Tản Mạn<Nỗi Lòng>
Dã Hạc 13.08.2009 19:42:36 (permalink)

Nỗi Buồn Không Tên

Tôi không đi nhanh được đến nhà ga vì vết thương cũ đang trở đau, thế là trể chuyến xe về nhà. Tôi chán nản nên chẳng muốn đi trở vào phố nữa vì chen lấn giữa dòng người tôi càng cảm thấy mình cô đơn hơn.

Tôi ngồi xuống trên chiếc băng đá lạnh ở sân ga để chờ chuyến xe tới, giờ nầy cũng không đông người lắm, chỉ có tôi và vài người cùng đợi nhưng khác tuyến đường vì họ đứng ngồi rãi rác ở các đường rầy khác. Nơi nhà ga xe lửa thì không gian chẳng mấy gì yên tỉnh, mặc dù cách khoảng thời gian nhưng vẫn có nhiều chuyến xe lửa ngược xuôi tiếng ồn của bánh xe sắt nghiến trên đường rầy, tiếng động cơ lẫn trong tiếng gió mạnh khi xe chạy vụt qua.

Tôi cúi nhìn vào trong cái túi xách...một bó bông, vài thứ trái cây, bỗng dưng tôi ứa nước mắt...ngày mai đám giỗ của Má tôi, mặc dù biết ở bên nhà gia đình tôi sẽ làm đám giỗ cho Má tôi như mọi năm nhưng nếu năm nào không có mặt tôi vì một lý do nào đó do hoàn cảnh thì bên nầy tôi cũng tự nấu một mâm cơm để cúng.

Mới đó mà đã mười hai năm! Mười hai năm rồi tôi đã không còn có dịp ngã đầu vào vai của Má hay ôm gối Má mà kể lể, tâm sự những chuyện vui buồn nhất là những lúc tâm tư mình đang xao động, Má tôi là người rất chịu nghe và san sẻ lời khuyên với con cái, tiếc là lúc nầy không còn Má tôi ở bên cạnh, nếu không thì vai áo của Má tôi đã ướt vì những giọt nước mắt của đứa con gái đang buồn vì những vấp ngã trên đường đời.

Từ xa chuyến xe về nhà tôi đang tiến đến gần, tôi đứng lên ôm chặt cái túi trong vòng tay và thì thầm như đang nói với hình bóng của Má tôi:

"Mình đi về nha Má, con hết khóc rồi"

Thế nhưng trên má tôi vẫn còn lăn dài những giọt nước mắt nóng hổi, tôi lau vội và bước lên xe...cả một toa xe trống không người, tôi ngồi xuống với cái túi xách và hình bóng thân thương của người Mẹ, một chút gì đó an ủi và ấm lòng.
Qua khung cửa sổ, chiếc xe vùn vụt chạy tới và bỏ lại sau lưng trên băng ghế lạnh...một nỗi buồn không tên!

Dã Hạc
13.08.2009



<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.08.2009 20:26:54 bởi Dã Hạc >
#1
    Dã Hạc 14.08.2009 13:38:29 (permalink)
    Tự xoá, sorry
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.08.2009 16:59:55 bởi Dã Hạc >
    #2
      Dã Hạc 06.09.2009 15:45:12 (permalink)
      Người Đàn Bà và Những Giọt Sương

      Tôi khoát chiếc áo ấm rồi bước ra ngoài, mặt trời đã lên nhưng cái se lạnh của những ngày đầu thu mang tới cho tôi một cảm giác cô đơn trống trải, hình ảnh của người đó không thể nào xoá được trong bộ nảo của tôi hay sao? Tại sao cứ mỗi lần nhớ tới là tôi lại ứa nước mắt, tôi đâu còn ở cái lứa tuổi mộng mơ mà yêu đương lãng mạn...vậy mà tôi đã và đang khổ vì yêu.

      Nghĩ cũng thật buồn cười, cứ tưởng lửa lòng đã tắt, sống yên phận để hoàn thành trách nhiệm làm mẹ đã khiến tôi mạnh dạn đứng vững tới bây giờ. Và có lẽ tại tôi đã từng chứng kiến một số gia đình, do hoàn cảnh chia tay của cha mẹ mà đã ảnh hưởng tới tương lai con cái rất nhiều nếu không muốn nói là huỷ hoại, thật ra tôi cũng không cao thượng đến mức chấp nhận sống âm thầm bên cạnh người chồng đã từng phản bội mình dù chuyện đó đã chôn vào quá khứ từ khi anh ấy trở về với gia đình và xin tôi tha thứ. Vết thương đã lành nhưng cái sẹo vẫn còn.

      Trước mặt mọi người <vợ chồng> tôi rất tương đồng, nhưng thực tế chúng tôi chỉ còn chung một niềm hạnh phúc duy nhất là hy sinh tất cả để mà chăm sóc dạy dỗ con cái nên người, tôi không muốn con mình mất cha hay mẹ nên chấp nhận sống chung nhưng thưc tế là ly thân trong một mái nhà, không ai chen vào chuyện riêng tư của ai, mỗi người đều có quyền tự do của mình, cuộc sống như một cái bóng bấy lâu nay đã biến tôi trở thành một người trầm lặng, ít nói ít cười. Tôi vẫn làm đầy đủ bổn phận và trách nhiệm của một người đàn bà có gia đình. Mọi người chỉ có thể thấy nụ cười nở nhẹ trên môi tôi khi bên cạnh trò chuyện, vui đùa với các con.

      Rồi trong một dịp <tình cờ> tôi quen người ấy nhưng <không tình cờ> khi chúng tôi thương nhau, đôi lúc tôi cũng có mặc cảm mình đang <ngoại tình> nhưng rồi sự mãnh liệt của con tim tôi lại tự an ủi, tại sao mình phải dối lòng, mình cũng có quyền khi cuộc sống vợ chồng chỉ là một cái bình phong che đậy do chính mình tạo ra, con cái đã lớn khôn thì tôi cũng có thể tìm cho mình một niềm hạnh phúc an ủi trong khoảng cuối đời còn lại, và tôi đã dò dẫm từng bước khi đến với anh, chúng tôi không giấu hoàn cảnh gia đình của mình và đã kể hết cho nhau nghe trong thời gian tìm hiểu và rồi tình yêu đã đến từ lúc chúng tôi biết mình có hoàn cảnh gần giống nhau.

      Nhưng!...(trong mỗi câu chuyện, chữ <nhưng> luôn là một sự thay đổi dòng tư tưởng hay chuyển đề, không biết sự suy luận chữ <nhưng> của tôi ở trong trường hợp nầy có đúng hay không?)...tôi và anh ấy đã thương nhau chỉ sau mấy tháng quen nhau, mặc dù anh là người mang lại cho tôi niềm vui, nụ cười, tôi biết nhớ nhung khi vắng anh, tôi xúc động khi nghe tiếng nói anh ở xa gọi đến, nhưng...anh ấy tánh tình lại rất bất đồng, nóng nảy mà tôi thì rất cứng đầu, khiến thời gian quen nhau thì chưa lâu mà giận hờn thì lại quá nhiều, đôi lúc tôi cảm thấy không biết sự quyết định của mình có sai lầm hay không? Cái hạnh phúc mà tôi đang phiêu lưu mạo hiểm đi tìm thì như chỉ mành treo chuông! 

       Có thể là do lỗi của tôi, tôi muốn người tôi yêu phải hoàn hảo nên trong những lúc trò chuyện tâm sự tôi hay có những điều kiện:  anh nên như thế nầy...anh nên làm như vậy...nhưng tôi đã quên một điều...tôi không có cái quyền đó nên sợi chỉ đó đã dứt, cái chuông từng rung động gọi tình yêu đã tan vỡ vì cá tánh không chịu thua của cả hai!

      Sương vẫn còn giăng giăng, cái mùi ẩm ướt của thảm cỏ, cơn gió lạnh lao xao trên cành cây đầy lá úa, khiến lòng tôi có chút gì nao nao, tôi đang tự vấn lòng mình, tìm tới anh xin lỗi hay là cứ chấp nhận cái số phận hẩm hiu mà tôi đã từng chịu đựng cho cõi lòng thanh thản và nước mắt sẽ thôi chảy...<Nhưng!> có được đâu vì nước mắt tôi như những hạt sương mai đang rơi trên thảm cỏ....

      dh-->hn

      <bài viết được chỉnh sửa lúc 06.09.2009 19:27:38 bởi Dã Hạc >
      #3
        dinhphuong 09.12.2009 21:33:23 (permalink)

        ***

        TIN SÁNG 2009

        (Mừng Chúa Giáng Sinh 2009)

        Một vì sao sáng chiếu lung linh
        Trần thế hân hoan đón Giáng Sinh
        Mừng Chúa thiên tòa gieo tin sáng
        Vui con nước Việt được ơn lành.

        Chúc mừng bạn hữu niềm tin mới
        Chúc mọi người vui hưởng thái bình
        Chúc bác nhà nông đồng lúa trĩu
        Chúc người trí thức rộng tâm tình.


        Đinh Phương

        #4
          Chuyển nhanh đến:

          Thống kê hiện tại

          Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
          Kiểu:
          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9