Gửi người sẽ xa
Thay đổi trang: << < 4 | Trang 4 của 4 trang, bài viết từ 46 đến 55 trên tổng số 55 bài trong đề mục
Linh Linh 17.03.2010 14:39:40 (permalink)
         Những kỷ niệm và vòng tay ấm áp của anh cứ bủa vây lấy em, càng làm em cô đơn và lẻ loi biết bao nhiêu, em như cô bé lạc giữa dòng đời hối hả loay hoay không biết tìm lối nào cho mình đi khi không có anh bên cạnh. Những dòng tin nhắn yêu thương của anh giờ không còn dành cho em nữa, anh sẽ dành nó cho người khác.
         Nói là em không trách anh cũng không đúng, em trách anh không giữ lời hứa, trách anh sao quá yếu đuối và nhu nhược. Anh nói anh yêu em rất nhiều nhưng lại bao lần nói chia tay, yêu anh nhưng sức chịu đựng của em cũng có giới hạn, không thể hết lần này đến lần khác anh dằn vặt em như thế được. Mỗi khi anh như thế em đau khổ nhiều lắm anh có biết không? Nhưng anh không hiểu điều đó, nếu hiểu anh sẽ không làm như thế với em.
         Em biết anh đứng giữa gia đình và tình yêu rất khó khăn. Em đã cố gắng tin ở anh một điều gì đó nhưng dần dần niềm tin đó cũng bị anh phá vỡ. Em chọn cách giải thoát cho anh, cho em và cho cả hai chúng ta nhưng sao em vẫn không thoát được cái tình yêu bấy lâu em gìn giữ vun đắp để rồi tan biến như bong bóng mưa. Anh giờ đã có người khác bên cạnh. Còn em, sao em không thể quên anh? Không thể tiếp nhận tình cảm của bất cứ người nào khác ngoài anh, em thấy chính mình không hiểu nổi mình.

         Càng cố quên anh thì em lại càng nhớ anh nhiều hơn, nhớ nhiều, rất nhiều...
          Em không thể quên câu nói của anh “Với anh gia đình là một nửa, sự nghiệp là một góc, còn em chiếm một góc”, em không tham lam tất cả trái tim anh là em, em bằng lòng và hạnh phúc với một góc trái tim trong anh, vậy mà giờ đây em phải rời xa góc trái tim anh và người khác vào ngự trị. Thế nhưng anh biết không trong trái tim em anh là tất cả, không có anh em thấy trống rỗng vô cùng.
         Nếu một ngày nào đó gặp lại em anh có còn chào hỏi vô tư như xưa không? Còn em thật lòng em rất muốn gặp anh nhưng em cũng rất sợ gặp anh, em sợ mình không đủ vững vàng đứng trước anh, em sợ mình không ngăn được dòng nước mắt khi gặp anh, em sợ mình yếu đuối trước mặt anh. Em thật ngốc phải không anh? Em luôn là người ích kỷ và em sẽ không đủ vị tha để nói với anh rằng em chúc anh hạnh phúc đâu vì em không đủ can đảm để nghĩ đến những lúc anh ở bên người khác và nói ra lời chúc dành cho anh. Em chỉ mong anh khỏe mạnh và học thật tốt nha anh!
        Em luôn nhớ anh và yêu anh rất nhiều P ạ, dù biết đó là điều không nên!
“Nếu từ giã thuyền rồi
Biển chỉ còn sóng vỗ
Nếu phải cách xa anh
Em chỉ còn bão tố.”
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.03.2010 14:44:11 bởi Linh Linh >
#46
    Linh Linh 21.03.2010 10:07:21 (permalink)




                Đêm thật dài, thật buồn và thật cô đơn! Đã hơn nửa đêm nhưng đôi mắt vẫn chưa chịu khép lại một ngày dài, tự tạo ra cơ hội cho mình đỡ cô đơn tôi vào room chat như tôi vẫn làm những mong có một ai đó sẽ sẵn sàng lắng nghe những tâm sự chán chường chưa một lần hé mở.


             Và tôi gặp anh, những câu chuyện cứ rong ruổi mãi không ngừng, cả hai ta đều cảm nhận được rằng khó có thể dứt ra khỏi những câu chuyện đó phải không anh?
    1h... 2h... đã 3h sáng, em vẫn chưa thể tìm đến giấc ngủ, sao chúng mình lại có thể nói chuyện lâu và hợp nhau đến thế chứ?! Rồi thì có lẽ vẫn còn những ngày tháng dài nữa, em và anh đã để lại số điện thoại và địa chỉ mail cho nhau, đêm hôm đó em thật vui vì đã quen anh, sau những ngày buồn khi mới chia tay một mối tình và cảm giác cô đơn vẫn thường trực trong em những ngày tháng đó.
             Và rồi cứ từng đêm như thế, hết câu chuyện này nối tiếp câu chuyện kia, vẫn là những cuộc nói chuyện online bởi cách nhau gần 200km thì cả em và anh đâu thể lựa chọn khi mà cả hai đang phải bận bịu cho công việc và học tập của mình. Rồi tối đó điện thoại em reo lên, một số điện thoại lạ, em cầm máy như em vẫn làm, ở đầu kia một giọng nam khác miền cất lên, dù chưa nghe lần nào nhưng em đoán ngay đó là anh. Câu chuyện qua điện thoại kết thúc thật nhanh vì có vẻ như chúng ta chưa quen nói chuyện với nhau như thế nhỉ.
              Những ngày tươi đẹp cứ thế theo nhau đến, mỗi buổi sáng em được anh gọi điện đánh thức cùng với lời chúc tốt lành cho một ngày mới. Ngày qua ngày như thế, được quan tâm, được hỏi han, em thấy anh có một vị trí nào đó trong lòng mà em không muốn rồi đây sẽ mất đi.
                Mùa hè đến, với lời hứa thăm nhau, anh đã đến trong một buổi sáng ấm áp, một chút hồi hộp trong đó và như bản tính của mình em muốn làm anh không quên buổi đầu gặp mặt đó, chạy xe máy tới nơi anh đợi, nhìn thoáng qua em đã nhận ra ngay khuôn mặt quen thuộc mà em đã thấy trên blog của anh, còn anh thì đương nhiên không nhận ra em rồi vì lúc đó em chưa post tấm hình nào lên blog cả, thêm vào đó là chẳng để anh thấy cảnh dáo dác đi tìm một vị khách như anh vẫn nghĩ. Chẳng để anh đợi lâu, em đã có mặt trong quán nước nhưng không cùng bàn với anh, và tặng anh một tin nhắn "hôm nay không quần jean áo sơ mi nữa à" (vì những bức ảnh mà em thấy anh đều mang phong cách ấy- phong cách em rất thích mà). Anh vội vàng gọi tới máy em, định rằng sẽ trêu anh thêm lát nữa nhưng lại thôi, em bước tới cạnh bàn anh và chào anh cùng nụ cười, anh cũng thế.
    Chẳng thể thao thao nói chuyện như trên net em chỉ hỏi được vài câu rồi im lặng và thỉnh thoảng lại mỉm cười.
                 Những ngày tiếp theo thật tuyệt phải không anh? Không bỏ phí một chút thời gian nào, chúng mình đã đến tất cả những nơi chúng mình thích, hoặc chỉ là vì nơi đó anh chưa đến. Tình cảm của em cứ thế lớn lên và thật vui vì anh cũng cùng cảm xúc. Cũng chỉ có 4 ngày rong ruổi ở nơi này. Bốn ngày cuối cùng cũng hết, tạm biệt anh, hai chúng mình tiếp tục công việc riêng của từng người. Lúc anh lên xe em vẫn còn nhận được tin nhắn “Em yêu! Anh đã lên xe rồi, anh sẽ nhớ em lắm đấy, anh sẽ cố gắng thu xếp để vào thăm em ngay khi có thể”. Trái tim em mỉm cười ngày qua ngày với những dòng tin nhắn yêu thương từ anh.
                  Rồi nhiều ngày cứ như thế, có một khoảng thời gian anh không còn liên tục nhắn tin nữa, nhưng em biết công việc của anh là thế và anh đã nói rằng “Em thật tốt, dù rằng anh không thể thường xuyên nhắn tin cho em nhưng em không hề trách móc”.
    Rồi thì tin nhắn của anh ngày càng thưa dần đi, dù rất muốn thông cảm cho anh nhưng mấy ngày liền không thấy số anh gọi hay nhắn tin, em cứ thấy lòng mình bất ổn, có thể do em đa nghi và hơi hẹp hòi nhưng dù sao em vẫn là con gái mà anh!
    Cuộc tình mình bắt đầu trên mạng và bây giờ nó kết thúc cũng bằng cách đó...
                Anh liên tục xin lỗi vì đã thiếu quan tâm em nhưng trong những lời xin lỗi ấy vẫn với một ý nghĩa như thể anh muốn em phải chấp nhận như thế bằng không thì... em cũng không biết nữa. Anh bảo “Anh rất yêu nghề của mình và anh chỉ là dành quá nhiều thời gian cho công việc mà anh yêu quý....” Nhưng rồi mọi chuyện cũng qua đi, em không muốn chúng mình cãi nhau vì chuyện đó....
    Sinh nhật Bác 18 - 05 - 09, ngày đó em đã vượt gần 200km để tới thăm anh, lúc đó em cũng thấy anh hạnh phúc thế nào mà, nhớ lại tối đi dạo trong làn gió là lạ của HN, cùng anh đi khắp phố phường vồn vã, và trong vòng tay mình luôn có anh, cảm giác ấy thật tuyệt anh ạ!
             Anh nói rằng chỉ cần mình yêu nhau còn khoảng cách địa lý thì có thể khắc phục mà em, và em cũng đã thầm tin như thế. Và bây giờ tất cả chỉ còn lại là kỷ niệm, anh đã quá mệt mỏi khi mỗi lúc vất vả với công việc, áp lực từ nhiều phía và anh cần... cần có em bên cạnh nhưng không thể cũng chỉ vì khoảng cách địa lý.
               Cuộc tình mình bắt đầu trên mạng và bây giờ nó kết thúc cũng bằng cách đó, cuộc sống vẫn tiếp tục còn cuộc sống của em lại thêm một vết thương nữa rồi anh ạ!
    Dù sao ở nơi ấy vẫn mong anh hạnh phúc, và nếu trên đường đời còn gặp nhau thì đừng cố tình quay mặt đi như anh đang làm anh nhé!
    #47
      Linh Linh 05.04.2010 11:07:30 (permalink)
      A gọi điện cho E là E biết a nhớ E lắm!
      E ko biết nên vui hay buồn vì cuộc điện thoại đó đây?
      #48
        Linh Linh 14.05.2010 21:56:23 (permalink)
        Gần đến ngày 18 - 05 rồi P à! Sao A ko gọi cho E vậy? E rất muốn ra thăm A vào đúng ngày hưng có lẽ ko được rồi. Nhận được thư này gọi cho e nhé!
        #49
          Linh Linh 02.11.2010 09:01:00 (permalink)
          Th­ương yêu của em! Em nhớ anh lắm biết ko? Một ngày trôi qua E cố gìm lòng ko nhắn một tin, ko gọi một cuộc nào cho A cả. Tối thì tắt máy sớm vì sợ lòng ko chịu đựng nổi lại nt đt.
          A có khoẻ ko? Có nhớ E ko? Sao A rất yêu E mà cứ làm E phải đau như vậy chứ?
          Sáng nay A bận hay giận E mà e nt, đt A đều ko hồi âm vậy?
          E hy vọng là A đang bận họp. Vì nếu ko sẽ ko còn một con đường nào cho chúng mình ở bên nhau.
          E thật sự rất mệt mỏi vì thói ghen tuông vô lối của A rồi.
          Xung quanh E ko có một người bạn nào cả. Chơi với người bạn gái nào A cũng cho là ko được vì người đó ko đức hạnh. Bạn trai thì đương nhiên A ko cho chơi rồi.
          Những tin nhắn đó là của bạn A, của bạn a trai E mà. Họ ko có tình ý gì ngoài việc hỏi thăm thông thường thôi.
          A bảo: A rất tin e. Sao A lại cứ ghen lồng lên với E?
          E sợ TY A dành cho E thái quá như vậy lắm, TA a.
          Xin A đấy đừng yêu E như vậy, E ko thở được đâu.
          Ngày hôm qua E cố tình ko liên lạc với a dưới mọi hình thức để xem A thế nào? E thì ko làm gì cả ngoài việc đi trường, chiều tối cùng Hùng, Minh, Thuý, Hoàng đi hát rồi E về nhà. Cũng cảm thấy thoải mái và đỡ mệt mỏi nhiều. E yêu A! E sẽ chờ đợi sự thay đổi của A!
           
           
           
          #50
            Linh Linh 08.02.2012 07:53:03 (permalink)
            Anh yêu dấu! Em muốn gọi anh một lần thật lòng như vậy. Một mình lặng lẽ trong bóng đêm và ngoài kia là những cơn mưa hối hả thi nhau trút xuống, em không biết rằng lòng mình lại se sắt đến vậy. Anh đi rồi, nơi này trở nên thênh thang biết nhường nào. Lòng em bâng khuâng trống trải biết bao anh có hay? Những con phố mà em và anh đã cùng nhau đi cũng trở nên im lìm và không biết đến khi nào em lại được ngửi mùi thơm dịu nhẹ của những chùm hoa sữa như trước nữa. Khi anh nói anh đã không còn ở đây nữa em đã bật khóc, chẳng hiểu sao lúc đó em khóc như một đứa con nít. Những giọt nước mắt cứ thi nhau đều đặn rớt xuống mà em chẳng hiểu tại sao.
            Khóc cho em hay khóc cho tình cảm còn dang dở? Anh đã nói biết bao nhiêu rằng anh yêu em và sẽ làm cho em tất cả, em cũng cứ tin đó là sự thật và tự cho mình cái quyền đòi hỏi ở anh bất cứ cái gì em muốn. Thế nhưng có phải em quá ích kỷ không anh? Em không cho đi cái gì mà cứ muốn nhận lại thật nhiều, cứ muốn được yêu được an ủi mà không nghĩ cho anh. Những ngày qua em cũng thật mệt mỏi anh ạ. Em chưa bao giờ cảm thấy mình yếu đuối và mất hết lý trí đến thế. Tình cảm đi một lối và lý trí lại dẫn em rẽ sang một nẻo, nơi mà em sẽ chẳng bao giờ có thể gặp được anh nữa. Sao em lại như thế chứ, sao cứ tự mang những thương đau lại cho mình như vậy? Em cứ tự hỏi mình tại sao mà không bao giờ có câu trả lời cả, vì tình cảm em dành cho anh chẳng có thể gọi thành tên. Em không dám nghĩ rằng mình đã yêu anh và cũng không biết tình yêu ấy lớn dần lên tự khi nào. Có lẽ anh cũng biết và cảm nhận được điều đó nhưng em chưa một lần dám thật lòng với anh, chỉ đến khi anh không còn bên cạnh em nữa em mới vỡ òa và nhận ra tất cả bấy lâu nay là sự thật.
            Anh à, sẽ chẳng còn có ai để em dựa vào những lúc em cô đơn trống trải nữa, em cũng sẽ không tìm một người nào để thay thế anh đâu. Với em anh thật đặc biệt và sẽ không có ai đặc biệt như vậy nữa. Nhớ lại những ngày đầu khi anh bày tỏ tình cảm của mình cho em biết, em đã nghĩ mình phải làm gì đây để anh không buồn, và nói thật lúc đó em cũng nghĩ em sẽ chẳng bao giờ để ý đến anh đâu vì em không thể làm được điều đó. Em có thể gạt tình cảm sang một bên để làm một điều đúng đắn, để không bao giờ mang tiếng là kẻ phụ tình, nhưng có ngờ đâu rằng để làm được điều đó thật sự rất khó khăn. Nhưng em đã cố gắng, luôn rất cố gắng và cuối cùng anh cũng giúp em làm được điều đó.
            Lòng em bâng khuâng trống trải biết bao anh có hay? Em hy vọng anh sẽ luôn được hạnh phúc, cái hạnh phúc viên mãn mà em không mang lại cho anh được. Dù ở bất cứ nơi đâu chỉ xin anh một điều nhỏ nhoi này thôi có được không anh? Mỗi khi mưa xuống hãy nhớ về em, hãy dành cho em một vị trí nhỏ thôi trong trái tim anh. Mưa luôn làm con người ta cảm thấy xé lòng, nỗi cô đơn như nhân lên gấp bội và nỗi nhớ da diết như cồn cào biết bao. Em sẽ nhớ về anh, sẽ mãi mãi trân trọng anh như lúc ban đầu anh ạ. Yêu và được yêu luôn mang lại thật nhiều hạnh phúc và cũng không ít nước mắt cùng những vết thương. Không biết có khi nào anh đọc được những lời này của em không nhỉ? Hy vọng anh sẽ nhận ra đó là em, là cô gái bướng bỉnh trẻ con ngày nào anh hay chở đi lang thang dọc những con phố mà không biết sẽ đi về đâu.
            Ngốc à, em yêu anh nhiều lắm đó nhưng em không thể nuôi dưỡng tình cảm này được. Cái gì cũng có cho nó riêng một giới hạn, em không thể tham lam muốn chiếm hữu anh mãi như vậy được. Em sẽ buông tay anh ra, để anh ra đi tìm hạnh phúc riêng cho mình, em sẽ cầu nguyện cho anh được hạnh phúc. Nụ hôn đầu tiên, cái ôm ghì thật chặt ấy anh còn nhớ không? Em chẳng bao giờ dám nghĩ chúng ta lại có thể có kỷ niệm đó nhưng rồi nó đúng là đã xảy ra. Đó là sự thật, sự thật mà em rất muốn quên đi nhưng không sao quên được. Trước giờ em luôn nghi ngờ tình cảm của anh dành cho em chỉ là sự đùa cợt, chỉ là anh muốn tán tỉnh cho vui mà thôi. Thế nhưng em đã vô tình làm anh tổn thương bởi cái ý nghĩ ấy phải không? Cho em xin lỗi nhé anh, xin lỗi vì đã giữ anh ở bên em lâu như vậy, xin lỗi anh vì đã khư khư giữ lấy anh cho riêng mình, xin lỗi vì em luôn là đứa phiền hà lắm chuyện.
            Có khi nào em lại được nghe ai gọi “Nhóc ơi” nữa không nhỉ? Em biết mình sẽ chẳng còn có cơ hội gặp lại anh nữa, và nếu có chắc em cũng chọn cách không gặp anh nữa đâu. Em không muốn một lần nữa phải cố gắng quên anh đi như bây giờ. Để yêu một người thật là khó nhưng có lẽ để quên đi một người còn khó hơn rất nhiều. Em biết bây giờ em đang cố gắng và mong rằng thời gian sẽ xoa dịu mọi vết thương. Em cầu chúc cho anh hạnh phúc bên người con gái anh yêu! Chỉ mong anh hãy hiểu rằng, tất cả những gì em đã không mang lại cho anh đó là vì em muốn anh mãi mãi nhớ về em, tôn trọng em và em không muốn mình giống bất cứ người con gái nào trong cuộc đời anh cả.
            Vĩnh biệt anh!
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.02.2012 07:54:54 bởi Linh Linh >
            #51
              Linh Linh 13.02.2012 15:14:02 (permalink)
              Thứ duy nhất “níu” lại e bên anh từ lâu rồi chỉ còn tình thương, vì rằng tình yêu của e với anh đã bị anh làm cho mai một. Anh bỏ mặc e giữa lưng chừng cuộc sống, anh lại im lặng không một lời, buồn tủi và cô đơn đển bao lần e thức cả đêm và không biết làm sao để quên đi sự thật cái hiện tại đang diễn ra trước mắt e. Anh biết không, yêu một người là có thể trao niềm vui, nỗi buồn nhưng không phải là đem lại sự đau xót và đem đến sự gục ngã.
              E ghét nhìn e khóc, cũng vì e sợ yếu đuối trước mắt người khác. E thích người khác nhìn e với một con mắt vui vẻ, mạnh mẽ và hồn nhiên. Không như anh lúc nào cũng chỉ thấy những điều uỷ mị, thấy e con nít, thấy e lúc nào cũng chỉ có nỗi buồn.
              Hôm nay, e và anh giận nhau, những chuyện nhỏ nhặt, vụn vặt. Nhưng lâu rồi chỉ vì những chuyện ấy mà tình yêu của e với anh cứ nhạt dần, nhạt dần, chỉ còn lại tình thương. Còn nhớ ngày e nhận lời yêu anh, tình yêu đã đến sau tình thương. E thương nét mặt nhiều lúc buồn buồn, dáng người anh, và cả cái kiểu đi tất tưởi của anh. Mỗi khi anh cười, nụ cười không được tươi nhưng e thấy lòng e nhẹ tênh và thấy hình như e cũng đang cười. Hôm nay, anh và e lại giận nhau. Anh cho e niềm tin để lấy đi nụ cười và đổi lấy những giọt nước mắt. Tại sao anh lại làm e yêu anh nhiều như vậy rồi ra đi, tại sao a ko cho e cơ hội? Bởi vì e yêu anh, nhưng sao anh ra đi mà không nhớ e vậy? E thấy tủi thân, đúng ra e sẽ khóc nhưng không hiểu sao hôm nay lại không thể khóc được.
              Yêu anh nhiều lúc e cũng nghĩ mình trẻ con thật, nhưng mà e thấy e lớn vì e muốn được cùng anh xây dựng một gia đình hạnh phúc, muốn được cùng anh sinh một đứa con... và muốn được chăm sóc anh. Cay đắng quá, e nghĩ và rồi nước mắt tuôi chào, khóc không thành tiếng. Chỉ còn những giọt nước mắt là không ngừng tuôn rơi.
              Ngày mai, ngày mai chắc chắn là sẽ không có anh cùng đi trên con đường của e, có thể là anh sẽ đi song song với e, cũng có thể anh sẽ đi ngược đường với e... E không muốn nghĩ nữa, vì dù sao anh với e rồi cũng sẽ không cùng nhau nắm tay để bước đi đến hết cuộc đời như anh và e đã hẹn thề.
              E nghĩ, nếu e ở bên cạnh anh chỉ vì tình yêu thì sớm muộn gì e và anh cũng mất nhau. Anh sống thực dụng chứ không lãng mạn như e, anh theo gia đình và có thể bỏ rơi e bất cứ lúc nào chứ không như e, có thể bỏ cả để đi theo anh... Anh thì người lớn, còn e chỉ là một đứa trẻ con. E sợ, nhìn lại hình như lâu nay e đang viển vông quá, e nghĩ e là ai mà có thể vượt qua hết mọi khó khăn chỉ cần có động lực là tình yêu của anh.
              Lâu nay e vẫn luôn tự hào vì e đã muốn gì là phải có cái đấy, thích gì là phải làm bằng được, e quen được bạn bè nhìn đầy ngưỡng mộ, nhưng lần này với tình yêu thì e thất bại thảm hại thật. Có lẽ e sẽ từ bỏ, dù biết trước sau anh với e thật khó...
              Nhìn lại rồi tự động viên, anh có là gì đâu mà e phải đau khổ, phải suy nghĩ nhiều và buồn bã đến thế. Vắng anh e sẽ thoải mái mà tung tăng với bạn bè, e sẽ có nhiều mối quan hệ hơn, rồi e sẽ tìm một anh nào đó để yêu, cũng có thể sẽ không yêu nữa... nhưng e sẽ là người tự do, sẽ chỉ có e với công việc và gia đình.
              Không phải chằn trọc mỗi khi ngủ để đợi tin nhắn của anh rằng “anh đã về rồi”, không phải hậm hực khi biết anh đang ngồi thâu đêm với bạn anh vì mấy chén rượu, cũng không phải lo lắng mỗi khi trời đổ mưa, hay sợ anh không mang khẩu trang, áo ấm mỗi khi trời lạnh... E nghĩ thế và thấy lòng thanh thản hơn. E nghĩ mình đang quyết định đúng.
              Còn nhiều thứ đang chờ đợi e ở phía trước, không việc gì phải giam chân mình trong bóng tối, nỗi đau và sự sợ hãi. E biết là e sẽ làm được. E sẽ từ bỏ để kệ anh với niềm vui, hoặc cũng có thể là một chút buồn hay chẳng mảy may buồn thương ngày e rời xa anh.
              E sẽ đi và không nhìn lại phía sau, dù cho anh có ở đó hay không... dù anh thế nào, thì e cũng không muốn quan tâm nữa. Thời gian rồi sẽ xoá nhoà hết ký ức, vui, buồn và cả những mộng mị lâu nay e đang cố ấp ủ và hy vọng cùng anh xây dựng... xoá hết đi để e lại sẽ là gió vô tư, tung tăng hát ca và yêu đời như thủa nào dù biết giọt nước mắt cuối đang rơi rất khẽ, rất khẽ... rồi hết!
              E chúc anh hạnh phúc!
              #52
                Linh Linh 06.09.2012 17:12:43 (permalink)
                Em đã tự dặn với lòng mình rằng thôi hãy lắng lại đi. Ấy vậy mà nó vẫn chẳng chịu nghe em gì hết, anh à. Nỗi nhớ sao cứ diết da! Em cứ chờ trông, ngóng đợi tin anh. Sao em lại cứ như thế này mãi hả anh? Em biết mình hoàn toàn không xứng đáng, em đã làm anh tổn thương. Vậy mà sao em lại cứ vương luỵ ái tình là sao chứ? Nỗi nhớ sao cứ bâng khuâng? Sao em lại cứ mong anh quay lại tìm em? Em biết rằng điều đó là không thể có được từ phía anh rồi mà. Anh đã nói với em rồi.
                Anh đã nói với em rồi còn gì nữa. Vậy mà sao em vẫn mang niềm hy vọng vu vơ như thế này kia chứ? Tại sao khi yêu người ta lại không chịu hiểu rằng mình cần phải dừng lại? Tại sao em lại cố tình không chịu hiểu điều đó hả anh? Em sợ nỗi nhớ cứ bám theo em mãi thế này lắm, anh ơi! Nhưng mà dù sợ thì em vẫn nhớ và em chẳng muốn quên đâu anh ạ. Con người của em sao lắm trái ngược thế này? Dù biết rằng anh chẳng nhớ đến em đâu vậy mà em vẫn cứ muốn hỏi rằng anh có nhớ em không? Em như thế có lạ không anh?
                Thời gian trôi qua sao quá chậm rãi thế này? Em chẳng biết phải làm gì với những cơn đau và cả những nỗi buồn khi phải xa anh. Em nào đâu muốn thế nhưng lúc ở gần nhau mà cũng chẳng thể gặp nhau thì em cũng nào có vui hơn kia chứ. Lúc phải xa rồi thì em lại thấy mình hối tiếc vì dẫu sao đi nữa, những lúc ở gần, em thấy mình vẫn còn niềm hy vọng. Bây giờ xa rồi, em chẳng biết phải làm sao nữa cả. Em nhớ anh mà cũng chẳng biết phải làm gì. Em bây giờ không còn được mãnh mẽ giống những ngày ấy nữa đâu anh.
                Em không còn dám chủ động nói chuyện với anh mà không thấy ngại ngùng, e thẹn giống như ngày đó nữa, anh à. Càng yêu anh thì em lại càng rời xa anh là thế nào ấy nhỉ? Anh có thể giúp em trả lời câu hỏi này được không? Những ngày đó, em đâu cần anh phải trả lời em từng câu hỏi như thế này đâu. Chỉ cần để ý vào thái độ của anh thôi là em đã hiểu anh muốn nói gì với em rồi. Vậy mà càng yêu anh thì em lại thấy mình càng trở nên ngờ nghệch thế nào ấy. Em cần phải nghe anh nói thì em mới hiểu anh à.
                Sao em lại cứ nhớ anh mãi thế này cơ chứ? Em không tự trả lời được câu hỏi ấy của mình. Em muốn lòng mình lắng lại để cảm nhận xem là anh có yêu em? Vậy mà con tim em nó lại không chịu nghe em. Nó cứ muốn yêu anh cho dù đó chỉ là một tình yêu em đã tự tay vứt bỏ mới lạ. Em biết phải làm gì bây giờ hả anh? Em cứ nghe theo tiếng gọi của trái tim mình hay là bắt nó phải nghe em? Anh sẽ làm gì nếu đặt vào vị trí của em? Anh sẽ để cho trái tim mình chiến thắng hay là sẽ tự mình vượt lên trên nó?
                Thôi thì đành vậy, em sẽ lại tiếp tục huyễn hoặc mình như trước cũng được. Bởi như thế thì ít nhất, em cũng làm cho trái tim mình thỏa mãn, tinh thần vui vẻ. Và em nữa, em sẽ lại có đủ mạnh mẽ mà tiếp tục cố gắng hơn lên. Còn phía anh, nếu còn yêu em thì cho em biết với được không? Còn nếu không thì cũng cứ cho phép em được yêu anh đơn phương, anh nhé! Và như thế thì em sẽ chỉ lặng lẽ bên anh thôi nhé, anh yêu!
                Em không biết là mình cần phải bắt đầu lại từ đâu nữa. Em thấy mình bất lực trước sự tự ti của mình kể từ khi chúng mình giận nhau hôm đó. Em biết mình có lỗi nên từ đó đến giờ, em chẳng còn dám tới gần hay có những lời lẽ nào như trước kia vì em sợ. Em sợ anh lại giận em nữa thì sao. Đành vậy thôi, lặng lẽ bên anh là việc em nên làm kể từ hôm nay thôi vậy. Em sẽ bên anh và mãi mãi bên anh trong lặng lẽ mà thôi. Hãy đừng để nước mắt em rơi mỗi lúc anh buồn, anh khổ nữa nghe anh!
                Ngày tháng rồi sẽ trôi qua, tình yêu rồi sẽ giúp em tiếp tục vượt qua thử thách như những gì em đã làm được trong suốt thời gian yêu anh ấy. Em hy vọng rằng sẽ là như vậy bởi trước đây, mọi chuyện khác với hôm nay. Bởi ngày đó em còn nhìn anh là người khác. Còn bây giờ, em nhìn anh là chính anh và tình yêu ngày càng lớn hơn lên. Em không còn phải day dứt, đớn đau vì quá khứ. Em bây giờ thấy buồn và nhớ, một nỗi nhớ đến nao lòng. Nhớ anh nhiều, nhiều lắm, anh ơi!
                #53
                  Linh Linh 07.12.2012 08:51:45 (permalink)
                  ...........Em muốn khóc.................nhưng thôi............
                  ..........Em sẽ cố không khóc..............để anh ra đi............
                  ...........Vì biết.............đến một ngày nào đó........
                  ..........Anh cũng sẽ........rời xa em..........................
                  ..........Muốn giận..................nhưng thôi............
                  .........em sẽ không giận..............để anh bình yên..........
                  ..........Vì em biết...........em chẳng là gì đối với anh............
                  ..........Muốn níu kéo...............nhưng thôi............
                  .........em sẽ không làm thế............để anh không thấy phiền...........
                  ..........vì biết...............níu kéo cũng chả giải quyết được gì...........
                  ..........Muốn có....................nhưng thôi............
                  .........sẽ không tranh giành..........để anh tự do............
                  ..........Vì biết..............anh chưa bao giờ là của em...........

                  Tất cả, đã không còn là của em
                  Anh đã từng
                  ...........Là của em.................
                  Anh đã từng
                  ...........Rất thích em..............
                  Anh đã từng
                  ..........Quan tâm em...............
                  Anh đã từng
                  ...........La mắng em................
                  Anh đã từng
                  ...........giận dỗi em..............
                  Tất cả, em cảm thấy thật gần gũi và thân thương.................

                  Nhưng giờ đây...........em cảm thấy..........thật xa vời
                  Bây giờ
                  ...........Anh không còn là của em.......
                  Bây giờ
                  ...........Anh không còn thích em........
                  Bây giờ
                  ...........Anh không quan tâm em.........
                  Bây giờ
                  ...........Em không được anh la mắng.....
                  Bây giờ
                  ...........Em không thể năn nỉ anh mỗi khi anh giận dỗi........
                  Tất cả đối với em đều chỉ là dĩ vãng.........
                  Em muốn cùng anh đi...........để em có thể...........ở gần bên anh...............
                  Nhưng không được anh ạ...........
                  Nhiều đêm em khóc...........khóc vì không được ở gần anh..........
                  Khóc vì sắp phải xa anh....................
                  Nhưng nước mắt không làm thay đổi được số phận.................
                  Anh phải xa em.............số phận đã định sẵn.............
                  Em không thể cản lại được.................
                  Em sẽ..........chấm dứt nước mắt..........
                  Em sẽ..........không níu kéo anh..........
                  Em sẽ..........chúc cho anh có một cuộc sống mới......
                  Em tin.........rồi một ngày nào đó........
                  Chúng mình có thể gặp lại nhau............
                  Chỉ là niềm tin thôi anh ạ........
                  Nhưng em mong nó sẽ thành sự thật.........
                  #54
                    Linh Linh 02.04.2013 10:24:52 (permalink)
                                  Người tình ơi, em yêu và mong anh mà tại sao ta vẫn sống xa rời nhau, cho nhau yên vui rồi lại chia tay nhau thôi. Đường tình ta không sao tìm ra lối. Mãi mãi chỉ là người tình ta không thể đến với nhau, cố gắng thì cuộc tình mình cũng chẳng thể đi đến đâu nên thôi đành lòng nguyện cầu nhìn anh hạnh phúc cất bước ra đi. Mãi mãi chỉ là người tình ở một nơi xa rất xa, gặp mặt làm gì để rồi tim ta lại thấy nhói đau, có lẽ mình đành ngậm ngùi quên đi hạnh phúc xa vời.
                                  Em biết anh đã có gia đình và em cũng vậy, nhưng anh ơi lí trí làm sao thắng nổi được con tim, và em đã yêu anh từ lúc nào không rõ. Đúng là ông trời thích trêu đùa, Ngài ban cho mỗi người chúng ta một gia đình rồi lại đưa mình đến với nhau để rồi sai lại càng sai. Giá như ngày ấy mình đừng đến với nhau đừng cho nhau cơ hội thì có lẽ mọi chuyện đã khác rồi, em sẽ không đau như bây giờ.
                                  Anh à! Cảm ơn anh khoảng thời gian qua đã yêu em, đã cho em biết được cảm giác yêu một người là như thế nào và em là người chờ đợi, giờ em mới biết yêu một người thật khó và để quên đi một người càng khó hơn. Tình yêu mà ít ai yêu nhau mà đến được với nhau, và đối với mình lại là một điều khó hơn bởi giữa chúng mình còn nhiều rào cản và ranh giới khó mà vượt qua. Anh đã từng nói yêu nhau mấy núi cũng qua chỉ cần mình cùng nhau cố gắng, và em đã tin, tin một cách ngây thơ. Em biết trong cuộc tình này em là kẻ đến sau, em vẫn biết yêu anh là sẽ đau mà sau anh ơi em vẫn yêu, để hôm nay nước mắt hoen bờ mi, để tình em ôm nỗi đau sâu vào tim, một lần yêu trăm lần đau, một lần nhớ ngàn lần thương (giờ thì em mới hiểu được ý nghiã: yêu +thương = đau)
                                 Em đã cố để hiểu anh nhưng khó quá. Em nhớ anh nhiều nhưng không thể vượt qua được lòng tự ái của bản thân. Em nghĩ rằng ở nơi đó chắc anh đã có người khác nên mới im lặng như vậy, và cứ thế mỗi ngày là một ngày chờ đợi trong sự im lặng, em nhớ anh, nỗi nhớ da diết không dám thổ lộ, chỉ biết chôn chặt trong lòng với bao sự ngổn ngang.
                                 Từ khi bắt đầu không phải em đã nói với anh "em không ép buộc anh bỏ vợ con vì em, em có thể sống như một cái bóng bên cạnh anh chỉ cần anh luôn yêu em và nhớ đến em là đủ". Em thật ngốc phải không anh, em cứ nghĩ anh cũng yêu em như em yêu anh vậy, nào ngờ sau những mật ngọt sau những môi hôn thì em mới nhận ra tất cả chỉ là giả dối. Anh chỉ là khách trọ lạ mặt chỉ dừng chân nơi em lúc mệt mỏi, có thật không anh những lời yêu anh đã trao để em như con thiêu thân lao vào. Nói đi anh bao lời yêu anh đã trao chẳng lẽ anh đành quên em như thế sao? Anh nói rằng anh mãi yêu em, anh đang cố gắng làm tất cả mọi chuyện có thể để sau này em đến bên anh sẽ cảm thấy hạnh phúc, rằng hãy cho anh thời gian, em đã tin và cảm thấy lòng mình ấm áp. Em đã đợi ngày ngày tháng tháng, mỗi ngày người càng xa em hơn, người quay lưng giấc mộng xưa úa tàn, bàn tay em bao khát khao đợi chờ, người vẫn mãi xa.
                                  Ngày tháng em lệ rơi, khóc bao đêm nhớ mong một người, niềm đau đã dần vơi em nhận ra mình không nên khóc, phải cố phải cố quên người dù cho em vẫn yêu anh nhiều. Nhớ làm chi, khóc làm chi cho người vô tình và rồi em lao vào công việc để cố quên đi tất cả. Anh biết không, khi đã cố quên được anh thì anh lại gọi điện cho em, để bao kí ức ngày xưa lại tràn về và em lại càng yêu anh nhiều hơn. Em trách sao anh lại vô tâm đến thế, em nghĩ mãi vẫn không hiểu được trong bao nhiêu cách để nói lời chia tay vì sao anh lại chọn cách gây tổn thương cho em nhiều nhất, em trách sao anh đã bước đi còn quay trở lại hay nỗi đau em đang phải chịu vẫn chưa đủ hả anh. Anh có biết em đã khóc từng đêm nhớ anh thật nhiều, em đã cố để không phải nghĩ đến anh mà sao em vẫn không thể nào gạt đi trong tâm trí. Hình bóng anh, tiếng nói anh, nụ cười của anh. Em vẫn biết giờ anh đã quên thật rồi, nhưng em chẳng quên quá khứ có anh. Vì khi yêu đã yêu quá nhiều để hôm nay không thể nào quên anh, em cứ nhớ anh mỗi ngày!
                                   Không thể nào quên anh em đã chọn cách yêu mãi và rồi anh cũng quay lại vòng tay ôm lấy em. Em biết chỉ là phút giây ngắn ngủi nhưng lòng vẫn vui, em biết sau tất cả mọi chuyện em chỉ là người thay thế, chỉ là món đồ chơi mà anh đã chọn, nhưng em vẫn yêu và không trách anh đâu, vì khi yêu người ta nhìn mọi thứ toàn là màu hồng và khuyết điểm chỉ ở vạch số 0. Bên cạnh em anh đã nói anh yêu em và khi xa nhau anh không điện thoại cho em bởi công việc không cho phép nhưng không lúc nào anh không nhớ đến em. Em biết đó chỉ là những lời đầu môi mà anh đã gạt em và giờ đây em dùng nó để tự gạt mình là anh rất yêu em, nhưng không sao em chấp nhận bị gạt để được bên cạnh anh. Em biết anh chỉ đến bên cạnh em khi cần người sẻ chia, em vẫn chấp nhận miễn sao anh được vui, với em không gì có thể thay thế anh.
                                  Anh đã đến bên em trong giây phút rồi ra đi vội vã bỏ mặc em nơi đây một mình đếm thời gian. Thời gian cứ thế trôi trong nỗi nhớ và em vẫn ngồi nơi đây chờ bước chân anh quay lại, em tự cười chế nhạo bản thân mình sao lại yêu anh nhiều đến thế (đúng là theo tình tình chạy mà chạy tình thì tình theo). Có lẽ anh là người đầu tiên cho em biết được những hương vị ngọt ngào cuả cuộc sống và tình yêu, biết được những điều mà nếu không có anh. Em không bao giờ cảm nhận được và có lẽ anh không thuộc về em, nên em mới yêu anh như thế.
                                   Em sẽ đợi anh, sẽ yêu anh, sẽ chỉ là người tình của anh mãi mãi nếu không có cái ngày định mệnh. Ngày em bị tai nạn, cái  ngày hàng ngàn nỗi đau giày vò thân xác em nhưng không bằng vết cắt anh đã gây ra trong tim em. Có suy nghĩ nhiều đến mấy em cũng không nghĩ được anh lại lạnh lùng, vô tâm như một người xa lạ, không một lời quan tâm. Hết, đã hết thật rồi, giờ thì tất cả hi vọng niềm tin cũng theo anh mà tan biến, cảm ơn anh đã giúp em thức tỉnh sau một giấc ngủ mê dù em biết nó đã muộn màng, tình yêu anh trao em chỉ thế thôi sao mong manh như lá. Kí ức đã khép lại như một cuốn phim buồn có một kết cuộc bi thảm, nhân vật chính ra đi trong nỗi cô đơn và thầm lặng còn người kia quay trở về tìm lại những gì đã đánh mất. Tất cả giờ đây chỉ là quá khứ phải không anh, nhưng dù sao em vẫn hi vọng anh cũng yêu em thật lòng trong quá khứ, em không bao giờ hối hận với quá khứ nhưng không hiểu vì sao những giọt nước mắt ấy vô tình cứ rơi như đang nuối tiếc một cái gì đó đang bị phai mờ theo thời gian.
                                   Nếu như ta không thể quay lại, nếu như không đến được với nhau, đành vậy thôi em nguyện chôn giấu thật sâu trong trái tim tình mình. Đã đến lúc em nên buông tay anh ra bởi vì em biết anh đã không còn nắm lấy tay em như lời anh đã hứa, bởi vì anh giờ đây bên ai thật ấm êm. Nói thật, qua bao nhiêu chuyện và qua bao nhiêu thời gian em vẫn không thể nào xem những ngày tháng bên nhau như chưa từng có, điều em có thể làm lúc này là em sẽ bước ra khỏi cuộc đời anh để anh hạnh phúc bên người, để anh trở về với những nụ cười thân quen.
                                     Tạm biệt anh! Tạm biệt tình yêu một thời của em, hãy hạnh phúc anh nhé! Em sẽ ở một nơi rất xa, hướng về anh để nhìn anh vui vẻ và bắt đầu lại từ đầu. Em sẽ cất anh vào một góc trong tim cất rất kĩ để không ai tìm thấy và mang anh ra khỏi trái tim em được. Em xin lỗi. Em yêu anh luôn luôn là như thế. Em sẽ giữ mãi hình bóng của anh lúc vừa quen, chỉ có như vậy em mới có thể yêu anh mãi mà không có hận. Xin một lần được gọi HONEY.
                    "Nếu một mai trên đường đời tấp nập 
                    Ta vô tình đi lướt qua nhau
                    Xin quay bước nhìn nhau giây phút
                    Ấm áp lòng cho kẻ ra đi
                    Hãy nở nụ cười dù là không dễ."
                               Tạm biệt MY LOVE!
                     
                    #55
                      Thay đổi trang: << < 4 | Trang 4 của 4 trang, bài viết từ 46 đến 55 trên tổng số 55 bài trong đề mục
                      Chuyển nhanh đến:

                      Thống kê hiện tại

                      Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                      Kiểu:
                      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9