Người Đàn Bà và Những Giọt Sương
Tôi khoát chiếc áo ấm rồi bước ra ngoài, mặt trời đã lên nhưng cái se lạnh của những ngày đầu thu mang tới cho tôi một cảm giác cô đơn trống trải, hình ảnh của người đó không thể nào xoá được trong bộ nảo của tôi hay sao? Tại sao cứ mỗi lần nhớ tới là tôi lại ứa nước mắt, tôi đâu còn ở cái lứa tuổi mộng mơ mà yêu đương lãng mạn...vậy mà tôi đã và đang khổ vì yêu.
Nghĩ cũng thật buồn cười, cứ tưởng lửa lòng đã tắt, sống yên phận để hoàn thành trách nhiệm làm mẹ đã khiến tôi mạnh dạn đứng vững tới bây giờ. Và có lẽ tại tôi đã từng chứng kiến một số gia đình, do hoàn cảnh chia tay của cha mẹ mà đã ảnh hưởng tới tương lai con cái rất nhiều nếu không muốn nói là huỷ hoại, thật ra tôi cũng không cao thượng đến mức chấp nhận sống âm thầm bên cạnh người chồng đã từng phản bội mình dù chuyện đó đã chôn vào quá khứ từ khi anh ấy trở về với gia đình và xin tôi tha thứ. Vết thương đã lành nhưng cái sẹo vẫn còn.
Trước mặt mọi người <vợ chồng> tôi rất tương đồng, nhưng thực tế chúng tôi chỉ còn chung một niềm hạnh phúc duy nhất là hy sinh tất cả để mà chăm sóc dạy dỗ con cái nên người, tôi không muốn con mình mất cha hay mẹ nên chấp nhận sống chung nhưng thưc tế là ly thân trong một mái nhà, không ai chen vào chuyện riêng tư của ai, mỗi người đều có quyền tự do của mình, cuộc sống như một cái bóng bấy lâu nay đã biến tôi trở thành một người trầm lặng, ít nói ít cười. Tôi vẫn làm đầy đủ bổn phận và trách nhiệm của một người đàn bà có gia đình. Mọi người chỉ có thể thấy nụ cười nở nhẹ trên môi tôi khi bên cạnh trò chuyện, vui đùa với các con.