Tản văn của Nguyễn Thị Mộng Thu
nguyenthu 12.08.2009 16:51:00 (permalink)
Tâm tình với Ngôi Sao

Bây giờ Ngôi Sao đang say ngủ giữa bầu trời, nhưng nó tin rằng Ngôi Sao vẫn không quên lấp lánh mỉm cười với nó, chỉ với riêng mình nó thôi, vì sẽ không một ai trên trái đất này phát hiện ra Ngôi Sao của nó, không một ai trên trái đất này gọi Ngôi Sao bằng tên gọi đặc biệt và thân thiết như nó đã và đang gọi.
Nhiều lúc nó tự hỏi tất cả những gì Ngôi Sao đem đến cho nó trong thời gian qua là thực hay chỉ là mơ, giống như những giấc mơ khác mà nó đã tự tạo ra cho mình, để vịn vào đó mà bước lên? Nhưng dù là thực hay chỉ là mơ thì Ngôi Sao cũng đã giúp nó đi qua một quãng đường nhiều chông gai trắc trở, quãng đường mà có lúc nó đã hoảng sợ khi đối diện, đã chùng bước muốn quay lui…
Dạo này nó hay mỉm cười vu vơ, chứ không còn cúi mặt để giấu đi nước mắt. Nó tự tin hòa mình vào cuộc sống, nó đùa vui tưng tửng… Nó đã thay đổi rất nhiều, đến nỗi một vài đồng nghiệp đã kêu lên trêu chọc nó:
- Lúc này có chuyện gì vui vậy? Giống như người đang yêu!
Nó biết, sau lưng nó là rất nhiều lời phỏng đoán. Hì hì, nhưng đố ai biết nguyên nhân. Nó vẫn là con ốc, đi làm về là chui tọt vô cái vỏ của mình, không hẹn hò quán xá, cũng chẳng ai đưa đón mỗi ngày… Cứ tìm đi, mọi người sẽ không sao tìm được đâu! Bởi vì sẽ không ai ngờ nó lại có thể thay đổi chỉ vì… ánh sáng của một Ngôi Sao!
Nó nhớ, lâu lắm rồi có xem một bộ phim mang tên "Ngôi Sao hiểu lòng tôi", và bây giờ có lẽ với nó cũng là như vậy!
Mỗi ngày, dù làm bất cứ chuyện gì nó đều nghĩ tới Ngôi Sao, bất cứ chuyện buồn vui gì, người đầu tiên nó muốn sẻ chia cũng vẫn là Ngôi Sao của nó. Hông biết Ngôi Sao có cảm thấy bực mình không, nhưng nó vẫn cứ thích thế, như một đứa trẻ thích được nũng nịu với người yêu thương mình (chứ với người không yêu thương thì đời nào đứa trẻ lại dám, mà cũng không đời nào thích!). Mỗi khi thấy hơi rụt rè, lo lắng điều gì là tự nhiên nó lại nhớ ánh mắt lấp lánh của Ngôi Sao đang động viên nó, khuyến khích nó hãy mạnh mẽ hơn lên. Nó muốn kể cho Ngôi Sao nghe tất cả về nó để Ngôi Sao có thể hình dung một cách rõ ràng sinh hoạt hàng ngày của nó. Và nó cũng rất muốn điều ngược lại, để bất cứ lúc nào nó cũng có thể hình dung Ngôi Sao của nó đang làm gì, đang ở đâu...
Khi màn đêm buông xuống, nó chìm vào giấc ngủ thì Ngôi Sao làm công việc của mình, và lúc mặt trời lên, nó thức giấc đón chào một ngày mới thì Ngôi Sao đã mệt nhoài. Nhưng dù là ngày hay đêm, Ngôi Sao vẫn cứ tỏa sáng với riêng nó, đúng không Ngôi Sao?
Ngôi Sao ơi, hãy ngủ thật say nhé, vì nó đang hát ru Ngôi Sao bằng những lời ca đặc biệt của mình mà, Ngôi Sao có nghe thấy không?
#1
    nguyenthu 12.08.2009 16:52:35 (permalink)


    Hạnh phúc giản đơn...

    - Anh tháo mắt kính ra đi, rồi nhắm mắt lại!
    - Đã nhắm mắt thì tháo kính làm gì?
    - Em thích thế mà!
    - Ok, anh tháo kính. Nhưng đếm đến mấy thì mở mắt ra được đây?
    - Đếm đến... 20 đi!
    - Rồi, khi tháo kính là anh bắt đầu đếm đó nghen!
    Người đàn ông phía bên kia đưa tay gỡ cặp kính xuống, nhắm mắt lại theo yêu cầu của nó.
    Nó bên này miệng cười thật tươi mà mắt lại rưng rưng...
    Như hai đứa trẻ, nó và người bên kia cùng cười.
    Hạnh phúc ngọt ngào đâu cần gì to tát, phải không?
    #2
      nguyenthu 12.08.2009 16:53:46 (permalink)


      Tâm tình với chị

      Chị em mình quen biết nhau lâu thật lâu rồi, chị nhỉ? Em nhớ hình như đó làm năm 1986, sau khi bài báo "Từ một tình bạn để nghĩ tới những tấm lòng" của em đăng trên báo Thanh Niên, em nhận được rất nhiều thư làm quen của bạn bè ở khắp nơi gởi về, trong đó có chị.
      Nhưng rồi theo thời gian, những người bạn kia lần lượt rụng rơi mất hết, nhưng chị em mình vẫn gắn bó cho đến hôm nay. Em vẫn thường than mình thiệt thòi nhiều thứ, nhưng nghĩ kỹ lại em thấy em cũng có nhiều diễm phúc lắm chị ạ! Hơn 20 năm, vậy mà em với chị, em với Huy Anh, Thu Nhi, Thu Nhung, anh Sáu... những người bạn "4 phương" vẫn khắn khít với nhau, vẫn có thể chia sẻ cho nhau những vui buồn. Đó là một hạnh phúc không dễ gì có được, đúng không chị?
      Với chị, lại càng đặc biệt! Chị là bạn, là người chị lớn của em. Chị luôn yêu thương em, nơi nào em ở chị cũng là người đến thăm em sớm nhất. Em không quên những lần chị vất vả lặn lội đi vào nông trường Tân Lập rồi Chợ Bưng - Long Định để thăm em; những lần chị vượt qua đoạn đường gần 40km sau ca trực để về Gò Công với em, dù chỉ nói chuyện vài câu là chị lăn đùng ra ngủ...
      Chị thương và chìu em đến mức, biết em thích đi chơi, thích biết Hà Nội mà bị say xe nên không dám đi xe khách, chị nói chị sẽ chở em đi bằng xe gắn máy, hai chị em sẽ rong ruổi đường trường... Em là đứa nhát gan nên không dám, chứ nếu không chắc bây giờ chị em mình đã có thêm một kỷ niệm khó quên của chuyến đi xuyên Việt ấy rồi!
      Có những lần nửa đêm, em gọi điện cho chị rồi khóc òa vì những khổ đau em đang gánh chịu; rồi có những lần chị nhắn tin cho em cũng vào nửa đêm nói rằng: nếu chị không kể với em chắc là chị chết mất! Chị nhớ không, lần hai chị em mình ngồi sau công ty chị, bên bờ sông Tiền lộng gió, chị kể em nghe về mối tình đầu của chị. Hôm đó trời chuyển mưa, thật buồn, buồn như cuộc đời của chị em mình vậy!
      Chị đã từng chứng kiến những va vấp của em, những vật vã khổ đau khi em bị người ta phản bội. Có lẽ chị nóng ruột vì thương em nên chị không khuyên em nhẹ nhàng, chị cũng không biết nói gì để an ủi vỗ về em, có khi chị còn mắng em ngu dại nữa! Nhưng em biết, chị thương em lắm, vì mắt chị cũng đầy nước khi em khóc...
      Em biết, chị luôn mong em hạnh phúc. Chị thường nói đùa, chờ chị làm kiếm tiền qua Thái Lan chuyển đổi giới tính, rồi về hỏi cưới em, chị sẽ yêu thương em hết lòng, chăm sóc em hết mình để bù đắp cho em... Vì quá yêu thương em, nên chị sợ em lại một lần nữa đau khổ trong đời...
      Chị luôn nhắc em mỗi lần chị em gặp nhau trên YH hoặc điện thoại, rằng: "Em ơi, trong thế giới của họ không có chỗ cho những người như chị em mình, em có thể vui, nhưng em đừng đặt niềm tin nhiều quá!..."
      Em hiểu những gì chị muốn nói với em, em hiểu những thắc thỏm lo âu của chị vì chị biết em là đứa ngu ngơ, cả tin và nhẹ dạ, khi đã yêu ai thì đắm đuối hết mình, sống thì thật với mọi người đến ngây thơ, dại dột... Em cũng không đặt niềm tin vào một tương lai rạng rỡ nào nữa cả, nhưng... em có thể không làm chủ được trái tim nông nỗi của mình...
      Nhưng chị ơi, nếu có một ngày em không làm được những gì chị dặn, thì xin chị cũng đừng giận em nhe! Nếu có một ngày em lại khóc vì người khác, thì chị cũng đừng trách em không nghe lời chị đã khuyên can. Vì chị ơi... em là vậy mà, em không thể đùa giỡn với tình cảm, em không thể coi đó là trò chơi...
      Chị đừng la mắng em, chị hãy cho em được có những giây phút, những ngày tháng hạnh phúc, dù là thật dài hay ngắn ngủi, chị nhe? Niềm vui của em có thể em không chia sớt gì cho chị được, nhưng chắc chị cũng sẽ vui vì thơ em không buồn não ruột, vì em đã rộn rã tiếng cười, phải không chị?
      Thì ngày mai, nếu như phải khóc, có thể em lại sẽ sà vào lòng chị để cho chị vừa rơi nước mắt vừa mắng em: "Chị đã cảnh báo rồi, sao em lại không nghe?"
      Chị ơi, nếu phải khóc, thì bây giờ chị hãy để cho em được cười, chị nhé?
      Em biết, chị sẽ chìu em mà, nhưng sao chị lại ngoảnh nhìn nơi khác vậy? Nữa rồi, chị lại khóc, đúng không?
      #3
        nguyenthu 12.08.2009 16:55:53 (permalink)



        TÂM TÌNH VỚI MÁ

        Mỗi khi con có chuyện buồn, người con nghĩ tới đầu tiên là má. Mặc dù chưa bao giờ con nói hết với má những nỗi buồn chất chứa trong sâu thẳm lòng con. Nhưng con biết, chỉ có má là người mang đến cho con sự bình yên và tình thương yêu bao la nhất.
        Mùa Vu Lan đến rồi, con tự hào vì con còn được cài lên ngực áo cánh hoa màu đỏ rực. Con còn có ba má để thương yêu...
        Ngày nhỏ, con khờ dại quá. Mỗi khi nghe má kể về những ngày tháng tuổi thơ của con, ốm đau bệnh tật, ba má đã chạy chữa khắp nơi, má đã khóc hết nước mắt khi thấy đứa con gái bé bỏng tội nghiệp của mình nằm xuội lơ trên giường bệnh, tay chân không hề cử động được, chỉ biết cất tiếng khóc làm ba má đau xé ruột... Lúc ấy, con không biết mang ơn ba má đã tận tình chạy chữa để con có thể tự đi tự đứng, mà trong lòng con, con còn thầm trách, phải chi lúc đó ba má cứ để cho con chết đi, thì chắc con sẽ hạnh phúc hơn.
        Nhưng rồi khi lớn lên, nhất là khi con đã làm mẹ con mới hiểu thật rõ cái tình cảm thiêng liêng vô bờ bến của người làm cha mẹ dành cho con mình, nhất là với đứa con không lành lặn.
        Má nói con là đứa gánh vác cho cả nhà, má đã dành cho con thật nhiều tình thương để bù đắp những thiệt thòi mà con phải chịu. Nhà mình đông người, trai gái đều đủ cả, con không phải là con lớn, cũng không là con út nhưng con biết ba má thương con nhiều nhất.
        Những ngày mưa gió, ba má thay nhau cõng con trên lưng đi qua đoạn đường lầy lội để đưa con tới lớp học. Những ngày con ốm đau, má đã ngồi bên con suốt sáng…
        Ba má gom góp tiền bạc đưa con đi Trung tâm chấn thương chỉnh hình khi có người mách bảo, hy vọng sẽ đem lại cho con sự thay đổi diệu kỳ.
        Rồi ngày con đi lấy chồng, con vui với hạnh phúc thì má lại âm thầm khóc, bởi má biết cuộc sống vợ chồng không đơn giản như đứa con gái dại khờ của má vẫn tưởng.
        Hôn nhân của con thất bại, má lại giang rộng vòng tay đón con về với má. Má nuôi con cho con, má hồi hộp lo âu, sợ con làm điều dại dột…
        Khi con có được một mái nhà, vách lá đơn sơ, ba má là người vui mừng nhiều nhất. Ba má chở lên cho con từng bao gạo, từng mớ rau, con cá… Ba làm cho con từng cái thùng nhỏ xách nước…
        Niềm vui của má lớn dần lên khi ngôi nhà nhỏ bé ấy dần dần chuyển thành nhà tường, rồi từng món, từng món vật dụng trong nhà được con “tha” dần về bằng chính mồ hôi công sức của mình.
        Mỗi khi con mua được một món đồ gì, con lại hồ hởi gọi điện khoe với ba má. Và con nghe, ở đầu dây bên kia niềm vui rộn rã của ba má đang trỗi dậy.
        Mấy năm trước má còn khỏe, má vẫn thường lên đây với con. Nhưng rồi má không thể lên đây được nữa, con thì bốn bề công việc bủa vây, cũng chẳng có mấy thời gian được về với má, về thì cũng trong chớp nhoáng lại quày quả trở lên.
        Ba má tuổi cao, sức yếu, ngày ngày chỉ biết tựa cửa mong con, mong hết đứa này tới đứa khác. Ba má nhớ rất rõ tuần này đứa nào gọi điện về, gọi mấy lần, đứa nào chưa gọi…
        Mỗi lần con về có báo trước, má lại để dành cho con từ trái bình bát chín cây đến trái xoài đầu tiên trong vườn nhà. Má dành cho con những món quà nhỏ nhoi những thật ắp đầy tình mẹ… Con về, con lại rúc đầu vào lòng má. Má tưởng con ngủ say, má cứ sờ nắn con từ tay tới chân, mặt mũi…
        Biết con thường xuyên thức khuy vì công việc, thỉnh thoảng má lại gọi cho con lúc 11, 12 giờ đêm nhắc con đi ngủ.
        Nghe con bị quẹt xe trầy trụa cả người, má lọ mọ ra vườn đào từng củ nghệ gởi lên. Thấy con thức khuya mặt nổi đầy mụn, má lại xót xa, đi hái lá sương sâm dặn con uống cho mát…
        Má ơi, chưa bao giờ má ôm con vào lòng và nói với con rằng má rất thương con, vì má vốn không quen nói những lời như thế mà! Nhưng mỗi khi con về, má lại ôm con, hôn lên trán con, và đó là tất cả những gì má muốn nói với con, phải không má?
        Con thích nhìn thấy niềm vui rạng rỡ của ba má mỗi lúc con về khoe với ba má những gì con vừa đạt được. Má thường ôm con và nói má mừng lắm, mừng vì thấy con đã cuộc sống ổn định. Nỗi lo lớn nhất của má là khi nhắm mắt không biết con sẽ sống ra sao. Anh chị em dù thương mấy nhưng ai cũng có gia đình riêng. Giờ ba má cũng được yên lòng rồi, vì cháu ngoại ngoan, vì con gái má “giỏi” (hi hi, con vẫn thích nghe má khen con như vậy, con giỏi thật mà, phải không má?). Ma bảo, thiếu gì người lành lặn, đủ vợ đủ chồng mà vẫn phải sống khổ hơn con. Thấy con như vậy má hãnh diện lắm!
        Má ơi, má hãy cứ luôn tin như vậy nhe má! Con gái cưng của má sẽ kiên cường, sẽ vươn lên để ba má được hãnh diện dài dài…
        Hàng xóm tới chơi, má thường khoe: “Con gái Bảy của tui…”, con sẽ cố gắng để má có được nhiều, rất nhiều điều để khoe về con, má ạ! Đó là niềm vui lớn lao của người mẹ khi thấy đứa con kém may mắn của mình không phải sống đời khốn khó…
        Má ơi, ba má đang ở dốc bên kia của cuộc đời rồi, ngày ba má rời xa con cũng không bao xa nữa. Ba má hãy yên lòng, đứa con gái mà ba má nặng lòng lo lắng nhất đã có thể vững vàng trong cuộc sống này rồi.
        Con viết những dòng này, biết rằng ba má không đọc được vì ba má đâu biết mạng internet là gì đâu! Nhưng viết xong, việc đầu tiên con sẽ làm không phải là post lên blog, mà là con sẽ gọi điện về thăm ba má, và hỏi má rằng:
        - Má ơi, má thích ăn gì, mai con về con mua?
        Và, con biết chắc má sẽ cười rất tươi:
        - Con về là má vui rồi, không cần mua gì cho má hết, tốn tiền!

        <bài viết được chỉnh sửa lúc 12.08.2009 16:57:00 bởi nguyenthu >
        #4
          nguyenthu 12.08.2009 16:57:58 (permalink)



          LỜI CỦA TRÁI TIM

          Buổi chiều mưa, em một mình trong ngôi nhà vắng lặng ngồi ngắm những hạt mưa bay lất phất ngoài hiên, mà nghe trong lòng mình dâng lên một nỗi niềm khó tả...
          Mưa bay nhạt nhòa, nước mắt rơi nhòa nhạt...
          Đã từ lâu em tưởng mình không còn nước mắt, em tưởng lòng mình đã trở nên chai sạn không bao giờ còn có thể rung lên những cung bậc cảm xúc kỳ lạ như hôm nay...
          Thế mà chiều nay em lại khóc...
          Sao thế nhỉ? Em cũng không biết nữa... Có rất nhiều điều em không hiểu được tận cùng của nguyên nhân...
          Có người bảo em tự làm khổ mình, cuộc đời vốn dĩ đã như thế mà, có gì đâu phải nghĩ suy trăn trở để rồi đày đọa mình phải chết chìm trong buồn đau?
          Em cũng không muốn suy nghĩ, không muốn mổ xẻ vấn đề , cứ để mọi việc trôi qua trong bình lặng... Nhưng anh ạ, em làm không được...
          Giờ này, ở một nơi thật xa biết anh có nghĩ tới em? Không, chắc không đâu, hoặc nếu có thì có lẽ anh sẽ nghĩ về em bằng những ý nghĩ không thiện cảm, phải không anh?
          Em đã chấp nhận yêu anh, đã cùng anh chia sớt không ít những vui buồn, thế rồi đột ngột em nói lời chia tay, như một kẻ lâu nay đã chơi trò tình ái, giờ mỏi mệt, chán ngán rồi nên muốn kết thúc nửa chừng, không đủ kiên nhẫn chờ cho cuộc chơi tự đi vào đoạn kết!!!
          Anh!...
          Anh biết em cần gì ở anh không? Em cần những lúc em hụt hẫng đau buồn, em có thể tựa vào anh để cảm thấy mình được yêu thương, được che chở... Em cần những lúc em vui, em có thể ôm chầm lấy anh mà reo lên để được nhìn thấy gương mặt anh cũng sáng bừng hạnh phúc... Em cần những đêm khó ngủ được nghe anh thầm thì bên tai những lời yêu thương tha thiết, để em biết rằng tình yêu mà em có được là thật, rất thật trong đời...
          Em cần ôm anh trong tay những lúc anh không vui, dù cho vòng tay em vô cùng nhỏ bé nhưng em sẽ đem đến cho anh sự nồng ấm của tình yêu tha thiết... Em cần mỗi ngày được tất bật lo việc cơm nước chợ búa để cho anh có được bữa cơm ấm cúng gia đình... Em cần thể hiện vai trò, trách nhiệm của một người vợ đúng nghĩa...
          Em cần trong tình cảm của chúng mình không bao giờ xen lẫn những ray rứt, dày vò khi lương tâm lên tiếng...
          Em thấy mình vừa ích kỷ, vừa rộng lượng, vừa hạnh phúc vừa đau đớn trong tình cảm đó...
          Về phía anh, có lẽ anh cũng giống em thôi, anh là một người hiền lành, tốt bụng, sống có trách nhiệm thì làm sao tránh khỏi những lúc cảm thấy mình có lỗi với những người xung quanh?
          Thì thôi... mình xa nhau...
          Em lại trở về với những ngày âm thầm lặng lẽ, ngơ ngác buồn không biết san sẻ cùng ai...
          Em đã tự mình tước đoạt cái hạnh phúc phúc nhỏ nhoi mà em vừa có được trong đời...
          Vì sao thế?
          Em cũng không biết vì sao, không biết giải thích thế nào?...
          Tất cả những điều đó chỉ có trái tim em là hiểu rõ, và em tin rằng, nếu biết lắng nghe, trái tim anh cũng sẽ hiểu được lòng em, phải không anh?
          Mưa vẫn còn rơi, nhưng bây giờ thì nước mắt em không còn rơi nữa... Nó đang chảy ngược vào trong...

          #5
            nguyenthu 12.08.2009 17:00:24 (permalink)



            Tâm tình với Ngôi Sao

                Cảm ơn Ngôi Sao đã là bạn của em trong những ngày qua, những ngày mà em tưởng mình không đủ sức để chịu đựng những bất công, thua thiệt... Em đã ngước mặt lên bầu trời rộng lớn để gào lên, và thật không ngờ, chính giây phút đó Ngôi Sao đã xuất hiện và dừng lại trước nhà em, chia sẻ cùng em những vui, những buồn và đem lại cho em những nụ cười tắt lịm từ lâu...
                Cảm ơn Ngôi Sao vì đã chỉ bảo cho em rất nhiều điều, để em có thể sống mạnh mẽ hơn, trưởng thành hơn trước sự khắc nghiệt của cuộc sống. Để em biết chấp nhận, đối diện và vượt qua mọi khó khăn. Dù ở bất cứ nơi nào, lúc nào, em cũng thấy Ngôi Sao dõi theo em, điều đó cho em sự tự tin để bước về phía trước...
                Em sẽ cố gắng sống như Ngôi Sao đã dạy, biết buông bỏ những điều phiền muộn để lòng mình được nhẹ nhỏm, biết chỉ buồn 1giờ/24giờ trong ngày là đã đủ rồi, không được kéo lê nỗi buồn đi và gieo rắc khắp nơi...
                Từ ngày gặp được Ngôi Sao, em thay đổi nhiều lắm, cứng rắn lên nhiều lắm, và điều quan trọng nhất là em biết phân biệt rõ ràng điều gì nên gìn giữ, điều gì cần phải vứt đi...
                Nói lời "Cảm ơn" với Ngôi Sao, em biết là mình khách sáo, nhưng thật sự em không biết nói gì hơn. Ngôi Sao hiểu cho em nhé, đừng giận nhé? Mà không sao, Ngôi Sao đã nói rồi mà, không giận lâu, giận 1 tí xíu thôi thì em... không sợ!
                Em biết, trên đời không có gì là "mãi mãi", nhưng Ngôi Sao ơi, em vẫn muốn nói: "forever... forever... forever..." nhé, Ngôi Sao? Hãy cứ mãi là ánh sáng trước mặt để em biết hướng mà đi tới; hãy cứ mãi là người thầy khó tính để em biết e dè, sợ sệt mà sửa được mình; hãy cứ mãi là người bạn lớn của em để em biết trong cuộc đời này em không bơ vơ, lạc lỏng; để em biết dù ở vào bất cứ hoàn cảnh nào, em vẫn là một con người với những giá trị riêng của mình... Ngôi Sao nhé? Forever... Mà cho dù không thể là forever, thì tất cả những gì Ngôi Sao đem đến cho em trong quãng thời gian này em sẽ luôn trân trọng và gìn giữ, mỗi khi nhìn lên bầu trời em sẽ thấy một Ngôi Sao lấp lánh giữa ngàn vạn ngôi sao khác...
                Em biết, Ngôi Sao lúc nào cũng ở trên cao, dẫu em có lấy gương mà hứng cũng chỉ trông thấy gần mà không cách gì có thể chạm vào được; nhưng em chỉ cần biết có một Ngôi Sao màu đỏ luôn hiện diện bên mình là em vui sướng lắm rồi, hạnh phúc lắm rồi Ngôi Sao ạ! Có thể bây giờ và mãi mãi, em và Ngôi Sao không có điều kiện nào để gặp được nhau (để em trổ tài nấu mì gói) nhưng điều đó cũng không quan trọng, bởi vì với em, Ngôi Sao luôn hiện diện bên cạnh mà! (Chỉ có điều không thưởng thức được món mì gói tuyệt vời em nấu thôi)... Forever...
                Ngôi Sao dặn em rằng: Hãy cứ tự quyết định cuộc đời mình, tin vào "định luật" tốt đẹp, thì chắc chắn điều tốt đẹp sẽ đến. Giờ thì em đang tin, và chắc chắn một ngày không xa, không, ngay từ bây giờ, những điều tốt đẹp sẽ đến với em, bù đắp cho em những thiệt thòi, mất mát từ bấy lâu nay, phải không Ngôi Sao?
                Em tin như thế! Và em cũng quyết định như thế!
                hì hì...
            #6
              nguyenthu 12.08.2009 17:01:26 (permalink)





              Giấc mơ

               Nó không biết mình đang đi đâu, và càng không biết mình đi với mục đích gì. Chỉ biết rằng nó phải lếch thếch tay xách hai túi đồ trĩu nặng bước đi trên con đường đá sỏi gồ ghề dưới trời nắng gắt. Mồ hôi nhễ nhại chảy dài trên mặt nó...
              Nó ước gì phía trước có một bóng cây để nó dừng chân nghỉ lại một chút cho đỡ mệt. Nhưng trời ạ, phía trước nó là ông thầy khó tính đang phăng phăng cất những sãi chân dài gấp mấy lần bước chân ngắn ngủn của nó.
              Nó bắt đầu cảm thấy khát, khát cháy cả cổ nhưng nó không dám than van. Cũng may lúc đó ông thầy dừng chân đợi nó. Khi nó tới trước mặt thầy, thầy đưa cho nó chai nước và nói gọn lỏn:
              - Uống đi!
              Mừng như bắt được vàng, nhưng trước khi uống nó vẫn lấm lét ngó ông thầy xem có phản ứng gì đặc biệt hay không. May quá, không có gì! Thế là nó uống ừng ực, chưa đã cơn khát thì ông thầy đưa tay cản lại:
              - Ít thôi, uống từ từ... uống kiểu đó có mà tức bụng!
              Nó ức quá, ức quá mà không biết nói sao, chỉ biết lẽo đẽo đi sau lưng thầy. Chỉ một lát sau ông thầy đã vượt lên nó một đoạn dài. Nó mệt quá, chân như đã sưng phồng, hai đầu gối như sắp rời ra...
              - Thầy ơi...
              Nó kêu lên nho nhỏ.
              Ông thầy vừa ngoái nhìn lại đúng lúc nó vấp chân ngã dúi dụi. Thầy hốt hoảng chạy tới đỡ nó dậy, giúp nó phủi bụi trên áo quần.
              - Nghỉ chút rồi đi tiếp!
              Thầy lại đưa nước cho nó uống. Nó rút kinh nghiệm nên lần này uống thật từ tốn, nhỏ nhẻ từng hớp một. Ông thầy có vẻ hài lòng. Nó ngồi bệt dưới đất, duỗi dài hai cẳng chân rời rã. Ông thầy không ngồi mà đứng cạnh bên nó. Không biết vô tình hay cố ý, mà chính cái thế đứng ấy của thầy đã che bớt cho nó cái nắng như đổ lửa...
              Thầy không thúc giục, nhưng nó thấy ngồi mãi cũng kỳ. Vì thế, nó cố gắng đứng lên và nói:
              - Đi tiếp thầy ơi...
              Ông thầy không nói gì, chỉ cầm lấy hai túi đồ trên tay nó. Vậy là bây giờ nó được thảnh thơi đi hai tay không, còn thầy thì tay xách nách mang đủ thứ (Nó cũng chẳng biết thầy trò nó làm giống gì mà xách theo lắm thứ như vậy nữa!)
              - Đi nổi không?
              Thầy hỏi.
              Nó cố nặn cho được một nụ cười:
              - Dạ, nổi...
              Nhưng cái tiếng "nổi" của nó nghe sao mà chìm lỉm. Có lẽ ông thầy cũng nghe ra như vậy nên tủm tỉm cười, tay gỡ cặp kính ra lau lvào vạt áo. Trời, lúc này mà còn cười được kiểu đó? Dễ nể thiệt! nó thầm nghĩ trong bụng.
              Nó lại đi, nhưng chỉ chút xíu lại ngồi xuống nghỉ. Thầy không la, không giục, mà lại đứng che nắng cho nó lần nữa...
              Cứ thế, cứ thế... thầy trò nó tiếp tục cuộc hành trình tưởng chừng như vô tận.
              Nó không biết thầy trò nó còn đi bao lâu nữa, khi nào mới tới nơi cần tới? Bởi vì, sau một cú vấp lộn người nó choàng thức giấc!
              Trời! mơ thôi mà... Mơ thôi mà... Chỉ mơ thôi mà khi thức dậy chân cẳng nó cũng rã rời như đã vượt qua hàng chục cây số! (eo ơi, con số này khi thức có bao giờ nó thực hiện nổi đâu nhỉ? Vậy mới biết trong mơ con người ta có thể làm được những chuyện... phi thường!)
              Nó nhớ lại giấc mơ, ngẫm nghĩ và cười một mình....
              Ôi, giá mà được mơ trở lại, nó sẽ sắp xếp khác hơn:
              Này nhé, nó sẽ giành xách tất cả hành lý, và ông thầy sẽ... xách nó!
              Nó nhắm mắt lại cố dỗ giấc ngủ, để được tiếp tục cuộc hành trình trên đường thiên lý. Nhưng lần này nó biết mình sẽ không mỏi chân nữa, vì nó đã có kế hoạch rồi mà!
              Thầy ơi, chuẩn bị nhé...
              Hì hì...
              #7
                nguyenthu 12.08.2009 17:02:39 (permalink)
                Tâm tình với Ngôi Sao

                Mới hôm nào mình còn là hai người hoàn toàn xa lạ, không hề ý thức được sự tồn tại của nhau trên đời này, vậy mà hôm nay giữa chúng ta đã có một mối liên kết, một mối ràng buộc thật kỳ diệu, phải không Ngôi Sao?
                Khoảng cách không gian và thời gian hình như không ngăn cản được mối thân tình mà em với Ngôi Sao đã dành cho nhau. Những câu chuyện không đầu không đuôi, những câu đùa vui, chọc phá... nhưng đó là sự quan tâm mình dành cho nhau.
                Em biết thời gian của Ngôi Sao không nhiều, nhưng vì muốn em vui, Ngôi Sao đã dành cho em phần lớn. Điều đó làm em cảm động lắm. Cảm động nhất là những câu dặn dò dành cho em trước lúc Ngôi Sao đi đâu đó... Khiến em có cảm giác rất gần gũi, rất thân quen cho nên sự ngỡ ngàng, giữ kẽ mau chóng biến mất, thay vào đó là sự cởi mở như những người bạn, người thân của nhau từ lâu lắm...
                Và cũng nhờ vào cách trao đổi, dạy bảo không cứng nhắc, không giáo điều của Ngôi Sao mà em hiểu biết thêm rất nhiều, có những điều thật đơn giản nhưng trước đó em lại không hiểu ra được!
                Trước khi gặp được Ngôi Sao, tâm trạng em thật tồi tệ, nhưng Ngôi Sao đã rất kiên nhẫn chia sẻ cùng em, đã làm cho em tìm lại được nụ cười, tìm lại được chút hồn nhiên, và quan trọng hơn hết là em lại có được niềm tin trong cuộc sống...
                Bây giờ, mỗi khi có chuyện gì ấm ức hoặc có điều gì đó cần khoe khoang, người em nghĩ tới đầu tiên là Ngôi Sao đó! Được làm bạn với Ngôi Sao là niềm hạnh phúc lớn của em, vì muốn tìm bạn để chia vui thì rất dễ, nhưng tìm một người chia buồn chia khổ, người đó chịu tốn công tốn sức vì mình thì khó lắm Ngôi Sao ạ! Em tin, Ngôi Sao lúc nào cũng chia sẻ cùng em, che chở cho em trước những bão giông, sóng gió trong đời. Forever... Ngôi Sao nhé?
                Em luôn cảm thấy mình "nợ" Ngôi Sao nhiều lắm... Em sẽ trả bằng những tô mì gói nhé?
                hì hì...

                #8
                  Ct.Ly 13.08.2009 22:44:06 (permalink)
                  #9
                    Chuyển nhanh đến:

                    Thống kê hiện tại

                    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                    Kiểu:
                    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9