Thơ Nhã Ca
Botcongtu 08.11.2009 05:39:30 (permalink)
Thơ Nhã Ca
 
Tên thật :  Trần thị Thu Vân
Sinh ngày 20-10-1939 tại Huế
Vợ thi sĩ Trần Dạ Từ
Sau năm 1975 bị Cộng Sản giam cầm một thời gian vì tội biệt kích văn hoá, sau đó, tỵ nạn ở Thuỵ Sĩ.  Định cư tại Hoa Kỳ từ năm 1992.
 

Tác phẩm đã xuất bản:
Nhã Ca mới (1965), Đêm nghe tiếng đại bác (1966), Đêm dậy thì (1966), Bóng tối thời con gái (1967), Khi bước xuống (1967), Người tình ngoài mặt trận (1967), Sống một ngày (1967), Xuân thì (1967), Những giọt nắng vàng (1968), Đoàn nữ binh mùa thu (1969), Giải khăn sô cho Huế (1969), Một mai khi hoà bình (1969), Mưa trên cây sầu đông (1969), Phượng hoàng (1969), Tình ca cho Huế đổ nát (1969), Dạ khúc bên kia phố (1970), Tình ca trong lửa đỏ (1970), Đời ca hát (1971), Lăn về phía mặt trời (1971), Trưa áo trắng (1972), Toà bin -đing bỏ không (1973), Bước khẽ tới người thương (1974)...

 
 
 
Bài Nhã ca thứ nhất
 
Tôi làm con gái
Buồn như lá cây
Chút hồn thơ dại
Xanh xao tháng ngày
 
Tôi làm con gái
Một lần qua đây
Rồi không trở lại
Ôi mùa xuân này
 
Tôi làm con gái
Đời như heo may
Tình bằng cỏ dại
Giận hờn không khuây
 
Tôi làm con gái
Một lần yêu người
Một lần mãi mãi
Bao giờ cho nguôi
 
Tôi làm con gái
Bao nhiêu tuổi đời
Bấy lần thơ dại
Buồn không ai hay.
 
 
Bài Nhã ca thứ hai
 
Cánh tay từ giã
Vẫy trong hồn tôi
Nỗi buồn quá khứ
Phong phanh mắt người
 
Một mùa đông ấy
Tôi về xót thương
Tiếng cười thức dậy
Trong hồn khói sương
 
Những cành hoa cũ
Bao nhiêu tuổi rồi
Mà lòng chợt nhớ
Đã sầu quên thôi 
 
Một đời con gái
Bấy nhiêu giận hờn
Bài thơ để lại
Mối sầu lớn không
 
Thôi nhìn chi nữa
Bàn tay héo hon
 
 
Ghé môi sầu
 
Đêm chìm xuống khi tình yêu thức dậy
Trăng mờ hơn cho sao biếc trao tình
Em cũng sầu hơn vì quá xa anh
Dù tiếng nói trong hồn ta đã sát
 
Và đôi mắt uống hình nhau đã chật
Tay nâng tay thương nhớ nuốt trong lời
Đêm buồn sương làm mắt ướt xa xôi
Và giá lạnh bao nhiêu lời tình tự
 
Nghe ánh sáng dưới chân mình cách trở
Với trăng sương mờ ngó bước chung đôi
Bước khẽ nghe anh, bóng lấp ta rồi
Cây gió lạ cúi đầu nâng tiếng gọi
 
Anh cũng nâng em lên bằng cái nhìn gạch ngói
Bằng hơi thở mềm còn quấn quít bên nhau
Anh mời em nào ghé lại môi sầu
Đêm chìm đắm và tình yêu trở giấc...
 
 

 
Bàn tay chàng

Anh gửi bàn tay trên tóc em
Những ngày xa mái tóc hao mòn
Bàn tay báo hiệu mùa đông tới
Năm ngón buồn ôm tuổi thiếu niên


Quả phượng vừa khô trên nhánh cao
Cây vừa hiu quạnh cổng trường sâu
Tôi về ngó lại thời con gái
Thành phố già nua những gốc sầu


Tóc hết thời xanh, tuổi hết dài
Hồn bưng bình mật đắng tương lai
Xa chàng thức dây khi chiều tối
Những ngón tay mềm vuốt mặt tôi
 
 
 
Thanh xuân
 
Chợt tiếng buồn xưa động bóng cây
Người đi chưa dạt dấ
u chân bày
Bàn tay nằm đ
ó không ngày tháng
Tình ái xin về với cỏ may

 
Và lá mùa xanh cũng đỏ dần
Còn đây niềm hối tiế
c thanh xuân
Giấc mơ choàng dậ
y tan hình bóng
Và nỗi tàn phai gõ một lần

 
Kỷ niệm sầu như tiếng thở dài
Khuya chìm trong tiếng khóc tươ
ng lai
Tầm xa hạnh phúc bằng đêm tố
i
Tôi mất thời gian lỡ nụ cười

 
Đời sống ôi buồn như cỏ khô
Này anh, em cũng tợ sươ
ng mù
Khi về tay nhỏ che trờ
i rét
Nghe giá băng mòn hết tuổi thơ.

 
r
 
 
Bài tháng sáu

Với thân nhỏ chín muồi trăm tội lỗi
Tôi trở về mang tủi nhục trên vai
Giữa ngả ba đường tay hờ gối mỏi
Tôi cầu xin đời ban phép lạ tương lai

Người cũng vậy lòng muôn nghìn dối trá
Vờ thương yêu vờ đắm đuối ân tình
Tôi trót dại, tin lời trao tất cả
Đâu biết người mang nửa dạ yêu tinh

Thôi tình ái hãy về theo ảo mộng
Ta lỡ đi xa hết nửa đời rồi
Người phụ rẫy, ngày điêu tàn đứng bóng
Đêm nghẹn ngào chan muối mặn trong môi

Tôi đã biết tội thân làm con gái
Đời không thương tất cả héo khô dần
Không hiểu về đâu để cầu sám hối
Tôi đốt lỡ lầm theo với tuổi thanh xuân

Tên người ư, đã trở về bóng tối
Tôi đã vô tri giữa tháng năm dài
Và mỗi bận có một người nhắc lại

Tôi cố tìm nhưng chẳng nhớ tên ai.
 
r
 
Tiếng Chuông Thiên Mụ
 
Tôi lớn lên bên này sông Hương
Con sông chẻ đời ra những vùng thương nhớ
Cây trái Kim Long, sắt thép cầu Bạch Hổ
Cửa từ bi vồn vã bước chân sông
Mặt nước xanh trong suốt tuổi thơ hồng
Tháp cổ chuông xưa sông hiền sóng mọn
Những đêm tối bao la những ngày tháng lớn
Những sáng chim chiều dế canh gà
Tiếng chuông buồn vui dợn thấu trong da
Người với chuông như chiều với tối

 
Tôi bỏ nhà ra đi năm mười chín tuổi
Đêm trước ngày đi nằm đợi tiếng chuông
Cuối cơn điên đầu giấc ngủ đau buồn
Tiếng chuông đến dịu dàng lay tôi dậy

 
Tiếng chuông đến và đi chỉ mình tôi thấy
Chỉ mình tôi nhìn thấy tiếng chuông tan
Tiếng chuông tan đều như hơi thở anh em
Tiếng chuông tan rời như lệ mẹ hiền
Tiếng chuông tan lâu như mưa ngoài phố
Tiếng chuông tan dài như đêm không ngủ
Tiếng chuông tan tành như tiếng vỡ trong tôi

 
Từ dạo xa chuông khôn lớn giữa đời
Đổi họ thay tên viết văn làm báo
Cơm áo dạy mồm ăn lơ nói láo
Của từ bi xưa mất dấu đứa con hư
Tháp cổ chuông xưa, sông nhỏ sương mù
Giòng nước cũ trong mắt nhìn ẩm đục
Con đường cũ trong hồn nghe cỏ mọc
Chuông cũ giờ đây bằn bặt trong da
Tuổi hồng sa chân chết đuối bao giờ
Ngày tháng cũ cầm bằng như nước lũ

 
Nhưng sao chiều nay bỗng bàng hoàng nhớ
Tiếng chuông xưa bừng sống lại trong tôi
Tiếng chuông xưa kìa tuổi dại ta ơi
Chuông òa vỡ trong tôi nghìn tiếng nói
Những mảnh đồng đen như da đêm tối
Những mảnh đồng đen như tiếng cựa mình
Những mảnh đồng đen như máu phục sinh
Những mảnh đồng đen kề nhau bước tới

 
Tôi thức dậy rồi đây chuông ơi chuông hỡi
Tôi thức dậy đây tôi thức dậy rồi
Thức dậy thực sự rồi
Thức dậy cùng giông bão
Thức dậy cùng tan vỡ
Thức dậy cùng lịch sử

 
Mẹ hiền ơi thành phố cũ chiều nay
Có tiếng chuông nào rơi như lệ trên tay
Trên mặt nước trên mặt người mặt lộ
Cho con trở về đừng mê sảng ngó.

 
 r
 
Vết chân con
 
Tôi bây giờ đứng thu thân
Sống cam phận nhỏ chia phần an vui
Cây mang nặng vết thương người
Phố xưa tiếng động đã vùi lấp anh
Cổng nào nhỏ dấu chim xanh
Nỗi bi thương cũ xin dành phút giây


Vết chân con lẫn bóng ngày
Lá bi quan thoắt rơi đầy tuổi thơ

 
 
 r
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.11.2009 19:24:02 bởi Huyền Băng >
#1
    grandet 08.12.2009 08:24:38 (permalink)
    Từ Nhã Ca Mới
    Tới Nhã Ca Thơ



     
    Năm 1960, tại miền Nam Việt Nam, những bài thơ Nhã Ca thứ nhất xuất hiện lần đầu trên tạp chí Hiện Đại do Nguyên Sa chủ trương. Năm 1964, thơ được ấn hành thành sách Nhã Ca Mới, với Nguyên Sa đề tựa, Dương Nghiễm Mậu viết bạt, Nghiêu Đề vẽ bìa, Duy Thanh, Nguyễn Trung vẽ chân dung, Đằng Giao, Cù Nguyễn, Viên Linh vẽ phụ bản. Tập thơ được trao giải Thi Ca Toàn Quốc. Năm 1972, Thơ Nhã Ca in lần thứ hai tại Sàigòn, gồm thi tập đầu tay, thêm một số bài mới. Khi Cộng Sản chiếm miền Nam năm 1975, tác giả bị cầm tù, nhà cửa tan nát, sách vở bản thảo bị tịch thu. Cả hai tập thơ đều tuyệt bản.

    Năm 1989, lần đầu tới Hoa Kỳ, Nhã Ca được tặng một cuốn sách nhỏ bó giây thung, sách bị mối mọt ăn ruỗng, không tờ nào dính tờ nào. Đó chính là tập thơ Nhã Ca Mới, bản in năm 1964.


    Năm 1999, Nhã Ca Thơ được ấn hành lần đầu tiên tại Hoa Kỳ, ấn bản tưởng nhớ đến nhà thơ Nguyên Sa và họa sĩ Nghiêu Đề.

    (Trích từ Nhã Ca Thơ, Vietbook, USA: 1999)

    Những bài thơ được chọn dưới đây, trừ bài Tháng Giêng sáng tác năm 1990, đều được sáng tác trong thập niên 1960-1970.





    Bìa của Thơ Nhã Ca Mới (xuất bản năm 1964) bị mối mọt ăn.


    Đi Trong Tuổi Nhỏ

    Nàng đã đứng dậy, nàng đã đi
    Gió biển mênh mông và nước mắt
    Nước mắt tan trong thân thể nàng
    Nàng ướt sũng
    Và trí nhớ bốc hơi
    Trời thì xanh và cao
    Nàng thì bé bỏng
    Biển xô nàng xuống

    Trong khu vườn trẻ thơ của nàng
    có một bầy ngựa
    Khu vườn rộng, cẳng ngựa dài
    Mỗi buổi chiều
    Bầy ngựa nô giỡn cùng cô bé
    Những buổi chiều không bao giờ tắt

    Trong khu vườn trẻ thơ của nàng
    có một người đàn bà
    Người đàn bà điên và chiếc thanh la
    Đi vòng quanh, đi vòng quanh
    la hét cùng cô bé
    Những tiếng la không bao giờ tắt

    Trong khu vườn trẻ thơ của nàng
    có mặt trời
    Mặt trời và những chàng hiệp sĩ
    Những đứa trẻ bụng to hơn đầu
    Những người đàn ông đầu to hơn bụng
    Và những người đàn bà tong teo
    Ngậm kín như miệng hến những nụ cười nhẫn nhục
    tất cả được mặt trời nuôi sống

    Trong khu vườn trẻ thơ của nàng
    có một con đường
    Con đường trôi ra biển
    Với hai hàng phi lao
    Lặp lại những lời ru của mẹ
    Hai hàng phi lao và những ghe cá mắm
    Cá và mắm ngọt ngào như hơi thở
    Đến bây giờ chưa nguôi

    Trong khu vườn trẻ thơ của nàng
    Có những con rắn con
    trườn mình dưới chân ngựa
    Và người đàn bà có đôi đũa
    Khi đôi đũa giơ lên
    Bầy ngựa lồng lộn quanh vườn và mất hút
    Những con rắn kêu than
    Ngựa hồng ôi ngựa hồng
    Ngựa hồng ta đâu, ngựa hồng ta đâu
    Chiếc thanh la gào hốt hoảng

    Trong khu vườn trẻ thơ của nàng
    có những con dã tràng
    Những hòn sỏi trắng và cát vụn
    Và rất nhiều những dấu chân bé bỏng
    Những con ốc những con rù rì
    Và rất nhiều hang hốc
    trò chuyện mãi không thôi

    Trong khu vườn trẻ thơ của nàng có tất cả
    Tất cả những gì mọi người có thể nghĩ ra
    Sự giáo dục buông thả thổi lớn cô bé

    Bầy ngựa dạy nàng sự hung hãn
    Người đàn bà điên dạy nàng những ảo tưởng
    Con rắn dạy nàng sự khôn ngoan
    Bầy dã tràng dạy nàng sự tan vỡ
    Mặt trời dạy nàng sự nhẫn nhục
    Và biển dạy cho nàng khóc lóc

    Nàng đã đứng dậy, nàng đã đi
    Đi hung hãn đi khôn ngoan đi tan vỡ
    đi nhẫn nhục đi khóc lóc
    đi trên con đường trôi ra biển

    Nàng hỏi thăm bạn bè và biển dịu dàng
    Biển dịu dàng trả lời bằng cơn bão mùa đông
    Mùa đông ôi mùa đông
    Mùa đông làm những bạn bè nàng trốn hết

    Nàng đã đứng dậy nàng đã đi
    Đi dần về cái chết.





    Tháng Giêng


    Cỏ lười muốn ngủ vùi trong tuyết
    Cây cành trơ trụi khoe xương
    Ở Thụy Điển, tháng Tư mới xuân mà
    Sao băng giá kéo đi đâu vội vã

    Ô hay, vườn ta
    Còn sớm sủa gì nữa
    Trái oan khiên mới đó, xanh ròn
    Muốn chín.

    Anh rung cành, em hái trái
    Cùng cắn ngập răng
    Trái nghiệp chướng đắng nghét, hấp dẫn

    Trúng độc rồi, phải không
    Cùng tử thương
    Chết nhé

    Chết đâu có dễ, anh bảo
    Còn bao nhiêu là việc
    Đành chờ

    Sống tiếp hả anh
    Ôi môi lửa
    Đêm tháng giêng xứ người
    Ăn nốt trái oan đang chín đỏ.

    (1990)





    Đàn Bà Là Mặt Trời


    Vườn hoa nào cũng ở trước mặt chúng ta
    Mùa xuân nào cũng nở cho ta những bông hồng
    Hỡi các chị, chúng ta đều sáng như mặt trời
    tinh khiết như bình minh
    vì chúng ta làm ra ái tình
    ra hoa lá và sự sống trên trái đất

    Những người nam đã tán tỉnh chúng ta
    và mỗi chúng ta
    đã chọn cho lòng mình
    một ông vua
    trong những người nam đã gặp

    Hỡi các chị đến gần tôi coi
    Đến gần tôi và cùng rực rỡ
    Chúng ta đã tạo nhiều thiên đường
    đã tạo nhiều vị vua
    Bởi chúng ta đẹp đẽ và xinh tươi
    Vì những ham muốn đã tắm rửa chúng ta
    Xui chúng ta nóng bỏng như lửa
    Và lửa từ mặt trời
    thúc dục ta rực rỡ

    Chị có đôi mắt sâu như giếng nước phương Nam
    Chị có tóc mun đen như giòng sông đêm Ai Cập
    Chị có lòng nồng nàn, dữ dội như biển đông
    Chị có ái tình ngọt như mật ong
    Tôi sẽ tới van xin các chị
    nài nỉ cho tôi mượn tất cả
    để tôi khoe với chàng
    đem tới cho chàng
    dâng hiến chàng
    để chàng nâng niu
    coi tôi như công chúa

    Người đàn bà nào cũng đẹp
    Mùa xuân và hoa hồng đều nở vì chúng ta
    Chúng ta ban phát ái tình
    Cho thiên đàng của chúng ta tươi tốt mãi
    Chúng ta mua từ núi cao
    những màu xanh rất non
    mua từ rừng
    những lá cây rất vàng
    mua từ đất
    những giếng nước rất ngọt
    và từ biển
    trân châu cùng ngọc bích
    để trang điểm cho chúng ta đẹp đẽ

    Chúng ta góp sông biển núi đồi trên thân thể
    và rừng trong tóc
    Tôi sẽ hỏi mượn các chị
    mọi thứ xinh đẹp và nóng bỏng
    tôi sẽ gõ các cánh cửa im lặng thật nhẹ
    để chàng kinh hoàng nhận ra tôi

    Tôi sẽ làm rụng những giọt sương
    đang lóng lánh trong hồn chàng
    những giọt sương sẽ rụng và làm nên hài nhi
    cùng sự sống
    cho thiên đàng của chúng ta đông đúc và vui tươi


    Tôi sẽ là mặt trời trong lòng chàng
    Buổi mai nào cũng lộng lẫy rực rỡ
    Tôi sẽ mát như trăng nhưng cũng nóng hơn lửa
    hơn cát ở sa mạc
    hơn cả cơn giận của trận hồng thủy trong thánh kinh
    Bởi tôi là đàn bà
    người đàn bà nào cũng xinh đẹp
    cũng làm ra sự sống

    Hỡi các chị chúng ta nối tiếp nhau đẹp mãi
    Để những bóng hoa của mùa xuân
    phải quanh quẩn chiêm ngưỡng
    Hỡi các chị hãy đến đây và làm điên đảo
    sự quay cuồng vui thú của trái đất

    Chúng ta luôn luôn xinh đẹp và ở trên cao
    Các chị có đôi vú ngọc bích
    Có da sữa, tóc dài
    Có má hiền, môi mật
    Đừng để những kẻ đi săn lạc đường
    Hãy dẫn dắt và tội nghiệp họ
    Hãy hung dữ với họ như sư tử
    Hãy dịu dàng với họ như nai
    Để họ quay như trái đất quanh mặt trời
    là chúng ta, mãi mãi
    Và chúng ta cho họ đủ ngày đêm sáng tối
    Tôi sẽ lùa bóng tối thật đầy vào đêm của chàng
    nhũng ánh sáng nóng bỏng cho ngày của chàng

    Chúng ta là những người nữ xinh đẹp
    Xinh đẹp hơn mọi loài trên trái đất
    Chúng ta có lòng ghen mạnh như bão
    Chúng ta có sự tinh khiết trong như trăng
    Chúng ta có thịt da, có núi, có rừng
    Chúng ta đỏ như mặt trời
    đen như đêm
    và vàng như lửa


    Tôi cũng có một ông vua cho ái tình tôi
    Tôi đã chọn chàng
    để sự sống tràn trên trái đất
    Tôi sẽ đi góp nhặt từ mặt trời
    từ phương đông, phương tây,
    từ những buổi sớm mai
    những sữa, kem và mật để làm nên rượu ngọt
    để pha hương thơm lên thân thể mãi mãi
    trên da thịt tôi mà chàng yêu dấu

    Cám ơn Thương Đế đã cho tôi đôi vú
    cho tôi da mịn và tóc dài
    cho tôi rực rỡ như mặt trời
    Để tôi làm ra ái tình và rượu ngọt
    tràn trên trái đất

    Hỡi các chị hãy đến nhìn tôi coi
    Hỡi các chị vô cùng khả ái và xinh tươi
    Hãy đến nhìn tôi coi
    Tôi đang đỏ, đang đen
    đang làm ra nước làm ra lửa





    Lời Dỗ Cho Con

    Những ánh nến sáng lên rồi vụt tắt
    con nằm yên và ngủ nghìn năm
    ngủ trong nôi đời và trong mái đất
    nhà của con dun dế đến trông nom

    Mặt trời sẽ tới thăm con buổi sáng
    dỗ dành con và tắm gội cho con
    trên mộ đá nở một loài hoa đỏ
    nâng mưa sương và ủ nắng vàng


    Và đêm tối, bầy dế sẽ dẫn con đi dạo
    bầy đom đóm thắp đèn cho con soi đường
    mùa hạ có ve sầu hòa nhạc
    mùa thu có biết bao tơ trời để thả diều
    biết bao lá vàng để làm thuyền
    còn đất ôm con, âu yếm con luôn luôn
    đất sẽ tắm rửa cho con bằng nước mắt
    cùng bài ca của mẹ chưa kịp ru con ngủ

    Gió sẽ mang đi rất xa
    ván rồi cũng mục
    nhưng con không bao giờ lớn
    cũng không bao giờ già

    Con có ngày có đêm
    Con vĩnh cửu như đất.








    Nhã Ca
    Trước 1975, Nhã Ca là nhà thơ nữ từng được trao tặng giải Thi Ca Quốc Gia. Bà đồng thời cũng là nhà văn nữ có số lượng sách xuất bản và được đọc nhiều nhất tại miền Nam Việt Nam. Năm 1970, Nhã Ca là nhà văn bị đặc công cộng sản tại Saigon tuyên án tử hình, vì bà viết bút ký “Giải Khăn Sô Cho Huế” lên án sự tàn sát của cộng quân trong cuộc tổng công kích năm Mậu Thân tại Huế.

    Sau khi Saigon sụp đổ, Nhã Ca và chồng là nhà thơ Trần Dạ Từ bị Cộng sản bắt giam. Bà là nhà văn nữ duy nhất trong số hàng trăm nhà văn, nhà báo Saigon bị cộng sản cầm tù. Bà cũng là người nữ duy nhất và bị xếp hàng thứ sáu, trong số 10 tác giả Saigon bị kết tội là “Biệt Kích Văn Hóa” trong cuốn sách cùng tên, do Trần Văn Giầu, Lữ Phương, Vũ Hạnh viết. Những tên tuổi khác bị đả kích là Nguyễn Mạnh Côn, Hồ Hữu Tường, Doãn Quốc Sỹ, Nhất Hạnh, Võ Phiến, Mai Thảo, Duyên Anh…

    Do sự can thiệp của Văn Bút Quốc Tế, Ân Xá Quốc Tế và sự bảo lãnh trực tiếp của Thủ Tướng Thụy Điển Ingvar Carsson, năm 1988, Nhã Ca cùng các con và người chồng –bị cầm tù 13 năm- rời Việt Nam, định cư tại Thụy Điển.

    Ba năm sau, từ 1992, Nhã Ca - Trần Dạ Từ sang làm việc tại Hoa Kỳ và là chủ nhiệm Việt Báo Daily News, một nhật báo Việt ngữ hiện đang ấn hành tại California.

    Sau 43 cuốn thơ, truyện đã xuất bản, tác phẩm mới nhất của Nhã Ca là bộ truyện “Đường Tự Do Saigon”, trường thiên tiểu thuyết 4 cuốn, 2260 trang, vừa được ấn hành trong tháng Tư, 2006.

     nguồn :damau.org
    #2
      grandet 08.12.2009 08:27:23 (permalink)
      Nhã Ca Mùa Hạ
      .
      Xin trao trả, nầy một cành hoa trắng
      Với nửa vòng tay với nửa đời người
      Tôi trở về làm con gái đôi mươi
      Hai mươi tuổi cộng thêm ngày sắp tới
      .
      Nổi buồn ấy tan biến như mây mù
      Mùa hạ đơn sơ một loài hoa rụng đỏ
      Trong hồn tôi từng giọt tango blue
      Rơi rơi mãi rơi đều không thiết ngó
      .
      Bài dạ khúc cắt đôi chiều thứ ba
      Chàng có giọng hát buồn như nước chảy
      Tôi ở lại gọi trăm lần nhã ca
      Tiếng gọi thê lương kéo suốt thời thơ dại
      .
      Hai mươi tuổi thôi hết thời con gái
      Cành xanh xao với trái mùa thu
      Tuổi trẻ bị bỏ quên không bao giờ ngó lại
      Tôi với ngày qua biển xám mây mù
       
       
      Vết Cắt Xuân

      Tôi dẫm mùa đông dưới gót chân
      Sầu tôi vết cắt vẫn chưa săn
      Bùn rong rễ mốc, hồn cây mục
      Một mặt trời in đỏ dáng xuân


      Tuổi đã mù trơ, gió đã yên
      Cành rêu thơ dại, cổ tay mềm
      Biển xa cát gạn cuồng lưu rút
      Trôi hết đâu rồi tuổi thiếu niên


      Tôi ngó hoài trên váng đá xanh
      Hào nghêu dần nhấm hết tên anh
      Nhìn coi , đó , nụ cười xa lạ
      Bờ bãi nằm nghe biển giật mình


      nguồn : chutluulai.net
      #3
        Chuyển nhanh đến:

        Thống kê hiện tại

        Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
        Kiểu:
        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9