TÔI THÍCH LÀM GIÁM ĐỐC thái san
thaisan 09.03.2010 05:11:28 (permalink)
TÔI THÍCH LÀM GIÁM ĐỐC
 thái san
 
Sinh ra và lớn lên trong một môi trường khó khăn, nên tôi chỉ được gửi đi học qua một ông bác họ cũng chẳng lấy gì làm giầu có mãi tận miệt quê về phía đông, nhưng sau khi về nhà chồng thì chẳng ai cấm người nói dóc cả dù chỉ là đánh thuế tôi nổ tung như cù đinh thiên pháo nổ nào ta thế này, gia đình ta thế nọ lại nữa ông bác giầu có giúp đỡ ta thế này thế nọ nhưng chính thực chưa nói là chữa đi ở vì gia đình bố mẹ đẻ hơi nhiều, khó mà nuôi nổi một đống con, cái khổ là từ đó, tập cho tôi cái tính nết hay trớ qua lại cho mọi người đảo điên để khỏi sai khiến khi dám nói mình như người ở đợ, vừa làm việc nhà vừa đi học. Nơi mà tôi được bố mẹ gửi, khi gia đình cũng quá đông con bản thân khi đi làm vừa lấy tiền vừa học, lại không phải trong gia đình nên thường xuyên kiếm mọi cách để trốn việc làm cứu cánh, thí dụ như ở phía trước thì nói làm phía sau, hay ở nhà cho heo ăn thì nói là thường xuyên trong rẫy chăm sóc các cây trồng, những hôm kiếm cớ về nhà thì nói con đi công chuyện, mà con gái đàn bà thì biết bao là công chuyện từ gặp gỡ bạn học trao đổi bài cho đến hỏi han về những chuyện mà tự dưng nó xuất hiện trong đời con gái, thảng hoặc như đau bụng thì chỉ có trời mới biết là đau ở đâu và cái gì.
Người tôi yêu mến là bố tôi nhất lại không có dù chỉ một ít chữ nghĩa, vì bố tôi suốt ngày chỉ bán đá lạnh lẻ, cao lắm thì trung bình thường xuyên chỉ được dăm ngàn so với thời giá, tức quá lắm mua chỉ được lít gạo cũng đã là quá tốt, tôi tự hứa với bản thân lớn lên sẽ phát triển mạnh hơn để mong giúp đỡ ông và cho gia đình bớt được những khó khăn trong những ngày không cơm cháo vào những năm thập niên bảy mươi của thời sau biến cố bảy lăm (75) ai cũng cho là thời cơ đã đến. Nhưng cho dù muốn ăn tàn cũng phải có cơ sở, gốc gác của nó chứ bỗng dưng tự nhiên ư? Những câu hỏi đó đặt ra rồi tự trả lời.
Ai cũng cho tôi là đứa con có hiếu, nhưng chính nó lại giết chết đời tôi một cách vô tội vạ lại do chính mình tạo nên, nên trong những ngày cuối cùng có mặt và kể cả sau khi đã lấy chồng, tôi vẫn cố gắng hoàn thành nhiệm vụ theo lòng mình muốn, những sự mong ước nhỏ nhoi là lấy được chính anh chàng mà tôi hằng mơ ước theo thời hiện đại:
-Không lấy được chồng giầu thì ăn cám, có tiền là có tất cả, nhưng đó chỉ mới là điều mơ ước mà thôi, lại nữa muốn thế tôi phải tìm một đấng ông chồng ra hồn: (có tiền, dễ bảo, dễ sai khiến) thì may ra đời mình mới lên hương được, bố mẹ may ra mới có nhờ và bên cạnh là một lũ em nữa làm sao đây, bao nhiêu người đang nghĩ như mình, thế thì phải dở thủ đoạn ra bằng mọi cách.
Thứ nhất:
-Ta phải có với anh chàng này một đứa con, tự nhiên rơi vào tròng à, còn dư luận ư?
-Ngoài lề.
Cũng may thời cơ đến, tôi gặp được một anh chàng theo đuổi tôi bấy nay gia đình ít anh em, nhưng được cái gia đình anh ấy thuộc loại thượng lưu trí thức, học qua đại học hết, tuy vậy khi về được đến nhà anh ấy tôi cũng phải kiểm tra xem chính bằng tốt nghiệp thật hay giả đã mới tiếp tục chiến, bằng cách lục lọi cả hộp đựng bằng của gia đình làm mọi người thấy rõ được tính chất bất nhã và vô học của chính mình, rồi bị chửi, làm tôi buồn không ít khi nghĩ về chính mình lại bị mẹ chồng mắng rằng từ nay chớ bao giờ đụng vào những thứ ấy.
Hôm nay bắt được anh chàng chờ mấy phút chờ chở về vì mình làm cùng công ty với anh ấy mà, mà làm như đã cắn câu rồi sao ý! Tôi còn hỏi xéo anh ấy rằng:
-Em cần một số tiền khoảng mười triệu, sáng sau anh chàng đưa cho ngay tay khỏe re chẳng chờ chực gì. Không biết sau này mình vay có phải trả không chứ mình xài cho mẹ hết trơn chẳng thấy anh ấy nói gì, có lẽ cái số hên của mình mà thôi. Vì cuộc đời thế thôi thấy gái hiến thân là mắt sáng rỡ, lại nữa làm sao qua khỏi thủ thuật của mình được lại nữa mang nhiều tính cách đàn bà chài chiện thì sao thoát khỏi nanh vuốt, và sau này cuộc sống nếu có đến cách nào chăng nữa cũng chẳng qua khỏi số mạng, hay nói theo kiểu phật là duyên cơ đến thì tránh cũng chẳng khỏi được.
 
Nhớ lại ngày cưới đến, mẹ tôi chỉ có một cái bóp đầm mang theo mà cũng sinh tội ra vì mẹ tôi không cẩn thận làm quên trên một bàn nào đó nhưng chưa nhớ ra nổi, có lẽ đây cũng là một thủ thuật trong đời của mẹ, nên mình lặng thinh, cái tội là theo đúng quy luật thường là phải đeo trên người nay bà ấy để trên một cái bàn nào đó sau quên phéng đi mất, cái đó đã xong nhưng khổ tội sau đi tìm ông via nói bừa:
-Chắc chỉ có những đứa dọn bàn lấy chứ ai. Nhưng mọi chuyện không phải vậy vì hôm đó đặt tiệc là ông bà xui lớn của anh chị lớn làm tự nguyện giúp đỡ cho anh chồng mình, nên vô tình câu nói biến thành kẻ vô ơn, lại nữa vô duyên thế nào cái bóp lại tìm thấy ngay sau đó tìm được nó trên xe của mình khi chở  đi và chở về.
 
Nhưng đấy cũng là vấn đề mọi người trông vào tức bên gái là nhà tôi không đòi hỏi gì tiền xe. Có lẽ là chuyện như vậy mà mình chưa hiểu được thủ thuật của mẹ.
Cuối cùng báo hại mất lòng người thân, mẹ mình lại còn phải gọi điện thoại xin lỗi tận Long an cơ chứ vừa đâu, ngoài ra còn làm anh chị lớn tên Hoàng buồn làm buổi chiều đến thu dọn cãi mắng nhau vì câu nói vô lối của bố mẹ mình, tuy nhiên chuyện xẩy ra là thường tình nhưng làm mình khó chịu, lại chính là bài học mình phải học. Cách xử thế trước khi làm bất kỳ việc gì, lại nữa việc gì chưa biết thì đừng phát ngôn bừa bãi (khổ nỗi chuyện đó lại thường xuyên lại là ông via của mình), đụng ai lại chính là đụng chuyện phải ông già chồng.
Chưa kể đến chuyện ông già đẻ được mời dự đám giỗ của bà nội của ảnh, khi vào đôi chút men là bắt đầu nói như phá làng, ác nhơn sau đó lại theo một anh chàng cha căng chú kiếc nào không biết rồi mời vào nhà người đánh một giấc chẳng biết trời trăng mây nước gì cả thế mới là sành điệu.
Đó lại chính là anh ba của chồng tôi nên không nhịn cũng phải nhịn. Thành ra mọi chuyện bé xé ra to, thực ra tôi cũng chẳng muốn nhưng chuyện đã xẩy thành bùn, cái khó là nếu hay chấp nê như thế thì sao làm đến chức giám đốc nổi nên từ đó tôi sẽ nghĩ để thay đổi khổ nỗi, muốn nghỉ khỏi sở, chỗ làm chung với chồng tôi thì làm bằng cách nào, suy nghĩ vài đêm tôi quyết định sẽ xin đi làm quản lý nơi khác không được thì  ta sẽ chuyển sau.
Thế là vài tuần sau tôi xin đơn chuyển qua công ty khác nhưng với chức vụ quản trị nhân sự (magnage) hoặc maketting, nhưng sau bao nhiêu năm học mà không thực hành nên chẳng thể có năng lực giải quyết nhiều vấn đề, lại nữa khi trước chỉ học đến trung cấp mà không được ai nhận vào nơi để thực nghiệm lối, cách thực hành nên không có khả năng, cái quan trọng là em xin đi chỗ khác làm là lý do chính là chuẩn bị nghỉ, vì chồng em chị biết không lẽ đã làm kỹ sư mà không nuôi nổi em hay sao mà mình phải làm chi cho cực khổ, bây giờ đến thời giờ  sướng tức được nghỉ, phải nghỉ thôi, nhưng làm sao cho hợp lý, tình, sau này chẳng ai có quyền chê trách được miễn sao nghỉ và hợp tình, lý là xong.
Đúng vài ngày sau khi nạp đơn xin đi làm công ty lớn lắm bạn của em thì xin nghỉ hẳn và về nhà chồng mà làm ăn kiếm chỗ ăn nằm ngủ đàng hoàng chứ chẳng như xưa nữa.
Từ đó cái ghế tôi đã nhường hẳn cho người khác nhưng có lẽ nhiều người chưa biết hẳn rõ ý của tôi mà thôi, vì em sẽ cố gắng làm một việc, giờ chỉ việc ăn không ngồi rồi mà có lợi cho mẹ và gia đình tức là chức giám đốc, bất kỳ giám đốc gì, dù sao chăng nữa em cũng đã có thế thì mình phải tiến chứ  đừng lùi, nên em quyết chí tiến hành bằng được dù rằng khó thiên biến vạn hóa.
Theo các cụ ngày xưa nói:
-Muốn làm lớn thì ít ra cũng phải có ý tưởng trước mới đặt chỉ tiêu thi hành, em cũng quyết định như vậy vì nhất quyết trở về thời cũ, bán chè, tuy nhiên cũng chẳng từ nan, vì phương sách cuối cùng là như vậy tức:
-Nước cạn bèo tới đất chẳng sao cả, vì chính nó nuôi sống đời gia đình em từ thưở nao cho đến chừ mà có sao đâu. 
Những tháng ngày sau chính tôi đã vi phạm vào những điều tối kỵ để bảo vệ luận án làm vợ là đã đi mua một đống ly kể cả đế để ly bằng kiếng, một lô ghế sắt có nệm hàng đặt.
Không biết nữa chúng mè nheo tôi cho đến bao giờ đến nỗi tôi mua thêm một lô ghế nhựa mà cũng vẫn tự nhiên thủng đáy. Những tưởng cuộc đời tôi từ đó đã biến thành tiền mất tật mang rồi.
Có chồng em biết và thông cảm hết cả.
Đến nỗi mình đi đặt cái phòng đứng gọi điện thoại cũng bị cái chỗ đứng nó chống đối, vì đóng mở cái cửa khó khăn.
Có chồng em biết và thông cảm hết cả.
Cám ơn trời đất dù chẳng được bao nhiêu nhưng vậy là đã quá tốt rồi. tôi sau bao nhiêu ngày tháng qua đi trong như mơ và tôi hồ hởi phấn khởi mà chính nhờ đó quên đi bao nhọc nhằn cho cuộc sống làm vợ hỡi ôi.
Cái đáng nói nữa là thế rồi bố tôi cứ suốt ngày liên hồi kỳ trận nói:
-Mày cho tao đứa con bế chứ sớm mai ngày không được trông coi nó, thế là thúc dục quá hai đứa bèn đi cầu tự mãi tận bên Tân mai.
Rồi việc gì đến thì cũng phải đến theo ý muốn, phải biết không nữa hay là bố mình giữ chân anh chồng khờ của mình một cái bầu phải đến thì mình lại vừa bị đụng xe. Ông bố chồng dậy dỗ mình:
-Thường thời đại này đa số thanh niên cần phải làm nên  sự nghiệp mới nên sinh con đẻ cái, lại nữa con vừa bị tai nạn thì nên tránh.
 
Cám ơn trời đất dù chẳng được bao nhiêu nhưng vậy là đã quá tốt rồi. tôi sau bao nhiêu ngày tháng qua đi trong như mơ và tôi hồ hởi phấn khởi mà chính nhờ đó quên đi bao nhọc nhằn cho cuộc sống làm vợ hỡi ôi.
Cái đáng nói nữa là thế rồi bố tôi cứ suốt ngày liên hồi kỳ trận nói:
-Mày cho tao đứa con bế chứ sớm mai ngày không được trông coi nó, thế là thúc dục quá hai đứa bèn đi cầu tự mãi tận bên Tân mai.
Rồi việc gì đến thì cũng phải đến theo ý muốn, phải biết không nữa hay là bố mình giữ chân anh chồng khờ của mình một cái bầu phải đến thì mình lại vừa bị đụng xe. Ông bố chồng dậy dỗ mình:
-Thường thời đại này cần phải làm nên  sự nghiệp mới nên sinh con đẻ cái, lại nữa con vừa bị tai nạn thì nên tránh.
Nhưng ông chưa biết nổi cái ý định của mình là giữ cẳng anh chàng tuổi trâu, cái chuyện đó cũng chẳng cần cho lắm, nhưng ông luôn miệng nói:
-Thứ nhất cận thân sau lại nữa bán anh em xa mua xóm láng giềng gần. Khi bị thương xuống thăm ông lại mắng cả bố lẫn chị của bố mình:
-Nó đi đâu lêu bêu như chó mất chủ vậy, có chồng thì lo làm mà ăn chứ. Hơi sượng bố mình chữa cháy nên nghe ông nói:
-Thì nó đi uốn tóc. Nhưng chính cách chữa cháy lại sai, vì gần đó thiếu gì tiệm mà mục đích của mình là tìm bạn gần nhà chứ còn mai ngày cuộc sống khi tối lửa tắt đèn, nên bị trúng cái sai của mình chẳng ra thể thống gì.
Bị nằm nhà thương vì cái chân thiếu mất miếng xương nó văng đâu mất. Vất vào đó thì anh chàng khờ cũng phải bỏ ra mấy chục triệu để cứu mình. Chuyện đó cũng chẳng sao, nhưng bao công lao gom góp để chuẩn bị làm công việc khác biến thành mây khói, khoảng hai tháng nằm viện thì báo tin mình lại có bầu thế mới hớn hở. Mình đã cất bao công để giải thích cùng mọi người bên nhà chồng em:
-Lại nữa cái thằng nó đụng xe vào mình tiền chẳng có là bao nhiêu nó nói:
-Chỉ có sáu triệu thôi, cái khổ mọi người đều nghĩ là mình chạy trái thế mới chết chứ.
-Bó tay.
Thực tế trong lòng mình cũng có ý giúp đỡ nó nên chẳng quan tâm cho lắm tiền bạc.
Đành lại phải trông nhờ vào chồng em nữa mà thôi.
Bao nhiêu dự tính đã chẳng thể theo sự xếp sắp, mình lại lao vào mở cửa tiệm internet chung với một anh chàng cấp đàn anh của anh khờ, thật tội nghiệp. Vài tuần sau anh bạn cộng tác chung cũng chia tay vì tính khí thích ít nói mà mình thì hơi nói nhiều, nói bừa một cách vô học dù rằng đã được học đến trung cấp nhưng chữ thầy trả thầy.
Lúc này thì chân mình nó lại sinh sự hình như chỗ gẫy nó biến dạng. Nhưng sau khi đi lại tái khám, tốn phí thì mớ đời cái đinh bắt trên miếng giữ chỗ xương nó rơi xuống chỗ khớp làm cho chân của mình cứng đi lại khó khăn. Những tưởng nó kiếm chuyện nhưng chưa vì những chỗ té đau nay khi bầu to nó nang rộng làm mình khó chịu, thế mới chết.
Đa số người trong cuộc sống chưa biết ý nghĩ của mình là lấy chiếm lónh hẳn chính anh chàng khờ biến thành của gia đình mình luôn. Nhưng được đứa em trai của ảnh cảnh tỉnh làm hỏng hết ý đồ làm nhà tận trên nhà mình là xong rồi.
Cái khó là mình chưa đạt được mục đích của chính bản thân mình đề ra là làm bằng được chức giám đốc nên trong lòng chưa thỏa mãn. Bởi thế vài ngày sau, nói trúng thì cũng khoảng vài tháng sau mình bị phiền toái bởi cái thằng điên em con ông chú ruột của ảnh, thấy mình làm ăn  được nó bắt đầu được nó hình như ghen tức với mình lắm. Nó xông qua phá cái đèn, đánh mình hai đấm ngay vào mặt mình không thương tiếc, cái khó là mình lại là hàng chị nó chứ đâu phải ngang hàng, hoặc loại hàng cá. Chính chồng mình đến can, lại vừa anh em chú bác của nó, ai dè nó thủ sẵn cái kéo cắt may đâm chồng mình hai nhát bèn phải đi bệnh viện, nhưng cũng may không bị gì nặng chỉ sơ sài ngoài da.
Đó là một chuyện còn chuyện vể chồng tôi anh ta thật tình là một kẻ ngố có biết gì đâu ngoài ra, có lẽ theo tôi anh theo làm ăn với người Nhật nhiều nên thường lý tưởng hóa cho bất kỳ lại nữa chuyện về tình dục anh cũng làm sao ấy. Tôi đi xưng tội cùng cha thường cha có một lần khuyên giải cách làm tình phải nên như kiểu con chó tức quay mặt coi lưng kẻ khác, lại nữa phải làm sao cho người đàn bà cực kỳ sung sướng tức là tôi thì tất nhiên sẽ ngay có đứa con để nuôi, nhưng xiết chặt chân anh ta lại là chính để hòng mong đạt được mục đích chính như thế ngoài ra tôi có thể sẽ và chắc rằng có ngày tôi sẽ  làm nên sự nghiệp như trông coi một công ty nào đó hay tổ chức được một chỗ làm nghiêm chỉnh cho hầu đàn em tôi được nhờ vả, bố mẹ tôi yên tâm mà sống hết cuộc đời còn lại.
Những hôm được chính anh làm như thế mình rên lên vì sướng anh phải nhắc mình kẻo mình la ầm lên cả nhà ai cũng phải nghe.
Sau cuộc được cha linh mục chỉ bảo. Tôi được thưởng thức kiểu con chó, ôi rất là sung sương, kèm theo một ít thuốc của một người dòng họ bên ảnh ngụ tại Tân mai tôi bắt đầu đã có hy vọng mình đoán là thuốc khích dâm chứ chẳng gì hơn. Lẽ ra chúng tôi chưa nên có con cái giờ này làm chi nhưng chỉ để làm giống và như lời bố tôi nói:
-Mày cố cho tao một đứa cháu để bồng chứ?
Tôi sau này mới biết, đó là tăng sự mất thêm tuổi thọ trong đời tôi và vướng víu chẳng làm ăn quái gì được, suốt ngày nó la hết om sòm, đòi này kia lung tung tôi bế quanh nhà đã hết ngày còn đâu thời giời mà làm ăn. Tính nết nó giống bên ngoại nhà mình tuy mình rất mến nó nhưng khó thành công trên đường đời vì rằng chẳng ai muốn cho mình làm ăn trông nên cả duy chỉ bố mẹ mình và nhà mình mà thôi. Có con thì giữ chân được anh khờ nhưng bị bủa vây bao nhiêu vì bao nhiêu công việc lẽ ra phải làm trong thời này thì may ra khi về già trông hòng thì nay lại vướng chân con cu mới sanh thế là bó tay mất rồi. bởi thế các cụ xưa thường có câu:
-Hai vợ chồng son với một đứa con là bốn. Đến nay mình mới hiểu ra lẽ, thật là thâm thúy nhưng lúc cố đẻ thì chẳng giây phút nào giữ theo ý đó cho được. 
Cũng may đứa con chưa chắc con chính phẩm nên cũng vui và suy nghĩ chắc chắn rằng anh sẽ phải qụy lụy mình mà thôi, nghĩa là mình sẽ biến thành yêu tinh chỉ đạo từ cách làm tình  anh ta sẽ tuân phục, cúi đầu si mê, vì bản chất cùn nhược như anh ta thì chẳng thể nào có thêm hay chẳng bao giờ dám léng phéng.
Phải thực lòng mà nói sau này mình mới biết quá ư thậm tệ vì thiếu hiểu biết. Từ đẻ con quá sớm, cách ăn nói trước đám đông, cung cách ăn nói mình mới thấy là quá tệ, lại chính những cái đó mới làm ra bao câu chuyện chẳng đâu ra đâu tiêu tan mọi sự việc thành ra bao công việc biến tan thành mây khói.
Kể từ sau ngày cậu em , đúng ra là nó biết tự trọng hơn những đứa khác nên đã tự xây dựng một cửa tiệm sách báo và tự một mình chẳng cho bất kỳ đứa nào nhúng tay vô là em cũng đã kiêng nể lắm rồi, gần như cho em một bài học gì đó xa xa. Cho đến khi vô tình không biết giữ mình đã bị té tại chỗ phải đến hai lần, là em chỉ muốn nghỉ luôn, biết ý, anh chồng em đã đưa em về nhà mẹ đẻ gửi tạm dăm ba ngày, em đồng ý và cũng quyết chí như vậy. Thế là em thấy gần nồi chè hơn và lại cũng tìm lại những hương vị của ngày xưa, em không buồn lấy một tý dù chỉ một tý thôi cũng chẳng…cái té lúc bụng mang dạ chửa như thế là thậm cấp chí nguy, em chưa nghĩ ra được một lối đi nào khác mà nhanh như vậy được nữa, bèn phải nằm yên ăn dầm ở dề trên nhà bố đẻ của mình có lẽ cho đến khi sanh nở xong rồi mới thoát khỏi sự ràng buộc giữa những cố ý và vô tình, theo em trời tính hơn người tính tuy nhiên cũng chẳng sao cả vì tất cả đả có chồng em, chồng em là trên hết có sao nào!!!
Lúc này hình như có lẽ anh chàng khờ kia chắc đã hiểu phần nào cái bản chất lưu manh của gia đình nên chuyển ngay về bên mẹ để mẹ khống chế bớt và coi sóc như coi sóc một con thú hoang chàng sợ một ngày kia khi sanh nở lúc đó chỉ được chọn một chứ không được chọn cả hai tức được mẹ thì mất con hoặc ngược lại, phải thật lòng mà nói anh chàng chồng em tốt thật lại chẳng bao giờ nói lung tung hoặc chấp nê dù những chuyện cũ chồng em cũng sẵn sàng tha thứ, chính vì đức tính quân tử đó mà cả gia đình em phải kiêng nể chồng em nhiều hơn.
Và thế là mộng làm giám đốc có lẽ không thành được vì sau khi cho em về bên mẹ cửa hàng văn phòng phẩm chàng đã khống chế và đóng cửa thế là công toi bao nhiêu sức để tạo làm nên nhưng chẳng được có lẽ:
-Hành sự tại nhân, thành sự tại thiên là thật.
Từ đó chuyện làm giám đốc không thành em buồn có nói với chồng em nhưng anh cũng nhất định xúc tiến theo kiểu bất kỳ và có lẽ chẳng bao giờ bàn tới nữa.
Khi viết bài này trúng vào lúc em sanh đứa con đầu lúc 13 giờ tại Từ dũ con gái nặng hai ký tám trúng ngày kỷ niệm cái chân của ông nội nó vào trúng rằm tháng tám.
Viết và suy tư của những người thời đại khác xưa trong từng thời.
 
Có chồng kỹ sư thật khoái.
 
Không làm được giám đốc đẻ được kỹ sư con là quá tốt rồi.
 
 
thái san
 
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9