câu chuyện cuộc sống
lovely_rabbit 03.08.2009 19:16:11 (permalink)
YÊU THẬT CHÂN THÀNH THA THỨ THẬT NHANH
Có ai đó đã nói một câu rất đúng: "Cuộc sống quá ngắn cho những điều nhỏ nhen, vụn vặt và những màn kịch tính, nên hãy hôn thật chậm, cười thật tươi, yêu thật chân thành và tha thứ thật nhanh". Đó rõ ràng là một cách sống thông minh - nhưng không dễ thực hiện.

Thực tế, ai cũng có thể thực hiện được phần… hôn thật lâu và cười thật tươi. Ngay cả "yêu thật chân thành" là một điều khó hơn nhưng vẫn khả thi. Chỉ có cái ý tưởng về "tha thứ thật nhanh" thì… thật khó.

Chúng ta thường thích đánh giá và phán xét một cách chủ quan, rồi kết luận nhanh chóng. Khi thấy mình đúng đắn, chúng ta thích trừng phạt hơn là  tha thứ. Tha thứ khiến chúng ta cảm thấy như phải thoả hiệp, phải… hạ mình.

Khi cơn tức giận đang choán chỗ mà bảo phải tha thứ thì giống như bắt chúng ta phải uống một loại thuốc đắng, ép mình phải nuốt, dù chỉ một giọt cũng vẫn thấy vô cùng khó chịu.
Jimmy và Rosalynn yêu nhau say đắm, và họ quyết định kết hôn. Phải nói là yêu thì yêu, nhưng cả hai đều là những người "cứng cỏi" và… cứng đầu. Cả Jimmy và Rosalynn đều thấy rất khó để thừa nhận rằng mình đã sai, trong mọi trường hợp.

Và khi hai người bướng bỉnh sống với nhau thì tất nhiên, những cãi vã là điều khó tránh khỏi. Một hôm, sau một trận cãi nhau rất ầm ỹ nữa, Jimmy thấy rất mệt mỏi và quyết định rằng anh sẽ không để thêm một ngày nào nữa kết thúc trong tình trạng một trong hai vợ chồng còn cáu kỉnh với nhau.

Nên anh vào xưởng mộc của mình, cắt một mảnh gỗ mỏng và nhỏ. Trên đó, anh cẩn thận khắc dòng chữ: "Kể từ giờ em nhé, vào mỗi buổi tối, mảnh gỗ nhỏ này là để thay cho một lời xin lỗi, hoặc một lần tha thứ của anh."





Ngay hôm đó, anh đưa mảnh gỗ cho Rosalynn. Và từ đó, anh đều biết kiềm chế mình mỗi lần nổi cáu khi Rosalynn đưa mảnh gỗ cho anh xem. Anh sẽ thừa nhận mình sai lầm - nếu đúng như thế, hoặc lắng dịu xuống, nếu là anh đang tức giận với một sai lầm của vợ.

Với mảnh gỗ nhỏ đó, Jimmy đã giúp cho cả anh và người anh yêu nhất là Rosalynn học cách tha thứ thật nhanh. Họ tạo ra một không khí ấm áp trong gia đình, nơi cả hai có thể thừa nhận những sai lầm của mình và biết rằng sẽ được tha thứ.

Và tôi cho rằng nếu chúng ta có thể tha thứ thật nhanh, thì chúng ta sẽ không gặp khó khăn gì trong những việc ôm hôn, vui cười và yêu thương. Mà có thể bằng cách tha thứ, chúng ta sẽ còn thực hiện nhiều hơn những điều còn lại.


Steve Goodie
Thục Hân (dịch)
lovely_rabbit(sưu tầm)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.08.2009 21:47:06 bởi lovely_rabbit >
#1
    lovely_rabbit 03.08.2009 19:21:16 (permalink)
    ĐỂ TÔI ĐƯỢC NGHE TIẾNG MƯA
    Hồi tôi còn nhỏ, gia đình tôi sống ở châu Âu. Bố tôi làm chủ một nhà máy dệt, còn mẹ tôi thì bận rộn với việc nuôi nấng chăm sóc chị em tôi... Nhưng đến khoảng năm 1935, chủ nghĩa phân biệt chủng tộc trỗi dậy và đẩy chúng tôi ra bên lề cuộc sống. Luật sư da màu không được hành nghề. Phụ nữ da màu chỉ được mua sắm ở những cửa hàng nơi hàng hoá và thực phẩm "do người da màu sản xuất" được phép bán. Các bác sĩ không được phép chăm sóc những người thuộc "chủng tộc thấp kém".

    Dần dần, những người không-phải-da-trắng bị buộc phải bán, hoặc đóng cửa các cửa hàng, nhà máy của mình. Học sinh "hạ đẳng" bị buộc phải rời khỏi các trường công, không được đi các phương tiện công cộng.

    Không được đi học, tôi đành ở nhà và dành hầu hết thời gian của mình để đọc sách. Tôi hay nằm đọc, và dần dần bỗng thấy vùng mặt hơi đau đau mà tôi cứ nghĩ là chỉ do nằm nghiêng đọc sách quá nhiều. Rồi mặt tôi sưng lên. Mẹ nghĩ tôi bị viêm răng. Phải làm sao bây giờ? Tôi đau đến khốn khổ nhưng bác sỹ không muốn chữa cho trẻ con da màu.

    Trong cơn lo lắng, bố tôi đã lén đi gặp và năn nỉ một vị nha sĩ. Ông này đồng ý, nhưng đòi rất nhiều tiền, để khám cho tôi vào lúc đêm khuya. Đêm đó, tôi phải thức khuya, mẹ tôi mặc áo trùm kín mít cho cả nhà rồi chúng tôi đi bộ tới phòng khám. Tôi ngồi bẹp gí, khóc thút thít vì đau và vì sợ khi nghe ông nha sĩ nói:

    - Bị nhiễm trùng. Cái răng bên cạnh răng hàm phải được nhổ đi.




    Ông ta ra sức lay rồi kéo, và cuối cùng cũng bẻ được cái răng ra. Tôi rên rỉ, nước mắt ròng ròng vì đau, nên mẹ tôi khẩn khoản:

    - Bác sĩ có thể cho cháu loại thuốc gì để giảm đau được không ạ?

    - Không - Ông ta trả lời - Người như các người thì làm sao biết đau! Nó chỉ giả vờ đấy thôi!

    Lúc ấy tôi đau muốn ngất đi, và sau này tôi hiểu chắc bố mẹ lúc đó còn cảm thấy đau gấp nhiều lần tôi. Bố mẹ phải dìu tôi về nhà. Trời đã tối mịt và không ai nhìn thấy chúng tôi. Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy, thấy trên gối tôi có rất nhiều mủ trắng. Hóa ra, vấn đề không phải là ở cái răng của tôi. Chưa từng là ở cái răng! Mà đó là bệnh viêm tai!

    Tôi uống aspirin, lấy bông gạc nóng chườm vào tai, còn mẹ phải nhỏ từng giọt dầu vào lỗ tai tôi với hy vọng nó sẽ khá hơn. Cuối cùng, hình như đã hết nhiễm trùng, nhưng tai phải của tôi nghe ngày càng kém.

    Quá lo lắng, bố mẹ tôi gom hết tiền để dành để gửi tôi sang Hà Lan, nơi nạn phân biệt chủng tộc có đỡ hơn vào thời điểm đó, để tôi được chữa bệnh. Nhưng tai phải của tôi điếc hẳn.

    Thế rồi, để tôi thật sự được chữa trị, bố mẹ tôi đã bán hết gia sản, đưa cả gia đình sang Mỹ. Sung sướng nhất là tôi lại được đi học, dù phải chọn chỗ ngồi có thể hướng tai trái lên phía giáo viên mà nghe giảng. Nhưng thính giác của tôi tiếp tục giảm, cả ở bên tai trái. Rồi tôi phải nghỉ học.

    Bố mẹ tôi không bỏ cuộc. Hai ba năm sau đó, đọc trên báo về một chương trình trợ giúp cho những người khiếm thính ở Đại học Wyoming, gia đình chúng tôi lại chuyển nhà tới Wyoming. Tại Đại học Wyoming, may mắn thay, họ tìm được một thiết bị trợ thính có thể giúp được tôi. Tôi vẫn còn nhớ khi tôi đi cùng bố dọc theomột hành lang của trường, và tôi hỏi:

    - Tiếng gì thế hả bố?

    - Tiếng mưa đấy - Bố đáp, mắt hơi đỏ lên. Tôi thậm chí đã quên mất tiếng của những giọt mưa rơi xuống đất.



    Ngày hôm sau là một ngày mưa gió, vậy mà tôi lang thang cả ngày trên phố để "thưởng thức" tất cả - tiếng lá bay lạo xạo, tiếng mưa đập vào cửa kính, tiếng líu ríu của chim mẹ gọi con về tổ, tiếng ôtô, tiếng còi xe... Thậm chí, cả tiếng giày bước trên những vỉa hè ướt mưa kêu lép nhép.

    Và trong tôi tràn ngập lòng biết ơn với bố mẹ mình, những người đã vượt qua một đại dương, một cuộc chiến, bỏ lại sau lưng gia tài của cả một đời làm lụng, để cho tôi được hưởng lại những hạnh phúc rất đời thường này.

    Khi tôi về đến nhà, người đã lạnh run vì mưa gió. Bố mẹ đang sốt ruột ngồi chờ tôi, sốt ruột đến mức vừa thấy tôi về, cả hai người đã không kìm được mà mắng cho tôi một trận té tát vì trời mưa mà không về nhà ngay, lại còn không mang theo áo khoác ấm.

    Đối với tôi, những lời trách mắng của bố mẹ hôm đó nghe thật... tuyệt vời và ngọt ngào.

    Liesel Shineberg
    Thục Hân (Dịch)
    LOVELY_RABBIT(sưu tầm)
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.08.2009 21:47:42 bởi lovely_rabbit >
    #2
      lovely_rabbit 03.08.2009 19:36:05 (permalink)
      DONNAN VÀ CLAUDIA
      Donna là chị của tôi, và từ đầu tiên mà ai nhìn thấy chị ấy cũng nghĩ tới là: “xinh đẹp”. Khi Donna học trung học, với mái tóc dài, vàng óng và đôi mắt xanh trong veo, có cả tá anh chàng lẽo đẽo đi theo chị ấy mỗi ngày. Mỗi sáng, Donna chải tóc thật mượt và xịt dầu cho nó bóng sáng lên. Mỗi tối, Donna luôn nhận được nhiều cuộc điện thoại và ngày lễ nào, chị ấy cũng nhận được rất nhiều hoa. Chính vì thế, bố mẹ tôi luôn để mắt kỹ càng tới những anh chàng táo tợn tìm đến tận nhà tôi.



      Một ngày thứ bảy, một anh chàng mời chị ấy đi chơi công viên giải trí cùng với nhóm bạn. Lúc đầu, bố mẹ tôi không đồng ý, nhưng Donna cứ nài nỉ mãi, và hứa sẽ về nhà trước 11h. Khoảng gần 11h, chuông điện thoại reo. Mẹ nghe điện, nấc lên một tiếng rồi ngồi khuỵu xuống ghế. Donna bị tai nạn ôtô, vì anh chàng lái xe phóng quá nhanh do sợ về muộn.

      Bố mẹ tôi lao ra cửa, chỉ kịp dặn tôi và em Teri phải ngồi yên ở nhà. Mọi sự lại tệ hơn những gì chúng tôi nghĩ. Da đầu của chị Donna bị bong từng mảng, chảy nhiều máu và các bác sĩ phải cạo đi toàn bộ mái tóc. Các bác sĩ nói với bố mẹ tôi rằng có thể Donna sẽ không vượt qua được đêm đó. Bố mẹ tôi vừa khóc, vừa thu mái tóc dài vàng óng của Donna vào một chiếc túi để mang về.

      Nhưng Donna vượt qua được đêm hôm đó, và 7h sáng hôm sau, tôi và Teri được vào thăm. Donna bị quấn băng trắng xoá trên đầu, hơi có thấm máu, mặt nhợt nhạt và trầy xước hết cả. Donna với tay, chạm vào mái tóc dài màu nâu của tôi và khóc.

      Donna nằm viện hai tuần. Rất nhiều bạn bè đến thăm chị ấy, đặc biệt là chị Claudia, ngày nào cũng đến. Bố mẹ tôi không ưa Claudia lắm, vì chị ấy làm gì cũng vội vàng, và quá thẳng thắn. Ngày thường, Claudia cũng ngại và ít đến nhà tôi, nhưng kể từ hôm Donna nằm viện, chẳng hôm nào chị ấy vắng mặt.

      Donna trở về nhà mà không còn chút tóc nào. Tôi nghĩ chị ấy bị khâu đến cả trăm mũi, trên đầu, trên trán, giữa hai lông mày. Chị ấy không thể chải tóc mỗi buổi sáng được nữa. Rồi Donna quay trở lại trường. Tôi không biết những con người vô tâm từ đâu ra, nhưng rõ ràng là họ có tồn tại. Có nhiều cô gái trong lớp Donna giật mũ chị ấy đội để cười nhạo. Donna không bao giờ kể chuyện đó với ai, nhưng Claudia vẫn biết. Donna đi đâu là Claudia có mặt. Không biết Claudia có vẻ “khó chơi” hay sao, mà từ lúc Claudia đi theo, chẳng ai dám trêu Donna nữa.

      Một chiều thứ bảy, Claudia gọi điện rủ Donna đến nhà chơi. Bố mẹ tôi không muốn Donna đi, không chỉ vì họ không thích Claudia, mà còn vì quá sợ những gì đã xảy ra cho Donna. Nhưng Donna vẫn thế, không ai buộc được chị ấy ở nhà.

      Claudia có một điều đặc biệt dành cho Donna: chị ấy ra mở cửa với một cái mũ trùm. Claudia đã cạo sạch mái tóc dài màu nâu của mình, và dẫn Donna đi mua tóc giả. Hai chị ấy đội hai mái tóc giả màu vàng y như nhau. Trông xa, họ giống như hai chị em sinh đôi vậy.

      Donna và Claudia đội hai mái tóc giả giống hệt nhau đó suốt một năm, cho đến khi tóc họ đủ dài.
      Cuối cùng, chị tôi cũng tốt nghiệp trung học, rồi tốt nghiệp đại học và đi làm đã được 8 năm. Trong suốt 15 năm đó, chị ấy vẫn có người bạn thân nhất là Claudia
      Thục Hân(dịch)
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.08.2009 21:48:22 bởi lovely_rabbit >
      #3
        lovely_rabbit 03.08.2009 21:29:01 (permalink)
        NHẬN LẠI NHIỀU HƠN
        Micky là một học sinh người ý, đến Mỹ theo chương trình trao đổi học sinh. Cậu bé đến học cùng lớp với Paul nhà chúng tôi. Hai đứa chơi với nhau rất thân, và cùng thích môn tennis.

        Giải tennis hằng năm của trường học khai mạc đúng vào hôm sinh nhật Mickey nên chúng tôi quyết định tổ chức sinh nhật cho Micky sớm một ngày.


        Trong tiệc sinh nhật, Micky thổi nến và nói ngay với mọi người rằng cậu ước giành được cúp tennis của nhà trường, để có một “thành tích gì đó” khi về ý.

        - Không được rồi, Micky – Paul kêu lên - Nếu cậu nói ra điều ước thì nó sẽ không thành sự thật được đâu!

        Thế là Micky đòi thắp nến lại để... ước lại

        Vào ngày sinh nhật của Micky, cậu bé và Paul đều đến trường rất sớm, và thấy rằng đối thủ của mình sẽ là tay vợt hạt giống số 2 - cựu vô địch của nhà trường.

        - Cậu ta hẳn là một “quái vật”! - Micky nhún vai - Chắc là một trận chiến khó khăn đây!

        Từ 6h, Paul và Micky đã có mặt ở sân đấu và bắt đầu khởi động.

        Lúc 6h20, Paul đã được gọi vào sân thi đấu với đối thủ của mình.

        Đến tận 6h50, Micky vẫn lo lắng chạy qua chạy lại, đợi “quái vật” xuất hiện.

        Cuối cùng, chúng tôi nghe thấy ban tổ chức gọi tên Micky. Khi Micky đến bàn đăng ký, thì được biết “quái vật” vừa mới gọi điện xin đến muộn một tiếng. Ban giám khảo bảo Micky có thể chọn cách không chờ nữa, mà vẫn được tuyên bố là người thắng cuộc.

        Thế tức là, không cần phải nhấc một ngón tay mà Micky có thể lại gần chiếc cúp hơn một bước. Và cũng có thể sẽ trở thành nhà vô địch khi tay vợt cựu vô địch bỗng nhiên không chiến đấu đã thua. Chúng tôi cùng reo mừng cho Micky.

        Nhưng Micky nói cậu không muốn thắng bằng việc không hề thi đấu. Và cậu cũng muốn thử chơi với một tay vợt mạnh xem sao. Cuối cùng, “quái vật” cũng tới. Cậu ta to cao, rất bình tĩnh và luôn mỉm cười. Cậu ta đánh bóng nhanh như chớp, mạnh như sấm sét. Tất nhiên, Micky cũng có vài cú trả bóng tốt, nhưng nhanh chóng bị thua: 1-6, và 0-6.

        Nhưng chúng tôi vẫn chúc mừng Micky vì Micky giao bóng rất tốt, và nhắc rằng thực ra Micky đã thắng séc đầu tiên.

        - Em không thắng séc đó! - Micky nói - Em thấy rõ ràng lúc đầu anh ấy nhường em vì anh ấy đã đến muộn.

        - Thì chúng ta coi như đó là món quà sinh nhật vậy - Chúng tôi vỗ vai Micky.

        - Thế thì em không nhận món quà đó - Micky vẫn nói.

        Cuối cùng, Micky giành được giải khuyến khích - một giải nhỏ hơn mà chúng tôi không hề biết là nó có tồn tại cho đến khi Micky tiếp tục tham gia nhiệt tình những trận đấu ở hạng dưới và chiến thắng giải này.

        Chúng tôi không bao giờ biết điều ước thứ hai của Micky vào ngày sinh nhật là gì - Micky đã không hề nói đến nó.

        Nhưng bằng cách chọn tinh thần thi đấu thể thao thay vì chiến thắng dễ dàng, Micky đã làm đúng với lời của huyền thoại tennis Arthur Ashe: “Thành công là cả một hành trình, chứ không phải chỉ là đích đến”

        Hết năm đó, Micky trở về ý. Dù những cuộc hành trình của Micky dẫn cậu bé đến đâu, tôi tin rằng cậu cũng sẽ đương đầu được với từng thử thách. Và chắc chắn dù bạn có mừng bao nhiêu sinh nhật đi nữa, chừng nào bạn còn dám chấp nhận thử thách, thì lúc đó bạn vẫn còn rất trẻ trung.
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.08.2009 21:48:51 bởi lovely_rabbit >
        #4
          lovely_rabbit 07.08.2009 17:16:58 (permalink)
          TRẮC NGHIỆM DÀNH CHO NHỮNG BÀ MẸ VÀ ĐỨA CON
          A. "Bài test" dành cho những đứa con:

          Khi đưa ra một bài trắc nghiệm mở dành cho học sinh tiểu học với các câu hỏi về người mẹ, kết quả thu được là những câu trả lời rất thú vị?


          *Tại sao Thượng Đế lại tạo ra những người mẹ?

          1. Vì mẹ là người duy nhất biết cuộn băng dính hôm qua chúng ta vứt bừa trên sàn nhà thì bây giờ ở đâu.

          2. Vì mẹ luôn giữ nhà cửa cực kỳ sạch sẽ.

          3. Để giúp chúng ta ra ngoài khi chúng ta được sinh ra đời.


          *"Mẹ" được tạo nên từ những "nguyên liệu" nào?
          1. Từ những đám mây muôn màu, từ mái tóc của những thiên thần, từ tất cả những điều đẹp nhất trên thế giới này.

          2. Từ khung xương mạnh mẽ của một người đàn ông nhưng lại mềm dẻo hơn rất nhiều.


          *Sự khác nhau giữa mẹ và bố?
          1. Mẹ thường làm việc ở cơ quan và làm việc ở nhà, còn bố thì chỉ làm việc ở cơ quan thôi :).

          2. Mẹ biết cách nói chuyện với chúng ta một cách nghiêm túc mà không làm chúng ta sợ.

          3. Bố cao hơn và khoẻ hơn, nhưng mẹ mạnh hơn rất nhiều. Mẹ cũng có phép thần kỳ, mẹ có thể làm chúng ta cảm thấy dễ chịu hơn mà chẳng cần viên thuốc nào cả.


          *Mẹ thường làm gì vào thời gian rảnh?
          1. Mẹ chẳng bao giờ có thời gian rảnh.


          *Mẹ sẽ cần thêm điều gì để trở thành hoàn hảo?
          1. Mẹ bình thường đã hoàn hảo rồi.

          2. Về nội tâm thì mẹ hoàn toàn hoàn hảo, còn về ngoại hình thì nếu tóc mẹ màu xanh biển sẽ đẹp hơn đấy!


          B. "Bài test" cho những người mẹ.
          Một người mẹ đang đi dạo cùng cô con gái 4 tuổi. Bỗng cô bé nhặt thứ gì đó từ dưới đất lên và cho vào miệng. Người mẹ vội ngăn lại, ném thứ đó ra xa và bảo cô con gái không được làm như vậy.

          - Tại sao ạ? - Cô con gái hỏi.

          - Bởi vì nó nằm ở ngoài trời, và chúng ta không biết nó ở đâu ra. Nó rất bẩn và có rất nhiều vi trùng. - Người mẹ đáp.

          - Vi trùng ở đâu ra hả mẹ? - Cô con gái hỏi tiếp.

          - Vi trùng có ở khắp nơi: trong bụi bẩn, trong những chiếc xe đi qua đường, cả trong không khí nữa.

          - Nếu vi trùng có ở khắp nơi thì những thức ăn trong nhà cũng không thể ăn được sao?

          - Không phải thế. Chúng sạch hơn những thứ ở ngoài trời vì mẹ đã nấu chín chúng để diệt vi trùng, mẹ cất chúng trong tủ lạnh cho sạch sẽ...

          Đến lúc này, cô con gái ngẩng nhìn mẹ với ánh mắt khâm phục và hỏi:

          - Tuyệt thật, làm thế nào mà mẹ biết tất cả những điều này?

          - Mmm... - Người mẹ suy nghĩ - Tất cả mọi người mẹ đều biết những điều này. Chúng là một "bài trắc nghiệm"
          dành cho những bà mẹ. Một người phụ nữ phải biết những điều đó, nếu không sẽ không được trở thành một người mẹ.

          Cô con gái có vẻ trầm ngâm, rồi đột nhiên mỉm cười như thể vừa hiểu ra một điều mới:

          - A, con biết rồi! Tức là nếu mẹ không vượt qua được bài "trắc nghiệm" đó, mẹ sẽ trở thành một ông bố!
          Paula Thompson - Thục Hân (dịch)
          LOVELY_RABBIT(SƯU TẦM)
          #5
            lovely_rabbit 07.08.2009 17:35:12 (permalink)
            HÃY TIN Ở T.J
             
            Cho đến năm học lớp 10 thì T.J. được coi là học sinh quậy nhất trường! T.J. lầm lì, có khi không buồn trả lời khi thầy cô hỏi, vài lần đánh nhau. Các thầy cô thường nhăn mặt khi nhìn thấy tên của T.J. trong danh sách lớp mình sẽ dạy vào học kỳ sau 

            Năm đó, tất cả học sinh đều được mời tham gia chương trình ngoại khoá vì cộng đồng. T.J. là một trong số 405 học sinh tự nguyện đăng ký ngay đợt đầu tiên.


            Buổi đầu, T.J. đứng tách biệt hẳn với các học sinh khác, lưng dựa vào tường ở cuối hội trường, với thái độ "Để xem có ai làm gì ra hồn không!". Nhưng dần dần, những trò chơi khiến cậu chú ý. Các nhóm bắt đầu thân thiện hơn, nhất là khi được yêu cầu liệt kê những điều tích cực về nhau. Họ còn hào hứng mời T.J. thử phát biểu, thậm chí, còn kể vài đặc điểm thú vị về cậu. Chẳng bao lâu, cậu đã cởi mở hơn nhiều.

            Ngày hôm sau, T.J. còn năng nổ hơn. Đến cuối buổi, cậu đăng ký thăm gia đội "Dự án cho những người vô gia cư". Lúc đó, thầy hiệu trưởng Coggshall đi qua, thầy dừng lại lắng nghe và khi thấy các thành viên khác trong nhóm rất ấn tượng với thái độ quan tâm và nhiệt tình của T.J., thầy gợi ý bầu T.J. làm nhóm trưởng.

            T.J. không hề biết là vì cậu mà có một cuộc tranh cãi nảy lửa. Các thầy cô giáo không thể tin được rằng thầy hiệu trưởng lại đặt một kế hoạch lớn như thế vào tay cậu: "Đó là học sinh có hồ sơ những lần bị kỷ luật dài hàng gang tay. Không khéo quyên góp được một ít thực phẩm thì nó lại ăn trộm mất một nửa!" Nhưng thầy Coggshall giữ nguyên ý kiến. 

            Hai tuần sau đó, T.J. và nhóm của mình đi quyên góp thực phẩm. Họ quyên góp được... 2.854 hộp thực phẩm chỉ  trong 2 tiếng đồng hồ và đem tới hai trung tâm dành cho người vô gia cư của thành phố. Sự kiện này thậm chí được đăng lên trang nhất của tờ báo của bang.

            T.J. tiếp tục kế hoạch thứ hai của nhóm: quyên góp được 300 chiếc chăn và 1.000 đôi giày cho các trung tâm dành cho người vô gia cư. Cậu được đăng ảnh lên báo, được khen ngợi. Ai cũng thừa nhận khả năng của T.J. Thầy cô bắt đầu khen cậu. Cậu đi học đều đặn và thường xung phong trả lời câu hỏi. 

            Cuối năm học đó, T.J. cùng nhóm của mình còn tổ chức một buổi quyên góp lớn, thu được 9.000 hộp thức ăn chỉ trong một
            ngày, và suốt năm sau đó, nhóm của T.J. cung cấp phần lớn thực phẩm cho hai trung tâm dành cho người vô gia cư.

            Khi được hỏi tại sao cậu nhiệt tình và hiểu rõ cách làm dự án này đến thế, T.J. mỉm cười nói rằng chính gia đình cậu rất
            nghèo, bởi vậy cậu hiểu rõ những người nghèo cần gì.



            Bây giờ T.J. đã trưởng thành, có một công việc ổn định là quản lý kinh doanh. Ngày hội trường, cậu đã trở về nắm lấy tay thầy Coggshall, nhẹ nhàng: “Em đã từng như một chú chim với một bên cánh gãy, nhưng đã được niềm tin của thầy đã chữa lành”.
            Hullihan - Thục Hân (dịch)
            LOVELY_RABBIT(sưu tầm)
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.08.2009 11:30:04 bởi lovely_rabbit >
            #6
              lovely_rabbit 08.08.2009 11:32:52 (permalink)
              CÓ MỘT TỪ SẼ LÀM BẠN PHÁT ỐM
               
              Arthur Gordon là một nhà văn nổi tiếng. Ông có nhiều câu nói sâu sắc khiến mọi người khâm phục. Tuy nhiên, ông kể lại rằng bản thân ông học được một bài học lớn trong một trường hợp rất bất ngờ

              Đó là lần Gordon tới New York để phỏng vấn Tiến sĩ Blanton, cũng là người đồng sáng lập Tổ chức Nghiên cứu Tâm thần học. Trong khi ngồi ở tiệm ăn chờ Tiến sĩ Blanton tới, Gordon suy nghĩ vẩn vơ và bắt đầu nghĩ ngợi về quá khứ của mình, về những việc mình đã và chưa làm được. Và khi Tiến sĩ Blanton tới, ông nhìn thấy Gordon đang ngồi chờ mình với đôi lông mày nhíu lại, mặt mũi buồn bã u ám..


              - Có chuyện gì vậy, Arthur? - Tiến sĩ Blanton hỏi ngay khi nhìn thấy Gordon, khiến cho Gordon quên mất rằng mục đích của mình ở đây hôm nay là để... phỏng vấn Tiến sĩ.
              - Ừm, tôi chỉ ngồi nghĩ về cuộc sống của mình. Có quá nhiều điều tôi lẽ ra đã làm được rồi. Này, anh biết không, nếu hồi đó tôi cố học thêm chút nữa, có lẽ bây giờ tôi cũng là Tiến sĩ rồi đấy!

              Tiến sĩ Blanton mỉm cười, gợi ý:

              - Ăn trưa xong chúng ta cùng đến văn phòng của tôi nhé. Tôi có cái này hay lắm.

              Sau bữa trưa, tại văn phòng của mình, Tiến sĩ Blanton bật một cuộn băng cassette.

              - Anh hãy lắng nghe cuộn băng này. Có ba người khác nhau nói về chính họ. Họ đều là bệnh nhân của tôi và đều cần điều trị tâm lý. Anh nghe kỹ nhé!

              Trong suốt một tiếng đồng hồ, nhà văn đáng kính Gordon lắng nghe. Và khi kết thúc, Tiến sĩ Blanton hỏi:

              - Anh có thấy ba người này có một điểm chung không?

              Arthur Gordon suy nghĩ rồi đáp:

              - Tôi chẳng thấy có gì chung cả. Họ có những cuộc sống, cách sống quá khác biệt và những vấn đề họ gặp phải cũng quá khác nhau.

              - Thế thì để tôi nói anh nghe - Tiến sĩ tâm lý học nói - Tất cả ba người đều nói rất nhiều lần từ: "Giá như...", "Nếu mà...". Những cụm từ này thật sự làm thần kinh người ta phát ốm. Nó chẳng khác gì độc tố, nó làm mọi người đều tiếc nuối, tự trách móc, bi quan... Điều đầu tiên tôi khuyên họ là họ cần học cụm từ: "Lần sau...". Cụm từ này chỉ tới tương lai, tới một ngày mới, tới sự mạnh mẽ, hồi phục, sửa chữa, hàn gắn... Nếu đã không thay đổi được quá khứ, thì anh nên hướng mắt mình về quá khứ hay tương lai?
              Thục Hân (dịch)
              #7
                lovely_rabbit 08.08.2009 11:38:14 (permalink)
                với tới những vì sao
                Mẹ! Con sẽ đăng ký chương trình trao đổi học sinh, con sẽ học ở nước ngoài trong 6 tuần!

                Mẹ tôi suýt đánh rơi đĩa khi nghe em gái tôi nói vậy.

                - Bạn con Heather cũng tới Đức năm ngoái. Bạn ấy học được rất nhiều thứ!- Nó nói thêm.

                - Jeanne, - mẹ thở dài - Như thế tốn đến hàng nghìn đôla! Cả hai chị em đều còn đang đi học, mẹ đã phải làm đến 3 nơi một ngày...




                Jean im lặng, mặt buồn thiu. Nhưng tối hôm ấy, tôi vẫn thấy Jeanne điền vào mẫu đơn đăng ký. Cô bé không để ai, kể cả mẹ, làm mình mất tinh thần.

                Tôi úp mặt xuống gối, giả vờ như không nhìn thấy Jeanne đang viết đơn, thầm mong nó sẽ không quá thất vọng khi biết rằng thật sự mẹ không có tiền để cho nó đi.

                Vài tuần sau, Ban tổ chức chương trình trao đổi học sinh gửi cho Jeanne một bản đăng ký dài hơn. Lần này, tôi ngó hẳn vào những dòng chữ  thông báo, và thấy: "Tổng chi phí là 2.750 đôla, bao gồm tiền vé máy bay, nơi ăn ở, bảo hiểm và các hoạt động hỗ trợ khác".

                Gần ba nghìn đôla! Thật là một điều không tưởng! Mẹ tôi đọc qua, không nói gì, quăng bản đăng ký sang một bên, tiếp tục nấu bếp.

                Vài ngày sau, tôi nghe Jeanne kể rằng nó đã điền vào bản đăng ký thứ hai và gửi đi. Tim tôi nhói lên:

                - Jeanne, mẹ đã nói là mẹ không đủ tiền. Hay là đợi đến khi tốt nghiệp Đại học...

                - Không, em cứ đăng ký! Làm sao em biết mình có đi được không nếu như em không thử!

                Một tuần sau, mẹ tôi nhận được một cú điện thoại từ New York.       

                - Bà Lorenz, chúng tôi có nhận được đơn đăng ký của cháu Jeanne. Nhưng không kèm theo các chi phí...

                Mẹ tôi giải thích rằng gia đình chúng tôi không đủ khả năng cho Jeanne tham gia.

                Hai tuần sau, người ta lại gọi điện. Họ nói rằng họ rất ấn tượng với bản đăng ký cũng như thành tích học tập của Jeanne ở trường.

                - Chúng tôi tin rằng cháu Jeanne sẽ học được rất nhiều điều nếu tham gia chương trình, - Người đó nói - Chúng tôi còn một số học bổng. Liệu gia đình bà có thể chi trả được bao nhiêu?

                Mẹ tôi thở dài, và nói rằng tất cả tiền dành dụm của gia đình chúng tôi chỉ là 300 đôla. Thế rồi họ chấp nhận tài trợ cho Jeanne số còn lại.

                Vừa đặt điện thoại xuống, mẹ giục tôi làm một băng-rôn lớn với dòng chữ "Lên đường may mắn nhé, Jeanne" dán ngay ở cửa ra vào. Khi đi học về, Jeanne reo lên như một đứa trẻ, rồi oà khóc và ôm lấy mẹ!
                ***

                Đến bây giờ, mỗi khi nhìn Jeanne, lúc này đã tốt nghiệp Đai học Mỹ thuật và là một giáo viên, tôi lại nhớ đến niềm tin của một cô bé 16 tuổi, và tin rằng với niềm tin đó, rồi cô bé còn đạt được nhiều điều khác nữa trong cuộc sống. Dù thế nào bạn cũng luôn cần phải với tay về phía những vì sao. Và cho dù bạn không đem được chúng xuống, bạn vẫn có thể sẽ nằm trong dải thiên hà.
                Patricia Lorenz-Thục Hân (Dịch)
                #8
                  Chuyển nhanh đến:

                  Thống kê hiện tại

                  Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                  Kiểu:
                  2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9