam :
                    - Ê Nam, lão này hôm nay hâm nặng hay sao vậy?
                    Nam nhún vai cười hì hì :
                    - Ai biết nó, bà đi hỏi nó.
                    Tôi xoay qua :
                     - Hiếu, ông hâm thiệt hả?
                    Hiếu cười khà khà : - Với bà mà không hâm thì không địch nổi đâu,nhất đẹp trai nhì chai mặt mà lị.
                    Tôi trêu hắn :
                    - Hèn chi hôm nay ông xấu tệ.
                    Hiếu đâu thua :
                    - Xấu mà có đứa đòi sống chết vì tui á.
                    - Rồi , tui biết rồi. Sao không lấy nó làm vợ đi , há há.
                    Cả lũ ôm bụng cười , Hiếu ngẩn tò te :
                    - Thua với bà thiệt đó, mẹ chằn à.
                    - Giỏi, con ngoan của mẹ. Ạ mẹ thuơng nào.
                    Hắn cốc đầu Tôi cái :
                    - Bà muốn ăn đạp của tui mà.
                    Ly là nhỏ bạn trước kia ngồi sát bên tôi, nhỏ hiền nhất lên tiếng :
                    - Hiếu hồi giờ có cãi lại với nó đâu mà cố làm gì. Mà Lớp mình tụ lại có con này là như cái vũ trường đó, náo loạn cả lên.
                    Phát Lớp trưởng cười :
                    - Giờ tụi mình ngồi ôn lại ngày xưa ấy nhé. Mấy bà có nhớ có một lần tiết kỹ thuật cô Tình không. Biết nể bà Thanh luôn, nhờ bả mà Lớp tụi mình lên "chào cờ" trước trường đầu tuần. Trang "cò" mới cười hí hí :
                    - Bài gì không hát lại nhè ngày bài hát " Tình ơi sao đi mãi nên sông dài mênh mông"...
                    Toàn "sĩ quan" tiếp : mới dứt câu cô Tình quay gót ra đi không lần ngoái đầu lại..
                    Yến bí thư tiếp : và cô chủ nhiệm vào..
                    Uyên : Cả lớp được nghe những bản tình ca không tên không bao giờ quên..
                    Tôi mới nguýt : tại tụi bay thách tao có dám chọc cô không có gì cả Lớp chịu nên tao liều luôn.. hì hì...
                    Nga cười : cũng tại bà cô dã man quá nên tụi học sinh mình mới quậy chứ bộ..
                    Hồi còn học sinh có những suy nghĩ ngu ngơ vậy đó, cứ thấy thầy cô nào hơi khó ưa là "trêu" liền, nên giờ "rút kinh nghiệm" làm cô giáo dễ thuơng hơn chút cho học sinh khỏi rủa mình. Từng đứa khơi từng trò nghịch ra kể. Tân mới nói :
                    - Hai, bà nhớ không? cái tiết hoá cô Thanh đó, bà xúi tụi này lấy "lựu đạn hơi cay" làm đứa nào cũng nổ đom đóm mắt, chạy tán loạn. Còn năm bà cô ngoại ngữ lần lượt ra đi vì bà bày trò "bóp còi" trong giờ học. Bà cô đang giảng bỗng nghe " tít" , cả lớp cười sặc sụa. Cô nghe chừng mấy lần nổi điên không dạy nữa..
                    Anh Duy lớn hơn tôi hai tuổi nhưng vì tai nạn mà phải lùi lại hai Lớp, là học sinh chuyên Anh của Tỉnh ấy chứ, nhắc tiếp :
                    - Bé Thanh nhớ không, lúc tiết thể dục. Em nhìn qua ô tường của trường (số là sát trường PTTH Trưng Vương có quán cà phê, trước trường là biển , giờ vẫn vậy ) thấy quán vắng, giám thị ngủ gật đó. Em xử tụi này nhày rào qua uống cà phê, ai dè đang uống thì ông thầy lù lù xuất hiện làm cả bọn phải chạy tán loạn, đứa chui dưới gầm bàn, đứa chui vào hóc tủ chủ quán, đứa nấp sau chậu cây kiểng.. còn em thì cứ tỉnh bơ chào Thầy, tỉnh chưa từng có.
                    - Hic, chứ anh nói lúc ấy em làm gì, thấy ổng mà chạy có kịp đâu đành đánh nước cờ liều "giả điên khiêng đồ nhà" chứ. Mà Ông Thầy dễ thuơng ác, thấy em hỏi hiền khô :"em làm gì ở đây?" hên là em mau miệng nói "dạ em đi kiếm thầy mà không có". Hú hồn cho em. Mà tại ổng muốn tha cho em chứ ổng thừa biết em trèo tường qua đây chứ bộ, em đi theo ổng tới chỗ giám thị ổng nói thế này "thầy coi trường mà học sinh đi kiếm tôi thầy cũng không biết nhé". Thầy Giám thị gãi đầu cười huề tiền, còn em thì cứ hí hí.
                    Giờ này là thời cơ cho tụi này tố cáo tội trạng của tôi khi còn là học sinh. Hà tổ trưởng tổ một lúc ấy nói :
                    - Nhìn con nhỏ hiền khô mà mấy con ả cá biệt lại sợ nó một phép. Mấy ả đi oánh lộn đủ trường mà mỗi lần thấy nó lại cười tươi như hoa. Nhờ thế mà không bị ăn hiếp.
                    Tôi nhún vai :
                    - Có gì lạ đâu, tụi nó sợ mỗi thằng Bảo. Tao núm đầu thằng Bảo coi như xong chuyện. Dám xớ rớ à. Thằng ấy gần nhà tao, anh nó lại là sư huynh tao, nó ăn gan trời mới chọc tao. Lúc đầu nó không biết, thách tao dám quăng ghế vào đầu không , thế là tao bê nguyên cái ghế làm cái vèo, chinh một dây..hì hì..may bà quăng ghế nhựa nhé..
                    Nga tiếp : Nhiều khi tao ngẫm không ra là nhìn mày hiền thế mà lại chằn thế , lại nổi tiếng là bà sát mới ghê chứ.
                    - Quỷ, tao có chọc ghẹo ai đâu, tại thách tao chứ bộ, thách tao là tao chơi luôn..chết đứa nào chết..tao sống..hì hì..
                    Nga gật đầu :
                    - Hồi đó vui ghê, mấy năm trước họp lớp cóp bao giờ thấy mày đâu, từ khi ấy đến giờ đây là lần đầu tiên thấy mày xuất hiện, sao tụi nó không mừng cho được.
                    Tôi im lặng, cảm thấy có lỗi với bạn bè vì ai cũng nhớ mình còn mình thì cứ mãi ở tận đâu đâu. Chỉ có với nhỏ Nga là thuờng gặp còn lại thì lâu rồi không gặp. Những kỷ niệm tràn về, các bạn thi nhau liệt kê "thành tích" có một không hai của cái Lớp "chuyên - cá biệt" này.
                    .....
                    Gặp nhau , kể cho nhau nghe mà chẳng ai hay trời đã đổ bóng rồi, chỉ còn lại cái bụng kêu ột ột của mấy ông chồng phải cố chụ đựng vì mấy cái miệng chích choè của mấy nàng Tôi. Đến lúc này thì bọn này "giật mình thức tỉnh" và kéo nhau đi "giải quyết cái bao tử' ở các quán mà hồi xưa đi học , tụi này hay đạp xe đạp giữa trưa nắng hay những tối tan giờ học thêm. Chúng tôi quyết ôn lại thời học sinh nên cứ nhè hết quán "bánh canh chả cá" ở Bạch Đằng rồi quần qua quán "Bánh bèo chuồng Heo" , rồi chạy qua Mai Xuân Thuởng xơi me xoài cóc ổi, chay tiếp qua Nguyễn Công Trứ xơi chè bảy màu, chưa hết chạy tiếp tới "Biển" để..ói vì quá no. Mua mấy chục bịch đỗ phộng rang ngồi trên cát đùa nghịch, rồi rượt ra biển...
                    ....
                    Một ngày thật vui và ý nghĩa đối với tất cả mọi người. Hầu như những món ăn thân quen, những con đường, góc quán thuở học trò...và thậm chí cái màn trình diễn.."ói" của bọn này cũng "ôn" tuốt. Cánh mày râu phen này chỉ biết ngắm " mấy mụ la sát" này đùa giỡn và cười phụ hoạ chứ chả dám hó hé tiếng nào. Biết đâu về còn yêu vợ hơn ấy chứ.
                    Ra về, mọi người có vẻ còn luyến tiếc:
                    - Vui quá, lần sau đi nhớ hú đó.
                    Tôi mỉm cười vẫn cái giọng cố hữu :
                    - Hên xui à.
                    Nói vậy chứ trong lòng nào phải vậy. Nam đưa tôi về tới nhà :
                    - Thôi bà vào nghỉ đi, thấy bà cũng nhã nhựa rồi á. Tui về tâm sự với bé Út đây.
                    Đợi hắn quay xe chạy cái vèo tôi chỉ biết cười :
                    - Trời ạ !Đúng là...bó tay !
                    Trở về lại với cuộc sống của mình.. Những ngày công việc và yên tịnh đến mức cô đơn, trống rỗng...cùng những nỗi nhớ dài như vô tận..và đếm..mong..


                    Một ngày...
                    Gió đau thuơng hờn dỗi
                     
                    Một ngày...
                    Mưa trăn trối tiếng yêu
                     
                    Một ngày..
                    Mây giăng tắt ánh chiều
                     
                    Một ngày...
                    Biết bao điều...cũng hết
                     
                    Một ngày..
                    Một trái tim đã chết...
                     
                    Một ngày..
                    Sầu lê lếch ngả nghiêng..
                     
                    Một ngày...
                    Ta ôm nỗi niềm riêng..
                     
                    Một ngày...
                    Mộng nối liền...hư ảo...
                     
                    Một ngày...
                    Biển gây cơn giông bão
                     
                    Một ngày..
                    Ta ảo não...tại sao?
                     
                    Một ngày...
                    Ngẩn đầu nhìn trời cao
                     
                    Một ngày...
                    Ta tìm vào quên lãng
                     
                    Một ngày...
                    Ta lại tìm dĩ vãng
                     
                    Một ngày..
                    ....và...năm tháng..trôi qua
                     
                    Một ngày...
                    Ta..nhìn..lại tình ta..

                    Gọi khẽ..
                    Anh yêu à...yêu mãi nhé 
                     
                    Ngày 25/09/09









                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 25.09.2009 02:12:42 bởi minhthanh_love >
                    #10
                      Chuyển nhanh đến:

                      Thống kê hiện tại

                      Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
                      Kiểu:
                      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9