Tập tản văn của Minh Lam
YêuThơ 23.08.2009 01:00:19 (permalink)
Ban chiều
[Tản văn ngắn]

 
Có tiếng nhạc trên đài radio vang lên, tiếng chim ca ríu rít, tiếng chim ca gọi đàn. Chiều buông xuôi trên dãy mái nhà dài bất động bên dòng người chen chúc nhau về. Họ đi nhanh, hối hả như lúc bình minh, họ ráo riết, tất bật như cứ tưởng vừa bắt đầu một ngày. Tiếng chuông tan trường đã dứt từ lâu, giọng nô đùa của lũ trẻ cũng nhạt dần, học sinh bắt đầu lao vào đống bài vở, hay mấy nơi nào đó như trường học thêm chẳng hạn.
 
Chiều chiều buồn thế mà vẫn vui? Chiều làm tâm hồn người rung động. Buổi sáng thường ta ít khi nào dệt nên những dòng văn đẹp được, chỉ có hoàng hôn, thanh bình mà lãng mạn.
 
Hoàng hôn là khi ta ngồi một chỗ rồi đón ánh mặt trời. Đón nó chìm dần sao thật xúc động còn hơn khi chào nó lên. Hoàng hôn thật mãnh liệt khi những tia sáng sáng cuối cùng cố níu kéo lại chuỗi giờ phút huy hoàng trong thoáng chốc. Mất đi để làm lại từ đầu. Triết lý muôn thuở.
 
Trời mưa tháng hai. Mưa nghe xao xuyến. Mưa nghe nhớ nhung. Nhớ những buổi chiều thu đông. Nhớ những ngày hè. Chiều mưa tháng hai, làm tâm hồn người bật khóc. Khóc rồi lại cười. Tiếng vọng của kí ức lay động tỉnh giấc. Ngủ vùi sau màn đêm. Nhớ tiếng mưa ngày nào, nhớ tiếng ai ngày nào, nhớ tiếng yêu một thời…
 
Chiều hững hờ, lặng lẽ. Đi trong hồn người, ai quan tâm? Cảm xúc ban chiều mấy ai bắt được nhiều?
 
Người hững hờ, lặng lẽ. Dưới những giọt nắng cuối ngày, người có hay? Mấy ai đã gột rứa được mọi ưu phiền của một ngày?
 
Phố chưa lên đèn, ắt trời còn sáng, ắt chiều chưa tan, vậy là còn chiều. Nhịp điệu Valse ngân nga những nhạc khúc đưa tiễn, cành lá bất động, đứng yên, con người vẫn nhộn nhịp. Chiều vẫn soi tia sáng yếu ớt, len lỏi mà tuyệt vọng.
 
Như một vòng tuần hoàn, cái gì cũng có chu kì của nó. Tan rồi hợp, hợp rồi tan. Vật thể chẳng bao giờ biến mất. Biến mất rồi thì mấy định luật bảo toàn của mấy nhà khoa học còn nghĩa lý gì? Chiều ơi, đừng buồn nhé, ngày mai ta lại gặp!
 
Minh Lam
11, 02, 09
#1
    YêuThơ 23.08.2009 01:04:12 (permalink)
    Mưa nắng
    (Tản văn)

     
    [Cho một người]
     
    Cơn mưa đột ngột trái mùa, mưa nắng.
     
    Mưa trong nắng hồng rơi rơi, giọt nắng, giọt mưa quyện vào làm lòng khe khẽ rối. Mưa trong cái nắng nhẹ nhàng, bất chợt của ngày cuối xuân. Mưa bâng khuâng làm lòng mong về mùa hạ. Mưa nắng hối hả, thoắt đến, thoắt đi.
     
    Nắng nhẹ nhàng trải dài khắp ngọn cây. Nắng du dương, chạy nhảy, nắng dịu dàng, nồng ấm, nắng tự do, ung dung. Nắng luôn tự đi tìm cho mình một con đường mới. Song nắng cô độc. Cô độc nhưng không buồn. Nắng còn bắt gặp được gió, còn nghe được tiếng chim ca, nắng biết mọi điều.
     
    Nơi nắng đến, và rồi cũng là nơi nắng đi, luôn là lí tưởng sống của nắng. Khi vui cũng như khi buồn. Như khi mơ mộng về một điều gì đó. Nắng là thế. Nắng rạo rực chiếu tia sáng đón ánh bình minh, nắng ủ rũ lúc về chiều.
     
    Có chút cơn gió làm nắng dao động, lan hơi ấm đến cho cả đất trời. Có chút mây làm nắng dịu lại, mang chút bóng mát giữa trưa hè. Có chút mưa làm lòng nắng se lại. Như giật mình. Song phải chăng đấy chỉ là mới quen?
     
    Giọt sương trên lá
    phản chiếu ánh nắng mùa xuân.
    Giọt sương đọng nỗi buâng khuâng,
    bần thần,
    xao xuyến.

     
    Hay giống như cơn mưa chiều luyến tiếc?
    Mấy nhịp trống trường, mấy lần trông?
    Như khi gió thổi vào nắng hè lồng lộng
    dẫn mưa về ghé thăm.

     
    Nắng đã gặp mưa mấy lần? Mưa đã gửi nắng mấy giọt sương, giọt sương hay giọt sầu vương trên hàng cây buổi chiều ấy?
     
    Cơn mưa nắng vội vã qua đi. Gió lại du dương, mây lại lơ đãng, nắng lại về. Nhưng có lẽ sẽ còn hạt mưa đọng lại. Rồi sẽ tan đi thôi. Cơn mưa nắng hẳn có khi không làm mấy ai ngỡ ngàng, song chí ít vẫn còn hai người bàng hoàng về nó.
     
    Giọt nắng ai lỡ đánh rơi bên thềm,
    giọt nắng ai nỡ vấn vương ai?
    Cơn mưa chiều làm mát lòng giọt nắng,
    một người hay, một người có hay?

     
    Sang hạ làm giọt nắng xa vời,
    cơn mưa xa vời vợi,
    se lạnh niềm vui.
    Nụ hoa Quỳnh còn e thẹn trong gió.
    Gió đưa Hương,
    cơn mưa nắng bồi hồi.

     
    Minh Lam
    14, 03, 08

    #2
      YêuThơ 23.08.2009 01:06:51 (permalink)
      Vào mùa
      [Tản văn]

       
      Dường như mưa đang rẽ hướng.
      Nắng nhợt nhạt dần.
      Vào mùa.
       
      ∙        ∙            ∙
       
      Vào mùa, hay đã bước sang thời khắc thu mình lại? Hạt mưa đan xen nhau rơi, tí tách. Vội vã. Giọt mưa rót vào hồn những âm thanh kì lạ. Mạnh mẽ hay nhẹ nhàng?
       
      ∙        ∙            ∙
       
      Vào mùa, nắng đã vơi đi. Những ngày nắng qua là những ngày mượt mà thảm cỏ, chiều nay mưa về làm thảm cỏ càng thêm xanh. Cơn mưa nắng hôm nào báo hiệu khoảnh khắc giao mùa giờ đã khép màn lại, nhường chỗ cho mưa hát một mình.
       
      ∙        ∙            ∙
       
      Đong đầy nhiều hoài niệm, vào mùa làm con người ta không biết nên vui hay nên buồn.
       
      Từng chùm mây trắng bay đi, bầu trời phủ đầy một màu xám thẫm. Cơn mưa rào chợt đổ. Có người ngồi nhìn, cũng có người bỏ cuộc. Có người mơ mộng, song có mấy ai quá vô tình?
       
      Ào ào từng cơn gió thổi, càng thổi càng đua nhau kéo về biết bao kí ức buồn xa xôi…
       
      oOo
       
      Có mấy khi chàng lữ khách được đi qua bờ biển, cảm nhận từng đợt sóng vồn vã ập vào tim?
      Có mấy khi chàng vô tình lạc bước đến bờ sa mạc, có thật cằn cỗi, có thật hoang tàn?
      Nhưng rồi vào mùa.
      Hứng từng giọt long lanh rơi, chàng nâng đôi bàn tay khô ráp. Hương vị khi ấy hẳn sẽ còn nhớ mãi.
      Dù chỉ là trong thoáng qua chăng nữa, song ấy chẳng phải là kẻ vô tình.
       
      oOo
       
      Hình như mưa đang rửa mặt cho lá, lá rung cây, vẫy cành chào mưa mỉm cười.
      Thành phố đằng sau đám bụi mập mờ hình như được vuốt mặt dưới cơn mưa.
      Ô kìa hình như lũ trẻ đang vui đùa nghịch nước, tắm mưa, thích quá!
      Hình như mưa đang gột rửa tâm hồn mọi người. Cho u sầu qua mau, cho nụ cười xuất hiện.
      Hình như mưa đang tẩy trắng cho cả một vùng trời, cho mây đen bay đi… cho nắng trở lại?
      Mưa thấm đượm tình yêu thiên nhiên, yêu lắm thay thành phố năng động, yêu sao cuộc đời, yêu sao mọi người…
      Thế...?
       
      ∙        ∙            ∙
       
      Vào mùa…
       
      Mưa mặc sức vẫy vùng.
       
      Nắng ẩn mình.
       
      Và nắng thích thế.
       
      Thích một cảm giác thật thoải mái, tự nhiên. Thích ngắm nhìn một vẻ hồn nhiên, ngây thơ nơi mưa, khi hòa vào gió.
       
      Cuộc đời là một chuỗi dài vòng vèo và chùng chình. Ta chẳng lúc nào biết trước được.
       
      Có cơn mưa thì chẳng thấy giọt nắng.
       
      Có giọt nắng rồi thì chẳng thấy cơn mưa nào đâu!
       
      Đôi lúc cũng bất công thế. Song quý nhất vẫn là những cơn mưa nắng ngắn ngủi, những phút giây mới thực sự là đẹp biết bao!
       
      ∙        ∙            ∙
       
      Vào mùa…
       
      Trời lúc nắng lúc mưa. Bây giờ nắng đã bắt đầu dềnh dàng trèo lên nóc các mái nhà ngự trị.
       
      Có con nhện chậm chạp giăng tơ, có chú chim vội vã cất cánh, có tiếng ve tỉnh giấc trước hè.
       
      Vào mùa rồi, góc sân trường ơi, hoa phượng đỏ ơi…
       
      Minh Lam
      03, 04, 09

      #3
        YêuThơ 23.08.2009 01:10:11 (permalink)
        Mùa hạ
        [Tản Văn]
         
        [Kỉ niệm về một ngày mùa đã qua, kí ức mùa hạ]
         
        Đã bấy lâu vắng giọt hương lài. Hoa ơi. Về đâu?
         
        Gió đưa giọt hương lăn dài trên phím. Gảy đoản khúc mùa hạ lắng sâu. Hạ ôi!
         
        Ngân nga những khoảnh khắc của ngày trở lại, nhành phượng đỏ rực góc sân. Ngày mai nắng lên, sắc đỏ lại rạo rực.
         
        Ngày mùa, tiết trời xôn xao, hạt mưa trút nước, vội vã. Ngày trở về của khoảnh khắc và hoài niệm.
         
        Chẳng ai nhớ đâu những ngày buồn của quá khứ quên lãng, chỉ còn mỗi mình, ôm ấp một bóng hình đen đủi, ngày mà sự u ám bao trùm khắp thế gian, một thế gian riêng.
         
        Lài ơi, ta có hẹn mi ngày gặp lại, năm trước ngày này, mi còn nhớ không? Có chăng là vì gió cuốn thời gian kéo theo tâm trí bay đi mất? Hương hoa trầm lắng vỡ tan một khúc nhạc trữ tình.
         
        Cũng như cơn mưa chiều đầy khắc khoải, miên man ngày nào. Bước chân vội vã trong làn sương, nhiều người… nhưng cô độc.
         
        Nhưng có lẽ ngày ấy đâu đã chấm dứt hết tất cả. Ngày ấy khép đi mở ra một không gian mới. Cũng là khi ta bắt gặp thêm một người bạn đường.
         
        Qua đi rồi tháng năm ấy dẫu có hoài niệm nhiều nhiều đi chăng nữa cũng đã là quá khứ. Mưa xóa hết nhạt nhòa trong khóe mắt, gột rửa phần nào.
         
        Bụi trần mùa hạ lắng đọng trong tiềm thức, hạt mưa nào không cuốn trôi đi? Biết là thế nhưng sẽ hay hơn nếu ta giữ lại chút hương vị mặn đắng cho riêng mình.
         
        Hạ về, phượng về, hoa lài lỡ hẹn, chắc không phải vì thẹn thùng đâu đây. Bỗng dưng ta thèm hương vị ấy quá!
         
        Đêm mù mịt vắng tiếng ve kêu, rì rào vài chiếc lá, rung nhẹ cành cây, thiếu cơn mưa, thiếu hơi ẩm đất trời, gió đã quên rót hương vào phòng, vô tình.
         
        Ngày mới nắng vàng lên, tiếng chim ca, hạ vẫn thế, dường như chuẩn bị đón thêm vài cơn mưa, mát lắm, mát lắm!
         
        Ngày mùa là thế, thiếu vắng cái gì đó thật thân thương, song tràn ngập kỉ niệm, ai đã cho tôi, mấy ai còn nhớ, ai đã quên?
         
        Con phố nhỏ vô tình đánh mất nét trầm lặng. Hạ thay đời… đời thay người… người thay nhiều…
         
        Thiên nhiên trao tặng cho con người một mùa quý giá:
        Mùa hạ.
        Hạ sang.
        Mang đường bút chấm phá,
        Pha chút sắc hương,
        Vị mật ngọt,
        Cho chút đường.
        Kỉ niệm buồn đời người sang hạ,
        Cơn mưa nặng hạt đời người sang hạ,
        Mặn đắng nhường ta.

         
        Minh Lam
        02, 05, 09
        #4
          YêuThơ 23.08.2009 01:12:33 (permalink)
          Đến khi đi hết một quãng đường, ta vội đánh rơi tiếng kết lạnh lùng…
           
          Cui
          [Tản văn]
           
           
          Mùa hè với nhành phượng đỏ rực, ta đi trong nắng sớm của những năm tháng học trò, và biết đâu một ngày kia, đã là thời điểm kết thúc mùa hạ cuối.
           
          Đọc hết quyển sách, ta lưu luyến nhìn đến dấu chấm cuối cùng để rồi gấp sách lại. Sâu đậm hay nhạt nhòa, dấu chấm kia đã là lời cuối.
           
           
          Lá vàng bất chợt động đậy, vẫy vùng trên những cành phượng, ta thấy được những ngày hè sắp qua.
           
          Tiếng cuối ắng nghẹn từ đáy cậu học trò mơ mộng, không thốt nên lời, tiếng cuối sao bồi hồi, lắng đọng.
           
           
          Ta nhớ hoài những tháng năm hàng giờ bên thềm ghế đá, gió đong đưa phả vào hồn cảm giác thoải mái, khát khao thế nào.
           
          Ta đã quen với những giờ ra chơi, tiếng la của thầy giám thị, hồi chuông tan trường, thế có chợt giật mình khi đằng sau chúng chỉ vỏn vẹn tiếng “cuối” nghẹn ngào?
           
           
          Có ai mà không ray rứt vào những ngày cuối, những ngày cuối ta được thỏa chí làm mọi việc mà ta yêu, ta thích.
           
           
          Ngày cuối cùng của chuỗi ngày đầy ắp kỉ niệm, phút cuối cùng của bữa tiệc vui, để rồi có thể là mãi mãi khi chúng ta chẳng còn gặp nhau nữa.
           
          “Cuối” là thế, để ta còn nhớ mãi…
           
           
          Gió lay thời gian cứ trôi
          Tóc ướt thấm đẫm những giọt nước kỉ niệm
          Bắn tóe lên trời
          Gọi tiếng chim và bay vút với quãng trời ngàn thu.

           
          Để ẩn trong tim ta những kí ức đang ngụ
          Có thể trỗi dậy bất cứ lúc nào
          Bất kể tâm hồn có đang xuyến xao
          Tiếng “cuối” chợt trở về với bao niềm thương nhớ.

           
          Minh Lam
          12, 07, 09
          #5
            YêuThơ 23.08.2009 01:15:30 (permalink)
             
            Thằng nhóc ấy cứ hay bảo tôi: “Không có anh hai trên đời này thì sẽ tuyệt vời làm sao!”.
             
            “Sẽ không còn bị đánh”
             
            “Sẽ không còn bị giành máy tính”
             
            “Sẽ không còn những cuộc cãi vã”
             
            “Ta sẽ được cha mẹ thương yêu ta nhiều hơn”
             
            ………
             
            Thế tôi hỏi nó: “Em cứ tưởng tượng suốt mười mấy năm ròng, mà hè nào ba mẹ cũng đi vắng hết cả, ở nhà một mình không chán sao?”
             
            Nó trả lời tỉnh rụi: “Vậy anh cứ hãy tưởng tượng mười mấy năm trời ngày nào cũng bị đánh thì sẽ như thế nào?”
             
            Tôi không trả lời nó. Đánh thì đánh chứ có sao đâu. Dù sao chí ít cũng có người để mình đánh… hay nói cách khác là bị đánh?
            Bức tranh chân thật
            [Tản văn]
            Những tưởng có nhiều niềm hạnh phúc mà ta chẳng biết quý trọng…
             
            Nhiều người bảo con một sẽ sướng lắm.
             
            Ừ, sướng thì sướng thật, nhưng chẳng khi nào trọn vẹn.
             
             
            Một căn nhà rộng bằng ba căn nhà kế bên, nơi chỉ có mình tôi, vào những ngày hè vắng lặng, những trưa, cha mẹ vắng nhà, và độc thoại cùng chiếc máy tính. Nơi dẫu cho có buôn bán xôn xao, song như một người quản gia phải sống trong toà tháp cổ, vắng người, thì cái cảm giác có người đến thăm nhà thật hạnh phúc.
             
             
            Tôi đi trại hè Thanh Đa, vẫn như mọi năm, tôi quen được thật nhiều bạn. Bỗng dưng ngày về, tôi lại nhớ tụi nhỏ quá? Nhớ mấy đứa con nít với tiếng cười giỡn, tiếng chọc phá thật thân thương, nó làm vỡ òa trong lòng những suy nghĩ chất chứa bấy lâu trong đầu.
             
             
            Trở về với căn phòng trống trãi, tôi lại nhận được sự thiếu vắng. Cái suy nghĩ về một thằng em, hay một người anh giống thằng nhóc đó cứ chợt thoáng qua. Tôi nghĩ về nó. Tôi chơi thân với anh nó và biết được nhiều lắm chứ...
             
             
            Nó nói chuyện với anh nó rất thô lỗ song có chuyện gì buồn bực, anh nó luôn kể nó nghe đầu tiên.
             
             
            Nó thường bị anh nó đánh nhiều lắm, mà sau khi bị mẹ mắng, anh nó chẳng la mắng nó điều gì.
             
            Nó lúc nào cũng bị chiếm dụng máy tính, mà sao có đôi lần tôi thấy người hiện nick thằng bạn chính là nó?
             
            Tôi biết, và tôi nghĩ nó và anh nó đều biết, đều hiểu được. Điều mà tôi chẳng có, và sẽ mãi chẳng bao giờ có được. Có chăng là một tình cảm thoáng qua ở bên ngoài. Nhanh chóng tan biến đi. Nhưng tốt nhất là nên sống vui với những gì mình đang có. Sẽ có trống vắng, sẽ có những khát khao, nỗi niềm, song có lẽ cuộc sống ấy mới là bức tranh chân thật nhất nói về cuộc đời.
             
            Minh Lam
            28, 07, 09

            #6
              YêuThơ 23.08.2009 01:19:15 (permalink)
              Cái tĩnh vật lấn át thời gian. Dường như nó để thời gian trôi qua lâu hơn mình tưởng
               
              …Ngưng đọng…
              [Tản văn]
               
              Bất chợt nhìn ra cửa sổ, trời đang đêm, khung cảnh như đang lặng.
               
              Bất chợt nghĩ về điều gì, một điều đã từng trôi qua, thời gian như đang lặng.
               
              Cái lặng bao trùm, như một vầng mây đen tích tụ quanh tòa tháp cổ. Sấm chớp làm mọi vật thật bàng hoàng.
               
               
              Có cái gì đó cuốn lấy một tia sáng, có cái gì đó thay đổi cả bản chất con người, không đánh mất hẳn, nhưng chắc chắn sẽ đổi thay.
               
              Thời gian là một chữ “lặng” để con người ta ngẫm nghĩ.
               
              “Lặng” để chôn giấu.
               
              “Lặng” để quên.
               
              “Lặng” để tiến lên.
               
              “Lặng” để thay đổi. Cái độc ác nhất là đây.
               
               
              Giống như con trăng trôi dệt trên con sông màu vàng sậm, lan tỏa khắp vùng. Như những con sóng mải mê hát những giai điệu du dương vô tận… Những điều thầm lặng và giản dị, như một chu kì cho đến khi người ta không còn trông thấy nó nữa.
               
               
              Có mấy khi ta nhìn lên bầu trời, hay nằm trên giường đặt tay lên trán và nghĩ: “Mình có đã thay đổi quá nhiều hay không?”. Nhớ hai câu thơ của Nguyễn Duy…
               
              …Trăng cứ tròn vành vạnh
              Kể chi người vô tình…

               
              Có ai biết rằng dù ta có thay đổi nhưng vẫn còn người nhìn nhận ta bằng một hình ảnh đẹp, trong sáng như xưa hay không?
               
               
              Đến khi chữ “lặng” đã đi qua ngàn cơn sóng bão, thì dường như cũng chẳng thể thay đổi được gì. Chỉ còn nụ cười… hay vài giọt nước mắt… Vô thực.
               
               
              Cuốn theo dòng đời đầy hoài bão
              là những ước vọng,
              những khát khao.
              Sự cầu tiến luôn hướng ta đến những chân trời.
              Có thể ta sẽ thay đổi,
              có những chữ “lặng” chẳng ai hay.
              Đến khi chợt nhận thấy,
              có lẽ đã không còn sớm rồi…

               
              Minh Lam
              20, 08, 09
              #7
                Chuyển nhanh đến:

                Thống kê hiện tại

                Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                Kiểu:
                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9