Cánh phuơng hồng
Cánh phượng hồng ai nỡ xé làm đôi
Tôi bỏ lại nửa vòng yêu thuơng nhớ
Bài thơ muốn, ngập ngừng rồi dang dở
Tiếng vĩ cầm ve trổi… thế là xa
Tôi ra đi nào kịp nói người ta
Bồi hồi nhớ sân truờng chung giọt nắng
Nhớ ô cửa, nhớ vòng eo áo trắng
Tiếng chân nguời rón rén tuổi mùa trăng
Tạm biệt nhé… một mình tôi lẳng lặng
Mối tình đầu nỗi nhớ khắc trên cây
Từng ngày qua gió chiều thêm run rẫy
Nhớ mắt người mầu tím để chân mây
Thu trở lại vẫn thế những hàng cây
Nguời vẫn thế không gì đổi khác
Mười tám tuổi sao vô tâm đến lạ
Vẫn điệu cười... trang vở tiếng giòn tan
Hình như mãi
tình câm câu khó mở
Ngày hành quân dừng bước những bến phà
Bao thuốc lá vần thơ còn mê mãi
Đồ tên người... thấp thỏm nỗi gần xa
Hình như đã
tình câm là chia ngã
Oan nghiệt bầy xuân đỏ nhuộm binh đao
Người theo chồng tôi bước thấp bước cao
Hoài niệm để... là tình không kịp thắm
Lại chớm thu cả lòng như vừa chớm
Tình yêu xưa không nhắc cũng thập thò
Ba mươi năm hơn : Lòng như trang sách mới
Nửa phượng hồng xưa ấy dậy cơn mơ
Kieusinh