thơ Trần Dạ Từ
grandet 08.12.2009 08:35:10 (permalink)
Thơ Trần Dạ Từ
 (Có ai lại chưa một lần nghe câu hát :"Người đi qua đời tôi -không nhớ gì sao người...."
hay "Lần đầu ta ghé môi hôn ..." hay....Đêm hoàng lan....
Đấy là những bài hát quen thuộc được phổ từ thơ Trần Dạ Từ.)


Đôi dòng về tác giả:
Trần Dạ Từ: thi sĩ, nhà báo. Tên thật là Lê Hà Vĩnh. Chồng nữ sĩ Nhã Ca. Sinh năm 1940 tại Hải Dương, Bắc Việt. Di cư vào Nam năm 1954. Đầu thập niên 1960 cộng tác với Nguyên Sa làm tờ Gió Mới. Sau 1975 bị Cộng Sản giam cầm nhiều năm. Dưới sự bảo trợ đặc biệt của chính phủ Thụy Ðiển, đã cùng với gia đình sang Thụy Điển sinh sống năm 1988, đến năm 1992 sang quận Cam, Hoa Kỳ. Cùng với Nhã Ca, ông xuất bản tờ Việt Báo.




Thơ Cũ Của Nàng
 
Người đi qua đời tôi
Trong những chiều đông sầu
Mưa mù lên mấy vai
Gió mù lên mấy trời
Mây mù lên mấy biển

Người đi qua đời tôi
Hồn lưng mùa rét mướt
Đường bay đầy lá mùa
Vàng xưa đầy dấu chân
Lòng vắng như ngày tháng
Đen tối vùng lãng quên

Người đi qua đời tôi
Chiều ầm vang tiếng sóng
Bàn tay mềm khói sương
Tiếng hát nào hơ nóng

Người đi qua đời tôi
Nghe những lời linh hồn
Phi lao dài tiếng ru
Êm ái lòng hối tiếc
Trên lối về nghĩa trang
Trong mộ phần tối đen

Người đi qua đời tôi
Không nhớ gì sao người

Em đi qua đời anh
Không nhớ gì sao em.
 
 
Mộng Đời

Hoa và trái một đêm nào thức dậy,
Nghe mộng đời xao-xuyến giấc xuân xanh
Con đường đó một đêm nào trở lại
Cùng gió mưa phùn trên cánh tay anh

Hoa bỗng nở và trái sầu bỗng chín
Tim xa-xưa còn đó chút trông-chờ
Màu thơ dại vẫn tươi màu kỷ-niệm
Bóng cây nào ôm mãi mắt hư-vô

Tháng giêng đó, anh mỉm cười bước tới
Khi yêu em tay cũng mở như lòng
Môi Thần-Thánh biết gì đâu tội-lỗi
Lối đi nào ngây-ngất bước song-song ?

Anh sẽ nhắc trong những tàn phai ấy
Đêm hoàng-lan thơm đến ngọt vai mình
Ai sẽ biểu trong một lần trở lại
Hoàng-lan xưa còn nức-nở hồn anh

Tháng Giêng hết thôi giận hờn đã muộn
Khi xa em, vai mới biết đau buồn
Tơ gấm biếc nào nâng từng bước chậm
Trả giùm tôi về những dấu chân chim

Hoa và trái đêm nay đây thức dậy
Ôi mộng đời em hiểu chữ xuân-xanh
Con đường đó đêm này đây trở lại
Cùng gió mưa phùn buốt cánh tay anh ...
 
 
 
Thủa làm thơ yêu em

Thủa làm thơ yêu em
Trời Mưa chưa ướt áo
Hoa cúc vàng chân thềm
Gió mây lưng bờ dậu

Chiều sương đầy bốn phía
Lòng anh mấy cách xa
Tiếng đời đi rất nhẹ
Nhịp sầu lên thiết tha .

Thủa làm thơ yêu em
Cả dòng sông thương nhớ
Cả vai cầu tay nghiêng
Tương tư trời thành phố

Anh đi rồi lại đến
Bài thơ không hết lời
Bao nhiêu lần hò hẹn
Sớm chiều sao xa xôi

Mười bảy năm chợt thức
Bây giờ là bao giờ
Bàn tay trên mái tóc
Nghìn sau còn bâng quơ



 

1.Nhã ca

Bây giờ ngày đã hết
Ban đêm đương bắt đầu
Chỉ còn lại mình anh
Và trái đất cằn khô

Bây giờ tháng đã hết
Mùa đông đương bắt đầu
Chỉ còn lại mình anh
Và tiếng nói hư vô

Bây giờ năm đã hết
Thời gian đương bắt đầu
Chỉ còn lại mình anh
Và nốt nhạc cô đơn

Bây giờ thôi đã hết
Lãng quên đương bắt đầu
Chỉ còn lại mình anh
Và nỗi nhớ nhung đen
 
******************************
nguồn : chutluulai.net
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.12.2009 09:15:46 bởi grandet >
#1
    grandet 08.12.2009 08:40:49 (permalink)

    Buổi hẹn đầu

    Biết yêu người, thuở mười lăm
    Trong vườn ngây dại, ta nằm xót xa
    Cỏ cây ồ ạt ra hoa
    Chùm môi bông phượng la đà tới lui
    Khi không da thịt cả cười
    Cùng ta trộn lẫn đất trời với em.


    Tự Tình Ca

    Tại sao mặt trời chọn tôi để rực rỡ
    Tại sao mặt trăng chọn tôi để tình tứ
    Tại sao những vì sao chọn tôi để long lanh
    Tại sao những bông hoa chọn tôi để nở
    ... Và tại sao
    Trong giấc mơ ở mãi cuối trời kia
    Cả em cũng chọn tôi để nhớ ?


    Bài Ru

    mi sầu thôi khép đi em
    hồn anh rộng đã trăm miền không gian
    ngày vơi, cửa trống, thu tàn
    lá thưa cành nặng cây dàn quạnh hiu
    lối đi vừa chớm tiêu điều
    mùa nghiêng bóng nhỏ ngày xiêu cột dài
    phố chiều gió vọng bàn tay
    ru anh về với đôi ngày lãng quên.



    Khi Em Mười Sáu

    Cho tôi xin nửa bóng trăng ngoài
    Với nửa mùa thu trong mắt ai
    Lá rụng bao nhiêu hè phố cũ
    Sao nghe lòng rưng rưng nhớ người

    Đêm biếc cành soan, thơm giấc mơ
    Đầu hiên hoa trắng nở bao giờ
    Em mười sáu tuổi trăng mười sáu
    Áo lụa phơi buồn sân gió xưa

    Tôi dối lòng tôi đêm sắp tàn
    Đêm tàn để lạnh giấc mơ em
    Để bàn tay gối sầu trên ngực
    Và gió thu đầy trong mắt trăng

    Tôi dối lòng tôi trăng sắp mờ
    Trăng mờ em sẽ thấy bơ vơ
    Sẽ thương cho những con đường cũ
    Và nhớ bao nhiêu lối hẹn hò

    Nhưng hẳn là em không nhớ đâu
    Giấc mơ còn mát ánh trăng sầu
    Hoa còn thơm tuổi đời trên má
    Mùi áo còn say muôn kiếp sau

    Lòng nhớ lòng thương lòng ngại ngùng
    Bây giờ tôi cách núi xa sông
    Bài thơ từ thủa trăng mười sáu
    Mười sáu trăng chờ em biết không

    Tôi dối lòng tôi bao nhiêu lần
    Bao nhiêu lần trăng vẫn là trăng
    Lòng nhớ lòng thương lòng sắp khóc
    Đêm chưa tàn đâu đừng nói năng.


    Hoa và trái đêm nay đây thức dậy
    Ôi mộng đời em hiểu chữ xuân-xanh
    Con đường đó đêm này đây trở lại
    Cùng gió mưa phùn buốt cánh tay anh ...
     
     
    nguồn : chutluulai.net
     
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.12.2009 09:11:28 bởi grandet >
    #2
      grandet 08.12.2009 08:51:06 (permalink)
      DẠ KHÚC MỘT HAI BA


      I.
      Khi buổi chiều rụng xuống, lũ cột đèn đứng lên
      Con phố này nỗi đau buồn bật sáng
      Làm sao anh không thể nhớ em ngày tóc chẻ đôi
      Mùa đông dài, tiếng guốc nhỏ,
      Khua mãi vào vô thức

      Làm sao anh không thể nhớ em
      Dù chỉ một lần
      Đã đi qua đây không nhìn ai
      Và gọi tên anh

      Đêm rũ rượi bài hát buồn, cánh tay
      Rồi nước mắt


      II.
      Một vòng hoa trôi tới chân anh
      Với con mắt trên lầu cao lén ngó
      Khi hạnh phúc vỡ tan như bóng đèn
      Dơ tay lên, che mắt nhìn
      Quá khứ


      Một vòng hoa trùm lấy thân anh
      Bàn ghế thoi thóp thở
      Hai người bên cạnh, những người xung quanh
      Thoi thóp nhớ.

      Một vòng hoa đặt xuống đời anh
      Rồi cỏ mọc lên không nói gì
      Không nói gì, không, không còn thiết nói gì
      Cả bài thơ, cả tuổi thơ này nữa

      Người ca sĩ già ôm chiếc máy phóng thanh
      (vòng hoa trôi tới vòng hoa trùm lấy
      và vòng hoa đặt xuống)
      Ôi tiếng nào ru anh vào giấc ngủ em
      Bài ca ấy hay vòng hoa phúng viếng.


      III.
      Anh đi qua đó lần thứ hai
      Giấc mơ quen tựa bàn tay bỏ thõng
      Hai dãy lầu cao chiếc bóng lẻ loi
      Dấu vết em không còn lại chút gì
      Như đời sống
      Đi qua đó lần thứ hai
      Này
      Người đàn bà đứng trên bao lơn nhìn xuống kia
      Nhớ tôi không
      Một cái đầu to hai cánh tay dài
      Và những cơn bão vọng

      (Trích Thủa Làm Thơ Yêu Em)
       
       
       
      Mùa ngô cũ

      Đuổi bắt trên đồi cao
      Trời mưa dầm gió rét
      Hai đứa níu kéo nhau
      Té lăn cù tưởng chết

      Tỉnh dậy dưới chân đồi
      Ruộng ngô ai ngào ngạt
      Chạy khắp ruộng tìm coi
      Nào ngờ em trốn mất

      Tháng Ba ngô kết trái
      Một mình ta giận thay
      Bắt đền ruộng ngô đấy
      Bẻ về cho biết tay

      Ôm về em bó ngô
      Hai đứa cười khúc khích
      Đêm nay ta nhóm lửa
      Nướng ngô vui bằng thích

      Hạt ngô thơm mùi sữa
      Nở đều như răng em
      Ta ghé môi cắn vỡ
      Ăn mãi chưa đã thèm

      Ngô chín vàng đêm đêm
      Giục lòng ta cháy đỏ
      Gío mưa gieo ngoài thềm
      Giật mình biết đâu đó

      Lời muốn nói yêu em
      Như than hồng trong miệng
      Nhai dập nghìn hạt mềm
      Vẫn cất không thành tiếng

      Muốn nương nhờ vai em
      Hai bàn tay bão dậy
      Vật vã trăm nghìn phen
      Vẫn dằn lòng mai vậy

      Mai rồi mai lần lữa
      Thoáng chốc mười mấy năm
      Bao nhiêu mùa ngô vàng
      Bấy nhiêu muà nhung nhớ

      Hôm nay qua đồi xưa
      Trượt chân bàng hoàng mãi
      Ôi ngày thơ tình thơ
      Mất về đâu tuổi dại


      Tháng Ba ngô kết trái
      Một mình ta buồn thay
      Ruộng ngô vàng vẫn đấy
      Nhưng bẻ về với ai

      Về với ai giờ nữa
      Một mình ta ngẩn ngơ
      Nghe hạt ngô đầu mùa
      Vỡ trong răng nức nở
       
       

      Bài Kỷ Niệm

      Tôi nhớ người thôi hết mùa xuân
      đường đi nghe mắt đã âm thầm
      chân buồn lên đống đôi chiều nắng
      mang lá xanh còng gây tiếc thương

      thuở ấy tôi về ngang đất cũ
      ngày thơ ngây cũng đẹp như hồn
      người đi trên những con đường đó
      lòng cũng lên mùi cỏ mới thơm

      em áo còn bay chiều ước hẹn
      giấc mơ đời ngọt vị bâng khuâng
      nắm tay dài mãi niềm lưu luyến
      chân chậm dừng như đến ngại ngần

      tôi gửi đời tôi trong tóc ấy
      ôm người chưa chắc nổi vòng lưng
      chiếc hôn đầu chết trên vừng trán
      môi đã nghìn năm biết tủi hờn

      tôi nhớ người thôi hết đời tôi
      đường đi không kết nổi câu cười
      buồn hoang đến nửa đời thơ dại
      trong những chiều ai mang áo phơi
       
       
       
       
      Ký ức về Huế

      Một con đường bắt đầu từ mùa đông
      Băng ngang vườn hoa nhỏ
      Ăn thẳng vào trí nhớ
      Nơi đi về của em
      Từng ấy năm
      Từng ấy năm bao nhiêu đêm
      Bao nhiêu cành khô
      Bao nhiêu lần thức dậy
      Một hòn đá trên đỉnh núi ném xuống
      Tiếng còi xe lửa đều đặn những buổi chiều
      Và những toa tàu hiền lành, chậm chạp
      Mang anh tới
      Trong sương lam và khói
      Dưới chân núi
      Cơn mê sảng của em
      Từng ấy năm
      Từng ấy bao nhiêu đêm
      Bao nhiêu nước mắt
      Bao nhiêu lời nguyền rủa
      Một khách sạn tồi tàn giữa khu phố sầm uất
      Phòng số 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, 11 và hành lang
      Với mùng nệm chăn gối bàn ghế
      Và mắc áo
      Tro bụi của chiến tranh
      Nơi khua động của em
      Từng ấy năm
      Từng ấy năm bao nhiêu đêm
      Bao nhiêu lo âu
      Bao nhiêu lần trở lại
      Một dòng sông bắt đầu từ giấc mộng
      Cắt đôi thành phố
      Chảy thẳng vào anh
      Cùng tiếng chuông với bọt bèo mưa lũ
      Nơi trôi nổi của em
      Từng ấy năm
      Từng ấy năm bao nhiêu đêm
      Bao nhiêu chìm đắm
      Bao nhiêu lần sống chết
      Bao nhiêu anh và em
       
       
      nguồn : chutluulai.net



       
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.12.2009 08:57:20 bởi grandet >
      #3
        grandet 08.12.2009 08:54:28 (permalink)
        Ngự trị

        Mang trong mắt bao nhiêu lời tình tự
        Thuở ta về mùa đông dài phố cũ
        Đi bên nhau hồn chậm với vai gần
        Tiếng ca buồn ôi tiếng hát thanh xuân
        Ta dừng lại và nghe chiều rét mướt
        Em mười sáu, tuổi kiều thơm dịu ngọt
        Chiều đời êm áo lụa mát bàn tay
        Tình song song phơi với dấu chân bầy
        Đi rất chậm sợ ngày vui chóng hết
        Thuở ta về mấy con đường lá chết
        Mùa đông làm sơ xác những xương khô
        Người hoang mang sầu lẩn dấu sương mù
        Hơi thở nóng gọi dồn lên triền mắt
        Tim đập mạnh như vỡ niềm khao khát
        Ta níu hồn cho tình nhẹ nhàng trôi
        Tay ước mong không dám níu vai người
        Mây chờ đợi vẫn nguyên vầng trán ấy
        Ngực thê thiết còn ngàn đời thơ dại
        Chút xuân đầu chưa đủ ấm lần vai
        Giờ cách xa, mầu dạn với đêm dầy
        Tay đã với bao nhiêu niềm nhục nhã
        Môi đã nhận trăm ngàn lần sỉ vả
        Ngực dại khờ hơi thở đã nồng tanh
        Tiếng ca buồn ôi khúc hát thanh xuân
        Ta vẫn nhận trong những chiều rét mướt
        Thuở ta về giấc mơ nào dịu ngọt
        Bước chân đời sau đã cách xa nhau
        Em biết không hờn tủi chiếc hôn đầu
        Trong những lần mùa đông dài phố cũ
        Mà sớm Nam Giao hay còn chiều sông Ngự
        Ta vẫn tưởng mình đương kiếm tìm nhau.
         
         
        Dang Dở

        Khi biết lòng anh như đã chết
        Mây thôi hồng mà lá cũng thôi xanh
        Màu hoa tươi cũng héo ở trên cành
        Và vũ trụ thãy một màu đen tốị

        Anh cố giữ lòng anh không bối rối
        Để mơ màng tưởng nhớ phút giây xưạ
        Em cùng anh sánh gót dưới bóng dừa
        Một đêm trăng sáng trên đường đá đỏ

        Em nói những gì? Anh còn nhớ rõ
        Nhưng làm sao ? Ai hiểu tại làm sao
        Chim muốn bay, cũng giữ chẳng được nào
        Tình đã chết, có mong gì sống lại

        Anh không trách chi em điều ngang trái
        Anh không buồn số kiếp quá mong manh
        Có gì đâu bướm muốn xa cành
        Anh cứ tiếc cái gì xưa đã chết

        Nhưng anh biết cái gì xưa đã chết
        Anh càng buồn càng muốn kết thành thơ
        Mộng đang xanh, mộng hóa bơ phờ
        Đây bài thơ chót kính dâng tặng bạn

        Và thành chúc đời em luôn tươi sáng
        Như mộng kiều đầm ấm tuổi xuân xanh
        Như hương trinh bát ngát ý dịu lành
        Hòa nhạc mới chiều dâng tơ hạnh phúc

        Cuộc ly biệt ngờ đâu vừa đúng lúc
        Lòng bâng khuâng, bối rối trước khúc quanh
        Đi không đành, mà ở cũng không đành
        Muôn chim Việt hãy về thành Nam cũ

        Chiều nay lạnh, có nhiều sương rơi quá
        Nhưng lòng anh đã bình thản lại rồị
        Hết đau buồn và cảm thấy sục sôị
        Niềm uất hận của một thời lạc lốị

        Lấy nghệ thuật làm trò hề múa rối
        Đem tài hoa cung phụng sóng mắt huyền
        Để khẩn cầu xin một nụ cười duyên
        Nàng kiều nữ chốn lầu hoa thầm kín

        Trong khi đó, thanh niên không bịn rịn
        Giã gia đình, trường học để ra đị
        Họa xâm lăng đe dọa ở biên thùy
        Kêu gọi lính giục lòng trai cứu quốc

        Thôi em nhé! từ đây anh cất bước
        Em yên lòng vui hưởng cuộc đời vuị
        Đừng buồn thương, nhớ, tiếc, ngậm ngùi
        Muôn việc thảy đều do nơi số kiếp

         
         

        Lục Bát Tháng Tư

        Cây ngùi, bóng sẻ đôi hiên
        Chiều vơ ngõ lụi, tay phiền giấc trưa

        Lòng đi bước sẻ đôi mùa
        Tóc thơ dại đã xanh vừa khói sương

        Một xa mắt sẻ đôi tường
        Hồn lưu lạc muốn về nương náu người



        Lục Bát Tháng Sáu

        ngày mưa lũ giọng sông hồ
        lòng nghiêng mái dột màn thưa mặt người

        cây buồn nặng lá chia phôi
        hồn đưa tiễn cũng vừa thôi nghẹn ngào

        ngồi coi đời sắp thương đau
        anh nghe tóc nhỏ mang sầu tương lai.



        Và Một Chút Đời Sống

        Một mảnh khăn ướt đắp lên mặt nàng
        Trên đó những mùa đông xám phẳng
        Một tấm mền đen đắp lên thân thể nàng
        Với cỏ dại lút đầu, cùng khắp mình dĩ vãng.

        Tôi mở mắt, quờ tay, nhưng chẳng còn ai
        Duy bài hát mang tên người xa vắng.

        Và sự vô cùng ấy trùm lên linh hồn nầy
        Rồi trong đó, biển cao dần tiếng vọng.


        (Thuở Làm Thơ Yêu Em)
         
         
        nguồn : chutluulai.net



        #4
          tay thi 09.12.2009 14:58:05 (permalink)
          :::Trần Dạ Từ ::: Bài Ru


          mi sầu thôi khép đi em

          hồn anh rộng đã trăm miền không gian

          ngày vơi, cửa trống, thu tàn

          lá thưa cành nặng cây dàn quanh hiu

          lối đi vừa chôm tiêu điều

          mùa nghiêng bóng nhỏ ngày xiêu cột dài

          phố chiều gió vọng bàn tay

          ru anh về với đôi ngày lãng quên.



          Nguồn : dactrung.net


          <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.12.2009 15:00:54 bởi tay thi >
          #5
            Chuyển nhanh đến:

            Thống kê hiện tại

            Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
            Kiểu:
            2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9