Tử Hư-(thể loại tiên hiệp)-Q1,C1
Tiền Như Mạng 16.08.2009 02:20:33 (permalink)
0
Thế nào là tiên? Thế nào là ma?Thế nào là yêu?
Tu chân là để giết người sao?
Giết người phải là huyết tính nam nhân sao?
Ôm hết thiên hạ mỹ nữ mới là phong lưu tiêu sái? Thê thiếp thành hàng mới là hạnh phúc nhân sinh?
Vung tay lên thiên địa biến sắc mới là nam nhân đỉnh thiên lập địa?

Nguồn truyện: http://www.zuilu.net/Article/121668.htm
 
P/s:Đã từng có kinh nghiệm tham gia và chủ nhiệm nhóm dịch Bàn Long,hiện tại vẫn đang tham gia dịch Đấu La Đại Lục,Tiên Mộ,Cửu Đỉnh Ký của các tác giả nổi danh như Ngã Cật Tây Hồng Thị,Đường Gia Tam Thiếu…
Mình quyết định dịch bộ tiên hiệp này tại vnthuquan.net,một diễn đàn đã gắn bó với mình suốt nhiều năm qua, cũng vì muốn đẩy mạnh phong trào dịch truyện ở vnthuquan.net.Mong muốn có nhiều dịch giả quan tâm đến vấn đề chuyển ngữ và dịch truyện ở đây.
Do bản thân thời gian có hạn nên mình sẽ cố gắng dịch đều đều.Mỗi chương cũng khá dài do vậy mỗi ngày sẽ dịch và post khoảng 1/3 chương đến 2/3 chương.
Hy vọng sẽ được nhiều bạn say mê thể loại truyện kiếm hiệp,tiên hiệp,huyền ảo…v.v quan tâm và cùng tham gia góp sức với mình trong những giây phút thư giãn online.
Tất cả các vấn đề về dịch cũng như đăng ký dịch các bạn có thể trực tiếp liên hệ với mình qua tin nhắn tại vnthuquan.net
 


Tử Hư

Quyển 1: Tiên sơn mây bay


Chương 1: Chu Tước*(P1)

Dịch : Tiền Như Mạng
Nguồn: vnthuquan.net

 


 Hoàng hôn vào mùa đông ở chỗ sâu trong Thục Sơn,ánh mặt trời già nua đã sớm ẩn vào quần sơn tĩnh mịch. Sắc trời âm u,cả dãy núi là một mảng yên lặng. Gió trên đỉnh Phong Loan gào thét, thổi lướt qua từng hồi từng hồi lạnh lẽo, nhiệt độ chợt giảm xuống.Tầng mây bao phủ toàn bầu trời sơn lĩnh gió thổi mãi không đi, mắt thường có thể thấy được từng bông tuyết buông xuống .

Tại Thạch trấn ở gần chân Thục sơn, giờ phút này chỉ có chút thanh âm xào xạc, trấn nhỏ không thấy dấu người,trên đường phố các cửa hàng còn chưa mở cửa.Thỉnh thoảng xa xa truyền đến vài tiếng chó sủa tạm thời phá tan sự yên lặng. Bầu trời càng ngày càng âm u,gió thổi càng lúc càng lạnh thêm, một loạt cảm giác bất đồng tựa mây đen chậm rãi đặt ở trong lòng mọi người .Điều này làm cho các sơn dân thuần phác ở Thạch trấn, trong lòng mơ hồ một loại cảm giác bất an không hiểu.

Trên một lối rẽ ngã tư đường, một tiểu hài quần áo lam lũ hai tay ôm trước ngực,thân thể co rút, run run lê từng bước chân về phía trước. Đứa nhỏ này ước chừng khoảng bảy tám tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hé ra,đỏ bừng vì cơn gió lạnh. Chỉ riêng có đôi mắt chớp chớp hết sức linh động. Một bông tuyết bay xuống rơi lên trên cái trán nhỏ nhắn,thoáng liền vỡ tan ra.

Đứa nhỏ dừng lại trên đường cái nhìn quanh một hồi, tựa hồ đang tìm kiếm người nào đó, song giờ phút này trên đường cái vắng tanh,nhà nhà đều đóng chặt cửa,nào đâu có bóng dáng một ai.

Đứa nhỏ đi tới trước đại môn của một trạch viện trông có vẻ khí khái,trước cánh cửa đang mở rộng có một người gác cửa đang đứng.Trên đại môn là một cái biển lớn viết hai chữ "Trác phủ" to tướng.

Đứa nhỏ không khỏi hướng bên trong nhìn quanh một cái,gia nhân canh giữ ở cửa nhìn hắn liền quát: 

-Nhìn cái gì vậy,tiểu hóa tử kia! Đi đi đi,hôm nay trong phủ lão gia có việc, không có cơm thừa cho ngươi xin đâu! 

Đứa nhỏ trừng mắt nhìn gã hạ nhân nói: 

-Ai là khiếu hóa tử xin cơm? Lão tử là tới tìm người!Có cơm thừa thì ngươi tự mình ăn đi! 

Dứt lời xoay người muốn rời đi,lại nghe phía sau có người hô gọi : 

-Oa nhi,chớ vội vàng đi.

Đứa nhỏ xoay người lại, đã thấy một lão đầu bộ dáng ăn mặc như quản gia đi ra. Lão nhân này chính là Trác Mặc quản gia của Trác phủ. Trác Mặc nhìn đứa nhỏ nói: 

-Oa nhi, ngươi lại đây. 

Đứa nhỏ bước lại gần trước mặt Trác Mặc nói: 

-Ta không phải là tới xin cơm, ta muốn tìm người. 

Trác Mặc ôn hòa hỏi: 

-Oa nhi, ngươi tên là gì? Ngươi muốn tìm ai? Trời lạnh như thế này,sao không ở trong nhà ?

Đứa nhỏ nói: 

-Ta gọi là lão Hồ, ta đang đi tìm lão gia nhà ta,ông đã đi hơn hai tháng rồi, ta tìm chung quanh đã mấy lần, nhưng vẫn tìm không thấy. 

Trác Mặc có chút sửng sốt, pha lẫn cảm giác có chút cổ quái, một tiểu hài lại tự xưng là “lão Hồ”,nhưng miệng hắn vẫn nói: 

-Ngươi gọi là lão Hồ? A a, trách có ý tứ, ngươi đang tìm người nhưng vẫn chưa thấy phải không? Ai nha, ngươi xem,tuyết rơi dày thế kia, oa nhi! Không bằng ngươi trước tiên cứ ở nơi này nghỉ ngơi một đêm đi,chờ tuyết ngừng rơi rồi hãy đi.

Lão Hồ nói: 

-Nếu lão mời, ta sẽ vào.

Khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra có vài phần quật cường. Gã hạ nhân gác cửa vội nói: 

-Lão Trác! Hôm nay thì không có thể được a!

Trác Mặc liền nói: 

-Tuyết rơi dày đặc thế này, ngươi bảo hắn đi đâu? Lúc này mà bảo hắn đi,không phải là để cho hắn chết cứng ở ngoài sao? Chúng ta làm chút việc thiện, coi như là tích chút công đức đi.Mà bệnh của tiểu thiếu gia biết đâu cũng vì đó mà tốt hơn thì sao.

Nói rồi cầm cánh tay lão Hồ, dắt tới cửa đưa cho gã hạ nhân: 

-Tiểu Kỳ, ngươi dẫn đứa nhỏ này tới phòng chứa củi đi, cho hắn ăn chút gì đó. Nơi này ta thay ngươi trông cho.

Trác Kỳ không tình nguyện nắm lấy tay đứa nhỏ, ai biết lão Hồ cũng co tay rụt lại nói: 

-Ngươi cứ đi trước là được.

Trác Kỳ lổ mũi phun ra một hơi dài, thầm nghĩ: "Khí chất của tên tiểu tử này, ta chưa từng thấy qua ở những tên khiếu hóa tử”.

Trác Kỳ đi trước, mang theo lão Hồ vào trác phủ, vòng vèo hai ba vòng dẫn lão Hồ tới phòng củi,nhìn lão Hồ nói: 

-Ngươi cứ trước tiên ở nơi này chờ, ta đi lấy chút đồ ăn cho ngươi, đêm nay ngươi ngủ ở tại đây.

Nói rồi liền đi ra ngoài.

Không lâu lắm, Trác Kỳ  bưng tới một chén lớn cơm trắng,nhìn lão Hồ nói: 

-Ngươi nghỉ ngơi tại đây,đừng chạy loạn chung quanh nhé, lão gia thấy được sẽ không vui.

Nói xong liền xoay người đi ra.

Lão Hồ thầm nghĩ: “Ta cần quan tâm lão gia nhà ngươi có cao hứng hay không ư, lão tử cao hứng là được.”Nghĩ nhưng đồng thời miệng và lớn một cái, chén cơm chỉ trong nháy mắt liền sạch trơn, hiển nhiên nó đã rất đói.

Ăn no cái bụng, lão Hồ nhàm chán nằm lăn lên đống rơm trong phòng củi, đột nhiên nó nghe được tiếng rít gào của dã thú từ phía trong nội viện vọng ra,thanh âm có chút kinh khủng,nhưng lại không rõ ràng là của loài vật gì, chỉ cảm thấy thanh âm kia chấn khiếp tâm thần con người. Lão Hồ không khỏi sanh tâm tò mò,muốn tìm hiểu xem nhà này nuôi dưỡng loại thú vật gì?

Lão Hồ đẩy cánh cửa phòng củi bước ra, hướng phía trong nội viện đi tới.



*.Chu tước: Thời cổ còn gọi là Chu điểu(=con chim màu đỏ).Là linh vật thiêng liêng có hình dáng giống như con chim sẻ(=tước),có màu đỏ(=chu) là màu của hành hoả ở phương nam,do đó tương ứng cho mùa hạ.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.08.2009 02:43:40 bởi Tiền Như Mạng >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9