TRI KỶ TÌM ĐÂU THẾ ĐỦ RỒI! - Nguyên Nhung
Ct.Ly 25.11.2009 14:55:15 (permalink)
#1
    poemqueen 25.07.2010 10:34:49 (permalink)

    Chén nước tình vui chân dừng lại.
    Hoa nguyệt lung linh sóng chạy dài.
    Tình vui bát ngát duyên thắm mãi.
    Lung linh thuyền biển nắng nhuộm mai.
    #2
      Thanh Vân 18.08.2010 16:29:21 (permalink)
      dãi dầu ...

      chỉ muốn khóc thôi mà tóc bạc!?
      tôi ngờ em nói để vui thôi ...
      chuyện tình tan vỡ trong trần thế
      chép miệng đành cho bởi tại trời!!!
      mà dẫu tình ơi ... đã rã rờivẫn
       còn nhớ mãi biết sao nguôi
      đêm mưa nỗi nhớ thêm càng nặngmộng cũ đầy
      vơi giữa cuộc đờicó lẽ người đi cũng nặng sầu!?
      ân tình phút chốc vụt qua mau
      trăm năm tình lụy người chung cuộc
      Chức Nữ, Ngưu Lang cũng dãi dầu!!!

      TN

      ***


      Yêu

      yêu, nồng nàn
      từng ngón tay
      Bắt nhau từng chéo áo
      nối, từng sợi tóc mây




      chìm trong hương tình ái
      trăng thẹn thùng trong mây
      Mặt trời không thức dậy
      Hạnh phúc ở nơi này!
      rồi,trời bỗng dưng gào thét!


      Mây ủ buồnlệ rơi..!



      Em, ngậm ngùi góc lạnh
      gặm nhấm
      nỗi buồn côi..!

      Miên Du DalatCA 11/11/09
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 18.08.2010 16:32:34 bởi Thanh Vân >
      #3
        Thanh Vân 18.08.2010 16:30:07 (permalink)
        Đoản Khúc Vô Đề


        đêm qua em buồn muốn khóc
        sáng nay mái tóc bạc màu
        hôm xưa ân tình tan vỡ
        hôm nay tình vẫn bơ vơ



        đôi tay ru tình bỡ ngỡ
        bước chân lạc loài đêm mưa
        mưa sa hay hàng lệ nhỏ
        nỗi buồn dấu bóng đêm xưa



        buông tay ngỡ tình đã dứt
        nào hay vướng vấn một đời
        người xưa trở thành cát bụi
        em còn một bóng chơi vơi!
         
        Miên Du Đà LạtCA Jan. 07/2010
        #4
          Thanh Vân 18.08.2010 16:35:54 (permalink)


          14 LỜI DẠY CỦA ĐỨC PHẬT




          ( Phỏng theo tài liệu trên Net.
          Kính tặng chị Kim Anh Trương và
                   quý vị thân hữu )
           
          Thật sâu sắc, lời Đức Phật răn dạy
          14 điều vàng ngọc,  phải khắc ghi.
          Tùy lúc, tùy thời ta thì nhớ tới
          Cho nhẹ nhàng, thoải mái, ở hay đi.
           
          Điều đẩu tiên, dễ gì ta chấp nhận:
          Kẻ thù nhất của ta: vẫn chính minh.
          Vì chấp ngã, sân, si, tham quá đáng
          Tâm từ bí, đại lượng, cũng lênh đênh!
           
          Điều hai, tội lỗi vô cùng: “Bất hiếu”
          Cả kiếp người, tội lỗi  nhất là đây.
          Không thương cha mẹ, tội này nặng lắm
          Địa ngục Vô Gián, đọa xuống có ngày!
           
          Đáng thương nhất: “ Tự Ti”, người mặc cảm
          Bi ai nhất  “Ganh tỵ”, sóng khơi dòng.
          Người kém ta, thì coi thường, chẳng trọng
          Người hơn ta, thỉ tâm hỷ đi đong.
           
          Nợ lớn nhất, điều thừ năm: “Tình cảm”
          Cứ nhớ thương, lưu luyến mãi chẳng rời.
          Có thể sống chết vì ngưởi yêu mến
          Chuốc lấy khổ sầu, thương nhớ không nguôi.
           
          “Niềm an ủi” nhất đời người: “ Làm phước”
          Hạnh ban vui,  giúp đỡ  kẻ cần mình.
          Chính người cho, trước tiên, lòng hạnh phúc
          Bất kể ai, kẻ thụ hưởng chung quanh.
          .
          Tài sản lớn nhất đời  mình:  “ Sức khỏe”
          Điều thứ bảy này, mạnh mẽ khắc ghi.
          “Sức khỏe là vàng” ưu tiên nhớ nhé!
          Ta yêu đời, sống an lạc, đi, về.
           
          Ngu dốt nhất một người là” Dối trá”
          Tùy cơ ứng biến, khó nói thật lòng.
          Tùy lúc tùy thời, không nên vội vã
          :” Sự thật “ kia,  sẽ thư thả xuôi dòng.
           
          Lời “ Ái ngữ”  dễ dùng hơn “ Chánh ngữ”
          Tủy người, tùy cảnh, khó nói,  lụy thân.
          Sự thật dễ mất lòng vỉ định kiến 
           Nên nhiều người thích: “Im lặng là vàng”
           
          Sai lấm nhất : “ Đánh mất mình”, điều chín
          “ Kém hiểu biết” Khuyết điểm lớn, nhân sinh.
          “ Lòng tự đại” nguyên nhân làm thương tổn
          Thật bại ê chề, thê thảm mông mênh.
           
          Đáng phục nhất, điều mười hai, “ Bền chí”
          Dù ngã xuống, vẫn vươn tới, đứng lên.
          Phá sản, thua lớn , chính mình “ Tuyệt vọng”
          Điều mười ba, khuyên can đảm hành trình
           
          Lễ vật lớn nhất: “Lòng khoan dung” từ ái
          Điều cuối cũng khuyên nhân loại hỏa đồng .
          Cho tình người, đóa sen hồng tươi mải
          Cho chiến tranh, thù hận nước trôi sông.
           
                      THANH ĐÀO        

          #5
            Thanh Vân 26.08.2010 05:11:27 (permalink)
            Tình Cha?

            Mùa Báo Hiếu Thâm Ân Phụ Mẫu
            Muốn đôi điều nói với người cha ...
            Khổ thay từ lúc sinh ra
            Cha đà khuất dạng bóng tà còn đâu!!!

            Lòng đau xót ân sâu mang nặng
            Công tạo hình như núi Thái Sơn
            Tiếc rằng lỗi mất cung đờn ...
            Cho nên chẳng biết thiệt hơn thế nào?!

            Lời thơ vụng đón sau rào trước
            Có mấy ai biết được tình cha
            Thì xin một chút thiết tha
            Mấy lời tỏ lại tình cha cho tường

            Công cha nhẹ tựa khói sương ...
            Nặng như non Thái con thường khắc ghi

            TN


            ****


            MẸ LÀ TẤT CẢ
            Mẹ ...
            Là tất cả trong tôi ngày khôn lớn
            Công sanh thành, dưỡng dục chất bằng non
            Lúc chào đời thân phụ đã chẳng còn
            Mẹ thay thế phụ từ và hiền mẫu

            Sáng tinh mơ gà gáy bên bờ dậu
            Mẹ từ lâu đã thức ở bên màn
            Chăm con thơ khi sương sớm chưa tan
            Công khó nhọc chẳng một lời than vãn

            Mẹ tôi đó trong những khi hoạn nạn
            Dang cánh tay gầy yếu để chở che
            Trưa oi nồng hay nóng bức đêm Hè
            Luôn tay quạt cho con thơ yên giấc
            Mẹ tôi đó giấu buồn qua tiếng nấc
            Sợ tủi lòng con dại lúc bé thơ
            Nhắc đến cha trong một lúc thẫn thờ
            Đời goá bụa mong ngày con thành đạt

            Rồi đất khách cuối đời thân phiêu bạt
            Nắm xương tàn ... thôi hết mộng hồi hương!
            Mẹ của con ơi ... trăm nhớ ngàn thương
            Mơ kiếp khác lại được làm con Mẹ*
            Thanh Nguyễn
            *Từ tác giả khác (
            THƯƠNG NHỚ MẸ   C
            ơn mưa nhỏ lệ vào tim
            Rưng rưng lòng nhớ mẹ hiền xót xa
            Đường đời mẹ dắt con qua
            Áo lem lấm bụi sương nhòa mắt môi
            À ơi tiếng mẹ ru hời
            Ru con an giấc lòng nôi ấm tròn
            À ơi chân bước đá mòn
            Tảo tần năm tháng nuôi con nhọc nhằn
            Mồ hôi lót dưới chiếu chăn
            Dãi dầm mưa nắng tấm thân gầy gò
            Đàn con nặng gánh âu lo
            Cơm ngày ba bữa thân cò cưu mang
            Con đau ốm mẹ võ vàng
            Con ngoan học mẹ hân hoan nụ cười
            Dạy con mẹ chẳng đòn roi
            Nhẹ phân phải trái con ngồi ăn năn
            Con khôn lớn tóc xanh xuân
            Ngùi trông tóc mẹ bạc dần phong sương

            Rồi ngày đau đớn tang thương
            Mẹ ơi xa cách âm dương đôi bờ
            Lòng con đắp cỏ xanh mồ
            Từng cơn gió rít cơ hồ xé tim
            Ơn sâu đâu thể đáp đền
            Từng dòng lệ chảy ứ trên mắt buồn

            Ngày giỗ mẹ ngút khói hương
            Con quì lạy mẹ mâm cơm cúng Người
            Cõi trần năm tháng cút côi
            Mong hồn thiêng mẹ xa vời về đây
            Cho con nắm vạt áo dài
            Trở về cái tuổi thơ ngây dại khờ
            Một ngày không mẹ bơ vơ
            Bước đời chìm nổi biết nhờ cậy ai?
            Trầm Vân

              HOA TRẮNG   Năm ngoái mùa Vu Lan
            Con tặng Mẹ nụ hồng
            Màu đỏ như môi thắm
            Mẹ cười nước mắt trong
            Bảo con tôi ngoan quá
            Xinh đẹp như cánh hoa
            Xôn xao lòng vui lắm
            Ôm chặt Mẹ vào lòng
            Thầm thì con khẽ hỏi
            Yêu Mẹ nhiều , biết không ?
            Gật đầu Mẹ chẳng nói
            Mỉm cười hạnh phúc đong
            Năm nay lại Vu Lan
            Cánh hoa đỏ phai tàn
            Vì Mẹ không còn nữa
            Hoa Trắng giờ con mang

            Ngậm ngùi trong ngày tháng
            Giọt lệ nào vỡ tan
            Thấy trong cành hoa trắng
            Bóng Mẹ vẫn thênh thang

            Trong cảnh giới Niết Bàn
            Sống một đời Tịnh Độ
            Không còn đau bịnh khổ
            Trăm năm vẫn bình an !
            Hoài Thương Trang
            Vu Lan nhớ Mẹ - 2010

              GIỮA KHUYA VỀ THĂM MẸ

            Đêm tàn những cánh tay vươn
            Xác nay đã mỏi - Hồn lên cõi nào
            Đuờng về trăng mọc trên cao
            Núi nghiêng - Vực thẳm - Bên nào tình tôi
            Lòng đau như sợi tơ trời
            Ai trăm năm truớc se đời chia xa

            Tôi về khi cuộc vui qua
            Thấy hiên nhà lặng - Đèn khuya chập chờn
            Nửa đời mẹ đợi tin con
            Nửa đời tôi đợi xác thân tôi tàn

            Con phiêu linh - Phẫn chí - Buồn
            Đêm nay trở lại lệ tuôn đầm đìa
             Trần Hữu Hoàng
            (Mẹ mất ngày 2 tháng 8 năm 2010)

              CỎ KHÔ   Đường làng còn chút cỏ khô
            Dấu chân côi cút mơ hồ bụi bay
            Tủi thân ăn ớt không cay
            Khổ qua không đắng chanh xoài không chua
            Buồn rung tàu chuối lá dừa
            Hoa tàn cây héo thềm xưa thẩn thờ
            Trời mưa cá nhảy lên bờ
            Hết ham bắt cá đặt lờ giăng câu
            Mây tan bóng rã dưới cầu
            Đau lòng cá nhái, tép bầu lênh đênh
            Đêm nằm ngủ chẳng đắp mền
            Mong chờ Mẹ đến kề bên dịu dàng
            Sửa chăn đuổi muỗi căng màn
            Tay tiên còn ấm hương choàng áo khăn
            Mẹ về bên ấy có trăng
            Có sao đom đóm có măng có dừa
            Có gà gáy có võng đưa
            Có lu để hứng nước mưa ngọt ngào
            Có vườn bắp có vườn rau
            Hay là chỉ có một màu hư không…
            Lúa non chưa trổ đòng đòng
            Nắng mưa đi vắng mây hồng ngủ quên
            Để giông bão trốc gốc lên
            Đau lòng đất Mẹ sấm rền nát tim!
            Não nề tiếng dế tiếng chim
            Lối quen bỗng lạ sương chìm áo nâu
            Mẹ không thể ở được lâu
            Cho con đáp tạ ơn sâu sinh thành
            Cơm chiều vui ấm mái tranh
            Miếng trầu chén nước chè xanh hiền hòa
            Mẹ về bên ấy bao xa
            Còn thương gửi phúc làm quà cho con
            Bến Tre xuôi ngược Sàigòn
            Chiều tàn đất khách gót mòn chiêm bao
            Mẹ như trăng Mẹ như sao
            Con như nòng nọc trong ao nước phèn
            Nắng mưa bùn đất đã quen
            Nhà cao cửa rộng chong đèn cạn khô
            Gió qua cửa sổ mơ hồ
            Bóng Ba dìu Mẹ xa bờ thương đau
            Đêm buồn lạnh trước lạnh sau
            Nghẹn ngào nhang khói xót đau mả mồ
            Run run ôm bức ảnh thờ
            Hồn tan theo bóng sao mờ xa xôi...
            LuânTâm

              NGÀN THU THƯƠNG NHỚ MẸ Kính dâng Hương Hồn
            Mẹ Thérêsa Phạm Thị Yến rất yêu dấu.

            Từ Nghĩa Trang !  Con đau buồn khóc Mẹ
            Tiễn Mẹ yêu an nghỉ giấc ngàn thu
            Trời mây mờ xám lạnh phủ âm u
            Như thầm nhủ đến phút giờ Vĩnh Biệt !
            Những hàng chữ buồn :  "Vô Cùng Thương Tiếc"
            Của bao người trên vòng đóa hoa tươi
            Tỏ tâm tình chan chứa lệ ngậm ngùi
            Bên những đoá hoa lòng chúng con đau đớn !
            Đường thiên thu !  Ôi nghìn trùng sầu muộn
            Không bút mực nào tả xiết Mẹ ơi !
            "Đời mất Mẹ ! như mất cả bầu trời"
            Như vũ trụ không nắng vàng soi chiếu
            Bao năm qua chưa vẹn tròn chữ hiếu
            Tam Tòng Tứ Đức...chưa đủ tu thân
            Bước con đi nay côi cút đường trần
            Hồn đơn lạnh phủ đầy sương mờ xám
            Ba tấc đất vùi Mẹ ôi sầu thảm !
            Dưới mộ sâu Mẹ thấy suối lệ tràn
            Từng giọt thương quyện giọt nhớ ngút ngàn
            Rơi nhỏ thấm tận cùng lòng đất lạnh
            Hồn Mẹ linh thiêng, xin Mẹ kề cạnh
            Đỡ nâng con như thuở Mẹ sinh con
            Con chào đời trong no ấm - vuông tròn
            Trong âu yếm, đầy tình yêu cha mẹ
            Cành hồng nhung mười bốn cành tang lễ
            Là trái tim của mười bốn chúng con *
            Xin dâng lên Mẹ trọn tấm lòng son
            Trọn tất cả tình yêu thương nhớ Mẹ.
            Ngàn Thu Thương Nhớ Mẹ !
            *Chú Thích:
            Kính Bái Biệt Mẹ.
            Con gái thứ 12 của Mẹ,
            Chúc Anh
            Geneve Ngày 09 Tháng 7 Năm 2010
                 


            giữa khuya về thăm me.   Đêm tàn những cánh tay vơn
            Xác nay đã mỏi - Hồn lên cõi nào
            Đuờng về trăng mọc trên cao
            Núi nghiêng - Vực thẳm - Bên nào tình tôi
            Lòng đau như sợi tơ trời
            Ai trăm năm truớc se đời chia xa
              Tôi về khi cuộc vui qua
            Thấy hiên nhà lặng - Đèn khuya chập chờn
            Nửa đời mẹ đợi tin con
            Nửa đời tôi đợi xác thân tôi tàn
              Con phiêu linh - Phẫn chí - Buồn
            Đêm nay trở lại lệ tuôn đầm đìa
              Trần Hữu Hoàng
            (Mẹ mất ngày 2 tháng 8 năm 2010)

            ***


            Cảm Đề

            Giữa đêm về thăm Mẹ!!!??? *
            Lệ đẵm ướt tim con
            Bao năm dài chờ đợi
            Phải chăng đã mỏi mòn??!!!

            Mẹ chờ con cả đời không mỏi mệt
            Canh cánh bên lòng mẫu tử tình thâm
            Tháng lại năm qua Mẹ vẫn âm thầm
            Luôn chờ đợi một ngày con trở lại

            Cuộc sống con người, thời gian băng hoại
            Lẽ vô thường đã có ắt sẽ không
            Tử biệt, sinh ly, con Tạo chí công
            Nhưng tình Mẹ thương con ... bao giờ cạn

            Núi cả, sông sâu, biển hồ lai láng
            Mẹ vì con, trao cả ... chẳng tiếc chi
            Mái tóc xanh, những mộng đẹp xuân thì
            Còn sót lại thân cò niềm cô vắng

            Mẹ vẫn vì con ngậm cay nuốt đắng
            Để ngọt bùi yên ấm cuộc đời con
            Đến hôm nay dù Mẹ đã không còn
            Đứng thẳng dậy vì là con của Mẹ

            Nước mắt chưa khô, nỗi niềm mong nhẹ
            Để Mẹ hiền thanh thản cuộc viễn du
            Lễ Báo Ân nghe vẳng tiếng ai ru ...

            "Mẹ già như chuối chín cây
            Gió lay Mẹ rụng con rày mồ côi ... "

            TN

            <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.09.2010 20:15:21 bởi Ct.Ly >
            #6
              Thanh Vân 26.08.2010 05:16:01 (permalink)
              QUANH VÙNG TÌNH YÊU
               
              Em như nắng hạ nồng nàn
              Vỡ òa những tiếng ve ran rung mùa
              Áo hồng cánh bướm thấp thưa
              Đỏ bừng môi phượng như vừa mới yêu
               
              Em như thu mỏng manh chiều
              Lá vàng ngơ ngác cánh diều lửng bay Ánh sao chớp nhẹ đêm gầy Lòng anh chếnh choáng cơn say mơ màng   Em như gió thổi đông sang Anh ôm cái lạnh đêm tàn nhớ em Chìm trong vòm mắt nhung huyền Bơi trong hồ ấm tia nhìn đắm mê   Em như xuân thướt tha về Hương hoa chấm tóc nắng thề chấm vai Cỏ non mơn mởn gót hài Tiếng chim âu yếm ru hoài hồn anh   Bốn mùa thương nhớ vây quanh Trăng treo đầu ngõ một vành nón nghiêng Phố chiều gió lả lơi thềm Dắt dìu kỷ niệm khát thèm tay nhau        Trầm Vân


              ***

              NẮNG ĐỢI AI  ?
               
               
              Nắng xuống lưng đồi nắng đợi ai ?
              Đợi người tri kỷ áo sương phai ?
              Chân như, tâm đức lòng trung hiếu
              Mài kiếm, chiêu quân xuất tuyến đài
               
              Cõi vắng tầng không soãi cánh chim
              Lượn bay một bóng ngóng trông tìm
              Gió mây xanh biếc khung trời cũ
              Lồng lộng tình quê sâu khắc tim.
               
              Chúc Anh

              ................................................


               
              Nắng Ngủ Quên

               
              Nắng ngủ quên đời quên cả ai
              Đường trân thui thủi áo khăn phai
              Kiếm rơi lưng ngựa đau mòn mõi
              Hoa lạc bơ vơ khóc tượng đài
               
              Đã biết cuộc đời tựa cánh chim
              Sao ta dông rủi mãi đi tìm
              Nắng vàng đâu phải vì thu úa
              Mà bởi quê người úa giữa tim
               
              Nhược Thu

              #7
                Chuyển nhanh đến:

                Thống kê hiện tại

                Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                Kiểu:
                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9