Tôi và chiếc lá
Lệ Kiên 23.03.2010 22:12:40 (permalink)
Khi tôi dừng lại, cái công viên quen thuộc đã đầy ấp cặp tình nhân. Những chiếc gắn máy đậu trước ghế đá không đủ lớn để che chắn họ. Gió xao xác luồng qua từng kẽ hở của tán lá rộng, rớt xuống ngọn cỏ chút lay hờ hững. Ánh đèn đường vàng rực lại rào rạo nổi da diết, hắt lên nền đường chiếc bóng cô độc. Có vài tiếng động cơ rú lên, ngập vào không gian sư hưng phấn điên rồ, bỏ lại sau lưng thoáng lắc đầu ngán ngẫm.
Tôi loay hoay tìm cho mình một chỗ ngồi. Cái nóng của buổi tối tháng tư dàn dụa. Tôi ngồi chỉ để tìm một chút gió; cũng có khi cố gắng nghiêng tai để lắng nghe đôi bạn trẻ thì thầm, rồi cặm cụi gắn vào mình từng tấc cảm xúc, đắp đếm con tim đầy vết cứa. Tôi lênh đênh với suy nghĩ vẩn vơ,  ngó đâu đó như thể kiếm tìm. Sự im bặt rưng rứt bủa vây không hề ngừng nghỉ.
Có chiếc lá chao liệng, rồi đậu lên ghế, ngay bên tôi. Chiếc lá già nua xơ xác, những đường gân hiện lên lồ lộ, hơi thở hấp hối, tưởng chừng chỉ một cái bóp nhẹ, sẽ tan rụi ra ngay. Vạn vật vốn dĩ đều có sinh mạng. Tôi có, bạn có, lẽ đương nhiên, chiếc lá cũng có. Và hiện tại, nó nằm cạnh tôi, im thin thít, biểu thị sự ra đi không nuối tiếc. Nhưng tự thân sự ra đi ấy lại nhét vào đầu tôi niềm tin hừng hực về một cuộc trở về, giống như câu nói triết lý nhà Phật: “Đến từ đâu lại về nơi đó”. Chiếc lá này đến từ đâu? Tội tự hỏi. Trong phút chốc, tôi lại đặt mình vào tâm thế cùng cực, đem những lý giải vốn dĩ đã là không thật đan xen vào nhau, kết dính chúng bằng lối tư duy cũ rích. Hơi nóng như bóng ma đang rình sẳn, đợi khi cơn gió tắt lụi, lại ùa vào sờ soạng, cấu xé trần gian. Có một cô gái lượn ngang, quẳng cho tôi tia nhìn dằng dặc, rồi nhún nhảy bước đi. Có tiếng huýt sáo dờn dợn, lọt vào tai tôi ngột ngạt như tiếng thở gấp.
Tôi chợt nhận ra, tiếng thở ấy vọng lại từ sâu thẳm của chính tôi, bừng bừng cơn khát bản năng. Vòng xoay của tư tưởng có khi lại chính là vòng xoay của thời gian. Ảo giác của quá khứ thôi thúc tìm định hướng tương lai bằng bức tranh u ám hiện tại. Tôi ngẩn người, ràng rụa trong tôi một khoái cảm lạ lẫm, thấm vào đến tậm hạt nhân của tế bào. Từ cội nguồn linh cảm, tôi lại xét hỏi bản thân, tôi đến từ đâu? Cái nhìn lý tưởng về cuộc sống đầy bất trắc này là gì? Tôi bổng bỏ mình vào chiếc chăn rối bời, rồi quấn chặt lại như người ta gói một đòn bánh tét. Tôi ngọ ngoạy, giẫy dụa, bực bội. Tôi bắt đầu gào thét như một diễn biến tất yếu, hai tay không ngừng cào cấu, mong muốn xé vụn nó ra thành nhiều mảnh nhỏ. Tôi biền biệt trong thổn thức của chính mình.
Chợt, tôi loáng thoáng nghe ai đó hỏi, giọng có phần dè biểu : “Anh bạn, đang làm gì thế?”. Tôi ngóc đầu ra khỏi “tấm chăn”, hít một chút không khí còn xót lại sau cơn địa chấn kinh hoàng, mắt ngó quanh quất: “Ai đó? Ai vừa hỏi thế?”. “Tôi đây. Ngồi cạnh anh đây”. Tiếng nói lại vang lên. Tôi nhìn xuống, âm thanh phát ra từ chiếc lá. “Là chiếc lá ư?” Tôi hỏi, cơ hồ không nhận ra giọng nói của chính mình, bởi nó trở nên mênh mang, xa lắc. “Đương nhiên là tôi, xung quanh anh còn ai khác chăng?” Tôi giơ tay vuốt mặt, mồ hôi ứa ra từ chân tóc, rỏ giọt xuống trán. Trời nóng hừng hực. Tay tôi lại có vẽ đang run lên, những sơi dây thần kinh căn cứng, cơ hồ sắp đứt ra tới nơi. Tôi rướn to mắt, tập trung tinh thần để chấp nhận với việc chiếc là đang nói chuyện với mình. Chiếc lá chợt hỏi “Anh có lẽ đang rất ngạc nhiên, vì sao tôi biết nói chuyện?”. Tôi gật đầu một cách vô thức. “Bởi vì tôi cũng như anh, có sự sống, có tư tưởng, có cảm xúc.” Chiếc lá nói, âm thanh dờn dợn hơi cay. Nén không được, tôi cuối xuống nhìn “nó” lần nữa, thoáng ấy đằng đẳng như đã qua ngàn năm. Tôi nghi hoặc: “Sự sống của anh không phải đã chấm hết rồi sao!”. Chiếc lá khô héo, không còn một bám víu nào nữa. “Một cái tâm dung tục, thường cảm nhận những điều dung tục. Tôi chỉ là đi hết một đoạn đường. Còn hằng hà sa số đoạn đường khác đang chờ tôi nếm trải.”. Dường như một khúc mắc cực lớn đang dầm dập, xóa bỏ những tri thức được tôi trui rèn bằng kinh nghiệm từ thuở thoát thai. Lý trí lại là một giấc mơ khác! Tôi ngơ ngác : “Nhiều đoạn đường ư? Vậy khi nào dừng lại?”. Chiếc lá đáp: “Khi tôi tìm thấy vô tận”. Khái niệm “vô tận” vốn rất trừu tượng. Mắt nhìn không thấy, tai nghe không ra. Vậy thì việc “dừng lại” của chiếc lá khác nào quá viễn vông! Hay “vô tận” chính là “cội nguồn”? Đời người luôn vay quanh bởi những cuộc sinh ly tử biệt. Tôi đã từng đau, rất đau vì một cuộc tử biệt. Vết cắt của nó nhày nhụa khắp thân thể, nghiền nát xương tủy, bóp vụn mọi ý thức sinh tồn của tôi. Vậy nếu “tử biệt” đó chỉ là sự “đi hết đoạn đường”, sao tôi lại phải quá đau khổ, quá nuối tiếc?. Tôi mơ hồ nhận ra, sự “vô tận” lại mang lẽ vĩnh hằng, bàng bạc với thời gian.
Một hơi lạnh lướt qua, cuốn vội chiếc lá lên cao, rồi nhanh chóng đẩy nó ra xa. Tôi mường tượng như muốn giơ tay nắm lại, nhưng tận trong tôi lại dáy lên nổi băn khoăn, phải chăng đây là lúc chiếc lá bước vào đoạn đường mới; và, phải chăng tôi cần nhìn lại “cái tôi”, để vui vẽ đi hết quãng đời lắm bụi bặm của mình?
Những cặp tình nhân đã ra về từ lúc nào. Công viên chỉ còn lại mình tôi với ánh đèn đường vàng vọt. Trời vẫn nóng hừng hực như thể chưa từng có chút gió nào qua đây…
Tô Giang
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9