Tản văn của Nguyễn Thị Mộng Thu
nguyenthu 12.08.2009 16:35:25 (permalink)


Miền hoang tưởng

Nó mỉm cười, xòe bàn tay trái để ra trước mắt. Trên ngón tay áp út của nó là một chiếc nhẫn mỏng manh, tròn trịa. Một cảm giác hạnh phúc, hạnh phúc đến tê người đang lan tỏa theo khắp các sợi dây thần kinh trong cơ thể nó, giống y như lúc anh lồng chiếc nhẫn này vào ngón tay nó vậy.
Nó không hiểu tại sao người ta lại quan tâm tới chất liệu của cái vật định tình này? Với nó điều đó không quan trọng, kim cương, vàng 16, 18 hay 24 kara, hay chỉ đơn giản là kim loại có màu vàng, thậm chí màu gì cũng được. Quan trọng là ở nơi người đeo vào cho nó mà thôi.
Từ lâu nay, ngón tay nó vẫn luôn đeo nhẫn, chiếc nhẫn do nó tự chọn mua, tự đeo vào để tránh né những lời chọc ghẹo, đùa vui…
Bây giờ thì đã khác, tất cả đã đổi khác ngay từ cái giờ khắc nó tháo chiếc nhẫn của mình ra để anh đeo chiếc này vào cho nó.
Nó mơ màng nghĩ về những ngày sắp tới, và biết rằng nhịp sống của mình không giống như ngày hôm qua nữa. Ngày hôm qua, nó có thể nằm vùi trong chăn mà khóc vì những nỗi buồn, nỗi cô đơn mà nó tự đem ra để hành hạ bản thân mình. Ngày hôm qua nó có thể bật cười một mình, lẩm bẩm nói chuyện một mình vì xung quanh nó không có ai; Ngày hôm qua nó có thể không nấu cơm trưa chỉ đơn giản là vì… nó không thích nấu. Ngày hôm qua nó có thể làm nhiều, thật nhiều việc tùy theo cảm hứng mà không lệ thuộc vào một ai.
Nhưng hôm nay đã khác!
Từ Hôm nay nó phải dậy sớm, nhẹ nhàng ra khỏi giường, làm mọi việc để chút nữa đây khi hai người đàn ông trong nhà thức dậy thì mọi thứ đã sẵn sàng.
Từ Hôm nay, nó sẽ không còn đủng đỉnh ghé vào phòng hành chánh buổi trưa để sẵn sàng đi ăn với một người bạn nào đó mà khỏi lo bữa cơm trưa ở nhà.
Từ Hôm nay, bếp nhà nó sẽ đỏ lửa ba bữa mỗi ngày…
Từ Hôm nay, nó sẽ phải cân nhắc mỗi khi đi chợ…
Từ Hôm nay, nó sẽ phải mang trên vai những trách nhiệm, những bổn phận nặng nề hơn…
Nhưng nó lại cười thật tươi, thật rạng rỡ với những điều đó.
Bởi vì…
Bắt đầu từ hôm nay, ngôi nhà nó sẽ không còn quạnh vắng. Những lời yêu thương của nó không phải chỉ dành cho đứa con trai đã bắt đầu ngượng nghịu khi mẹ âu yếm, hay dành cho những con thú nhồi bông quen thuộc nằm lăn lóc trên giường…
Bắt đầu từ hôm nay, nó sẽ được…
- Bảy ơi, con đeo chiếc này đẹp không?
Nó giật mình khi nghe tiếng đứa cháu gọi.
Luống cuống, nó tháo chiếc nhẫn trong tay ra. Đứa cháu ngạc nhiên:
- Ủa, bảy không lấy chiếc đó sao? Nãy giờ thấy ngắm nghía quá chừng tưởng bảy thích nó?
Nó ấp úng:
- Ừ… thì thích, nhưng…
Đứa cháu loay hoay với những món trang sức nó vừa chọn, không quan tâm mấy đến bà dì lẩm cẩm đứng bên.
Còn nó, nó rất muốn nói thêm một câu:
- Ừ… thì thích, nhưng… thích được người khác đeo vào!
Nó rất muốn dùng dằng bỏ đi ra cửa đứng, ai biểu cháu gọi không đúng lúc, làm vỡ tan miền hoang tưởng êm ái của nó mất rồi…
Bắt đền đi…
#1
    nguyenthu 12.08.2009 16:37:23 (permalink)

    Nhảm...

     
    Vừa thấy nó bước vào quán, anh vồn vã kéo ghế:
    - Em ngồi đi!
    Nó gật đầu chào rồi ngồi vào chỗ.
    - Em uống gì?
    Anh hỏi.
    Nó liếc sơ cái menu cho có:
    - Cho em ly cafe sữa đá!
    Anh ngạc nhiên:
    - Em biết uống cafe từ khi nào vậy?
    Nó nhoẻn cười:
    - Từ... rất lâu!
    Cafe được mang ra, nó ngồi nhấm nháp và cố lắng nghe trong lòng mình có thứ cảm giác nào khác lạ không? Thế nhưng mắt nó lại nhìn sang bàn bên cạnh, bên đó chắc là một gia đình: vợ chồng và hai đứa bé đang vui vẻ ăn kem. Ừ... một gia đình!
    Anh vẫn nó gì đó, nói nhiều lắm nhưng nó chỉ nghe loáng thoáng một vài câu. Tâm trí nó vẫn cứ phiêu diêu về một miền ký ức đau buồn mà nó đã từng vất vả vượt qua...
    - Em nghĩ lại đi! Chúng mình có thể vì con...
    - Vì con à?
    Nó lơ đãng hỏi lại.
    - Hơn mười năm nay anh luôn ân hận và ray rứt. Không lúc nào hình bóng mẹ con em không hiện diện trong lòng anh. Em biết không, đối với anh, mẹ con em là trên hết.
    Nó muốn bật cười. Cơn buồn cười từ đâu ập đến khiến nó phải ráng lắm mới dằn lại được.
    Nó không nhìn bàn bên cạnh nữa mà quay lại nhìn thẳng vào anh, cười hỏi:
    - Lúc nào anh cũng nhớ mẹ con em sao? Suốt hơn 10 năm nay?
    - Ừ, lúc nào anh cũng nghĩ tới mẹ con em!
    - Anh muốn chúng ta làm lại từ đầu? Muốn chúng ta như gia đình kia?
    Nó nhìn về bàn bên cạnh, anh cũng nhìn theo, mắt lấp lánh cười:
    - Ừ... Rồi chúng ta sẽ được như thế em à!
    Nó mỉm cười, nhìn anh và nói:
    - Anh biết em chưa từng ham thích những trò đen đỏ, đúng không? Nhưng hôm nay em sẽ đánh cược cuộc đời mình...
    - Ý em là...?
    Nó lại cười thật tươi:
    - Em đánh cuộc và biết chắc mình sẽ thắng!
    Nó không cười nữa, nghiêm túc đặt vấn đề:
    - Bây giờ em nói nhé? Nếu anh trả lời được 2 câu hỏi của em, em sẽ quay lại với anh, sẽ bỏ tất cả để quay lại với anh vì con em!
    Anh hồi hộp:
    - Em... em hỏi gì?
    Nó lại cười:
    - Không biết anh có còn nhớ P. đã gãy tay một lần. Vậy bây giờ anh nói cho em biết đi, cánh tay gãy của nó là trái hay phải. Đó là câu thứ nhất, còn câu thứ hai là ngày tháng năm sinh của nó, anh nói đi?
    Anh lúng túng:
    - Anh... em hỏi bất ngờ quá... anh không nhớ được!
    Nó bật cười giòn tan:
    - Câu trả lời của anh, em đã biết trước rồi mà!
    Anh tỏ vẻ ngượng nghịu:
    - Em...
    Nó đứng lên:
    - Xin phép anh nhé, em bận việc rồi!
    Anh hốt hoảng:
    - Cho anh xin thêm 5 phút nữa!
    Nó cười:
    - Em đã cho anh rất nhiều năm rồi, giờ thì em không còn gì để cho anh nữa. Tạm biệt anh!
    Nó ra khỏi quán, lòng nhẹ tênh...
    #2
      nguyenthu 12.08.2009 16:40:07 (permalink)



      Hạnh phúc nhỏ nhoi


      "Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy, ta có thêm ngày nữa để thương yêu..."

      Tiễn mẹ con chị về, lòng mình nặng trĩu…
      Hoàng hôn chạng vạng, nhìn bóng mẹ con chị liêu xiêu dưới nỗi đau buồn, tự nhiên lòng mình chùng xuống, tự nhiên nước mắt mình trào ra… Mình thương chị hay mình thương mình, cũng chẳng biết!...
      Hai hôm rồi mà nỗi buồn đó vẫn chưa chịu vơi đi…
      Trước đó mình đã rất thắc mắc, chị hẹn gặp mình để làm gì? Nhưng sau khi gặp chị thì mình đã hiểu: Chị đang rất cô đơn, cô đơn đến cùng cực… Chị không biết bám víu vào đâu, không biết làm gì để giải tỏa. Và chị đã tìm tới mình, kể cho mình nghe quãng đời làm vợ ngắn ngủi và đau khổ của chị, kể cho mình nghe nỗi đau của người phụ nữ phải mất chồng, mất con… Và chị khóc, khóc với mình, một người xa lạ lần đầu biết mặt!
      Ừ thì thôi chị cứ khóc đi, nếu những giọt nước mắt đó giúp chị vơi đi phần nào đau khổ…
      Mình không biết nói gì, làm gì để chia sẻ cùng chị, mình chỉ biết ngồi lặng im nghe chị kể… Nghĩ cũng lạ, chị đã vượt qua chặng đường gần 50km để về đây ngồi khóc với mình gần 2 tiếng đồng hồ rồi từ giã ra về…
      Chị ra về, lòng chị có vơi bớt chút nào không? Sao người ở lại là mình lại nặng nề đến vậy?
      Mình đã nghĩ thật nhiều, thật nhiều… Con người sống ở trên đời vất vả khổ đau đủ mọi bề, mục tiêu cuối cùng của họ là gì? Hạnh phúc, có đúng không?
      Vậy hạnh phúc là gì mà con người cứ kiếm tìm, kiếm tìm mải miết?...
      Nếu hiểu theo nghĩa đơn giản, bình thường nhất, thì hạnh phúc luôn ở xung quanh mình, khi mỗi sáng mình thức dậy nghe tiếng chim hót ríu ran ngoài hiên nhà, nhìn thấy một vài bông hoa đang hé nhụy, thấy ánh nắng vàng xuyên qua cửa sổ, hay mình có một công việc làm ổn định, có người thân, bè bạn yêu thương…vậy cũng là hạnh phúc rồi đó! Mỗi một ngày mình đều có niềm vui, hạnh phúc, còn những buồn đau, bất hạnh thì đâu phải ngày nào cũng đến. Vậy tại sao mình lại không thấy mình hạnh phúc? Có lẽ tại vì hạnh phúc và niềm vui thì thường thoáng qua, còn nỗi buồn đau lại luôn dai dẳng…
      Vậy thì chị ơi, cả chị lẫn em, mình hãy rũ bỏ hết những gì khiến lòng mình tê tái, mình hãy đón nhận những niềm vui dù nhỏ bé, đừng bao giờ băn khoăn bao giờ niềm vui ấy hóa thành nỗi bất hạnh khác trong đời. Điều gì đến sẽ đến, mình cũng khó mà ngăn chận được, nhưng nếu mình cứ hoài nghi tất cả thì mình sẽ sống sao đây?
      Dù muốn hay không thì mình cũng đã đang ngồi trên chuyến xe cuộc đời rồi, thì chị ơi, mình hãy ngắm nhìn cảnh vật hai bên đường để thấy lòng thanh thản, mình hãy lắng nghe nhịp đời hối hả mà xem đó là niềm vui, chứ nếu mình cứ chăm chăm lo sợ không biết chuyến xe này khi nào xảy ra tai nạn thì… sống sao nổi, chị ơi!......
      Không có gì là tuyệt đối, mình hãy cố gắng tìm lấy niềm vui trong mọi hoàn cảnh để sống, nghe chị?
      Bất chợt, em nhớ lời một bài hát, thật buồn nhưng cũng thật thấm thía, rằng đôi khi mình phải cố tìm thấy hạnh phúc ngay trong nỗi bất hạnh của mình.
      Vậy nhé chị, em nói với chị mà cũng là tự dặn lòng mình… Vui lên, vui lên, vui lên… Có gì mà buồn…
      Mình cứ cười hi hi, ha ha lên chị nhé, rồi tiếng vọng cuộc đời cũng sẽ trả lại cho mình những tiếng cười vui như thế, chị nhe?
      Em với chị hãy tin vậy đi, tin đi, hãy cố mà tin...
      Tôi xin người cứ gian dối, cho tôi tưởng người cũng yêu tôi. Cho tôi còn được thấy đời vui, khi cơn mưa mùa đông đang tới. Xin giã từ ngày tháng rong chơi .
      Đôi tay này vẫn chờ mong. Con tim này dù lắm long đong. Tôi yêu người bằng nỗi nghiệt oan, không than van và không trách oán, cho tôi trọn một kiếp đam mê .
      Ôi tôi ước mơ anh bỏ cuộc vui, trở về căn phòng này đơn côi. Môi anh ru nỗi đau tuyệt vời, khi màn đêm phủ lứa đôi, là thời gian cũng như ngừng trôi .
      Thương yêu này người hãy nhận lấy. Ôm tôi đi môi hôn tràn đầy. Trong tay người hồn sẽ cuồng say, bao khốn khó vụt bay.
      Tôi không cần và nghi ngại chi. Ai chê bai thân tôi khờ dại. Tôi yêu người hồn trắng tình trong. Tôi vẫn cứ đợi mong .
      Tôi xin người cứ gian dối, khi tôi hỏi người có yêu tôi, may ra còn được chút đời vui, khi cơn mưa mùa đông đang tới
      Tôi xin người cứ gian dối. Nhưng xin người đừng lìa xa tôi...
      #3
        Ct.Ly 13.08.2009 22:30:47 (permalink)
        #4
          Chuyển nhanh đến:

          Thống kê hiện tại

          Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
          Kiểu:
          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9