“ Hạnh Phúc - Khổ Đau” “Chia Lìa - Sum Họp” Trong Cõi Nhạc Lê Minh Hiền Người Viết: Sao Biển Với 30 tình khúc xanh màu kỷ niệm, đầy ắp những dỗ dành phủ dụ, những nâng niu trìu mến, nhưng cũng nhiều oan trái, khổ đau về “ Quê hương- Tình yêu và Thân phận” đã được tung ra thị trường âm nhạc hải ngoại trong thời gian gần đây, với sự đóng góp của những tiếng hát thời danh: Quang Dũng- Võ Thu Nga - Hồng Nhung - Thanh Lam - Tuấn Ngọc- Diễm Liên- Johnny Dũng và những giọng ca đầy tình tự Quê Hương như Đức Tuấn - 5 Dòng Kẻ - Mỹ Lệ - Huy Sinh - Lê Hiếu - Nguyên Thảo - Phương Thanh - Cadillac - Nhạc sỹ Lê Minh Hiền đã phà hơi thở tình yêu cho những đứa con tinh thần của mình một linh hồn, một đời riêng, để sống, với hoài bão đóng góp một viên gạch vào lịch sử âm nhạc Việt Nam.
Qua ba chủ đề được đặt tên cho ba CD & DVD: “Giọt Buồn Đêm Mưa” - “ Duyên Ngàn Năm” - và “ Soi Bóng” - Lê Minh Hiền, người Nhạc Sỹ mà tuổi đời vẫn còn nguyên vẹn những mộng mơ, lãng mạn nhưng vẫn thấp thoáng một u buồn sầu đắng giữa nền chiều úa.
Đi vào cõi nhạc Lê Minh Hiền để nghe những thang âm cung bực trong 30 tình khúc của Anh, khán thính giả hãy cảm nhận bằng một hồn lắng, bằng một tâm trong, bởi cõi nhạc mang dấu ấn Lê Minh Hiền là nơi ươm giữ những hoài niệm một đời, những thiết tha một kiếp, không phải riêng với tác giả mà có tất cả chúng ta, những người yêu thơ và nhạc tình.
Ba trong mười tình khúc mở đầu cho những sáng tác đẫm buồn, ngay từ khi vừa bước chân qua ngưỡng cửa nghệ thuật “ Dấu Tình Không Phai”- “Tiếng Vọng Đôi Chân” và “ Giọt Buồn Đêm Mưa” qua sự diễn đạt u hoài sầu lắng của
Thanh Lam-
Quang Dũng-
Võ Thu Nga , Nhạc Sỹ Lê Minh Hiền đã quay lui tìm kiếm những nỗi niềm trổ hoa, những tỏ bày đơm trái bạt ngàn dấu yêu.
Sau Ngô Thụy Miên, Từ Công Phụng… những sứ giả của tình yêu, Lê Minh Hiền cũng nồng nàn dâng hiến cuộc đời, những phiên khúc lụy tình ở thuở ban đầu :
“ Vì Tôi yêu Em như hoa lá yêu mưa, đêm thâu đêm trông mong áng mây trời: Còn Em như Ong lang thang kiếm nuôn hoa, Em đem giông đem bão cho đời tôi…” Trích
“ Con Tim Dại
Khờ”.
Nghe một trong những phiên khúc tâm cảm của Lê Minh Hiền, người nghe mường tượng một hành giả rao giảng thương yêu, trên đường về, cách gì cũng không thoát khỏi chiếc bóng đơn côi, chiếc bóng hiu quạnh trên bước chân đời mình . Đời nghệ sỹ, đời Lê Minh Hiền. Đời ai ? Trong đó có ta. Có cuộc đời, và cả cuộc tình, đôi ta (chữ nghĩa và ý tưởng của bạn tôi) Thi Sỹ Du Tử Lê.
Ở một góc khuất kín nào của tâm hồn của khát khao đời mình, mỗi chúng ta đều gìn giữ, đều nâng niu, đều giữ lấy cho riêng ta những chiếc lá mơ ước_ “ dù cho những chiếc lá chưa rời chỉ như lời nói dối…” như nhà thơ Du Tử Lê của chúng ta đã từng thổ lộ. Bởi vì quả thật, mỗi chúng ta sẽ trần trụi, bởi vì mỗi chúng ta sẽ tuyệt vọng, sẽ quay lưng, sẽ ly dị cuộc đời này một khi chúng ta không còn giữ được cho riêng mình, chiếc lá khát khao, xanh, chiếc lá mơ mộng, ngọc. Cũng vậy, Lê Minh Hiền, người Nhạc Sỹ đắm mình trong cõi đời ô trọc, đầy những mâu thuẫn giữa “Hạnh Phúc và Khổ Đau, giữa Chia Lìa và Sum Họp” đã bâng khuâng tự hỏi trong tâm trạng của một gã tình nhân chung thuỷ của đời buồn: “
Lại đây gần Em, lại đây gần Em cho Em nồng nàn phút cuối, lại đây để nghe trái tim này còn đắm đuối. Anh ơi ! thôi chớ ơ thờ, cỏ cây buồn thiu hắt hiu vào long tê tái ... Lặng bên người yêu ôi nghe mộng đời hấp hối. Trời buông màn sương xuống che đường tình không lối. Chia tay Em về bên người.” Thuỷ chung với những nỗi niềm về một khung trời mộng ảo, Lê Minh Hiền tiếp tục gieo trồng trong cõi nhạc của mình,
những đời cây tình yêu thương tích, để chứng tỏ tự đáy tâm hồn khát khao thương yêu của nghệ sỹ, thuỷ chung vẫn là kẻ tình nhân dại khờ của những thiết tha tơ trời, của những nắng mưa quên lãng mà không chua chát mà không cay nghiệt. Lê Minh Hiền vẫn gọi kêu tình về, vẫn ăn nằm, vẫn sống, thở trong bầu không khí đẫm mùi hương tình cũ: “
Dưới cơn mưa hoang lạnh, lê đôi chân em tìm về chốn cũ. Giá buốt đôi bờ vai, nhưng tâm tư đang ấm tình xa vắng…. Ngậm ngùi bên những nỗi đau hôm nao, một cơn dỗi hờn, một yếu đuối con tim, làm giông tố về xơ xác đời. Dạt trôi đi mãi bao năm tháng xa xôi, để giờ tình Em muộn màng và tiếc nuối, tái tê đứng ôm lòng đau…” Dùng một điệp khúc phù du, khép lại tâm tình mẫn cảm của mình, qua hoài khúc “ Soi Bóng” Lê Minh Hiền đã tự mở lấy một chân trời khác. Chân trời của những thú nhận đam mê, chân trời của những thú nhận bóng sắc tình yêu, bóng sắc dĩ vãng, vĩnh viễn là vết son giữa hoàng hôn hấp hối nơi ven rừng: “ T
ình xưa còn đó xanh xao ngày tháng mong chờ, nhà xưa còn đó cô đơn vì vắng xa Em. Mở vòng tay lớn đón Em về. Về đi Em nhé với bao tình thân, cuộc đời rồi ai cũng qua một lần lỗi lầm. Biển trời lặng yên ấm êm đang chờ đợi Em” “ Trong một thoáng mơ hồ, không biết đâu chân tình thương, Em lạc bước xa nhà xuôi theo dòng huyền ảo. Nay một bóng giữa đường tan hết bao tia hy vọng. Ngồi bên bờ vắng, nghe giọt đắng rơi đầy trên môi.” Những nâng niu, những gìn giữ, những ấp ủ của mối tình đầu, hay những bến bờ yêu thương xa lạ…. Cuối cùng nơi mỗi trái tim chúng ta hay của Nhạc Sỹ Lê Minh Hiền ghi lại trong tình khúc của mình, cũng tựa dấu gần, xa trước mùa bão tới, như những đám mây lẩn khuất đâu đó trong đời tình riêng của mỗi một chúng ta… Để rồi xoá nhoà vào dĩ vãng, khi cánh chim trời đã bay qua, và những đám mây mọng nứt hơi mưa cũng sẽ quay đầu trở lại.
Xin hãy nghe tiếng thì thầm gọi yêu dấu của đời mình trong phiên khúc “Em Đi”:
“
Em đi tìm mùa xuân ngát hương cho đời, tìm niềm vui chốn nao xa vời. Bỏ lại hàng cây buồn trông lá rơi…. Em đi bỏ màn đêm nắng lên ủ rũ, nhuộm vào đôi mắt sâu vàng võ. Xanh xao trông mây ngàn. Sỏi đá đầu non còn mang nỗi đau vụn vỡ. Bụi hồng theo gió phiêu du phương trời. Bụi hồng theo gió phiêu du ngàn thu” Với những ca khúc hoài niệm về quê hương, đất nước, ca từ của Nhạc Sỹ Lê Minh Hiền thổ lộ một niềm đau xót khôn nguôi. Quả thật bất hạnh thay cho kẻ nào không được lớn lên trong tiếng ru của Mẹ, thuở ấu thời, nơi quê hương ngập bóng dừa, ngàn thông. Nơi quê hương một thời gió mùa chinh chiến thổi lồng lộng làm đau lòng Mẹ. Do vậy cũng hạnh phúc thay cho những cuộc tình nào, được nuôi dưỡng trong bóng mát của lời ru từ chốn quê hương xa vời.
Ca khúc “ Xin Đưa Em Cùng Về ” của Lê Minh Hiền là một thao thức, một hoài mong ở thân phận một người nữ lạc loài nơi xứ lạ, quê người:
“
Nghe rì rào sóng vỗ lên mảnh đất quê nhà Em nơi miền xứ lạ, buồn một kiếp phù vân. Nghe người về bên ấy, xây lăng miếu tôn thờ, Mong linh hồn cát bụi, nghỉ ngơi cõi hư vô Ai đi phương trời, lạc loài xa cách quê hương Đang xôn xao về thăm lại quê cũ thân thươ
ng Riêng Em đây nằm lạnh lùng nơi chốn tha phương Ai, về làng quê, xin đưa em cùng về”. Một số những ca khúc lãng mạn muộn phiền mà Lê Minh Hiền sáng tác cho riêng mình hay cho yêu dấu, đánh dấu một ý niệm thời gian và nơi chốn, trở thành một bản ngã nhị trùng. Như những cặp nhị trùng “
Hạnh Phúc và Chia Ly”, “
Đợi Chờ và Quên Lãng”. Nhưng dù cho ở tình huống nào, trói buộc trong ảo ảnh trần gian nào, người ta vẫn nhìn thấy tác giả của những “ Giọt Buồn Đêm Mưa” hay của những tối “ Trăng Khuya” hiu hắt trong nỗi nhớ mong chờ. Người ta vẫn gặp Lê Minh Hiền đứng ở cuối đường nắng gió, đứng lại bên này, “ Lề phố chia tan”. ( chữ nghĩa của Du Tử Lê)
Con người nghệ sỹ nơi Lê Minh Hiền, không chỉ nghệ sỹ với những tâm cảnh lãng mạn, với những tàn rữa mùa thu, mà con người nghệ sỹ Lê Minh Hiền đã hoà nhập trọn vẹn tâm hồn mình trong tình yêu quê hương đất nước. Từ đó mỗi hoài khúc của Lê Minh Hiền, là một người tình, một đuối ngất khổ đau hay hạnh phúc lạc loài. Bởi vì, trong mỗi bước chân đời nơi xứ người, những ngày mưa cuối cùng rồi sẽ bỏ ta, những ngày nắng
cuối cùng rồi cũng xa ta. Như những chia ly, như những tan tác làm thành cảnh đời mỗi một chúng ta.
Có một điều đáng ngạc nhiên, dường như, qua những khổ đau, qua những bóng mây hạnh phúc thấp thoáng trong những chiều vàng úa, qua những muộn phiền khôn nguôi, ray rứt tự đáy lòng, người nhạc sỹ của tình yêu, Lê Minh Hiền, đã “Quay Về Nương Tựa Cõi Thiền”.
10 nhạc khúc Thiền Ca reo vui, rộn rã hay thâm trầm, bình lặng mà nhạc sỹ Lê Minh Hiền vừa hoàn tất nhân mùa Vu Lan, là 10 tâm niệm thành kính trước khi “ Sám Hối”, trước “Đường Về Nẻo Giác”.
Người viết vốn không phải là một Phật tử thuần thành, cũng chưa một lần bước vào thiền môn, cũng chưa dứt được mê đắm cuồng si, những ma mãnh trong đời, nhưng trong tĩnh lặng một mình, dường như có một hơi mát thân yêu thoảng vào tâm hồn chai đá, khi nghe một hai nhạc khúc Thiền Ca của Lê Minh Hiền.
Sau cùng không thể không viết về những tiếng hát thời danh đã diễn đạt đầy kịch tính qua 30 tình khúc và 10 nhạc khúc Thiền Ca của Lê Minh Hiền:
- Quang Dũng - Thanh Lam, hai tiếng hát ngọt ngào xa vắng của dòng
nhạc tiền chiến làm chúng ta gợi nhớ đến Minh-Trang, Mộc Lan của
đầu thập niên 50.
- Diễm Liên - Võ Thu Nga, 2 giọng kim pha thổ đắm đuối và gợi tình.
- Hồng Nhung - Mỹ Lệ chất chứa đong đầy những đam mê chua xót
trên tình trường. Tuy nhiên phải thành thật mà nói, nữ danh ca
Hồng Nhung chỉ đạt đến đỉnh cao của nghệ thuật trình diễn qua
những tình khúc của Trịnh Công Sơn. Giả như tiếng hát Hồng
Nhung được thay thế bằng giọng ca Thanh Hà hay Trần Thu Hà,
hoặc Thu Hà thì rất đạt.
- Tuấn Ngọc - một danh ca - nhưng tiếng hát của Tuấn Ngọc quá điêu luyện với tình khúc chủ đề “Soi Bóng” làm người nghe không thấy “phê” mặc dù kỹ thuật và ký âm pháp của Tuấn Ngọc là bậc thầy.
- 5 Dòng kẻ và Johnny Dũng tươi mát, yêu đời, và đam mê qua “ Tia
Nắng Kỳ Diệu” và “ Hãy Thắp Sáng Niềm Tin”.
- Phương Thanh - Huy Sinh 2 tiếng hát vọng về từ quá khứ ngậm
ngùi thương đau. Nghe Phương Thanh - Huy Sinh là nghe tâm sự
não nề của tác giả ở một dĩ vãng vào một cuối Thu tàn úa.
- Cadillac - Nguyên Thảo - Lê Hiếu là 3 giọng ca mang hơi ấm từ
vùng trời quê hương yêu dấu. Với kỹ thuật luyến láy, với âm hưởng
ngọt ngào, bâng khuâng từ một tiếc thương mơ hồ, Cadillac –
Nguyên Thảo - Lê Hiếu, đã đưa người nghe về với hương đồng cỏ
nội, về với lớp lớp phù sa, về với gió núi mây ngàn, mà chỉ quê
hương Việt Nam mới có.
Sao Biển Nắng Hạ 2008 Lê Minh Hiền: Một dòng thiền ca thật sáng tạo và đa dạng