TƯỢNG GỖ THỨ MƯỜI HAI (Truyện ma)
hathu9hn 08.04.2010 10:09:16 (permalink)
0
(Thằng con trai cô đơn)

Chương I: Người gỗ

Cuộc sống trong trường học thật vô vị, tôi vì muốn trốn tránh thứ vô vị ấy, càng lún sâu vào cuộc sống vô vị hơn. Cả ngày chui trong phòng tự học đọc sách hoặc lang thang trong vườn trường. Một ngày nọ trong phòng tự học tôi nhặt được một tượng gỗ. Nó đột nhiên xuất hiện trên bục giảng của phòng tự học khi cả gian phòng ấy chỉ có tôi trơ chọi một mình.

Đúng là một đồ vật kỳ lạ, miệng nó ngoác cười như muốn gọi tôi lại. Tôi bất giác cầm lấy nó, là tượng người đàn ông trung niên thân hình săn chắc, khuôn mặt chẳng có gì đặc biệt, hơi bì bì, còn có phần hắc ám, nói chung nhìn từ mọi phía nó chẳng có gì làm người ta thích cả. Nhưng tôi cứ như bị quỷ ám, cầm nó lên là không sao bỏ ra được.

Tôi đem nó về phòng trong ký túc, đặt lên tầng trên cùng của giá sách.

Tôi còn chưa kể với các bạn, tôi có thằng bạn cùng phòng, thằng Tiêu, cực kỳ mê những chuyện ma mị, tối hôm ấy nó cứ đi qua đi lại săm soi tượng gỗ.

Nó bảo tôi: “Cái vật này có gì lạ lắm, phải cẩn thận với sức khoẻ của mày, tốt nhất đừng nên đặt nó ở đây”. Tôi hỏi nó có cái gì lạ, nó chịu không nói ra được. Lúc này thằng béo, người biết nhiều hiểu rộng nhất phòng tôi vừa về tới cũng nói: “Ây dà, mày cũng có cái vật này sao?”

“Hôm qua, trên đường tao nhìn thấy một tượng gỗ, giống hệt con này, nhưng đã bị người đi đằng trước nhặt mất.”

Tôi hỏi: “Mày nhìn xem có giống con này không”  
Thằng béo xem kỹ lại nói: “Không phải, con tao nhìn thấy là một tượng gỗ nữ.”

Ngày hôm sau lên lớp, tôi vẫn đi muộn như mọi hôm, lúc ngang qua phòng giáo viên, tôi đụng vai với một cô áo hồng đi từ phía ngược lại, cô ta quay lại mỉm cười với tôi. Tôi sững sờ, chỉ thấy mặt cô ta chuyển sang trắng bệch, môi đỏ chót, trông có phần ghê rợn. Tôi giụi mắt, loáng cái, bóng cô ta mất dạng vào lớp học kế bên.

 Vốn dĩ tiết học đầu rất buồn ngủ, tôi lại nghe thấy tiếng hát kì lạ văng vẳng bên tai không tài nào ngủ được. Khẽ huých vào thằng béo bên cạnh, tôi hỏi: “Mày nói xem, lớp bên đang học môn gì? Sao lại hát to thế?” Thằng béo nhìn tôi không chút cảm tình, hạ giọng nói: “Thằng này, mày có thần kinh không, làm gì có tiếng hát nào! Bố mày ngủ đang ngon, lại làm thức giấc” 
Không có tiếng hát, tôi nghe rất rõ mà, đúng là tiếng hát từ phòng bên vọng lại, tiếng hát chẳng rõ giọng nam hay giọng nữ, tiếng hát khe khẽ làm tôi rất đau đầu. “Rõ là có tiếng hát mà, mày nghe kỹ xem”

Thằng béo còn chưa kịp trả lời đã giật mình vì tiếng động từ phòng bên, tiếng động lớn như của cả một lớp học. Thầy chúng tôi cũng giật mình lắp bắp: “Chuyện gì thế?”

Tôi ngồi ngay sát cửa vội đứng dậy nói: “Để em sang xem”

Phòng bên ùa ra rất nhiều người, loáng cái trong phòng học chẳng còn ai. Khi tôi len được vào trong, chỉ thấy một người đen đen đi cuối cùng.

“Sao vậy bạn”

Không gian như lắng đọng lại, không khí ngột ngạt, tôi đứng cách đó khoảng hai ba mét, ríu cả chân lại, bước không nổi nữa.

Dưới chân, máu đang loang. Máu hồng nhạt hơi có màu đen, máu chảy từ cơ thể một người nằm phủ phục trên bàn, chảy đến chỗ tôi, mùi tanh xông lên đến lợm giọng.

Đó là một bạn nữ, tôi chỉ kịp nhận ra như vậy, tôi vốn chẳng có can đảm bước tới, nhưng bạn ấy khẽ động đậy, rõ là như vậy. Tôi cảm thấy mình nên làm việc gì đó, cố gắng tránh máu bước tới đỡ bạn.

“Bạn ơi…” nhìn thấy khuôn mặt cô ấy, tôi chết đứng, toàn thân lạnh toát như bị dội băng.

Đấy là khuôn mặt như thế nào nhỉ, có lẽ Trinh tử vẫn còn đẹp hơn cô ấy, như hôm nay ngồi trước máy tính, tôi cũng chẳng đủ can đảm hình dung lại khuôn mặt ấy, chỉ có thể nói, nó là khuôn mặt của người chết, nhưng cũng chẳng xấu cực độ, chỉ giản đơn là không có sức sống, còn như đang khẽ nở ra nụ cười nham hiểm.

Tôi nhìn thấy bộ mặt người chết của cô ta như vậy, lại thấy hốc mắt, hốc mũi máu đang từ từ chảy ra, tôi thấy mình cũng đơ luôn. Hai ba giây sau, phản ứng định thần đầu tiên là chạy, phải rồi, chạy mau khỏi nơi này, mọi chuyện để cho công an giải quyết. Lúc ấy, đột nhiên tôi trông thấy tượng gỗ, nó nằm ngay trên bàn học của cô gái đã chết, nó to vừa bằng con tượng gỗ của tôi, nó cũng có một nụ cười nham hiểm. Nó là con tượng gỗ nữ, có điều khuôn mặt nó có gì quen quen.

Vừa nghĩ vừa cúi xuống, là cô ta, con tượng gỗ nữ có khuôn mặt giống hệt cô gái vừa chết, giống đến nỗi, mặt nó cũng đầy vẻ hắc ám như cô.

Chương II Mùi máu tanh

Buổi tối, mọi người lại xôn xao bàn tán chuyện xảy ra ban ngày, thằng béo bảo: “Con bé đó sao lại chết trong lớp học nhỉ? Rất nhiều người bảo nó bị trúng tà.” Tôi hỏi thắng Tiêu: “Mày thấy có giống như chết vì trúng tà không?” Thằng Tiêu chẳng nói gì, liếc liếc con tượng gỗ của tôi mấy lần.

Nó bảo “Hay mày đem vứt con tượng gỗ đấy đi”

Tôi bảo để mai. Thằng Tiêu cương quyết: “Ngay hôm nay”

Tôi nhìn nó, cả phòng đều nhìn tôi, tôi liền cầm lấy con tượng gỗ, ném qua cửa sổ. Phòng của chúng tôi nằm ở tầng 4 của ký túc, bên dưới là bãi tập trung thùng rác. Tôi mơ hồ nghe thấy một tiếng cộc.

Ngày hôm sau là chủ nhật, lúc tôi dậy anh em trong phòng còn đang ngủ. Tôi vặn lưng mấy vòng liền sững người kinh hãi.

Trước mắt tôi, tầng trên cùng của giá sách, thằng người gỗ đang nhìn tôi cười.

“Tiêu, Tiêu” Tôi cố gắng lay gọi nó dậy: “Mày dậy xem đi, thằng tượng gỗ đã quay lại rồi!”

Thằng Tiêu trợn mắt, nhìn con tượng gỗ trong tay tôi, kinh hãi nói không nên lời.

“Làm thế nào?” Thằng Hà nhát gan nhất phòng hét lên: “Chúng mày nhìn xem, thằng tượng gỗ này trông giống thằng Lang thế không biết.” 
Giống tôi thế nào được, nó rõ ràng là tượng người đàn ông trung niên. Tôi đang định cãi nó thì cũng đớ cả người, thằng tượng gỗ trong tay tôi đang thay đổi, nó đang đổi hình thành một thằng thanh niên, không chỉ có vậy, trông nó còn giống tôi đến ba bốn phần.

Chúa ơi!

Thằng Tiêu bảo tôi đi kiếm một chậu nước lại, ngâm thằng tượng gỗ vào trong đấy.

Vừa đặt vào trong nước, từ thằng tượng gỗ bốc lên mùi khắm thối kinh khủng, lục sục, lục sục nó chìm dần vào nước, nước trong chậu chuyển sang màu đỏ nhờ nhờ, giống hệt màu máu của cô gái chết hôm qua. “Xong rồi, đây là một vật yểm tà rất lợi hại. Tao chẳng có cách nào đối phó với nó dược. Lang à, mày cầu phúc dần đi.”

Tuy miệng nói thế, nhưng buổi chiều thằng Tiêu đi ra ngoài, tôi biết là nó đi kiếm sách tìm biện pháp đối phó, vì trước khi đi nó dặn tôi rất kỹ phải đợi nó ở ký túc, cấm đi đâu, nó còn chưa về thì không được hành động gì cả. 

Có thằng bạn như vậy khiến tôi rất cảm động, nhưng trong lòng cũng sợ hãi, chẳng biết đồ vật ấy là cái thá gì mà nó âm thầm hút tinh khí của tôi.

Buổi tối thằng béo không lên phòng tự học, nó ngồi lại với tôi trong ký túc, chúng tối đều sợ bóng sợ vía, nhưng cả buổi tối chẳng xảy ra chuyện gì. Duy nhất một chuyện là không thấy thằng Tiêu quay lại. Gọi điện đến nhà nó cũng không phải là nó về nhà.

Tôi bắt đầu sốt ruột, nghĩ đủ mọi cách tìm thằng Tiêu, sau đó anh bảo vệ ký túc nói với chúng tôi, bệnh viện mới gọi điện đến báo thằng Tiêu đang nằm trong viện.

Là bị đụng xe, nó vẫn còn miên man chưa tỉnh.

Y tá bệnh viện đưa cho tôi một mẩu giấy, của thằng Tiêu khi nằm trên xe ca đưa tới còn cố nhét vào tay cô ta. Mẩu giấy trông giống như được xé từ một cuốn sách, trên giấy chỉ vỏn vẹn có dòng chữ: “Một buổi sáng nọ, tôi nhặt được một tượng gỗ.” “Nó có nói lại gì không chị?” “Cậu ta, chỉ cố nói “Đưa, đưa”, chả hiểu là đưa cho ai, may là cậu ta cố viết tên cậu lên giấy nên tôi mới biết để đưa cho cậu.”

Tôi bảo tụi thằng béo không cần theo tôi, cứ ở lại chăm sóc thằng Tiêu. Tôi một mình đi đến thư viện. Cô Lý ở thư viện đối với tôi rất thân thiết, chẳng bao lâu tôi biết được là thằng Tiêu ngày hôm qua xem những sách gì, tôi cố gắng lật đi lật lại mấy cuốn đó, nhưng thất vọng với nội dung trên sách.

Cô Lý thấy tôi lo lắng, quan tâm hỏi: “Không tìm thấy à? Phải rồi, hôm qua cậu Tiêu còn vòng đến giá sách cuối phòng, xem đống sách cũ rất lâu”. Tôi hỏi cô chỗ ấy là những sách gì. “Đều là sách cũ cả, đủ thứ linh tinh, có cả sách từ thời cách mạng văn hoá, vốn là phải đem xử lý lâu rồi, nhưng cô cứ thấy tiếc tiếc, nên vẫn giữ lại ở góc phòng. Học sinh ai muốn xem sách đó đều được tự ý lấy, không cần đăng ký gì cả”

Quả nhiên toàn là sách cũ, đến cả cuốn viết tay “Một chiếc giầy thêu hoa” cũng có, tôi thầm cảm ơn cô đã gom nhặt những thứ cũ nát, bỗng phát hiện cuốn sách trong tay bạn gái đứng cạnh thiếu mất một góc.

“Bạn ơi, cho tớ mượn xem cuốn sách đấy được không?”

Cô bạn ngẩng đầu nhìn tôi cười: “Cậu cũng thích xem những thể loại này à?”

“Chỉ là tiện thì xem thôi”. “Thế thì xem đi, nhưng xem xong nhớ trả tớ, tớ đang có việc rất cần đến nó.”

Cuốn sách có tên gọi “Thánh đàm”. Mẩu giấy trong tay thằng Tiêu quả nhiên là dùng dao giấy dọc ra từ cuốn sách.

Mẩu giấy lấy từ truyện “Truyền thuyết bất tử”, truyện ghi chép lại sự kiện ly kì mà một người từng chứng kiến. Dòng chữ “Một buổi sáng nọ, tôi nhặt được một tượng gỗ” là phần mở đầu của câu chuyện. Chuyện kể về một cô nữ sinh nhặt được một tượng gỗ, từ đó phát hiện ra một truyền thuyết bất tử.

“Cứ cách mười hai năm, trong vườn trường lại xuất hiện mười hai tượng gỗ với hình dạng khác nhau, nếu ai nhặt nó về, tượng gỗ sẽ dần dần biến hình thành người đó”. Đợi khi tượng gỗ biến hoàn toàn giống hệt người giữ tượng, tà linh nằm trong nó sẽ giết chết người đó, dâng tặng sinh mệnh của người cầm tượng cho chủ nhân đích thực của nó. Người chủ nhân đó, lợi dụng tinh khí của mười hai người chết để tiếp tục kéo dài cuộc sống của mình.”

Câu chuyện tiếp tục phát triển, trong vườn trường đã có mười người chết. Đương hồi cô nữ sinh sắp đến hồi phải chết, thì bạn trai cô ấy lăn ra chết, cô gom nhặt những di vật cho người yêu mới phát hiện thằng tượng gỗ, hoá ra bạn trai đã giấu cô âm thầm lấy tượng gỗ. Sách viết: “Hoá ra cách duy nhất để hoá giải lời chú là đưa nó cho người khác. Đương khi tôi chắc mẩm cơn ác mộng này sẽ chấm dứt, thì bạn thân của tôi lại nhặt được một người gỗ.” Tôi xem đến đấy thì câu chuyện đột ngột dừng lại, số trang cũng chỉ dừng đến đấy. Câu chuyện này vốn dĩ phải có thêm đoạn cuối. Cô bạn bên cạnh đã khẽ khọt hỏi tôi: “Bạn xem xong chưa? Hoá ra bạn cũng quan tâm đến người tượng gỗ à?” Tôi gật đầu trả sách cho cô ấy, cô thuận tay nhét vào cặp sách, rồi bảo cô ấy tên Tiểu Đào, hỏi tôi có muốn về cùng không.

Cô ấy rất xinh đẹp, cơ bản là tôi không muốn chối từ.

Chúng tôi vừa đi vừa tự nhiên nói chuyện về người gỗ. Tiếu Đào nói: “Câu chuyện này cậu đã xem rồi. Cứ cách mười hai năm trong trường lại có mười một người chết. Cứ tính từ năm câu chuyện xảy ra đến nay luân vòng vừa đúng mười hai năm. Mà tớ… tớ bất hạnh thay cũng vừa nhặt được một tượng gỗ.”

Tôi an ủi cô bạn: “Sẽ có cách mà.” Tiểu Đào khẽ cười, lúc chia tay dưới chân ký túc xá, khuôn mặt cô ấy hơi bợt, thân hình mỏng manh chờ tôi đi rất xa mới bước vào ký túc.

Chương III: Truyền thuyết bất tử

Tôi cứ nhớ mãi câu nói của Tiểu Đào. “Cứ cách mười hai năm lại có mười một người chết” Sao lại là mười một nhỉ? Chuyện này tôi phải tìm hiểu mới được, vì thế đi một vòng tôi lại quay lại thư viện.

Phải, đoạn kết câu chuyện này bị ai xé mất rồi, vết xé vẫn cón mới không lẽ là thằng Tiêu. Tôi đi hỏi cô Lý xem gần đây có những ai mượn cuốn “Thánh đàm”. “Chỉ có cậu, cậu Tiêu, với cô bé mới đi cùng cậu thôi, hết.”

Tôi cảm ơn cô Lý, lại nghe cô thì thầm với người bên cạnh: “Nói ra kể cũng kỳ, phòng cất đồ dưới toà thư viện bỗng dưng mất một cái hòm.” Tôi giật thót, chạy vội lại hỏi: “Phòng chứa đồ nào hả cô?”

“Người tượng gỗ, một hòm đựng người tượng gỗ, khi trường chúng ta được xây xong, không biết có ai đem đến tặng, tượng gỗ rất nặng, xem chừng làm bằng gỗ quý”

“Sao chưa bao giờ thấy trưng ra hả cô?”

Cô Triệu đứng cạnh đấy xen vào: “Đừng nói nữa, nghe phong thanh tượng gỗ này có chứa tà ma. Mấy tượng gỗ đó mấy chục năm trước từng trưng bày ở phòng triển lãm của trường, về sau bị mất, năm bị mất một lúc chết mười một người, mấy năm sau có người phát hiện trong khóm cây trước cửa thư viện mười hai tượng gỗ, mới đầu mọi người chẳng biết chuyện gì, lại đem chúng bày lên, không lâu sau mọi người phát hiện…. lũ tượng gỗ ấy không giống hình thù như trước nữa.”

Cô Lý sốt ruột xen vào: “Nghĩa là thế nào, sao lại không có hình thù như trước nữa?”

“Các tượng gỗ đều biến dạng, nhất là, chúng biến thành giống hệt mười một người học sinh và giáo viên đã chết trong trường chúng ta”

“Không phải là có mười hai tượng gỗ sao? Tại sao tượng gỗ cuối cùng cũng bị biến dạng”

“Mười hai tượng gỗ đều biến dạng, nhưng tượng gỗ cuối cùng giống một cô học sinh nọ, nhưng cô ấy không chết, tôi còn từng gặp cô ấy.” Cô Triệu nói.

“Cô ta là ai vậy, nhà ở đâu hả cô?”

Cô Triệu cố nghĩ mà không nhớ ra: “Chịu thôi, nhất thời không nhớ được.”

Ở cửa thư viện tôi gặp lại Tiểu Đào.

“Trong một ngày mà gặp nhau hai lần, chúng mình có duyên thật đấy.” Tôi nói đùa, nhưng sắc mặt cô ấy không tốt, mắt nhìn vô hồn, tôi hỏi: “Sao thế?” Cô ấy chợt ngã vào lòng tôi, khóc oà lên.

“Mình sắp chết rồi. Mình biết là mình sắp phải chết.”

Hai chúng tôi bước vào lùm cây, cô ấy lôi từ trong cặp ra con tượng gỗ.

Nó là con tượng gỗ nữ, có đến tám chín phần là giống Tiểu Đào. “Không phải là càng giống càng nhanh chết sao?”

Cô ấy ngước đôi mắt giàn giụa nhìn tôi, khiến người thép cũng phải xao lòng, huống hồ tôi vốn là thằng ngốc rất dễ mềm lòng. Tôi an ủi cô ấy: “Không sao mà. Bạn đem vứt nó đi.” “Làm sao mà nỡ để người khác gánh thay cái đen đủi của mình được.”

Tôi xúc động nói: “Cậu đưa nó cho tôi vậy.”

Cô hơi sững người, hỏi: “Cậu sẽ làm thế nào?”

“Mình sẽ có cách.”

“Cậu sẽ đưa nó cho người khác sao?”

“Cậu đừng lo, trong số mười hai người, sẽ có một người không chết.” Rồi tôi đem câu chuyện của cô Triệu kể lại cho cô ấy nghe, Tiểu Đào có vẻ yên tâm hơn, cô đưa con tượng gỗ cho tôi, rồi để tôi đưa về ký túc nữ. Lúc chia tay, cô ấy vội vàng lên lầu. Đúng là một cô gái mềm yếu, tôi cũng đi vội, sợ cô ấy hối hận, xin nhận lại cái đen đủi về phần mình.

Thằng Tiêu vẫn chưa tỉnh lại. Anh em trong phòng cũng chẳng có thời gian rảnh đi thăm nó, vì một anh khoá trên cùng lầu chúng tôi mới chết, mọi người đều bận giúp anh ấy thu dọn đồ đạc và liên lạc với người nhà. Tôi hỏi thằng béo: “Anh ấy chết thế nào?” Nó chẳng nói gì. Cuối cùng Tử Cường bảo: “Nghe nói chết vì trúng tà.”

Tôi định hỏi tiếp, thằng béo ngắt lời: “Tử Cường, mấy hôm nay mày có ở đây đâu, thằng Lang mấy hôm nay cũng gặp chuyện không hay, mày cũng đừng doạ bóng doạ gió nữa”. Thằng Cường trân trân nhìn tôi, yết hầu tụt lên tụt xuống, xem chừng đang cố nuốt lại để không tiếp tục phun ra.

Tôi biết là thằng béo muốn tốt cho tôi, nhưng cũng có những chuyện phải thẳng thắn đối diện với chúng, hơn nữa, tôi cũng không muốn chết trẻ quá. Tôi biết Tử Cường là thành viên Hội học sinh, nên lên văn phòng gặp nó. Trông thấy tôi nó hơi ngạc nhiên hỏi: “Lang, sao mày lại đến đây? Chẳng phải là mày rất ghét gặp gỡ cán bộ trường lớp sao?” Tôi bảo nó đây là trường hợp đặc biệt, rồi kéo nó ra một góc hỏi: “Tử Cường, mày nói thật với tao đi, gần đây trường ta chết bao nhiêu người rồi?”

“Cộng thêm cô Triệu ở thư viện, tất cả là mười một người.” Tôi sững người.

“Mấy hôm nay mày bận rộn gì mà không xem bảng thông tin, chết nhiều người như thế, mọi người đang rất đau đầu kia kìa.”

“Mọi người có trông thấy người tượng gỗ không?”

“Tao có nghe qua, tượng gỗ đó có tà, gần đây số học sinh chết, đa phần là nhặt được tượng gỗ đó. Tao nghe nói mày cũng nhặt được tượng gỗ, có phải nhặt được là sẽ chết không?” Tôi chẳng biết nói thế nào. Tử Cường lại than thở: “Cũng may mọi chuyện mới là đồn đại, tao cũng nhặt được nhưng chẳng bị làm sao”

Tôi kinh ngạc hỏi: “Cái gì? Mày cũng nhặt được á?”

“Ừ, hôm qua trên đường về trường, tao nhặt được một con tượng gỗ rất lạ. Nhưng tao đánh rơi nó rồi”

“Mày đánh rơi thế nào?”

“Lúc tao đi ngang lùm cây trước thư viện, có con bé sinh viên đi ngược lại, nó rất khoẻ, vụt cái giựt luôn cặp sách của tao, con tượng gỗ lúc đấy có lẽ rơi xuống cỏ, tao cũng chẳng đi tìm”

“Thế còn con bé kia?”

“Nó đâm vào tao rồi chạy biến mất, chạy rõ nhanh”

Tôi tự thấy mình giống một tên trộm.

Trên bàn của phòng tự học có hai con tượng gỗ, chúng đang cười nhạo tôi đầy bí hiểm. Không sai, tôi, thằng con trai nhẫn tâm đang vụng trộm rình xem có ai đến nhặt chúng, đem chúng đi cùng với cái chết oan nghiệt.

Rất lâu sau, học sinh đi ra đi vào, nhưng chẳng có ai đụng vào bọn tượng gỗ, cứ như thể họ biết chúng đem lại điều không may.

Buổi trưa, tôi không biết là thấy được an ủi hay thấy thất vọng, từ xa cũng trông thấy thằng tượng gỗ của tôi càng ngày càng giống tôi, nó còn nở một nụ cười nham hiểm đến đáng sợ, tôi chả biết là mình sợ nó hay sợ chính mình.

Lúc đấy, hiển nhiên có một cậu học sinh bước vào, xem chừng học dưới tôi một khoá. Dáng điệu cậu như đang tìm chỗ ngồi, nhưng cậu lại trông thấy bọn tượng gỗ, mặt có vẻ ngạc nhiên, cậu thò tay ra…

“Đừng!” Tôi xưa nay chẳng nghĩ sao giọng mình lại to đến thế, đến nỗi bản thân cũng phải giật mình. Cậu học sinh đương nhiên run bắn lên: “Em….Anh…”

Tôi chạy vụt vào phòng ôm lấy hai con tượng gỗ, rồi quay sang cười xoà: “Xin lỗi nhé. Đây là tượng của anh.” Cậu học sinh ban đầu ngạc nhiên, sau lại có vẻ đồng tình, vỗ vai tôi nói: “Em biết rồi, anh nghĩ thoáng ra một chút.”

Tôi định gật đầu lại lắc đầu.

Cậu ta nói tiếp: “Cái chết của Hiểu Yên, không phải lỗi của anh”

Tôi ngạc nhiên hỏi cậu ta đang nói ý gì, ai là Hiểu Yên, cậu ta nhìn tôi càng ngạc nhiên hơn: “Anh không biết cô ấy? Sao anh lại có bức tượng giống cô ấy như đúc như vậy được?”

Tôi cũng đớ người, rồi cũng chẳng biết trả lời thế nào, ôm tượng chạy mất.

Trong ký túc chỉ còn thằng béo, thằng béo ngoài việc quan tâm và đồng tình với tôi còn lo than về kì thi tuần sau.

“Mẹ nó. Tao mà có bản lĩnh, tao sẽ phóng hoả đốt luôn cái trường học này” thằng béo lộn trên giường buông câu chửi thề.

Ờ, rốt cuộc tôi cũng được giác ngộ triệt để.

“Béo! Mày có bật lửa đấy không”

“Mới mua nè, ga mạnh lắm, mày dùng phải cẩn thận”

“Béo! Mua xăng thì mua ở đâu?”

“Cửa hàng Ngũ Kim ở cổng trường học, mày định làm gì thế?”

Tôi chạy một mạch ra ngoài, phía sau thằng béo hét lên: “Lang, mày vừa phải thôi, tao chỉ nói vui miệng đấy mà! Tao vẫn còn muốn học.”

Chương IV Tượng gỗ thứ mười hai

Ngoài cổng trường tôi tìm được một khu đất trống không có ai xung quanh, cũng không có vật gì dễ bắt lửa. Dùng xẻng đem theo tôi dễ dàng đào được một cái hố nông, phía trên gác lên một cái giá gỗ, tôi đặt hai con tượng gỗ vào giữa.

Có bóng người đi tới, đáng lẽ ở đây không có ai mới phải, nhìn kĩ hoá ra là Tiểu Đào, tôi thở phào rồi lại tiếp tục công việc.

“Tiểu Đào, đừng lại gần nhé.”

Cô ấy thấy tôi cầm bật lửa, lửa bắt luôn vào một thanh gỗ, cháy bập bùng, mặt tôi cũng nóng ran.

Tiểu Đào không dám động, chỉ dùng ánh mắt van lơn cầu xin: “Cậu định làm gì thế? Xin cậu đừng làm gì dại dột” Tôi cười: “Không mà, Tiểu Đào, tôi sẽ không làm chuyện ngốc đâu, tôi chỉ muốn thiêu rụi hai con tượng gỗ chết tiệt này trước khi mình chết.”

Tiểu Đào nói: “Không được, làm thế cậu sẽ nguy hiểm, đặt xuống, đặt xuống đi, tớ có lời muốn nói với cậu! Tớ đã phát hiện cách có thể không chết, cậu phải tin tớ.”

Tôi ngắt lời cô ấy, hùng hổ bước đến châm lửa.

Tiểu Đào hét lên, lao đến, nhưng tôi còn nhanh hơn cô ấy, gỗ được tưới thẫm xăng quả nhiên bắt lửa rất nhanh. Hai con tượng gỗ phút chốc biến thành hai ngọn lửa bùng bùng, phát ra tiếng kếu rắc rắc và mùi hôi thối xông lên.

Tiểu Đào gần như quỵ hẳn, ngã rạp xuống đất, cô ấy muốn bò lại gần nhưng lửa cháy mạnh quá.

“Chẳng có cái gì là vĩnh viễn bất tử cả, cô nên tận hưởng cái chết đi.” Tôi đứng ở vị trí an toàn nói với cô ta.

Tiểu Đào nói không ra hơi, gần như không thở được nữa, giọng cô ta khàn khàn trong cố: “Làm sao… làm sao cậu biết?”

Tôi nói: “Tiểu Đào, mục tiêu của cô là tôi, tôi chính là người thứ mười hai của cô đúng không?”

Cô ta cúi đầu chẳng nói gì.

“Từ trước đến giờ, cô toàn lợi dụng mười hai con tượng gỗ để đạt đến sự bất tử. Cô dùng tà khí của tượng gỗ lấy tinh khí của mười hai người, để giúp cô kéo dài thanh xuân và sinh mệnh. Câu chuyện này có một khúc mắc duy nhất chính là con tượng gỗ thứ mười hai, tôi vốn không hiểu tại sao có mười hai con tượng gỗ mà chỉ chết có mười một người, cho đến khi tôi nghe cô Triệu nói mới biết cô cố ý dàn cảnh đưa cho tôi con tượng gỗ thực ra nó là hình tượng của cô nữ sinh mới chết, tôi mới biết cô dùng con tượng gỗ đấy dàn cảnh để che giấu thân phận thật của mình. Tiểu Đào, mười hai năm trước, cô đã chết rồi, cô chính là người thứ mười hai của năm đó.”

“Mười hai năm trước, tuy bề ngoài là chết mười một người, nhưng thực tế người thứ mười hai cũng chết, người chết đó chính là cô gái mà nay cô đang lợi dụng thân xác để trú ngụ, là bạn của tác giả cuốn sách. Tôi nghĩ trang cuối của cuốn sách, nhất định có tên của cô, cho nên cô xé nó đi. Cô giết người thứ mười hai, rồi trú ngụ trong thân xác của cô ấy, lợi dụng hình ảnh và thân phận cô gái ấy để tiếp tục sống, mười hai năm sau, lại quay về trường học này, tìm kiếm một thân xác khác để cô thác hồn quỷ vào”

Tiểu Đào miệng khẽ động đậy, khẽ hỏi tôi bắt đầu nghi ngờ thân phận của cô ấy từ khi nào, tôi nói: “Lần đầu tiên, tôi nói chuyện với cô, cô đã lộ dấu tích, cô nói cứ mười hai năm lại chết mười một người. Nhưng mấy trang đầu của câu chuyện đâu có nói về việc đó! Cho nên sau này tôi nghĩ cô chắc chắn là biết rõ câu chuyện, và đương nhiên đã đọc được những gì tôi chưa được đọc, chính là trang cuối của câu chuyện kia, từ đó tôi cũng biết cô chính là người xé trang cuối, nhưng tôi vẫn chưa nghi ngờ vì không biết cô xé nó nhằm mục đích gì. Mãi về sau, nhiều chuyện phát sinh thêm, tôi mới đem chuyện của cô liên hệ triệt để với chuyện người tượng gỗ.”

“Thực ra, tôi nên hiểu sớm là câu chuyện đó chỉ có ba người xem, mà tôi với thằng Tiêu quyết không phải là người xé trang cuối, thế chỉ có cô thôi Tiểu Đào. Cô sợ tôi đọc được nội dung trong cuốn sách, cho nên tìm lấy cuốn sách đó trước tôi, lại tìm cách khiến thằng Tiêu đụng xe. Chính là cô đã xé một câu trong mẩu chuyện nhét vào tay thằng Tiêu, chính là cô đã khiến tôi hiểu sai ý nó.”

“Ý của thằng Tiêu thật sự muốn nói với tôi là, chỉ có một chữ thôi: “Thiêu”, nó bảo tôi thiêu tượng gỗ đó đi. Nhưng có tờ giấy của cô, y tá lại hiểu nhầm thành chữ “Siếu” nghĩa là đưa cho, nếu không phải là tình cờ, tôi sẽ chẳng hiểu được ý mà thằng Tiêu muốn nói.”

“Vốn dĩ cô muốn giết Tử Cường, nhưng tôi vô tình lại đem chuyện của cô Triệu kể cho cô, cô lo cô Triệu sẽ nhớ ra tên cô, hoặc nhận mặt ra cô, nên tìm cơ hội lấy lại con tượng gỗ trong tay Tử Cường, để cô Triệu nhặt được và giết cô ấy.”

Gương mặt Tiểu đào lúc này, khiến tôi chẳng dám nhìn, cô ta ngây ngây dại dại hồi lâu mới nói: “Không sai, tôi dùng con tượng gỗ đó giết chết cô Triệu. Con tượng gỗ muốn giết người phải có một quá trình, nó phải dần dần biến thành giống hệt người cầm nó rồi mới giết chết. Nhưng tôi không đợi được, tôi sợ cô ấy làm hỏng kế hoạch của tôi, nên tôi dùng phép thuật khiến nó trong một tiếng đồng hồ giết chết cô ấy. Nhưng mà phép thuật ấy cũng có cái giá của nó, con tượng gỗ ấy cần hút lấy tinh lực của con tượng gỗ khác để tăng pháp lực, nó đã hút chính con tượng gỗ của cậu nên cậu mới sống lâu hơn một chút, nếu không bây giờ hẳn là cậu đã chết rồi.”

Nói thế nghĩa là cô Triệu đã cứu tôi.

Cơ thể của Tiểu Đầo bắt đầu hoại tử dần, nhưng cô ta vẫn nói: “Tôi vốn cho rằng mình bất tử. Cứ mười hai năm tôi lại lặp lại chuyện này một lần, thay đổi thân phận. Không sai, cậu vốn chính là người thứ mười hai mà tôi chọn, tôi định dùng thân phận của cậu để sống tiếp mười hai năm nữa. Nhưng con tượng gỗ thứ mười hai của tôi đã bị thiêu rụi, tôi không còn bất tử được nữa, sinh mệnh của tôi đi cùng mọi con tượng gỗ, chúng biến thành đống tàn tro vô dụng rồi.”

Cô ta vừa nói vừa ngơ ngẩn nhìn vào hai con tượng gỗ đang bùng bùng bốc cháy, thể như hai con tượng gỗ ấy là toàn bộ sinh mệnh của cô ta.

Cô ta nói: “Tôi chỉ có thể lợi dụng mười hai con tượng gỗ ấy. Không có sự hồi phục sinh lực của mười hai con tượng gỗ, tôi cũng chỉ như người thường. Dựa vào sức mình, thậm chí không thể giết chết cậu Tiêu bạn cậu, nhiều lắm là đứng đằng sau xô cậu ấy đâm vào xe.”

Lửa càng cháy càng bốc, trong mắt tôi, nó như một vầng thái dương.

Rốt cục chẳng có gì là bất tử cả.

Miệng của Tiểu Đào cũng biến mất, lộ ra hàm răng trắng nhởn, nom phát khiếp, cô ta còn như đang nở nụ cười: “Cậu thông minh lắm, trước giờ tôi không hề nghĩ mình lại có cái kết cục thế này. Nhưng có một chuyện cậu đoán sai rồi.”

Cô ta cười đắc ý: “Tác giả của câu chuyện đó chính là tôi.”

“Kết thúc câu chuyện, cô sinh viên đó vì cái chết thảm của bạn trai mà có cái nhìn phiến diện về sinh mệnh, cô tự lấy trộm tượng gỗ thứ mười hai trong tay bạn, nên cô trở thành người thứ mười hai. Nếu cậu đọc được trang cuối của câu chuyện sẽ phát hiện ra cô ấy tên Trình Tiểu Đào.” Cô ta cười rất sảng khoái: “Tôi vốn viết lại câu chyện của mình, để đọc giải khuây, xem lại quá khứ huy hoàng của mình, không ngờ sau này lại trở thành…” 
Cô ta không nói được hết câu, đã trở thành đống xương trắng trơ chọi.

Sau đó, tôi bỏ lại đống lửa sau lưng, có thể ngày mai mọi người sẽ phát hiện ra cảnh tượng lạ lùng này, tôi cũng không định giải thích về nó.

Sẽ không có người phải chết nữa. Tôi cảm thấy trong lòng thanh thản. Điện thoại di động reo, thằng Tiêu gọi, nó hỏi tôi: “Lang, mày có sao không?”

“Vẫn sống nè, tất cả đều ổn.”

“Người tượng gỗ đâu.”

“Biến hết rồi, từ dày về sau sẽ không còn người tượng gỗ nữa”

Giống như không có sự bất tử vậy.

Tôi nghe thấy tiếng cười sảng khoái của thằng Tiêu.

Trước mặt tôi là ánh mặt trời sáng chói.
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9